Bàn Vận Công
Chương 4

Diểu Nhiên cư tuyền một sự yên tĩnh bởi các thái giám đều đã đi lo phục vụ cho buổi tiệc, chỉ có mỗi Tiểu Đậu Tử và Tiểu Quả Tử ở lại trông coi. Lúc cả hai nhìn thấy Thất vương gia ôm Đại tổng quản trở về thì hồn vía lên mây cả.

Mãi đến khi thái giám theo phía sau kéo cả hai ra một góc để giao lại thuốc, dặn dò họ lo cho Ngụy Tiểu Diểu thì họ mới biết tổng quản nhà mình bị bệnh, vội vội vàng vàng đi sắc thuốc.

Tống Vĩ ôm Ngụy Tiểu Diểu vào phòng, nhẹ nhàng đặt y lên giường rồi ân cần ngồi bên cạnh.

“Vương gia, tiểu nhân không sao rồi, ngài mau về đi kẻo tiểu nhân sẽ lây bệnh cho ngài mất.” – Ngụy Tiểu Diểu có ý muốn đuổi khéo.

“Ta đây khỏe như vâm, không sợ.” – Tống Vĩ gạt ngang – “Chờ ngươi uống thuốc xong hẵng tính.”

Đụng phải ông tướng trời vững như bàn thạch này, trừ phi hắn tự chạy đi, bằng ngược lại cứ muốn ngồi im đấy thì ai làm gì được. Ngụy Tiểu Diểu thở dài không biết nói gì hơn. Bây giờ y không khỏe, chẳng hơi sức đâu mà lo cho nổi, chỉ đành tựa vào đầu giường chờ thuốc được mang đến.

Hai người im lặng ngồi non nửa canh giờ thì tiểu thái giám bưng thuốc lên, mang theo cả nước để y súc miệng sau khi uống.

Ngụy Tiểu Diểu uống thuốc xong rồi mà Tống Vĩ vẫn không dời bước – “Ta trông ngươi ngủ đã.” – nói xong liền đỡ y nằm xuống, còn giúp tém lại chăn, sau đó ngồi sát bên giường ngó chằm chằm.

Bị kẻ kia nhìn như thế thì làm sao mà thoải mái cho nổi, kềm chế một lúc cuối cùng vẫn phải lên tiếng – “Vương gia, ngài cứ nhìn như vậy thì tiểu nhân ngủ sao được.”

“Nhắm mắt lại thì không thấy thôi.” – nói rồi liền vươn tay che mắt y.

Tay hắn rất to, năm ngón tay khum lại cũng đủ để che phủ cả gương mặt của Ngụy Tiểu Diểu rồi, trên tay còn có những vết chai do luyện kiếm lâu ngày nữa. Hắn sinh ra trong gia tộc đế vương, lẽ ra phải sống an nhàn sung sướng nhưng hóa ra so với thường dân bá tánh thì càng chăm chỉ cần cù bội phần. Lúc Thái thượng hoàng còn tại vị vẫn bảo chỉ có kẻ văn võ song toàn như hắn mới đủ sức tranh chấp ngai vàng với Tống Dục, phát dương giang sơn mà Thái Tổ đã gầy dựng.

Mẹ đẻ của Thất vương gia là Tuệ phi xuất thân từ gia tộc quyền quý, gia thế cũng không kém gia tộc của Hoàng hậu là bao, bởi vậy bà ấy vẫn luôn không cam lòng lép vế. Vốn bà ấy muốn hậu thuẫn Tống Vĩ tranh chấp đế vị nhưng hắn lại bảo chỉ nguyện dốc sức phò tá giang sơn. Khi Tống Dục đăng cơ hắn còn quỳ trước mặt ngài phát thệ cả đời trung thành bảo hộ quốc gia, cúc cung tận tụy.

Lúc ấy Ngụy Tiểu Diểu ở bên cạnh nghe được không khỏi khâm phục hắn là một anh hùng trung can nghĩa đảm, tận đáy lòng cũng sinh vài phần quý mến.

Thế mà hiện giờ vị anh hùng ấy lại đang ở sát ngay bên, đôi bàn tay cứng cáp đặt trên mặt y lại dịu dàng vô kể, sự lạnh lẽo khi nắm lấy mắt cá chân y năm xưa nay cũng đã hóa thành ấm áp rồi, cứ thế mà áp chặt.

Ngụy Tiểu Diểu thấy đáy mắt mình rưng rưng nhưng lại không muốn chảy nước mắt, thế là y lật người qua vùi mặt vào gối, tận lực giấu đi sự xúc động của bản thân.

Vì sao lại là ta, vì sao cứ phải là ngươi? Nếu người thích ta không phải là ngươi thì ta đâu cần khó chịu như thế. Anh hùng phối với mỹ nhân, chỉ có những tiểu thư khuê các hiền thục xinh đẹp mới xứng với ngươi, mới đáng để ngươi mang lòng yêu thương. Còn một tên hoạn quan đến cha mình là ai cũng không biết như ta thì đến xách giày cho ngươi vẫn chưa đủ tư cách.

“Ngoan, mau ngủ đi!” – Tống Vĩ vỗ nhẹ lên chăn như thể đang dỗ dành trẻ nhỏ, tuy mặt mày vẫn là sự lạnh lùng trăm năm không đổi nhưng đáy mắt lại tràn ngập sự dịu dàng.

Ngụy Tiểu Diểu uống thuốc xong thì cảm giác nặng nề dần vơi bớt, đầu không còn đau như búa bổ nữa, tinh thần cũng nhờ thế mà thoải mái hẳn. Y không để ý nhiều nữa, dù sao bản thân cũng đang ốm, từ từ nhắm mắt lại.

Tống Vĩ chăm chú nhìn gương mặt khi ngủ của Ngụy Tiểu Diểu, cứ ngồi mãi cho đến khi nội thị giục đến lần thứ ba, còn phải nói là Hoàng đế cho người đến mời thì hắn mới đứng dậy rời đi.

Khi đó Ngụy Tiểu Diểu đã ngủ say nên không nghe ra được tiếng bước chân rời đi của hắn ngập đầy sự luyến tiếc bịn rịn.

Tiệc tẩy trần dù không có Ngụy Tiểu Diểu vẫn được tiến hành. Hoàng đế bảo những người còn lại thu xếp, dẫu không thể được như Ngụy Đại tổng quản nhưng nhìn chung có thể gọi là ổn thỏa.

Mặc dù xung quanh ăn uống vui đùa nhưng Tống Vĩ rõ ràng là không mấy an lòng, rượu thì cứ hết ly này đến ly khác, ai đến kính rượu hắn cũng tiếp, không ai tiếp thì tự kính mình, chẳng biết đã uống bao nhiêu rồi.

Dù tửu lượng có cao đến mấy mà uống như thế thì cũng đâu thể gượng mãi. Hoàng đế thấy hắn đã say khướt cũng không nỡ ép thêm. Dù ngài không sợ hắn rượu vào lời ra nhưng vẫn sai người đưa hắn về cung của Tuệ Thái phi trước kia, đợi mai tỉnh rượu mới quay về vương phủ.

Tống Vĩ chân nam đá chân xiêu đi được nửa đường thì lại trở bước đi sang hướng khác. Tùy tùng vội vàng lên tiếng – “Vương gia, ngài đi nhầm đường rồi.”

“Không đâu… hướng này đúng mà…” – hắn lẩm bẩm rồi cứ thế đi thẳng một đường, qua khỏi mấy dãy hành lang rồi lại đến mấy viện, dù thế nào cũng không thể khiến cho hắn lạc đường.

Vì đó là hướng đến Diểu Nhiên cư.

Ngụy Tiểu Diểu mang bệnh trong người nên không thể tự mình lo liệu tiệc tẩy trần, ngủ vùi từ lúc chạng vạng đến giờ đã gần ba canh giờ, cũng đã bắt đầu tỉnh lại. Lúc y còn mơ mơ màng màng thì chợt nghe thấy có tiếng động đâu đó.

Đã xảy ra chuyện gì sao? Y cố mở mắt vén màn lên đang tính lên tiếng hỏi thì cửa phòng bật mở, một bóng người lảo đảo bước vào.

Y ngẩn người ra, nhất thời cũng tỉnh táo hẳn.

Tống Vĩ không thèm để ý đến đám người phía sau, chỉ một mực đi thẳng đến bên giường và nhìn Ngụy Tiểu Diểu từ trên cao xuống.

Ngụy Tiểu Diểu ngẩng lên theo phản xạ, bóng dáng cao lớn kia phủ trùm như thể đang túm chặt lấy y. Y thấy tim mình loạn nhịp mãi một lúc mới hoàn hồn – “Thất vương gia, ngài…”

“Suỵt–––” – Tống Vĩ đưa tay che miệng y lại, không cho y nói – “Ta không muốn nghe ngươi tự xưng tiểu nhân. Trừ phi ngươi sửa lại thành ta, bằng không bổn vương sẽ… cắn cái miệng của ngươi, cắn đến khi nào sửa được mới thôi.”

“Đại tổng quản, Thất vương gia say rồi.” – một cung nhân vội bẩm báo.

Khỏi cần nói cũng thấy rồi, Ngụy Tiểu Diểu bất đắc dĩ phải đỡ lấy tay hắn. Người hắn toàn mùi rượu, nói năng loạn xạ, say đến không còn tỉnh táo. Y cứ nghĩ hắn tiệc tùng quá chén, có ngờ đâu là lấy rượu giải sầu.

“Các người ra ngoài hết cho ta! Đi ra! Cút mau!” – Tống Vĩ co chân đá toàn bộ người hầu ra ngoài rồi sập cửa lại, không quên cài luôn cả then. Chẳng biết hắn say thật hay mượn rượu giả điên nữa.

Ngụy Tiểu Diểu thấy thế thì kinh hãi lắm, đừng nói Thất vương gia muốn diễn lại chuyện của năm ngoái… rượu say làm càn?!!

“Vương gia, tiểu nhân…”

“Bổn vương sẽ cắn ngươi.” – Tống Vĩ bước qua.

“Vương gia, ta đang bệnh mà.” – Ngụy Tiểu Diểu hốt hoảng.

Tống Vĩ không cắn y mà chỉ ôm chặt lấy, ôm mãi không chịu buông, đầu gác lên vai Ngụy Tiểu Diểu cọ tới cọ lui như một chú cún con. Hương rượu phả lên mặt khiến y phải thấy say hộ hắn.

“Vương gia, ngài buông tiểu… à ta ra trước đã.”

“Tiểu Diểu… Tiểu Diểu… Tiểu Diểu…” – Tống Vĩ không ngừng gọi tên y – “Tiểu Diểu… ngươi đừng sợ ta….” – nói đến đó thì đã lăn ra ngủ mất.

Ngụy Tiểu Diểu nhỏ bé đành phải dìu hắn nằm xuống, rút chăn đắp cho hắn, đang định xuống giường thì Tống Vĩ túm chặt lấy y kéo về phía mình không buông.

Chà, rốt cuộc là say thật hay giả vờ đây?

Ngụy Tiểu Diểu thật sự thấy khó xử, cơn buồn ngủ cũng bay sạch.

Ngụy Tiểu Diểu lẳng lặng nhìn ngắm gương mặt Tống Vĩ dưới tầng ánh sáng nến nhàn nhạt. Chỉ có những khi hắn hoàn toàn không biết gì thì y mới có đủ can đảm để nhìn thật kỹ gương mặt tuấn tú, từng chút từng chút một, mang tất cả đường nét khảm sâu vào đáy lòng mình.

Tống Vĩ thích y, y sao có thể không nhìn ra chứ. Nhưng đứng trước thứ tình cảm nguy hiểm này thì y lại né tránh, chẳng biết là do đâu.

Mà lòng y với Tống Vĩ…

“Vương gia, ta không sợ người.” – Ngụy Tiểu Diểu hạ giọng thấp đến mức trở thành những tiếng nỉ non – “Người ta sợ, chỉ có chính mình.”

Bờ môi Tống Vĩ ở sát ngay bên mặt y, mùi rượu xộc lên khiến kẻ không uống giọt nào như y cũng váng vất men say. Thốt nhiên trong y dấy lên nỗi ham muốn có thể dùng bờ môi của mình chạm lên gương mặt ấy, chạm lên đôi môi ấy…

Ngụy Tiểu Diểu đau khổ nhắm chặt mắt lại không dám nhìn nữa, ***g ngực đau thắt, đến cả hô hấp cũng là chuyện khó khăn vạn phần. Y không dám thở vì như thế sẽ khiến một thứ gì đó phá ngục thoát ra.

Thứ đó sẽ làm cho y không thể chết tử tế được…

——————————–

Thất vương gia trở về kinh thành liền kéo theo hằng hà sa số vương công đại thần đến phủ thăm hỏi, đáng tiếc tất cả đều hoài công bởi bọn họ không biết đa số thời gian vương gia không hề ở trong phủ mà chạy tới làm thần giữ nhà ở Diểu Nhiên cư.

Ngụy Tiểu Diểu đối với việc này cứ đau đầu mãi không thôi. Y cảm thấy rất khó xử bởi dù y đang không khỏe thì vẫn có không ít người chạy đến xin chỉ thị của y, có những việc cần y chấp thuận, cũng có cái cần phải được y đóng ấn thông qua. Y là kẻ có số lao lực, mới nằm được hai ngày đã phải xuống giường ngồi nghiêm chỉnh trong phòng khách Diểu Nhiên cư để ra chỉ thị hoặc tiếp khách đến thăm hỏi.Thế mà Tống Vĩ còn ngồi ngay cạnh bên bình thản ung dung chả thèm kiêng kỵ gì, lúc thì thưởng thức trà, lúc lại xem binh thư, nhưng hầu hết thời gian là để dành dõi theo y.

Bị hắn nhìn chằm chằm như vậy thì ai mà có thể ngồi yên được. Ngụy Tiểu Diểu thấy trong lòng bứt rứt đứng ngồi không yên, lúc nào cũng mặt nhăn mày méo, chẳng thể nào thoải mái được. Đau đầu hơn chính là Ngụy Nhược Thảo cũng vì lo lắng mà chạy đến. Mãi đến tận bây giờ y mới biết tiểu đệ nhà mình khó bịt miệng như thế nào, không chỉ ngăn không được mà càng ngăn càng nói. Ví như lúc này đây nó đang nói gì đấy với Thất vương gia, không biết nói gì mà cứ rì rà rì rầm không cho y nghe.

Y thật sự không ngờ lại có việc này. Vốn y cứ tưởng Thất vương gia là người lạnh lùng thì sẽ không thèm để ý đến Ngụy Nhược Thảo, ai ngờ đâu nó nói gì thì ngài cũng kiên nhẫn lắng nghe, có khi còn đáp lại nữa.

Ngụy Tiểu Diểu hoàn toàn không biết đây chính là yêu người yêu cả đường đi.

Mà xét ra Ngụy Nhược Thảo không sợ vị vương gia lãnh khốc này thì cũng bạo gan lắm, xem chừng là Đại vương gia đã nuông chiều nó đến mức không biết trời cao đất dày rồi.

Rồi có lúc cả Thập Nhị vương gia cũng chạy đến góp vui. Thập Nhị vương gia và Ngụy Nhược Thảo là bạn bè, đứa nào cũng ham chơi như nhau, đứa trẻ lớn mỗi khi ráp lại với đứa trẻ nhỏ thì cứ y như cái chợ, tuy rằng giọng nói của ai cũng êm tai nhưng vẫn rất ồn ào.

Ngụy Tiểu Diểu vốn ưa tĩnh mịch, hiện giờ đã không khỏe trong người mà còn phải chịu đựng những việc này thì cuối cùng cũng đến tức nước vỡ bờ. Thế là Ngụy Đại tổng quản xưa nay ôn hòa dễ chịu cố giữ giọng bình thường nói với bọn họ rằng:

“Tiểu Thảo, đệ quay về đi, Đại vương gia mà biết đệ nói chuyện lớn tiếng như thế thì sẽ không vui đâu, cẩn thận kẻo hỏng giọng mất.”

“Tiểu vương gia, ngài cũng mau về đi, Lâu Thái phó biết ngài không đến nghe giảng bài sẽ khẻ tay ngài đấy.”

“Cả Thất vương gia nữa, Binh bộ Thị lang và Trần Đại tướng quân đã đệ thiếp bái phỏng nhiều lần rồi, tất là có chuyện quan trọng cần bàn luận, mong ngài lấy quốc sự làm trọng.”

Ba người ngây ra nhìn y trong chốc lát.

Ngụy Nhược Thảo kề tai Thập Nhị vương gia – “Trời ơi, Tiểu Diểu giận rồi ư?”

Thập Nhị vương gia lại thì thào với Thất vương gia – “Thất ca, chắc chắn là Tiểu Diểu giận huynh đấy.”

Thất vương gia liếc ngược lại hai đứa nhỏ rồi lạnh giọng đáp – “Cả hai đứa các ngươi cút hết cho ta.”

Tiểu Thập Nhị xì một tiếng phản đối, Ngụy Nhược Thảo thì đưa mắt đánh giá tình hình sau đó vất cho Thất vương gia một cái liếc sắc lẻm rồi kéo Tiểu Thập Nhị hùng hổ bỏ đi.

Cuối cùng cũng có thể an tĩnh rồi, tai Ngụy Tiểu Diểu lúc này mới được yên, so sánh trước sau thì y đột nhiên nhận thấy hóa ra mình vẫn có thể chịu được việc ở cùng với một mình Thất vương gia. Ít nhất thì ngài ấy là người kiệm lời, mặc dù cả ngày cứ quanh quẩn ở Diểu Nhiên cư nhưng chẳng nói mấy câu, từ đầu đến cuối một mực giữ im lặng.

Nói thật thì y cũng tò mò không biết Ngụy Nhược Thảo nói gì với Tống Vĩ, nhưng đương nhiên y sẽ không mở miệng hỏi.

Lúc này không bị quấy rầy nữa mà y thấy mình vẫn chưa khỏe hẳn nên muốn lên giường nằm một lát. Nhưng y lại ngại Thất vương gia đang ở đây nên chỉ còn cách giả vờ ngồi ngay ngắn trên ghế. Ngờ đâu Tống Vĩ đột nhiên bước qua ôm lấy y đưa về phòng – “Ta sẽ dặn dò không để ai đến làm phiền người. Ta đến chỗ Hoàng thượng, nghỉ ngơi cho tốt đi.”

“… Tạ ơn Vương gia.” – từ đáy lòng Ngụy Tiểu Diểu thật sự cảm kích hắn.

Tống Vĩ đắp chăn cho y xong mới xoay người bỏ đi.

Ba ngày vừa rồi quay đâu cũng thấy người, bây giờ đột ngột không thấy nữa, cả một gian nhà trống chỉ có mỗi mình y, tuy rằng đã trả lại sự yên tĩnh nhưng lẫn đâu đó lại có phần cô tịch.

Y trằn trọc một hồi vẫn không thể ngủ. Mấy ngày qua Tống Vĩ ban ngày thì theo sát bên cạnh, ban đêm thì canh cho đến khi y ngủ mới đi, hiện giờ người không thấy bóng dáng khiến y lại không quen lắm.

Chỉ mới ba ngày mà y đã quen với sự tồn tại của người kia, thậm chí còn nảy sinh tâm lý ỷ lại ư? Ngụy Tiểu Diểu cười khổ trong lòng, tự nhủ sự dịu dàng quả có thể giết người. Sự dịu dàng của Thất vương gia như một nút dây thòng lọng treo trên cổ y, từng chút một siết chặt, chậm rãi, từ từ giết chết y…

Tống Vĩ rời khỏi Diểu Nhiên cư liền đến Ngự thư phòng gặp Hoàng đế bệ hạ.

Hoàng đế cười – “Trẫm cho đệ cơ hội tốt như thế, để đệ có thể cùng người trong lòng bồi dưỡng tình cảm, đệ định cảm tạ thế nào đây?”

Tống Vĩ đáp – “Thần đệ không tiếc gì mạng này, nguyện máu chảy đầu rơi.”

“Thôi thôi, trẫm cũng chả mong đệ chém chém giết giết gì, là Hoàng đế thì trẫm muốn đệ phải trung thành và tận tâm cả đời này, nhưng thân là huynh trưởng thì chỉ mong đệ được một đời bình an.”

“Đa tạ huynh, Tam ca.”

“Đệ cứ chẳng biết kiêng dè mà chạy đến chỗ Tiểu Diểu, không sợ tiếng đời thị phi à?”

Tống Vĩ thản nhiên đáp – “Người khác biết được tâm tư của đệ với y thì đã làm sao, miệng lưỡi thế gian quản sao được.”

Hoàng đế tỏ ra đăm chiêu – “Biện pháp này cũng không tồi…”

Ai ngờ đâu hai năm sau Hoàng đế dùng đúng “bài thuốc” này với Lễ bộ Thị lang của mình, chuyện xấu của quân thần tung ra cho thiên hạ đều biết, huyên náo đầy trời. Nhưng chuyện đó là sau này, hiện giờ khoan hẵng nói đến.

“Thế đệ đã đi thăm hỏi mẫu thân mình chưa?” – ngài nhắc nhở.

“Hôm nay sẽ đi.”

“Dù gì cũng là mẹ con với nhau, đừng tỏ ra xa lạ như thế.”

“Đệ hiểu mà.”

Quan hệ giữa Tống Vĩ và mẹ mình là Tuệ phi nương nương vốn không tốt lắm, từ lúc hắn buông tay khỏi việc tranh ngai vị thì Tuệ phi càng không vừa mắt, nhiều lần tranh cãi khiến cho mối quan hệ càng thêm xa cách.

Ngược lại phía bên này Hoàng hậu vốn là người phóng khoáng lại vô cùng tốtvới hắn. Bà xem hắn như người thân không chút kiêng dè cũng không áp chế, đối xử với hắn như tất cả những hoàng tử khác, còn khen hắn là kẻ có tài cán của bậc đế vương. Bà từng nói với hắn nếu muốn làm hoàng đế thì cứ cạnh tranh công bằng với ca ca mình đi. Dùng tài đức để phục chúng thì mai sau mới có thể trở thành đấng minh quân trong mắt muôn dân, cũng sẽ khiến các huynh đệ cam lòng phò tá, thiên hạ của Tống gia nhờ thế sẽ được an ổn thái bình.

Nói đến vì sao các huynh đệ tỉ muội của Tống gia có thể chung sống ấm êm, tình cảm sâu đậm thì phần lớn chính là do sự giáo dục của Hoàng hậu. Bà là một hoàng hậu hiền đức, cũng là một người mẹ nhân từ.

Cũng chính vì vậy mà tình cảm giữa bà với Tống Vĩ thân càng thêm thân khiến cho Tuệ phi vô cùng căm phẫn. Bà cho rằng đây là âm mưu chia rẽ của hoàng hậu, thậm chí có lúc giận quá còn tuyên bố đời này không muốn gặp hắn nữa, coi như hắn là do hoàng hậu sinh ra.

Dù lòng Tống Vĩ có tiếc nuối tình cảm mẹ con nhưng trước sau chưa từng hối hận với sự lựa chọn của mình.

Một khi hắn đã chọn lựa ai thì cả đời cũng sẽ tận tâm không hối.

Huynh trưởng cũng thế mà Tiểu Diểu cũng thế.

Tống Vĩ sau khi từ chỗ Hoàng đế ra liền đến phủ đệ nhà mẹ đẻ của Tuệ Thái phi. Tính ra cũng đã gần cả năm không gặp nhau, lần này Tuệ Thái phi cũng không sai người đuổi hắn đi như những lần trước.

“Nhi thần khấu kiến mẫu thân, chúc mẫu thân phúc thái an khang.” – Tống Vĩ dập đầu lạy bà.

Tuệ Thái phi bình thản ngồi ở ghế trên nhìn hắn, phong thái lẫn diện mạo vẫn hệt như lúc trước nhưng thần sắc có vẻ hững hờ, không vì gặp lại con trai mà tỏ ra vui sướng gì. Bà yên lặng uống hết một chén trà nhỏ, mặc hắn quỳ hồi lâu rồi mới lên tiếng – “Đứng lên đi.”

Tống Vĩ lúc này mới đứng dậy, giữ dáng lưng thẳng tắp trước mặt Tuệ Thái phi.

Bà chẳng buồn rào trước đón sau mà trực tiếp hỏi thẳng– “Nghe bảo ngươi ở chỗ Ngụy Tiểu Diểu suốt ba ngày nay, việc này là thật?”

Tống Vĩ thẳng thắn đáp – “Vâng!”

“Ngươi cứ quấn lấy một tên hoạn quan như thế khiến bao kẻ chê cười.” – Tuệ Thái phi lạnh giọng – “Ta chẳng có gì để nói cả, ngươi đi đi.”

“Nhi thần cáo lui.”

“Khoan đã!”

“Mẫu thân còn điều gì cần dặn dò?”

“Lần tới nếu dẫn theo thê nhi thì mới được vào cửa, bằng ngược lại thì mẫu tử ta đời này đừng gặp nhau nữa thì hơn.”

“Nhi thần hiểu rồi.” – Tống Vĩ bái lễ rồi lui ra.

Từ đầu đến cuối sắc mặt không hề thay đổi, không buồn không vui, cũng chẳng lụy chẳng sầu, cứ như thể việc đến thăm hỏi mẫu thân là một nghĩa vụ chứ không hề có chút tình cảm nào. Xem ra tính tình lạnh lùng nhạt nhẽo của hắn là do di truyền từ mẹ mình rồi.

Hoàng gia thì không được có tình cảm, giữa các huynh đệ đã tránh được việc đó, chẳng ngờ giữa hai mẫu tử hắn lại không tránh khỏi.

Lúc hắn trên đường quay về vương phủ thì cuối cùng vẫn đổi hướng trở vào hoàng cung.

Hắn tìm đến Diểu Nhiên cư nhìn Ngụy Tiểu Diểu. Lúc này y đã ngủ rồi, hắn đành lặng lẽ ngồi bên giường canh giấc, lòng thầm nghĩ, “Mẫu thân, thê tử thì sẽ có nhưng con thì không đâu. Trừ phi người này có thể sinh được.”

Sao hắn lại thích người này đến vậy, thích đến mức không phải y thì không được, nữ nhân nào nhìn cũng không vừa mắt. Hắn cẩn thận ngẫm nghĩ lại xem mình bắt đầu thích y từ bao giờ, trước đó thì thế nào.

——————————–

Lúc ban đầu hắn chỉ biết y là hầu cận bên cạnh Tam ca, là một sự tồn tại không thanh không tiếng, ngay đến cả tên y là gì hắn cũng không biết. Bởi lẽ đâu cần thiết phải biết tên của một nô tài.

Vào mùa xuân một năm nào đó trong cung tổ chức tiệc ngắm hoa, Thanh Ca đến giúp vui. Mọi người ai cũng nghe như say như mê còn hắn thì lơ đãng thoáng thấy Ngụy Tiểu Diểu đang mỉm cười nhìn Thanh Ca từ phía sau lưng Hoàng đế, nụ cười vạn phần ôn hòa vui vẻ. Đó là lần đầu tiên hắn nhìn rõ dáng vẻ của thiếu niên ấy, mi thanh mục tú, thanh nhã văn tĩnh, không phải dạng kinh động lòng người nhưng vẫn là rất đẹp.

Và đó là lần đầu tiên hắn thấy kinh ngạc.

Khi khúc hát kết thúc thì Hoàng đế cho mọi người cùng chơi đấu hoa cỏ, Ngụy Tiểu Diểu cũng tham gia, hợp cùng Thanh Ca thành một tổ. Đầu bên này Tiểu Thập Nhị lôi hắn vào góp vui, bắt hắn chạy ngược chạy xuôi tìm hoa cỏ cho nó.

[6: Đấu hoa cỏ là một trò chơi dân gian của trẻ con dân tộc Hán. Bọn trẻ sẽ chọn những loại hoa cỏ trái ngược nhau, ví dụ như hoa khiên ngưu (bìm bìm biếc) đối với hoa mào gà xem ai trả lời khéo hơn sẽ thắng. Trò này xuất xứ từ tập tục của tiết Đoan ngọ, hình thành từ thời Nam Bắc triều. Do từ hội Đạp thanh đến tiết Đoan ngọ là thời điểm hoa cỏ nở rộ nhất, đa dạng đa sắc nên mới mang ra đấu với nhau.]

Hắn lại lần nữa vô tình đánh mắt sang, nhìn thấy cảnh Thanh Ca kéo mũ quan của y xuống rồi mang hết hoa này đến cỏ kia cắm lên tóc y. Y thế mà cũng không giận, chỉ cười cười lấy xuống, Thanh Ca cắm một đóa thì y gỡ một đóa, cánh tay đưa lên đưa xuống, mắt hấp háy ý cười trong suốt nhưng lại ẩn chứa vẻ thanh tao lịch sự.

Hoa đỏ tươi, mặt trắng nõn, so ra rất giống với ánh bình minh chiếu rọi vào ngày tuyết đổ. Vốn dĩ hoa hay được dùng để ví von nữ tử nhưng giờ này khắc này lại cảm thấy dùng với thiếu niên ấy cũng vô cùng thích hợp. Khi ấy trong lòng hắn thốt nhiên lại nghĩ đến mấy câu:

Ngọc tú nhuận thanh hoa

Tiếu yếp diện sinh hoa

Thanh tú mỹ như ngọc

Nụ cười đẹp hơn hoa

Đó là lần thứ hai hắn thấy kinh ngạc.

Hắn bèn hỏi Tiểu Thập Nhị kẻ đó tên là gì. Tiểu Thập Nhị trả lời, Thất ca, thế ra huynh không biết y tên là Ngụy Tiểu Diểu sao?

Ngụy Tiểu Diểu… Người cũng như tên, mịt mờ kỳ ảo, lung linh trong sáng.

[7: Mặt Hán tự là 魏小渺, trong đó chữ “diểu” có nghĩa là mịt mù, man mác.]

Kể từ ngày ấy hắn bắt đầu để ý đến nhất cử nhất động của Ngụy Tiểu Diểu, đến cả cái cau mày của y không hiểu sao cũng ưa nhìn đến vậy, càng để ý càng thấy y đẹp, đẹp đến mức những muốn đưa tay chạm đến.

Năm đó hắn còn đang tuổi thiếu niên, thân thể cường tráng nên dục vọng cũng khó cưỡng. Từ lúc mười lăm tuổi rời cung lập phủ riêng liền nạp mấy tiểu thiếp. Có một ngày hắn triệu một thị thiếp có đôi phần hao hao Ngụy Tiểu Diểu, cả đêm dục hỏa thiêu đốt đến khi nàng chịu không nổi ngất đi mới buông tha.

Từ ấy về sau ánh mắt hắn nhìn Ngụy Tiểu Diểu bắt đầu thay đổi, dường như lẫn trong đó là một thứ dục vọng không thể để ai biết, mỗi lần gặp là lại thêm phần sâu nặng. Nhưng Ngụy Tiểu Diểu là thủ hạ thân tín của Hoàng đế, còn là nội thần tâm phúc, không phải đồ chơi, lẽ dĩ nhiên hắn cũng không thể cướp người từ chỗ bệ hạ mang về làm nam sủng, vậy có khác cho Hoàng đế bệ hạ một cái tát đâu.

Ba năm trước hắn lãnh binh chinh phạt Hung Nô nhưng chẳng may ngộ thương trên chiến trường. Hoàng đế phái Ngụy Tiểu Diểu dẫn theo ngự y, cũng mang theo cả dược liệu đến thăm hỏi. Khi đó Ngụy Tiểu Diểu tự mình chăm sóc hắn, cẩn thận không ai bằng.

Hắn hưởng thụ sự chăm sóc của y đến thành nghiện, chỉ cần y cười nhẹ cũng đủ để rung động mãi không thôi. Cuối cùng hắn cũng hiểu ra mình thích người này, là thật lòng thật dạ, thương y, yêu y, kính trọng y, muốn cùng y sớm tối bên nhau chứ không phải chỉ là nảy sinh dục vọng nhất thời.

Mãi đến năm trước, Hoàng đế lệnh cho Ngụy Tiểu Diểu mang lễ vật mừng sinh thần đến vương phủ thay ngài kính hắn một chén rượu thì hắn mới hiểu ca ca sớm đã nhìn thấu tình cảm khác thường của mình rồi.

Hôm đó hắn không ngừng chuốc rượu người kia, nửa mời nửa ép đến mức y say sáu bảy phần sau đó giữ người nghỉ lại trong phủ một đêm. Đêm ấy hắn không nhịn nổi mà ôm riết lấy người trong lòng, vừa ôm vừa hôn vừa ve vuốt toàn thân y, thậm chí còn đẩy đưa vật nam tính ở nơi cửa mình y, cũng bắn tinh hết vài lần. Tuy vậy hắn vẫn cố nhịn không làm đến cùng bởi lẽ hắn hy vọng người kia sẽ hoàn toàn tỉnh táo và cam tâm tình nguyện tiếp nhận mình.

Sáng hôm sau Ngụy Tiểu Diểu tỉnh lại bèn bỏ chạy lấy người tạo nên tình cảnh kẻ đuổi người trốn, kẻ muốn nắm lấy người khiếp hãi như bây giờ.

———————————–

“Tiểu Diểu… Ngụy Tiểu Diểu… Đến tận giờ này mà ngươi vẫn không hiểu lòng ta sao?” – Tống Vĩ thảng thốt hỏi một câu trong cơn mê dài.

Hắn lại không nhịn được mà đưa tay vuốt nhẹ gương mặt người kia, ghé vào hôn lên đôi môi hắn, không dám quá mạnh bởi sợ người ấy sẽ tỉnh giấc, chỉ dùng đầu lưỡi khẽ khàng liếm qua.

Hắn bỗng cảm giác người kia hơi căng cứng toàn thân, sau đó y thả lỏng người, không giãy dụa cũng không đẩy mình ra. Tống Vĩ thấy thế thì mừng rỡ như điên, một tấc lại thêm một thước, bắt đầu hôn sâu hơn, đầu lưỡi cũng tiến vào trong cuốn lấy đầu lưỡi Ngụy Tiểu Diểu, càng hôn càng ngọt ngào.

Đôi mắt Ngụy Tiểu Diểu như đôi bướm chập chờn nhưng lại không giương cánh, vẫn một mực say ngủ.

Thật ra ngay từ lúc Tống Vĩ ghé môi hôn thì y đã tỉnh lại rồi. Y cũng muốn kháng cự nhưng thật sự lại không thể làm được, chỉ đành tảng lờ như không. Y có cảm giác đời này chưa có lần nào mình phải cố nén nhịn khó khăn như lần này cả.

Tống Vĩ nhìn ra được Ngụy Tiểu Diểu không phải hoàn toàn vô tình với mình, chỉ là y sợ hãi, y trốn tránh, kháng cự hắn mà cũng kháng cự chính mình. Chính là vì y tự ti bản thân không xứng với hắn.

Trải qua một hồi kịch liệt hắn mới dừng lại, ghé sát vào bên tai Ngụy Tiểu Diểu nỉ non:

“Ngụy Tiểu Diểu, đời này kiếp này chấp niệm của ta đối với ngươi dẫu đến chết cũng không thôi.”

Đời này kiếp này, chết cũng không thôi… lời thề cuồng si đến nhường ấy khiến Ngụy Tiểu Diểu phải run rẩy cả người

Tống Vĩ ngừng lại và bỏ đi.

Thật lâu sau đó, mãi cho đến khi không còn cảm thấy hơi thở của hắn nữa thì Ngụy Tiểu Diểu mới mở mắt ra, ánh mắt mê man mờ mịt, cảm giác như bờ môi của người kia vẫn còn vương vấn đâu đây. Y dùng tay chạm nhẹ lên môi mình mà không khỏi hoang mang lo sợ.

“… Quả nhiên… ta không thể chết tử tế được…”

——————————–

Thất vương gia chỉ lưu lại kinh thành có mười ngày. Hắn dành ra vài hôm gặp một số vị trọng thần triều đình cũng như đến thăm những binh sĩ thuộc cấp ngày xưa, cùng họ đấu vật cả ngày. Hắn đánh cho cả đám lăn lê bò toài để huấn luyện họ một chút.

Đợi đến khi Ngụy Tiểu Diểu khỏe hẳn thì hắn lập tức cáo biệt Hoàng đế bệ hạ để quay về Sở Nam. Ngài bèn bảo Ngụy Tiểu Diểu một câu – “Tiểu Diểu, ngươi thay trẫm tiễn Thất đệ rời kinh đi.”

Ngụy Tiểu Diểu cũng chỉ kính cẩn đáp vâng.

Tống Vĩ là thân vương nhất phẩm trong khi Ngụy Tiểu Diểu là nội thần hàng tam phẩm, theo đúng lễ nghi thì chỉ được phép đi bộ theo hầu nhưng vì y vừa ốm dậy mà trời cũng đang cơn đông giá rét nên Hoàng đế cho phép y dùng xe ngựa, không cần chịu cảnh gió sương kẻo lại trở bệnh thì nguy.

Hoàng đế vốn tin yêu Ngụy Tiểu Diểu, huống hồ chi đệ đệ nhà mình đã xem y như thê tử kết tóc, ngài đây cũng phải yêu người yêu cả đường đi thôi.

Tống Vĩ điều khiển ngựa chạy chầm chậm, cảnh này không giống Ngụy Tiểu Diểu tiễn hắn mà giống chính hắn không nỡ rời xa người vậy. Tuy vậy người ngoài nhìn thấy đều bảo là do Hoàng đế sủng ái Ngụy Tiểu Diểu ban xe ngựa cho nên Thất vương gia cũng không dám xem thường.

Tiếng chân ngựa nhịp nhàng nện trên mặt đường đầy tuyết thành những thanh âm trầm đục.

Ngụy Tiểu Diểu ngồi bên trong xe, hai tay cầm chặt ấm lô, đấy là lúc vừa lên xe Tống Vĩ đã cho y. Một chiếc ấm lô bằng đồng tía có chạm khắc hình thú cầu điềm lành, bên ngoài bọc bằng vải vân gấm Tứ Xuyên, nhiệt độ vừa phải không bỏng tay, là thứ ấm áp len lỏi sâu tận tâm can.

Xe ngựa lắc lư nên y ôm ấm lô chặt trong ngực mình như sợ sẽ đánh rơi mất.

Hơi ấm quẩn quanh nơi ***g ngực.

Đội ngũ đưa tiễn ra khỏi kinh thành khoảng mười dặm thì Tống Vĩ đỡ Ngụy Tiểu Diểu xuống xe. Y khom người chào hắn – “Tiểu nhân thay mặt Hoàng thượng cung tiễn Vương gia, chúc Vương gia thuận buồm xuôi gió, mọi sự tốt lành.”

Tống Vĩ yên lặng chăm chú nhìn y trong chốc lát rồi thấp giọng bảo – “Tiểu Diểu, ta đợi ngươi.”

Ngụy Tiểu Diểu hơi khựng lại, suýt chút nữa đã ngẩng phắt dậy. Y chỉ đành cố nén nhịn rồi đáp – “Tiểu nhân nguyện cầu Vương gia được nhiều sức khỏe, xin hãy tự chăm sóc mình nhiều hơn nữa.”

“Ngươi cũng vậy.” – nói rồi liền quay đầu thúc ngựa lên đường cùng với dàn hộ vệ.

Ngụy Tiểu Diểu lúc này mới ngước mắt lên nhìn, chỉ kịp thấy vó ngựa đã đạp tuyết mà đi, lòng ngổn ngang tơ vò.

Lần trước tiễn Thất vương gia rời kinh là vào ba năm trước khi ngài lãnh binh xuất chiến, y đứng phía sau Hoàng đế cảm nhận khí khái uy phong lẫm liệt của một đại anh hùng, lòng thầm chúc Vương gia mau chóng ca khúc khải hoàn. Nhưng lần này tâm tư của y lại phức tạp khôn lường, ngay cả chính bản thân y cũng không rõ mình đang cảm thấy gì.

Y nhìn bóng dáng vĩ ngạn trên lưng ngựa kia mỗi lúc dần xa mà hai chân không kềm được nhích dần về phía trước, lòng chỉ muốn nhìn nam nhân ấy nhiều hơn một chút, một chút thôi… Mãi cho đến khi người bên cạnh thấp giọng gọi thì y mới hay mình đã bước những mười bước dài rồi.

Y nhìn mãi, nhìn mãi, cuối cùng cung đến lúc mịt mờ nhân ảnh.

Thiên thương địa mang, thiên sơn vạn thủy

Diêu kiến bất tri kỳ, mục đoạn thiên nhai lộ

(Trời cao đất rộng, ngàn núi vạn sông, xa cách chẳng hẹn ngày gặp lại, đường dài ngăn trở tầm mắt này)

Đội người đưa tiễn quay lại hoàng cung theo đường cũ khiến cho tuyết dày đọng trên đường càng thêm phần hỗn độn.

Đợi sau khi Ngụy Tiểu Diểu phục mệnh với Hoàng đế xong thì ngài cho y lui về nghỉ ngơi. Lúc y về đến Diểu Nhiên cư thì đã thấy Ngụy Nhược Thảo đang đợi mình. Y không khỏi nghiêm mặt nói với nó – “Sao Đại vương gia lại để cho đệ chạy tới chạy lui trong cung mãi thế này, có còn ra thể thống gì không?”

“Hoàng thượng đã ân chuẩn rồi, đây huynh xem đi.” – Ngụy Nhược Thảo chìa ra lệnh bài cho y thấy – “Thất vương gia bảo đệ thường xuyên đến thăm huynh, ngài ấy cũng đã bẩm với Hoàng thượng, Hoàng thượng bèn cho đệ lệnh bài này để tự do ra vào cung.”

“Thế Đại vương gia nói thế nào?”

“Vương gia bảo đệ thích thì cứ đi, chỉ cần buổi tối về nhà là được.”

“Đại vương gia thật đã chiều đệ đến hư mất rồi.”

“Tiểu Diểu, Thất vương gia thích huynh đấy.”

Sự thẳng thắn của Ngụy Nhược Thảo thật sự khiến người ta không có cách nào chống đỡ nổi. Ngụy Tiểu Diểu chợt lại cảm thấy đau đầu bèn day nhẹ hai bên thái dương – “Thích ta thì đã sao, ta cũng đâu thể thích lại ngài ấy giống như đệ thích Đại vương gia.”

“Tại sao chứ?”

“Không có tại sao gì cả.”

“Huynh có thích Thất vương gia không?”

“Ta không có tư cách thích ngài ấy.” – Ngụy Tiểu Diểu thản nhiên đáp, đầu đau như muốn vỡ tung ra.

“Tiểu Diểu, huynh như thế này chính là tự mua dây buộc mình.” – Ngụy Nhược Thảo nghiêm giọng.

“Học ở đâu ra mấy câu này vậy?” – Ngụy Tiểu Diểu nhìn đệ đệ mà hơi buồn cười. Vốn cứ tưởng nó chỉ học ca học hát, những cái khác đều bỏ qua chứ.

“Đệ còn học nhiều câu khác lắm, ưa để ý chuyện vụn vặt, tự coi nhẹ chính mình, tự làm khổ bản thân…”

Ngụy Tiểu Diểu không tránh khỏi kinh ngạc đến nhất thời cứng họng không biết đáp trả thế nào. Y không biết rằng Ngụy Nhược Thảo cũng có lúc châm chọc người khác giỏi như vậy, từng câu từng chữ như ngàn dao đâm khiến y mình đầy máu tươi.

“Đệ nói có gì sai không?” – Ngụy Nhược Thảo chất vấn.

“Tiểu Thảo, đệ khiến cho ta không còn gì để nói cả.”

“Hứ, đệ không thèm nói chuyện với huynh nữa.” – Ngụy Nhược Thảo bĩu môi rồi xoay người chạy đi, đi rồi lại ngoảnh lại hô to – “Tiểu Diểu, huynh cứ như thế này thật là đáng ghét.”

Ngụy Tiểu Diểu vừa tức giận vừa tức cười, chỉ đành nhìn tiểu đệ chạy mất, trong lòng tránh không khỏi cảm giác tổn thương. Thì ra đã bị người ta ghét rồi… Mà hình như chính mình còn ghét nữa là người khác.

Nếu như bị Thất vương gia ghét bỏ thì còn khó chịu hơn. Được thích thì phiền não, bị ghét thì lại khổ sở. Lòng vua đã khó dò mà lòng của chính mình cũng chẳng hơn gì. Sao bản thân lại trở nên tràn đầy mâu thuẫn đến thế, sự quyết đoán đâu mất rồi?

Y ngẩng lên nhìn trời, lòng tự hỏi trận tuyết này đến bao giờ mới có thể vãn đây?

Y đối với trận tuyết này, mùa đông này, sắc màu nhợt nhạt này thật sự cảm thấy quá mệt mỏi.

Đây là lần đầu tiên từ lúc sinh ra đến nay y có ý muốn vất hết tất thảy mọi thứ lại để bỏ trốn. Có thể là vùi mình trong tuyết dày, chôn thân trong đấy, sâu thật sâu, thật tĩnh lặng, một mình say giấc không để bất kỳ ai tìm thấy nữa.

Thất vương gia vội vã trở về rồi lại vội vã ra đi, mấy chuyện náo nhiệt cũng nhanh chóng tan, cung nhân túm tụm đàm luận hai ba ngày rồi thôi. Ngụy Tiểu Diểu khỏe lại rồi liền sang hầu bệ hạ ngay, trước đây làm gì thì nay tiếp tục làm việc đó, lại là một vị Đại tổng quản trầm ổn nhạy bén như xưa.

Đến cả Ngụy Nhược Thảo giận y được vài ngày rồi cũng chủ động chạy đến tìm, lại trưng ra vẻ mặt vui vẻ. Đúng là một thằng bé khờ khạo.

Nhưng từ lúc đó về sau nó không đề cập đến Thất vương gia thêm lần nào nữa. Không biết là do Đại vương gia dặn dò hay do tự bản thân nó hiểu ra nhưng nó không bao giờ kể những chuyện riêng tư của mình cũng như xúi y tìm người thử mấy việc đó.

Nỗi lòng ngổn ngang dần dần vơi bớt, y cũng tự giác mang tất cả những rung động cấm kỵ và cả chiếc âm lô kia vùi giấu thật sâu.

Thỉnh thoảng y nằm mộng rồi thảng thốt giật mình run rẩy, toàn thân toát đầy mồ hôi. Y không nhớ rõ mình đã mơ thấy những gì, chỉ biết trong mỗi giấc mộng đều có dung mạo tuấn tú kia.

Và mỗi lần như vậy thì thanh âm “không chết tử tế được” lại vang vọng bên tai đến đau thắt. Thanh âm ấy đã xâm nhập vào tận xương tủy y, bầu bạn cùng y qua bao tháng ngày.

Tuyết tan xuân về, muôn hoa khoe sắc, bốn mùa thấm thoắt thoi đưa.

Hai năm sau đó Thất vương gia không hề hồi kinh, Ngụy Tiểu Diểu đôi khi từ miệng Hoàng đế biết được phần nào tình hình của hắn, cũng chẳng có gì ngoài việc huấn luyện binh mã rất tốt, khai khẩn đất đai. Thất vương gia dù có đi đến nơi nào thì cũng có thể làm nên nghiệp lớn cả.

Hoàng đế khen rằng làm rất tốt.

Ngụy Tiểu Diểu cũng nghĩ đúng là tốt thật.

Ngày cứ thế dần trôi.

Mãi cho đến đầu mùa xuân năm Đức Trị thứ mười hai.

Hoàng đế phong Lễ bộ Thị lang Lý Tùng Thanh làm Khâm sai Ngự sử, phái ngài đến hai tỉnh Sở Nam và Phó Hà thị sát dân tình, cũng lệnh cho Ngụy Tiểu Diểu theo cùng.

–o0o–

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương