Bánh Răng Thời Đại
-
Chương 12: Hậu Thiên thời đại
Một tháng sau, văn minh bắt đầu đi vào quỹ đạo. Lúc này những hạt giống đã mọc lên tạo nên nhưng khu rừng nhỏ yêu thú bắt đầu sinh sôi trở lại.
Trường Sinh nhíu mày nhìn lén nhìn những con yêu thú mới được sinh. Nhưng con yêu thú này đề mang một chút thiên địa linh tính nên cơ thể vô cùng mạnh mẽ, một số con vừa sinh ra đã có thể có sức mạnh của một con yêu thú nhất giai. Điều này có lẽ là do ba mẹ của chúng tu luyện công pháp của Thiên Tai nên vô tình truyền lại một phần linh tính của thiên địa cho bọn chúng.
Còn về phần của con người, lúc này Thiên Hoàng đã truyền bá thuật pháp ra cho tất cả sử dụng. Mọi người bắt đầu khai thác thuật pháp tạo nên những cách sử dụng mạnh hơn, ít tốn năng lượng hơn.
Thế giới đang bước trên đoàn tàu cao tốc mang tên phát triển. Thiên Hoàng đã thay đổi nhiều điều trong nền văn minh, bắt đầu lập một thời đại mang tên Hậu Thiên thời đại. Thiên Hoàng đã xóa bỏ chế độ vương triều, chia đại lục làm bốn khu vựa chính phân biệt ở bốn hướng đông tây nam bắt lần lược là: Đông Sơn, Tây Hà, Nam Hải, Bắc Hàn.
Sau đó, Thiên Hoàng bắt đầu dự theo thiết kế của noah, y xây dựng thêm ba con thuyền. Lúc này những con thuyền đã có sự thay đổi, Thiên Hoàng đã biết sử dụng sức gió, y dùng một tấm vải lớn giăng vào hai cây cột trên thuyền để đón sức gió, y gọi nó là buồm. Y còn cải tiến, xây dựng các khoang để có thể chứa đồ có chổ ngủ.
Một năm sau, Thiên Hoàng đã xây được ba chiếc thuyền, y mang theo năm trăm người quyết định ra khơi.
Trước đây con người từng nhiều lần khám phá biển cả nhưng đều chết vì họ không thêt hoạt động được ở dưới nước. Nhưng giờ thì khác, con người đã có thể tạo ra thuyền nên bọn họ lại lần nữa khám phá biển cả.
Trường Sinh chậm rãi ghi tất cả vào quyển sách: " Hậu Thiên năm đầu tiên, Thiên Hoàng dẫn năm trăm người quyết định ra khơi, để lại đại lục với gần năm ngàn người xây dựng lại văn minh."
Cuộc hành trình này được loài người đưa tiễn rất nhiều vì người dẫn đầu là Thiên Hoàng, người đã giết chết Thiên Tai, bảo hộ loài người, chấm dứt thời đại trước vào lập nên một thời đại mới.
Rất lâu sau đó mọi người vẫn chưa thấy Thiên Hoàng trở về... Đây là chuyện sau này, quay về hiện tại, sau khi Thiên Hoàng đi, Thiên Cổ liền cho ngươig xây dựng tượng của Thiên Hoàng và ra tập tục vào đúng ngày này hằng năm mọi người phải cung kính lạy Thiên Hoàng một lần.
Thế giới nhanh chóng phát triển, rất nhiều cường giả có ý định xưng vương nhưng Thiên Cổ đã trấn áp tất cả, vì con đường tu hành trắc trở nên tu vi của Thiên Hoàng là cao nhất hiện tại, y đã trấn áp tất cả những ai có ý định xưng vương.
Mọi người bắt đầu xây dựng tông môn để truyền thừa những công pháp, thuật pháp của mình, lúc bấy giờ, nhiều tông môn nhanh chóng mọc lên như trăm hoa đua nở.
- --
Hậu Thiên thời đại năm thứ mười, dưới sự kiểm soát của Thiên Cổ, không ai dám xưng vương.
Không có chiến tranh nên còn người đã dần lấy lại nền văn minh vốn có. Nhân số đã tăng từ năm ngàn đến sáu ngàn người.
Yêu thú đã có sự phân hóa rõ rệt, loài chim đã tiến hóa ra nhiều chi nhánh và trong đó một chủng tộc tự gọi mình là phượng hoàng.
Đây là một loài chim sống ở vùng Đông sơn. Vì ở Đông sơn rất nóng nên bọng chúng đã hấp thụ một phần sức nóng ở đó và tiếng hóa. Điều đó khiến cho chúng có một bộ lông màu đỏ vàng, rất đẹp. Bọn chúng có thể điều khiển lửa từ khi sinh ra.
- --
Hậu Thiên thời đại năm thứ 30, Thiên Cổ đột phá cảnh giới thứ sáu, y gọi nó là luyện hư.
Lúc này Thiên Cổ đã có thể cảm nhận được linh tính trời đất, không cần sử dụng công pháp như yêu thú mà có thể trực tiếp hấp thu.
Nhân số của loài người đã tăng từ sáu ngàn đến mười ngàn. Con người đã có thể chế tạo linh khí trở lại, rất nhiều linh khí được tạo ra, con người đã có thực lực để khiêu chiến với yêu thú.
Lúc này, loài rắn cũng đã tiến hóa rất nhiều, trong đó có một con vừa sinh ra đã cấp hai. Linh tính trời đất đã dung nhập vào xương cốt khiến cho xương cốt của nó chắc chắn đồng thời cũng có thể hòa nhập vào trời cao khiến cho nó có thể cưỡi mây mà bay. Bao bọc lấy cơ thể nó là những chiếc vảy giống vảy cá, quanh đầu có chiếc bờm giống sư tử và trên đầu có một cặp sừng hưu.
Những con cháu của nó đều mang những đặc điểm này nên bọn chúng đã tự tách biệt với loài rắn và tự gọi mình là rồng.
- ----
Hậu Thiên thời đại năm thứ năm mươi, nhân số của loài người và yêu thú đã tăng trưởng một cách chòng mặt. Vì tranh giành lãnh thổ nên đã xảy ra tranh chấp.
Thiên Cổ đã củng cố tu vi chắc chắn. Thiên Cổ đã đến Đạo gia và cầu hôn Chu Kỷ Phượng. Cả hai đã kết duyên đạo lữ chính thức.
- ----
Hậu Thiên thời đại năm thứ sáu mươi, một con phượng hoàng đã đột phá cảnh giới thứ sáu, nó bắt đầu tấn công loài người. Thiên Cổ và nó đã chiến đấu ở Tây Hà, cuộc chiến diễn ra ba ngày ba đêm và Thiên Cổ đã chiến thắng.
Nhưng sức nóng từ phượng hoàng đã thiêu rụi gần như toàn bộ Tây Hà. Tây Hà dần trở nên khô rụi, đất đai hóa thành hoang mạc, chỉ còn một số mảnh đất nhỏ là còn nước, bọn chúng trở thành ốc đảo của những người băng qua hoang mạc. Tây Hà từ đây đã bị đổi tên thành Tây Mạc.
Khi Thiên Cổ rời đi, không ai chú ý ở một khu vực gần trung tâm Tây Mạc có một đốm lữa lóe lên.
- ----
Hậu Thiên thời đại năm thứ một trăm, ở một toàn thành nằm trong Đông Sơn. Có một thiêu niên đang rèn linh khí.
Y tên Lệ Trác, đã mười tám tuổi. Do sinh sống ở khu vực tập trung nhiều người rèn đúc nên từ nhỏ y đã muốn rèn đúc ra được một món linh khí mạnh nhất thời đại.
Năm mười tuổi, Lệ Trác đã cầm búa lần đầu và luyện ra được một món phàm kiếm cực sắc có thể đánh ngang với linh khí. Điều này đã khiên y lọt vào mắt xanh của một ông lão đã rèn đúc linh khí lâu năm. Tay nghề của ông rất mạnh trong cả Đông Sơn và ông đã nhận Lệ Trác làm đồ.
Lệ Trác nhanh chóng thể hiện tài năng của mình, ở năm mười một tuổi y đã luyện được một món linh kiếm có thể truyền năng lượng vào để tăng sức mạnh.
Năm mười hai tuổi, Lệ Trác đã gặp một tiểu thư nhỏ của một gia tộc, y đã yêu sai đắm nàng và cầu hôn với gia tộc. Gia tộc nàng đã ra điều kiện là luyện được một món linh khí có thể giúp phàm nhân chém giết được cường giả ở cảnh giới thứ sáu.
Lệ Trác đã tốn sáu năm để thu thập nguyên liệu và luyện chế nó. Bây giờ đây, trước mặc Lệ Trác là một thanh kiếm cực mạnh. Nó chứa đựng rất nhiều tình cảm của y nên y đã đặt tên nó là Hi Vọng Thần Kiếm.
Lệ Trác nhanh chóng mang thanh kiếm đên cầu hôn nhưng lúc này, bi thương xảy ra. Người con gái ấy đã nghe lời gia tộc và cưới một người ở Nam Hải, cả gia tộc đã chuyển đến đó sinh sống.
Thất vọng tột cùng, Lệ Trác khóc ba ngày, không ăn không uống. Lúc này, ông lão đã không nhịn được nữa, ông đến và trò chuyện với Lệ Trác, ông bảo:
- Ngươi tức giận không?
- Đồ nhi rất tức giận thưa sư phụ, gia tộc và nàng đã phản bội con - Lệ Trác vừa nói vừa khóc.
Ông lão gỏ đầu Lệ Trác và nói:
- Thằng ngốc, tại sao ngươi không trả thù, sử dụng chính vũ khí ngươi rèn đúc đi trả thù đi, không thể để nó phủ bụi mãi được.
Lời nói của ông lão đã tỉnh lại Lệ Trác, y cầm Hi Vọng Thần Kiếm đi đến lò rèn và bỏ vào.
Đôi mắt của y tràn ngập hận ý, y đã quyết định sẽ luyện lại Hy Vọng Thần Kiếm để thay đổi mục đích nó được sinh ra và giết cả gia tộc kia. Một lần nữa tiếng gõ lại vang lên, Lệ Trác điên cuồng đập vào linh kiếm biến đổi hình dạng của nó. Y dồn hết tất cả hận ý của mình vào thanh kiếm.
Ba ngày sau, thanh kiếm đã được rèn xong. Lệ Trác chậm rãi khắc lên thân kiếm dòng chữ: Thất Vọng Ma kiếm.
Cầm lấy Thất Vọng Ma kiếm, Lệ Trác đã đến Nam Hải và đồ sát cả gia tộc kia. Sau khi xong, Lệ Trác đã bỏ lại Thất Vọng Ma kiếm rồi rời đi.
Thông tin về ma kiếm nhanh chóng được lan truyền, mọi người đều đến và tranh giành nó. Về sau Thất Vọng Ma kiếm liền biến mất trong lịch sử.
- ---
Đóng lại quyển sách, Trường Sinh thở dài, hắn đã sống được gần một trăm năm, thấy quá nhiều điều. Mặc dù hắn vẫn muốn sống tiếp để thấy tất cả nhưng tâm của hắn lại có chút già. Chuyện này là tất nhiên vì một người sống đến một trăm tuổi nhưng vẫn muốn sống tiếp vì họ chưa được tận hưởng hết hồng trần. Còn Trường Sinh thì lain thấy quá nhiều rồi. Đây là cái giá của người ghi chép lịch sử, nếu không thể chống lại nó thì hắn sẽ nhanh chóng đánh mất bản thân và chết.
- -----------
Từ giờ tác sẽ đẩy nhanh thời đại một chút để phù hợp với cốt truyện của tác nha (:>v).
Trường Sinh nhíu mày nhìn lén nhìn những con yêu thú mới được sinh. Nhưng con yêu thú này đề mang một chút thiên địa linh tính nên cơ thể vô cùng mạnh mẽ, một số con vừa sinh ra đã có thể có sức mạnh của một con yêu thú nhất giai. Điều này có lẽ là do ba mẹ của chúng tu luyện công pháp của Thiên Tai nên vô tình truyền lại một phần linh tính của thiên địa cho bọn chúng.
Còn về phần của con người, lúc này Thiên Hoàng đã truyền bá thuật pháp ra cho tất cả sử dụng. Mọi người bắt đầu khai thác thuật pháp tạo nên những cách sử dụng mạnh hơn, ít tốn năng lượng hơn.
Thế giới đang bước trên đoàn tàu cao tốc mang tên phát triển. Thiên Hoàng đã thay đổi nhiều điều trong nền văn minh, bắt đầu lập một thời đại mang tên Hậu Thiên thời đại. Thiên Hoàng đã xóa bỏ chế độ vương triều, chia đại lục làm bốn khu vựa chính phân biệt ở bốn hướng đông tây nam bắt lần lược là: Đông Sơn, Tây Hà, Nam Hải, Bắc Hàn.
Sau đó, Thiên Hoàng bắt đầu dự theo thiết kế của noah, y xây dựng thêm ba con thuyền. Lúc này những con thuyền đã có sự thay đổi, Thiên Hoàng đã biết sử dụng sức gió, y dùng một tấm vải lớn giăng vào hai cây cột trên thuyền để đón sức gió, y gọi nó là buồm. Y còn cải tiến, xây dựng các khoang để có thể chứa đồ có chổ ngủ.
Một năm sau, Thiên Hoàng đã xây được ba chiếc thuyền, y mang theo năm trăm người quyết định ra khơi.
Trước đây con người từng nhiều lần khám phá biển cả nhưng đều chết vì họ không thêt hoạt động được ở dưới nước. Nhưng giờ thì khác, con người đã có thể tạo ra thuyền nên bọn họ lại lần nữa khám phá biển cả.
Trường Sinh chậm rãi ghi tất cả vào quyển sách: " Hậu Thiên năm đầu tiên, Thiên Hoàng dẫn năm trăm người quyết định ra khơi, để lại đại lục với gần năm ngàn người xây dựng lại văn minh."
Cuộc hành trình này được loài người đưa tiễn rất nhiều vì người dẫn đầu là Thiên Hoàng, người đã giết chết Thiên Tai, bảo hộ loài người, chấm dứt thời đại trước vào lập nên một thời đại mới.
Rất lâu sau đó mọi người vẫn chưa thấy Thiên Hoàng trở về... Đây là chuyện sau này, quay về hiện tại, sau khi Thiên Hoàng đi, Thiên Cổ liền cho ngươig xây dựng tượng của Thiên Hoàng và ra tập tục vào đúng ngày này hằng năm mọi người phải cung kính lạy Thiên Hoàng một lần.
Thế giới nhanh chóng phát triển, rất nhiều cường giả có ý định xưng vương nhưng Thiên Cổ đã trấn áp tất cả, vì con đường tu hành trắc trở nên tu vi của Thiên Hoàng là cao nhất hiện tại, y đã trấn áp tất cả những ai có ý định xưng vương.
Mọi người bắt đầu xây dựng tông môn để truyền thừa những công pháp, thuật pháp của mình, lúc bấy giờ, nhiều tông môn nhanh chóng mọc lên như trăm hoa đua nở.
- --
Hậu Thiên thời đại năm thứ mười, dưới sự kiểm soát của Thiên Cổ, không ai dám xưng vương.
Không có chiến tranh nên còn người đã dần lấy lại nền văn minh vốn có. Nhân số đã tăng từ năm ngàn đến sáu ngàn người.
Yêu thú đã có sự phân hóa rõ rệt, loài chim đã tiến hóa ra nhiều chi nhánh và trong đó một chủng tộc tự gọi mình là phượng hoàng.
Đây là một loài chim sống ở vùng Đông sơn. Vì ở Đông sơn rất nóng nên bọng chúng đã hấp thụ một phần sức nóng ở đó và tiếng hóa. Điều đó khiến cho chúng có một bộ lông màu đỏ vàng, rất đẹp. Bọn chúng có thể điều khiển lửa từ khi sinh ra.
- --
Hậu Thiên thời đại năm thứ 30, Thiên Cổ đột phá cảnh giới thứ sáu, y gọi nó là luyện hư.
Lúc này Thiên Cổ đã có thể cảm nhận được linh tính trời đất, không cần sử dụng công pháp như yêu thú mà có thể trực tiếp hấp thu.
Nhân số của loài người đã tăng từ sáu ngàn đến mười ngàn. Con người đã có thể chế tạo linh khí trở lại, rất nhiều linh khí được tạo ra, con người đã có thực lực để khiêu chiến với yêu thú.
Lúc này, loài rắn cũng đã tiến hóa rất nhiều, trong đó có một con vừa sinh ra đã cấp hai. Linh tính trời đất đã dung nhập vào xương cốt khiến cho xương cốt của nó chắc chắn đồng thời cũng có thể hòa nhập vào trời cao khiến cho nó có thể cưỡi mây mà bay. Bao bọc lấy cơ thể nó là những chiếc vảy giống vảy cá, quanh đầu có chiếc bờm giống sư tử và trên đầu có một cặp sừng hưu.
Những con cháu của nó đều mang những đặc điểm này nên bọn chúng đã tự tách biệt với loài rắn và tự gọi mình là rồng.
- ----
Hậu Thiên thời đại năm thứ năm mươi, nhân số của loài người và yêu thú đã tăng trưởng một cách chòng mặt. Vì tranh giành lãnh thổ nên đã xảy ra tranh chấp.
Thiên Cổ đã củng cố tu vi chắc chắn. Thiên Cổ đã đến Đạo gia và cầu hôn Chu Kỷ Phượng. Cả hai đã kết duyên đạo lữ chính thức.
- ----
Hậu Thiên thời đại năm thứ sáu mươi, một con phượng hoàng đã đột phá cảnh giới thứ sáu, nó bắt đầu tấn công loài người. Thiên Cổ và nó đã chiến đấu ở Tây Hà, cuộc chiến diễn ra ba ngày ba đêm và Thiên Cổ đã chiến thắng.
Nhưng sức nóng từ phượng hoàng đã thiêu rụi gần như toàn bộ Tây Hà. Tây Hà dần trở nên khô rụi, đất đai hóa thành hoang mạc, chỉ còn một số mảnh đất nhỏ là còn nước, bọn chúng trở thành ốc đảo của những người băng qua hoang mạc. Tây Hà từ đây đã bị đổi tên thành Tây Mạc.
Khi Thiên Cổ rời đi, không ai chú ý ở một khu vực gần trung tâm Tây Mạc có một đốm lữa lóe lên.
- ----
Hậu Thiên thời đại năm thứ một trăm, ở một toàn thành nằm trong Đông Sơn. Có một thiêu niên đang rèn linh khí.
Y tên Lệ Trác, đã mười tám tuổi. Do sinh sống ở khu vực tập trung nhiều người rèn đúc nên từ nhỏ y đã muốn rèn đúc ra được một món linh khí mạnh nhất thời đại.
Năm mười tuổi, Lệ Trác đã cầm búa lần đầu và luyện ra được một món phàm kiếm cực sắc có thể đánh ngang với linh khí. Điều này đã khiên y lọt vào mắt xanh của một ông lão đã rèn đúc linh khí lâu năm. Tay nghề của ông rất mạnh trong cả Đông Sơn và ông đã nhận Lệ Trác làm đồ.
Lệ Trác nhanh chóng thể hiện tài năng của mình, ở năm mười một tuổi y đã luyện được một món linh kiếm có thể truyền năng lượng vào để tăng sức mạnh.
Năm mười hai tuổi, Lệ Trác đã gặp một tiểu thư nhỏ của một gia tộc, y đã yêu sai đắm nàng và cầu hôn với gia tộc. Gia tộc nàng đã ra điều kiện là luyện được một món linh khí có thể giúp phàm nhân chém giết được cường giả ở cảnh giới thứ sáu.
Lệ Trác đã tốn sáu năm để thu thập nguyên liệu và luyện chế nó. Bây giờ đây, trước mặc Lệ Trác là một thanh kiếm cực mạnh. Nó chứa đựng rất nhiều tình cảm của y nên y đã đặt tên nó là Hi Vọng Thần Kiếm.
Lệ Trác nhanh chóng mang thanh kiếm đên cầu hôn nhưng lúc này, bi thương xảy ra. Người con gái ấy đã nghe lời gia tộc và cưới một người ở Nam Hải, cả gia tộc đã chuyển đến đó sinh sống.
Thất vọng tột cùng, Lệ Trác khóc ba ngày, không ăn không uống. Lúc này, ông lão đã không nhịn được nữa, ông đến và trò chuyện với Lệ Trác, ông bảo:
- Ngươi tức giận không?
- Đồ nhi rất tức giận thưa sư phụ, gia tộc và nàng đã phản bội con - Lệ Trác vừa nói vừa khóc.
Ông lão gỏ đầu Lệ Trác và nói:
- Thằng ngốc, tại sao ngươi không trả thù, sử dụng chính vũ khí ngươi rèn đúc đi trả thù đi, không thể để nó phủ bụi mãi được.
Lời nói của ông lão đã tỉnh lại Lệ Trác, y cầm Hi Vọng Thần Kiếm đi đến lò rèn và bỏ vào.
Đôi mắt của y tràn ngập hận ý, y đã quyết định sẽ luyện lại Hy Vọng Thần Kiếm để thay đổi mục đích nó được sinh ra và giết cả gia tộc kia. Một lần nữa tiếng gõ lại vang lên, Lệ Trác điên cuồng đập vào linh kiếm biến đổi hình dạng của nó. Y dồn hết tất cả hận ý của mình vào thanh kiếm.
Ba ngày sau, thanh kiếm đã được rèn xong. Lệ Trác chậm rãi khắc lên thân kiếm dòng chữ: Thất Vọng Ma kiếm.
Cầm lấy Thất Vọng Ma kiếm, Lệ Trác đã đến Nam Hải và đồ sát cả gia tộc kia. Sau khi xong, Lệ Trác đã bỏ lại Thất Vọng Ma kiếm rồi rời đi.
Thông tin về ma kiếm nhanh chóng được lan truyền, mọi người đều đến và tranh giành nó. Về sau Thất Vọng Ma kiếm liền biến mất trong lịch sử.
- ---
Đóng lại quyển sách, Trường Sinh thở dài, hắn đã sống được gần một trăm năm, thấy quá nhiều điều. Mặc dù hắn vẫn muốn sống tiếp để thấy tất cả nhưng tâm của hắn lại có chút già. Chuyện này là tất nhiên vì một người sống đến một trăm tuổi nhưng vẫn muốn sống tiếp vì họ chưa được tận hưởng hết hồng trần. Còn Trường Sinh thì lain thấy quá nhiều rồi. Đây là cái giá của người ghi chép lịch sử, nếu không thể chống lại nó thì hắn sẽ nhanh chóng đánh mất bản thân và chết.
- -----------
Từ giờ tác sẽ đẩy nhanh thời đại một chút để phù hợp với cốt truyện của tác nha (:>v).
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook