Bàn Về Một Trăm Loại Phương Pháp Phản Công Của Pháo Hôi
-
5: Tộc Trưởng Muốn Bỏ Trốn 4
Đối mặt với ánh mắt căm hận của vai chính công, Lăng Tiêu không những không sợ hãi mà còn muốn cười, lại nói tới nguyên chủ khi trước, thân làm tộc trưởng mà phải chứng kiến cảnh cả tộc bị diệt, kẻ không bị giết thì bị mang đi làm nô lệ, thành thứ hàng hóa thấp kém cho cả đại lục.
Thử hỏi xem, những tinh linh xinh đẹp này có đáng phải chịu cảnh ấy không cơ chứ? Nhưng đáng tiếc, trên đại lục này chỉ phân ra làm kẻ mạnh và kẻ yếu, không có thực lực, ngươi mãi mãi cũng chỉ có thể ngồi im để cho kẻ khác tùy ý sắp đặt.
Nghĩ tới cảnh nguyên chủ phải chịu, Lăng Tiêu thấy hắn hiện giờ đối xử với vai chính công là vẫn còn nhân từ.
“Benedict, Benedict.
.
”
Đằng xa, âm thanh trong trẻo cất lên liên hồi.
Cánh tay giơ trên không trung tạm ngừng một chút, Lăng Tiêu im lặng, sau lấy chiếc giẻ bên cạnh nhét vào miệng Brian, sửa soạn lại quần áo, xong việc hắn mới bình tĩnh đi ra ngoài.
“Anne”
Mà Anne giống như rất gấp, nàng vội vã vươn tay nắm lấy cổ tay của Lăng Tiêu, vừa thở gấp vừa nói: “Benedict, tộc trưởng có việc gấp triệu tập mọi người”
“nếu không đi nhanh thì sẽ không kịp, cả tộc đã đợi Benedict rất lâu” Nói đoạn, Anne liền kéo tay của Lăng Tiêu bay đi.
Lúc Lăng Tiêu tới, cả tộc tinh linh vẫn đang rất hoang mang nhìn trái vàng, trên cây sinh mệnh, trái vàng to bằng một bàn tay vẫn không ngừng nứt ra, bên dưới, các tinh linh với vẻ mặt lo lắng vẫn đang nghĩ cách tìm ra nguyên nhân, Saint trầm mặc chốc lát, song hắn mới lên tiếng: “nguồn sống của tộc ta tất cả là nhờ vào cây sinh mệnh, mà trái vàng lại là căn nguyên của cây, nay sức mạnh của trái vàng đang dần suy yếu,không đủ để ngăn cản hắc ám bên ngoài, hiện tại tộc ta chỉ còn cách lấy năng lực của bản thân để cứu chữa.
.
”
Nói tới đây, Saint bỗng nâng cao giọng: “hỡi tất cả các thần dân của bộ tộc, hãy cầu nguyện, phát ra những nguồn năng lượng thuần khiết nhất đến cây sinh mệnh, hồi sinh lại thuở sơ khai.
.
”
Trái vàng ấy vậy cứ theo lời cầu nguyện mà từ từ liền lại, xong việc, Lăng Tiêu được Saint dẫn đi tu bổ kết giới, tới chỗ y nhặt được vai chính công lúc trước, Saint bỗng xoay người lại, đột ngột hỏi Lăng Tiêu: “Benedict, ngươi theo ta bao lâu rồi”
Đáp lại hắn là một giọng điệu cung kính: “thưa, đã hơn hai mươi hai năm”
“Vậy ngươi có biết ta ghét nhất là kẻ dám lừa dối ta?”
Tuy giọng điệu khi nghe tưởng chừng vô bi vô hỉ, nhưng Lăng Tiêu vẫn cảm nhận được uy hiếp trong đó, thật ra ngay sau khi nhặt được vai chính công, y đã biết là chuyện này không dấu được, sở dĩ Lăng Tiêu vẫn cố chấp giữ Brian bên người là vì muốn cốt truyện rời khỏi quỹ đạo một đoạn thời gian.
Nghĩ nghĩ, cuối cùng Lăng Tiêu tỏ ra hoảng sợ mà quỳ phịch xuống bên chân Saint, bám vạt áo của gã mà khóc lóc thảm thiết: “thúc thúc, con sai rồi, con cũng không muốn dấu người, chỉ là trước khi nhặt được kẻ ngoại lai kia, con đã mơ một giấc mơ, con thấy, thấy người bỏ cả bộ tộc mà đi theo gã.
.
thúc thúc, con thật sự không muốn xa người, không muốn.
.
” Lăng Tiêu càng khóc càng hăng, nước mắt chảy tèm nhem, vừa khóc y vừa vùi đầu vào áo choàng bên ngoài của Saint để lau nước mắt.
Với bản tính ưa sạch sẽ của vai chính thụ, giờ đây phải chứng kiến cảnh này, khuôn mặt lạnh lùng của hắn cũng trở lên cứng đờ, gân xanh trên trán nhảy nhảy, Saint nhanh chóng cúi xuống gạt tay đẩy Lăng Tiêu ra, nhưng Lăng Tiêu nào có dễ dàng buông tha cho gã như thế, nhân cơ hội, y chồm lên ôm lấy Saint gào to hơn: “thúc thúc à, ta thật sự không muốn rời xa người, người đừng theo kẻ khác bỏ đi mà.
.
đừng mà.
.
”
Bất đắc dĩ, Saint đành phải đáp ứng: “được, được rồi, ngươi đứng hẳn hoi trở lại, ta sẽ không đi”
“thật không?” Lăng Tiêu đứng thẳng người dậy, lau lau nước mắt.
“ừ’
“người thật sự sẽ không đi theo người kia mà để ta ở lại trông coi bộ tộc?” Lăng Tiêu nhìn Saint im lặng thì hơi nhíu mày, y được đà lấn tới: “thúc thúc, người hứa đi”
“Được, ta hứa, nhưng ngươi cũng phải giao kẻ kia ra đây, tộc ta xưa nay đều không dung kẻ ngoại lai”
Lăng Tiêu gật đầu, y dắt Saint đi tới dòng suối lúc trước, rồi tự mình chui vào trong hang động, lần này, Lăng Tiêu cũng chẳng thèm dùng phép thuật biến đổi khuôn mặt nữa, mà cứ thế đi thẳng vào cởi trói cho Brian, lúc cởi gần xong, khi ngẩng đầu lên thì không biết Brian đã tỉnh từ bao giờ, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào mặt Lăng Tiêu đầy lúng túng và nghi hoặc, mãi sau hắn mới mấp máy môi, hỏi: “vị đây là?”
Lăng Tiêu nhe răng ra cười, để lộ hàm răng trắng muốt: “ân nhân cứu mạng ngươi”
Nói rồi, y đứng dậy, cũng mặc kệ vai chính công có đứng vững hay không mà lôi hắn ra ngoài gặp vai chính thụ, cũng bởi vì bị thương, cả người Brian gần như đều dựa sát vào người Lăng Tiêu, nếu đứng ở đằng xa nhìn vào, người ta cứ ngỡ Brian đang ôm trọn thân thể gầy ốm của người đi bên cạnh hắn vậy.
Saint im lặng nhìn một màn này, ánh mắt chăm chú dõi theo cánh tay khoác lên vai Lăng Tiêu một lúc lâu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook