Bàn Vận Công
-
Chương 5
Mùa xuân của năm Đức Trị thứ mười hai đặc biệt đến khá sớm, ở vào tầm này năm trước thì tuyết vẫn còn đổ nhưng năm nay sau lập xuân thì đã không còn chút bóng dáng nào. Mặt trời lên cao mang đến hơi ấm, băng tuyết tan đổi thành mưa xuân rào rạt buông mình, cỏ cây hoa lá sau một đêm đồng loạt nở rộ khoe sắc cùng nhân gian.
Sau chính ngọ một ngày vẫn còn xuân hàn se lạnh, Hoàng đế nói với Ngụy Tiểu Diểu rằng trẫm không phải muốn tặng ngươi cho Thất vương gia, chỉ là ngươi đến thăm nó đi. Ngài còn bảo đến lúc đó muốn đi hay ở đều tùy ở ngươi quyết định, trẫm sẽ không can thiệp.
Tuy Hoàng đế bệ hạ ngoài mặt cho y được lựa chọn nhưng thật chất y không hề có quyền khước từ. Y là là một nô tài, chết sống đều nằm trong tay chủ nhân, muốn y đi đâu y phải đi đó, muốn tặng y cho ai thì y cũng phải chịu, thậm chí dẫu muốn cái mạng của y thì y cũng không có quyền nói không.
Ngụy Tiểu Diểu kính cẩn nhận thánh chỉ, bàn giao lại toàn bộ sự vụ lớn nhỏ trong cung cho tổng quản các ti các cục rồi cùng Lễ bộ Thị lang lên đường đến Sở Nam.
Y cùng ngồi xe ngựa với ngài, cẩn thận chăm sóc người quan trọng của Hoàng đế. Y hiểu bệ hạ không phải thật sự muốn họ đi làm việc nên không cần phải gấp gáp chạy làm gì, thế là cứ vừa đi vừa thăm thú cảnh vật. Càng đi về phía Nam thì tiết trời càng ấm áp, lúc đến được Sở Nam đã là hơn một tháng sau, hoa cỏ cũng vào kỳ nở rộ, cảnh xuân tràn ngập khắp nơi, muôn hoa khoe sắc, chim muông đọ tiếng.
Sở Nam là vùng đồi núi trập trùng, phong cảnh vốn không thể sánh được độ hoa mỹ của kinh thành, so với những mái nhà san sát chốn kinh kỳ thì nơi này khiến lòng người trải rộng hơn nhiều.
Chạng vạng hôm ấy bọn họ đến dịch quán sát biên cảnh Sở Nam, dự tính sáng mai sẽ chính thức vào thành. Sở Nam vốn khi xưa không phải đất thuộc Đại Thiệu, sau Hoàng đế mang nơi này ban cho Tống Vĩ làm thái ấp để hắn tự mình cai trị, trở thành một vùng thuộc địa của thiên triều.
Lễ bộ Thị lang và Ngụy Tiểu Diểu vừa xuống xe đã thấy một nam nhân cao lớn đi về phía bọn họ. Ngụy Tiểu Diểu không khỏi nghĩ ngợi, chẳng biết là vui hay sợ hay còn gì khác.
Đã hai năm không gặp nhưng nam nhân trước mắt vẫn khôi vĩ như xưa, dưới cằm lún phún râu, dáng vẻ dũng mãnh có phần hơi bặm trợn tính ra lại rất phù hợp với gió cát nơi Sở Nam này, trông càng thêm oai phong. Nhìn hắn nào có chút gì thanh nhã của một bậc vương gia, xem chừng có phần giống đại vương sơn trại hơn.
“Tiểu Diểu, ngươi rốt cuộc cũng đến rồi.” – Tống Vĩ trầm giọng nói, ánh mắt chỉ nhìn mỗi y mà không thèm để tâm đến ai khác, đến cả Lễ bộ Thị lang cũng phớt lờ như không thấy.
“Thất vương gia, đã lâu không gặp, Hoàng thượng lệnh cho tiểu nhân thay người và lão nhân gia ân cần thăm hỏi ngài.” – Ngụy Tiểu Diểu vừa cung kính vừa khách sáo cúi gằm mặt, không dám đối diện với hắn.
Lễ bộ Thị lang đứng cạnh bên hai người, ánh mắt đảo một vòng liền hắng giọng bảo Ngụy đại nhân một đường bôn ba vất vả vừa đói vừa mệt, lúc này mới khiến cho Thất vương gia ngừng lại mà dẫn họ đi dùng cơm.
Trong lúc ăn cơm thì ánh mắt Tống Vĩ vẫn không rời khỏi người Ngụy Tiểu Diểu như hổ đói rình mồi, nếu không phải có Lễ bộ Thị lang ở đây chắc đã túm lấy làm thịt tại chỗ.
Ba người nuốt vội nuốt vàng bữa cơm, Ngụy Tiểu Diểu gọi người chuẩn bị nước ấm rồi tự mình hầu hạ Lễ bộ Thị lang tắm rửa thay y phục. Tầm mắt Tống Vĩ lúc này mới quét về phía Lễ bộ Thị lang, trừng một cái nhưng vẫn không dám nói gì. Người đó là châu báu trong tay Tam ca hắn, dù chỉ là chạm vào nửa cọng lông thì hắn cũng không dám.
Lễ bộ Thị lang lại nhìn thêm lần nữa, đáy mắt hiện lên một tia bỡn cợt rồi nghênh ngang cùng Ngụy Tiểu Diểu trở về phòng dưới cái nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống của kẻ kia mà lòng không khỏi đắc ý. Đợi đến khi tắm rửa xong thì mới nói – “Tiểu Diểu, đêm nay ngươi đừng ngủ lại phòng ta, ta sợ có kẻ sẽ làm cho ta tán mạng ở đất Sở Nam này.”
Ngụy Tiểu Diểu cúi đầu – “Dạ!”
Lễ bộ Thị lang ngẫm nghĩ gì đó rồi lại nói – “Có một số việc nếu lòng không muốn thì không cần tự làm khó bản thân cũng không cần phải sợ, có ta làm chỗ dựa cho ngươi.”
“Đa tạ Lý đại nhân.” – Ngụy Tiểu Diểu mỉm cười mà cảm kích vô vàn.
Trên đời này có rất nhiều chuyện không liên quan gì đến việc có muốn hay không. Oan ức thì sao, sợ thì sao? Lúc Hoàng đế hạ chỉ lệnh cho y đến Sở Nam thì y đã có sự chuẩn bị tâm lý rồi.
Sau khi thu xếp cho Lễ bộ Thị lang xong y mới trở về gian phòng cách vách, vừa vào đến nơi đã thấy bản thân rơi vào một vòng tay cứng cáp như sắt thép. Đôi cánh tay siết chặt tưởng như có thể nghiền nát xương cốt y, khiến y không thở nổi. Nhưng y không kêu cũng không phản kháng, cứ yên lặng để mặc Tống Vĩ ôm mình. Thân nhiệt và hơi thở của nam nhân ấy vương vít bên người y, trốn cũng không thoát nên chỉ đành mặc kệ.
Chốc lát sau Tống Vĩ mới thả lỏng bớt, thấp giọng bảo – “Hôm nay là ngày thứ bảy trăm chín mươi chín, ta không thể đợi nổi đến ngày thứ tám trăm.”
Ngụy Tiểu Diểu hiểu đây chính là số ngày mà họ chia xa. Con rắn nhỏ đã áp chế sâu trong lòng suốt bảy trăm chín mươi chín ngày lại rục rịch ngóc đầu nơi ***g ngực mang theo cảm giác đớn đau.
Đừng chui ra mà, ngươi mà chui ra thì ta chỉ còn con đường chết. Y nghĩ đến đó thì cố bình ổn hơi thở lẫn nhịp tim của mình, kính cẩn thưa – “Vương gia, đã khuya lắm rồi, mời ngài về phòng nghỉ ngơi đi thôi.”
Tống Vĩ nâng mặt y lên, nheo mắt nhìn một cách chăm chú rồi thú thật – “Tiểu Diểu, ta rất nhớ ngươi.”
Trong lòng Ngụy Tiểu Diểu không tránh khỏi tiếng cười khổ, không thể nói với hắn mình cũng vậy mà cũng không biết phải trả lời làm sao. Y có tài đức gì mà có thể khiến Thất vương gia để tâm mãi, cứ như thế sự ngọt ngào và chua xót quyện chặt vào nhau thành một mớ hỗn loạn.
Nhung nhớ đã mấy trăm ngày khiến Tống Vĩ nhịn không được phải ghé môi hôn Ngụy Tiểu Diểu, trong cái gấp gáp lại xen lẫn dịu dàng, cố áp chế dục vọng mãnh liệt của mình, không muốn vừa gặp lại đã dọa người sợ chết khiếp.
Ngụy Tiểu Diểu cứng hết cả người nhưng vẫn không giãy dụa mà để mặc Tống Vĩ hôn mình.
Nụ hôn lúc nhẹ lúc nặng, khi tỏ khi mờ. Dục vọng vốn không dễ gì nén nhịn cộng thêm nỗi ức chế đã nhiều năm nay hóa thành mãnh liệt khiến hơi thở hắn mỗi lúc một thêm nặng nhọc, hai tay cũng bắt đầu vuốt ve thắt lưng Ngụy Tiểu Diểu.
Thân thể Ngụy Tiểu Diểu cũng vì thế mà càng thêm cứng đờ, đôi hàng mi run rẩy khép chặt lại.
Được rồi, nếu Thất vương gia đã muốn thân thể này thì cứ cho đi thôi. Có lẽ chờ đến khi ngài ấy thấy rõ tấm thân khiếm khuyết này thì sẽ đâm chán ghét, tiếp đó sẽ buông tay.
Nụ hôn của Tống Vĩ lúc này đã kéo xuống đến cổ Ngụy Tiểu Diểu, chậm rãi mút mát, để lại những vết đỏ tươi tại nơi ấy.
Ngụy Tiểu Diểu thấy hơi đau, làn da so với lúc bình thường cũng trở nên mẫn cảm hơn. Y cảm giác được đầu lưỡi của Tống Vĩ đang lướt trên da thịt mình, một thứ cảm giác ngứa ngáy cũng theo đó trỗi dậy, dù y có cố hết sức để không run rẩy thì vẫn nhịp tim và hơi thở cũng không sao bình thường nổi.
Sự ve vuốt của Tống Vĩ mỗi lúc một dày thêm, y xoa đều khắp cơ thể Ngụy Tiểu Diểu, chỉ hận một nỗi không thể vung tay xé sạch y phục của cả hai.
“Vương gia, đừng như thế.” – Ngụy Tiểu Diểu cố bám lấy một tia lý trí cuối cùng – “Xin để cho tiểu nhân tắm rửa đã rồi mới … hầu hạ ngài cũng không muộn…”
Hai chữ “hầu hạ” thốt ra như rút cạn hết sức lực của y, dường như y đã buông xuôi theo vận mệnh rồi.
“Có thể chứ?” – Tống Vĩ thấp giọng hỏi lại – “Ngươi cam tâm tình nguyện ư?”
“… Tiểu nhân nào dám nói không.”
Chỉ một câu ngắn ngủi mà như dìm Tống Vĩ vào bể nước lạnh, dục hỏa trong lòng cũng hóa ra lửa giận. Hắn bực tức cắn một cái vào sau gáy Ngụy Tiểu Diểu – “Ngụy Tiểu Diểu, có khi ta rất muốn hận ngươi, hận đến mức muốn làm ngươi đến chết. Ngươi có phải hoàng hoa khuê nữ đâu, cần gì phải làm bộ làm tịch cho ai xem?”
Trong phút chốc Ngụy Tiểu Diểu cảm thấy như mình vừa bị bạt tai một cái, đau đến mức không thể hô hấp. Hóa ra trong mắt Thất vương gia thì y chỉ là đang cố làm bộ làm tịch thôi…
“Ngụy Tiểu Diểu, ta không muốn ép buộc ngươi nhưng ta không còn nhẫn nại nổi đâu.”
Dứt lời liền buông tay tránh sang một bên.
“… Vương gia!” – Ngụy Tiểu Diểu thảng thốt, đầu óc loạn hết cả lên. Thất vương gia chưa từng nói với y bằng dáng vẻ nghiêm nghị như thế khiến y vô cùng hoảng hốt.
Tống Vĩ quay lưng lại không thèm nói thêm gì nữa.
“Tiểu nhân không có… không có…” – Ngụy Tiểu Diểu không biết vì sao mình lại lo lắng như thế. Y rất muốn thanh minh nhưng lời nói cứ nghẹn lại không thể thốt lên.
Tống Vĩ không đợi y nói xong đã đẩy cửa bỏ đi, không do dự, không lưu luyến, bóng dáng chìm vào màn đêm có vẻ rất lạnh lùng vô tình.
Lần đầu tiên trong đời Ngụy Tiểu Diểu cảm thấy thương tâm. Lời nói của Tống Vĩ như một thanh kiếm bén ngót đâm thẳng vào ngực rồi lôi cả trái tim y ra. Ngực y đau không thể tả nổi, từ bấy đến nay chưa từng đau đến vậy.
Y không vì tránh được kiếp nạn đêm nay mà nhẹ nhõm, ngược lại chỉ thấy đau xót mãi không dứt. Y ngây ngốc đứng mãi một chỗ, tựa chừng như đã hồn xiêu phách lạc rồi.
Thật lâu sau đó y mới đau khổ tự nói với cánh cửa đã khép lại kia – “Vương gia… ta không phải làm bộ làm tịch gì cả, chỉ là ta không thể thôi…”
Không thể trầm luân, không thể lạc lối, không thể… yêu nam nhân mà ta sớm đã yêu rồi…
Giờ này phút này y không thể không thừa nhận mình đã yêu Tống Vĩ từ rất lâu rồi, chỉ là bản thân y không ngừng tự lừa mình dối người trốn tránh mãi mà thôi.
Y bỗng nhiên không sao hiểu nổi do đâu mà yêu người cũng yêu mình lại trở thành một việc giày vò lẫn nhau như thế này.
Y bỗng nhiên muốn oán hận vận mệnh của mình, thân phận của mình, sự khiếm khuyết của mình, càng hận bản thân đã để số phận dẫn dắt cuộc đời mình.
Y bỗng nhiên cảm thấy tuyệt vọng, mọi thứ từ từ sụp đổ hết. Y muốn lớn tiếng khóc một trận cho thỏa nỗi lòng nhưng rồi sau cùng thói quen nén nhịn vẫn chiến thắng, đến cả sự tuyệt vọng cũng đành chào thua.
Ngụy Nhược Thảo nói y tự làm khổ chính mình, mua dây buộc mình quả không sai chút nào.
Tất cả buồn khổ sầu bi đều hóa thành một nụ cười tự giễu, một tiếng cười vang lên giữa đêm khuya tĩnh mịch khiến tai y đau đến xé ruột xé gan.
Tống Vĩ giận dữ bỏ ra ngoài, hoàn toàn không ngờ mình bực bội nói ra vài câu đã làm cho Ngụy Tiểu Diểu tâm hoảng ý loạn, tình cảm cũng có phần biến hóa.
Hôm nay hắn vốn không định tha người lên giường, chỉ muốn ôn tồn thân mật với y một chút. Hắn đợi chờ hai năm đằng đẵng, ngờ đâu lại chờ ra mấy chữ “nào dám nói không”.
Rốt cuộc y xem bổn vương là cái thứ gì? Là thổ phỉ ác bá bức hiếp dân lành ư?
Tống Vĩ cảm thấy vô cùng phẫn nộ muốn đè y xuống làm ngay tại chỗ, cóc thèm quan tâm y có cam tâm tình nguyện hay chỉ giả vờ thôi, chỉ muốn làm cho y không còn xuống giường nổi, làm đến mức y chẳng còn nghĩ được cái quái gì nữa, làm cho cái miệng kia chỉ có thể rên rỉ để về sau khỏi nói những câu tức chết người nữa.
Tuy nhiên vẫn phải khen sự nhẫn nại của Thất vương gia thật sự rất giỏi, không vì sự phẫn nộ nhất thời mà cưỡng ép Ngụy Tiểu Diểu. Lúc hắn rời khỏi đó thì vô tình đụng mặt Lễ bộ Thị lang.
“Vương gia!” – dù Lễ bộ Thị lang có là ý trung nhân của Hoàng đế thì trên danh nghĩa vẫn có thân phận thấp hơn hắn rất nhiều nên y phải hành lễ với hắn.
“Ừ!” – Thất Vương gia sắc mặt không mấy vui vẻ, đối với người kia vẫn hờ hững đi lướt qua.
“Vương gia, hạ quan có một câu muốn nói với ngài. Nếu có gì đắc tội mong Vương gia đại nhân đại lượng bỏ qua.” – Lễ bộ Thị lang lên tiếng.
“Ngươi muốn nói gì?” – Thất Vương gia hơi bực bội dừng bước nhìn lại. Nếu không phải người này tính ra cũng là “chị dâu” của hắn thì hắn căn bản không thèm để tâm đến.
“Dưa hái xanh không ngọt, hoa ngắt vội chóng tàn.”
Tống Vĩ nghe xong thì sắc mặt càng thêm sa sầm, ánh mắt cũng trở nên hung ác hơn.
Sao nào, nghĩ là hắn ức hiếp Ngụy Tiểu Diểu nên thay y đòi lại công bằng ư?
“Hừ!” – hắn vất lại một tiếng rồi phẩy tay áo bỏ đi. Nghĩ đến mà thêm giận, nếu hắn mà thật sự muốn cưỡng bức người thì cần gì nhẫn nại nhiều năm thế này chứ.
Hắn không biết mình còn có thể nhẫn nại bao lâu nữa, chỉ e nếu tiếp tục thì bao nhiêu nhẫn nại cũng bị Ngụy Tiểu Diểu bào mòn cho bằng hết. Cứ thế này mãi cũng không phải là cách. Nếu hắn sớm ngày áp đảo người kia thì có lẽ y đã không trở nên như thế. Tội tình gì hắn cứ phải đóng vai chính nhân quân tử thế này, tất cả đều là thứ chó má cả.
Nỗi niềm trùng phùng vui vẻ thế là chẳng mấy chốc mất sạch. Tống Vĩ thầm mắng vài câu trong lòng, dường như Ngụy Tiểu Diểu là do ông trời phái xuống tra tấn hắn, chẳng biết năm nào tháng nào mới thôi đây. Người khác chỉ thấy Ngụy Tiểu Diểu phải chịu uất ức, có ngờ đâu kẻ oan ức nhất phải là hắn kìa.
Hắn quay đầu nhìn về gian phòng của Ngụy Tiểu Diểu, chợt nhớ đến mấy câu y vẫn chưa nói được ban nãy thì lại thấy đau lòng. Mấy chữ “làm bộ làm tịch” thật sự là hơi nặng. Nghĩ đến đó thì cơn giận đã tiêu mất bảy tám phần, cuối cùng chỉ còn lại sự chua xót.
Ngẫm xem hắn đường đường là một vương gia thì có loại mỹ nhân nào mà không thể có, cớ gì cứ phải đâm đầu vào bức tường tên Ngụy Tiểu Diểu. Hắn trăm phương ngàn cách nhường nhịn y, dù có là nữ nhân nào cũng không uất ức bằng hắn. Chớ trách sao Hoàng đế cứ cười hắn là kẻ si tình đến cuồng điên, đến cả hắn còn phải tự cười bản thân mình là kẻ xuẩn ngốc nhất tự cổ chí kim.
Đúng là oan gia mà.
Một đêm trước khi tiến vào Sở Nam này có ba người mang ba tâm tình khác nhau, Ngụy Tiểu Diểu thương tâm, Tống Vĩ phiền não, còn Lễ bộ Thị lang thì lại nhung nhớ Hoàng đế của y.
Đêm nay là một đêm sao trời rực sáng, trăng khuyết một vầng như đang nhếch môi cười, là cười những kẻ phàm phu tục tử như bọn họ sao giữa đêm xuân tươi đẹp lại phải trằn trọc chẳng an.
Sáng hôm sau Ngụy Tiểu Diểu đến hầu hạ Lễ bộ Thị lang rửa mặt chải tóx. Ngài ấy bảo y lấy ra một sợi dây buộc cổ áo, nhận lấy rồi lại thắt lên cho y, cười nhạt bảo màu sắc và hoa văn này không phù hợp với ta, ngươi thắt đẹp hơn, còn nói ta mà thắt lên thì trông cứ như một con khỉ ấy.
Ngụy Tiểu Diểu giật mình nhận ra Lễ bộ Thị lang đang giúp mình giấu đi mấy dấu vết ám muội. Từ xưa đến nay lời nói của Lễ bộ Thị lang luôn ý tứ vậy đó, thái độ thì bình thản không làm người ta phải ngại ngùng. Chỉ một người sâu sắc tinh tế như thế mới có thể khiến cho Hoàng đế yêu mãi không thôi.
Y nhớ đến chuyện đêm qua thì chợt cảm thấy dấu vết Thất vương gia để lại trên cổ mình chợt nhói đau, đau từ trong da thịt đau ra.
Lễ bộ Thị lang nhẹ giọng nhận xét – ““Ta thấy Sở Nam này chỉ là chốn sơn cùng thủy tận, điêu dân đầy rẫy chẳng có gì hay ho. Chúng ta lưu lại vài hôm lấy lệ rồi mau chóng rời đi thôi.”
Ngụy Tiểu Diểu im lặng một lát rồi lên tiếng, nửa chừng lại thôi – “Lý đại nhân…”
“Có chuyện gì?”
“Có khả năng tiểu nhân phải lưu lại nơi này một thời gian rồi mới có thể rời đi được.”
“Hoàng thượng lệnh cho ngươi lưu lại à?”
“Không phải…”
“Vậy là bản thân ngươi muốn lưu lại?”
Ngụy Tiểu Diểu lần thứ hai im lặng không đáp, trong lòng tràn đầy mâu thuẫn, đi hay không đi, ở lại hay không ở lại, chẳng sao có một đáp án chuẩn xác.
“Tiểu Diểu, ngươi có xác định là mình phải lưu lại không?”
“Tiểu nhân…” – lắc đầu – “Tiểu nhân không biết.”
“Đã vậy thì mấy ngày tới nên suy nghĩ cặn kẽ một chút. Không ai có thể miễn cưỡng ngươi, bản thân ngươi cũng không nên làm khó chính mình.” – Lễ bộ Thị lang vỗ vai y không nói thêm gì.
Thì ra ai cũng nhìn ra được chỉ là tự y làm khó chính mình thôi, còn y thì sao? Ngụy Tiểu Diểu lộ ra một nụ cười khổ, từ trước đến nay y là người vui buồn không lộ, hiện giờ hình như đã dần không thể giấu nổi cảm xúc nữa rồi. Chắc hẳn ai cũng đang nghĩ y là một kẻ không đáng coi trọng phải không.
Y bỗng cảm thấy mình càng lúc càng lạc lối, lạc vào một mê cung của sự nghi hoặc sợ hãi.
Hai người dùng xong điểm tâm thì Tống Vĩ mới dẫn theo một đội thị vệ xuất hiện, tự mình hộ tống họ vào đất Sở Nam. Đoàn người đi suốt ba ngày mới đến được vương phủ đóng ở thành Sở Nam.
Sở Nam địa hình khép kín, bốn phía đều là đồi núi, cư dân Sơ Nam đa số chỉ tập trung ở trong thành, mặc dù vẫn kém nhiều so với Trung Nguyên phồn hoa đô hội ngựa xe dập dìu nhưng nơi này vẫn có ruộng đồng nối tiếp, nhà cửa san sát nhau, tiếng gà chó văng vẳng đâu đây, cảnh vật hai bên đường lộ vẻ xuân sắc.
Tống Vĩ đưa họ qua khỏi cửa thành tiến vào trong, cửa hàng kề sát nhau, người buôn bán tới lui rộn ràng không dứt, đâu đâu cũng là cảnh náo nhiệt phồn vinh.
Dân chúng nhìn thấy Tống Vĩ chẳng ai quỳ lạy, chỉ nhiệt tình cung kính chào hỏi – “Chào Vương gia!”, “Vương gia vạn phúc.” – những giọng nói ấy tràn ngập vui vẻ, tràn ngập tôn sùng yêu kính.
Lễ bộ Thị lang thấy thế thì lấy làm thú vị. Cư dân Sở Nam không tuân theo lễ giáo đầy đủ như Trung Nguyên, mỗi một người đều mang đậm phong cách thổ phiên, nam thô lỗ nữ dữ dằn, dân tình có vẻ ngạo mạn vô lễ.
“Haha, Tiểu Diểu, ngươi mau nhìn xem, quả là một nữ nhân mạnh mẽ, dám giữa đường giữa xá đuổi đánh nam nhân.” – Lễ bộ Thị lang bật cười.
Ngụy Tiểu Diểu cũng không nhịn được phải mỉm cười cùng ngài ấy ngắm phố xá.
Sở Nam bây giờ hoàn toàn khác xa so với khi xưa. Đất đai đã được khai khẩn, giao thương tấp nập, mọi người so với quá khứ đã khá nhiều lắm. Trong ký ức của y thì người Sở Nam ngày ấy chẳng mấy khi vui vẻ bởi cuộc sống đói nghèo cứ quấn lấy họ, bần cùng sinh đạo tặc, ác bá hoành hành, mặt mày nếu không phải ủ dột thì là tang thương. Hôm nay trông thì thấy dân chúng được an ổn làm ăn, phố xá đông đúc nhộn nhịp, tất cả đều có quy củ trật tự, còn đâu cảnh cằn cỗi tiêu điều, trộm cướp đầy đường nữa.
Đây là quê hương nơi y sinh ra, nhìn thấy những thay đổi này khiến y nảy sinh cảm giác vui vẻ kiêu ngạo, là vì cảm nhận được sự anh hùng của vùng đất này mà kiêu ngạo.
Ánh mắt y chợt đánh về phía Tống Vĩ đang cưỡi ngựa phía trước xe. Vẻ mặt của hắn vẫn nghiêm nghị như cũ, dù ai vấn an cũng không thèm đáp trả nhưng lại toát ra vẻ uy phong lẫm liệt, hào quang tỏa ra tứ phía.
“Thất vương gia oai phong đến mức ngươi nhìn không chớp mắt rồi à?” – Lễ bộ Thị lang trêu y.
“Đại nhân lại nói đùa rồi.” – Ngụy Tiểu Diểu vội vàng thu tầm mắt về, cố thanh minh – “Tiểu nhân chỉ đang nhìn cảnh vật và người dân bên đường thôi.”
“À, trên đời này có rất nhiều chuyện trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường đấy. Vẫn bảo ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê mà.”
“Giống như việc của ngài và bệ hạ ư?” – Ngụy Tiểu Diểu nói xong mới phát hiện mình vừa thất thố.
“Có lẽ là thế.” – Lễ bộ Thị lang nhún vai không tỏ vẻ gì đang phật ý. Y không hề thấy câu nói này có gì mạo phạm mình hay sai chỗ nào – “Chuyện của ta và bệ hạ có thể ngươi nhìn thấu hơn ta. Đến bây giờ ta vẫn chưa thể hiểu nổi vì sao người lại phái ra rời kinh.”
“Bệ hạ có dụng tâm của bệ hạ, đại nhân không cần lo lắng.”
“Ta không lo, mặc cho hắn có dụng ý gì thì thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng thôi. Nhưng bản thân ngươi đã nghĩ ra là nên đi hay ở chưa?”
Ngụy Tiểu Diểu ngẫm nghĩ một lát rồi lại hỏi – “Lý đại nhân, ngài nghĩ tiểu nhân nên đi hay ở?”
Lễ bộ Thị lang lười nhác đưa tay đỡ trán, thản nhiên đáp – “Phật gia có câu muôn cõi duy chỉ là thức, ba cõi duy chỉ là tâm, nói như thế là dù có thế nào cũng chỉ tùy ở tâm của chính mình mà thôi.”
[8: Đây là một triết lý Phật giáo, “Muôn pháp duy chỉ là thức, ba cõi duy chỉ là tâm” là một chân lý, một sự thật được nói nhiều trong tông Duy thức, diễn giải ra là:Chúng sanh có thấp kém đến đâu cũng ở trong Tâm đó. Chư Phật có cao tới đâu cũng ở trong Tâm đó. Ba cõi có rộng đến đâu cũng ở trong Tâm đó. Đây là nghĩa “Tâm, Phật, và chúng sanh. Cả ba không sai khác”. Ba cõi chỉ là Một Tâm. Tâm ấy tất cả chúng sanh đều có. Và Tâm ấy chính là Phật.]
Ngụy Tiểu Diểu lần thứ hai rơi vào trầm mặc.
Tiếng vó ngựa bên ngoài át hết tất cả những tạp âm khác, như lẫn vào lòng y, giống như lời nói của Lễ bộ Thị lang, tất thảy đều là tùy thuộc vào chính mình.
Thế gian rộng đến đâu cũng chỉ ở trong tâm của mình.
——————————–
Sở Nam vương phủ của Tống Vĩ không phải mới xây dựng mà là tu sửa lại từ phủ của Sở Nam vương tiền nhiệm. Hắn không huy động nhân công rầm rộ dù triều đình cho phép hắn được tự do điều động quân dân.
Đại Thiệu từ ngày lập quốc đến nay đã mấy trăm năm, trước sau trải qua ba đời Sở Nam vương. Người đầu tiên là huynh đệ của vị hoàng đế thứ bảy. Ông ta dẫn binh chinh phục thu nơi này vào bản đồ Đại Thiệu nên hoàng đế cắt đất ban thưởng làm phong ấp. Đến khi hoàng đế bệnh tình nguy kịch thì ông ta xua binh mưu đồ tạo phản, đáng tiếc đoạt vị thất bại bị giam vào thiên lao đến chết.
Người thứ hai là một vị đại tướng quân chiến công hiển hách vào đời hoàng đế thứ mười hai, tính ra là phiên vương khác họ. Chỉ tiếc ông ta đương chức không được hai mươi năm đã thông đồng phản quốc nên bị tru di cửu tộc.
Bởi vì đã có huông hai Sở Nam vương phạm tội đại nghịch bất đạo nên từ đó về sau các đời hoàng đế đều kiêng kỵ không sắc phong chức vị này, chỉ phái binh trấn thủ, biến nơi này thành vùng đất lưu đày phạm nhân, mặc kệ cho họ tự sinh tự diệt. Cho đến khi Tống Vĩ tự thỉnh cầu thì vị hoàng đế thứ mười tám là Đức Trị mới phá vỡ quy tắc, phong hắn trở thành Sở Nam vương thứ ba.
Sở Nam vương phủ trải qua hai lần tu bổ đã trở nên rộng lớn, đình đài lầu các mái ngói đỏ tươi, chạm trổ tráng lệ, dù không còn mới nhưng cũng đủ để nhìn ra Sở Nam vương trước kia xa xỉ đến mức nào. Có lời đồn ông ta ngày đêm tiệc tùng, nuôi hằng ha sa số cơ thiếp luyến đồng trong nhà, đối với dân chúng lại sưu cao thuế nặng, dân chúng chưa loạn đã thông đồng với địch bán nước, sai càng thêm sai.
Năm đó triều đình cho người tra xét phát hiện kim ngân tài bảo ngang với mức thuế nộp về quốc khố suốt ba năm, rượu ngon đủ ngập một thành trì, dầu thắp mười năm dùng không hết.
Lại nói Tống Vĩ thu xếp một viện tử lớn cho Lễ bộ Thị lang, đặc biệt dặn dò cả đám người hầu hạ chu đáo, không cho Ngụy Tiểu Diểu động tay vào việc gì.
Hắn lại thu xếp một biệt uyển để Ngụy Tiểu Diểu ở một mình. Biệt uyển này ở gần với viện của hắn, tiện để đến đêm có thể trèo tường mà sang. Tuy rằng hắn rất muốn cả hai cùng ở một viện, thực hiện nguyện ước mỗi ngày cùng vào cùng ra, đến đêm thì đồng sàng cộng chẩm.
Thế mà Ngụy Tiểu Diểu vẫn kiên trì ở cùng một nơi với Lễ bộ Thị lang, lấy cớ cả hai đều là thần tử do Hoàng đế phái đến, không cần xa hoa như thế, để người khác biết sẽ có thị phi. Thất vương gia chỉ còn biết hung hăng liếc nhìn Lễ bộ Thị lang.
Tống Vĩ hững hờ bảo Ngụy Tiểu Diểu – “Ngươi có thể đi tùy ý trong vương phủ.”
Nhưng Ngụy Tiểu Diểu lại cả ngày theo sát Lễ bộ Thị lang ra ngoài thị sát dân tình, sớm đi tối về, về rồi chỉ ở riết trong viện của họ, có khi theo hầu Lễ bộ Thị lang tản bộ trong hoa viên, chưa từng chủ động đặt chân đến nơi nào khác.
Tống Vĩ mấy hôm đầu còn theo bọn họ đi đó đi đây, ngoài mặt thì bảo là tự mình dẫn hai người đi tuần tra nhưng ánh mắt trước sau chỉ dán sát lên người Ngụy Tiểu Diểu. Kẻ nào biết nhìn thì đều thấy rõ đó là ánh mắt chứa chan nhiệt tình không buồn che giấu, cứ như hổ đói rình mồi vậy.
Chỉ có mỗi mình Ngụy Tiểu Diểu là tảng lờ như không, từ đầu đến cuối vẫn giữ vẻ lạnh nhạt nên chẳng ai biết y đang sợ hay lo nữa.
Còn Lễ bộ Thị lang thì lại tự thấy mình không dưng trở thành người bảo vệ Ngụy Tiểu Diểu không bị Thất vương gia ăn sống nuốt tươi.
Thân làm Sở Nam vương phải cai trị cả một vùng đất to lớn, khi thám tử báo về tin Chi Phương mượn binh của Đại Việt mưu đồ quấy nhiễu biên cảnh Đại Thiệu hoặc xua binh tấn công Đồ La thì hắn không thể không lấy quốc sự làm trọng mà ngừng việc theo đuôi, mắt thấy Lễ bộ Thị lang xách theo Ngụy Tiểu Diểu cùng lên lên xuống xuống xe, cùng ra ra vào vào cửa viện mà nghiến răng kèn kẹt.
Thất vương gia ban ngày đã không thấy người, ban đêm cũng không thể trèo tường vào thăm hỏi thì căm thù Lễ bộ Thị lang không để đâu cho hết, chỉ hận một nỗi không thể đóng gói người này tống về kinh thành ngay tức thì.
Đức ngài Thị lang thì lại trưng ra vẻ mặt vô tội kiểu ta đây cũng đâu có muốn làm kẻ chia uyên rẽ thúy đâu.
Lý Tùng Thanh tuy rằng tính tình lười nhác nhưng vì vai mang cái danh Khâm sai Ngự sử nên vẫn phải đến tuần tra quân doanh, sau lại lắc la lắc lư đi thị sát tình hình dân chúng.
Sở Nam dưới sự cai trị của Thất vương gia ngày một thay đổi. Cuộc sống của dân chúng muôn phần yên ổn đâu ra đấy, người làm nông kẻ buôn bán hoặc nhập ngũ, dù không phải giàu có nhưng đa số đã thoát cảnh bần cùng. Quân binh nay đã phát triển lên đến hơn hai mươi vạn, binh hùng tướng mạnh, bất kỳ lúc nào cũng có thể ra trận thể hiện khí thế.
Bọn họ ở Sở Nam khoảng chừng mười ngày thì Lễ bộ Thị lang đã muốn rời đi. Sở Nam là chốn thâm sơn cùng cốc, dù cảnh sắc có hùng vĩ tráng lệ đến mấy thì nhìn mãi cũng chán, càng khiến y thêm nhung nhớ tình nhân hoàng đế của mình. Thế là y dự tính hai hôm nữa sẽ chuyển sang Phó Hà, đến thăm gia đình lão Tam vài ngày rồi sẽ quay lại kinh thành, không du ngoạn gì nữa.
Hôm nay Lễ bộ Thị lang đi dạo mãi cũng buồn, đi mệt bèn dừng lại bên đường uống ngụm trà rồi bâng quơ nói một câu – “Sở Nam này tự mình cai quản, dân chúng trong mắt không có thiên tử, chỉ có Sở Nam vương, nhìn qua rất giống một tiểu quốc. Tiểu Diểu, ngươi nói xem có đúng như vậy không?”
“Tiểu nhân không dám tùy tiện bình luận.” – Ngụy Tiểu Diểu cẩn thận đáp lại.
“Vậy ngươi còn thân nhân nào sinh sống ở đây không?” – hai người tán gẫu một hồi thì Lễ bộ Thị lang thuận miệng hỏi tiếp.
“Tất cả đều đã mất rồi. Nơi này đã không còn bất kỳ ai nhận ra tiểu nhân nữa.” – Ngụy Tiểu Diểu trong mắt không nén nổi một ánh buồn thương.
Lúc còn nhỏ y sinh sống ở một thôn xóm vùng sơn cốc cách thành Sở Nam khoảng hai mươi dặm, sau bị thổ phỉ cướp bóc, những người sống sót cũng ly tán nên thôn xóm hoang phế, không còn ai ở đó cả. Y mơ hồ nhớ đến những người bạn lúc nhỏ, có nam hài tên Đại Cẩu là con trai một gia đình chuyên nghề săn bắn nên thân thể cường tráng hơn cả, vì thế mà thành đại ca của cả đám, vui thì dẫn tất cả cùng chơi, buồn thì lại ăn hiếp những đứa còn lại.
Đại Cẩu đặc biệt thích bắt nạt y, thích bóp nắn mặt y. Trẻ con thì đâu biết phân biệt nặng nhẹ, có khi nắn đến méo mó. Đại Cẩu nói ai bảo mặt mi mềm quá nên mới nắn nhẹ đã thành như thể, không phải do ta nặng tay.Nhưng cũng chính Đại Cẩu thỉnh thoảng sẽ mang bánh mẹ hắn làm, mang hoa quả cha hắn hái được cho y ăn, bá vai bá cổ y đi đào trứng chim, gom lá khô nhóm lửa rồi vùi trứng chim vào đống lửa, lửa tàn thì trứng cũng chín, cả đám chia nhau ăn. Đại Cẩu bảo vì y gầy nhất nên phần y hai quả.
Y nhớ hương vị trứng chim nướng ngọt vô cùng, ăn một miếng lại muốn thêm, đối với bọn trẻ con khi đó xem như đã là mỹ vị. Người lớn trong thôn cũng mặc kệ cho chúng đào, bảo rằng để bổ sung thêm dinh dưỡng cũng tốt.Tuy vậy bà ngoại y vốn là người niệm Phật thì không thích y đi đào trứng chim. Bà bảo đấy là sát sinh nhưng cũng không cấm ngặt lắm. Dù sao thì gia cảnh khốn khó thiếu ăn nên y mới gầy đét không có chút thịt nào, bà nhìn mà thấy thương tâm.
Ngụy Tiểu Diểu vừa hầu trà Lễ bộ Thị lang vừa nhớ lại chuyện xưa, cũng không có vẻ gì là quá bi ai cả. Thời gian trôi qua đã lâu lắm rồi, huống hồ chi năm đó y còn quá nhỏ nên có nhiều chuyện đã quên sạch rồi. Đôi khi có nhớ lại chỉ cảm thấy như đấy là chuyện của người khác, chỉ sót lại một chút chua xót mà thôi.
“Ta thật sự rất hiếu kỳ vì sao Thất Vương gia lại đến đây. Tiểu Diểu, ngươi có biết không?” – Lễ bộ Thị lang làm như vô tình hỏi lại. Người này chắc là ăn no sinh chán nên mới tìm việc mà tra hỏi đây.
“Tiểu nhân quả thật không biết.” – Ngụy Tiểu Diểu trả lời một cách hết sức đúng mực.
Dù có biết cũng sẽ nói không biết, đây chính là cách mà y đúc kết được sau nhiều năm. Người ở gần Hoàng đế mà miệng càng lớn thì càng dễ chết, những gì có thể nói, những gì không nên nói cần phải biết phân biệt cho rõ ràng, nếu không thì sẽ hiểu ngay thế nào “họa từ miệng mà ra”.
Lễ bộ Thị lang chậm rãi nhấp một ngụm trà rồi chớp mắt nói ra một câu – “Nói không chừng Thất Vương gia là muốn biến Sở Nam thành sính lễ tặng cho ngươi.”
Lời này quả thật khiến cho người khác phải sợ hãi không ngớt, trầm ổn như Ngụy Tiểu Diểu mà còn không tránh khỏi hãi hùng – “Lý đại nhân?”
Đây chính là lời mà y không muốn nghe nhất. Nếu chiếu theo đó thì khác nào bảo y là kẻ yêu ma hoặc chủ, đủ để y đáng chết vạn lần.
Lễ bộ Thị lang thấy mặt mũi y trắng bệch thì vội vàng bảo đó chỉ là suy đoán của ngài, y đừng tưởng là thật sau đó nói lảng sang chuyện đi Phó Hà và hỏi ý kiến y – “Ngươi nghĩ thế nào?”
Ngụy Tiểu Diểu do dự không biết nên đáp thế nào, nét mặt lộ ra vẻ bàng hoàng…
Lễ bộ Thị lang thấy thế nên dù là người luôn lười quản việc thiên hạ vẫn không kềm được phải khuyên một câu – “Tiểu Diểu, ngươi là một người đáng để kẻ khác phải kính trọng, không nên nghĩ rằng mình là kẻ hèn mọn.”
Ngụy Tiểu Diểu bộc bạch tâm tư với một vẻ thản nhiên hiếm có, nhưng trên gương mặt thanh tú lại nổi lên một ý cười đau khổ – “Tiểu nhân là một nô tài sao có thể không hèn mọn chứ? Hơn nữa, tiểu nhân chỉ là một yêm nô, dù có được hưởng vinh hoa phú quý hay thậm chí là nắm quyền lực trong tay thì đã sao, sau cùng vẫn chỉ là một kẻ thân thể khiếm khuyết mà thôi.”
Lễ bộ Thị lang nghe y nói thế cũng không nhiều lời nữa, bởi có nói cũng vô ích. Quan niệm về thứ tự tôn ti đã là thâm căn cố đế thì chẳng dễ gì đổi thay trong một sớm một chiều. Thứ mà Ngụy Tiểu Diểu mất đi không chỉ là một phần thân thể mà có lẽ còn có cả một mảnh linh hồn. Y là khiếm khuyết cả thể xác lẫn tinh thần. Có lẽ Ngụy Tiểu Diểu lưu lại Sở Nam thì tốt hơn. Bỗng nhiên Lễ bộ Thị lang cảm thấy mình có thể lý giải được phần nào phiền não của Thất Vương gia. Mang lòng thích một người như thế này thì chặng đường của họ còn gian nan lắm.
Ngụy Tiểu Diểu mặc dù tự ti thân phận mình hèn mọn nhưng lại ghi khắc lời của Lễ bộ Thị lang vào lòng, không khỏi cảm tạ ngài ấy đã chân thành nói như thế, cảm tạ ngài chưa bao giờ khinh thường mình.
Thật ra y không hiểu thế nào là tự xem nhẹ chính mình, nhưng hai chữ “nô tài” đã ăn sâu vào cốt tủy y, nhổ cách nào cũng không xong, tận đáy lòng luôn có một giọng nói vang vọng rằng:
Ngươi là một tên nô tài mà dám đứng ngang với Vương gia ư? Ngươi chết thì thôi đi, còn làm hại đến phúc trạch của Vương gia nữa.
Nên chọn lựa ra đi hay ở lại? Thẳng thắn mà nói thì ngoài mặc cảm tự ti thân phận thì trong lòng y còn có một nỗi sợ hãi.
Thứ không chiếm được luôn là thứ tốt nhất. Y ở kinh thành đã mắt thấy tai nghe quá nhiều việc nhà giàu đối xử thế nào với những danh kỹ. Chỉ cầu xuân tiêu một khắc không cầu hạnh phúc dài lâu. Sau khi đã thỏa mãn dục vọng bèn ruồng rẫy, nhẹ thì đánh chửi, nặng thì mua bán trao tay hoặc ném trở lại thanh lâu, một đoạn tình cũng chỉ bạc như vôi khiến cho người ta phải rét lạnh tâm can.
Y sợ rằng đến khi Thất vương gia thật sự có được mình thì cũng sẽ như thế. Rồi sẽ có một ngày ngài đối với y chỉ như vất đi một chiếc giày cũ.
Y biết đến lúc đó mình sẽ sống không bằng chết, cũng chưa biết chừng sẽ làm ra chuyện đáng sợ gì nữa…
“Ngụy Tiểu Diểu, một ngày nào đó kết cục của ngươi so với bọn ta sẽ càng bi thảm hơn, ngươi sẽ không được chết tử tế.”
Giọng nói ai oán vọng về khiến y hoang mang tự hỏi chẳng lẽ cả đời mình sẽ bị những lời nói thế này trói chặt không buông ư?
“Ngụy Tiểu Diểu, đời này kiếp này chấp niệm của ta đối với ngươi dẫu đến chết cũng không thôi.”
Một giọng nói trầm ấm khác lại vang lên, liệu y có thể tin tưởng những lời này không, có thể dựa vào đó mà tìm lại tôn nghiêm của chính mình không? Y như bị vây chặt giữa vòng xoáy mâu thuẫn của hai câu nói ấy, giãy dụa không ngừng, rồi chợt bừng tỉnh.
Nếu đã không dám hy vọng xa vời cả một đời thì chỉ cầu một đêm ơn trạch hẳn là không quá phận.
Vương gia, ta nguyện rằng cái gọi là một đêm ơn trạch này sẽ chặt đứt chấp niệm của ngài, mà ta cả một đời này cũng sẽ không còn gì tiếc nuối nữa.
–o0o–
Sau chính ngọ một ngày vẫn còn xuân hàn se lạnh, Hoàng đế nói với Ngụy Tiểu Diểu rằng trẫm không phải muốn tặng ngươi cho Thất vương gia, chỉ là ngươi đến thăm nó đi. Ngài còn bảo đến lúc đó muốn đi hay ở đều tùy ở ngươi quyết định, trẫm sẽ không can thiệp.
Tuy Hoàng đế bệ hạ ngoài mặt cho y được lựa chọn nhưng thật chất y không hề có quyền khước từ. Y là là một nô tài, chết sống đều nằm trong tay chủ nhân, muốn y đi đâu y phải đi đó, muốn tặng y cho ai thì y cũng phải chịu, thậm chí dẫu muốn cái mạng của y thì y cũng không có quyền nói không.
Ngụy Tiểu Diểu kính cẩn nhận thánh chỉ, bàn giao lại toàn bộ sự vụ lớn nhỏ trong cung cho tổng quản các ti các cục rồi cùng Lễ bộ Thị lang lên đường đến Sở Nam.
Y cùng ngồi xe ngựa với ngài, cẩn thận chăm sóc người quan trọng của Hoàng đế. Y hiểu bệ hạ không phải thật sự muốn họ đi làm việc nên không cần phải gấp gáp chạy làm gì, thế là cứ vừa đi vừa thăm thú cảnh vật. Càng đi về phía Nam thì tiết trời càng ấm áp, lúc đến được Sở Nam đã là hơn một tháng sau, hoa cỏ cũng vào kỳ nở rộ, cảnh xuân tràn ngập khắp nơi, muôn hoa khoe sắc, chim muông đọ tiếng.
Sở Nam là vùng đồi núi trập trùng, phong cảnh vốn không thể sánh được độ hoa mỹ của kinh thành, so với những mái nhà san sát chốn kinh kỳ thì nơi này khiến lòng người trải rộng hơn nhiều.
Chạng vạng hôm ấy bọn họ đến dịch quán sát biên cảnh Sở Nam, dự tính sáng mai sẽ chính thức vào thành. Sở Nam vốn khi xưa không phải đất thuộc Đại Thiệu, sau Hoàng đế mang nơi này ban cho Tống Vĩ làm thái ấp để hắn tự mình cai trị, trở thành một vùng thuộc địa của thiên triều.
Lễ bộ Thị lang và Ngụy Tiểu Diểu vừa xuống xe đã thấy một nam nhân cao lớn đi về phía bọn họ. Ngụy Tiểu Diểu không khỏi nghĩ ngợi, chẳng biết là vui hay sợ hay còn gì khác.
Đã hai năm không gặp nhưng nam nhân trước mắt vẫn khôi vĩ như xưa, dưới cằm lún phún râu, dáng vẻ dũng mãnh có phần hơi bặm trợn tính ra lại rất phù hợp với gió cát nơi Sở Nam này, trông càng thêm oai phong. Nhìn hắn nào có chút gì thanh nhã của một bậc vương gia, xem chừng có phần giống đại vương sơn trại hơn.
“Tiểu Diểu, ngươi rốt cuộc cũng đến rồi.” – Tống Vĩ trầm giọng nói, ánh mắt chỉ nhìn mỗi y mà không thèm để tâm đến ai khác, đến cả Lễ bộ Thị lang cũng phớt lờ như không thấy.
“Thất vương gia, đã lâu không gặp, Hoàng thượng lệnh cho tiểu nhân thay người và lão nhân gia ân cần thăm hỏi ngài.” – Ngụy Tiểu Diểu vừa cung kính vừa khách sáo cúi gằm mặt, không dám đối diện với hắn.
Lễ bộ Thị lang đứng cạnh bên hai người, ánh mắt đảo một vòng liền hắng giọng bảo Ngụy đại nhân một đường bôn ba vất vả vừa đói vừa mệt, lúc này mới khiến cho Thất vương gia ngừng lại mà dẫn họ đi dùng cơm.
Trong lúc ăn cơm thì ánh mắt Tống Vĩ vẫn không rời khỏi người Ngụy Tiểu Diểu như hổ đói rình mồi, nếu không phải có Lễ bộ Thị lang ở đây chắc đã túm lấy làm thịt tại chỗ.
Ba người nuốt vội nuốt vàng bữa cơm, Ngụy Tiểu Diểu gọi người chuẩn bị nước ấm rồi tự mình hầu hạ Lễ bộ Thị lang tắm rửa thay y phục. Tầm mắt Tống Vĩ lúc này mới quét về phía Lễ bộ Thị lang, trừng một cái nhưng vẫn không dám nói gì. Người đó là châu báu trong tay Tam ca hắn, dù chỉ là chạm vào nửa cọng lông thì hắn cũng không dám.
Lễ bộ Thị lang lại nhìn thêm lần nữa, đáy mắt hiện lên một tia bỡn cợt rồi nghênh ngang cùng Ngụy Tiểu Diểu trở về phòng dưới cái nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống của kẻ kia mà lòng không khỏi đắc ý. Đợi đến khi tắm rửa xong thì mới nói – “Tiểu Diểu, đêm nay ngươi đừng ngủ lại phòng ta, ta sợ có kẻ sẽ làm cho ta tán mạng ở đất Sở Nam này.”
Ngụy Tiểu Diểu cúi đầu – “Dạ!”
Lễ bộ Thị lang ngẫm nghĩ gì đó rồi lại nói – “Có một số việc nếu lòng không muốn thì không cần tự làm khó bản thân cũng không cần phải sợ, có ta làm chỗ dựa cho ngươi.”
“Đa tạ Lý đại nhân.” – Ngụy Tiểu Diểu mỉm cười mà cảm kích vô vàn.
Trên đời này có rất nhiều chuyện không liên quan gì đến việc có muốn hay không. Oan ức thì sao, sợ thì sao? Lúc Hoàng đế hạ chỉ lệnh cho y đến Sở Nam thì y đã có sự chuẩn bị tâm lý rồi.
Sau khi thu xếp cho Lễ bộ Thị lang xong y mới trở về gian phòng cách vách, vừa vào đến nơi đã thấy bản thân rơi vào một vòng tay cứng cáp như sắt thép. Đôi cánh tay siết chặt tưởng như có thể nghiền nát xương cốt y, khiến y không thở nổi. Nhưng y không kêu cũng không phản kháng, cứ yên lặng để mặc Tống Vĩ ôm mình. Thân nhiệt và hơi thở của nam nhân ấy vương vít bên người y, trốn cũng không thoát nên chỉ đành mặc kệ.
Chốc lát sau Tống Vĩ mới thả lỏng bớt, thấp giọng bảo – “Hôm nay là ngày thứ bảy trăm chín mươi chín, ta không thể đợi nổi đến ngày thứ tám trăm.”
Ngụy Tiểu Diểu hiểu đây chính là số ngày mà họ chia xa. Con rắn nhỏ đã áp chế sâu trong lòng suốt bảy trăm chín mươi chín ngày lại rục rịch ngóc đầu nơi ***g ngực mang theo cảm giác đớn đau.
Đừng chui ra mà, ngươi mà chui ra thì ta chỉ còn con đường chết. Y nghĩ đến đó thì cố bình ổn hơi thở lẫn nhịp tim của mình, kính cẩn thưa – “Vương gia, đã khuya lắm rồi, mời ngài về phòng nghỉ ngơi đi thôi.”
Tống Vĩ nâng mặt y lên, nheo mắt nhìn một cách chăm chú rồi thú thật – “Tiểu Diểu, ta rất nhớ ngươi.”
Trong lòng Ngụy Tiểu Diểu không tránh khỏi tiếng cười khổ, không thể nói với hắn mình cũng vậy mà cũng không biết phải trả lời làm sao. Y có tài đức gì mà có thể khiến Thất vương gia để tâm mãi, cứ như thế sự ngọt ngào và chua xót quyện chặt vào nhau thành một mớ hỗn loạn.
Nhung nhớ đã mấy trăm ngày khiến Tống Vĩ nhịn không được phải ghé môi hôn Ngụy Tiểu Diểu, trong cái gấp gáp lại xen lẫn dịu dàng, cố áp chế dục vọng mãnh liệt của mình, không muốn vừa gặp lại đã dọa người sợ chết khiếp.
Ngụy Tiểu Diểu cứng hết cả người nhưng vẫn không giãy dụa mà để mặc Tống Vĩ hôn mình.
Nụ hôn lúc nhẹ lúc nặng, khi tỏ khi mờ. Dục vọng vốn không dễ gì nén nhịn cộng thêm nỗi ức chế đã nhiều năm nay hóa thành mãnh liệt khiến hơi thở hắn mỗi lúc một thêm nặng nhọc, hai tay cũng bắt đầu vuốt ve thắt lưng Ngụy Tiểu Diểu.
Thân thể Ngụy Tiểu Diểu cũng vì thế mà càng thêm cứng đờ, đôi hàng mi run rẩy khép chặt lại.
Được rồi, nếu Thất vương gia đã muốn thân thể này thì cứ cho đi thôi. Có lẽ chờ đến khi ngài ấy thấy rõ tấm thân khiếm khuyết này thì sẽ đâm chán ghét, tiếp đó sẽ buông tay.
Nụ hôn của Tống Vĩ lúc này đã kéo xuống đến cổ Ngụy Tiểu Diểu, chậm rãi mút mát, để lại những vết đỏ tươi tại nơi ấy.
Ngụy Tiểu Diểu thấy hơi đau, làn da so với lúc bình thường cũng trở nên mẫn cảm hơn. Y cảm giác được đầu lưỡi của Tống Vĩ đang lướt trên da thịt mình, một thứ cảm giác ngứa ngáy cũng theo đó trỗi dậy, dù y có cố hết sức để không run rẩy thì vẫn nhịp tim và hơi thở cũng không sao bình thường nổi.
Sự ve vuốt của Tống Vĩ mỗi lúc một dày thêm, y xoa đều khắp cơ thể Ngụy Tiểu Diểu, chỉ hận một nỗi không thể vung tay xé sạch y phục của cả hai.
“Vương gia, đừng như thế.” – Ngụy Tiểu Diểu cố bám lấy một tia lý trí cuối cùng – “Xin để cho tiểu nhân tắm rửa đã rồi mới … hầu hạ ngài cũng không muộn…”
Hai chữ “hầu hạ” thốt ra như rút cạn hết sức lực của y, dường như y đã buông xuôi theo vận mệnh rồi.
“Có thể chứ?” – Tống Vĩ thấp giọng hỏi lại – “Ngươi cam tâm tình nguyện ư?”
“… Tiểu nhân nào dám nói không.”
Chỉ một câu ngắn ngủi mà như dìm Tống Vĩ vào bể nước lạnh, dục hỏa trong lòng cũng hóa ra lửa giận. Hắn bực tức cắn một cái vào sau gáy Ngụy Tiểu Diểu – “Ngụy Tiểu Diểu, có khi ta rất muốn hận ngươi, hận đến mức muốn làm ngươi đến chết. Ngươi có phải hoàng hoa khuê nữ đâu, cần gì phải làm bộ làm tịch cho ai xem?”
Trong phút chốc Ngụy Tiểu Diểu cảm thấy như mình vừa bị bạt tai một cái, đau đến mức không thể hô hấp. Hóa ra trong mắt Thất vương gia thì y chỉ là đang cố làm bộ làm tịch thôi…
“Ngụy Tiểu Diểu, ta không muốn ép buộc ngươi nhưng ta không còn nhẫn nại nổi đâu.”
Dứt lời liền buông tay tránh sang một bên.
“… Vương gia!” – Ngụy Tiểu Diểu thảng thốt, đầu óc loạn hết cả lên. Thất vương gia chưa từng nói với y bằng dáng vẻ nghiêm nghị như thế khiến y vô cùng hoảng hốt.
Tống Vĩ quay lưng lại không thèm nói thêm gì nữa.
“Tiểu nhân không có… không có…” – Ngụy Tiểu Diểu không biết vì sao mình lại lo lắng như thế. Y rất muốn thanh minh nhưng lời nói cứ nghẹn lại không thể thốt lên.
Tống Vĩ không đợi y nói xong đã đẩy cửa bỏ đi, không do dự, không lưu luyến, bóng dáng chìm vào màn đêm có vẻ rất lạnh lùng vô tình.
Lần đầu tiên trong đời Ngụy Tiểu Diểu cảm thấy thương tâm. Lời nói của Tống Vĩ như một thanh kiếm bén ngót đâm thẳng vào ngực rồi lôi cả trái tim y ra. Ngực y đau không thể tả nổi, từ bấy đến nay chưa từng đau đến vậy.
Y không vì tránh được kiếp nạn đêm nay mà nhẹ nhõm, ngược lại chỉ thấy đau xót mãi không dứt. Y ngây ngốc đứng mãi một chỗ, tựa chừng như đã hồn xiêu phách lạc rồi.
Thật lâu sau đó y mới đau khổ tự nói với cánh cửa đã khép lại kia – “Vương gia… ta không phải làm bộ làm tịch gì cả, chỉ là ta không thể thôi…”
Không thể trầm luân, không thể lạc lối, không thể… yêu nam nhân mà ta sớm đã yêu rồi…
Giờ này phút này y không thể không thừa nhận mình đã yêu Tống Vĩ từ rất lâu rồi, chỉ là bản thân y không ngừng tự lừa mình dối người trốn tránh mãi mà thôi.
Y bỗng nhiên không sao hiểu nổi do đâu mà yêu người cũng yêu mình lại trở thành một việc giày vò lẫn nhau như thế này.
Y bỗng nhiên muốn oán hận vận mệnh của mình, thân phận của mình, sự khiếm khuyết của mình, càng hận bản thân đã để số phận dẫn dắt cuộc đời mình.
Y bỗng nhiên cảm thấy tuyệt vọng, mọi thứ từ từ sụp đổ hết. Y muốn lớn tiếng khóc một trận cho thỏa nỗi lòng nhưng rồi sau cùng thói quen nén nhịn vẫn chiến thắng, đến cả sự tuyệt vọng cũng đành chào thua.
Ngụy Nhược Thảo nói y tự làm khổ chính mình, mua dây buộc mình quả không sai chút nào.
Tất cả buồn khổ sầu bi đều hóa thành một nụ cười tự giễu, một tiếng cười vang lên giữa đêm khuya tĩnh mịch khiến tai y đau đến xé ruột xé gan.
Tống Vĩ giận dữ bỏ ra ngoài, hoàn toàn không ngờ mình bực bội nói ra vài câu đã làm cho Ngụy Tiểu Diểu tâm hoảng ý loạn, tình cảm cũng có phần biến hóa.
Hôm nay hắn vốn không định tha người lên giường, chỉ muốn ôn tồn thân mật với y một chút. Hắn đợi chờ hai năm đằng đẵng, ngờ đâu lại chờ ra mấy chữ “nào dám nói không”.
Rốt cuộc y xem bổn vương là cái thứ gì? Là thổ phỉ ác bá bức hiếp dân lành ư?
Tống Vĩ cảm thấy vô cùng phẫn nộ muốn đè y xuống làm ngay tại chỗ, cóc thèm quan tâm y có cam tâm tình nguyện hay chỉ giả vờ thôi, chỉ muốn làm cho y không còn xuống giường nổi, làm đến mức y chẳng còn nghĩ được cái quái gì nữa, làm cho cái miệng kia chỉ có thể rên rỉ để về sau khỏi nói những câu tức chết người nữa.
Tuy nhiên vẫn phải khen sự nhẫn nại của Thất vương gia thật sự rất giỏi, không vì sự phẫn nộ nhất thời mà cưỡng ép Ngụy Tiểu Diểu. Lúc hắn rời khỏi đó thì vô tình đụng mặt Lễ bộ Thị lang.
“Vương gia!” – dù Lễ bộ Thị lang có là ý trung nhân của Hoàng đế thì trên danh nghĩa vẫn có thân phận thấp hơn hắn rất nhiều nên y phải hành lễ với hắn.
“Ừ!” – Thất Vương gia sắc mặt không mấy vui vẻ, đối với người kia vẫn hờ hững đi lướt qua.
“Vương gia, hạ quan có một câu muốn nói với ngài. Nếu có gì đắc tội mong Vương gia đại nhân đại lượng bỏ qua.” – Lễ bộ Thị lang lên tiếng.
“Ngươi muốn nói gì?” – Thất Vương gia hơi bực bội dừng bước nhìn lại. Nếu không phải người này tính ra cũng là “chị dâu” của hắn thì hắn căn bản không thèm để tâm đến.
“Dưa hái xanh không ngọt, hoa ngắt vội chóng tàn.”
Tống Vĩ nghe xong thì sắc mặt càng thêm sa sầm, ánh mắt cũng trở nên hung ác hơn.
Sao nào, nghĩ là hắn ức hiếp Ngụy Tiểu Diểu nên thay y đòi lại công bằng ư?
“Hừ!” – hắn vất lại một tiếng rồi phẩy tay áo bỏ đi. Nghĩ đến mà thêm giận, nếu hắn mà thật sự muốn cưỡng bức người thì cần gì nhẫn nại nhiều năm thế này chứ.
Hắn không biết mình còn có thể nhẫn nại bao lâu nữa, chỉ e nếu tiếp tục thì bao nhiêu nhẫn nại cũng bị Ngụy Tiểu Diểu bào mòn cho bằng hết. Cứ thế này mãi cũng không phải là cách. Nếu hắn sớm ngày áp đảo người kia thì có lẽ y đã không trở nên như thế. Tội tình gì hắn cứ phải đóng vai chính nhân quân tử thế này, tất cả đều là thứ chó má cả.
Nỗi niềm trùng phùng vui vẻ thế là chẳng mấy chốc mất sạch. Tống Vĩ thầm mắng vài câu trong lòng, dường như Ngụy Tiểu Diểu là do ông trời phái xuống tra tấn hắn, chẳng biết năm nào tháng nào mới thôi đây. Người khác chỉ thấy Ngụy Tiểu Diểu phải chịu uất ức, có ngờ đâu kẻ oan ức nhất phải là hắn kìa.
Hắn quay đầu nhìn về gian phòng của Ngụy Tiểu Diểu, chợt nhớ đến mấy câu y vẫn chưa nói được ban nãy thì lại thấy đau lòng. Mấy chữ “làm bộ làm tịch” thật sự là hơi nặng. Nghĩ đến đó thì cơn giận đã tiêu mất bảy tám phần, cuối cùng chỉ còn lại sự chua xót.
Ngẫm xem hắn đường đường là một vương gia thì có loại mỹ nhân nào mà không thể có, cớ gì cứ phải đâm đầu vào bức tường tên Ngụy Tiểu Diểu. Hắn trăm phương ngàn cách nhường nhịn y, dù có là nữ nhân nào cũng không uất ức bằng hắn. Chớ trách sao Hoàng đế cứ cười hắn là kẻ si tình đến cuồng điên, đến cả hắn còn phải tự cười bản thân mình là kẻ xuẩn ngốc nhất tự cổ chí kim.
Đúng là oan gia mà.
Một đêm trước khi tiến vào Sở Nam này có ba người mang ba tâm tình khác nhau, Ngụy Tiểu Diểu thương tâm, Tống Vĩ phiền não, còn Lễ bộ Thị lang thì lại nhung nhớ Hoàng đế của y.
Đêm nay là một đêm sao trời rực sáng, trăng khuyết một vầng như đang nhếch môi cười, là cười những kẻ phàm phu tục tử như bọn họ sao giữa đêm xuân tươi đẹp lại phải trằn trọc chẳng an.
Sáng hôm sau Ngụy Tiểu Diểu đến hầu hạ Lễ bộ Thị lang rửa mặt chải tóx. Ngài ấy bảo y lấy ra một sợi dây buộc cổ áo, nhận lấy rồi lại thắt lên cho y, cười nhạt bảo màu sắc và hoa văn này không phù hợp với ta, ngươi thắt đẹp hơn, còn nói ta mà thắt lên thì trông cứ như một con khỉ ấy.
Ngụy Tiểu Diểu giật mình nhận ra Lễ bộ Thị lang đang giúp mình giấu đi mấy dấu vết ám muội. Từ xưa đến nay lời nói của Lễ bộ Thị lang luôn ý tứ vậy đó, thái độ thì bình thản không làm người ta phải ngại ngùng. Chỉ một người sâu sắc tinh tế như thế mới có thể khiến cho Hoàng đế yêu mãi không thôi.
Y nhớ đến chuyện đêm qua thì chợt cảm thấy dấu vết Thất vương gia để lại trên cổ mình chợt nhói đau, đau từ trong da thịt đau ra.
Lễ bộ Thị lang nhẹ giọng nhận xét – ““Ta thấy Sở Nam này chỉ là chốn sơn cùng thủy tận, điêu dân đầy rẫy chẳng có gì hay ho. Chúng ta lưu lại vài hôm lấy lệ rồi mau chóng rời đi thôi.”
Ngụy Tiểu Diểu im lặng một lát rồi lên tiếng, nửa chừng lại thôi – “Lý đại nhân…”
“Có chuyện gì?”
“Có khả năng tiểu nhân phải lưu lại nơi này một thời gian rồi mới có thể rời đi được.”
“Hoàng thượng lệnh cho ngươi lưu lại à?”
“Không phải…”
“Vậy là bản thân ngươi muốn lưu lại?”
Ngụy Tiểu Diểu lần thứ hai im lặng không đáp, trong lòng tràn đầy mâu thuẫn, đi hay không đi, ở lại hay không ở lại, chẳng sao có một đáp án chuẩn xác.
“Tiểu Diểu, ngươi có xác định là mình phải lưu lại không?”
“Tiểu nhân…” – lắc đầu – “Tiểu nhân không biết.”
“Đã vậy thì mấy ngày tới nên suy nghĩ cặn kẽ một chút. Không ai có thể miễn cưỡng ngươi, bản thân ngươi cũng không nên làm khó chính mình.” – Lễ bộ Thị lang vỗ vai y không nói thêm gì.
Thì ra ai cũng nhìn ra được chỉ là tự y làm khó chính mình thôi, còn y thì sao? Ngụy Tiểu Diểu lộ ra một nụ cười khổ, từ trước đến nay y là người vui buồn không lộ, hiện giờ hình như đã dần không thể giấu nổi cảm xúc nữa rồi. Chắc hẳn ai cũng đang nghĩ y là một kẻ không đáng coi trọng phải không.
Y bỗng cảm thấy mình càng lúc càng lạc lối, lạc vào một mê cung của sự nghi hoặc sợ hãi.
Hai người dùng xong điểm tâm thì Tống Vĩ mới dẫn theo một đội thị vệ xuất hiện, tự mình hộ tống họ vào đất Sở Nam. Đoàn người đi suốt ba ngày mới đến được vương phủ đóng ở thành Sở Nam.
Sở Nam địa hình khép kín, bốn phía đều là đồi núi, cư dân Sơ Nam đa số chỉ tập trung ở trong thành, mặc dù vẫn kém nhiều so với Trung Nguyên phồn hoa đô hội ngựa xe dập dìu nhưng nơi này vẫn có ruộng đồng nối tiếp, nhà cửa san sát nhau, tiếng gà chó văng vẳng đâu đây, cảnh vật hai bên đường lộ vẻ xuân sắc.
Tống Vĩ đưa họ qua khỏi cửa thành tiến vào trong, cửa hàng kề sát nhau, người buôn bán tới lui rộn ràng không dứt, đâu đâu cũng là cảnh náo nhiệt phồn vinh.
Dân chúng nhìn thấy Tống Vĩ chẳng ai quỳ lạy, chỉ nhiệt tình cung kính chào hỏi – “Chào Vương gia!”, “Vương gia vạn phúc.” – những giọng nói ấy tràn ngập vui vẻ, tràn ngập tôn sùng yêu kính.
Lễ bộ Thị lang thấy thế thì lấy làm thú vị. Cư dân Sở Nam không tuân theo lễ giáo đầy đủ như Trung Nguyên, mỗi một người đều mang đậm phong cách thổ phiên, nam thô lỗ nữ dữ dằn, dân tình có vẻ ngạo mạn vô lễ.
“Haha, Tiểu Diểu, ngươi mau nhìn xem, quả là một nữ nhân mạnh mẽ, dám giữa đường giữa xá đuổi đánh nam nhân.” – Lễ bộ Thị lang bật cười.
Ngụy Tiểu Diểu cũng không nhịn được phải mỉm cười cùng ngài ấy ngắm phố xá.
Sở Nam bây giờ hoàn toàn khác xa so với khi xưa. Đất đai đã được khai khẩn, giao thương tấp nập, mọi người so với quá khứ đã khá nhiều lắm. Trong ký ức của y thì người Sở Nam ngày ấy chẳng mấy khi vui vẻ bởi cuộc sống đói nghèo cứ quấn lấy họ, bần cùng sinh đạo tặc, ác bá hoành hành, mặt mày nếu không phải ủ dột thì là tang thương. Hôm nay trông thì thấy dân chúng được an ổn làm ăn, phố xá đông đúc nhộn nhịp, tất cả đều có quy củ trật tự, còn đâu cảnh cằn cỗi tiêu điều, trộm cướp đầy đường nữa.
Đây là quê hương nơi y sinh ra, nhìn thấy những thay đổi này khiến y nảy sinh cảm giác vui vẻ kiêu ngạo, là vì cảm nhận được sự anh hùng của vùng đất này mà kiêu ngạo.
Ánh mắt y chợt đánh về phía Tống Vĩ đang cưỡi ngựa phía trước xe. Vẻ mặt của hắn vẫn nghiêm nghị như cũ, dù ai vấn an cũng không thèm đáp trả nhưng lại toát ra vẻ uy phong lẫm liệt, hào quang tỏa ra tứ phía.
“Thất vương gia oai phong đến mức ngươi nhìn không chớp mắt rồi à?” – Lễ bộ Thị lang trêu y.
“Đại nhân lại nói đùa rồi.” – Ngụy Tiểu Diểu vội vàng thu tầm mắt về, cố thanh minh – “Tiểu nhân chỉ đang nhìn cảnh vật và người dân bên đường thôi.”
“À, trên đời này có rất nhiều chuyện trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường đấy. Vẫn bảo ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê mà.”
“Giống như việc của ngài và bệ hạ ư?” – Ngụy Tiểu Diểu nói xong mới phát hiện mình vừa thất thố.
“Có lẽ là thế.” – Lễ bộ Thị lang nhún vai không tỏ vẻ gì đang phật ý. Y không hề thấy câu nói này có gì mạo phạm mình hay sai chỗ nào – “Chuyện của ta và bệ hạ có thể ngươi nhìn thấu hơn ta. Đến bây giờ ta vẫn chưa thể hiểu nổi vì sao người lại phái ra rời kinh.”
“Bệ hạ có dụng tâm của bệ hạ, đại nhân không cần lo lắng.”
“Ta không lo, mặc cho hắn có dụng ý gì thì thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng thôi. Nhưng bản thân ngươi đã nghĩ ra là nên đi hay ở chưa?”
Ngụy Tiểu Diểu ngẫm nghĩ một lát rồi lại hỏi – “Lý đại nhân, ngài nghĩ tiểu nhân nên đi hay ở?”
Lễ bộ Thị lang lười nhác đưa tay đỡ trán, thản nhiên đáp – “Phật gia có câu muôn cõi duy chỉ là thức, ba cõi duy chỉ là tâm, nói như thế là dù có thế nào cũng chỉ tùy ở tâm của chính mình mà thôi.”
[8: Đây là một triết lý Phật giáo, “Muôn pháp duy chỉ là thức, ba cõi duy chỉ là tâm” là một chân lý, một sự thật được nói nhiều trong tông Duy thức, diễn giải ra là:Chúng sanh có thấp kém đến đâu cũng ở trong Tâm đó. Chư Phật có cao tới đâu cũng ở trong Tâm đó. Ba cõi có rộng đến đâu cũng ở trong Tâm đó. Đây là nghĩa “Tâm, Phật, và chúng sanh. Cả ba không sai khác”. Ba cõi chỉ là Một Tâm. Tâm ấy tất cả chúng sanh đều có. Và Tâm ấy chính là Phật.]
Ngụy Tiểu Diểu lần thứ hai rơi vào trầm mặc.
Tiếng vó ngựa bên ngoài át hết tất cả những tạp âm khác, như lẫn vào lòng y, giống như lời nói của Lễ bộ Thị lang, tất thảy đều là tùy thuộc vào chính mình.
Thế gian rộng đến đâu cũng chỉ ở trong tâm của mình.
——————————–
Sở Nam vương phủ của Tống Vĩ không phải mới xây dựng mà là tu sửa lại từ phủ của Sở Nam vương tiền nhiệm. Hắn không huy động nhân công rầm rộ dù triều đình cho phép hắn được tự do điều động quân dân.
Đại Thiệu từ ngày lập quốc đến nay đã mấy trăm năm, trước sau trải qua ba đời Sở Nam vương. Người đầu tiên là huynh đệ của vị hoàng đế thứ bảy. Ông ta dẫn binh chinh phục thu nơi này vào bản đồ Đại Thiệu nên hoàng đế cắt đất ban thưởng làm phong ấp. Đến khi hoàng đế bệnh tình nguy kịch thì ông ta xua binh mưu đồ tạo phản, đáng tiếc đoạt vị thất bại bị giam vào thiên lao đến chết.
Người thứ hai là một vị đại tướng quân chiến công hiển hách vào đời hoàng đế thứ mười hai, tính ra là phiên vương khác họ. Chỉ tiếc ông ta đương chức không được hai mươi năm đã thông đồng phản quốc nên bị tru di cửu tộc.
Bởi vì đã có huông hai Sở Nam vương phạm tội đại nghịch bất đạo nên từ đó về sau các đời hoàng đế đều kiêng kỵ không sắc phong chức vị này, chỉ phái binh trấn thủ, biến nơi này thành vùng đất lưu đày phạm nhân, mặc kệ cho họ tự sinh tự diệt. Cho đến khi Tống Vĩ tự thỉnh cầu thì vị hoàng đế thứ mười tám là Đức Trị mới phá vỡ quy tắc, phong hắn trở thành Sở Nam vương thứ ba.
Sở Nam vương phủ trải qua hai lần tu bổ đã trở nên rộng lớn, đình đài lầu các mái ngói đỏ tươi, chạm trổ tráng lệ, dù không còn mới nhưng cũng đủ để nhìn ra Sở Nam vương trước kia xa xỉ đến mức nào. Có lời đồn ông ta ngày đêm tiệc tùng, nuôi hằng ha sa số cơ thiếp luyến đồng trong nhà, đối với dân chúng lại sưu cao thuế nặng, dân chúng chưa loạn đã thông đồng với địch bán nước, sai càng thêm sai.
Năm đó triều đình cho người tra xét phát hiện kim ngân tài bảo ngang với mức thuế nộp về quốc khố suốt ba năm, rượu ngon đủ ngập một thành trì, dầu thắp mười năm dùng không hết.
Lại nói Tống Vĩ thu xếp một viện tử lớn cho Lễ bộ Thị lang, đặc biệt dặn dò cả đám người hầu hạ chu đáo, không cho Ngụy Tiểu Diểu động tay vào việc gì.
Hắn lại thu xếp một biệt uyển để Ngụy Tiểu Diểu ở một mình. Biệt uyển này ở gần với viện của hắn, tiện để đến đêm có thể trèo tường mà sang. Tuy rằng hắn rất muốn cả hai cùng ở một viện, thực hiện nguyện ước mỗi ngày cùng vào cùng ra, đến đêm thì đồng sàng cộng chẩm.
Thế mà Ngụy Tiểu Diểu vẫn kiên trì ở cùng một nơi với Lễ bộ Thị lang, lấy cớ cả hai đều là thần tử do Hoàng đế phái đến, không cần xa hoa như thế, để người khác biết sẽ có thị phi. Thất vương gia chỉ còn biết hung hăng liếc nhìn Lễ bộ Thị lang.
Tống Vĩ hững hờ bảo Ngụy Tiểu Diểu – “Ngươi có thể đi tùy ý trong vương phủ.”
Nhưng Ngụy Tiểu Diểu lại cả ngày theo sát Lễ bộ Thị lang ra ngoài thị sát dân tình, sớm đi tối về, về rồi chỉ ở riết trong viện của họ, có khi theo hầu Lễ bộ Thị lang tản bộ trong hoa viên, chưa từng chủ động đặt chân đến nơi nào khác.
Tống Vĩ mấy hôm đầu còn theo bọn họ đi đó đi đây, ngoài mặt thì bảo là tự mình dẫn hai người đi tuần tra nhưng ánh mắt trước sau chỉ dán sát lên người Ngụy Tiểu Diểu. Kẻ nào biết nhìn thì đều thấy rõ đó là ánh mắt chứa chan nhiệt tình không buồn che giấu, cứ như hổ đói rình mồi vậy.
Chỉ có mỗi mình Ngụy Tiểu Diểu là tảng lờ như không, từ đầu đến cuối vẫn giữ vẻ lạnh nhạt nên chẳng ai biết y đang sợ hay lo nữa.
Còn Lễ bộ Thị lang thì lại tự thấy mình không dưng trở thành người bảo vệ Ngụy Tiểu Diểu không bị Thất vương gia ăn sống nuốt tươi.
Thân làm Sở Nam vương phải cai trị cả một vùng đất to lớn, khi thám tử báo về tin Chi Phương mượn binh của Đại Việt mưu đồ quấy nhiễu biên cảnh Đại Thiệu hoặc xua binh tấn công Đồ La thì hắn không thể không lấy quốc sự làm trọng mà ngừng việc theo đuôi, mắt thấy Lễ bộ Thị lang xách theo Ngụy Tiểu Diểu cùng lên lên xuống xuống xe, cùng ra ra vào vào cửa viện mà nghiến răng kèn kẹt.
Thất vương gia ban ngày đã không thấy người, ban đêm cũng không thể trèo tường vào thăm hỏi thì căm thù Lễ bộ Thị lang không để đâu cho hết, chỉ hận một nỗi không thể đóng gói người này tống về kinh thành ngay tức thì.
Đức ngài Thị lang thì lại trưng ra vẻ mặt vô tội kiểu ta đây cũng đâu có muốn làm kẻ chia uyên rẽ thúy đâu.
Lý Tùng Thanh tuy rằng tính tình lười nhác nhưng vì vai mang cái danh Khâm sai Ngự sử nên vẫn phải đến tuần tra quân doanh, sau lại lắc la lắc lư đi thị sát tình hình dân chúng.
Sở Nam dưới sự cai trị của Thất vương gia ngày một thay đổi. Cuộc sống của dân chúng muôn phần yên ổn đâu ra đấy, người làm nông kẻ buôn bán hoặc nhập ngũ, dù không phải giàu có nhưng đa số đã thoát cảnh bần cùng. Quân binh nay đã phát triển lên đến hơn hai mươi vạn, binh hùng tướng mạnh, bất kỳ lúc nào cũng có thể ra trận thể hiện khí thế.
Bọn họ ở Sở Nam khoảng chừng mười ngày thì Lễ bộ Thị lang đã muốn rời đi. Sở Nam là chốn thâm sơn cùng cốc, dù cảnh sắc có hùng vĩ tráng lệ đến mấy thì nhìn mãi cũng chán, càng khiến y thêm nhung nhớ tình nhân hoàng đế của mình. Thế là y dự tính hai hôm nữa sẽ chuyển sang Phó Hà, đến thăm gia đình lão Tam vài ngày rồi sẽ quay lại kinh thành, không du ngoạn gì nữa.
Hôm nay Lễ bộ Thị lang đi dạo mãi cũng buồn, đi mệt bèn dừng lại bên đường uống ngụm trà rồi bâng quơ nói một câu – “Sở Nam này tự mình cai quản, dân chúng trong mắt không có thiên tử, chỉ có Sở Nam vương, nhìn qua rất giống một tiểu quốc. Tiểu Diểu, ngươi nói xem có đúng như vậy không?”
“Tiểu nhân không dám tùy tiện bình luận.” – Ngụy Tiểu Diểu cẩn thận đáp lại.
“Vậy ngươi còn thân nhân nào sinh sống ở đây không?” – hai người tán gẫu một hồi thì Lễ bộ Thị lang thuận miệng hỏi tiếp.
“Tất cả đều đã mất rồi. Nơi này đã không còn bất kỳ ai nhận ra tiểu nhân nữa.” – Ngụy Tiểu Diểu trong mắt không nén nổi một ánh buồn thương.
Lúc còn nhỏ y sinh sống ở một thôn xóm vùng sơn cốc cách thành Sở Nam khoảng hai mươi dặm, sau bị thổ phỉ cướp bóc, những người sống sót cũng ly tán nên thôn xóm hoang phế, không còn ai ở đó cả. Y mơ hồ nhớ đến những người bạn lúc nhỏ, có nam hài tên Đại Cẩu là con trai một gia đình chuyên nghề săn bắn nên thân thể cường tráng hơn cả, vì thế mà thành đại ca của cả đám, vui thì dẫn tất cả cùng chơi, buồn thì lại ăn hiếp những đứa còn lại.
Đại Cẩu đặc biệt thích bắt nạt y, thích bóp nắn mặt y. Trẻ con thì đâu biết phân biệt nặng nhẹ, có khi nắn đến méo mó. Đại Cẩu nói ai bảo mặt mi mềm quá nên mới nắn nhẹ đã thành như thể, không phải do ta nặng tay.Nhưng cũng chính Đại Cẩu thỉnh thoảng sẽ mang bánh mẹ hắn làm, mang hoa quả cha hắn hái được cho y ăn, bá vai bá cổ y đi đào trứng chim, gom lá khô nhóm lửa rồi vùi trứng chim vào đống lửa, lửa tàn thì trứng cũng chín, cả đám chia nhau ăn. Đại Cẩu bảo vì y gầy nhất nên phần y hai quả.
Y nhớ hương vị trứng chim nướng ngọt vô cùng, ăn một miếng lại muốn thêm, đối với bọn trẻ con khi đó xem như đã là mỹ vị. Người lớn trong thôn cũng mặc kệ cho chúng đào, bảo rằng để bổ sung thêm dinh dưỡng cũng tốt.Tuy vậy bà ngoại y vốn là người niệm Phật thì không thích y đi đào trứng chim. Bà bảo đấy là sát sinh nhưng cũng không cấm ngặt lắm. Dù sao thì gia cảnh khốn khó thiếu ăn nên y mới gầy đét không có chút thịt nào, bà nhìn mà thấy thương tâm.
Ngụy Tiểu Diểu vừa hầu trà Lễ bộ Thị lang vừa nhớ lại chuyện xưa, cũng không có vẻ gì là quá bi ai cả. Thời gian trôi qua đã lâu lắm rồi, huống hồ chi năm đó y còn quá nhỏ nên có nhiều chuyện đã quên sạch rồi. Đôi khi có nhớ lại chỉ cảm thấy như đấy là chuyện của người khác, chỉ sót lại một chút chua xót mà thôi.
“Ta thật sự rất hiếu kỳ vì sao Thất Vương gia lại đến đây. Tiểu Diểu, ngươi có biết không?” – Lễ bộ Thị lang làm như vô tình hỏi lại. Người này chắc là ăn no sinh chán nên mới tìm việc mà tra hỏi đây.
“Tiểu nhân quả thật không biết.” – Ngụy Tiểu Diểu trả lời một cách hết sức đúng mực.
Dù có biết cũng sẽ nói không biết, đây chính là cách mà y đúc kết được sau nhiều năm. Người ở gần Hoàng đế mà miệng càng lớn thì càng dễ chết, những gì có thể nói, những gì không nên nói cần phải biết phân biệt cho rõ ràng, nếu không thì sẽ hiểu ngay thế nào “họa từ miệng mà ra”.
Lễ bộ Thị lang chậm rãi nhấp một ngụm trà rồi chớp mắt nói ra một câu – “Nói không chừng Thất Vương gia là muốn biến Sở Nam thành sính lễ tặng cho ngươi.”
Lời này quả thật khiến cho người khác phải sợ hãi không ngớt, trầm ổn như Ngụy Tiểu Diểu mà còn không tránh khỏi hãi hùng – “Lý đại nhân?”
Đây chính là lời mà y không muốn nghe nhất. Nếu chiếu theo đó thì khác nào bảo y là kẻ yêu ma hoặc chủ, đủ để y đáng chết vạn lần.
Lễ bộ Thị lang thấy mặt mũi y trắng bệch thì vội vàng bảo đó chỉ là suy đoán của ngài, y đừng tưởng là thật sau đó nói lảng sang chuyện đi Phó Hà và hỏi ý kiến y – “Ngươi nghĩ thế nào?”
Ngụy Tiểu Diểu do dự không biết nên đáp thế nào, nét mặt lộ ra vẻ bàng hoàng…
Lễ bộ Thị lang thấy thế nên dù là người luôn lười quản việc thiên hạ vẫn không kềm được phải khuyên một câu – “Tiểu Diểu, ngươi là một người đáng để kẻ khác phải kính trọng, không nên nghĩ rằng mình là kẻ hèn mọn.”
Ngụy Tiểu Diểu bộc bạch tâm tư với một vẻ thản nhiên hiếm có, nhưng trên gương mặt thanh tú lại nổi lên một ý cười đau khổ – “Tiểu nhân là một nô tài sao có thể không hèn mọn chứ? Hơn nữa, tiểu nhân chỉ là một yêm nô, dù có được hưởng vinh hoa phú quý hay thậm chí là nắm quyền lực trong tay thì đã sao, sau cùng vẫn chỉ là một kẻ thân thể khiếm khuyết mà thôi.”
Lễ bộ Thị lang nghe y nói thế cũng không nhiều lời nữa, bởi có nói cũng vô ích. Quan niệm về thứ tự tôn ti đã là thâm căn cố đế thì chẳng dễ gì đổi thay trong một sớm một chiều. Thứ mà Ngụy Tiểu Diểu mất đi không chỉ là một phần thân thể mà có lẽ còn có cả một mảnh linh hồn. Y là khiếm khuyết cả thể xác lẫn tinh thần. Có lẽ Ngụy Tiểu Diểu lưu lại Sở Nam thì tốt hơn. Bỗng nhiên Lễ bộ Thị lang cảm thấy mình có thể lý giải được phần nào phiền não của Thất Vương gia. Mang lòng thích một người như thế này thì chặng đường của họ còn gian nan lắm.
Ngụy Tiểu Diểu mặc dù tự ti thân phận mình hèn mọn nhưng lại ghi khắc lời của Lễ bộ Thị lang vào lòng, không khỏi cảm tạ ngài ấy đã chân thành nói như thế, cảm tạ ngài chưa bao giờ khinh thường mình.
Thật ra y không hiểu thế nào là tự xem nhẹ chính mình, nhưng hai chữ “nô tài” đã ăn sâu vào cốt tủy y, nhổ cách nào cũng không xong, tận đáy lòng luôn có một giọng nói vang vọng rằng:
Ngươi là một tên nô tài mà dám đứng ngang với Vương gia ư? Ngươi chết thì thôi đi, còn làm hại đến phúc trạch của Vương gia nữa.
Nên chọn lựa ra đi hay ở lại? Thẳng thắn mà nói thì ngoài mặc cảm tự ti thân phận thì trong lòng y còn có một nỗi sợ hãi.
Thứ không chiếm được luôn là thứ tốt nhất. Y ở kinh thành đã mắt thấy tai nghe quá nhiều việc nhà giàu đối xử thế nào với những danh kỹ. Chỉ cầu xuân tiêu một khắc không cầu hạnh phúc dài lâu. Sau khi đã thỏa mãn dục vọng bèn ruồng rẫy, nhẹ thì đánh chửi, nặng thì mua bán trao tay hoặc ném trở lại thanh lâu, một đoạn tình cũng chỉ bạc như vôi khiến cho người ta phải rét lạnh tâm can.
Y sợ rằng đến khi Thất vương gia thật sự có được mình thì cũng sẽ như thế. Rồi sẽ có một ngày ngài đối với y chỉ như vất đi một chiếc giày cũ.
Y biết đến lúc đó mình sẽ sống không bằng chết, cũng chưa biết chừng sẽ làm ra chuyện đáng sợ gì nữa…
“Ngụy Tiểu Diểu, một ngày nào đó kết cục của ngươi so với bọn ta sẽ càng bi thảm hơn, ngươi sẽ không được chết tử tế.”
Giọng nói ai oán vọng về khiến y hoang mang tự hỏi chẳng lẽ cả đời mình sẽ bị những lời nói thế này trói chặt không buông ư?
“Ngụy Tiểu Diểu, đời này kiếp này chấp niệm của ta đối với ngươi dẫu đến chết cũng không thôi.”
Một giọng nói trầm ấm khác lại vang lên, liệu y có thể tin tưởng những lời này không, có thể dựa vào đó mà tìm lại tôn nghiêm của chính mình không? Y như bị vây chặt giữa vòng xoáy mâu thuẫn của hai câu nói ấy, giãy dụa không ngừng, rồi chợt bừng tỉnh.
Nếu đã không dám hy vọng xa vời cả một đời thì chỉ cầu một đêm ơn trạch hẳn là không quá phận.
Vương gia, ta nguyện rằng cái gọi là một đêm ơn trạch này sẽ chặt đứt chấp niệm của ngài, mà ta cả một đời này cũng sẽ không còn gì tiếc nuối nữa.
–o0o–
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook