Bạn trai cặn bã
Chương 57:

“Em là sinh viên hàng đầu của đại học Tây Kinh, còn sợ sau này không được nhận tiền lương hay sao?” Phương Dung lấy điều khiển từ xa chuyển kênh.

Đại Nhu tiếp tục thở dài: “Không phải là bây giờ không có hay sao… Đúng rồi, chị Phương Dung, buổi sáng hôm nay em nghe thấy chị Lý Hiền nói chuyện với giám đốc Dương, khen kế hoạch lần này của chị rất tốt!”

Đôi mắt Phương Dung lập tức sáng rực: “Có phải không? Là thật à? Giám đốc dự định dùng kế hoạch của chị thay cho kế hoạch của tên mập chết tiệt kia à?”

“Cái này em cũng không rõ, nhưng tám chín phần mười là vậy!” Đại Nhu “pặc” một tách đôi đôi đũa trong tay.

“Yes!” Phương Dung phấn khởi làm động tác chiến thắng: “Em yêu, em tiếp tục giúp chị quan sát, có gì lập tức nói với chị!”

“Không thành vấn đề!”

“Chị, chị, chị, còn chị, đừng quên chị!” Trương Tòng Liễu vội vàng đẩy đẩy Cảnh Nhu.

“Yên tâm yên tâm, sao em có thể quên chị Trương được!”

“Chao ôi, đứa bé ngoan!” Trương Tòng Liễu tặng Đại Nhu một nụ hôn gió.

Đại Nhu ngây ngô cười hì hì, cúi đầu ăn mì xào.

“Là cơ hội tốt, có phải có thể nhân cơ hội hỏi chuyện chị Lý Hiền rồi không?” Cảnh Nhu hỏi.

Kiên nhẫn một chút, người trẻ, bây giờ mới nhập môn. Đại Nhu thản nhiên ăn mì xào, tin tức chính xác không dễ gì mà nghe được đâu.

Cảnh Nhu đột nhiên cảm thấy thế giới đối với con người đơn giản như cô tràn ngập ác ý sâu đậm. Đến tin tức còn phân biệt thật giả?

Hôm nay Lý Hiền cũng đi cùng nhóm người mẫu ra ngoài, nói là bên ngoài nắng to, sợ Cảnh Nhu bị cảm nắng nên không cho cô đi cùng. Vốn dĩ Cảnh Nhu muốn nói cô không có yếu đuối như thế, Lý Hiền lại lỡ miệng nói một cách mờ ám. Thực ra Hoắc Bắc Thần đã gọi điện thoại giao hẹn với Lý Hiền từ trước, miêu tả Cảnh Nhu rất mong manh yếu đuối, gió thổi một cái là ngã, nên nhờ Lý Hiền quan tâm một chút. Cảnh Nhu không khỏi xấu hổ, phản ứng đầu tiên là trở về mắng Hoắc Bắc Thần một trận.


Tóm lại là không được đi, Đại Nhu ăn cơm xong, trở về văn phòng riêng của Lý Hiền. Bình thường Lý Hiền sẽ để cô nghỉ trưa ở trong phòng này, trong phòng có một giường xếp, một ghế sô pha. Thường là Lý Hiền ngủ trên giường, Cảnh Nhu ngủ trên sô pha, nghỉ ngơi một tiếng lại tiếp tục làm việc.

Đại Nhu đóng cửa, khóa trái lại, lần lượt kéo hết bốn cửa chớp xuống. Cô xoay người trở lại trước bàn làm việc, chọn một cây kẹp giấy, ngâm nga một bài hát, rồi tách chiếc kẹp ra, ngồi xổm xuống cắm nó vào trong ngăn kéo có khóa.

“... Cô đang làm gì?” Cảnh Nhu không chắc chắn hỏi.

“Điều tra.” Đại Nhu có vẻ như tự nói chuyện một mình trong phòng làm việc không một bóng người, cô thuần thục mân mê hai cái là ngăn kéo đã mở ra.

“Tôi cảm thấy chúng ta như đang phạm tội ấy.” Đại Nhu sao lại làm những động tác khiến cô không thể lường trước được như thế?

Trong lúc đặc biệt thì phải sử dụng thủ đoạn đặc biệt. Chị Lý Hiền này không giống La Mỹ Liên. Đại Nhu lật đồ đạc trong ngăn kéo, bên trong có vài tài liệu, còn có một ít hóa đơn, Đại Nhu mở từng cái ra xem, xem qua một lượt hóa đơn. Toàn là về lý lịch của người mẫu và hóa đơn mua sắm, không có gì kỳ lạ, cô lại tiếp tục mở ngăn kéo thứ hai.

“Cô có ý gì đây? Cô nghi ngờ chị Lý Hiền à?"

Tất nhiên là nghi ngờ. Đại Nhu mở ra ngăn kéo thứ hai, bên trong vẫn là những tài liệu về người mẫu, nhưng hình như là những người mẫu đang được lựa chọn, trên CV của một số người có đánh dấu tích, mấy người khác đánh dấu gạch chéo. Lật đến tờ giấy cuối cùng, Đại Nhu nhướng mày: “Tôn Bạch Nhụy mà lại bị đánh dấu gạch chéo?”

“Cô biết cô ấy?”

Biết chứ, là người nổi tiếng rất hot, không ngờ người mẫu mới ra mắt còn bị loại? Đại Nhu xem thêm một lát nữa, rồi đóng tài liệu lại, để vào chỗ cũ. Kệ đi, không quan tâm chuyện của cô ta nữa.

Đại Nhu tiếp tục mở cái ngăn kéo thứ ba.

Tất nhiên Cảnh Nhu cũng không có hứng thú với người nổi tiếng, cái cô để ý hơn là vấn đề vừa rồi: “Vì sao cô lại nghi ngờ chị Lý Hiền?”

Cô biết nếu như trong cốp xe của cô có một thi thể, thì cô tuyệt đối không phải phạm pháp. Đại Nhu cạy một hồi lâu, cũng không cạy mở được cái ngăn kéo tủ thứ ba. Cô rút ra cái kẹp giấy đã cong đến mức biến dạng, ném vào sọt rác, rồi lại với tay lấy một cái kẹp khác.


“… Không, tôi cảm thấy là cô làm cảnh sát lâu rồi, nên bắt đầu nghi ngờ thế giới.”

Có lẽ thế. “Xoẹt” một tiếng, Đại Nhu kéo cái ngăn kéo thứ ba ra. Bên trong đặt một ít đồ cá nhân, đồng hồ, kính râm,... Một vỉ thuốc ở trong góc, Đại Nhu lấy ra, phía sau in toàn là chữ nước ngoài, từ đơn rất lạ rất dài, Cảnh Nhu không biết, hỏi: “Thuốc gì vậy?”

Cô không biết thì sao tôi biết được. Đại Nhu ném lại thuốc vào trong ngăn kéo, cô nản lòng, đóng ngăn kéo lại một cách đột ngột.

Đồ không ở đây.

“Đồ gì?” Cảnh Nhu không ngờ Đại Nhu đang tìm một đồ vật cụ thể.

Lý Hiền có một quyển sách nhỏ có khóa mật mã, bên trong chắc chắn là có manh mối.

“Sao cô biết được?”

… Đó là quyển sổ có khóa mật mã.

Nói như vậy cũng hoàn toàn có lý. Nếu bên trong không có nội dung quan trọng, sao đến cả sổ ghi chép cũng phải khóa? “Đại Nhu, tôi thấy cô còn thông minh hơn tôi.”

Đại Nhu khẽ cười một tiếng: “Tôi là cô, cô chính là tôi, ai thông minh hơn ai cơ chứ? Tôi chẳng qua là có nhiều năm trải đời hơn cô mà thôi.”

Không thể tìm được đồ quan trọng, Đại Nhu tụt hứng nên đi ngủ trưa. Không lâu sau, mấy người Lý Hiền đã quay trở lại, ai cũng đổ mồ hôi đầy đầu, đi ngang qua giống như là mang theo hơi nóng. Cảnh Nhu thật sự đã được đổi trở lại, cô nhẹ nhàng thở một cái.

Công việc buổi chiều rất nhẹ nhàng, Cảnh Nhu photo giúp một ít tài liệu, rồi cùng Lý Hiền đi xem những bức ảnh đã chụp xong hồi sáng. Gần giờ tan làm, Hoắc Bắc Thần gửi tin nhắn tới, nói anh đã đợi ở bên dưới. Ngày nào Hoắc Bắc Thần cũng đón Cảnh Nhu tan làm, hai người họ hoặc là đi bơi lội, hoặc là đi dạo phố, hoặc là mua đồ ăn về chung cư tự nấu. Từ cấp hai Cảnh Nhu đã biết nấu ăn, Hoắc Bắc Thần chỉ có vai trò trợ giúp.

Hôm nay hai người họ đã hẹn đi xem phim, một bộ phim thể loại thảm họa vừa mới chiếu. Tối hôm qua đã đặt chỗ ở trên điện thoại, là hai chỗ ngồi ở chính giữa.


Bộ phim này có sức hút rất lớn, nói là siêu phẩm gây chấn động lòng người nhất năm nay. Đạo diễn, diễn viên và hiệu ứng 3D đều thuộc hàng đỉnh cao. Ngoại trừ hàng ghế số 1 và 2 ra thì cả rạp phim đều chật kín. Quả thực phim rất hay, đoạn cao trào rất đặc sắc, nhưng đối với Hoắc Bắc Thần thì vẫn chưa tới lắm, có lẽ là do kỳ vọng hơi cao một chút.

Nhiều người đã rất xúc động khi một cậu bé chết ở đoạn kết, xung quanh đều nghe thấy tiếng sụt sịt. Hoắc Bắc Thần quay đầu, Cảnh Nhu không có biểu cảm gì, cứ bình tĩnh như không.

Hoắc Bắc Thần quả thật thấy bản thân đã nghĩ quá nhiều.

Khi ra về, hai người thu dọn cốc coca cola đôi và bắp rang. Cuối cùng hai người ra khỏi rạp chiếu phim, Cảnh Nhu muốn đi vệ sinh, nói Hoắc Bắc Thần ra bên ngoài chờ cô. Hoắc Bắc Thần ở trong sảnh lớn tìm một chiếc ghế tựa để ngồi, mở điện thoại ra có hai cuộc gọi nhỡ. Trước khi gọi lại, anh nhìn chằm chằm vào bức ảnh khuôn mặt quỷ Cảnh Nhu đã chụp gửi cho anh vào lễ tình nhân ở trên màn hình, cười ngây ngô một lúc. Anh gọi điện thoại xong, đợt một lúc Cảnh Nhu mới đi ra.

Hoắc Bắc Thần hỏi cô có ăn bắp rang nữa không, không ăn thì anh ném đi, Cảnh Nhu gật đầu nói ăn, rồi ôm hộp bắp rang ở trong lồng ngực. Hoắc Bắc Thần đột nhiên cúi người, chau mày nhìn vành mắt hơi đỏ của Cảnh Nhu: “Em khóc à?”

“Đâu có đâu.” Cảnh Nhu cúi đầu ăn bắp rang.

“Lừa quỷ à, em xem hai mắt em này, giống y con thỏ.” Hoắc Bắc Thần sờ mặt cô, gương mặt vẫn còn hơi ướt: “Sao em lại khóc, vừa nãy cãi nhau với ai à? Bị bắt nạt à?” Chẳng trách lâu như vậy cô mới đi ra, thì ra là có vấn đề. Hoắc Bắc Thần thay đổi sắc mặt, xắn tay áo muốn đi tìm người để đánh.

Cảnh Nhu dở khóc dở cười giữ chặt anh lại: “Rốt cuộc não anh chứa gì thế, em cãi nhau với ai chứ! Thang máy tới rồi, còn không mau đi thôi?” Cô mạnh mẽ lôi Hoắc Bắc Thần vào thang máy, ở trong thang máy anh vẫn chưa từ bỏ ý định truy hỏi, Cảnh Nhu nhét một nắm bắp rang chặn miệng anh lại.

Thang máy tới bãi đỗ xe tầng hầm, Hoắc Bắc Thần vẫn cố chấp hỏi sao mắt cô lại đỏ, Cảnh Nhu hết cách, sau khi lên xe đã nói: “Em khóc là vì đứa bé kia.”

“Là đứa bé nào?”

“Là đứa bé chết trong phim.”

Hoắc Bắc Thần sửng sốt một lúc: “Muội Muội, có phải cung phản xạ của em có dài quá không? Ở trong rạp phim sao em không khóc?” Bộ phim này đã hết rồi, chiếu xong rồi, cô mới bắt đầu khóc.

Cảnh Nhu cúi đầu ăn một hạt bắp rang: “Cung phản xạ của em dài mà."

Hoắc Bắc Thần lắc đầu buồn cười, thấy hình như cô không sao thật, đưa tay nhéo nhẹ cổ cô rồi lái xe ra khỏi bãi đỗ xe.

——————


Phố kỹ thuật số Thập Hương Đồn ở Tây Kinh, là một trong những phố sản xuất sản phẩm kỹ thuật số đầu tiên. Nơi này khá vắng vẻ, thời còn huy hoàng đâu đâu cũng là người, giống như khung cảnh của khách sạn năm sao. Nhưng mấy năm nay đã không còn được như trước kia. Việc kinh doanh đã bị cướp bởi các khu phố kỹ thuật số lớn và nhỏ khác nhau mọc lên ở khắp mọi nơi. Cuối tuần cũng vắng ngắt, người chạy tới chạy lui ngoài nhân viên cửa hàng ra, thì chỉ có cửa hàng trưởng. Phố kỹ thuật mới thay đổi quyền sở hữu, có lẽ là muốn khẳng định vị thế của chính mình. Nhiệt độ điều hòa ở trung tâm cực kỳ thấp, bên ngoài mặt trời chói chang lên đỉnh đầu, bên trong lại giống hầm băng cỡ lớn, khiến cả người lạnh cóng.

Lữ Trì khoác lên bộ đồ thể thao, đeo chiếc kính gọng đen, anh ta hắt xì hơi một cái, xoa xoa tay lẩm bẩm mắng chủ sở hữu vài câu. Ngồi xổm xuống lấy ra cái nĩa của mì ăn liền đặt ở trên ghế, mở gói súp dầu màu đỏ khuấy vài cái, cứ ngồi như vậy ăn từng miếng to một.

“Leng keng leng keng...”

Thanh âm rất quen thuộc, là quầy bán móc chuông treo điện thoại. Lữ Trì nhai mì ăn liền nhướng mắt nhìn lên trên, là một cô bé sinh viên xinh xắn đáng yêu, cười như có như không, đẩy mấy chiếc chuông móc khóa.

“Năm tệ một cái, mười tệ ba cái.” Lữ Trì lạnh lùng báo giá, rồi lại cúi đầu ăn bữa trưa của anh ta.

“Tôi không mua cái này.” Cô bé sinh viên nói không mua, lại còn cứ đẩy chuông, giống như rất thích âm thanh này.

Lữ Trì ăn mì xong, lại ừng ừng húp hết nước súp, dùng tay áo lau miệng, đứng lên chống tay xuống mặt bàn: “Vậy cô mua cái gì?”

Lữ Trì nhìn vào mắt cô bé sinh viên, trong nháy mắt cảm thấy hoài nghi. Tuy rằng bên ngoài cô bé này nhìn giống như sinh viên, nhưng đôi mắt cô ẩn giấu sự từng trải qua biến cố của cuộc đời, không giống như ánh mắt của một sinh viên.

Cô bé sinh viên tiếp tục đẩy chuông: “Tôi muốn mua Gấu Trúc Nhỏ.”

“Cô muốn mua cái gì?” Lữ Trì ngoáy lỗ tai.

“Tôi nghi ngờ bạn trai ngoại tình, muốn mua Gấu Trúc Nhỏ xác nhận tình hình một chút.”

Lữ Trì cười, nhưng đôi mắt không cười: “Cô gái đẹp, muốn xem gấu trúc thì đi vườn bách thú, không phải tôi đeo kính thì là gấu trúc.”

“Ông chủ, theo những lời ông nói, dù ông có đeo kính thì cũng không dễ thương như gấu trúc đâu.” Cô bé sinh viên không đẩy chuông nữa, nhìn về phía anh ta cười nhàn nhạt: “Thứ tôi muốn là virus nghe trộm điện thoại của anh, Gấu Trúc Nhỏ.”

Lữ Trì thu lại nụ cười trên miệng: “Em gái họ gì?”

“Kẻ hèn này họ Cảnh, tên một chữ Nhu.”


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương