Rõ ràng thứ này có kích thước rất nhỏ, nếu không phải cẩn thận quan sát thì không nhìn thấy được, nhưng không biết vì sao, chỉ thoáng liếc mắt, Diệc Tẫn cũng đã lập tức nhìn thấy nó. Hơn nữa, còn bất giác vươn tay, đem nó cầm lên.

Đây là một chiếc đồng hồ quả lắc chỉ cao bằng khoảng một ngón tay của y, từ chất liệu đến xem, có lẽ là được làm bằng đồng, bên ngoài được điêu khắc tỉ mỉ khôn cùng, nhất là từng đóa tường vi bao quanh lấy mặt đồng hồ lại càng tinh xảo như thật.

“Đồng hồ quả lắc sao?” Mặc dù không phải người trong nghề, nhưng Diệc Tẫn vẫn có thể nhìn ra được chiếc đồng hồ này tựa hồ là đồ cổ, niên đại đã rất xa xưa. Mà đây cũng là điểm khó hiểu nhất.

Vì sao một món đồ cổ như vậy lại bị người tùy tiện vứt trong góc, hơn nữa còn bị bỏ lại?

‘Tích tắc’ ‘Tích tắc’ Tiếng kim đồng hồ không ngừng vang lên bên tai, nhìn xem mặt đồng hồ được ký hiệu bằng chữ số La Mã kia, Diệc Tẫn liền không khỏi lấy làm lạ.

Thời gian lâu như vậy, chiếc đồng hồ này cư nhiên vẫn còn hoạt động? Hơn nữa, thời gian này, tựa hồ còn vô cùng chuẩn xác, không nhìn ra chút trục trặc nào…

Có chút hiếu kỳ, Diệc Tẫn liền bắt đầu lật trái lật phải, đánh giá từng ngóc ngách của đồng hồ. Thế nhưng, chỗ đặt pin hay cơ quan thì không tìm được, nhưng y lại vô tình nhìn thấy ở phía dưới đồng hồ, cư nhiên lại khắc một vài chữ cái rất nhỏ.

Hơn nữa, những chữ viết này còn vô cùng xiu vẹo, tựa như là sau này mới bị người khắc lên, mà không phải vốn dĩ liền đã có.

Mà những chữ cái này, lần lượt liền là:" L-A-U…"

Về phần mấy chữ phía sau…tất cả đều đã bị người cạo mất, nên căn bản không thể nhìn ra được thêm chút gì.

“Mấy chữ cái này có nghĩa là gì chứ? Một cái tên sao? Hay là mật mã, địa chỉ,…” Ngón tay vuốt ve mấy chữ cái được khắc lên kia, không biết có phải ảo giác của Diệc Tẫn hay không, y chỉ cảm thấy tim mình có chút đau nhói.

Rõ ràng biết bản thân không thể tùy tiện lấy trộm đồ của người khác, đặc biệt còn là đồ cổ như thế này. Thế nhưng, Diệc Tẫn vẫn không khống chế được, đem nó mang đi.

Cũng không biết là do vận khí của Diệc Tẫn đặc biệt tốt, hay là vì lý do gì khác, con đường trở về của y lại phá lệ thông thuận. Đám lệ quỷ kia cũng không còn tập kích y nữa.

Đến tận khi nhìn thấy lối ra vào của chung cư, cả người Diệc Tẫn vẫn còn có chút lơ lửng. Chỉ là, ngàn vạn không ngờ được rằng, chỉ vừa may mắn sống sót sau tai nạn, thì một giây sau, khi bước chân vừa đặt xuống, đối diện với Diệc Tẫn liền đã là vô số họng súng đen ngòm.

“Đứng yên! Không được động đậy! Ôm đầu ngồi xuống!”

Theo một tiếng quát lớn vang lên, vô số tiếng súng lên nòng cũng đã cùng lúc truyền vào tai Diệc Tẫn.

Nhìn xem một đám binh sĩ vũ trang đầy đủ vây quanh ở trước mặt, không thể làm gì khác hơn, Diệc Tẫn chỉ có thể cứng nhắc đem hai tay giơ lên quá đầu, chầm chậm làm theo lời bọn họ.

- --------------------------

Hai tiếng sau, trước cửa cục cảnh sát, sau khi cung cấp khẩu cung, Diệc Tẫn cũng đã được thả ra. Chỉ là, trước khi đi, y vẫn bị Trương Khởi dày vò một trận, đến tận khi y đều không chịu được mà khổ sở nói:“Trương đội, ông phải tin tưởng tôi, sự kiện lần này chỉ là tình cờ mà thôi.”

“Đúng vậy, thật sự là tình cờ. Cậu cứ hai ba ngày lại ‘tình cờ’ gặp phải sự kiện linh dị, hơn nữa, nơi bộc phát còn là hai bên trái phải của nhà cậu… Người bình thường có thể gặp được loại chuyện như vậy sao? Khả năng e là so với tỉ lệ trúng số độc đắc còn phải thấp.”

“Cậu Diệc, nếu cậu là tôi, cậu có thể tin tưởng đây chỉ là trùng hợp sao?”

Nụ cười trên mặt đã suýt không giữ được, Diệc Tẫn nhất thời cũng không biết nên dùng cách nào đi giải thích. Dù sao, đối với việc nhà mình nằm giữa hai nơi bộc phát sự kiện linh dị, y cũng rất ngạc nhiên.

“Được rồi, tôi cũng sẽ không làm khó cậu. Chỉ là, cậu Diệc, tôi vẫn phải nhắc nhở cậu một chuyện, chỉ cần một ngày nào đó tôi phát hiện ra cậu làm việc gì đó tổn hại đến xã hội, không cần biết bạn cậu có phải Linh Sư hay không, tôi nhất định cũng sẽ tự tay tống cậu vào ngục.”

“Ngày đó sẽ không tới đâu.” Không để ý tới thần thái nghiêm trang cùng lời lẽ hùng hồn của Trương Khởi, thấp giọng lẩm bẩm, Diệc Tẫn liền đã bước lên taxi, trở về ngoại ô thành phố.

Trong lần lấy lời khai này, Diệc Tẫn đã che giấu rất nhiều chuyện, tỷ như mục đích thật sự của mình khi đến đây, còn có cả hộp gấm cùng chiếc đồng hồ kia.

Nhất là về Phó Thụy, lại càng không nói nhiều nửa lời.

Theo như lời Trương Khởi nói, thì bởi vì có minh tinh chết trong chung cư, sự việc lần này cũng đã dấy lên một làn sóng không nhỏ. Bên phía cảnh sát phải khó khăn lắm mới có thể đem chuyện này dàn xếp xuống, lấy lý do tai nạn lao động để che giấu đại chúng.

Trong lúc đó, Vương Tư Thâm cũng đã tới qua chung cư một lần, tuy may mắn trốn thoát, nhưng vẫn bị trình độ hung hiểm bên trong dọa không nhẹ. Dù sao, đỉnh cấp hồng y, căn bản đã không phải thứ mà Linh Sư có thể nhẹ nhõm xử lý được.

Cho nên, không thể diệt, lại thêm nơi đây nằm ở ngoại ô thành phố, Vương Tư Thâm cuối cùng liền lựa chọn đem chung cư niêm phong lại, dùng tường cao đem nó triệt để phong kín.

Nhưng trong sự kiện này, làm Diệc Tẫn kinh ngạc hơn chính là, Ôn Trữ Khiêm cư nhiên lại còn sống, được Vương Tư Thâm tiện tay cứu ra. Thậm chí, từ tinh thần đến tình trạng cơ thể đều vô cùng bình thường.

Dựa theo Diệc Tẫn suy đoán, có lẽ là sau khi y rời đi, Ôn Trữ Khiêm liền đã trở thành người sống cuối cùng trong chung cư, khiến ba con lệ quỷ tạo thành thế cân bằng. Cộng với việc hắn đã ngủ mê, căn bản không thể xúc động quy luật gϊếŧ người của lệ quỷ được.

Cho nên, ngủ một giấc, Ôn Trữ Khiêm không chỉ nhẹ nhõm sống tiếp được, mà lúc tỉnh dậy cũng đã được người cứu ra, an ổn nằm trong phòng bệnh tổng thống. Chỉ cần ký hiệp ước bảo mật với phía cảnh sát.

Loại vận khí này…làm Diệc Tẫn cũng không khỏi có chút ghen tị.

**🔥 sau khi nhìn thấy những lần vận khí nghịch thiên sau này của Ôn Trữ Khiêm:(╯°□°)╯︵(.o.)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương