Chương trước vì Mộc Lan đệ đệ, có một chút bi thương nho nhỏ. Nhưng kẻ hèn này mang danh mẹ ruột, buồn không quá sâu, buồn không quá lâu, lại quay về phong cách cũ. Công Tôn Sách cũng nói, như vậy, tốt nhất. Tử vong không phải là biến mất, mà là kết cục. Mộc Lan lựa chọn kết cục cho chính mình, lại tự tay kết thúc kết cục của mình, không thể không nói điều này như một loại cách thức tự mình thành toàn. Các vị quan khách, cùng với mọi người ở Phong Nguyệt lâu, cùng với Công Tôn Sách, đều nên thệ giả dĩ hĩ*, nghĩ thoáng một chút.

(*Thệ giả dĩ hĩ, sinh giả như tư: Người còn sống phải sống vui vẻ để linh hồn người chết được an bình)

Mộc Lan chết, người thương tâm nhất, không phải Công Tôn Sách thì không còn ai khác.

Công Tôn Sách mí mắt hồng hồng, môi mỏng trắng bệch, càng buồn đau, cả người giống như lung lay theo gió. Triển Chiêu và Tiểu Man các nàng thấy lo lắng, muốn đi an ủi, bị Bao Chửng vươn hai tay ra ngăn cản toàn bộ.

Bao Chửng nói: “Để cho hắn một mình yên tĩnh một chút, lát nữa sẽ tốt thôi.”

Các nữ nhân lắp bắp không chịu đi. Triển Chiêu nói: “Nghe Bao đại ca không sai đâu. Trên thế giới này, người hiểu Công Tôn đại ca nhất, chính là Bao đại ca.”

Người gặp qua Công Tôn Sách, thường sẽ từ ngoại hình của y mà nảy sinh ra phán đoán sai lầm, đánh giá y là người sầu muộn yếu ớt, là nam nhân cần được người khác che chở, từ Bao đại nương đến Triển Chiêu, đều nhận định như vậy. Vì thế Bao đại nương thường thay đổi phương pháp hầm canh tẩm bổ cho y, Triển Chiêu không rời mắt bảo hộ y chu toàn, chỉ sợ y va chạm vấp ngã.

Người duy nhất không xem như vậy là Bao Chửng. Công Tôn Sách, ở trong lòng hắn chính là người sắt không gì cản nổi. Nhớ đến năm đó ở Thiên Hồng thư viện, trong lớp cưỡi ngựa bắn cung, Viện trưởng lão dẫn ra một con ngựa màu son của Tây Vực, dã tính chưa thuần, rất bạo liệt, vài bạn học luân phiên bị nó hất từ trên lưng xuống. Công Tôn Sách nói: Bao Chửng, ngươi thử xem. Bao Chửng nói: Ta không cần mạng nữa hay sao a. Công Tôn Sách ném cho hắn một cái nhìn khinh bỉ, y kéo dây cương nhảy lên.

Công tử tri phủ Lư Châu, nếu bị ngựa đá chết, Thiên Hồng thư viện cũng nên đóng cửa cho êm chuyện. Viện trưởng phát hiện mình chỉnh học sinh chỉnh quá trớn rồi, hoảng sợ đủ kiểu, kéo Bao Chửng nói:  Đi đi đi, mau đưa Công Tôn xuống! Bao Chửng nhìn ngựa kia lên xuống bình bịch cũng nóng lòng, nhưng mà không có cách, hắn tiến tới, không những không cứu được Công Tôn Sách, bản thân cũng bị cuốn vào.

Công Tôn Sách không phải Triển Chiêu không phải Bàng Thống, đứng ra thuần ngựa, gần như là dựa vào dũng khí của thiếu niên. Kiên trì chẳng được bao lâu đã bị quẳng xuống, lăn trên mặt đất mấy vòng mới dừng. Bao Chửng đến dìu y, Công Tôn Sách hít một hơi lãnh khí, kêu lên: Đừng đụng ta! Đau! Cởi quần áo xuống nhìn, vết bầm tím trên lưng còn lớn hơn cả tấm lưng, trong lòng bàn tay bị chà xát mất một tầng da, cộng thêm cái móng tay cũng bị rớt mất, toàn bộ tay phải đau đến mức bất giác run rẩy.

Bao Chửng nhìn thấy những vết thương này, chân đều mềm nhũn. Công Tôn Sách chỉ kêu Bao Chửng mua chút rượu thuốc về lau cho xong chuyện. Bao Chửng vừa lau cho y, vừa nhè nhẹ hít hà ở trong miệng. Lau đến chỗ đau cực kỳ, thân mình của Công Tôn Sách run lên, Bao Chửng kinh sợ mà kêu ra tiếng, mồ hôi lạnh chảy ròng.

Công Tôn Sách nói: Ta cũng chưa kêu ngươi kêu cái gì? Sao ngươi còn đau hơn ta a?

Cái này cũng chưa tính là gì, trâu bò chính là ngày hôm sau Công Tôn Sách còn dám tham gia cuộc thi đánh đàn. Tay đứt ruột xót, mỗi một nốt nhạc đều giống như ngón tay gọt trên dao. Bao Chửng liên tục van lạy Công Tôn Sách, nói Công Tôn Sách ngươi ngừng đi, coi như ta xin ngươi, a? Công Tôn Sách nói ngươi ít quản chuyện của ta. Ta không thi, để các ngươi thắng, ta rất nghẹn khuất a. Thi xong rồi, y nhắm mắt cắn răng, đem vải băng liền da dính thịt trên đầu ngón tay kéo ra… Bao Chửng nhịn không được nữa phát điên gào to: Công Tôn Sách! Rốt cuộc ngươi có phải là người hay không a?!

Công Tôn Sách của hiện giờ đã không còn tính khí tranh mạnh hiếu thắng không sợ chết không sợ đau của thời thiếu niên, thân kiều thịt quý bắt đầu chú ý đến sức khỏe của bản thân. Nhưng mà tính kiên cường ở trong xương vẫn còn. Gần như là kiên cường tự ngược. Đổi thành Bao Chửng, người trong lòng chết, còn không khóc thành lệ nhân. Nước mắt của Công Tôn Sách lại lăn a lăn trong hốc mắt, từ đầu đến cuối, vẫn không rơi xuống.

Bạn bè mười năm rồi, Bao Chửng ở trước mặt Công Tôn Sách khóc không ít lần. Nhưng mà hắn chưa từng nhìn thấy Công Tôn Sách khóc, cái loại khóc nước mắt từ vành mắt rơi xuống, một lần cũng không có. Cũng có thể đã khóc rồi, nhưng mà không khóc trước mặt người khác, đây là lòng tự tôn của Công Tôn Sách.

Cho dù vào thời điểm nào, Bao Chửng đều sẽ bảo vệ sự tự tôn của Công Tôn Sách.

Công Tôn Sách ở trong phòng Mộc Lan lau người chải đầu cho hắn, cũng lau sạch son phấn trên mặt, khôi phục thành hình dạng nam nhi. Y lại tự tay ôm hắn đặt vào trong quan tài. Không lâu trước đây, lúc Bao Chửng vẫn còn là Đại Bao, hắn lấy tất cả tiền để dành của mình mua quan tài tốt nhất Song Hỷ trấn cho Công Tôn Sách giả chết, lần này quan tài phát huy công dụng. Vốn là quan tài chuẩn bị cho Công Tôn Sách, hiện giờ để Mộc Lan ngủ bên trong, cũng coi như là một loại nhân duyên.

Chôn cùng Mộc Lan, chỉ có vòng tay bằng đá đen bị rớt mất nửa miếng đá, cùng với chiếc quạt giấy có vẽ mưa bụi Giang Nam của Công Tôn Sách.

Lo liệu xong tất cả, người đầu tiên Công Tôn Sách gặp được là Da Luật Tuấn Tài. Da Luật Tuấn Tài ôm kiếm mà đứng, hất cằm nhìn y. Tư thế này, Triển Chiêu làm ra là suất, Bàng Thống làm ra là ngạo, Da Luật Tuấn Tài làm ra, có vẻ rất có hỉ cảm.

Nhưng mà lúc này đây, Công Tôn Sách không thầm cười nhạo hắn. Y tiến đến phía trước một bước, hành lễ một lần với Da Luật Tuấn Tài, nghiêm chỉnh đứng đắn, tiêu chuẩn đúng mực, giống như hành lễ với phu tử khi còn đi học.

Da Luật Tuấn Tài sửng sốt nhận một cái vái lạy của y. Công Tôn Sách nói: “Trước đây có nhiều bất kính với Tướng quân, vẫn mong Tướng quân bao dung.”

Da Luật Tuấn Tài thoáng cái liền tỉnh táo, lắc lư đầu đắc ý vô cùng: “Người Tống các ngươi răng nhọn miệng bén, bản Tướng quân đại nhân rộng lượng…”

Còn chưa nói xong, Công Tôn Sách mở tay áo, lại vái lạy Da Luật Tuấn Tài một lần.

“Tướng quân nghĩa khí, suy nghĩ nhân từ, tránh được sinh linh đối địch. Công Tôn Sách vô cùng cảm kích, ta thay muôn dân trăm họ trong thiên hạ, tạ ơn tại đây.”

Tâm nguyện của Da Luật Tuấn Tài được đền bù, âm thầm sảng khoái nhận hai lạy của y, lại cảm thấy rất ngượng ngùng. Hắn nghĩ bọn Trung Nguyên thật kỳ quái, người khác bội phục tướng quân xông pha chiến đấu, y lại bội phục tướng quân treo bảng bãi chiến. Thì ra ở chỗ này của Công Tôn Sách có được mặt mũi, cũng không phải chuyện gì khó. Tiếc là hắn phải quay về Đại Liêu, bằng không ở lâu thêm một khoảng thời gian, với sự anh minh thần võ văn võ song toàn hiệp can nghĩa đảm phong lưu phóng khoáng của hắn, còn không làm cho Công Tôn Sách bội phục chết sao.

Người thứ hai gặp, là Bàng Thống. Bàng Thống tự ý vào phòng của Công Tôn Sách, ngồi bên đó uống rượu đợi y. Công Tôn Sách vừa mở cửa, thấy một bóng đen ngồi bên bàn, suýt chút nữa bị hù chết.

Bàng Thống nói: “Nhiều năm không gặp, lá gan của hiền đệ, vẫn không thể nào lớn a.”

Công Tôn Sách đưa lưng về phía hắn: “Tướng quân có gì cần làm sao?”

Bàng Thống nói: “Khó có được lúc con mèo nhỏ của ngươi không có ở đây, vi huynh tới tìm ngươi uống rượu.”

Các vị quan khách ngươi có thấy không? Bàng Thống gọi Triển Chiêu là gì? Mèo nhỏ, mèo nhỏ a! Danh xưng có tính dự đoán trước biết bao a!! Ai ~ vị quan khách này có lời cần nói. Cái gì? Lão Lục phong Ngự Miêu là ăn cắp bản quyền của Bàng Thống? Lời này của ngài không đúng rồi, muốn mất đầu a. Không, ta không phải nói hoài nghi Hoàng đế ăn cắp bản quyền phải mất đầu, ta nói, ngươi gọi Hoàng đế là Lão Lục, vậy phải mất đầu.(tác giả lảm nhảm ==)

Bàng Thống gọi Triển Chiêu là con mèo nhỏ, cũng bởi vì thân thủ đẹp đẽ của Triển Chiêu. Triển Chiêu ở trước mặt Bao Chửng và Công Tôn Sách, nói hắn đi hướng đông hắn không đi hướng tây, chẳng phải là ngoan như con mèo sao. Cùng với Công Tôn Sách, ngả ngả dựa dựa, cọ cọ xát xát, ai cách Công Tôn đại ca của hắn gần một chút, hắn liền nhìn chằm chằm không buông tha, hoàn toàn là tính tình của một con mèo.

Công Tôn Sách nói: “Triển Chiêu sẽ lập tức trở lại. Còn nữa, hạ quan không uống rượu.”

Bàng Thống cười ha hả, mang theo chút ám muội: “Trở lại? Trở lại phòng cùa ngươi?”

Sau khi đến Song Hỷ trấn Triển Chiêu theo sát bên cạnh bảo hộ Công Tôn Sách, hai người ngủ chung trên một chiếc giường. Tình tiết này trước trước sau sau bị Xuân Đào Hạ Tang Tiểu Man âm thầm cười mấy chục lần. Công Tôn Sách có một tật xấu hay ngại ngùng, hễ là chuyện thật bị nói trúng không muốn thừa nhận, thanh âm sẽ cất cao tám độ đến phản bác. Vì thế gần như là quát to, từng chữ dừng một chút nói: “Không phải chuyện liên quan đến Tướng quân!”

Bàng Thống cười cười, chuyển hướng đề tài: “Thúc Trúc hiền đệ vẫn giống như lúc trước, không hiểu được tri ân báo đáp a. Không báo đáp thì cũng thôi. Tại sao ngay cả một câu cảm tạ cũng không có?”

Công Tôn Sách nói: “Quân đội bảo vệ biên cảnh là chuyện thuộc bổn phận của Tướng quân, tại sao lại nói tạ ơn?”

Bàng Thống nói: “Ngươi là thật sự không rõ hay giả vờ không rõ. Ta chỉ mong sao đánh nhau mới tốt. Da Luật Tuấn Tài khởi binh cần một cái cớ, ta tiêu diệt Liêu binh, cũng cần một cái cớ.”

Công Tôn Sách quay đầu lại tức giận nói: “Vì muốn một cái cớ, ngươi nhẫn tâm hy sinh Song Hỷ trấn?”

Bàng Thống nói: “Song Hỷ trấn tổng cộng bao nhiêu người? Lấy một Song Hỷ trấn, đổi một trận chiến tranh, ta có thể làm cho nước Liêu không còn sức đánh trả trong vòng mười năm. Thúc Trúc ngươi thông minh tuyệt đỉnh, bút tính toán này, tại sao tính không ra a.”

“Tướng quân vì sinh mạng của đại đa số người, có thể hy sinh mạng của số ít người. Hạ quan trăm phương ngàn kế, là muốn ngay cả mạng của số ít người này cũng bảo vệ được.” Công Tôn Sách quay đầu đi: “Tướng quân nếu không đi, vậy hạ quan cáo từ.”

Bàng Thống lại gọi một tiếng Thúc Trúc, kêu đến mức làm cho Công Tôn Sách dừng chân lại.

Bàng Thống nói: “Lời tuy là nói như vậy, nhưng mà ta ngày đi ngàn dặm đêm đi tám trăm mang viện binh đến, cứu dân chúng khỏi nguy nan, đây là sự thật mà? Sự thật là như thế, ngươi dù sao cũng nên cảm tạ ta chứ?” Hắn lật lại chén trà rót đầy rượu: “Ngồi xuống cùng ta uống chén này, cứ coi như cảm tạ đi.”

Công Tôn Sách nói: “Tại sao là ta cảm tạ ngươi?”

Bàng Thống nói: “Bởi vì, ta chủ yếu là tới cứu ngươi a.”

“Cứu ta?” Công Tôn Sách nhướng lông mi: “Không phải Tướng quân hôm qua bói toán…”

Bàng Thống ha hả cười: “Điều này ngươi cũng tin? Dựa vào bói toán đánh trận, chức Tướng quân này của ta cũng làm quá hoang đường rồi. Nước Liêu tụ tập năm ngàn binh mã ở ngoài biên cảnh ba trăm dặm, bụng dạ khó lường, ta há có thể không biết, há có thể không chuẩn bị.”

Con ngươi Công Tôn Sách chuyển động, một chút liền thấu suốt: “Nói cách khác, sau 72 Phi Vân Kỵ, còn có rất nhiều binh mã. Chỉ chờ quân Liêu động thủ với Song Hỷ trấn, liền…”

Bàng Thống nói: “Không sai.”

Công Tôn Sách thật sự toát mồ hôi thay Da Luật Tuấn Tài. Cái gì gọi là bọ ngựa bắt ve hoàng tước ở phía sau, với tính khí đấu đá bừa bãi thô bạo của Da Luật Tuấn Tài, qua tám trăm năm nữa, cũng không là đối thủ của Bàng Thống.

Bàng Thống trưng ra biểu tình thanh khiết thiện lương: “Ngươi xem, vốn dĩ tất cả đều ở trong kế hoạch, nhưng mà vì cứu ngươi, đành phải vứt đi.”

“Là Bao Chửng phá được án, mới làm cho hai vị Tướng quân không có cớ.”

Đã đến hoàng hôn, trong phòng cửa sổ đóng chặt, càng trở nên mờ tối. Công Tôn Sách không thấy rõ mặt của Bàng Thống, nhưng mà y biết, hắn tới cứu y, không phải là đang nói dối.

Không phải đang nói dối?

“Ngươi biết ta bị giam trong trướng của quân Liêu, ngươi sắp xếp mật thám ở bên cạnh ta?”

Bàng Thống uống một ngụm rượu, không phủ nhận.

Công Tôn Sách tức giận cực: “Không thể nghĩ đến Tướng quân có thể làm ra loại hành vi tiểu nhân này.”

“Cho phép Triển Chiêu theo sát bên cạnh bảo vệ ngươi, lại không cho phép ta phái người theo ngươi? Ngươi thân là sứ hòa đàm Tống Liêu, công việc lớn nhỏ ở biên cảnh Đại Tống, hết thảy đều ở trong phạm vi quản lí cuả bản Tướng quân.” Cảm thán một tiếng, Bàng Thống lại bỗng nhiên cười thật sự vui vẻ: “Cũng khó trách Công Tôn công tử không muốn bị người đi theo, đầu tiên là được các nữ tử thanh lâu vây quanh, sau lại được Triển thiếu hiệp ôm ngang, tiếp theo lại ở trên đường lôi lôi kéo kéo cùng Bao Chửng. Trái giữ phải ôm, diễm phúc không cạn a.”

Công Tôn Sách tức giận mắng: “Đầy miệng đều là nói hươu nói vượn!”

Lúc này Công Tôn Sách không hề hay biết về nam sắc nam phong nam nam yêu nhau, chỉ cho rằng Bàng Thống đang nói hươu nói vượn. Nhưng mà các vị quan khách thông minh như băng tuyết đang ngồi xem, nên nghe ra mùi vị dấm chua trong lời trêu chọc của Bàng Thống. Bởi vậy kẻ hèn này không thể không thán một câu, ở trước mặt ái tình, ở bên trong thầm mến, Bàng suất thật ra không khác gì các ông chồng đố kỵ nghi thần nghi quỷ trông gà hóa cuốc a.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương