Bánh Răng Thời Đại
-
Chương 11: Sau đại hồng thủy
- Ngươi đi theo ta - Thiên Cổ nói một cách quyết đoán.
Nói xong, y liền dẫn Trường Sinh bước đến căn phòng được xây bằng đá cách đó không xa. Thanh nhi định đi theo nhưng bị Trường Sinh ngăn lại, hắn cũng đoán được phần nào nên không muốn Thanh nhi đi cùng.
Lúc này, Thiên Cổ nhìn chằm chằm Trường Sinh và nói:
- Ngươi là ai? Bây giờ ta đã bắt được chân thân của ngươi, nên nhớ, ta nắm quyền.
- Trường Sinh, Đạo Trường Sinh - Trường Sinh nhẹ nhàng đáp, hắn không hề sợ, bây giờ mọi người đều là cấp năm, sợ cái gì.
- Nói đi, rốt cuộc ngươi có bí mật gì, tại sao lại biết những việc như thú triều?
- Ta ngủ mơ thấy tổ tiên báo mộng đó.
Nghe vậy Thiên Cổ liền nhíu mày, nói dối thì cũng không nên lộ liễu như thế chứ, đây rõ ràng là không muốn nói mà. Nếu trước mặt y là người khác không phải Trường Sinh thì có lẽ y đã sử dụng nghiêm hình để tra khảo rồi. Nhưng mà trước mặt y là Trường Sinh, người có cùng cảnh giới với y. Dù cho y có mạnh hơn thì cũng không thể tấn công được, nhân loại đang bắt đầu xây dựng lại từ đầu, cần nhiều người có cảnh giới cao làm trụ cột.
- Được rồi, ngươi đi đi, chỉ cần không gây hại cho nhân loại là được - Thiên Cổ nhẹ nhàng nói, lần này y tạm buôn tha nhưng sau này chắc chắn sẽ biết được bí mật của Trường Sinh.
- Ta biết.
Trường Sinh đáp một cách nghiệm túc. Hắn bước ra ngoài, lúc này Thanh nhi đang đợi hắn ở trước của phòng.
Trường Sinh nhíu mày, giờ hắn đã cấp năm nên có thể thấy được hình dạng thật của Thanh nhi. Hình dạng thật của nàng là một con rắn màu xanh, đôi mắt màu đỏ, trên đầu vậy mà có hai thanh gì đó nhô ra, khá giống sừng hươu. Trường Sinh dẫn Nàng về căn phòng lúc đầu, hắn nói:
- Ta đã đột phá cấp năm, thấy được chân thân của ngươi, nói đi, tại sao lại tiếp cận gia đình ta.
Thanh nhi lúc này đã cấp bốn, nếu muốn rời đi thì sẽ không ai ngăn được, mà Trương Sinh lại không muốn ngăn nên có thể nói nàng hoàn toàn tự do, không cần phải làm người hầu cho hắn. Nếu nói Thanh nhi không có ý đồ thì có đánh chết thì Trường Sinh cũng không tin. Lúc này, Thanh nhị nhẹ nhàng nói:
- Vậy là thiếu gia đã biết rồi, Vậy Thanh nhi cũng không giấu nữa. Ngài cũng biết Thiên Tai đã sử dụng công pháp của loài người để cái biến, có thể hấp thụ linh tính trời đất phải không?
- Ta biết - Trường Sinh cau mày mà nói.
- Thật ra thì không chỉ Thiên Tai học tập công pháp loài người và cải biến, rất nhiều yêu thú cũng giống vậy. Trong đó cũng có Thanh nhi, Thanh nhi đã thành công cải biến để có thể hấp thụ dương khí từ tinh của đàn ông, điều hòa âm hàn trong cơ thể. Vì không biết chọn ai nên Thanh nhi đã tự bán mình và được lão gia mua rồi đưa cho thiếu gia - nói đến đây, Thanh nhi liền đỏ mặt.
Trường Sinh nhíu mày, hắn chậm rãi tiêu hóa những thông tin trên. Nếu như vậy thì tức là...
- Ngươi đã hấp thụ ta???
Nghĩ đến đây Trường Sinh liền giật mình, hét lên. Hắn vậy mà bị mất lần đầu, đã vậy còn bị mất mà không hay biết nữa chứ. Thiệt quá, thiệt quá rồi.
- Vâng thưa thiếu gia.
- Tại sao ngươi không có tí ngại ngùng gì hết vậy? Ngươi lấy đi lần đầu của ta đó!!!
- Thiếu gia cũng lấy đi lần đầu của Thanh nhi a.
- Ngươi... Thôi bỏ đi. Vậy tại sao bây giờ ngươi không kiếm người khác, ra đột phá cấp năm rồi, ngươi không sợ ta giết ngươi sao?
- Thanh nhi biết thiếu gia sẽ không tàn nhẫn như vậy. Với lại Thanh nhi không thể kiếm người khác vì nếu vậy thì Dương khí trong cơ thể sẽ bị hỗn tạp mất, cảnh giới sẽ không vững.
- Vậy giờ ngươi định theo ta suốt đời sao?
- Vâng thưa thiếu gia.
Trường Sinh cạn lời. Hắn không biết việc này là lời hay lỗ nữa, chỉ cần mất vài lần tinh trong lúc không hay không biết thì đã có một nàng rắn đi theo. Hình như có chút lời nhỉ? Trường Sinh nhanh chóng ném đi những suy nghĩ trong đầu, hắn nói:
- Được rồi, nếu ngươi đã muốn thì làm người hầu của ta đi.
Bây giờ Trường Sinh đã lên cấp năm, không còn sợ Thanh nhi nữa. Hắn bước ra khỏi căn phòng, Thanh nhi mỉm cười bước theo.
Lúc này mặt trời đã dần lặn xuống. Giờ khắp đại lục chỉ là những mảnh đất trống nên có thể xem cảnh mặt trời lặn khá là rõ. Lúc này gia đình Trường Sinh trở về, Chu Kỷ Phượng nhanh chóng chạy đến ôm hắn, nàng nói:
- Ca ca, ca đã đột phá cảnh thứ năm rồi, thật lợi hại.
Cả gia đình hắn đang tu luyện công pháp mới nên đã đột phá đến cấp hai. Những người còn sống sót thì đa phần là cấp ba trở xuống nên bây giờ Trường Sinh đã là cường giả rồi. Hắn nghe muội muội nói vậy liền cười:
- Đúng rồi muội muội, ca ca rất lợi hại, từ nay trọng trách phục hưng gia tộc liền để ca ca thực hiện là được, muội cứ chơi đi.
Ngay vậy Kỷ Phương liền cười, khuôn mặt hớn hở. Lúc này, Kỷ Nguyệt liền nói:
- Được rồi, cả nhà vào ăn đi.
Bây giờ cả đại lục không còn gì hết nên đồ ăn là một chút hoa quả thu nhặt được trước cơn Đại Hồng Thủy. Nhưng như vậy cũng đủ vì tu sĩ không cần ăn nhiều, có thể hấp thụ năng lượng để bổ sung có cơ thể. Ăn trái cây chủ yếu để hưởng thụ một chút thôi.
Ngày hôm sau, Trường Sinh dậy từ sớm ra ngoài đi dạo. Hạt giống đều đã gieo hết từ hôm qua nên nhân loại bây giờ khá rảnh, đương nhiên là Trường Sinh lại càng rảnh vì giờ hắn đã cấp năm, đâu ai dám bắt hắn làm nữa.
Trường Sinh nhanh chóng bước đến nhà của Thiên Cổ, việc này đã là thói quen với hắn rồi. Ai bão Thiên Cổ là người gần tuổi với hắn nhất đâu. Vừa định bước vào thì Trường Sinh đã nghe tiếng muội muội hănz vọng ra. Muội muội làm gì ở đây? Trường Sinh có chút tò mò. Hắn nhanh chóng kiếm một khu vắng người rồi xuất hồn bay đến chỗ Thiên Cổ. Phải nói là tên này rất biết hưởng thụ, vậy mà dùng vàng để xây nhà. Cũng phải thôi, giờ vàng đâu còn giá trị nữa, chi bằng đem đi xây nhà cũng tốt.
Lúc này, trong sân có hai người đang ngồi đối diện nha, trước mặt họ là một bàn cờ. Trường Sinh hơi nhíu mày, muội muội hắn tại sao lại kiếm Thiên Cổ đánh cờ? Trong những người còn sống thì có rất nhiều người trạc tuôi Kỷ Phượng nhưng tại sao hết lần này đến lần khác lại là y chứ? Trường Sinh nhanh chóng bay lại gần.
- Phượng tiểu thư, nàng đi sai một bước rồi, trận này tại hạ lại thắng.
- Cổ công tử thật lợi hại, không biết công tử học đánh cờ ở đâu?
"Nghe qua thì có vẻ hết sức bình thường, cả hai người chỉ đánh cờ cùng nhau." Trường Sinh thầm nghĩ. Nhưng hắn vẫn quyết định chờ đợi thêm.
Một canh giờ trôi qua, Kỷ Phường đã trở về, cả quá trình đều trong tầm mắt của Trường Sinh. Cả hai đều chỉ đánh cờ bình thường thôi, không có gì mờ ám. Trường Sinh cũng quyết định trở về, hôm nay đi dạo thế là đủ.
Ngày hôm sau, Trường Sinh phát hiện Kỷ Phượng lại đến chỗ Thiên cổ, hắn tiếp tục xuất hồn theo dõi.
Việc này tiếp tục diễn ra trong một tuần, ngay khi Trường Sinh định từ bỏ thì có chuyện mới xảy ra.
Như thường ngày, Kỷ Phượng tiếp tục đến chỗ Thiên Cổ đánh cờ. Một tuần trước nàng gặp Thiên Cổ khi y đang đánh cờ một mình. Vì tò mò nên nàng lại gần xem thì Thiên Cổ liền mời nàng đánh cờ cùng. Nàng không thích chơi cờ nhưng không hiểu sao khi chơi với Thiên Cổ thì nàng cảm thấy rất vui.
Lúc này, khi Kỷ Phượng vào sân nhà Thiên Cổ thì xuất hiện trước mắt nàng không phải là bàn cờ được dọn sẵn như mọi ngày mà là một đóa hoa lớn. Lúc này, Thiên Cổ cầm bó hoa lên đưa cho Kỷ Phượng và nói:
- Nàng có muốn làm đạo lữ của ta không?
Trong lòng của Kỷ Phượng đang run động, người con trai trước mắt đang cầu hôn nàng!!! Nàng không thấy bất ngờ mà ngược lại có chút vui? Không lẽ đây là yêu? Y vậy mà tặng hoa cho nàng, phải biết là sau cơn đại hồng thủy thì hoa đều đã chết hết rồi, y kiếm nó ở đâu ra chứ?
Lúc này, Kỷ Phương đã quyết định sẽ đáp ứng tình yêu của y, nàng nói:
- Thiếp đồng ý.
- ---
Chứng kiến tất cả, Trường Sinh có chút khó chịu trong lòng. Như vậy là sao a? Muội muội mình có đạo lữ thì hắn phải vui chứ? Nhưng cái cảm giác bằng hữu mình cưới muội muội mình khiến hắn rất khó chịu. Trường Sinh thở dài.
- Thôi thì giả vờ không biết vậy, chỉ cần muội muội không chịu khổ là được.
- ---------
Tác đã vượt mốc mười chương, đối với mọi người thì đây là một bước nhỏ nhưng với tác thì lại là một bước lớn. Cảm ơn những độc giả đã ủng hộ dù ít hay nhiều. Cảm ơn rất nhiều!
Nói xong, y liền dẫn Trường Sinh bước đến căn phòng được xây bằng đá cách đó không xa. Thanh nhi định đi theo nhưng bị Trường Sinh ngăn lại, hắn cũng đoán được phần nào nên không muốn Thanh nhi đi cùng.
Lúc này, Thiên Cổ nhìn chằm chằm Trường Sinh và nói:
- Ngươi là ai? Bây giờ ta đã bắt được chân thân của ngươi, nên nhớ, ta nắm quyền.
- Trường Sinh, Đạo Trường Sinh - Trường Sinh nhẹ nhàng đáp, hắn không hề sợ, bây giờ mọi người đều là cấp năm, sợ cái gì.
- Nói đi, rốt cuộc ngươi có bí mật gì, tại sao lại biết những việc như thú triều?
- Ta ngủ mơ thấy tổ tiên báo mộng đó.
Nghe vậy Thiên Cổ liền nhíu mày, nói dối thì cũng không nên lộ liễu như thế chứ, đây rõ ràng là không muốn nói mà. Nếu trước mặt y là người khác không phải Trường Sinh thì có lẽ y đã sử dụng nghiêm hình để tra khảo rồi. Nhưng mà trước mặt y là Trường Sinh, người có cùng cảnh giới với y. Dù cho y có mạnh hơn thì cũng không thể tấn công được, nhân loại đang bắt đầu xây dựng lại từ đầu, cần nhiều người có cảnh giới cao làm trụ cột.
- Được rồi, ngươi đi đi, chỉ cần không gây hại cho nhân loại là được - Thiên Cổ nhẹ nhàng nói, lần này y tạm buôn tha nhưng sau này chắc chắn sẽ biết được bí mật của Trường Sinh.
- Ta biết.
Trường Sinh đáp một cách nghiệm túc. Hắn bước ra ngoài, lúc này Thanh nhi đang đợi hắn ở trước của phòng.
Trường Sinh nhíu mày, giờ hắn đã cấp năm nên có thể thấy được hình dạng thật của Thanh nhi. Hình dạng thật của nàng là một con rắn màu xanh, đôi mắt màu đỏ, trên đầu vậy mà có hai thanh gì đó nhô ra, khá giống sừng hươu. Trường Sinh dẫn Nàng về căn phòng lúc đầu, hắn nói:
- Ta đã đột phá cấp năm, thấy được chân thân của ngươi, nói đi, tại sao lại tiếp cận gia đình ta.
Thanh nhi lúc này đã cấp bốn, nếu muốn rời đi thì sẽ không ai ngăn được, mà Trương Sinh lại không muốn ngăn nên có thể nói nàng hoàn toàn tự do, không cần phải làm người hầu cho hắn. Nếu nói Thanh nhi không có ý đồ thì có đánh chết thì Trường Sinh cũng không tin. Lúc này, Thanh nhị nhẹ nhàng nói:
- Vậy là thiếu gia đã biết rồi, Vậy Thanh nhi cũng không giấu nữa. Ngài cũng biết Thiên Tai đã sử dụng công pháp của loài người để cái biến, có thể hấp thụ linh tính trời đất phải không?
- Ta biết - Trường Sinh cau mày mà nói.
- Thật ra thì không chỉ Thiên Tai học tập công pháp loài người và cải biến, rất nhiều yêu thú cũng giống vậy. Trong đó cũng có Thanh nhi, Thanh nhi đã thành công cải biến để có thể hấp thụ dương khí từ tinh của đàn ông, điều hòa âm hàn trong cơ thể. Vì không biết chọn ai nên Thanh nhi đã tự bán mình và được lão gia mua rồi đưa cho thiếu gia - nói đến đây, Thanh nhi liền đỏ mặt.
Trường Sinh nhíu mày, hắn chậm rãi tiêu hóa những thông tin trên. Nếu như vậy thì tức là...
- Ngươi đã hấp thụ ta???
Nghĩ đến đây Trường Sinh liền giật mình, hét lên. Hắn vậy mà bị mất lần đầu, đã vậy còn bị mất mà không hay biết nữa chứ. Thiệt quá, thiệt quá rồi.
- Vâng thưa thiếu gia.
- Tại sao ngươi không có tí ngại ngùng gì hết vậy? Ngươi lấy đi lần đầu của ta đó!!!
- Thiếu gia cũng lấy đi lần đầu của Thanh nhi a.
- Ngươi... Thôi bỏ đi. Vậy tại sao bây giờ ngươi không kiếm người khác, ra đột phá cấp năm rồi, ngươi không sợ ta giết ngươi sao?
- Thanh nhi biết thiếu gia sẽ không tàn nhẫn như vậy. Với lại Thanh nhi không thể kiếm người khác vì nếu vậy thì Dương khí trong cơ thể sẽ bị hỗn tạp mất, cảnh giới sẽ không vững.
- Vậy giờ ngươi định theo ta suốt đời sao?
- Vâng thưa thiếu gia.
Trường Sinh cạn lời. Hắn không biết việc này là lời hay lỗ nữa, chỉ cần mất vài lần tinh trong lúc không hay không biết thì đã có một nàng rắn đi theo. Hình như có chút lời nhỉ? Trường Sinh nhanh chóng ném đi những suy nghĩ trong đầu, hắn nói:
- Được rồi, nếu ngươi đã muốn thì làm người hầu của ta đi.
Bây giờ Trường Sinh đã lên cấp năm, không còn sợ Thanh nhi nữa. Hắn bước ra khỏi căn phòng, Thanh nhi mỉm cười bước theo.
Lúc này mặt trời đã dần lặn xuống. Giờ khắp đại lục chỉ là những mảnh đất trống nên có thể xem cảnh mặt trời lặn khá là rõ. Lúc này gia đình Trường Sinh trở về, Chu Kỷ Phượng nhanh chóng chạy đến ôm hắn, nàng nói:
- Ca ca, ca đã đột phá cảnh thứ năm rồi, thật lợi hại.
Cả gia đình hắn đang tu luyện công pháp mới nên đã đột phá đến cấp hai. Những người còn sống sót thì đa phần là cấp ba trở xuống nên bây giờ Trường Sinh đã là cường giả rồi. Hắn nghe muội muội nói vậy liền cười:
- Đúng rồi muội muội, ca ca rất lợi hại, từ nay trọng trách phục hưng gia tộc liền để ca ca thực hiện là được, muội cứ chơi đi.
Ngay vậy Kỷ Phương liền cười, khuôn mặt hớn hở. Lúc này, Kỷ Nguyệt liền nói:
- Được rồi, cả nhà vào ăn đi.
Bây giờ cả đại lục không còn gì hết nên đồ ăn là một chút hoa quả thu nhặt được trước cơn Đại Hồng Thủy. Nhưng như vậy cũng đủ vì tu sĩ không cần ăn nhiều, có thể hấp thụ năng lượng để bổ sung có cơ thể. Ăn trái cây chủ yếu để hưởng thụ một chút thôi.
Ngày hôm sau, Trường Sinh dậy từ sớm ra ngoài đi dạo. Hạt giống đều đã gieo hết từ hôm qua nên nhân loại bây giờ khá rảnh, đương nhiên là Trường Sinh lại càng rảnh vì giờ hắn đã cấp năm, đâu ai dám bắt hắn làm nữa.
Trường Sinh nhanh chóng bước đến nhà của Thiên Cổ, việc này đã là thói quen với hắn rồi. Ai bão Thiên Cổ là người gần tuổi với hắn nhất đâu. Vừa định bước vào thì Trường Sinh đã nghe tiếng muội muội hănz vọng ra. Muội muội làm gì ở đây? Trường Sinh có chút tò mò. Hắn nhanh chóng kiếm một khu vắng người rồi xuất hồn bay đến chỗ Thiên Cổ. Phải nói là tên này rất biết hưởng thụ, vậy mà dùng vàng để xây nhà. Cũng phải thôi, giờ vàng đâu còn giá trị nữa, chi bằng đem đi xây nhà cũng tốt.
Lúc này, trong sân có hai người đang ngồi đối diện nha, trước mặt họ là một bàn cờ. Trường Sinh hơi nhíu mày, muội muội hắn tại sao lại kiếm Thiên Cổ đánh cờ? Trong những người còn sống thì có rất nhiều người trạc tuôi Kỷ Phượng nhưng tại sao hết lần này đến lần khác lại là y chứ? Trường Sinh nhanh chóng bay lại gần.
- Phượng tiểu thư, nàng đi sai một bước rồi, trận này tại hạ lại thắng.
- Cổ công tử thật lợi hại, không biết công tử học đánh cờ ở đâu?
"Nghe qua thì có vẻ hết sức bình thường, cả hai người chỉ đánh cờ cùng nhau." Trường Sinh thầm nghĩ. Nhưng hắn vẫn quyết định chờ đợi thêm.
Một canh giờ trôi qua, Kỷ Phường đã trở về, cả quá trình đều trong tầm mắt của Trường Sinh. Cả hai đều chỉ đánh cờ bình thường thôi, không có gì mờ ám. Trường Sinh cũng quyết định trở về, hôm nay đi dạo thế là đủ.
Ngày hôm sau, Trường Sinh phát hiện Kỷ Phượng lại đến chỗ Thiên cổ, hắn tiếp tục xuất hồn theo dõi.
Việc này tiếp tục diễn ra trong một tuần, ngay khi Trường Sinh định từ bỏ thì có chuyện mới xảy ra.
Như thường ngày, Kỷ Phượng tiếp tục đến chỗ Thiên Cổ đánh cờ. Một tuần trước nàng gặp Thiên Cổ khi y đang đánh cờ một mình. Vì tò mò nên nàng lại gần xem thì Thiên Cổ liền mời nàng đánh cờ cùng. Nàng không thích chơi cờ nhưng không hiểu sao khi chơi với Thiên Cổ thì nàng cảm thấy rất vui.
Lúc này, khi Kỷ Phượng vào sân nhà Thiên Cổ thì xuất hiện trước mắt nàng không phải là bàn cờ được dọn sẵn như mọi ngày mà là một đóa hoa lớn. Lúc này, Thiên Cổ cầm bó hoa lên đưa cho Kỷ Phượng và nói:
- Nàng có muốn làm đạo lữ của ta không?
Trong lòng của Kỷ Phượng đang run động, người con trai trước mắt đang cầu hôn nàng!!! Nàng không thấy bất ngờ mà ngược lại có chút vui? Không lẽ đây là yêu? Y vậy mà tặng hoa cho nàng, phải biết là sau cơn đại hồng thủy thì hoa đều đã chết hết rồi, y kiếm nó ở đâu ra chứ?
Lúc này, Kỷ Phương đã quyết định sẽ đáp ứng tình yêu của y, nàng nói:
- Thiếp đồng ý.
- ---
Chứng kiến tất cả, Trường Sinh có chút khó chịu trong lòng. Như vậy là sao a? Muội muội mình có đạo lữ thì hắn phải vui chứ? Nhưng cái cảm giác bằng hữu mình cưới muội muội mình khiến hắn rất khó chịu. Trường Sinh thở dài.
- Thôi thì giả vờ không biết vậy, chỉ cần muội muội không chịu khổ là được.
- ---------
Tác đã vượt mốc mười chương, đối với mọi người thì đây là một bước nhỏ nhưng với tác thì lại là một bước lớn. Cảm ơn những độc giả đã ủng hộ dù ít hay nhiều. Cảm ơn rất nhiều!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook