Băng Giá Và Máu FULL
-
3: Bị Giam Cầm
Tiếng cửa chính bật mở vang lên như một lời báo hiệu chết chóc.
Lâm đứng sững người, tay vẫn còn run rẩy sau khi đặt quyển sổ tay cũ kỹ xuống.
Tim anh đập nhanh, đầu óc rối bời khi nghe thấy những bước chân nhẹ nhàng của Tâm đang tiến gần hơn.
Anh phải quyết định ngay: trốn đi hay đối diện với bà.
Nhưng trốn ở đâu? Căn nhà nhỏ chỉ có vài phòng và không có nhiều chỗ để ẩn nấp.
Lâm nhanh chóng đóng cửa căn phòng bí mật, rồi lặng lẽ đi về phía phòng mình.
Bóng dáng của Tâm từ từ hiện ra ở đầu hành lang, trên tay bà cầm một túi đồ, có lẽ là thực phẩm bà vừa mang về.
Ánh mắt bà dường như lập tức nhận ra điều gì đó bất thường, dù Lâm cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh.
"Anh ra ngoài sao?" Tâm hỏi, đôi mắt nheo lại, như muốn dò xét từng biểu cảm nhỏ nhất trên gương mặt Lâm.
“À, vâng.
Tôi chỉ đi dạo một chút quanh nhà để thư giãn đầu óc.
Bão tuyết vẫn chưa ngớt,” Lâm trả lời, cố gắng giữ giọng điệu tự nhiên.
Tâm gật đầu, nhưng ánh mắt bà không rời khỏi Lâm.
Dường như bà đang cố tìm kiếm điều gì đó trong câu nói của anh, một dấu hiệu cho thấy anh đã xâm nhập vào cấm địa của bà.
Sau vài giây im lặng đáng sợ, Tâm bước về phía bếp, lặng lẽ chuẩn bị bữa tối.
Lâm thở phào, nhưng anh biết rằng mình không thể thoát khỏi sự nghi ngờ của bà lâu hơn nữa.
Suốt bữa tối, Lâm cảm nhận rõ sự căng thẳng giữa hai người.
Tâm vẫn điềm tĩnh như thường lệ, nhưng mỗi câu hỏi bà đặt ra đều như muốn kiểm tra từng động thái của anh.
“Anh đã viết thêm được gì chưa? Tôi rất mong chờ cuốn sách mới của anh,” Tâm hỏi, đôi mắt sáng lên một cách kỳ lạ.
“Ừm, tôi đang có vài ý tưởng, nhưng vẫn chưa quyết định hướng đi chính.
Có lẽ cần thêm vài ngày để mọi thứ rõ ràng hơn,” Lâm đáp, cố gắng giữ giọng tự nhiên.
Tâm mỉm cười nhẹ, nhưng sự căng thẳng dường như vẫn bao trùm không khí.
Lâm cảm thấy rằng thời gian của mình tại đây đang dần cạn kiệt.
Anh phải tìm cách thoát khỏi nơi này trước khi Tâm phát hiện ra những gì anh đã biết.
Đêm đó, khi Lâm đang nằm trên giường, suy nghĩ cách trốn thoát, một âm thanh lạ vang lên ngoài cửa phòng.
Lâm ngồi dậy, lắng tai nghe.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng, gần như không thể nghe thấy, nhưng đủ để Lâm biết rằng Tâm đang đứng ngay bên ngoài.
Anh nín thở, cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo bao trùm lấy mình.
Bất ngờ, cánh cửa phòng từ từ mở ra, ánh sáng từ hành lang le lói vào.
Tâm đứng đó, bóng bà in dài lên sàn nhà.
Bà nhìn Lâm, mắt mở to, gương mặt không còn nét bình thản thường ngày nữa, mà thay vào đó là vẻ lạnh lùng, như một kẻ săn mồi.
“Anh không nên vào căn phòng đó,” giọng bà vang lên, đều đều nhưng đầy quyền lực.
Lâm cứng đờ, không thể nói nên lời.
Sự thật là bà đã biết tất cả.
Trước khi anh kịp phản ứng, Tâm đã bước vào phòng, một lọ thuốc nhỏ trên tay bà.
"Anh không hiểu rằng anh cần phải ở lại đây sao? Chúng ta chưa hoàn thành câu chuyện."
Lâm bật dậy, cố gắng chạy ra ngoài, nhưng Tâm nhanh hơn anh tưởng.
Bà dùng toàn lực xô anh ngã xuống giường.
Lâm cảm nhận được cơn đau nhói từ cú va chạm.
Trước khi anh kịp đứng dậy, bà đã tiêm thuốc vào cánh tay anh.
Mọi thứ trước mắt anh bắt đầu mờ dần, và rồi bóng tối hoàn toàn bao trùm.
Khi tỉnh dậy, Lâm nhận ra mình bị trói chặt vào chiếc giường gỗ trong phòng.
Hai chân anh đã bị cố định bởi những sợi dây thừng thô ráp, cứng như đá.
Mỗi cử động nhỏ cũng khiến anh cảm thấy đau rát.
Lâm cố vùng vẫy, nhưng vô ích.
Tâm đứng cạnh giường, nhìn anh bằng ánh mắt điên loạn, miệng cười như kẻ vừa giành chiến thắng.
"Tôi đã nói rồi.
Anh không được rời khỏi đây.
Anh là nhân vật chính trong câu chuyện này, và tôi là tác giả."
“Tại sao...!tại sao bà lại làm thế?” Lâm hỏi, giọng khàn đục, đầy kinh hoàng.
Tâm ngồi xuống cạnh giường, nhìn vào mắt anh, nhưng không có một chút thương hại hay ăn năn nào trong đó.
“Anh không hiểu ư? Những người đàn ông đó, họ đều đã cố rời khỏi nơi này, nhưng câu chuyện vẫn chưa xong.
Tôi không thể để họ đi.
Tôi đã tạo ra họ, giống như cách tôi đang tạo ra anh.
Anh sẽ ở đây cho đến khi chúng ta hoàn thành cuốn tiểu thuyết tuyệt vời nhất.”
Lâm rùng mình, hiểu rõ rằng Tâm đã mất trí hoàn toàn.
Những nạn nhân trước đây, những người đàn ông trong các bức ảnh mà anh đã nhìn thấy, đều đã bị Tâm thao túng, cưỡng ép viết theo ý bà.
Và giờ, đến lượt anh.
"Tôi không phải là nhân vật trong câu chuyện của bà," Lâm cố gắng hét lên, nhưng sức lực của anh đã cạn kiệt.
Tâm cười lớn, tiếng cười của bà vang vọng khắp căn phòng nhỏ hẹp.
"Anh đã sai rồi, Lâm.
Anh chính là nhân vật chính, và tôi sẽ không để anh phá hỏng kết cục của câu chuyện này."
Bà rời phòng, để lại Lâm nằm đó, bị giam cầm trong căn phòng lạnh lẽo và tuyệt vọng.
Từ lúc này, Lâm biết rằng mình phải tìm cách trốn thoát, dù có phải trả giá bằng bất cứ giá nào.
Anh không thể để Tâm biến mình thành con rối trong câu chuyện điên rồ này.
Nhưng thời gian đang cạn dần, và mỗi khoảnh khắc trôi qua, anh càng cảm thấy mình bị giam chặt hơn trong trò chơi tàn nhẫn của người phụ nữ điên loạn này.
Lâm phải tìm cách sống sót – hoặc trở thành một trong những cái tên bị lãng quên trong căn phòng bí mật kia.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook