Băng Giá Và Máu FULL
-
2: Căn Phòng Bí Mật
Sau đêm đầu tiên tại quán trọ, Lâm không thể nào ngủ ngon.
Dòng chữ bí ẩn hiện lên trên chiếc máy đánh chữ khiến anh không khỏi bồn chồn.
Dù đã tự nhủ rằng đó chỉ là một sự trùng hợp, một trò đùa vô ý, nhưng sự khó chịu trong lòng vẫn đeo bám anh.
Ngày hôm sau, bão tuyết ngoài kia chưa có dấu hiệu ngừng, con đường bị chôn vùi dưới lớp tuyết dày, khiến Lâm buộc phải ở lại trong quán trọ, hoàn toàn cô lập với thế giới bên ngoài.
Tâm, chủ quán trọ, vẫn điềm đạm như thường lệ, cung cấp cho anh bữa sáng đơn giản với bánh mì và súp nóng.
Bà không hỏi han quá nhiều về công việc của Lâm, nhưng luôn giữ một sự quan tâm kín đáo, đôi lúc có chút quái dị.
“Anh thấy ở đây có tiện không?” Bà Tâm hỏi khi đặt bát súp trước mặt Lâm.
“Cũng tốt.
Nhưng tôi vẫn cần thời gian để thích nghi với sự yên tĩnh này,” Lâm đáp, cố giữ giọng điệu bình thường.
“Yên tĩnh thường mang lại sự tập trung.
Anh sẽ thấy tốt hơn sau vài ngày.” Bà Tâm nói, nở một nụ cười bí hiểm.
Sau bữa sáng, Lâm quay trở lại phòng để tiếp tục viết, nhưng một lần nữa, sự im lặng và đơn độc dường như làm nặng nề không khí.
Anh cố gắng viết nhưng từng chữ dường như khô khan, không thoát ra được khỏi đầu óc anh.
Cảm giác bị theo dõi, bị giam cầm một cách vô hình làm anh bồn chồn.
Anh quyết định đi dạo quanh quán trọ để giải tỏa đầu óc.
Ngôi nhà gỗ nhỏ có ba phòng khách, một phòng bếp và một hành lang dài dẫn tới các phòng riêng của khách.
Tuy nhiên, cuối hành lang, Lâm để ý thấy có một cánh cửa luôn khóa chặt, khác biệt với các cánh cửa khác.
Anh từng thắc mắc về nó vào ngày đầu tiên đến đây, nhưng không có cơ hội hỏi Tâm.
Cảm giác tò mò ngày càng lấn át Lâm.
Anh không thể ngừng tự hỏi về những điều bí ẩn ẩn sau cánh cửa ấy.
Có thể đó chỉ là một kho chứa đồ, hoặc có thể là nơi cất giữ những kỷ niệm xưa cũ.
Nhưng trong một nơi cô quạnh như vậy, mọi thứ đều có thể trở nên kỳ lạ.
Một buổi chiều, khi Tâm ra ngoài vì lý do gì đó, Lâm quyết định tận dụng cơ hội để khám phá.
Anh tiến lại gần cánh cửa bí ẩn cuối hành lang.
Tay anh run nhẹ khi chạm vào tay nắm, nhưng khóa vẫn đóng chặt.
Anh lùi lại một bước, rồi nhìn quanh tìm kiếm bất cứ thứ gì có thể giúp mở cửa.
Sau khi lục lọi quanh bếp, Lâm tìm thấy một chùm chìa khóa trong ngăn kéo.
Anh thử từng chiếc một và cuối cùng cánh cửa cũng bật mở với tiếng kẽo kẹt đầy ám ảnh.
Bên trong là một căn phòng tối tăm, không có cửa sổ, chỉ có ánh sáng yếu ớt lọt qua khe cửa.
Một lớp bụi dày phủ kín mặt đất và đồ vật bên trong, như thể nơi đây đã bị bỏ hoang từ lâu.
Lâm tiến vào, cảm giác như mình đang xâm phạm một điều gì đó rất riêng tư, rất thiêng liêng, nhưng anh không thể cưỡng lại sự tò mò đang gào thét trong đầu.
Căn phòng chứa đầy những vật dụng cũ: những chiếc rương gỗ, một tủ sách cũ kỹ, và đặc biệt là những tấm ảnh cũ treo trên tường.
Lâm tiến lại gần, mắt anh dừng lại trên những bức ảnh đen trắng, tất cả đều là chân dung của những người đàn ông khác nhau, mỗi người đều có nét mặt nghiêm nghị, u buồn.
Điều khiến Lâm rùng mình là tất cả họ đều đã mất, qua dòng ghi chú nhỏ ở góc dưới mỗi tấm ảnh: "Chết năm 1989", "Chết năm 1993", "Chết năm 2001"...
Lâm càng nhìn càng nhận ra có điều gì đó quen thuộc về những khuôn mặt này.
Anh không biết họ, nhưng từng khuôn mặt đều mang một sự ám ảnh kỳ lạ, giống như anh đã gặp họ ở đâu đó trong trí nhớ xa xôi.
Phía dưới các bức ảnh là những bản thảo viết tay lộn xộn, rời rạc, với những mảnh ghép không hoàn chỉnh của một câu chuyện chưa xong.
Những đoạn văn miêu tả cảnh một người đàn ông lạc trong bão tuyết, bị giam cầm trong ngôi nhà hoang và không bao giờ thoát ra được.
Lâm rùng mình khi nhận ra, những dòng văn đó không chỉ là tiểu thuyết mà Tâm từng viết, mà chúng mô tả chính xác những gì anh đang trải qua: sự cô lập, cảm giác bị theo dõi, ngôi nhà lạnh lẽo trong bão tuyết.
Anh tiếp tục lục lọi trong căn phòng thì phát hiện ra một quyển sổ tay da cũ, dày cộm nằm trong ngăn kéo.
Quyển sổ chứa đầy những trang viết tay của Tâm, dường như là nhật ký hoặc ghi chép cá nhân của bà.
Trong đó có những đoạn văn đầy ám ảnh, nói về một người phụ nữ cô đơn, luôn mong muốn tạo ra câu chuyện hoàn hảo với một nhân vật chính sống mãi trong tác phẩm văn học của bà.
Khi Lâm đọc sâu hơn, anh bắt đầu nhận ra những đoạn văn này ám chỉ đến chính anh.
Những dòng mô tả một nhà văn trẻ, đến từ thành phố, bị mắc kẹt trong bão tuyết và buộc phải ở lại.
Dần dần, nhân vật chính bị cuốn vào trò chơi tâm lý của một người phụ nữ kỳ lạ, người đã mất đi sự tỉnh táo và quyết định kiểm soát số phận của anh.
Cảm giác kinh hoàng bao trùm lấy Lâm khi anh nhận ra mình không phải là khách đầu tiên của Tâm.
Những người đàn ông trong ảnh có lẽ cũng từng ở đây, cũng từng là nạn nhân của Tâm, bị bà thao túng để viết ra câu chuyện theo ý mình.
Và anh biết rằng, nếu anh không cẩn thận, mình sẽ trở thành người tiếp theo trong danh sách đó.
Lâm vội vàng đặt quyển sổ xuống và chạy ra khỏi phòng, tim anh đập thình thịch.
Anh cố gắng trấn tĩnh, nhưng đầu óc anh rối bời.
Anh phải tìm cách thoát khỏi nơi này, trước khi quá muộn.
Khi anh vừa rời khỏi căn phòng bí mật, cửa chính nhà trọ bật mở.
Tâm đã trở về.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook