Chỉ là, ngàn vạn không ngờ, đối diện với Diệc Tẫn lại là một gương mặt bóng loáng không có ngũ quan, lộ ra một cỗ âm lãnh, làm người da đầu tê dại.

“Tiểu Hỏa Hỏa, ta có đẹp không?”

Nhìn xem gương mặt trắng hếu, tràn ngập quỷ dị trước mặt, Diệc Tẫn cũng không khỏi ngây ra, trong nháy mắt liền từ trong huyễn cảnh tỉnh táo lại.

Thì ra, ảo giác luôn dựa theo tưởng tượng của y mà hình thành. Nhưng bởi vì y chưa từng nhìn thấy qua mặt của Phó Thụy, nên kết quả mới biến thành thế này. Khiến ảo ảnh trước mặt không có ngũ quan…

Thời khắc này, nhìn chòng chọc vào gương mặt bóng loáng kia, Diệc Tẫn chỉ chợt cảm thấy một cỗ tức giận không tên đang dâng lên trong lồng ngực của mình. Trong đầu bất giác lộ ra một suy nghĩ điên cuồng, nhưng lại rất dửng dưng.

Thật muốn đem ảo ảnh buồn nôn này cùng với quỷ vực vô hình kia cùng một chỗ dùng tay xé nát…

Chỉ là, ngay khi Diệc Tẫn chợt cảm thấy đầu óc mông lung, giống như muốn mê mang đi, thì ở bên cạnh, một tiếng gào thét tê tâm liệt phế cũng đã khiến y cấp tốc định thần, vội vã nhìn sang.

Ảo giác tan thành tro bụi, trước mặt Diệc Tẫn lúc này cũng chỉ còn lại Ôn Trữ Khiêm vừa bị dọa đến hai mắt trợn ngược mà ngất xỉu, cùng với Tiểu Lý đã xụi lơ trên đất, không động đậy.

Trước bỏ qua Ôn Trữ Khiêm, Diệc Tẫn liền lập tức chạy tới bên cạnh Tiểu Lý, đem người của hắn lật lại. Nhưng không ngờ rằng, ánh vào mắt y lại là gương mặt tràn ngập thất kinh, hai mắt trừng trừng không nhắm của cậu.

Tiếng hét vừa rồi, cũng là do cậu ta phát ra…

Đem chuyện này liên kết với những gì đã diễn ra trước đó, Diệc Tẫn rất nhanh liền đã cho ra rất nhiều suy đoán:“Cho nên nói, quy luật gϊếŧ người của con quỷ này là chỉ cần thét lên liền sẽ chết sao? Chẳng trách, hai lần trước, tiếng thét chỉ cần vừa vang lên liền đã đột ngột im bặt.”

Tìm ra được quy tắc gϊếŧ người, toàn thân Diệc Tẫn cũng liền trở nên nhẹ nhõm hơn nhiều.

Con người của y cái khác không biết, nhưng lại có một ưu điểm, đó chính là lá gan rất lớn. Y có thể khẳng định, dù cho gặp phải chuyện đáng sợ đến mức nào, bản thân cũng sẽ vẫn giữ vững được bình tĩnh.

“Ôn Trữ Khiêm! Này, Ôn Trữ Khiêm!” Sau khi đưa tay, đem mi mắt của Tiểu Lý vuốt xuống, Diệc Tẫn mới nghiêng người, lắc lắc bả vai của Ôn Trữ Khiêm. Nhưng đáng tiếc chính là, đối phương lại không có dấu hiệu tỉnh lại.

Vốn đã dự định vứt bỏ hắn, nhưng rốt cuộc, nhớ lại chút giao hảo vừa rồi, Diệc Tẫn vẫn là phí chút sức lực đem hắn lôi đến trong góc hành lang, để hắn tự sinh tự diệt. Mà bản thân lại theo đường cũ trở về.

Phòng giám sát đã rất lâu không có người tới qua, may mắn thay là cửa ra vào cũng không khóa trái, nên Diệc Tẫn chỉ cần vặn nhẹ nắm cửa liền đã có thể tiến vào.

Camera giám sát trong chung cư sớm đã báo hỏng, lại không có điện để sử dụng, nên Diệc Tẫn cũng không có phí công vô ích đi khám phá nó. Trái lại, chỉ vô cùng có mục đích lục tìm trong ngăn tủ cùng bàn ghế xung quanh.

Trời không tuyệt đường người, Diệc Tẫn rất nhanh cũng đã từ trong tủ sắt bên góc tường tìm được xâu chìa khóa dự phòng của chung cư. Chỉ là, số lượng chìa khóa thật sự là nhiều lắm, nhưng vì không muốn lãng phí thời gian, y cũng chỉ có thể vừa đi vừa tìm.

Phòng của chủ chung cư nằm ở cách đó không xa, vừa vặn ở gần cuối hành lang. Sau khi tìm được chìa khóa đối xứng với căn phòng này, Diệc Tẫn liền đã nhanh chóng đem cửa vặn mở.

‘Cọt kẹt’ một tiếng, đón chào Diệc Tẫn liền chính là một đám bụi bặm ập thẳng vào trên mặt, khiến y không thể không phủi tay, đem bụi phất bay, đồng thời lại che kín miệng mũi của mình.

Gian phòng nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng nếu muốn tìm được một món đồ, vậy khẳng định cũng sẽ không thể làm trong giây lát được.

Nhưng dù thế nào, phải tranh thủ trước khi cảnh sát tới, cũng như lần tập kích thứ hai của lệ quỷ xuất hiện, Diệc Tẫn chỉ có thể chú tâm, nhanh nhẹn tìm kiếm xung quanh.

Đầu tiên là bàn làm việc, bởi vì đã được phủ lên một lớp vải trắng, nên Diệc Tẫn cũng không thể không đem nó vén lên. Chỉ là, ngoại trừ vài hồ sơ ghi chép, cùng một vài cây bút cùng đồ trang trí linh tinh, y liền đã không nhìn thấy vật gì khác nữa.

Sau đó, Diệc Tẫn lại bắt đầu chuyển hướng sang giá sách.

Bởi vì sách vở bên trên đa phần đều đã bị dọn đi sạch sẽ, thứ còn sót lại cũng chỉ là vài quyển sách không quan trọng, cùng một chút tranh vẽ, hộp rỗng, nên Diệc Tẫn rất nhanh cũng đã từ trong góc dưới cùng của giá sách tìm được hộp gấm đỏ mà Phó Thụy nhắc tới.

Nhìn xem chiếc hộp sạch sẽ, tinh xảo trước mặt, lại cảm thụ bề mặt nhẵn nhụi, cùng xung quanh lộ ra không hợp của nó, Diệc Tẫn cũng không khỏi có chút hiếu kỳ, trong hộp này rốt cuộc là cất giấu vật gì?

Nhưng rốt cuộc, phát hiện được một miếng giấy niêm phong nho nhỏ dán trên nắp hộp, Diệc Tẫn vẫn là khống chế được lòng tò mò của chính mình.

Tự tiện xem đồ của người khác, đó là hành vi rất xấu, ngay cả đứa trẻ năm tuổi cũng đều biết.

Chỉ là, ngay khi Diệc Tẫn vừa hạ quyết tâm đem hộp gấm nhét vào trong ba lô, thì rất nhanh, ánh mắt của y liền đã bị một đồ vật thu hút. Mà vị trí của nó, cũng là ở ngay bên cạnh hộp gấm vừa rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương