Benedict, đứa trẻ này theo hắn từ nhỏ tới lớn, tính tình của nó Saint nắm rõ như lòng bàn tay, nếu gặp người xa lạ, thì đừng nói là tới gần bắt tay, bởi vì ngay cả vô khi tình chạm nhẹ vào người nó đã là một điều không thể, vậy mà giờ đối với người đàn ông lạ mặt có mấy ngày, Benedict đã tỏ ra thân mật như thế rồi, điều này khiến hắn có chút ngạc nhiên.


Saint nhìn kĩ gã ta từ trên xuống dưới vài lần, thầm nghĩ cũng chẳng có gì đặc biệt.


Brian sau khi được Lăng Tiêu giao cho vai chính thụ thì được sắp xếp ở ngay cạnh nơi ở của hắn, Lăng Tiêu nghe Saint nói vậy cũng không ngoài ý muốn, cốt truyện luôn khiến hai nhân vật chính lại gần nhau, và có lẽ, hai người này khi mới gặp mặt họ đã nảy sinh ra loại tình cảm đặc biệt.


Giống như hạt mầm gặp mưa, mọc lá, rồi sinh trưởng thành cây lớn, nhưng Lăng Tiêu tuyệt đối sẽ không để hạt mầm ấy được thành cây, trước khi vai chính công thụ yêu nhau say đắm, Lăng Tiêu quyết định bóp nát đoạn tình cảm này từ trong trứng nước.


Vậy nên, tuy vai chính công hiện giờ đang ở gần vai chính thụ, nhưng Lăng Tiêu vẫn kiếm cớ tới chăm sóc Saint để gặp vai chính công, nhân tiện còn phá hoại cảm tình của hai người.



Đỉnh điểm là khi Lăng Tiêu nhân lúc Saint đi vắng mà biến thành hắn, y cố tình vào tiếp cận vai chính công, khi ấy Brian đang ngồi trên giường, tay vẫn đang mân mê chiếc dao khảm ngọc được làm bằng vàng.


Lúc bước chân tới gần, xém chút nữa Lăng Tiêu không giữ nổi thần thái băng sơn của vai chính thụ trên mặt, bởi, con dao vai chính công đang cầm là còn dao khi trước Lăng Tiêu lấy để đâm hắn ta, hồi đó Lăng Tiêu thấy bẩn nên đã quăng đi, chỉ là không ngờ Brian còn nhặt lại rồi cất tới hiện giờ.


Đứng trầm mặc một lúc, Lăng Tiêu bước chân đi tiếp, lúc gần tới chiếc bàn y còn cố tình đưa tay chạm vào nó để tạo ra động tĩnh, sau đó thản nhiên ngồi cạnh giường đối diện với vai chính công, Lăng Tiêu giơ chiếc bát ra trước mặt Brian, ý bảo hắn uống.


“Tiền bối, đây là?” Brian tò mò hỏi.


Lăng Tiêu cười nhẹ: “thuốc bổ, cũng không độc chết ngươi”

Brian ngơ ra một lúc rồi vội vã tiếp lời: “Tiền bối, tại hạ không có ý nghi ngờ.

.

” Nhưng hắn còn chưa kịp nói hết, Lăng Tiêu đã vươn người lại gần, ân cần mà đút thuốc vào miệng hắn.


Thú thật, từ khi được đưa tới đây, Brian là lần đầu tiên thấy nam nhân này cười, tuy bình thường khuôn mặt đã đẹp tới mức người ta không dám khinh nhờn, nhưng nay cười lên, lại giống như đóa hoa đang nở rộn, thu hút hết sự chú ý của thế gian, đẹp tới mức không có từ ngữ nào có thể miêu tả hết, Brian vốn không phải là người để ý vào nhan sắc, nhưng giờ đây, Brian cũng không thể phủ nhận sự đẹp đẽ này, quả thực, thượng đế đã ưu ái cho tộc tinh linh vẻ bề ngoài mà không có tộc nào có thể sánh bằng.


Nhưng mà mọi khi, nam nhân trước mắt này đều cư xử với y hết sức lạnh nhạt, nay lại nhiệt tình như thế, Brian cảm thấy không được tự nhiên, hắn cứ đơ người mà uống hết bát thuốc Lăng Tiêu đút cho, thậm chí chân tay còn không dám động đậy, lúc Lăng Tiêu đặt cái bát đã cạn nước xuống bàn, Brian mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.


“Tiền bối.


.

’’

“suỵt” đưa ngón tay lên môi, ra hiệu cho người kia im lặng, Lăng Tiêu mới nói tiếp với giọng điệu hết sức lạnh nhạt: ‘’ngươi có biết tộc ta cấm kẻ ngoại lai xâm nhập vào nơi này không? Tộc ta đã tồn tại ở cấm địa mấy trăm năm, trước đó, cũng có rất nhiều kẻ mơ tưởng rằng sẽ vào được đây chiếm cứ sức mạnh của tinh linh, nhưng cuối cùng đều bị chôn thây ở bên ngoài, còn ngươi.

.

" Nói đoạn, Lăng Tiêu nắm lấy chiếc dao Brian vừa cầm, khẽ nhấc cằm hắn lên, ánh mắt đầy suy tư, giống như đang nghĩ cách lên xử lý hắn thế nào.


Mà vào lúc này Brian tỏ ra không thể tin tưởng nổi, ôm ngực oán hận nói" "Ngươi bỏ thứ gì vào trong bát?"

Lăng Tiêu mỉm cười đáp: "thứ có thể giết chết ngươi, ngươi nghĩ rằng ngươi vào được đây mà có thể toàn mạng quay trở về? Ngây thơ, nhưng vì ngươi, ta sẽ cho ngươi một cơ hội, lần đầu tiên gặp mặt, ta rất vừa ý ngươi, chỉ cần ngươi đồng ý ở cạnh ta, mãi mãi không rời khỏi đây, ta sẽ tha chết cho ngươi, cho ngươi mọi thứ mà ngươi không thể có, thế nào? Điều kiện rất hấp dẫn, ngươi hãy chọn đi"

"chết hoặc ở bên cạnh ta.

.


" Lăng Tiêu vươn tay sờ mặt Brian, nhưng bị hắn nhanh chóng tránh đi, Brian nhắm mắt lại, đáp:

"Ngươi giết ta đi"

"Ngươi.

.

"

Là thượng đế trêu người, đã cho hắn cơ hội sống sót, cho hắn hi vọng, nhưng đằng sau những hi vọng đó, hắn chỉ thấy được sự thật phũ phàng, cái gọi là hiện thực như đang tát vào mặt hắn kêu gọi hắn tỉnh lại, và tất cả chỉ là một trò đùa của tạo hóa dành cho hắn.


Thấy Brian nói như vậy, Lăng Tiêu tỏ ra vẻ sốt ruột, đang định nói gì thêm, thì tiếng bước chân không biết từ đâu vọng lại, âm vang càng lúc càng gần, Lăng Tiêu nhận ra đây là tiếng bước chân của Saint, mà hiện tại, y còn đang đóng giả làm hắn!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương