Bạn trai cặn bã
-
Chương 3:
“Cảnh Nhu, cậu nghĩ gì vậy, xuống xe đi!” Lúc Cảnh Nhu như chìm trong suy nghĩ, Kinh Kinh Dương đã lái xe đi vào nhà hàng tiếng tăm nhất Tây Kinh - Đường Gia Sảnh, Thân Chiêu Chiêu và Mễ Dương đã xuống xe khom lưng gọi cô.
Cảnh Nhu vội vàng mở cửa xuống xe.
Kinh Kinh Dương hạ cửa sổ xe xuống nói với đám người Cảnh Nhu: “Tôi đi đỗ xe, mọi người lên lầu ba trước đi, báo tên của tôi là được.”
Bốn chị em trong ký túc xá vừa cười vừa nói đi vào trong, có nhân viên lễ tân mỉm cười đứng ở cửa đón khách, sau khi đánh giá Cảnh Nhu, cô ta ngăn cô lại nói: “Xin lỗi cô gái này, nhà hàng chúng tôi có yêu cầu về trang phục khi đi vào, cô có thể đổi một bộ trang phục khác sang trọng hơn rồi quay lại được không?”
Cảnh Nhu cúi đầu nhìn bộ đồ thể dục đã có chút bạc màu vì giặt rất nhiều của cô, cũng rất sạch sẽ mà: “Như vậy không được sao?”
Cô nhân viên lễ tân nói: “E là không được đâu, thật xin lỗi.” Cô gái này, những cô gái khác đến cùng cô đều biết là sẽ đến một nhà hàng cao cấp nên đều chú ý chưng diện, sao cô lại mặc đồ rách nát đi đến đây? Có hành xử khác người thì cũng phải tùy trường hợp chứ. Chuyển ngữ: Luvevaland - Tây Quan team
“Ồ.” Cảnh Nhu gật đầu, xoay người rời đi.
“Này này này, cậu làm gì vậy!” Nhóm bạn cùng phòng vội vàng giữ cô lại.
“Tớ quay về thay quần áo, các cậu nói trước với Hoắc Bắc Thần một tiếng nhé.” Cảnh Nhu bình tĩnh nói.
“Tổ tiên à! Bây giờ cậu còn trở về thay quần áo thì lúc quay lại người ta cũng đã ăn xong rồi!”
Mễ Dương khó xử nói với cô nhân viên: “Chị gái à, chúng tôi đều là sinh viên làm gì có tiền mua quần áo, chị xem có thể… châm chước một chút hay không?”
“Đúng vậy đúng vậy, chị gái xinh đẹp, nếu không phải là bạn học mời khách thì chúng tôi cũng không tới được nơi cao cấp như vậy, không biết rằng nơi này còn yêu cầu trang phục mới có thể vào.” Quan Trạch Nam cũng nói, sau đó tròng mắt cô chuyển động: “Chị xem như vậy được không, chị dẫn cô ấy đi vào bằng cửa nhân viên, chúng tôi đi lên từ cầu thang an toàn, như vậy thì sẽ không có ai phát hiện!”
“Không được, nếu bị giám đốc biết, tôi sẽ bị đuổi việc.” Vừa nghe là tiệc hội tụ của sinh viên, dường như thái độ người nhân viên kia càng cứng rắn hơn, cô ta chỉ về phía đối diện: “Bên kia chính là trung tâm thương mại quốc tế, cô qua đó mua một bộ đồ rồi quay lại đây nhé.”
Người đầu tiên kêu lên chính là Thân Chiêu Chiêu: “Đùa à! Sao chúng tôi có thể mua nổi đồ ở trung tâm thương mại quốc tế chứ?”
Bên trong đều là thương hiệu lớn quốc tế đấy được không!
“Vậy thì tôi thật sự không giúp các cô được.”
Quản lý sảnh bước ra từ thang máy, thấy ở cửa có một nhóm nữ sinh bị chặn lại liền đi đến hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Sao đứng ở đây hết vậy?” Kinh Kinh Dương đã đỗ xe xong, đi đến phía sau Cảnh Nhu hỏi.
“Mấy người bò tới đây sao?” Hoắc Bắc Thần mặc một chiếc quần jean ngắn đứng trên cầu thang xoắn ốc lầu hai.
Anh cầm lấy một điếu thuốc, dáng người cao gầy được bọc dưới chiếc áo phông đen, ánh mắt kiêu ngạo trực tiếp làm lu mờ vẻ mặt dịu dàng.
Đầu tiên, Cảnh Nhu quay đầu nhìn thoáng qua Kinh Kinh Dương rồi sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Bắc Thần.
Trong chớp mắt, một luồng cảm xúc dâng trào mãnh liệt như muốn phá hủy mọi thứ chạy khắp người cô, giống như ngọn lửa bị đổ thêm dầu, thiêu đốt từng tấc da thịt.
Cảnh Nhu có chút run rẩy, lung lay sắp đổ.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, những cảm xúc mãnh liệt tan thành mây khói trong nháy mắt.
Vừa rồi… bị sao vậy?
Ngón tay Cảnh Nhu khẽ run, từ trước đến nay cô chưa từng có tâm trạng phức tạp và mạnh mẽ như vậy.
Đó rốt cuộc là cái gì?
Hơn nữa, là do chuyện hay là do người?
“Cảnh Nhu, cậu làm sao vậy?” Mễ Dương chợt thấy sắc mặt Cảnh Nhu tái nhợt, hoảng sợ nói.
“Tớ không sao.”
Kinh Kinh Dương nhíu mày, anh ấy nhìn về phía quản lý: “Chuyện gì vậy?”
Hoắc Bắc Thần híp mắt, xoay người đi xuống lầu.
“Là như vầy, giám đốc, cô gái này ăn mặc quá tùy tiện cho nên tôi đề nghị cô ấy đổi một bộ trang phục khác rồi quay lại.” Nữ nhân viên lễ tân vội vàng giải thích.
Cảnh Nhu vẫn chưa thể hoàn hồn sau cảm xúc mãnh liệt vừa rồi, cô lúng túng, giống như mới bị bắt nạt. Chuyển ngữ: Luvevaland - Tây Quan team
“Tôi nghĩ quần áo bạn tôi rất phù hợp.” Kinh Kinh Dương không nhìn cô nhân viên, chỉ quay đầu nói với quản lý.
Quản lý sảnh lập tức tươi cười: “Thật ngại quá, xin lỗi ngài, đây là nhân viên lễ tân mới đến của chúng tôi, cô ấy vẫn chưa hiểu lắm về điều lệ và chế độ ở đây.”
“Quản lý!” Nhân viên lễ tân không phục, rõ ràng là cô ấy đã đạt thành tích rất tốt khi ở lớp huấn luyện!
Hoắc Bắc Thần đi thẳng đến chỗ Cảnh Nhu, cau mày vươn tay đặt lên đầu cô: “Bị sốt à?”
Bị lòng bàn tay nóng bỏng chạm lên trán, lúc này Cảnh Nhu mới hoàn hồn lại, cô lùi về phía sau một bước: “Không có.”
“Sao sắc mặt lại khó coi như vậy?” Hoắc Bắc Thần nhìn về phía Kinh Kinh Dương: “Có phải điều hòa trong xe cậu bật quá lớn hay không?”
Kinh Kinh Dương nói: “Không mở lớn, chỉ là gió nhỏ.”
“Cô nhóc này chỉ cần một cơn gió thoáng qua cũng có thể hắt xì, phiền muốn chết.” Hoắc Bắc Thần nói một cách chán ghét, kéo tay Cảnh Nhu qua: “Đi thôi, mọi người đều đang đợi.”
Người quản lý nghiêng người qua một bên, chặn cô nhân viên kia lại để Hoắc Bắc Thần và Cảnh Nhu đi qua.
Kinh Kinh Dương mỉm cười bảo ba người phòng 216 bị bỏ lại đi trước anh.
“Xin lỗi, anh Kinh, người mới tới không hiểu quy tắc.” Quản lý sảnh nhỏ giọng cười nói một cách khách sáo.
“Nếu đã không hiểu quy tắc thì sao lại được chọn?” Kinh Kinh Dương hờ hững bỏ lại lời này, nhanh chân bước lên phía trước.
Cô nhân viên vẫn còn tức giận bất bình: “Quản lý, tên này có địa vị gì chứ, tại sao lại…” Cô ta bị kéo lại.
Quản lý dùng tay ra hiệu im lặng: “Nhỏ giọng chút, lát nữa cô đến văn phòng chờ tôi.”
Cô nhân viên lễ tân vẫn không hiểu, chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh, nữ nhân viên lễ tân ở phía đối diện lại hiểu rất rõ.
Chắc ngày mai đi làm sẽ không thấy cô ta nữa.
Cảnh Nhu đứng trước thang máy, yên lặng rút tay mình lại.
Hoắc Bắc Thần liếc cô một cái, đưa điếu thuốc trên tay lên hút một hơi thật sâu, sau đó thổi vào mặt Cảnh Nhu.
“Khụ khụ khụ.” Cảnh Nhu bị sặc, ho nhẹ một tiếng.
Hoắc Bắc Thần hé môi nhả ra khói thuốc, ấn tàn thuốc lên nắp thùng rác dựng kế bên thang máy.
“Cuối cùng vẫn đến à?” Giọng nói trong đầu Cảnh Nhu yếu ớt vang lên.
Khi thang máy xuống tầng một, Hoắc Bắc Thần dẫn đầu vào trong, sau đó Cảnh Nhu bị bạn cùng phòng cô đẩy vào, Kinh Kinh Dương là người đi cuối cùng chờ cửa thang máy đóng lại, anh ấy ấn tầng ba. Chuyển ngữ: Luvevaland - Tây Quan team
Giọng nói trong đầu vang lên: “Vậy thì làm quen lại lần nữa đi. Người bên cạnh cô là bạn trai cặn bã đầu tiên của cô, Hoắc Bắc Thần; người ở phía trước là chồng tương lai của cô, Kinh Kinh Dương.”
“Khụ khụ khụ!” Tiếng ho của Cảnh Nhu càng lớn hơn.
Chồng ư? Kinh Kinh Dương là chồng tương lai của cô?
“Bình tĩnh đi, có chuyện gì lớn đâu.” Giọng nói trong đầu nhẹ nhàng nói.
Cảnh Nhu dùng sức vỗ ngực mình để thuận khí.
“Cảnh Nhu, cậu không sao chứ?” Mễ Dương giúp Cảnh Nhu vỗ nhẹ vào lưng.
Cảnh Nhu xua xua tay.
“Cảnh Nhu, bạn trai em mới ba tuổi, em thông cảm cho cậu ta.” Kinh Kinh Dương không quay đầu lại nhìn.
“Lắm lời!” Hoắc Bắc Thần gắt lên nói.
Ra khỏi thang máy, một mình Hoắc Bắc Thần bước lên phía trước, Cảnh Nhu và bạn cùng phòng sóng vai đi với nhau, Kinh Kinh Dương đi cuối cùng.
Cảnh Nhu vẫn đang trong trạng thái ngây người.
Người đi phía trước là bạn trai cặn bã, người đi đằng sau là chồng tương lai?
Giữa trưa cô nói với tôi Hoắc Bắc Thần là một tên cặn bã siêu cấp vô địch, hiện tại cô lại nói với tôi Kinh Kinh Dương là chồng tương lai của tôi? Ngày mai thì sao? Ngày mai cô đừng nói với tôi là tôi đã có con luôn nhé?
“Vẫn chưa đến mức đó.”
Có nghĩa là sẽ có?
Lúc này cô thật sự cần sự yên lặng.
Trên đường có mấy người nhân viên phục vụ nhìn thấy họ thì đều vội vã mỉm cười chào đón, Hoắc Bắc Thần làm như không thấy đi đến trước phòng bao, một cước đá văng cửa ra.
Nhóm bạn cùng phòng giật nảy mình, Thân Chiêu Chiêu hạ thấp giọng nói: “Đến chỗ như vầy mà Hoắc Bắc Thần cũng dám làm như vậy, không sợ nhà hàng mời chúng ta ra ngoài sao?”
Lúc nói chuyện, bọn họ đã đi theo phía sau vào phòng.
Trên một dãy ghế dài bên trong đã có mười mấy người ngồi đó, ngoài hai người bạn cùng phòng 311 là Ba Đặc Nhĩ và Hách Bình thì những người còn lại đều là bạn của Hoắc Bắc Thần, đại khái là vật họp theo loài, vẻ mặt họ đều có chút kiêu ngạo, Quan Trạch Nam và Thân Chiêu Chiêu lập tức nhận ra một số phụ kiện và quần áo. Chuyển ngữ: Luvevaland - Tây Quan team
“Ôi, đại tình thánh của chúng ta đưa bạn gái mới về rồi, từ từ, để tôi đoán xem…” Sử Tế, một người bạn của Hoắc Bắc Thần đưa tay lên chỉ tay hoa lan*, ngón út chếch lên, giọng điệu õng ẹo kéo dài, sau đó chỉ qua hướng Quan Trạch Nam: “Là cô!”
*chỉ tay hoa lan: ảnh minh họa ở cuối chương
Mặt đẹp ngực lớn, là cô đúng không sai!
Một cái ly thủy tinh trực tiếp đập vào ngực Sử Tế, Sử Tế la lên một tiếng, luống cuống tay chân đỡ lấy: “Con mẹ nó ai ném ông đây…”
Sử Tế vừa quay đầu lại thì thấy Hoắc Bắc Thần đã ngồi xuống, tay phải đặt lên trên cái ghế trống, âm trầm nhìn chằm chằm anh ta, ngập tràn khí phái bá vương.
“Đoán sai rồi, ha ha, ha ha, tôi chỉ đùa một chút, đùa một chút thôi!”
“Được rồi, tôi chờ đến nỗi bụng đói lắm rồi.” Nữ sinh có hai nhúm tóc bạc ngồi bên tay trái Hoắc Bắc Thần giữa hai ngón tay kẹp điếu thuốc nói: “Mau kêu bồi bàn đem đồ ăn lên!”
“Được được được, nhanh đi gọi, sao có thể để bà cô như cô đói chết được!”
Sử Tế nói với Kinh Kinh Dương: “Nào, anh Kinh, hôm nay anh làm chủ, xin mời anh ngồi!”
Kinh Kinh Dương cười cười, đi tới ghế trống bên cạnh Hoắc Bắc Thần ngồi xuống.
Đây thực sự là một bức tranh đẹp làm người ta phải chảy cả nước miếng.
Nếu không phải là trường hợp không đúng, Thân Chiêu Chiêu đã sớm lấy điện thoại ra chụp mấy tấm lưu lại cảnh tượng trước mặt.
Ngồi trước mặt cô là hai chàng trai đẹp trai nhất trường, thật là có sự tương phản rất lớn.
Sinh viên giỏi toàn diện Kinh Kinh Dương, có tiếng là ôn tồn lễ độ, khuôn mặt như ngọc, nhưng dáng người của anh ấy đều là cơ bắp; đại ca trường học Hoắc Bắc Thần, hai tính từ dịu dàng và xinh đẹp đều thể hiện trên khuôn mặt của anh, nếu chỉ nhìn mặt thì đó là một khuôn mặt xinh đẹp phúc hậu, cười lên giống như trời quang trăng sáng, nhưng bên trong nội tâm thì chỉ có sự tấn công tàn bạo. Chuyển ngữ: Luvevaland - Tây Quan team
Quả thực là tương phản quá mạnh. Nếu không phải nhìn thấy hai người họ đều là trai thẳng thì chắc chắn cô phải cố gắng ship cặp đôi này.
Cảnh Nhu và mấy người bạn cùng phòng tìm thấy chỗ trống ngồi xuống, Mễ Dương nhìn thấy vị trí bên cạnh Hoắc Bắc Thần đã đầy, âm thầm nhíu mày.
Tốt xấu gì Cảnh Nhu vẫn còn mang danh hiệu bạn gái, Hoắc Bắc Thần và bạn của anh ta cũng không thật sự coi trọng cô ấy. Vẫn nên chia tay sớm thì hơn.
Bạn Hoắc Bắc Thần thấy bốn người đều ngồi xuống, nhất thời ngây người. Đây là… rốt cuộc ai mới là bạn gái mới của Hoắc Bắc Thần?
Kinh Kinh Dương từ chối điếu thuốc người khác đưa đến, thấy lạ hỏi: “Khổng Ba, sao hôm nay năng lực đánh giá của cậu thấp như vậy, bạn gái Hoắc Bắc Thần ở đây, cậu ngồi bên cạnh cậu ta làm gì? Đừng nói cậu cũng coi trọng Hoắc Bắc Thần đấy?”
Khổng Ba chính là cô gái có hai nhúm tóc bạc, nghe thấy tiếng cười của Kinh Kinh Dương, lập tức nhướng đôi mày xinh đẹp: “Ai coi trọng cậu ta? Chỉ là tôi lười di chuyển!”
Nói xong cô ném điếu thuốc vào cái ly nước trước mặt, trợn mắt đứng dậy đi đến chỗ khác ngồi.
Cảnh Nhu vẫn còn chìm trong suy nghĩ, cô duỗi tay cầm lấy ấm trà trên bàn xoay, tự rót cho mình một ly trà an ủi.
Một đám người vẫn đang đợi một trong bốn cô gái đứng lên ngồi vào bên cạnh Hoắc Bắc Thần, chỉ là đợi một hồi lâu cũng không có ai nhúc nhích, chỉ có cô gái mặc đồ thể thao 360 độ đều giống như đến ăn ké đang ừng ực uống nước. Chuyển ngữ: Luvevaland - Tây Quan team
Chỉ sợ bầu không khí yên tĩnh một cách đột ngột.
***
*chỉ tay hoa lan
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook