Bạn trai cặn bã
Chương 4:

Khóe môi Hoắc Bắc Thần run rẩy mấy cái: “Cảnh Nhu.”

“Hả?” Đột nhiên Cảnh Nhu hoàn hồn, cô mờ mịt nhìn bốn phía vẫn còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì.

“Cảnh Nhu, Hoắc Bắc Thần bảo cậu đến ngồi cạnh anh ấy.” Mễ Dương nhỏ giọng nói.

Chẳng phải bên cạnh anh đã có người ngồi sao? Cảnh Nhu nhìn sang, ơ, sao không có ai?

“Còn không mau qua đây?” Hoắc Bắc Thần có chút nghiến răng nghiến lợi nói.

Cô khá lắm. Anh chưa từng có người bạn gái không biết chừa cho anh tí mặt mũi nào như thế này.

Cô cũng đã ngồi xuống, ngồi chỗ nào không phải đều giống nhau cả sao? Cảnh Nhu theo bản năng muốn từ chối, nhưng nghĩ lại, hôm nay là sinh nhật Hoắc Bắc Thần, tốt hơn là không nên chọc phải cái người thọ tinh* này.

*thọ tinh: là chủ bữa tiệc sinh nhật, người được chúc mừng sinh nhật trong hôm đó

Cảnh Nhu chậm rãi đứng lên, cầm lấy cái túi đặt sau mông, giống như người già chậm rì rì đi về phía anh.

Mấy người bạn của Hoắc Bắc Thần đều trợn tròn mắt.

Đây là… Cô gái mặc đồ thể thao 360 độ không ngực không mông này là bạn gái mới của Hoắc Bắc Thần?

Có lầm không vậy? Đây là vào Đại học “mọt sách” nên phẩm vị cũng trở nên “mọt sách” sao?

Cảnh Nhu đến bên trái Hoắc Bắc Thần ngồi xuống còn chưa ngồi vững, ghế đã bị chân Hoắc Bắc Thần dùng sức móc một cái, cả ghế và cả người Cảnh Nhu đều bị kéo đến gần anh. Chuyển ngữ: Luvevaland - Tây Quan team

Cảnh Nhu hoảng hốt, quay đầu nhìn anh.

“Nhiều người như vậy, em chiếm nhiều chỗ như thế làm gì.” Hoắc Bắc Thần lạnh lùng nói.

Anh trai mập mạp bên cạnh Cảnh Nhu vội vàng tự động dịch ghế, tiếp theo là một chuỗi domino ghế di chuyển, đến chỗ Khổng Ba thì đột nhiên dừng lại.

“Đây là Cảnh Nhu, bạn gái tôi.” Hoắc Bắc Thần cộc cằn giới thiệu, sau đó chỉ vào Sử Tế lần lượt giới thiệu giống như điểm danh: “Đều là bạn của anh, Sử Tế, Lộ Phi Chu, Dương Miểu Miểu…”

Anh đọc một lượt tên mấy người họ từ trên xuống dưới, cũng mặc kệ Cảnh Nhu có nhớ kỹ hay không.

Cảnh Nhu lễ phép gật đầu, mấy người bạn kia cũng đáp lại cô chỉ là mức độ nhiệt tình khác nhau, nhìn chung thì cũng không mấy nhiệt tình.

Cảnh Nhu có thể hiểu được. Điều này cũng giống như trong nhà sinh nhiều con, sinh càng nhiều thì càng không quý trọng. Hoắc Bắc Thần đã quen nhiều bạn gái như vậy, chắc bọn họ đều đã chai sạn.


Cô nhìn bạn cùng phòng của mình, muốn mở miệng nói, Kinh Kinh Dương đã lên tiếng nói trước: “Ba cô gái đẹp này là bạn cùng phòng của Cảnh Nhu, Mễ Dương, Quan Trạch Nam, Thân Chiêu Chiêu.”

Ba người bị điểm danh vội vàng gật đầu chào, cũng coi như là chính thức quen biết.

Các món ăn đã được gọi từ lâu, người phục vụ đứng trong phòng bao gọi ra ngoài kêu người dọn món ăn lên, một lát sau, những người phục vụ mặc đồng phục và mang khẩu trang liên tục bưng thức ăn tiến vào, ngay lập tức đã dọn đầy cái bàn to cỡ hai mươi người.

“Anh Kinh nhà chúng ta đối với anh Hoắc mới là chân ái, lần trước sinh nhật tôi đòi cậu ấy quà sinh nhật, cậu ấy liền đưa cho tôi một bao lì xì 100 tệ để tôi đi mua hamburger ăn là xong việc!” Sử Tế rung đùi đắc ý mà cảm khái.

Nhóm người cười ha ha.

Kinh Kinh Dương nói: “Vốn dĩ là một đồng tôi cũng không muốn cho cậu nhưng cậu khóc lóc năn nỉ nên tôi mới đưa.”

Hoắc Bắc Thần gọi phục vụ tới: “Có hơi lạnh, chỉnh điều hòa cao lên.”

“Gì chứ, Hoắc Bắc Thần, tôi không cảm thấy lạnh thì cậu lạnh cái gì, sao bây giờ lại yếu như vậy?” Khổng Ba cười nhạo anh.

“Chắc không phải là anh Hoắc bị ép khô chứ?” Một người cười hì hì quái dị.

Hoắc Bắc Thần dùng ánh mắt chứa sát khí nhìn qua, đối phương lập tức sợ hãi.

“Có phái nữ ở đây, nói chuyện nhã nhặn chút.” Kinh Kinh Dương nói: “Đừng hút thuốc nữa.”

“Không phải chứ đại ca, con gái vốn dĩ cũng hút thuốc mà!” Lộ Phi Chu rên lên, giống như tùy ý vươn tay chỉ thẳng Khổng Ba.

Mấy nữ sinh ồn ào nói là bọn họ không tôn trọng các cô.

Hoắc Bắc Thần nói: “Không hút thì không hút, cất hết thuốc đi!”

Chủ nhân bữa tiệc và thọ tinh đều đã lên tiếng, mấy nam sinh không thể không dập thuốc, cất hết mấy điếu thuốc.

Đồ ăn đã được chuẩn bị xong, anh trai béo không cho phục vụ cầm chai rượu, tự mình đứng lên rót rượu cho Hoắc Bắc Thần: “Nào nào nào, trước tiên phải rót cho đại thọ tinh hôm nay của chúng ta một ly.” Anh ta cười hì hì rót cho Hoắc Bắc Thần một ly rượu trắng đầy, Cảnh Nhu không biết đó là rượu gì nhưng vừa rót ra cô liền ngửi thấy mùi rượu rất đậm, đây là cái mùi mà họ gọi là hương rượu thơm nức mũi. Chuyển ngữ: Luvevaland - Tây Quan team

“Nào, bạn gái đại thọ tinh, cũng uống một…”

“Cậu bị ngốc à? Cô ấy thì uống rượu cái gì.” Hoắc Bắc Thần dùng một tay ngăn ly rượu cho Cảnh Nhu: “Chờ lát nữa rót một ly mà cô ấy uống vào thì lại rắc rối.”

“Có khi tửu lượng của cô ấy còn tốt hơn cậu.” Lộ Phi Chu nói.

“Có rượu vang đỏ nữa, không thì cô gái đẹp uống rượu vang đỏ đi, để dưỡng nhan!”


Hoắc Bắc Thần tức giận: “Nghe không hiểu tiếng người sao? Đổi cho cô ấy nước trái cây!”

“Được được được, đổi nước trái cây, đổi nước trái cây!” Trời ơi lão tổ tiên này, đến cả quyền lên tiếng cũng không cho bạn gái nói.

Nếu anh dám đối xử với bạn gái như vậy thì đã sớm bị đá bay rồi.

Cái anh chàng này có tính tình tàn bạo như vậy, sao vẫn có nhiều nữ sinh thích cậu ta thế?

Người phục vụ có việc để làm, mở hai chai nước trái cây, mỉm cười rót cho Cảnh Nhu và mấy cô nàng muốn uống nước, Mễ Dương với Thân Chiêu Chiêu đều muốn nước trái cây, chỉ có Quan Trạch Nam chọn rượu vang đỏ.

Chờ đến khi toàn bộ người trong phòng đều có đủ đồ uống, Kinh Kinh Dương nâng cốc lên cụng ly: “Vậy thì chúng ta cùng nhau chúc ‘cẩu tử’ sinh nhật vui vẻ nhé?”

“Ai là ‘cẩu tử’?” Hoắc Bắc Thần dùng cánh tay dài kẹp cổ Kinh Kinh Dương, trên mặt là nụ cười tươi đùa giỡn.

Mọi người cùng đứng lên: “Bắc Thần, sinh nhật vui vẻ!”

“Bắc Ngao, sinh nhật vui vẻ!”

“Cẩu Tử, sinh nhật vui vẻ!”

Hoắc Bắc Thần cầm ly rượu lên chạm vào bàn một chút: “Cảm ơn mọi người!”

Hoắc Bắc Thần quay đầu nhìn về phía Cảnh Nhu, thản nhiên chạm ly với cô.

“Sinh nhật vui vẻ.” Cảnh Nhu nói.

Tuy là biết rằng ở tương lai Hoắc Bắc Thần sẽ đối xử với cô rất tệ, nhưng Cảnh Nhu vẫn không thể làm điều thiếu tôn trọng trong bữa tiệc sinh nhật của người khác được.

Hoắc Bắc Thần mỉm cười, ngửa đầu cầm ly rượu lên uống cạn một hơi.

Đồ ăn ở nhà hàng thật sự rất đặc biệt, Cảnh Nhu vùi đầu vào để ăn, dường như Hoắc Bắc Thần và bọn Kinh Kinh Dương chẳng hề động đũa, phần lớn thời gian đều ngồi đó uống rượu.

Tửu lượng của Quan Trạch Nam vượt qua dự kiến của Cảnh Nhu, cô ấy cứ một ly rồi thêm một ly mà nâng rượu, nhưng vẫn phát âm rất rõ ràng.

Đến khi trên bàn chỉ còn lại đồ ăn thừa, Lộ Phi Chu đề nghị đổi địa điểm, đi lên phòng hát để tiếp tục.


“Được! Đúng rồi, Bắc Thần, đây là quà tôi tặng cậu.” Sử Tế đứng lên, cầm một cái hộp nhỏ đưa cho Hoắc Bắc Thần, Hoắc Bắc Thần mở ra, bên trong là một cái đồng hồ Jaeger.

“Thế nào?” Hoắc Bắc Thần lấy đồng hồ ra, hỏi Cảnh Nhu.

Mặt đồng hồ màu trắng, con số hiển thị màu đen, đơn giản sang trọng.

“Khá đẹp.” Cảnh Nhu thành thật nói.

“Của em đâu? Lấy ra đây.”

“Cái gì?”

“Quà sinh nhật.”

Cảnh Nhu sờ sờ cái mũi: “Xin lỗi, tôi thật sự không biết hôm nay là sinh nhật anh.”

Sắc mặt Hoắc Bắc Thần lập tức chùng xuống.

Mấy người bạn khác thấy Sử Tế tặng quà cũng sôi nổi lấy quà của mình ra, mỗi lần Hoắc Bắc Thần nhận lấy một món liền âm trầm liếc mắt nhìn Cảnh Nhu một cái, nhìn đến nỗi da đầu Cảnh Nhu có chút tê dại. Chuyển ngữ: Luvevaland - Tây Quan team

Ba người bạn của Cảnh Nhu đã thương lượng trước với nhau, tất cả đều đưa một cái bao lì xì cho Hoắc Bắc Thần, Hoắc Bắc Thần không nhận: “Các cô không cần đưa, không cần thiết, dù sao ký túc xá các cô cái gì cũng thiếu.”

Cảnh Nhu nghe Hoắc Bắc Thần giống như nghiến răng nghiến lợi nói.

“Cái này…” Mễ Dương khó xử, bao lì xì bị giơ ở giữa không trung, cất vào cũng không phải nhưng không cất đi cũng không được.

Kinh Kinh Dương nhẹ nhàng đẩy tay Mễ Dương về, cười nói: “Tính tình Hoắc Bắc Thần chính là như vậy, các em được tôi mời đến, coi như tôi mời mọi người một bữa cơm bình thường thôi.”

Nam thần đối với cô thật dịu dàng! Cô muốn ngoại tình tư tưởng! Mễ Dương, người đã có bạn trai không thể kìm nén sự xúc động trong lòng.

Đợt thứ hai là Lộ Phi Chu làm chủ, lầu bên trên có một cái phòng bao khác, một đám người lên trên đó vừa hát vừa nhảy.

Cảnh Nhu ngồi ở một góc uống nước trái cây, nhìn bọn họ quần ma loạn vũ*.

*quần ma loạn vũ: điên loạn, ăn chơi thác loạn.

“Cảnh Nhu, mình cậu ngồi đây làm gì, chán không, đi nào, lên hát đi!” Có vẻ như Quan Trạch Nam đã có chút say rượu, đi tới kéo cô.

“Đợi lát nữa tớ sẽ đi, cậu đi chơi trước đi, uống ít rượu thôi.”

“Này, sao cậu lại lắm mồm giống chủ nhiệm vậy!” Quan Trạch Nam xoay người chạy.

Từ lúc Hoắc Bắc Thần bước lên thì sắc mặt vẫn luôn rất khó coi.

“Mẹ nó muốn lạnh chết tôi sao, chỉnh điều hoà cao lên!” Chẳng biết anh đang nổi nóng với ai.


Chàng trai cách cái điều khiển điều hòa gần nhất lập tức chỉnh cao hơn hai độ.

“Hoắc Bắc Thần, cậu thật là, ngày mai cậu đi khám bác sĩ đi.” Khổng Ba nói.

“Lắm mồm.” Mông Hoắc Bắc Thần chen chúc ngồi xuống bên cạnh Cảnh Nhu.

Khổng Ba nhìn hai người bọn họ, hừ một tiếng, quay đầu đi tìm người chơi đổ xúc xắc.

Cảnh Nhu thấy Hoắc Bắc Thần lại đây ngồi cho rằng anh muốn nghỉ ngơi, yên lặng không nói lời nào.

Nhưng Hoắc Bắc Thần cố tình không để cô sống yên ổn, âm dương quái khí nói: “Người khác đều tặng quà, ngay cả bạn cùng phòng của em cũng biết đưa bao lì xì đến, em làm bạn gái tốt lắm, vứt sạch thể diện của tôi rồi.” Chuyển ngữ: Luvevaland - Tây Quan team

Chẳng lẽ anh luôn nhớ đến chuyện này à?

Cảnh Nhu bất đắc dĩ: “Tôi thật sự không biết hôm nay là sinh nhật anh, anh muốn cái gì, nếu trong khả năng cho phép, ngày mai tôi đi mua đền bù cho anh.”

“Không cần, ai thèm mấy thứ đó.” Hoắc Bắc Thần khinh thường nói.

Lại có thể tiết kiệm được một ít tiền, thật là tốt quá. Cảnh Nhu nghĩ thầm.

“… Sau này không được từ chối.” Một lúc lâu sau, Hoắc Bắc Thần mới lên tiếng nhưng sân khấu quá ồn ào, Cảnh Nhu không nghe rõ.

“Cái gì?”

Hoắc Bắc Thần xoay người, một tay chống ra sau ghế Cảnh Nhu, dáng người cường tráng dường như muốn vây cả người Cảnh Nhu lại.

Sắc mặt anh dưới ánh đèn tối hiện lên vẻ mơ hồ nhưng đôi mắt đen lại rực rỡ lấp lánh: “Tôi nói, sau này tôi nắm tay em, em không được hất tay ra tránh đi.”

“Hả?” Cảnh Nhu có chút sững sờ. Chuyển ngữ: Luvevaland - Tây Quan team

“Cái này, coi như là quà sinh nhật.”

“Hả?” Quà sinh nhật? Quà sinh nhật là không được hất tay ra khi anh nắm tay sao?

“Hả cái gì, ở trước mặt người khác em hất tay tôi ra, em có biết là sẽ làm tôi rất mất mặt không!” Hoắc Bắc Thần nghiến răng, đưa tay véo mặt cô.

Cảnh Nhu lấy lại tinh thần, cô kéo tay anh xuống: “Anh chỉ muốn cái này? Làm quà sinh nhật?”

“Chính xác!”

Đây là quà sinh nhật gì chứ? Cảnh Nhu thấy anh nói một cách đúng lý hợp tình mà không nhịn được cười, nhưng ngay lập tức đã bị cô nén lại.

Chỉ là tất cả đều bị Hoắc Bắc Thần thấy hết, ánh mắt anh càng lúc càng tối sấm lại, cơ thể lại dịch gần hơn về phía cô, giống như muốn ép Cảnh Nhu thành một khối: “Hôn tôi một chút… Hôm nay là sinh nhật tôi.”


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương