Bạn trai cặn bã
-
Chương 9:
Gần đây ý nghĩ muốn chia tay của Cảnh Nhu đã lên đến đỉnh điểm.
Cô không ngờ rằng mình sẽ ngất xỉu trước mặt Hoắc Bắc Thần và cả đội huấn luyện viên điền kinh. Đã vậy Hoắc Bắc Thần còn không buông tha cho cô, ngày hôm sau anh vẫn ở dưới ký túc xá gọi cô đi chạy. Cô tắt máy mặc kệ thì tên này thật sự ở dưới lầu hét tên cô, không có khái niệm đạo đức chung gì cả.
Cô nghĩ rằng anh ta rất xem trọng mặt mũi, nhưng Đại Nhu nói đúng.
Anh chính là mặt dày không biết xấu hổ.
Cảnh Nhu nghi ngờ anh còn nhớ rõ chuyện cô đòi anh ta một tệ để mua khăn giấy, vẫn luôn chờ để trả thù.
Vì vậy, mỗi ngày trên sân điền kinh đều để lại dấu chân đẫm máu và nước mắt của Cảnh Nhu. Mỗi bước là một lần xin chia tay, hôm qua Cảnh Nhu có 735 bước xin chia tay, hôm nay tăng lên được 756 bước, nhiều hơn 21 bước. Thiếu chút nữa là có thể cán mốc 400 mét để chia tay.
“Cảnh Nhu, Cảnh Nhu, em làm sao vậy, sao hai ngày nay tinh thần em kém thế, buổi tối làm chuyện xấu gì à?” Lôi Thư Hủy lấy khăn tay phất qua phất lại trên khuôn mặt giống như đang mở mắt ngủ của Cảnh Nhu.
Cảnh Nhu bị cọ đến mức mũi phát ngứa, cô che mặt hắt hơi một cái: “Không có gì, chỉ là có hơi buồn ngủ.”
“Đội trưởng, chị cũng đã là đàn chị, có cần thiết phải hỏi Nhu Ca câu này không? Rõ ràng mấy ngày nay cậu ấy đã đổi thành nhãn hiệu ‘chị Thần’.” Đội trưởng đội hát kịch Hà Nam - Nhậm Khởi Nam, đặt một tay trên vai Lôi Thư Hủy, giọng điệu mờ ám kéo dài.
“À xin lỗi, không chú ý, không chú ý.” Lôi Thư Hủy phản ứng lại, nhớ đến bạn trai của Cảnh Nhu là Hoắc Bắc Thần, người được nữ sinh Đại học Tây Kinh bầu chọn là “chàng trai đầu tiên họ muốn ngủ cùng nhất”. Cô chưa thấy được người thật, nên vẫn chưa biết lực sát thương thật sự của anh ta.
“Không, em không muốn bị gắn mác nhãn hiệu với anh ta.” Cảnh Nhu nghiêm túc nói. Hiện tại cô chỉ muốn dẫm chết anh.
Thầy hướng dẫn câu lạc bộ hí khúc vỗ vỗ tay: “Được rồi, mọi người vào tập trung đi, tôi có vài lời muốn nói.”
Ba người và các thành viên khác đến gần giáo viên.
Thầy hướng dẫn nói: “Tuần sau sẽ là lần tuyển chọn đầu tiên cho tiết mục văn nghệ. Nhà trường không yêu cầu biểu diễn một tiết mục hoàn chỉnh mà chỉ xem xét tình hình cơ bản của chúng ta. Nhưng vì có nhiều tiết mục thi đấu nên chúng ta vẫn phải cẩn thận để không bị loại. Đây là một ngày lễ lớn, kỷ niệm một trăm năm thành lập trường, trường học sẽ mời rất nhiều lãnh đạo và cựu học sinh trong trường tới tham gia...” Chuyển ngữ: Luvevaland - Tây Quan team
“Nghe nói Dương Mai người sáng lập tập đoàn Phong Lâm cũng tới tham gia.”
“Wow, người phụ nữ giàu nhất! Mà sao bà ấy cũng tới?”
“Cậu không biết à, trường chúng ta nhận được một khoản phí tài trợ rất lớn từ tập đoàn Phong Lâm!”
“Sau đó mua học hàm tiến sĩ danh dự.” Nhậm Khởi Nam lặng lẽ đến bên cạnh Cảnh Nhu nói.
Cảnh Nhu biết Dương Mai, một người phụ nữ huyền thoại. Bắt đầu từ con số không trong lĩnh vực kinh doanh quần áo, sau đó chuyển sang lĩnh vực tài chính. Với tầm nhìn sắc bén và độc đáo, bà đầu tư vào một số ngành công nghiệp Internet mới mà ít người biết đến vào thời điểm đó, kiếm được rất nhiều tiền. Hiện tại Phong Lâm là khu trung tâm thương mại siêu phát triển ở Tây Kinh, trở thành một trong những khu trọng điểm nhất.
“Bà ấy dư kinh nghiệm để lấy danh hiệu tiến sĩ.” Cảnh Nhu nói.
Sau khi nói về tầm quan trọng của màn trình diễn này trên sân khấu, thầy hướng dẫn hắng giọng nói: “Bởi vì câu lạc bộ của chúng ta có số lượng người tương đối ít, nên tôi và đội trưởng câu lạc bộ Lôi Thư Hủy với đội trưởng đội hát kịch bàn bạc một chút, bọn họ đồng ý tham gia hữu nghị diễn xuất cùng chúng ta. Hôm nay bọn họ cũng đến tham gia tập luyện với chúng ta, nào chúng ta hãy nhiệt liệt hoan nghênh!”
Các thành viên trong câu lạc bộ đã sớm nghe được chuyện này, bọn họ vừa cười vừa ra sức vỗ tay. Các thành viên của câu lạc bộ hí khúc của Đại học Sư phạm Tây Kinh cầm nhạc cụ vừa bước vào vừa mỉm cười.
Câu lạc bộ hí khúc của Đại học Sư phạm tốt hơn Đại học Tây Kinh một chút. Ít ra có tổ chức thành viên nhạc đệm hoàn chỉnh, bọn Lôi Thư Hủy chủ yếu chính là muốn mượn đội ngũ nhạc đệm, ngoài ra còn một người nữa.
Nhậm Khởi Nam chọt chọt Lôi Thư Hủy, cười tủm tỉm nháy mắt với cô ấy.
Lôi Thư Hủy sờ mũi, ánh mắt mang ý cười nhìn về phía nam sinh đang đại diện phát biểu trên sân khấu, đó là bạn trai thanh mai trúc mã của cô - Thang Hoằng Thâm.
Thang Hoằng Thâm hào hoa phong nhã, mặc áo sơ mi kẻ sọc và quần tây nâu, trông như một thiếu gia trong xã hội cũ: “Chào mọi người, tôi tên là Thang Hoằng Thâm, đây đều là thành viên câu lạc bộ âm nhạc của chúng tôi. Chúng tôi rất vinh hạnh vì nhận được lời mời của quý câu lạc bộ, tham gia buổi biểu diễn kỷ niệm một năm của trường các bạn. Chúng tôi chắc chắn sẽ làm việc chăm chỉ để hoàn thành nhiệm vụ, cảm ơn tất cả mọi người.” Chuyển ngữ: Luvevaland - Tây Quan team
Lại là một tràng pháo tay nồng nhiệt.
Thầy hướng dẫn cười nói: “Bạn học Thang có hát kịch Hoàng Mai*, cũng là bạn học cùng thầy với đội trưởng Lôi Thư Hủy chúng ta. Lần này cùng với Lôi Thư Hủy hợp diễn, vừa hay thành một đôi thần tiên, bây giờ để họ biểu diễn cho chúng ta nghe một chút được không?”
*Kịch Hoàng Mai là một loại hí khúc của tỉnh An Huy nhập từ Hoàng Mai, tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc
Mọi người trong câu lạc bộ đều biết mối quan hệ giữa Lôi Thư Hủy và Thang Hoằng Thâm, bởi vì Thang Hoằng Thâm, người trong “top 10 những người bạn trai hàng đầu” đã đến đây hỗ trợ rất nhiều lần.
Mọi người bắt đầu ồn ào: “Đôi thần tiên, đôi thần tiên!”
Lôi Thư Hủy bị đẩy lên sân khấu, hiếm khi thấy cô gái ngày thường tùy tiện, hôm nay lại có chút ngượng ngùng.
Thang Hoành Thâm cười với cô ấy, ánh mắt vô cùng dịu dàng.
“Nghe nói đội trưởng và anh Thang quen nhau từ khi học cấp ba, hai người từ khi ở tiểu học đã học hát kịch Hoàng Mai.” Nhậm Khởi Nam chia sẻ chuyện cô ấy nghe được.
Cảnh Nhu gật đầu nhìn hai người bắt đầu biểu diễn trên sân khấu.
Không hổ là cặp đôi bên nhau đã nhiều năm, mọi hành động đều rất ăn ý. Giọng hát cũng rất mượt mà. Tuy rằng không thể so sánh được với diễn viên hát kịch Hoàng Mai chuyên nghiệp, nhưng lại có thêm một cảm giác thân mật của cặp tình nhân.
“Thật hâm mộ, người yêu thanh mai trúc mã.” Nhậm Khởi Nam thở dài: “Tớ cũng muốn có một người.”
Lương Nghị ở sau lưng chọc chọc Cảnh Nhu, dùng ngón tay cái chỉ ra bên ngoài. Cảnh Nhu hiểu ý, lặng lẽ bước ra khỏi lớp cùng với cậu ta.
Hai người đi một đoạn ngắn trên hành lang, dừng lại trước một phòng học trống. Lương Nghị quay đầu lại, ôm đầu ngượng ngùng nói: “Cảnh Nhu, tôi muốn thảo luận với cậu một chuyện.”
“Có chuyện gì vậy?”
Ánh mắt Lương Nghị dao động, dường như rất buồn rầu: “Cậu có thể nhờ đội trưởng mượn một thành viên hí khúc của Đại học Sư phạm để hát với cậu không?”
“Tại sao?” Cảnh Nhu nghiêng đầu: “Bạn diễn của tôi không phải là cậu sao?”
“Nhưng tôi cảm thấy trình độ của tôi quá thấp, không hợp với cậu chút nào.”
Cô gái thẳng thắn Cảnh Nhu gật đầu đồng ý: “Ừ, cách hát có chút vấn đề.”
Lương Nghị chịu phải đả kích lớn, cúi đầu xuống.
Tuy rằng cậu ta có thể tự mình hiểu lấy mình nhưng lời nói thật luôn xát muối vào vết thương!
“Nhưng cậu đã tiến bộ hơn trước rất nhiều, tôi cảm thấy rất thú vị.” Cảnh Nhu khẽ cong môi: “Chẳng qua bản thân tôi cũng chỉ là trình độ của fan hâm mộ, nhưng đổi với ai đây?”
Lỗ tai Lương Nghị đỏ lên: “Cảnh Nhu, lúc trước tôi nghĩ rằng cậu không thích nói chuyện với mọi người. Nhưng chỉ sau khi làm quen tôi mới biết được cậu là người ngoài lạnh trong nóng, cậu rất đáng yêu...” Chuyển ngữ: Luvevaland - Tây Quan team
“Vậy thì sao?” Một giọng nam kiêu ngạo vang lên từ sau hành lang. Nam sinh có dáng người thon dài cao gầy, một tay đút túi, chầm chậm đi về phía hai người họ.
“Anh là...” Hoắc Bắc Thần!
Lương Nghị còn chưa kịp chột dạ, trước mắt đột nhiên tối sầm lại, cổ họng như nghẹt thở. Cậu ta mới nhận ra bản thân bị đấm một cú vào bụng, sau đó bị đánh vào mặt, một cơn đau dữ dội truyền đến, ngay lập tức mùi máu tanh truyền khắp khoang miệng, cậu ta nặng nề ngã xuống đất.
Từ trước đến nay cậu ta luôn là một sinh viên ngoan, lần đầu tiên trong đời bị người khác đánh.
Hoắc Bắc Thần vừa dùng bạo lực, anh nhìn Lương Nghị từ trên cao, khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ hung ác, không còn một chút hình tượng tao nhã nào.
Cảnh Nhu trơ mắt nhìn Hoắc Bắc Thần không phân biệt đâu là xanh đỏ trắng đen, đánh Lương Nghị ngã trên mặt đất.
Cô nhíu chặt mày đỡ Lương Nghị lên: “Cậu không sao chứ?”
Lương Nghị ngậm cái răng hàm bị đánh rụng trong miệng, nhưng cậu ta lại ôm mặt, hàm hồ nói: “Tôi không sao.”
Một tay Hoắc Bắc Thần kéo Cảnh Nhu đến bên cạnh anh, Cảnh Nhu bị kéo có chút đau, cô muốn hất tay anh ra.
“Lương Nghị, thật là xin lỗi, cậu đi vào trước đi.”
Cảnh Nhu nói xong, liếc mắt nhìn Hoắc Bắc Thần một cái, đi thẳng xuống cầu thang. Hoắc Bắc Thần cau mày lại, nhấc chân đi theo sau cô.
Cảnh Nhu nhanh chóng bước ra khỏi tòa nhà nghe - nhìn, xung quanh không có người chỉ có mấy cây đèn đường đứng ở hai bên, đám côn trùng bay lượn không ngừng quanh đèn.
Nghe thấy tiếng bước chân của Hoắc Bắc Thần ở phía sau, Cảnh Nhu dừng bước, xoay người lại.
Hoắc Bắc Thần đứng trước mặt cô. Hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
“Hoắc Bắc Thần, miệng của anh dùng để làm gì?” Cảnh Nhu hỏi anh.
“Hôn.”
“... Còn gì nữa?”
“Mắng người khác.” Hoắc Bắc Thần hất cằm.
Cảnh Nhu nhắm mắt lại: “Hình như tính năng của anh không được đầy đủ, muốn quay trở về để thăng cấp không?” Tốt nhất quay về lò luyện chế lại, hoàn toàn giống như phế phẩm. Chuyển ngữ: Luvevaland - Tây Quan team
Hoắc Bắc Thần bước lên phía trước, nâng cằm Cảnh Nhu lên một cách cợt nhả: “Nếu như tính năng tôi không được đầy đủ, bây giờ em muốn thử chút hay không?”
Cảnh Nhu bắt được tay anh: “Anh không biết miệng là dùng để giao tiếp sao?”
“Không biết.”
“Anh đi xin lỗi Lương Nghị đi.”
Sắc mặt Hoắc Bắc Thần chùng xuống, Lương Nghị là thằng nhóc vừa rồi sao: “Tại sao tôi phải xin lỗi?”
“Anh vô duyên vô cớ đánh cậu ấy.”
“Cậu ta muốn dụ dỗ người của tôi, tôi chỉ dạy cho cậu ta một bài học.”
“Cậu ấy dụ dỗ tôi lúc nào? Cứ cho là cậu ấy dụ dỗ, thì cũng là dùng miệng để nói, anh không biết dùng miệng để nói lại à!” Cảnh Nhu tăng âm lượng.
“Quả nhiên cậu ta dụ dỗ em!” Hoắc Bắc Thần ngang ngược nói: “Tôi nói cho em biết, Cảnh Nhu, hiện tại em là bạn gái của tôi, đừng để tôi phải suy nghĩ linh tinh!”
Ông nói gà bà nói vịt. Cảnh Nhu tức giận đến mức bật cười: “Anh có đi xin lỗi hay không?”
“Không đi!”
Cảnh Nhu nhìn chằm chằm vào anh một lúc lâu, sau đó quay người trở lại tòa nhà nghe - nhìn.
“Em muốn làm gì?” Hoắc Bắc Thần không vui nắm lấy tay cô.
“Tôi không có gì để nói với người chỉ biết sử dụng bạo lực.” Cảnh Nhu hất tay anh ra, không quay đầu lại mà đi lên bậc thang.
“Tôi cũng không có gì để nói với một người đã có bạn trai rồi mà còn đi chiêu ong dụ bướm khắp nơi!” Hoắc Bắc Thần nghiến răng nghiến lợi lớn tiếng nói, nhanh chóng xoay lưng rời đi ngược hướng với Cảnh Nhu. Chuyển ngữ: Luvevaland - Tây Quan team
Sau đêm hôm đó, Cảnh Nhu được yên tĩnh trở lại.
Buổi sáng Hoắc Bắc Thần không tới gọi cô đi chạy bộ, giữa trưa không tìm cô ăn cơm, buổi tối cũng không thấy được bóng dáng anh đâu.
Nhưng mà Cảnh Nhu đã thấy anh hai lần, bên cạnh anh luôn có một hai cô gái đi cùng. Cô không gọi anh, anh cũng không nhìn thấy cô.
Sự sùng bái của Thân Chiêu Chiêu đối với Cảnh Nhu đã nâng lên một tầm cao mới: “Mới làm hòa được hai ngày mà cậu lại cãi nhau với người ta rồi, chị Nhu à, chị thật là tuyệt vời!”
“Răng của Lương Nghị bị đánh gãy một cái.” Cảnh Nhu băn khoăn cảm thấy có lỗi, muốn lấy tiền để bồi thường cho Lương Nghị, nhưng Lương Nghị lại không nhận, chỉ là lúc gặp mặt luôn rất kỳ quái.
“Đại ca Hoắc của tớ mà ác lên thì không thèm nhiều lời.” Quan Trạch Nam cảm thán.
Mễ Dương định mở miệng nói, suy nghĩ rồi lại thôi.
Buổi tối tập luyện hôm nay vẫn như thường lệ, lúc kết thúc đã gần 9 giờ. Cảnh Nhu sờ bụng, dự định đi qua phố ăn vặt mua chút trái cây trở về. Lúc vừa mới bước ra thì gặp được Kinh Kinh Dương cầm một chiếc túi phân hủy sinh học đựng hộp cơm, có một số xiên tre lộ ra bên ngoài, mùi hương thịt nướng tỏa ra tràn ngập bốn phía.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook