Bần Tăng
-
Chương 26: Khai Bế khẩu thiền | Tuệ tăng Thiện tai, cũng chỉ thường thôi
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Y thấy lòng mình sao mà vắng vẻ.
Rõ ràng lúc đến đây vẫn ổn, sao giờ sắp đi, bỗng nhiên cảm giác như mình đánh rơi thứ gì đó, thiếu mất một thứ gì đó?
Cho nên, mới muốn đi tìm, bổ sung vào chỗ trống.
Hòa thượng kia.
Hoặc là 3 quyển Phật Tàng.
Nếu như thiên hạ còn thứ gì có thể bù đắp trống rỗng lạ lùng trong lòng y, phỏng chừng cũng chỉ có hai thứ này thôi nhỉ? Một là người làm y sinh lòng quyến luyến, một là cảnh giới tối cao của võ học thiên hạ.
Đắm chìm trong trạng thái điên cuồng, Thẩm Độc không hề có ý định rút ra, cũng không muốn rút ra, chỉ ngã vào mông lung như người say rượu, đạp lên sắc trời chiều tà, tiến về phía Bất Không sơn.
Tất cả trận pháp khó nhằn, giờ đây cũng không tài nào ngăn cản bước chân y.
Nhàn nhã như đi dạo trong sân nhà mình, thậm chí còn tỏ vẻ lười biếng, thư thái.
Gió mát thổi tung góc áo, như phủ một lớp mực lên người, hòa y vào bức tranh thủy mặc, núi non tươi đẹp.
Gương mặt y lạnh lẽo, như băng tuyết chưa tan trên đỉnh Bất Không sơn.
Giá rét, tịch mịch, mà sạch sẽ đến kì lạ.
Thẩm Độc không phải hạng tầm thường, bám theo hòa thượng nhiều lần, không phải lần đầu tiên đi vào, nên trận pháp có ảo diệu nhường nào chăng nữa cũng bị y tránh thoát.
Mặt không đổi sắc vượt qua.
Không lâu sau, trước mắt đã thấy thiền viện rộng lớn.
Bóng dáng nhà cửa và điện Phật trùng điệp như y đã từng trông thấy vào hai ngày trước chạy trốn trong màn đêm, chẳng qua giờ không có hòa thượng áo quần trắng tuyết, lẳng lặng đứng trên đỉnh tháp cao chót vót.
Không biết…
Có phải đang ở trong điện Thiên Phật, chờ y?
“Thiện Tai, Thiện Tai…”
Giọng nói trầm thấp, lẩm nhẩm cái tên này trong miệng, như thở than, dù mặt mày hờ hững không chút gợn sóng, cũng làm người ta sinh ra ảo giác như thấy vẻ u buồn tịch mịch.
Thẩm Độc nhấc tay, ngoại bào tím đậm bị gió thổi tung, thoạt nhìn y như bị mây đen tăm tối quấn quanh thân. Nhưng nét mặt y vô cùng thoải mái, thậm chí bên môi còn treo nụ cười quái lạ.
Không hề có ý định ẩn giấu hành tung của mình.
Y chỉ vận khí, nhảy qua từng đỉnh chóp lưu ly, vọt thẳng về phía điện Thiên Phật.
Cũng không biết đến đúng giờ các hòa thượng còn đang lên lớp buổi tối, hoặc đi ăn cơm chay hết rồi hay sao mà bên trong thiền viện không có quá nhiều người.
Y cứ thế to gan lớn mật đi thẳng một đường đến đây mà cũng không có ai phát hiện ra.
Mấy ngày trước nóc điện Thiên Phật bị Thẩm Độc đục thủng nhằm mục đích chạy trốn, nay đã được sửa sang, gỗ mới ngói mới, còn được phủ một lớp màu mới, thay đổi hoàn toàn.
Nếu không phải nhìn có chút mới, y suýt nữa tưởng rằng mình đang nằm mơ.
Như chưa từng có một đêm nguy hiểm, chưa từng chịu thiệt trong tay Thiện Tai, cũng không phải đục thủng nóc điện, hốt hoảng bỏ chạy.
Thoáng chốc tới gần điện, trong lòng Thẩm Độc bỗng sinh ra cảm giác mong mỏi lạ lùng.
Dùng tu vi của y, không cảm giác được bên trong có người, hoặc bên trong thực sự không có ai.
Nhưng chưa bao giờ y hi vọng mình nhầm như lúc này, hi vọng bên trong có người, hi vọng bên trong có Tuệ tăng từng đánh y đến mức trọng thương, hi vọng giao thủ cùng hắn…
Có lẽ không thể rửa sạch nhục nhã.
Nhưng đây nhất định là một trận đấu sảng khoái tràn trề, dù có thể khiến y mất tất cả, rơi vào cảnh mặc người xâu xé.
Có gì không tốt à?
Dù sao giờ đây mang theo một trái tim trống rỗng còn khó chịu hơn.
Y dừng trước cửa điện Thiên Phật, nếu xem nhẹ cảm giác không phù hợp với xung quanh, quần áo không ăn khớp với địa điểm, chỉ nhìn vẻ mặt y thôi, sợ rằng nhiều người sẽ nghĩ y là một tín đồ bình thường, tới đây giác ngộ.
Cất bước vào điện, tiếng bước chân cũng không thèm che giấu.
Trong điện không một bóng người, trống vắng tịch mịch như trái tim y.
Chỉ có đệm hương bồ đặt trước bàn thờ, một lọ Tuyết Liên, một ống hương; tượng Thích Ca Mâu Ni bằng vàng, phật quang sáng bóng sau lưng.
Từ bi cúi đầu nhìn Thẩm Độc, ánh mắt ấy sao mà giống hòa thượng câm như đúc.
Thẩm Độc bỗng chốc hốt hoảng.
Y không biết rốt cuộc ánh mắt Đức Phật giống hòa thượng kia, hay ánh mắt hòa thượng kia giống Đức Phật.
Hay căn bản chẳng hề giống nhau, chỉ là trong lòng y có ánh mắt ấy, nên nhìn thứ gì cũng thấy giống.
Trước mặt tượng phật, đứng lặng hồi lâu.
Thẩm Độc không biết mình đã đứng bao lâu, chờ y dời tầm nhìn khỏi hai mắt phật tổ, ánh nắng chiều tà đã xuyên qua giấy dán cửa sổ, phiếm hồng.
Không có ai đến đây, không có ai phát hiện ra y.
Y dễ dàng đi vào hậu điện, đảo mắt nhìn qua, thanh tịnh, sạch sẽ, khắp nơi tràn ngập mùi đàn hương trắng nhàn nhạt.
Y không thích mùi hương này.
Tuy mùi hương này không đặc biệt, nhưng y vừa ngửi thấy, sẽ lại nhớ tới hòa thượng kia.
Cho nên lần này, Thẩm Độc không ở lại hậu điện quá lâu.
Y tìm được hộp mây lần trước nhìn thấy, mở ra lần nữa, bên trong vẫn là tăng bào trắng tuyết, giặt giũ sạch sẽ, gấp gọn ngăn nắp.
Từ điểm này có thể nhận ra, Thiện Tai trong truyền thuyết là một người luôn gò bó bản thân trong khuôn khổ.
Chẳng qua…
Chuyện ấy thì liên quan gì đến y?
Ngày hôm nay, y chỉ muốn tới lấy thứ mình muốn thôi.
Thẩm Độc cúi người, ngón tay thon dài duỗi về phía hộp mây, khều nhẹ bên trong, nhấc chuỗi phật châu nhẹ hơn tràng hạt bằng gỗ trầm hương bình thường.
Mười tám viên, còn treo một đầu Phật.
Nhìn qua từng viên đều tròn trịa, nhưng khi y kéo một viên ra, đặt lỗ nhỏ được một sợi dây mảnh xuyên qua dưới ánh trời chiều ửng đỏ, lập tức phát hiện ra bí ẩn trong đây.
“Thuật Công Thâu, xảo đoạt tạo hóa(*).”
(*) Khéo léo tinh xảo đến mức như do trời tạo ra.
Ánh sáng xuyên qua lỗ nhỏ rơi vào con mắt y, láng máng nhìn thấy chữ viết nhỏ tới mức khó nhận ra! Thẩm Độc không khỏi than thở một tiếng, nụ cười bên môi nhuốm thêm phần gian xảo.
“Phương pháp cất giấu tinh xảo cỡ này, chẳng trách nhiều năm qua không ai thu hoạch được gì…”
Mấy năm qua, kỳ nhân dị sĩ trên giang hồ đến thiền viện Thiên Cơ thăm dò, không hơn một nghìn thì cũng phải mấy trăm.
Thứ họ cần tìm thế mà ở ngay dưới mí mắt.
Đầu tiên có Tuệ tăng Thiện Tai trấn thủ, võ công kinh người; tiếp theo dùng cách cất giấu trắng trợn mà độc đáo, ai có thể phát hiện ra?
Nếu không phải do cơ duyên xảo hợp, từng tiếp xúc với hòa thượng thiền viện Thiên Cơ, từng áng chừng phật châu của hòa thượng câm, y cũng không nghi ngờ trọng lượng của chuỗi tràng hạt đặt trong hộp mây này.
Rõ ràng đã bị đục rỗng lõi bên trong.
Võ thánh Lâu Đông Vọng!
Dưới sự truy đuổi của toàn thiên hạ mà vẫn sống sót, còn đủ sức trốn đến thiền viện Thiên Cơ, cuối cùng lúc chết quy y cửa Phật. Có thể được xưng một tiếng “Thánh”, phải lợi hại cỡ nào?
3 quyển Phật Tàng, ghi lại sở học tinh hoa cả đời, khiến bao nhiêu người thèm nhỏ dãi?
Giờ đây, đang nằm trong tay y rồi.
Theo lý thuyết, Thẩm Độc phải cảm thấy thành tựu trước nay chưa từng có, thậm chí cảm giác áp đảo vạn người, kích động vì sắp chạm tới cảnh giới võ học chí cao thiên hạ.
Nhưng trong lòng y chẳng có gì cả.
Không buồn.
Cũng không vui.
Chỉ là lúc đeo chuỗi phật châu lên cổ tay, chuẩn bị rời khỏi điện Phật, không khỏi nhớ tới đêm đó người nọ ra tay độc ác, còn có bóng dáng tựa tuyết trắng phía xa xa.
Đã đến rồi, há có thể vô danh?
Tâm tình Thẩm Độc thực sự rất tệ, rút Thùy Hồng kiếm, vung mũi kiếm lên, tức thì khắc lên cột gỗ hình trụ ở hai bên tượng Phật trong điện Thiên Phật một hàng chữ!
Chữ viết ngông cuồng!
Từng nét vạch xuống, nồng đậm sát khí không thèm che đậy!
Vạch nét cuối cùng hoàn thành tác phẩm, nỗi lòng y vẫn chẳng bình ổn, ở cuối chân trời tia nắng đã chìm vào màn đêm giữa núi non trùng điệp, hình bóng của y trong điện Thiên Phật, cũng biến mất không thấy tăm hơi.
Tiếng chuông cuối ngày trong thiền viện vang lên.
Lúc này mọi người mới túa ra từ khắp các nơi, thoáng chốc có không ít bóng người.
Đúng lúc ấy, hai tiểu sa di chuyên đi thêm dầu thơm vào các điện, vừa bước vào điện Thiên Phật, ngẩng đầu nhìn lên, bỗng chốc đứng hình.
Lát sau đưa mắt nhìn nhau, không nói hai lời vội vã chạy ra ngoài!
Cả hai vừa chạy vừa gào to, tiếng hô truyền khắp thiền viện ——
“Hỏng rồi! Hỏng rồi!!!”
“Có trộm xông vào điện!”
“Thiện Tai sư huynh, Thiện Tai sư huynh!”
…
Hòa thượng đang ở trong Tàng Kinh các, đứng trước bàn thờ Phật, tay cầm cuốn “Kinh Hoa Nghiêm” chậm rãi đọc, nỗ lực dùng kinh văn lít nha lít nhít chữ để bình ổn đáy lòng dậy sóng.
Kinh Phật viết rằng:
Ngã tích sở tạo chư ác nghiệp,
Giai do vô thỉ tham sân si,
Tùng thân ngữ ý chi sở sanh,
Nhất thiết ngã kim giai sám hối.
(*) Dịch: (nguồn google cưa cưa)
Tôi xưa trót tạo các ác nghiệp,
Đều do vô thỉ tham – sân – si,
Từ thân ngữ ý phát sanh ra,
Hết thảy tôi nay đều sám hối.
Không gian lặng im thanh tĩnh, kinh văn đong đầy tĩnh tâm.
Rất nhanh đã có chút hiệu quả.
Hắn không nghĩ tới sự kiện phá giới kia nữa, cũng không mãi nhớ về gương mặt ma đầu, bên tai không còn văng vẳng lời mời to gan của y…
Dần dần, đằm mình vào giữa sự tuyệt diệu của kinh văn.
Tận đến khi tiếng kêu la khàn cả giọng vọng từ bên ngoài vào, túm hắn rời khỏi không gian riêng, sắc bén như đao kiếm, vọt tới chọc thủng. Trong nháy mắt như thế, không hiểu sao hắn bỗng run rẩy.
Thật giống như chuyện không muốn thấy đã xảy ra.
Trong cơn rối loạn, hắn vẫn nhớ đặt cuốn “Kinh Hoa Nghiêm” về chỗ cũ, xong xuôi mới vội vàng bước xuống cầu thang, ra khỏi Tàng Kinh các, đi về phía điện Thiên Phật.
Một thân tăng bào trắng tuyết, sáng ngời chuyển động trong bóng đêm.
Bước chân dù nhanh, nhưng không hề loạn, nện lên tiếng chuông chiều vang vọng khắp thiền viện, tới gần đại điện.
Chỉ trong chớp mắt khi hắn xuất hiện, tức khắc có người chú ý tới hắn.
Đại hòa thượng, tiểu sa di, trưởng lão đức cao vọng trọng, hay hòa thượng bình thường, tất cả đều xoay đầu nhìn hắn. Ánh mắt họ lướt qua khuôn mặt thanh sạch như ngọc của hắn, không biết tại sao đồng loạt hạ xuống.
Chỉ có một vài tiểu sa di không hiểu chuyện, dè dặt gọi một tiếng: “Thiện Tai sư huynh…”
Hòa thượng hiếm khi không đáp lời.
Ngay cả gật đầu cũng không.
Hắn mơ hồ ý thức được đã xảy ra chuyện rất lớn, hơn nữa còn là chuyện hắn không muốn xảy ra nhất.
Nhưng sự thật là, nó đã xảy ra.
Chân chân thật chật.
Trụ trì thiền viện Thiên Cơ – Duyên Diệt phương trượng vừa rồi ở cách đó không xa, nghe tin tức xong lập tức tới đây, tất nhiên đã biết rõ chuyện gì xảy ra.
Tuổi tác của ông đã cao, mặt mày có vẻ xám trắng, cầm thiền trượng(*) vàng kim trong tay.
(*) Thiền trượng: Cái hay cầm trong tay này này.
Nhìn thấy hòa thượng lại gần, ông lắc lắc đầu, dựng bàn tay kề trước ngực than thở: “A di đà Phật, tội lỗi, tội lỗi.”
“…”
Bước chân hòa thượng, vào lúc Duyên Diệt đại sư cất tiếng thở dài cũng dừng khựng lại, ngay lúc này không tài nào cất bước được nữa!
Chính giữa điện Thiên Phật là tượng Phật Tổ dáng vẻ trang nghiêm, từ bi cúi đầu nhìn xuống con dân.
Cũng như đang cúi đầu nhìn hắn.
Trước mặt Phật Tổ, hắn không thể phản bác, không thể lừa gạt, không thể che giấu, giống như con người vừa mới sinh ra, trần truồng.
Bàn thờ, lư hương, hoa sen…
Tất cả trang trí không có gì thay đổi.
Chỉ có cây cột hình trụ lẳng lặng đứng bên cạnh tượng phật sáu trăm năm nay, bài kệ(*)năm xưa được người chạm khắc nay đã mờ nhạt khó thấy, chỉ còn nét chữ mới tinh vạch bằng kiếm, nhìn qua mà giật mình!
(*) Bài kệ: Kệ là bài thơ của Phật. Bài thơ nào của Phật viết, giảng hoặc nói về cách sống đạo đều gọi là Kệ.
—— Tuệ tăng Thiện Tai, cũng chỉ thường thôi!
Trong chớp mắt nhìn thấy tám chữ ấy, hòa thượng bỗng cảm thấy có thứ gì đó cuồn cuộn trào lên dưới đáy lòng, như một con mãnh thú điên cuồng ngoạm lấy hắn, lôi toàn bộ cơ thể và tâm trí thanh tỉnh của hắn xuống, cắn phá tan nát!
“Phụt!”
Một ngụm máu tươi, bỗng phun ra áo bào trắng như tuyết, đỏ tươi khiến người ta không dám nhìn thẳng, làm tôn lên gương mặt ngày càng tái nhợt của hắn.
“Thiện Tai?!” Duyên Diệt đại sư kinh hãi.
Nhưng hòa thượng mà ông gọi là “Thiện Tai” lại như không nghe thấy gì cả, chỉ chậm rãi giơ tay ấn lên lồng ngực, dường như nơi ấy đang có một nỗi đau đáng sợ hành hạ hắn.
Trong đầu, đan xen những ảo giác.
Có lúc xuất hiện lời nói tùy tiện của ma đầu, tốt xấu gì ta cũng là bệnh nhân, không thể cho ta miếng thịt sao? Có lúc lại xuất hiện câu hỏi đầy gian tà, giới luật của người xuất gia các ngươi có phải rất nghiêm ngặt không?
Muôn hình vạn tượng, ầm ầm kéo tới.
Cuối cùng kết thúc bằng một câu ấy ——
Ngươi có nguyện ý, đi cùng ta?
Có nguyện ý, đi cùng y hay không?
Hòa thượng không biết cảm giác trong lòng hắn giờ khắc này là gì, thậm chí phải đè chặt lên lồng ngực, hắn mới có thể cảm nhận sự tồn tại của trái tim, mới xác định nó vẫn còn ở đó.
Ngước mắt nhìn lên, chạm vào tám chữ ấy, bỗng chốc cảm giác như bị lăng trì!
Tuệ tăng Thiện Tai?
Cũng chỉ thường thôi.
Hắn thậm chí có thể tưởng tượng ra lúc người đó nói bốn chữ này, khóe mắt đuôi mày hờ hững, còn mang theo nét ngông cuồng cả thế gian không thể sánh vai.
Cắt thịt nuôi chim ưng.
Thí thân cho cọp.
Ấy là Phật Tổ; còn người bình thường dù có cắt thịt, liều mình, cũng không thể thuần phục chim ưng và mãnh hổ, chỉ hại nhiều người thiên hạ hơn thôi.
Như thất vọng, như buồn rầu, như đau khổ, như hận thù.
Gương mặt vốn mang nét từ bi của hòa thượng, nay bỗng nhiên nhuốm phần sâu xa, chín tháng chưa từng mở miệng khiến giọng hắn khản đặc, trúc trắc.
“Thẩm, Độc.”
Chuối: Điều buồn nhất không phải là người si tình nhưng thất tình, mà là người vốn vô tình, nay bỗng si tình, rồi thất tình. Chung quy là 2 kẻ vô tình, một người vô tình vì đã thấy thế gian muôn màu, một người vô tình vì thế gian trong mắt trắng ngần.
Quá trình 2 kẻ vô tình học cách yêu đầy thủy tinh vụn, và người nuốt thủy tinh vụn chính là chúng ta!!!!
Y thấy lòng mình sao mà vắng vẻ.
Rõ ràng lúc đến đây vẫn ổn, sao giờ sắp đi, bỗng nhiên cảm giác như mình đánh rơi thứ gì đó, thiếu mất một thứ gì đó?
Cho nên, mới muốn đi tìm, bổ sung vào chỗ trống.
Hòa thượng kia.
Hoặc là 3 quyển Phật Tàng.
Nếu như thiên hạ còn thứ gì có thể bù đắp trống rỗng lạ lùng trong lòng y, phỏng chừng cũng chỉ có hai thứ này thôi nhỉ? Một là người làm y sinh lòng quyến luyến, một là cảnh giới tối cao của võ học thiên hạ.
Đắm chìm trong trạng thái điên cuồng, Thẩm Độc không hề có ý định rút ra, cũng không muốn rút ra, chỉ ngã vào mông lung như người say rượu, đạp lên sắc trời chiều tà, tiến về phía Bất Không sơn.
Tất cả trận pháp khó nhằn, giờ đây cũng không tài nào ngăn cản bước chân y.
Nhàn nhã như đi dạo trong sân nhà mình, thậm chí còn tỏ vẻ lười biếng, thư thái.
Gió mát thổi tung góc áo, như phủ một lớp mực lên người, hòa y vào bức tranh thủy mặc, núi non tươi đẹp.
Gương mặt y lạnh lẽo, như băng tuyết chưa tan trên đỉnh Bất Không sơn.
Giá rét, tịch mịch, mà sạch sẽ đến kì lạ.
Thẩm Độc không phải hạng tầm thường, bám theo hòa thượng nhiều lần, không phải lần đầu tiên đi vào, nên trận pháp có ảo diệu nhường nào chăng nữa cũng bị y tránh thoát.
Mặt không đổi sắc vượt qua.
Không lâu sau, trước mắt đã thấy thiền viện rộng lớn.
Bóng dáng nhà cửa và điện Phật trùng điệp như y đã từng trông thấy vào hai ngày trước chạy trốn trong màn đêm, chẳng qua giờ không có hòa thượng áo quần trắng tuyết, lẳng lặng đứng trên đỉnh tháp cao chót vót.
Không biết…
Có phải đang ở trong điện Thiên Phật, chờ y?
“Thiện Tai, Thiện Tai…”
Giọng nói trầm thấp, lẩm nhẩm cái tên này trong miệng, như thở than, dù mặt mày hờ hững không chút gợn sóng, cũng làm người ta sinh ra ảo giác như thấy vẻ u buồn tịch mịch.
Thẩm Độc nhấc tay, ngoại bào tím đậm bị gió thổi tung, thoạt nhìn y như bị mây đen tăm tối quấn quanh thân. Nhưng nét mặt y vô cùng thoải mái, thậm chí bên môi còn treo nụ cười quái lạ.
Không hề có ý định ẩn giấu hành tung của mình.
Y chỉ vận khí, nhảy qua từng đỉnh chóp lưu ly, vọt thẳng về phía điện Thiên Phật.
Cũng không biết đến đúng giờ các hòa thượng còn đang lên lớp buổi tối, hoặc đi ăn cơm chay hết rồi hay sao mà bên trong thiền viện không có quá nhiều người.
Y cứ thế to gan lớn mật đi thẳng một đường đến đây mà cũng không có ai phát hiện ra.
Mấy ngày trước nóc điện Thiên Phật bị Thẩm Độc đục thủng nhằm mục đích chạy trốn, nay đã được sửa sang, gỗ mới ngói mới, còn được phủ một lớp màu mới, thay đổi hoàn toàn.
Nếu không phải nhìn có chút mới, y suýt nữa tưởng rằng mình đang nằm mơ.
Như chưa từng có một đêm nguy hiểm, chưa từng chịu thiệt trong tay Thiện Tai, cũng không phải đục thủng nóc điện, hốt hoảng bỏ chạy.
Thoáng chốc tới gần điện, trong lòng Thẩm Độc bỗng sinh ra cảm giác mong mỏi lạ lùng.
Dùng tu vi của y, không cảm giác được bên trong có người, hoặc bên trong thực sự không có ai.
Nhưng chưa bao giờ y hi vọng mình nhầm như lúc này, hi vọng bên trong có người, hi vọng bên trong có Tuệ tăng từng đánh y đến mức trọng thương, hi vọng giao thủ cùng hắn…
Có lẽ không thể rửa sạch nhục nhã.
Nhưng đây nhất định là một trận đấu sảng khoái tràn trề, dù có thể khiến y mất tất cả, rơi vào cảnh mặc người xâu xé.
Có gì không tốt à?
Dù sao giờ đây mang theo một trái tim trống rỗng còn khó chịu hơn.
Y dừng trước cửa điện Thiên Phật, nếu xem nhẹ cảm giác không phù hợp với xung quanh, quần áo không ăn khớp với địa điểm, chỉ nhìn vẻ mặt y thôi, sợ rằng nhiều người sẽ nghĩ y là một tín đồ bình thường, tới đây giác ngộ.
Cất bước vào điện, tiếng bước chân cũng không thèm che giấu.
Trong điện không một bóng người, trống vắng tịch mịch như trái tim y.
Chỉ có đệm hương bồ đặt trước bàn thờ, một lọ Tuyết Liên, một ống hương; tượng Thích Ca Mâu Ni bằng vàng, phật quang sáng bóng sau lưng.
Từ bi cúi đầu nhìn Thẩm Độc, ánh mắt ấy sao mà giống hòa thượng câm như đúc.
Thẩm Độc bỗng chốc hốt hoảng.
Y không biết rốt cuộc ánh mắt Đức Phật giống hòa thượng kia, hay ánh mắt hòa thượng kia giống Đức Phật.
Hay căn bản chẳng hề giống nhau, chỉ là trong lòng y có ánh mắt ấy, nên nhìn thứ gì cũng thấy giống.
Trước mặt tượng phật, đứng lặng hồi lâu.
Thẩm Độc không biết mình đã đứng bao lâu, chờ y dời tầm nhìn khỏi hai mắt phật tổ, ánh nắng chiều tà đã xuyên qua giấy dán cửa sổ, phiếm hồng.
Không có ai đến đây, không có ai phát hiện ra y.
Y dễ dàng đi vào hậu điện, đảo mắt nhìn qua, thanh tịnh, sạch sẽ, khắp nơi tràn ngập mùi đàn hương trắng nhàn nhạt.
Y không thích mùi hương này.
Tuy mùi hương này không đặc biệt, nhưng y vừa ngửi thấy, sẽ lại nhớ tới hòa thượng kia.
Cho nên lần này, Thẩm Độc không ở lại hậu điện quá lâu.
Y tìm được hộp mây lần trước nhìn thấy, mở ra lần nữa, bên trong vẫn là tăng bào trắng tuyết, giặt giũ sạch sẽ, gấp gọn ngăn nắp.
Từ điểm này có thể nhận ra, Thiện Tai trong truyền thuyết là một người luôn gò bó bản thân trong khuôn khổ.
Chẳng qua…
Chuyện ấy thì liên quan gì đến y?
Ngày hôm nay, y chỉ muốn tới lấy thứ mình muốn thôi.
Thẩm Độc cúi người, ngón tay thon dài duỗi về phía hộp mây, khều nhẹ bên trong, nhấc chuỗi phật châu nhẹ hơn tràng hạt bằng gỗ trầm hương bình thường.
Mười tám viên, còn treo một đầu Phật.
Nhìn qua từng viên đều tròn trịa, nhưng khi y kéo một viên ra, đặt lỗ nhỏ được một sợi dây mảnh xuyên qua dưới ánh trời chiều ửng đỏ, lập tức phát hiện ra bí ẩn trong đây.
“Thuật Công Thâu, xảo đoạt tạo hóa(*).”
(*) Khéo léo tinh xảo đến mức như do trời tạo ra.
Ánh sáng xuyên qua lỗ nhỏ rơi vào con mắt y, láng máng nhìn thấy chữ viết nhỏ tới mức khó nhận ra! Thẩm Độc không khỏi than thở một tiếng, nụ cười bên môi nhuốm thêm phần gian xảo.
“Phương pháp cất giấu tinh xảo cỡ này, chẳng trách nhiều năm qua không ai thu hoạch được gì…”
Mấy năm qua, kỳ nhân dị sĩ trên giang hồ đến thiền viện Thiên Cơ thăm dò, không hơn một nghìn thì cũng phải mấy trăm.
Thứ họ cần tìm thế mà ở ngay dưới mí mắt.
Đầu tiên có Tuệ tăng Thiện Tai trấn thủ, võ công kinh người; tiếp theo dùng cách cất giấu trắng trợn mà độc đáo, ai có thể phát hiện ra?
Nếu không phải do cơ duyên xảo hợp, từng tiếp xúc với hòa thượng thiền viện Thiên Cơ, từng áng chừng phật châu của hòa thượng câm, y cũng không nghi ngờ trọng lượng của chuỗi tràng hạt đặt trong hộp mây này.
Rõ ràng đã bị đục rỗng lõi bên trong.
Võ thánh Lâu Đông Vọng!
Dưới sự truy đuổi của toàn thiên hạ mà vẫn sống sót, còn đủ sức trốn đến thiền viện Thiên Cơ, cuối cùng lúc chết quy y cửa Phật. Có thể được xưng một tiếng “Thánh”, phải lợi hại cỡ nào?
3 quyển Phật Tàng, ghi lại sở học tinh hoa cả đời, khiến bao nhiêu người thèm nhỏ dãi?
Giờ đây, đang nằm trong tay y rồi.
Theo lý thuyết, Thẩm Độc phải cảm thấy thành tựu trước nay chưa từng có, thậm chí cảm giác áp đảo vạn người, kích động vì sắp chạm tới cảnh giới võ học chí cao thiên hạ.
Nhưng trong lòng y chẳng có gì cả.
Không buồn.
Cũng không vui.
Chỉ là lúc đeo chuỗi phật châu lên cổ tay, chuẩn bị rời khỏi điện Phật, không khỏi nhớ tới đêm đó người nọ ra tay độc ác, còn có bóng dáng tựa tuyết trắng phía xa xa.
Đã đến rồi, há có thể vô danh?
Tâm tình Thẩm Độc thực sự rất tệ, rút Thùy Hồng kiếm, vung mũi kiếm lên, tức thì khắc lên cột gỗ hình trụ ở hai bên tượng Phật trong điện Thiên Phật một hàng chữ!
Chữ viết ngông cuồng!
Từng nét vạch xuống, nồng đậm sát khí không thèm che đậy!
Vạch nét cuối cùng hoàn thành tác phẩm, nỗi lòng y vẫn chẳng bình ổn, ở cuối chân trời tia nắng đã chìm vào màn đêm giữa núi non trùng điệp, hình bóng của y trong điện Thiên Phật, cũng biến mất không thấy tăm hơi.
Tiếng chuông cuối ngày trong thiền viện vang lên.
Lúc này mọi người mới túa ra từ khắp các nơi, thoáng chốc có không ít bóng người.
Đúng lúc ấy, hai tiểu sa di chuyên đi thêm dầu thơm vào các điện, vừa bước vào điện Thiên Phật, ngẩng đầu nhìn lên, bỗng chốc đứng hình.
Lát sau đưa mắt nhìn nhau, không nói hai lời vội vã chạy ra ngoài!
Cả hai vừa chạy vừa gào to, tiếng hô truyền khắp thiền viện ——
“Hỏng rồi! Hỏng rồi!!!”
“Có trộm xông vào điện!”
“Thiện Tai sư huynh, Thiện Tai sư huynh!”
…
Hòa thượng đang ở trong Tàng Kinh các, đứng trước bàn thờ Phật, tay cầm cuốn “Kinh Hoa Nghiêm” chậm rãi đọc, nỗ lực dùng kinh văn lít nha lít nhít chữ để bình ổn đáy lòng dậy sóng.
Kinh Phật viết rằng:
Ngã tích sở tạo chư ác nghiệp,
Giai do vô thỉ tham sân si,
Tùng thân ngữ ý chi sở sanh,
Nhất thiết ngã kim giai sám hối.
(*) Dịch: (nguồn google cưa cưa)
Tôi xưa trót tạo các ác nghiệp,
Đều do vô thỉ tham – sân – si,
Từ thân ngữ ý phát sanh ra,
Hết thảy tôi nay đều sám hối.
Không gian lặng im thanh tĩnh, kinh văn đong đầy tĩnh tâm.
Rất nhanh đã có chút hiệu quả.
Hắn không nghĩ tới sự kiện phá giới kia nữa, cũng không mãi nhớ về gương mặt ma đầu, bên tai không còn văng vẳng lời mời to gan của y…
Dần dần, đằm mình vào giữa sự tuyệt diệu của kinh văn.
Tận đến khi tiếng kêu la khàn cả giọng vọng từ bên ngoài vào, túm hắn rời khỏi không gian riêng, sắc bén như đao kiếm, vọt tới chọc thủng. Trong nháy mắt như thế, không hiểu sao hắn bỗng run rẩy.
Thật giống như chuyện không muốn thấy đã xảy ra.
Trong cơn rối loạn, hắn vẫn nhớ đặt cuốn “Kinh Hoa Nghiêm” về chỗ cũ, xong xuôi mới vội vàng bước xuống cầu thang, ra khỏi Tàng Kinh các, đi về phía điện Thiên Phật.
Một thân tăng bào trắng tuyết, sáng ngời chuyển động trong bóng đêm.
Bước chân dù nhanh, nhưng không hề loạn, nện lên tiếng chuông chiều vang vọng khắp thiền viện, tới gần đại điện.
Chỉ trong chớp mắt khi hắn xuất hiện, tức khắc có người chú ý tới hắn.
Đại hòa thượng, tiểu sa di, trưởng lão đức cao vọng trọng, hay hòa thượng bình thường, tất cả đều xoay đầu nhìn hắn. Ánh mắt họ lướt qua khuôn mặt thanh sạch như ngọc của hắn, không biết tại sao đồng loạt hạ xuống.
Chỉ có một vài tiểu sa di không hiểu chuyện, dè dặt gọi một tiếng: “Thiện Tai sư huynh…”
Hòa thượng hiếm khi không đáp lời.
Ngay cả gật đầu cũng không.
Hắn mơ hồ ý thức được đã xảy ra chuyện rất lớn, hơn nữa còn là chuyện hắn không muốn xảy ra nhất.
Nhưng sự thật là, nó đã xảy ra.
Chân chân thật chật.
Trụ trì thiền viện Thiên Cơ – Duyên Diệt phương trượng vừa rồi ở cách đó không xa, nghe tin tức xong lập tức tới đây, tất nhiên đã biết rõ chuyện gì xảy ra.
Tuổi tác của ông đã cao, mặt mày có vẻ xám trắng, cầm thiền trượng(*) vàng kim trong tay.
(*) Thiền trượng: Cái hay cầm trong tay này này.
Nhìn thấy hòa thượng lại gần, ông lắc lắc đầu, dựng bàn tay kề trước ngực than thở: “A di đà Phật, tội lỗi, tội lỗi.”
“…”
Bước chân hòa thượng, vào lúc Duyên Diệt đại sư cất tiếng thở dài cũng dừng khựng lại, ngay lúc này không tài nào cất bước được nữa!
Chính giữa điện Thiên Phật là tượng Phật Tổ dáng vẻ trang nghiêm, từ bi cúi đầu nhìn xuống con dân.
Cũng như đang cúi đầu nhìn hắn.
Trước mặt Phật Tổ, hắn không thể phản bác, không thể lừa gạt, không thể che giấu, giống như con người vừa mới sinh ra, trần truồng.
Bàn thờ, lư hương, hoa sen…
Tất cả trang trí không có gì thay đổi.
Chỉ có cây cột hình trụ lẳng lặng đứng bên cạnh tượng phật sáu trăm năm nay, bài kệ(*)năm xưa được người chạm khắc nay đã mờ nhạt khó thấy, chỉ còn nét chữ mới tinh vạch bằng kiếm, nhìn qua mà giật mình!
(*) Bài kệ: Kệ là bài thơ của Phật. Bài thơ nào của Phật viết, giảng hoặc nói về cách sống đạo đều gọi là Kệ.
—— Tuệ tăng Thiện Tai, cũng chỉ thường thôi!
Trong chớp mắt nhìn thấy tám chữ ấy, hòa thượng bỗng cảm thấy có thứ gì đó cuồn cuộn trào lên dưới đáy lòng, như một con mãnh thú điên cuồng ngoạm lấy hắn, lôi toàn bộ cơ thể và tâm trí thanh tỉnh của hắn xuống, cắn phá tan nát!
“Phụt!”
Một ngụm máu tươi, bỗng phun ra áo bào trắng như tuyết, đỏ tươi khiến người ta không dám nhìn thẳng, làm tôn lên gương mặt ngày càng tái nhợt của hắn.
“Thiện Tai?!” Duyên Diệt đại sư kinh hãi.
Nhưng hòa thượng mà ông gọi là “Thiện Tai” lại như không nghe thấy gì cả, chỉ chậm rãi giơ tay ấn lên lồng ngực, dường như nơi ấy đang có một nỗi đau đáng sợ hành hạ hắn.
Trong đầu, đan xen những ảo giác.
Có lúc xuất hiện lời nói tùy tiện của ma đầu, tốt xấu gì ta cũng là bệnh nhân, không thể cho ta miếng thịt sao? Có lúc lại xuất hiện câu hỏi đầy gian tà, giới luật của người xuất gia các ngươi có phải rất nghiêm ngặt không?
Muôn hình vạn tượng, ầm ầm kéo tới.
Cuối cùng kết thúc bằng một câu ấy ——
Ngươi có nguyện ý, đi cùng ta?
Có nguyện ý, đi cùng y hay không?
Hòa thượng không biết cảm giác trong lòng hắn giờ khắc này là gì, thậm chí phải đè chặt lên lồng ngực, hắn mới có thể cảm nhận sự tồn tại của trái tim, mới xác định nó vẫn còn ở đó.
Ngước mắt nhìn lên, chạm vào tám chữ ấy, bỗng chốc cảm giác như bị lăng trì!
Tuệ tăng Thiện Tai?
Cũng chỉ thường thôi.
Hắn thậm chí có thể tưởng tượng ra lúc người đó nói bốn chữ này, khóe mắt đuôi mày hờ hững, còn mang theo nét ngông cuồng cả thế gian không thể sánh vai.
Cắt thịt nuôi chim ưng.
Thí thân cho cọp.
Ấy là Phật Tổ; còn người bình thường dù có cắt thịt, liều mình, cũng không thể thuần phục chim ưng và mãnh hổ, chỉ hại nhiều người thiên hạ hơn thôi.
Như thất vọng, như buồn rầu, như đau khổ, như hận thù.
Gương mặt vốn mang nét từ bi của hòa thượng, nay bỗng nhiên nhuốm phần sâu xa, chín tháng chưa từng mở miệng khiến giọng hắn khản đặc, trúc trắc.
“Thẩm, Độc.”
Chuối: Điều buồn nhất không phải là người si tình nhưng thất tình, mà là người vốn vô tình, nay bỗng si tình, rồi thất tình. Chung quy là 2 kẻ vô tình, một người vô tình vì đã thấy thế gian muôn màu, một người vô tình vì thế gian trong mắt trắng ngần.
Quá trình 2 kẻ vô tình học cách yêu đầy thủy tinh vụn, và người nuốt thủy tinh vụn chính là chúng ta!!!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook