13

Cuộc sống buồn chán tẻ nhạt, giờ mọi người đều bắt đầu soi mói người khác rồi.

Hoàng thượng tức giận vô cùng, tức không chịu nổi, giận mãi không xuôi.

Lần đầu tiên tôi thấy có người tức đến mức tóc dựng đứng cả lên.

“Hoàng thượng bớt giận.” Tôi an ủi: “Chắc chắn là tên ngày không có mắt nhìn, không biết thưởng thức nghệ thuật!”

“Trên thế giới này vẫn còn rất nhiều người sáng suốt, chúng ta chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi...”

Brừ brừ.

Màn hình điện thoại hiển thị một loạt bình luận.

“Tay trông cũng khá đẹp đấy, còn chữ thì bình thường.”

“Vừa nhìn đã biết chưa được đào tạo bài bản, dân nghiệp dư.”

“Vẫn nên về nhà luyện thêm mấy năm nữa đi.”

“Khóa học thư pháp bài bản, 36 buổi, thành viên của Hiệp hội thư pháp đích thân giảng dạy, chỉ 2888 tệ!”

...

Tôi cẩn thận ngẩng đầu, liếc nhìn Thẩm Tập vẻ mặt vô cảm lướt xem bình luận.

Cậu ta xem rất nghiêm túc, thậm chí còn vào trang chủ của mấy người đó để xem.

Tôi cảm thấy cậu ta chắc chắn đang âm thầm nhớ tên những người này, sau này có cơ hội sẽ chu di cửu tộc bọn họ.

Âm báo điện thoại không ngừng vang lên, càng lướt vẻ mặt Thẩm Tập càng khó coi.

Cuối cùng hình như cậu ta không chịu nổi nữa, ném điện thoại xuống một góc sofa.

Còn bản thân thì ôm đầu ngồi co ro trong góc.

Tôi nhìn dáng vẻ chán nản của cậu ta, cả người dường như nhuốm vẻ tuyệt vọng, cảm thấy có chút thương hại cậu ta.

Tôi cũng có chút thương hại chính mình, Văn phòng tứ bảo tôi mấy mấy nghìn tệ mua về, xem ra là không hoàn vốn được rồi.

“Hóa ra các ái khanh của Trẫm đều luôn tâng bốc, nịnh nọt Trẫm...” Thẩm Tập chịu đả kích, đau khổ nói.

Mấy tiếng trước cậu ta vẫn còn hăng hái hớn hở, giờ lại bất lực ôm chặt lấy bản thân, như thể tam quan của cậu ta đã bị người khác phá nát.

Tôi thở dài một hơi.

Người trẻ tuổi, đây chính là sự tàn nhẫn của cuộc sống đấy!

14

Mấy ngày tiếp theo tôi và Thẩm Tập thử rất nhiều cách để kiếm tiền, nhưng đều vô ích.

Cậu ta thử viết tác phẩm văn học mạng, nhưng nội dung vô cùng tối nghĩa khó hiểu, lại còn viết toàn bằng thể văn ngôn, căn bản chẳng có mấy ai đọc.

Cậu ta thử đánh đàn, nhưng nói thật, tôi thấy gà mờ còn đánh hay hơn cậu ta.

Cậu ta thậm chí còn phá vỡ nguyên tắc, lên mạng hát hí khúc, nhưng cũng chẳng có tiếng vang gì.

Theo cảm nhận của một người hiện đại như tôi, tôi thấy điệu khá bình thường, lời cũng không được rõ lắm.

Tôi nói với cậu ta cậu không hiểu nhu cầu thị trường, cậu có biết hát “Sờ mười tám điệu” không?

Thẩm Tập mờ mịt hỏi: “Đó là cái gì?”

Tôi lên mạng tìm cho cậu ta nghe thử.

Thẩm Tập càng nghe mắt càng mở lớn, mặt càng ngày càng hồng.

Mới nghe xong đoạn đầu tiên đã tắt điện thoại, mặt đỏ tai hồng tức giận nhìn tôi nói: “Ảnh hưởng thuần phong mỹ tục! Ảnh hưởng thuần phong mỹ tục!! Ngươi dám bảo Trẫm hát thể loại mất mặt này, ngươi, ngươi coi trẫm là kỹ nam sao?!”


Cậu ta tức đến mức nói vấp luôn, tôi vội vàng dỗ: “Được, được, được, vậy chúng ta không hát cái này nữa, nghĩ biện pháp khác.”

Cơn tức của Thẩm Tập vẫn chưa nguôi, tức giận trừng mắt nhìn tôi, cầm điện thoại và tai nghe bluetooth của tôi quay về phòng.

Ơ kìa, cậu đi thì đi, cầm điện thoại tôi theo làm gì, trước khi ngủ tôi còn phải lướt Zhihu nữa!

Hết cách tôi chỉ đành nằm trên giường trừng mắt nhìn trần nhà.

Ngay lúc tôi đang mơ màng chuẩn bị say giấc, bỗng nghe thấy tiếng hát như có như không văng vẳng ở phòng bên cạnh.

Nửa đêm nửa hôm còn hát hò, không định để ai ngủ à?

Tôi có chút mất kiên nhẫn, xuống giường định sang phòng bên nhắc nhở Thẩm Tập rằng cậu ta đã vi phạm quy định quản lý an ninh chung cư rồi.

Kết quả là vừa mới tới trước cửa phòng cậu ta, tôi đã nghe thấy tiếng hát khe khẽ ở trong phòng:

“Khua chiêng gióng trống tưng bừng

Chiêng dừng trống lặng để cùng nghe ta

Giải khuây câu hát ngân nga

“Sờ mười tám điệu” ta ca vui đời

Sờ tóc nàng đấy xanh ngời

Mây chiều giăng mắc tơ trời miên man...”

(Nguồn bản dịch: Easy Chinese)

Nói thật, lúc đó vậy mà tôi lại thấy đau lòng.

Cuộc sống à, mày xem mày vô tình bạc bẽo nhẫn tâm làm sao! Khiến cho một Hoàng đế đang yên đang lành vì kế sinh nhai buộc phải hát “Sờ mười tám điệu”!

Cậu ta đã hát đến đoạn “Sờ đùi non, chiếc đùi non; Ngon như quả bí chắc thon mát lành” rồi, tôi càng nghe càng thấy có gì đó sai sai.

Mới ban đầu cậu ta còn hát rõ nhỏ, có vẻ như là cảm thấy xấu hổ.

Sau đó cậu ta càng hát càng phiêu, dường như quên mất mình đang đeo tai nghe, giọng hát càng lúc càng lớn, hát đến là nhập tâm, còn xen lẫn chút ngại ngùng.

Nói thật, tôi nghĩ nếu như cậu ta đăng đoạn này lên mạng, chắc chắn có thể nổi tiếng.

Nhưng có lẽ hai chúng tôi sẽ bị khóa tài khoản luôn mất.

Tôi trộm nghe thêm một lúc nữa, không ngờ nhóc Hoàng đế ngoài mặt thì thanh cao, uy nghiêm, nhưng thật ra lại lén hát “Sờ mười tám điệu”.

Nếu không phải sợ cậu ta xấu hổ rồi tức giận đòi chu di cửu tộc tôi thì bây giờ tôi thật sự muốn đẩy cửa vào xem vẻ mặt của cậu ta.

Chắc hẳn phải đặc sắc lắm.

15

Sáng sớm hôm sau, tôi và Thẩm Dực với đôi mắt thâm quầng gặp nhau ở phòng khách.

Cậu ta thức đêm hát “Sờ mười tám điệu”.

Tôi thì thức đêm nghe cậu ta hát “Sờ mười tám điệu”.

Thẩm Tập nhìn về phía khác, hắng giọng nói: “Ngươi cũng không ngủ ngon à?”

Tôi nhìn cậu ta chằm chằm: “Đúng vậy.”

Thẩm Tập không nói chuyện, ném điện thoại lại cho tôi rồi bình tĩnh ngồi xuống sofa mở tin tức buổi sáng lên xem.

Tôi nhìn thấy đôi tai đỏ như máu lấp ló trong mái tóc dài của cậu ta.

Cũng may hiện đang là cuối tuần, sau khi hai con người cả đêm không ngủ là tôi và Thẩm Tập ăn cơm xong, rất ăn ý quyết định ngủ bù.

Cậu ta thích vừa xem ti vi vừa ngủ, ôm chăn ra sofa nằm xuống.


Đại Hoàng vừa thấy cậu ta ngả mình xuống sofa, cũng tha chiếc gối nhỏ của nó nhảy lên sofa, chui vào lòng Thẩm Tập.

Không biết tại sao, có thể là vì Đại Hoàng là sinh vật đầu tiên Thẩm Tập gặp được khi đến thế giới này, quan hệ của cả hai vô cùng tốt.

Đại Hoàng cực kỳ thích cậu ta, bây giờ mỗi tối đều không ngủ ở phòng tôi nữa rồi, mà toàn chạy sang phòng bên cạnh ngủ chung giường với Thẩm Tập.

Mặc dù ban đầu Thẩm Tập cũng có chút ghét bỏ nó, nói cái gì mà sao có thể người khác thoải mái ngủ ngon bên cạnh giường mình.

Nhưng cậu ta vẫn không cưỡng lại được trước một Đại Hoàng quấn quít lấy mình, giờ đã quen ôm nó đi ngủ rồi.

Tôi vừa định vào phòng, thấy bọn họ ôm nhau ngủ, cánh tay Thẩm Tập kê dưới cổ Đại Hoàng, một chân của Đại Hoàng thì đặt trên eo Thẩm Tập.

Tôi cảm thấy rất buồn cười, không nhịn được bèn quay video rồi đăng lên mạng.

16

Vừa tỉnh dậy, tôi thấy thông báo điện thoại mình như muốn nổ tung.

Tôi nhắm mắt lại, lại mở mắt ra, không dám tin nhìn tài khoản của mình.

Trong vòng mấy tiếng đồng hồ, tôi tăng 3000 fans.

Thông báo bình luận, like, lưu video nhiều không đếm xuể.

Thẩm Tập nghe thấy tiếng thông báo cũng mơ mơ màng màng dụi mắt ngồi dậy, cậu ta liếc mắt nhìn điện thoại, sau đó lập tức ngồi thẳng người.

“Có phải là thư pháp của Trẫm nổi tiếng rồi không?! Trẫm biết mà! Thế giới này vẫn có người có mắt nhìn!” Cậu ta hưng phấn cầm điện thoại lên xem.

Khi nhìn thấy video cậu ta viết thư pháp vẫn chỉ có hai lượt like, Thẩm Tập nhíu mày.

Tôi nhớ đến video tôi vừa đăng lên kia, cũng đoán ra được ít nhiều, nhưng tôi không dám nói.

Quả nhiên, sau khi Thẩm Tập nhìn thấy video cậu ta với Đại Hoàng ôm nhau ngủ được cả chục nghìn lượt like thì vô cùng tức giận.

Tôi cho rằng cậu ta sẽ nói ngươi dám đăng video trẫm ngủ với chó khiến trẫm mất mặt.

Ai dè cậu ta tức giận nói: “Thế mà Trẫm còn không nổi tiếng bằng một con chó!”

Đứa nhóc này cũng biết nhập gia tùy tục đấy, chỉ là hiếu thắng quá.

17

Như mong ước của Thẩm Tập, cậu ta nổi tiếng rồi.

Hoặc có thể nói cậu ta và Đại Hoàng nổi tiếng rồi.

Cậu ta trở thành blogger về thú cưng kiêm nhan sắc.

Mỗi ngày bình luận đều là: “Chồng ơi muốn dựa!”

“Nam nhân, ngươi đã khơi dậy hứng thú của bổn cung.”

“Mọi người chỉ để ý đến trai đẹp thôi sao, vậy chú cún này để cho tôi nhé.”

Một mặt Thẩm Tập rất vui, mặc khác lại cảm thấy cậu ta đường đường là Ung Cao Tông mà lại phải để một chú chó nuôi, quả thật có chút mất mặt.

Nhưng sau khi chúng tôi thu được 2000 tệ từ việc Đại Hoàng bán sắc bán nghệ rồi ăn một bữa dê nướng, Thẩm Tập nhanh chóng thoải mái chấp nhận hiện thức này.

Cậu ta mua một chiếc lược chải lông chó rất đắt, ngày ngày ngồi trong ổ chó chải lông cho Đại Hoàng, chăm chút hơn cả chải tóc cho bản thân.

Vừa chải cậu ta vừa lẩm bẩm: “Đây không phải là lông chó, đây đều là tiền đó.”

Tôi thấy cậu ta chấp nhận nhanh như vậy, trong lòng cũng cảm thấy an tâm.

Để biểu dương sự đóng góp của cậu ta, tôi đã đổi tên tài khoản từ “Dư Hà thích ăn ngỗng” thành “Tập Tập thích ăn thịt”.

Mới đầu Thẩm Tập nhìn thấy cái tên này còn có chút ngại, cứ luôn nhìn trộm tôi, lúc tôi gọi cậu ta là Hoàng thượng còn lầm bầm: “Không phải là Tập Tập sao...”


Tôi không nghe rõ: “Gì cơ?”

Cậu ta nghe vậy thì không vui quay đầu đi không thèm nói chuyện nữa.

Sau khi video đầu tiên hot lên, hai chúng tôi nhân cơ hội này, lại tiếp tục đăng video thứ hai.

Trong video, Thẩm Tập nằm trên giường ngủ, Đại Hoàng đèn xong thì rất tự giác tha gối nhỏ lên đầu giường, còn tự đắp chăn cho mình.

Bình luận rất nhanh đã xuất hiện: “A chồng ơi đẹp trai quá!”

“Tập Tập đáng yêu quá!”

Thẩm Tập mím môi, hai má ửng hồng

“Tập Tập còn biết tự đắp chăn nữa, ngoan thật đấy!”

“Tập Tập là đực hay cái thế, đã triệt sản chưa?”

Sắc mặt Thẩm Tập lập tức tối sầm lại.

18

Sau khi Đại Hoàng nổi tiếng, chất lượng cuộc sống của tôi và Thẩm Tập đã được cải thiện rõ rệt.

Hiện giờ Đại Hoàng có 600.000 fans, nhận một thức ăn cho chó cũng được 3000 tệ.

Giờ tôi và Thẩm Tập ăn ngỗng hầm nồi sắt cũng không gặm sạch sẽ nữa rồi, ăn một nửa bỏ lại một nửa, nửa đó để cho Đại Hoàng gặm.

Buổi tối sau khi tắm xong, tôi ra ngoài thì nhìn thấy Thẩm Tập ngồi trên sofa hồ hởi xem ti vi.

Tôi đi qua đó liếc nhìn, là khu vui chơi.

Một cậu bé nắm tay bố mình, chỉ vào vòng quay ngựa gỗ ở phía trước nói: “Bố ơi, con muốn ngồi cái này.”

Tôi đi qua nói: “Cậu muốn đi khu vui chơi à?”

Thẩm Tập nhìn tàu lượn siêu tốc ngập tràn tiếng hét, hưng phấn gật đầu: “Ta muốn.”

Tôi trêu cậu ta: “Gọi một tiếng bố đi, bố đưa cậu đi.”

Thẩm Tập trợn mắt liếc tôi: “Ta có thể dẫn Đại Hoàng đi.”

Tôi nói khu vui chơi không cho dẫn chó theo.

Cậu ta nói vậy tôi tự đi.

...

Cuối cùng, hai chúng tôi vẫn cùng nhau đi.

Tôi buộc tóc đuôi ngựa cho Thẩm Tập, lại đội mũ cho cậu ta.

Cậu ta tự chọn một chiếc áo T-shirt trắng với một chiếc quần bò.

Cả người trông tràn đầy sức sống, nhìn như học sinh cấp ba.

Ở bên cạnh chỗ tàu lượn siêu tốc có bán kem, tôi do dự đứng trước quầy kem.

Tôi muốn ăn vị matcha, nhưng vị dâu tây hình như cũng rất ngon.

Nhưng tôi lại không ăn nổi hai cái.

Thẩm Tập ở phía sau đi tới đứng bên cạnh tôi, tôi nghiêng đầu hỏi cậu ta: “Có muốn ăn kem không?”

Cậu ta gật đầu: “Muốn ăn vị dâu tây.”

Tôi vui lắm, như vậy thì tôi có thể mua vị matcha rồi sau đó thử của cậu ta.

Tôi ăn vèo cái hết kem matcha của mình, cảm thấy vẫn chưa đã thèm cho lắm, vì vậy nghiêng mặt nhìn cậu ta: “Cậu ăn được không? Có cần tôi ăn giúp cậu một ít không?”

Thẩm Tập liếc nhìn hai viên kem đáng thương rồi lại nhìn tôi, thở dài một hơi đưa kem cho tôi.

Tôi cũng không khách sáo với cậu ta, há miệng cắn một miếng to, lúng búng nói: “Không cần khách sáo.”

Gương mặt cậu ta hơi ửng hồng, không nói chuyện, rất cẩn thận đưa kem lên miệng cắn một miếng.

Cậu ta cắn đúng chỗ tôi vừa cắn.

Gương mặt của tôi bỗng chốc đỏ ửng.

Tôi nghi ngờ cậu ta đang tán tỉnh tôi!


Thẩm Tập thấy tôi nhìn cậu ta, mất tự nhiên quay đồng đi, ăn nốt kem.

Tôi cũng không tiện nói gì.

Nhỡ đâu là tôi tự mình đa tình thì sao?

Tôi liếc nhìn xung quanh, hỏi cậu ta: “Cậu muốn chơi gì? Trẻ con nên ngồi vòng quay ngựa gỗ.”

Cậu ta cười mỉa mai: “Lúc ta cưỡi ngựa có khi ngươi vẫn còn đang nghịch bùn đất đấy.”

Tôi nói còn lâu, tôi hơn cậu ba tuổi đấy.

Cậu ta cũng không tranh cãi với tôi, xoay người chỉ vào tàu lượn siêu tốc ở bên cạnh.

“Ta muốn chơi cái này.”

Nói thật, cá nhân tôi không thích trò tàu lượn siêu tốc này. truyện ngôn tình

Đây là cái trò mà mỗi lần tôi ngồi xuống là lại bắt đầu hối hận.

Tôi nhìn đường ray cao 50, 60m của trò tàu lượn siêu tốc, nghe tiếng kêu gào thảm thiết không ngừng truyền đến, không dấu vết lui về sau một bước: “Vậy tôi ở dưới này đợi cậu.”

Thẩm Tập nhìn tôi: “Ngươi không lên cùng ta à?”

Đôi mắt cậu ta long lanh ngấn nước, lúc nhìn tôi với ánh mắt chờ mong trông giống như một chú cún.

Miệng tôi nhanh hơn não một bước.

“Vậy được, tôi lên cùng cậu.”

Lúc tàu lượn leo lên, tôi nắm chặt dây an toàn, nhìn mặt đất cách càng ngày càng xa chỉ cảm thấy cả người rợn tóc gáy.

Tôi thật sự muốn tát mình một phát.

Dư Hà, sao mày lại không có nguyên tắc như vậy!

Thẩm Tập trông lại rất vui vẻ, cả người đều toát ra sự hưng phấn rạo rực.

Tôi nhìn tàu lượn gần như đã leo lên đến đỉnh, trong lòng thầm cầu nguyện, chậm một chút, lại chậm một chút nữa.

Nhưng vô dụng, cảm giác không trọng lượng nháy mắt ập đến khiến cả người tôi như muốn văng ra ngoài, không thể kiểm soát được bản thân, chỉ có thể mất kiểm soát hét lên: “A...”

Tôi cảm thấy tim gan phèo phổi của mình như muốn lao ra khỏi cơ thể dưới tác động của lực ly tâm!

Linh hồn tôi như cũng muốn lao ra khỏi cơ thể luôn!

Khó khăn lắm mới đi hết một vòng, tôi kinh hồn bạt vía nhìn tàu lượn lại bắt đầu leo lên đỉnh, lần này leo rất nhanh, không đến mấy giây đã lên đến đỉnh.

Tôi cúi đầu hít thở sâu hòng làm nhịp tim của mình ổn định trở lại, liếc sang bên cạnh thì thấy Thẩm Tập hình như đang nhìn tôi.

Tôi xoay đầu qua.

Thẩm Tập quả thật đang nhìn tôi.

Trên khuôn mặt trắng bệch gần như trong suốt, đôi mắt cậu ta sáng như sao, mũ được để ở dưới, gió đang thổi tung mái tóc đen nhánh của cậu ta.

Não tôi bỗng trở nên trống rỗng, như bị chết máy vậy, không thể đưa ra bất kỳ mệnh lệnh nào cho cơ thể, chỉ có thể ngơ ngác nhìn cậu ta.

Gần quá.

Tôi gần như có thể nhìn thấy bản thân mình trong đôi mắt của Thẩm Tập.

Chúng tôi nhìn nhau ở độ cao 60m, dưới chân là gió thoảng qua.

Ánh mặt trời vô cùng chói mắt, tôi không nhìn rõ gương mặt cậu ta, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của cậu ta.

Tim tôi bỗng đập loạn xạ.

Tôi không phân biệt được là vì sợ hãi, hay là vì nguyên nhân nào khác.

...

Tôi nhớ có lần tôi đọc được một lý luận ở đâu đó rằng khi một người nơm nớp lo sợ đi qua cầu treo, nhịp tim sẽ không tự chủ đập nhanh hơn.

Nếu như lúc này người đó tình cờ gặp phải một người khác, vậy người đó sẽ hiểu nhầm việc tim đập nhanh này thành bản thân rung động, rồi đem lòng yêu đối phương.

Hiệu ứng này được gọi là hiệu ứng cầu treo.

Tôi không biết tim mình đập nhanh lúc này rốt cuộc là vì tàu lượn sắp lao xuống hay là vì Thẩm Tập đang chăm chú nhìn tôi nữa.

Tôi chỉ biết, ngay lúc này tôi bỗng rất muốn hôn cậu ta.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương