Băng Sơn Vương Gia Đích Ái Nhân
-
Chương 12
CHƯƠNG 12
Nơm nớp lo sợ đi theo sau lưng Lưu tổng quản, Đường Tống bước lên cầu nổi phiêu phiêu đãng đãng, hướng về lương đình giữa hồ đi đến.
Đi trên cầu nổi, Đường Tống cảm giác như là đi trên cương ti vạn trượng Huyền Nhai, không biết lúc nào sẽ ngã xuống, rơi tan xương nát thịt.
Dù là cái cảm giác này trôi nổi lưng chừng rất khó chịu, nhưng Đường Tống lại hy vọng cầu này vĩnh viễn không đến được bên kia. Bởi vì ở cuối cầu nổi, y đã sắp thấy được ác ma thường xuyên xuất hiện trong ác mộng của y.
Tuy rằng nắng gắt như lửa, nhưng hàn băng trên mặt Hàn Vương không có chút dấu hiệu hòa tan, vẫn như đêm hơn một tháng trước đó.
Đường Tống cảm thấy lạnh hơn , hai hàm trên dưới cũng tự động bắt đầu đánh vào nhau. Càng đến gần Hàn Vương, cảm giác rét lạnh càng rõ ràng, cảm nhận hỗn loạn sâu sắc, từ vết thương hạ thân đã muốn khép lại truyền đến.
Nhưng mặc kệ Đường Tống như thế nào khẩn cầu, cầu nổi vẫn là rất nhanh bước hết. Đi vào lương đình Đường Tống trên mặt lộ ra biểu tình bi tráng giống như lên đoạn đầu đài.
“Chủ tử, người đã mang lại đây .” Lưu tổng quản bẩm báo Vương gia giống như vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần xong, liền thối lui đến sau nhuyễn tháp, đồng thời liếc mắt với Đường Tống vẫn đang ngốc lập.
Đường Tống hiểu ý, vội vàng hai gối quỳ xuống, dùng thanh âm có chút run rẩy nói: “Tiểu nhân Đường Tống gặp qua Vương gia.”
Qua một lúc lâu sau, Hàn Vương không mở mắt cũng không nói chuyện, Đường Tống đành phải quỳ , động cũng không dám động.
Lại qua thời gian một chén trà nhỏ, Hàn Vương mới mở to mắt, hai mắt sáng trong.
Ngắm Đường Tống quỳ gối trước mắt, Hàn Vương sắc mặt như một cái đầm nước sâu, làm cho người ta đoán không ra hắn suy nghĩ gì.
“Ngươi vừa rồi. . . . . . Nở nụ cười?” Hàn Vương thanh âm lạnh như băng xưa nay, nghe không ra vui giận. Đường Tống ngẩn ngơ, không rõ Vương gia vì sao hỏi cái này. Chẳng lẽ là bởi vì mình vừa rồi nở nụ cười, cho nên mới khiến cho Vương gia tìm người mang đến sao? Nguyên nhân này cũng quá quái dị đi?
Lưu quản gia thấy Đường Tống bộ dáng như không hiểu được, gấp đến độ ở bên cạnh nháy mắt một cái, muốn Đường Tống nhân cơ hội nhận tội, tranh thủ xử lý khoan hồng.
Nhưng dù Lưu quản gia nháy mắt đến độ mau rút gân , Đường Tống vẫn là không hiểu ra sao quỳ gối ở đó, hoàn toàn uổng phí lão nhân gia của y khổ tâm.
Cuối cùng, Lưu quản gia đành phải làm bộ hung ác quát lớn: “Lớn mật Đường Tống, tiếng cười ngươi mới vừa rồi làm càn quấy rầy thanh tĩnh Vương gia, còn không mau hướng Vương gia nhận tội.”
Đường Tống lúc này mới như trong mộng tỉnh dậy, lập tức dập đầu thỉnh tội: “Thỉnh Vương gia thứ tội, tiểu nhân không biết Vương gia ở đây, cho nên mới cất tiếng cười to, cầu Vương gia bỏ qua cho tiểu nhân.”
Đường Tống một phen nói cho hết lời, Hàn Vương mày nhíu chặt chẳng những không giãn ra, ngược lại mặt càng nhăn càng chặt .
Lưu quản gia một bên thấy kinh hãi đảm chiến, nhưng ngàn vạn lần đừng vỗ mông ngựa trên vó ngựa, hại Đường Tống.
“Ta không tức giận.” Hàn Vương bình tĩnh trình bày cảm thụ của mình, lại làm cho người ta cảm thấy càng ù ù cạc cạc. Nếu không tức giận, vì sao gọi người kêu Đường Tống đến mà? “Ngươi vì sao cười?” Một lát sau, Hàn Vương lại hỏi, vấn đề là trước sau như một làm cho người ta sờ không được ý nghĩ.
“Tiểu nhân, tiểu nhân mới vừa rồi nghĩ tới một truyện cười, nhất thời kìm lòng không đậu, cho nên mới cười ra.” Đường Tống không dám nói là mình đọc sách xem thấy, tuy rằng sách mình lấy không phải từ Lan Thương các, nhưng là một khi đã nói sẽ rất khó nói rõ ràng.
Cũng may Hàn Vương cũng không có vạch trần Đường Tống nói dối chút đỉnh, tiếp tục hỏi: ” Chuyện xưa gì?”
Đường Tống không khỏi lại ngây ngẩn cả người, nghĩ thầm, rằng Hàn Vương sao lại giống tiểu hài tử dường như hỏi không ngừng. Theo bản năng ngẩng đầu, thấy Lưu quản gia nhẹ nhàng vuốt cằm, mới lắp bắp mở miệng.
Hết chương thứ mười hai
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook