Băng Sơn Vương Gia Đích Ái Nhân
-
Chương 11
CHƯƠNG 11
Nhưng từ ngày ấy Đường Tống khi đi dạo phát hiện một tiểu hồ, vấn đề này cũng liền giải quyết dễ dàng.
Đường Tống giữa trưa thường ở trong Lan Thương các, bình thường trừ bỏ quay về chỗ ở Lưu Dục để mượn sách, cũng rất ít đi dạo trong vương phủ.
Hôm nay Đường Tống thật sự chịu không nổi oi bức trong Lan Thương các, ôm bản《 Thế Thuyết Tân Ngữ 》tìm đến nơi râm mát. Không biết là phúc hay là họa, Đường Tống rất nhanh ở phía đông nam Lan Thương các phát hiện tiểu hồ kia.
Trong hồ hoa sen kiều diễm nở rộ, làm cảnh đẹp ý vui. Bên hồ lại có bóng cây liễu sum xuê buông xuống, thật sự là một khối thanh lương thắng địa. Hơn nữa bên hồ thập phần thanh u, vết chân ít tới, lại làm cho Đường Tống mừng rỡ như điên, hối hận sao không sớm phát hiện nơi hảo này.
Năm ngày , tiểu nhân áo xanh kia đã muốn liên tục năm ngày gần đây đến bên hồ đọc sách .
Bởi vì những cái dập đầu của mẫu thân Đường Tống, cho nên Lưu tổng quản đối Đường Tống ấn tượng đặc biệt khắc sâu. Đồng thời thái độ làm người cha mẹ, Lưu tổng quản cũng có thể cảm nhận được tình cảm yêu thương con của Đường mẫu, cho nên khi an bài công tác cho Đường Tống, cố ý chiếu cố Đường Tống, đem y an bài đến Lan Thương các thanh nhàn nhất.
Lưu tổng quản biết Đường Tống chắc là nhịn không quá cái oi bức của mùa nóng mới chạy đến bên hồ, thấy y mỗi ngày chính là im lặng đọc sách, hơn nữa chủ tử cũng không có ý tứ đuổi người đi, đơn giản liền mở một con mắt nhắm một con mắt, để yên cho y.
Chính là, liên tục bốn ngày Đường Tống đều an phận lại ở ngày thứ năm xảy ra vấn đề.
Hôm nay khi Đường Tống đến, Hàn Vương chính là mở mắt ra nhìn một chút, sẽ không để ý tới nữa. Đường Tống lúc đầu cũng là giống trước đó im lặng đọc sách, nhưng trong chốc lát sau, y đột nhiên cười ha ha lên, chắc là xem thấy thứ gì đó buồn cười, nhất thời kìm lòng không đậu.
Đường Tống tiếng cười rất êm tai, vừa không giống tiếng cười ngọt ngào như chuông bạc của các thiếu nữ, cũng không phải tiếng cười biến thanh như các thiếu niên mới lớn, mà là ngọc thạch va vào nhau, thanh thúy du dương.
Nhưng là mặc kệ cười đến thật dễ nghe, chỉ cần quấy rầy tới thanh tĩnh của Vương gia, chính là một con đường chết.
Ở Hàn Vương phủ đảm nhiệm chức vụ hơn ba mươi năm, Lưu tổng quản cơ hồ là nhìn thấy Hàn Vương lớn lên. Mà Lưu tổng quản biết rõ những chuyện Hàn Vương ghét nhất, có nhất của nhất chính là ghét người khác đã quấy rầy thanh tĩnh của hắn.
Nhớ rõ lúc Hàn Vương mười lăm tuổi, có hai tiểu nha hoàn lúc hắn ngủ trưa vui cười đùa giỡn, đánh thức hắn, bị hắn đương trường phạt bốn mươi đại bản, thiếu chút nữa đem hai người đánh chết. Sau lại vẫn là Lưu tổng quản cầu tình, mới tha hai người, nhưng là đem hai người đuổi ra vương phủ.
Từ đó về sau, vương phủ cũng không thấy hạ nhân dám trước mặt Hàn Vương cười đùa .
Quả nhiên như Lưu tổng quản dự đoán, Hàn Vương nghe đến tiếng cười đột ngột, một đôi mắt chim ưng lập tức mở, lập tức phóng tới chổ Đường Tống đang cười đến không biết gì.
Nhìn đến chủ tử khó chịu mặt mày nhăn thành chữ “Xuyên”, Lưu tổng quản trên đầu mồ hôi lạnh ứa ra. Lão xem ra, chủ tử nhất định là phiền não dùng phương pháp gì đem Đường Tống nghiền xương thành tro, khiến cho y sống không bằng chết.
Hàn Vương nhíu chặt mày tự hỏi một hồi lâu, trên mặt vạn năm như than hiện lên biểu tình hoang mang hiếm thấy. Ngay lúc Lưu tổng quản lo lắng có nên thay Đường Tống cầu tình hay không, Hàn Vương đột nhiên lên tiếng .
“Dẫn hắn lại đây.”
Hết chương thứ mười một
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook