[Bàng Sách] Tích Niên Hoán
-
Chương 14
Hãy để mạch suy nghĩ và ánh mắt của chúng ta rút ra khỏi hồi ức của Bàng Sách […] trở về. Trở về Song Hỷ trấn Phong Nguyệt lâu ánh dương vừa lúc gió mát quang đãng cảnh xuân tươi đẹp, trở lại lúc Bàng Sách gặp lại bách chuyển thiên hồi một ánh mắt hóa vạn năm, trở lại một câu nói khí phách mạnh mẽ “Bàng Thống” của Công Tôn Sách.
Công Tôn Sách nói: “Bàng Thống?!”
Da Luật Tuấn Tài nói: “Phi Tinh Tướng quân Bàng Thống?”
Bàng Thống nói: “Chính là tại hạ.”
Nữ nhân bên cạnh hỏi: “Phi Tinh Tướng quân này là ai a?”
Bọn đàn bà con gái. Không kiến thức, thật không kiến thức. Sống đến lớn như thế, vậy mà ngay cả danh hiệu Phi Tinh Tướng quân cũng chưa từng nghe qua. Cũng tạm là còn có Tiểu Man đứng ra giải thích. Chả trách sao ngay từ đầu Bàng Thống thích nàng. Nam nhân mà, đều thích mặt mũi, công lao vĩ đại được cô gái ca tụng lanh lảnh, mà còn là ca tụng lanh lảnh trước mặt Công Tôn Sách, như thể bảo sao người ta không cao hứng cho được?
Các nữ nhân hoan hô nhảy nhót. Không cần quay đầu nhìn lại, Bàng Thống cũng biết trong khoảnh khắc nhìn thấy hắn Công Tôn Sách thở dài nhẹ nhõm. Vì thế Bàng Thống tự mình cảm thấy khá hài lòng. Loại cảm giác tốt đẹp này thường phát sinh trong những ngày lúc trước, trong địa giới có hắn bảo vệ, toàn bộ dân chúng trong thành trì đều hoan hô nhảy nhót thở phào nhẹ nhõm. Nhưng mà hiện giờ xem ra, sự nương nhờ của nhiều người như vậy, cũng không bằng một ánh mắt tín nhiệm của Công Tôn Sách.
Sau đó ba bên bắt đầu thảo luận vấn đề có cần đánh một trận hay không. Theo ý của Bàng Thống, tốt nhất là đánh một trận, mấy ngày không hoạt động gân cốt, kim luân của Phi Vân Kỵ cũng sắp gỉ sét. Thuận tiên để cho Công Tôn Sách nhìn xem, thế nào gọi là đánh trận, đánh trận là một chuyện có hàm lượng kỹ thuật cỡ nào. So với y mười năm gian khổ học tập mai kia một cuộc thi đình khó hơn rất nhiều, không phải ai ai đều làm được.
Công Tôn Sách cất cao giọng nói không được, một khi khai chiến thì vĩnh viễn không có một ngày bình yên. Ý muốn của Bàng Thống chính là vĩnh viễn không có một này bình yên. Nước loạn mới bắt được cá. Đánh trận càng nhiều, bách tính càng ủng hộ hắn, cách mục tiêu cuối cùng của hắn gần thêm một bước. Huống hồ khoái cảm thắng lợi, thật sự không gì sánh bằng. Khi thắng lợi có Công Tôn Sách bên cạnh chứng kiến, vậy khoái cảm đó càng không gì sánh bằng.
Công Tôn Sách thế đơn lực mỏng, không biết là chưa ăn điểm tâm hay buổi tối không ngủ đủ giấc, thanh âm rõ ràng là không đủ trung khí, nói nhiều, sắc mặt có chút trắng bệch, làm sao có thể cùng hai vị tướng quân so giọng. Mắt thấy sẽ động thủ. Bao Chửng không biết từ góc nào chạy đến phá rối. Khí thế khi Bao Chửng lên sàn rất là có khí thế. Chậm rãi, nắm giữ đại cuộc, quả thực có vài phần phong cách của Bàng Thống hắn.
Bàng Thống dù chưa từng gặp Bao Chửng, nhưng sớm đã nghe về tướng mạo kỳ lạ của người thông minh nhất Đại Tống. Vừa nhìn thấy, có chút bất ngờ. Theo như lời đồn đãi trên phố mà nghĩ, Bao Chửng là quái thai làn da đen thui, trên trán có hình trăng lưỡi liềm chạm nổi. Không ngờ người thật lại rất có tinh thần, ngũ quan tuấn lãng, nhất là ánh mắt sáng, đen nhưng không đáng ghét, dấu ấn trăng lưỡi liềm cũng rất có mùi vị không giống người thường.
Nghe nói hậu cung nữ tữ vì để có được ánh nhìn của Hoàng đế nên chấm nốt ruồi, có lẽ trăng lưỡi liềm của Bao Chửng cũng có cái tuyệt diệu hiệu quả như vậy. Hắn vừa vào sân, tầm mắt của mọi người chuyển từ trên người của Bàng Thống đến trên người của Bao Chửng, trong đó Công Tôn Sách là trước nhất.
Bàng Thống thấy đầu ngón tay của Công Tôn Sách hơi run rẩy, tiếp đó là Tiểu Man Triển Chiêu, trước khi nghênh đón còn cho Bao Chửng biểu tình kinh hỷ xen lẫn với khó có thể tin. Mà ánh mắt của Bao Chửng trong chớp mắt tiếp xúc với Công Tôn Sách liền biến thành mềm mại, một tay cầm lấy cánh tay y, còn bóp bóp. Vì thế ánh mắt của Công Tôn Sách lại càng mềm mỏng đến mức chảy ra nước. Ôn nhu tràn mặt, mừng vô cùng. Giống như mẫu thân tìm thấy đứa con đi lạc nhiều năm của mình.
Bàng Thống nghĩ: Với sự thân mật của hai người này, không những có thể quẳng bay Phi Yến, mà ngay cả ta cũng bị quẳng bay.
Bàng Thái sư và Bao Chửng là đối thủ một mất một còn, thiên hạ đều biết. Bàng Thống cảm thấy mình có nghĩ vụ thay phụ thân làm gì đó, tiện tay, trêu chọc Công Tôn Sách. Uy hiếp Bao Chửng vài câu, quả nhiên ý cười trên mặt Công Tôn Sách đã không thấy tăm hơi, ánh mắt trừng Bàng Thống có chút ngoan độc. Nói thật ra, Công Tôn Sách vẫn là không cần dùng ánh mắt thể hiện sự ngoan độc thì tốt hơn. Ánh mắt mềm mỏng trơn bóng, bờ môi nhạt như màu nước gắt gao mím chặt, nói không rõ là đang trừng người hay là đang câu dẫn người, tóm lại là làm cho người ta tâm ngứa.
Bao Chửng nói: “Chúng ta đi đến phòng của Thể Điệp.”
Trên đường đi đến phòng của Thể Điệp, Bàng Thống cố ý đi sát Công Tôn Sách. Bàng Thống dính Công Tôn Sách, Công Tôn Sách không dễ dính vào Bao Chửng. Ba đại nam nhân dính chung một chỗ, không nói đến chuyện đi không thông đường, thật sự có chút quỷ dị. Ở bên cạnh chịu đựng nhượng bộ mấy lần, chỉ đổi được Bàng Thống chen tay chen chân dính lại càng gần, trên mặt mang vẻ trêu tức cười nhìn y.
Công Tôn Sách vươn tay làm động tác mời, nhỏ giọng nói: “Tướng quân đi trước.”
Bàng Thống nói: “Gọi Tướng quân gì, khách khí như vậy. Mới nãy chẳng phải còn chỉ tên gọi họ hay sao?”
Công Tôn Sách nói: “Lúc nãy là hạ quan thất lễ. Mời Bàng Tướng quân đi trước.”
Bàng Thống nói: “Nhưng mà ta thích đi chung một chỗ với ngươi.”
Phong Nguyệt lâu là một chỗ nhỏ, tranh chấp vài câu, đã đến phòng của Thể Điệp. Trong khoảnh khắc sải bước vào phòng, Bàng Thống ghé vào bên tai của Công Tôn Sách nói: “Ngươi cần phải cố gắng giúp đỡ tri kỷ của ngươi a!” Vừa nói, vừa dùng tay áo lau lau thanh chủy thủ không biết lấy từ đâu ra, nghiêng đầu cười với Công Tôn Sách. Công Tôn Sách lấy một hơi muốn cãi lại, đúng lúc Triển Chiêu quay đầu tìm Công Tôn đại ca của hắn. Nhìn thấy Công Tôn Sách và phần tử nguy hiểm đi chung một chỗ, lập tức làm ra tư thế gà mái bảo vệ con kéo Công Tôn đại ca của hắn đến bên cạnh mình. Mãi cho đến khi Bao Chửng phá án, một tấc cũng không rời.
Vốn tưởng rằng chỉ có Bao Chửng cùng y thân mật, thì ra tiểu tử choai choai Triển Chiêu này cũng có phần. Ba người này, rất được a…
Hắn tạm thời ngồi vào chỗ, Triển Chiêu kéo Công Tôn Sách, đứng ở chỗ cách xa Bàng Thống nhất. Bao Chửng bắt đầu lải nhải cằn nhằn đem những điểm hấp dẫn hồi hộp đã thiết kế dần dần bóc ra. Hắn trêu chọc Công Tôn Sách: “Cầm kỳ thi họa, không gì không giỏi, là đệ nhất tài tử Đại Tống.”
Cùng một câu, đổi thành Bàng Thống nói như vậy, Công Tôn Sách nhất định sẽ nghiêm mặt chẳng hiểu tại sao lại tức giận, giống như bị đùa giỡn. Nhưng mà Bao Chửng nói, y chỉ liếc nhìn cho Bao Chửng một ánh mắt hơn dỗi. Đúng vậy. Chính là hờn dỗi. Cái loại ánh mắt nữ hài tử chỉ vào trán nam hài nói: “Đáng ghét ~ ngươi thật là xấu ~”. (đúng nha, ai k nhớ có thể coi lại đoạn này =))))
Người ở đây đã nhìn quen động tác tiếp xúc lẫn nhau giữa hai người bọn họ, coi mấy chuyện này là bình thường. Lúc Công Tôn công tử trọ lại Phong Nguyệt lâu, đừng nói ánh mắt, ôm ôm kéo kéo đều là chuyện thường ngày. Chỉ có Bàng Thống nhìn thấy hàm răng đều lên men.
Sau đó nói đến “vật chướng” của Công Tôn Sách, Bàng Thống nhịn không được nói tiếp: “Chướng, chính là Công Tôn Sách, quá hiểu rồi.” Nói xong từ xa xa chuyển cho Công Tôn Sách một ánh mắt cười, bị Công Tôn Sách tránh được.
Lúc trước Bao Chửng phá án, từ trước đến nay chỉ có Công Tôn Sách bên cạnh vừa đắp vừa vá, giải thích những chỗ hắn chưa nói rõ. Bây giờ con của kẻ thù bình thủy tương phùng lại có thể một lời nói toạc nút thắt của hắn. Thật sự là nhân sinh nở hoa khắp nơi, nói người ta không thích thú sao được.
Khi cao hứng, gương mặt đen giống như có chút e lệ mà cười, chỉ đông nói tây, thần kinh bấn loạn, mắt nhìn Bàng Thống cười ngây ngô: “Bàng Thái sư nói không sai!”
Công Tôn Sách sửng sốt, nghĩ đầu óc tên này rốt cuộc là tốt hay không tốt a? Hắn đang coi ai mà gọi Bàng Thái sư vậy?
Công Tôn Sách tâm tư tỉ mỉ, nhưng những người khác không phát hiện ra Bao Chửng đáp sai lời, dường như ngay cả chính Bàng Thống hắn cũng không để ý tới.
Bao Chửng còn đang kéo tơ lột kén nói về vụ án, một câu chia thành ba câu mà nói, thế nào cũng phải có người hỏi một câu tại sao, hắn mới vừa lòng tiếp tục đi sâu vào. Cái gì gọi là khoe khoang? Đây mới gọi là khoe khoang. Tật xấu đến chết cũng không sửa được, tất cả đều là lòe thiên hạ.
Một lần Bao Chửng vô cùng xem trọng chỉ số thông minh của Bàng Thống, giống như trẻ con tìm thấy bạn chơi mới, chỉ vào đám người không có manh mối, lập luận sắc sảo hỏi Bàng Thống: “Bàng Tướng quân, ngươi thì sao?”
Bàng Thống lật thanh thủy thủ nói: “Đây là ngươi đang kiểm tra ta sao? Ta ghét nhất người khác kiểm tra ta.”
Công Tôn Sách liếc nhìn hắn thầm cười, nghĩ ngươi giả vờ giả vịt, ngươi rõ ràng thích nhất người ta kiểm tra ngươi. Người khác không kiểm tra ngươi, ngươi khoe khoang thế nào được a?
Phi đao ra khỏi tay, cắm vào trong tường không quá nửa tấc, lại lách cách rơi xuống. Tiểu Man miệng tiện, là người đầu tiên đứng ra chê cười vào mặt Bàng Thống phi đao cũng phi không xong. Công Tôn Sách vẫn luôn có một loại tâm lý mâu thuẫn, y có thể bất giả từ sắc* với Bàng Thống, đó là chuyện của y. Bất luận kẻ nào khác, cũng không thể xem thường Bàng Thống. Văn lược võ công của Bàng Thống y đã hiểu biết rõ từ nhiều năm trước, so với người khác càng hiểu nhiều hiểu sâu. Người như vậy, ai có thể khinh thường hắn? Ai có tư cách xem thường hắn? Giỡn chơi cũng không được.
(*không khách khí chỉ trích chuyện của người khác, không chừa cho người ta mặt mũi)
Vì thế Công Tôn Sách mỉm cười tán thưởng Bàng Thống một tiếng: “Tướng quân quả nhiên trí dũng song toàn, bội phục.” Vừa dứt lời, ý cười của Bàng Thống càng sâu thêm một chút, mấy miếng vàng phía sau tường ầm ầm đổ sụp xuống hiện ra rõ rệt. Đây là chuyện nằm trong dự kiến của Bao Chửng và Công Tôn Sách, họn họ chỉ chú ý nghiệm chứng kết quả, khiếp sợ nhất chính là Triển Chiêu.
Người bình thường xem náo nhiệt, người trong nghề mới hiểu được môn đạo bên trong. Các khối vàng xếp chồng vào nhau, sức nặng khó có thể tính toán. Bàng Thống ngồi mông không xê dịch nửa phần, phi một đao lại có thể chấn động làm sụp vách tường do khối vàng xây thành. Công phu thật sự rất cao a! Chiêu thức phi đao ấy gọi là gì? Trên giang hồ chưa từng nghe qua.
Triển Chiêu nhìn Bàng Thống, nghĩ khi nào cùng hắn đánh một trận thì tốt rồi.
Bao Chửng tiếp tục mổ xẻ vụ án của hắn, chậm rãi trật tự, giống như Công Tôn Sách xử lý một khối tử thi. Lóc thịt thấy xương mới có thể cho ra kết quả cuối cùng.
Bao Chửng nói: Còn có một người, còn có một người, chưa từng xuất hiện cùng hắc y nhân.
Công Tôn Sách kinh hoảng trong lòng, nói: Không thể, không thể, không thể là nàng.
Ánh mắt hai người nhìn nhau đều chứa một tầng lệ mỏng manh.
Bàng Thống rất không thích Công Tôn Sách và Bao Chửng tâm ý tương thông nói về chuyện hắn không biết.
Sau đó, vụ án này hắn không xem đến cuối cùng, nhìn thấy hung thủ tự sát, Công Tôn Sách run giọng ôm nam hài kia vào trong lòng, hắn bước đi.
Bộ dạng thất thố suy tàn của Công Tôn Sách, hắn không nhìn được.
Song Hỷ trấn là nơi Công Tôn Sách nhớ đến nhiều nhất. Trái ngược với Lư Châu Biện Kinh, trấn nhỏ kia càng khắc cốt ghi tâm thêm một chút. Ở đó y tìm lại bạn thân thất lạc nhiều năm, bị giam trong trướng của quân địch một ngày một đêm, gặp lại Bàng Thống, cùng với lần đầu tiên yêu một người.
Không giống hảo cảm đối với Thường Vũ và Phi Yến, lần này là yêu chân chính, y thật tâm muốn chăm sóc cho nữ tử không thể nói này một kiếp một đời. Nàng không nói chỉ cười với y, y liền cảm thấy vui vẻ, và còn tràn đầy dũng khí. Không phải yêu thì là gì.
Nhưng mà tại Song Hỷ trấn, y lại mất đi nàng.
Chỉ vì nàng không phải là nàng, mà là hắn.
Nàng biến thành hắn, đó vẫn còn là tình yêu sao? Chính Công Tôn Sách cũng không biết. Chỉ biết khi hắn ngã vào trong lòng y, đó thật sự là loại cảm nhận long trời lở đất, tâm đau tâm thương tâm vỡ tâm chết, thoáng chốc nỗi đau chiếm cứ toàn bộ.
Đây là lần đầu tiên Công Tôn Sách ôm hắn, lúc trước hắn vẫn là thân phận nữ hài tử, cho dù có thích nàng bao nhiêu, vì tránh hiềm nghi, muốn ôm lại không thể ôm. Bây giờ tốt rồi, hắn là nam hài tử, không cần phải cấm kỵ điều gì, thân thể nho nhỏ gầy teo, chảy máu, phát run, từng chút từng chút trở nên lạnh như băng.
Hắn nói: Công Tôn đại ca thật xin lỗi. Đại ân đại đức, Hồi Phong, đến kiếp sau hồi báo.
Công Tôn Sách không biết mình có ân đức gì với hắn.
Hắn hứa hẹn với các nàng Xuân Đào một kiếp sau, nhưng đối với Công Tôn Sách chỉ có một câu xin lỗi. Xin lỗi đã lừa y, xin lỗi trong lúc vô ý đã có được tình yêu của y, thực xin lỗi, hắn phải cô phụ y, phải rời khỏi y mà đi.
Ong bướm thành đôi.
Có lẽ, như vậy tốt nhất.
Công Tôn Sách nói: “Bàng Thống?!”
Da Luật Tuấn Tài nói: “Phi Tinh Tướng quân Bàng Thống?”
Bàng Thống nói: “Chính là tại hạ.”
Nữ nhân bên cạnh hỏi: “Phi Tinh Tướng quân này là ai a?”
Bọn đàn bà con gái. Không kiến thức, thật không kiến thức. Sống đến lớn như thế, vậy mà ngay cả danh hiệu Phi Tinh Tướng quân cũng chưa từng nghe qua. Cũng tạm là còn có Tiểu Man đứng ra giải thích. Chả trách sao ngay từ đầu Bàng Thống thích nàng. Nam nhân mà, đều thích mặt mũi, công lao vĩ đại được cô gái ca tụng lanh lảnh, mà còn là ca tụng lanh lảnh trước mặt Công Tôn Sách, như thể bảo sao người ta không cao hứng cho được?
Các nữ nhân hoan hô nhảy nhót. Không cần quay đầu nhìn lại, Bàng Thống cũng biết trong khoảnh khắc nhìn thấy hắn Công Tôn Sách thở dài nhẹ nhõm. Vì thế Bàng Thống tự mình cảm thấy khá hài lòng. Loại cảm giác tốt đẹp này thường phát sinh trong những ngày lúc trước, trong địa giới có hắn bảo vệ, toàn bộ dân chúng trong thành trì đều hoan hô nhảy nhót thở phào nhẹ nhõm. Nhưng mà hiện giờ xem ra, sự nương nhờ của nhiều người như vậy, cũng không bằng một ánh mắt tín nhiệm của Công Tôn Sách.
Sau đó ba bên bắt đầu thảo luận vấn đề có cần đánh một trận hay không. Theo ý của Bàng Thống, tốt nhất là đánh một trận, mấy ngày không hoạt động gân cốt, kim luân của Phi Vân Kỵ cũng sắp gỉ sét. Thuận tiên để cho Công Tôn Sách nhìn xem, thế nào gọi là đánh trận, đánh trận là một chuyện có hàm lượng kỹ thuật cỡ nào. So với y mười năm gian khổ học tập mai kia một cuộc thi đình khó hơn rất nhiều, không phải ai ai đều làm được.
Công Tôn Sách cất cao giọng nói không được, một khi khai chiến thì vĩnh viễn không có một ngày bình yên. Ý muốn của Bàng Thống chính là vĩnh viễn không có một này bình yên. Nước loạn mới bắt được cá. Đánh trận càng nhiều, bách tính càng ủng hộ hắn, cách mục tiêu cuối cùng của hắn gần thêm một bước. Huống hồ khoái cảm thắng lợi, thật sự không gì sánh bằng. Khi thắng lợi có Công Tôn Sách bên cạnh chứng kiến, vậy khoái cảm đó càng không gì sánh bằng.
Công Tôn Sách thế đơn lực mỏng, không biết là chưa ăn điểm tâm hay buổi tối không ngủ đủ giấc, thanh âm rõ ràng là không đủ trung khí, nói nhiều, sắc mặt có chút trắng bệch, làm sao có thể cùng hai vị tướng quân so giọng. Mắt thấy sẽ động thủ. Bao Chửng không biết từ góc nào chạy đến phá rối. Khí thế khi Bao Chửng lên sàn rất là có khí thế. Chậm rãi, nắm giữ đại cuộc, quả thực có vài phần phong cách của Bàng Thống hắn.
Bàng Thống dù chưa từng gặp Bao Chửng, nhưng sớm đã nghe về tướng mạo kỳ lạ của người thông minh nhất Đại Tống. Vừa nhìn thấy, có chút bất ngờ. Theo như lời đồn đãi trên phố mà nghĩ, Bao Chửng là quái thai làn da đen thui, trên trán có hình trăng lưỡi liềm chạm nổi. Không ngờ người thật lại rất có tinh thần, ngũ quan tuấn lãng, nhất là ánh mắt sáng, đen nhưng không đáng ghét, dấu ấn trăng lưỡi liềm cũng rất có mùi vị không giống người thường.
Nghe nói hậu cung nữ tữ vì để có được ánh nhìn của Hoàng đế nên chấm nốt ruồi, có lẽ trăng lưỡi liềm của Bao Chửng cũng có cái tuyệt diệu hiệu quả như vậy. Hắn vừa vào sân, tầm mắt của mọi người chuyển từ trên người của Bàng Thống đến trên người của Bao Chửng, trong đó Công Tôn Sách là trước nhất.
Bàng Thống thấy đầu ngón tay của Công Tôn Sách hơi run rẩy, tiếp đó là Tiểu Man Triển Chiêu, trước khi nghênh đón còn cho Bao Chửng biểu tình kinh hỷ xen lẫn với khó có thể tin. Mà ánh mắt của Bao Chửng trong chớp mắt tiếp xúc với Công Tôn Sách liền biến thành mềm mại, một tay cầm lấy cánh tay y, còn bóp bóp. Vì thế ánh mắt của Công Tôn Sách lại càng mềm mỏng đến mức chảy ra nước. Ôn nhu tràn mặt, mừng vô cùng. Giống như mẫu thân tìm thấy đứa con đi lạc nhiều năm của mình.
Bàng Thống nghĩ: Với sự thân mật của hai người này, không những có thể quẳng bay Phi Yến, mà ngay cả ta cũng bị quẳng bay.
Bàng Thái sư và Bao Chửng là đối thủ một mất một còn, thiên hạ đều biết. Bàng Thống cảm thấy mình có nghĩ vụ thay phụ thân làm gì đó, tiện tay, trêu chọc Công Tôn Sách. Uy hiếp Bao Chửng vài câu, quả nhiên ý cười trên mặt Công Tôn Sách đã không thấy tăm hơi, ánh mắt trừng Bàng Thống có chút ngoan độc. Nói thật ra, Công Tôn Sách vẫn là không cần dùng ánh mắt thể hiện sự ngoan độc thì tốt hơn. Ánh mắt mềm mỏng trơn bóng, bờ môi nhạt như màu nước gắt gao mím chặt, nói không rõ là đang trừng người hay là đang câu dẫn người, tóm lại là làm cho người ta tâm ngứa.
Bao Chửng nói: “Chúng ta đi đến phòng của Thể Điệp.”
Trên đường đi đến phòng của Thể Điệp, Bàng Thống cố ý đi sát Công Tôn Sách. Bàng Thống dính Công Tôn Sách, Công Tôn Sách không dễ dính vào Bao Chửng. Ba đại nam nhân dính chung một chỗ, không nói đến chuyện đi không thông đường, thật sự có chút quỷ dị. Ở bên cạnh chịu đựng nhượng bộ mấy lần, chỉ đổi được Bàng Thống chen tay chen chân dính lại càng gần, trên mặt mang vẻ trêu tức cười nhìn y.
Công Tôn Sách vươn tay làm động tác mời, nhỏ giọng nói: “Tướng quân đi trước.”
Bàng Thống nói: “Gọi Tướng quân gì, khách khí như vậy. Mới nãy chẳng phải còn chỉ tên gọi họ hay sao?”
Công Tôn Sách nói: “Lúc nãy là hạ quan thất lễ. Mời Bàng Tướng quân đi trước.”
Bàng Thống nói: “Nhưng mà ta thích đi chung một chỗ với ngươi.”
Phong Nguyệt lâu là một chỗ nhỏ, tranh chấp vài câu, đã đến phòng của Thể Điệp. Trong khoảnh khắc sải bước vào phòng, Bàng Thống ghé vào bên tai của Công Tôn Sách nói: “Ngươi cần phải cố gắng giúp đỡ tri kỷ của ngươi a!” Vừa nói, vừa dùng tay áo lau lau thanh chủy thủ không biết lấy từ đâu ra, nghiêng đầu cười với Công Tôn Sách. Công Tôn Sách lấy một hơi muốn cãi lại, đúng lúc Triển Chiêu quay đầu tìm Công Tôn đại ca của hắn. Nhìn thấy Công Tôn Sách và phần tử nguy hiểm đi chung một chỗ, lập tức làm ra tư thế gà mái bảo vệ con kéo Công Tôn đại ca của hắn đến bên cạnh mình. Mãi cho đến khi Bao Chửng phá án, một tấc cũng không rời.
Vốn tưởng rằng chỉ có Bao Chửng cùng y thân mật, thì ra tiểu tử choai choai Triển Chiêu này cũng có phần. Ba người này, rất được a…
Hắn tạm thời ngồi vào chỗ, Triển Chiêu kéo Công Tôn Sách, đứng ở chỗ cách xa Bàng Thống nhất. Bao Chửng bắt đầu lải nhải cằn nhằn đem những điểm hấp dẫn hồi hộp đã thiết kế dần dần bóc ra. Hắn trêu chọc Công Tôn Sách: “Cầm kỳ thi họa, không gì không giỏi, là đệ nhất tài tử Đại Tống.”
Cùng một câu, đổi thành Bàng Thống nói như vậy, Công Tôn Sách nhất định sẽ nghiêm mặt chẳng hiểu tại sao lại tức giận, giống như bị đùa giỡn. Nhưng mà Bao Chửng nói, y chỉ liếc nhìn cho Bao Chửng một ánh mắt hơn dỗi. Đúng vậy. Chính là hờn dỗi. Cái loại ánh mắt nữ hài tử chỉ vào trán nam hài nói: “Đáng ghét ~ ngươi thật là xấu ~”. (đúng nha, ai k nhớ có thể coi lại đoạn này =))))
Người ở đây đã nhìn quen động tác tiếp xúc lẫn nhau giữa hai người bọn họ, coi mấy chuyện này là bình thường. Lúc Công Tôn công tử trọ lại Phong Nguyệt lâu, đừng nói ánh mắt, ôm ôm kéo kéo đều là chuyện thường ngày. Chỉ có Bàng Thống nhìn thấy hàm răng đều lên men.
Sau đó nói đến “vật chướng” của Công Tôn Sách, Bàng Thống nhịn không được nói tiếp: “Chướng, chính là Công Tôn Sách, quá hiểu rồi.” Nói xong từ xa xa chuyển cho Công Tôn Sách một ánh mắt cười, bị Công Tôn Sách tránh được.
Lúc trước Bao Chửng phá án, từ trước đến nay chỉ có Công Tôn Sách bên cạnh vừa đắp vừa vá, giải thích những chỗ hắn chưa nói rõ. Bây giờ con của kẻ thù bình thủy tương phùng lại có thể một lời nói toạc nút thắt của hắn. Thật sự là nhân sinh nở hoa khắp nơi, nói người ta không thích thú sao được.
Khi cao hứng, gương mặt đen giống như có chút e lệ mà cười, chỉ đông nói tây, thần kinh bấn loạn, mắt nhìn Bàng Thống cười ngây ngô: “Bàng Thái sư nói không sai!”
Công Tôn Sách sửng sốt, nghĩ đầu óc tên này rốt cuộc là tốt hay không tốt a? Hắn đang coi ai mà gọi Bàng Thái sư vậy?
Công Tôn Sách tâm tư tỉ mỉ, nhưng những người khác không phát hiện ra Bao Chửng đáp sai lời, dường như ngay cả chính Bàng Thống hắn cũng không để ý tới.
Bao Chửng còn đang kéo tơ lột kén nói về vụ án, một câu chia thành ba câu mà nói, thế nào cũng phải có người hỏi một câu tại sao, hắn mới vừa lòng tiếp tục đi sâu vào. Cái gì gọi là khoe khoang? Đây mới gọi là khoe khoang. Tật xấu đến chết cũng không sửa được, tất cả đều là lòe thiên hạ.
Một lần Bao Chửng vô cùng xem trọng chỉ số thông minh của Bàng Thống, giống như trẻ con tìm thấy bạn chơi mới, chỉ vào đám người không có manh mối, lập luận sắc sảo hỏi Bàng Thống: “Bàng Tướng quân, ngươi thì sao?”
Bàng Thống lật thanh thủy thủ nói: “Đây là ngươi đang kiểm tra ta sao? Ta ghét nhất người khác kiểm tra ta.”
Công Tôn Sách liếc nhìn hắn thầm cười, nghĩ ngươi giả vờ giả vịt, ngươi rõ ràng thích nhất người ta kiểm tra ngươi. Người khác không kiểm tra ngươi, ngươi khoe khoang thế nào được a?
Phi đao ra khỏi tay, cắm vào trong tường không quá nửa tấc, lại lách cách rơi xuống. Tiểu Man miệng tiện, là người đầu tiên đứng ra chê cười vào mặt Bàng Thống phi đao cũng phi không xong. Công Tôn Sách vẫn luôn có một loại tâm lý mâu thuẫn, y có thể bất giả từ sắc* với Bàng Thống, đó là chuyện của y. Bất luận kẻ nào khác, cũng không thể xem thường Bàng Thống. Văn lược võ công của Bàng Thống y đã hiểu biết rõ từ nhiều năm trước, so với người khác càng hiểu nhiều hiểu sâu. Người như vậy, ai có thể khinh thường hắn? Ai có tư cách xem thường hắn? Giỡn chơi cũng không được.
(*không khách khí chỉ trích chuyện của người khác, không chừa cho người ta mặt mũi)
Vì thế Công Tôn Sách mỉm cười tán thưởng Bàng Thống một tiếng: “Tướng quân quả nhiên trí dũng song toàn, bội phục.” Vừa dứt lời, ý cười của Bàng Thống càng sâu thêm một chút, mấy miếng vàng phía sau tường ầm ầm đổ sụp xuống hiện ra rõ rệt. Đây là chuyện nằm trong dự kiến của Bao Chửng và Công Tôn Sách, họn họ chỉ chú ý nghiệm chứng kết quả, khiếp sợ nhất chính là Triển Chiêu.
Người bình thường xem náo nhiệt, người trong nghề mới hiểu được môn đạo bên trong. Các khối vàng xếp chồng vào nhau, sức nặng khó có thể tính toán. Bàng Thống ngồi mông không xê dịch nửa phần, phi một đao lại có thể chấn động làm sụp vách tường do khối vàng xây thành. Công phu thật sự rất cao a! Chiêu thức phi đao ấy gọi là gì? Trên giang hồ chưa từng nghe qua.
Triển Chiêu nhìn Bàng Thống, nghĩ khi nào cùng hắn đánh một trận thì tốt rồi.
Bao Chửng tiếp tục mổ xẻ vụ án của hắn, chậm rãi trật tự, giống như Công Tôn Sách xử lý một khối tử thi. Lóc thịt thấy xương mới có thể cho ra kết quả cuối cùng.
Bao Chửng nói: Còn có một người, còn có một người, chưa từng xuất hiện cùng hắc y nhân.
Công Tôn Sách kinh hoảng trong lòng, nói: Không thể, không thể, không thể là nàng.
Ánh mắt hai người nhìn nhau đều chứa một tầng lệ mỏng manh.
Bàng Thống rất không thích Công Tôn Sách và Bao Chửng tâm ý tương thông nói về chuyện hắn không biết.
Sau đó, vụ án này hắn không xem đến cuối cùng, nhìn thấy hung thủ tự sát, Công Tôn Sách run giọng ôm nam hài kia vào trong lòng, hắn bước đi.
Bộ dạng thất thố suy tàn của Công Tôn Sách, hắn không nhìn được.
Song Hỷ trấn là nơi Công Tôn Sách nhớ đến nhiều nhất. Trái ngược với Lư Châu Biện Kinh, trấn nhỏ kia càng khắc cốt ghi tâm thêm một chút. Ở đó y tìm lại bạn thân thất lạc nhiều năm, bị giam trong trướng của quân địch một ngày một đêm, gặp lại Bàng Thống, cùng với lần đầu tiên yêu một người.
Không giống hảo cảm đối với Thường Vũ và Phi Yến, lần này là yêu chân chính, y thật tâm muốn chăm sóc cho nữ tử không thể nói này một kiếp một đời. Nàng không nói chỉ cười với y, y liền cảm thấy vui vẻ, và còn tràn đầy dũng khí. Không phải yêu thì là gì.
Nhưng mà tại Song Hỷ trấn, y lại mất đi nàng.
Chỉ vì nàng không phải là nàng, mà là hắn.
Nàng biến thành hắn, đó vẫn còn là tình yêu sao? Chính Công Tôn Sách cũng không biết. Chỉ biết khi hắn ngã vào trong lòng y, đó thật sự là loại cảm nhận long trời lở đất, tâm đau tâm thương tâm vỡ tâm chết, thoáng chốc nỗi đau chiếm cứ toàn bộ.
Đây là lần đầu tiên Công Tôn Sách ôm hắn, lúc trước hắn vẫn là thân phận nữ hài tử, cho dù có thích nàng bao nhiêu, vì tránh hiềm nghi, muốn ôm lại không thể ôm. Bây giờ tốt rồi, hắn là nam hài tử, không cần phải cấm kỵ điều gì, thân thể nho nhỏ gầy teo, chảy máu, phát run, từng chút từng chút trở nên lạnh như băng.
Hắn nói: Công Tôn đại ca thật xin lỗi. Đại ân đại đức, Hồi Phong, đến kiếp sau hồi báo.
Công Tôn Sách không biết mình có ân đức gì với hắn.
Hắn hứa hẹn với các nàng Xuân Đào một kiếp sau, nhưng đối với Công Tôn Sách chỉ có một câu xin lỗi. Xin lỗi đã lừa y, xin lỗi trong lúc vô ý đã có được tình yêu của y, thực xin lỗi, hắn phải cô phụ y, phải rời khỏi y mà đi.
Ong bướm thành đôi.
Có lẽ, như vậy tốt nhất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook