Bảo Bối, Lão Ngưu Muốn Ăn Cỏ Non
Chương 79: Đó không phải là nhà của tôi tôi không về

“Cậu còn mặt mũi tới đón Tiểu Á về cùng cậu sao, cậu tên hỗn đản này” Lạc Tuấn Tiệp không nói hai lời đi tới một quyền đánh vào khóe miệng Mộ Dung Lăng Phong, Mộ Dung Lăng Phong lảo đảo ngã trên mặt đất, đủ thấy được là phẫn nộ dùng nhiều khí lực đến cỡ nào.

Mộ Dung Lăng Phong lảo đảo đứng lên, lau chất lỏng chảy ra từ khóe miệng, Lạc Tuấn Tiệp đánh một quyền này quả thật là đánh cho anh không còn lời nào để nói.

“Hôm nay tôi tới là hảo hảo cùng cậu tính sổ

Lạc Tuấn Tiệp vung nắm đấm chuẩn bị đánh thêm một quyền lại bị Từ Trạch Á kéo lại, “Chú Lạc ——-” Từ Trạch Á khiếp đảm nhìn Lạc Tuấn Tiệp

“Tiểu Á đừng sợ” Lạc Tuấn Tiệp vỗ nhẹ đầu Từ Trạch Á an ủi

“Tiểu Á, thực xin lỗi, cùng baba trở về đi?” Mộ Dung Lăng Phong vươn tay ra nhìn Từ Trạch Á nói biểu tình trên mặt là ăn năn cùng đôi mắt sâu xa càng thấy được là tự trách cùng hối hận, anh biết Tiểu Á không hề tin tưởng anh, nhưng mà anh vẫn muốn vãn hồi, muốn dù đắp lại.

“Tiểu Á sẽ không cùng cậu trở về, cậu mau cút, tôi về sau không muốn lại nhìn thấy mặt cậu” Ôm vai Tiểu Á, Lạc Tuấn Tiệp nhìn Mộ Dung Lăng Phong lạnh lùng nói.

“Đây là chuyện của tôi cùng Tiểu Á còn không tới phiên cậu quản” Mộ Dung Lăng Phong nhìn Từ Trạch Á nói mặc dù anh thương tổn Tiểu Á nhưng đối với Lạc Tuấn Tiệp anh cảm thấy anh cũng không có mặc nợ cậu ta cái gì.

“Chuyện của Tiểu Á tôi sẽ quản, cậu đã làm gì với Tiểu Á trong lòng cậu tự hiểu được? Cậu không có tư cách lại đến xin Tiểu Á tha thứ, mặc kệ là cậu đối An Bình hay đối Tiểu Á thì đời này cậu cũng không bù đắp lại được” Lạc Tuấn Tiệp trừng mắt Mộ Dung Lăng Phong oán hận nói

“Tiểu Á, cùng baba trở về được không?” Mộ Dung Lăng Phong không để ý tới Lạc Tuấn Tiệp nhìn về phía Từ Trạch Á nói

“Không, tôi không muốn trở về” Nhìn Mộ Dung Lăng Phong, Từ Trạch Á cũng kiên định tỏ rõ thái độ không muốn về, mà bây giờ cậu đã biết toàn bộ chân tướng rồi, cậu không cần thiết lại phải trở về làm thế thân.

“Tiểu Á, baba biết chuyện baba làm với con là sai lầm không thể vãn hồi, nhưng baba như vậy cũng là vì baba quá để ý con, cùng baba trở về baba sẽ giải thích với con được không?” Mộ Dung Lăng Phong chân thành nói, chậm rãi đến gần chỗ Từ Trạch Á cùng Lạc Tuấn Tiệp.

“Tiểu Á, đừng nghe cậu ta hoa ngôn xảo ngữ, người như thế chính là kẻ lừa đảo nói một đằng làm một nẻo” Lạc Tuấn Tiệp đem Từ Trạch Á bảo hộ ở trong ngực.

“Chú Lạc, cảm ơn chú” Từ Trạch Á cảm kích nói lúc này vẫn có một người một mực ủng hộ cậu, bảo vệ cậu, bồi ở bên người cậu, với cậu mà nói là chuyện ấm áp cỡ nào a.

“Lạc Tuấn Tiệp, một quyền vừa rồi tôi có thể không tính toán nhưng nếu cậu muốn đầu độc Tiểu Á để Tiểu Á rời khỏi tôi thì không có chuyện đó đâu” Thấy Từ Trạch Á thờ ơ, Mộ Dung Lăng Phong càng tức giận đem trách nhiệm đều đổ hết lên người Lạc Tuấn Tiệp, cho rằng nhất định là Lạc Tuấn Tiệp khiến Tiểu Á không muốn cùng anh trở về.

“Mộ Dung Lăng Phong, Tiểu Á sẽ không lại bị cậu lừa lần thứ hai, cậu chết tâm đi” Mà hôm nay Lạc Tuấn Tiệp cũng quyết tâm sẽ không lại để cho Mộ Dung Lăng Phong đưa Tiểu Á đi, lần này hắn nhất định sẽ bảo hộ thật tốt cho Tiểu Á.

“Cậu ——” Mộ Dung Lăng Phong oán hận trừng mắt Lạc Tuấn Tiệp, rồi sau đó đem ánh mắt nhìn Từ Trạch Á, ánh mắt cùng ngữ khí cũng trở nên mềm mỏng hơn nhiều. “Tiểu Á, con thật sự không muốn cùng baba trở về nhà sao?

“Nơi đó không phải nhà của tôi” Nhìn Mộ Dung Lăng, Phong Từ Trạch Á nói gương mặt bị thương âu sầu mà lại mất mác, bọn họ từng là hai cha con hạnh phúc biết bao nhiêu, mà hôm nay lại thành ra nông nỗi này, rốt cuộc là cậu sai hay là ông trời an bài sai? Cậu không biết ———

“Tiểu Á, nơi đó vẫn luôn là nhà của con, cùng baba trở về được không?” Mộ Dung Lăng Phong lại kiên nhẫn nói, trong giọng nói mang theo thành khẩn cùng chờ mong

“Tôi ———” Thấy Từ Trạch Á có chút do dự, Lạc Tuấn Tiệp vỗ nhẹ bả vai Từ Trạch Á cho cậu thêm dũng khí để có thể đối mặt với Mộ Dung Lăng Phong.

“Tiểu Á ——” Mộ Dung Lăng Phong lại gọi

“Không, tôi sẽ không trở về, cảm ơn chú lâu như vậy tới nay đã chiếu cố cho tôi, nhưng mặc kệ baba tôi hay là bản thân tôi, tôi nghĩ chúng ta vĩnh viễn cũng không thể cùng chú trở thành người một nhà cũng sẽ không cùng chú cùng một chỗ” Từ Trạch Á kiên định nói mà hôm nay cũng muốn hảo hảo chấm dứt.

“Tiểu Á, chuyện không phải như con nghĩ đâu, ta cùng baba con cậu ấy ———-

“Mộ Dung Lăng Phong, mặc kệ là cậu nói cái gì đi nữa Tiểu Á cũng sẽ không tin tưởng cậu, cũng sẽ không cùng cậu trở về, cậu mau cút đi” Đối với chuyện tình cảm trong quá khứ Lạc Tuấn Tiệp cũng không muốn nhắc lại, tổng sẽ gợi lên hồi ức đau xót không muốn nhớ lại trong lòng hắn, hắn càng không quên được một khắc kia lúc An Bình nhắm mắt lại, mà tất cả tất cả đều là vì nam nhân này.

“Lạc Tuấn Tiệp, cậu đừng quên ai mới là người giám hộ của Tiểu Á, cho dù là Tiểu Á không muốn cùng tôi trở về, nhưng tôi vẫn là baba của Tiểu Á, cũng là người giám hộ trên danh nghĩa của nó, tôi cũng có quyền lợi đón Tiểu Á về” Chuyện tới bây giờ Mộ Dung Lăng Phong biết cho dù anh lại tận tình khuyên bảo Tiểu Á cũng sẽ không tin tưởng anh cũng sẽ không cùng anh trở về, nhưng là anh sẽ không buông tha, mặc kệ là dùng cường ngạnh hay là dùng biện pháp gì anh nhất định sẽ làm cho Tiểu Á cùng anh trở về.

“Chú Lạc ——” Vừa nghe Mộ Dung Lăng Phong nhắc tới quyền giám hộ, Từ Trạch Á cũng biết hộ khẩu của cậu đã sớm bị chuyển cho Mộ Dung Lăng Phong, mà tên của cậu cũng bị đổi thành Mộ Dung Trạch Á, nếu Mộ Dung Lăng Phong thật muốn dùng tới quyền giám hộ như vậy cậu cũng chỉ có thể ngoan ngoãn ———-

“Tiểu Á không cần sợ hãi, chú sẽ không để cậu ta mang con trở về, chỉ bằng chuyện cậu ta đã làm với con, cậu ta đã mất tư cách người giám hộ rồi” Lạc Tuấn Tiệp an ủi Từ Trạch Á nói

“Dạ” Nghe Lạc Tuấn Tiệp nói như vậy, Từ Trạch Á yên tâm gật gật đầu, cậu không muốn trở về, càng không muốn làm thế thân cho người baba kia, lại càng không muốn chịu đựng Mộ Dung Lăng Phong tùy thời sẽ đẩy cậu vào chỗ nguy hiểm.

“Tiểu Á, baba hỏi lại một lần nữa con có cùng baba trở về hay không?” Biểu tình Mộ Dung Lăng Phong trở nên lãnh khốc liền ngay cả lời nói cũng trở nên băng lãnh, ánh mắt nhìn Từ Trạch Á sắc bén mà lạnh lùng.

“Mộ Dung Lăng Phong, tôi lặp lại lần nữa cậu nghe cho rõ, Tiểu Á sẽ không cùng cậu trở về” Lạc Tuấn Tiệp nhìn về phía Mộ Dung Lăng Phong kiên định nói mặc kệ Mộ Dung Lăng Phong dùng phương pháp gì hắn cũng sẽ không để cậu ta mang Tiểu Á đi, hắn sẽ không lại để Tiểu Á dấn thân vào nguy hiểm lần nữa.

“Lạc Tuấn Tiệp, tôi không có hỏi cậu” Mộ Dung Lăng Phong lạnh lùng nói, lại nhìn về phía Từ Trạch Á đợi câu trả lời của cậu.

“Tôi sẽ không trở về” Kéo chặt áo Lạc Tuấn Tiệp, Từ Trạch Á cũng kiên định nói

Mộ Dung Lăng Phong siết chặt hai tay nhìn về phía Từ Trạch Á đang dựa sát vào trong ***g ngực Lạc Tuấn Tiệp, một cỗ lửa giận không tên lần nữa từ trong lòng dâng lên, hôm nay anh nhất định phải mang Tiểu Á trở về bất kể là dùng phương pháp cường đoạt hay dùng phương pháp gì khác anh nhất định phải mang Tiểu Á trở về, anh cũng không quản năng lực của Lạc Tuấn Tiệp cậu ta ra sao.

“Lão gia, lão gia, để Trạch Á thiếu gia ở nhà Lạc tiên sinh vài ngày đi” quản gia thở hổn hển chạy vào, vừa thấy tràng diện này tâm tình không khỏi cảm thấy may mắn ông tới đúng lúc, bằng không, nếu đến chậm một phút đồng hồ chỉ sợ tình huống sẽ không ổn.

“Không được, tôi nhất định ——-

“Lão gia, ngài như vậy sẽ làm Trạch Á thiếu gia sợ” Quản gia đến bên cạnh Mộ Dung Lăng Phong nhỏ giọng nhắc nhở, ông chỉ hy vọng ông nói như vậy có thể làm cho Mộ Dung Lăng Phong tạm thời không được xúc động để tránh sẽ lại làm ra chuyện gì không thể vãn hồi.

Làm Tiểu Á sợ? Đúng vậy, Tiểu Á hiện tại cũng rất sợ anh, nếu anh lại —— “Tiểu Á, hôm nay baba về trước, vài ngày nữa lại đến đón con, con ở lại đây thêm vài ngày đi” Mộ Dung Lăng Phong nén lửa giận trong lòng biểu tình cũng ôn nhu hẳn lên.

“Trạch Á thiếu gia, ta cùng lão gia về trước” Nhìn Từ Trạch Á, quản gia như trước hiền từ nói

“Vương thúc, cảm ơn ông” Từ Trạch Á cảm kích nói nếu đêm qua không phải quản gia cứu cậu, chỉ sợ cậu hiện tại đã là một khối thi thể lạnh lẽo rồi.

“Trạch Á thiếu gia, lão gia ngài ấy ——

“Lão Vương, chúng ta đi thôi” Mộ Dung Lăng Phong ngăn quản gia nói thêm, liếc nhìn Từ Trạch Á thật sâu một cái sau đó có điểm tập tễnh đi ra ngoài

“Lạc tiên sinh, thực xin lỗi quấy rầy, Trạch Á thiếu gia hẹn gặp lại” Quản gia hướng hai người nói nhanh liền đuổi theo Mộ Dung Lăng Phong đi ra ngoài.

“Lão Vương, tối hôm qua cùng vừa rồi cảm ơn ông” Ngồi trong xe, Mộ Dung Lăng Phong từ trong thâm tâm nói nếu tối hôm qua không phải có lão Vương anh chỉ sợ đời này sẽ phải hối hận cả đời, mà vừa rồi nếu không phải có lão Vương lại nhắc nhở anh chỉ sợ lại làm ra chuyện thương tổn Tiểu Á, anh đã sai lầm một lần rồi nhưng lại sai lầm lần thứ hai, anh không muốn sẽ lại sai lần thứ ba nữa, anh đã muốn mất đi không dậy nổi, anh lại càng không muốn lại mất đi Tiểu Á, cho dù Tiểu Á đã không còn là một đứa nhỏ thuần khiết nhưng chỉ cần Tiểu Á ở lại bên cạnh anh là tốt rồi, cái khác anh cũng không đòi hỏi thêm nữa.

“Lão gia, tôi biết ngài cũng không muốn thương tổn Trạch Á thiếu gia, tựa như mười năm trước ngài không muốn thương tổn An Bình tiên sinh vậy” Đối với chuyện mười năm trước ông cũng biết chút ít, tuy rằng lão gia mãi cho đến bây giờ vẫn đều tự trách nhưng chuyện này cũng không phải lỗi của lão gia, có một số việc không phải có thể đoán trước được thì sẽ ngăn cản được.

“Tuy rằng không muốn, nhưng vẫn làm thương tổn, mười năm trước tôi bù đắp không được, mười năm sau tôi thật sự sẽ mất đi Tiểu Á sao?” Nghĩ đến chuyện này biểu tình Mộ Dung Lăng Phong ảm đạm bi thương hẳn lên, nếu ông trời cho anh một cơ hội nữa anh nhất định sẽ không thương tổn Tiểu Á, nhất định sẽ không đối Tiểu Á ———

“Tôi nghĩ một ngày nào đó Trạch Á thiếu gia sẽ hiểu

Một ngày nào đó? Mà hôm nay anh đã mất Tiểu Á rồi, Tiểu Á thật sự sẽ hiểu sao? Anh là tàn nhẫn cỡ nào thương tổn Tiểu Á, anh đáng chết — anh thực đáng chết — “Lão Vương, người như tôi có phải là nên một mình hay không?

“Lão gia ——-” Vương Trung biết lão gia của ông khẳng định là rất chán nản, “Lão gia, kỳ thật Trạch Á thiếu gia rất để ý ngài

“Cho dù nó để ý tôi thì thế nào, ông không thấy được nó hiện tại chẳng những sợ tôi còn bài xích tôi trong lòng khẳng định là rất hận tôi, hơn nữa nó cũng biết cái chết của baba nó cùng tôi có liên quan, nó chắc chắn sẽ không tha thứ cho tôi nữa” Mộ Dung Lăng Phong cúi đầu trên đầu anh đều là một mảng mây đen.

Theo Mộ Dung Lăng Phong nhiều năm như vậy, Vương Trung là lần đầu tiên thấy Mộ Dung Lăng Phong kém tự tin như thế, cho dù là mười năm trước cũng không có như vậy, xem ra lão gia của ông thật sự rất rất để ý Trạch Á thiếu gia.

“Tôi tin tưởng Trạch Á thiếu gia nếu biết được sự thật chắc chắn sẽ tha thứ cho lão gia

Thật sự có thể tha thứ cho anh sao?

BB, LNMACN – 80 Đăng bởi: admin

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương