********

Lại qua vài ngày, Triệu Đại Mộc từ trong huyện mang về tin tức tốt, nói là trong huyện có dán bố cáo. Thái hậu bệnh nặng mới khỏi, hoàng đế cảm thụ thiên ân, đặc biệt hạ chỉ mở thêm ân khoa. Phàm là học sinh năm ngoái chưa tham gia khoa khảo, năm nay đều có cơ hội. Huyện học trên kia cũng thúc giục nhóm học sinh mau chóng ôn bài.

Triệu mẫu vừa nghe, vui vô cùng. Cả đêm xếp đặt hương án, hướng về phía Bắc Đô Thành cảm tạ ân đức của Hoàng thượng. Lão tộc trưởng cũng nghe được tin tức, vội vàng mở từ đường, dẫn Triệu Từ đi dập đầu cảm tạ tổ tông phù hộ.

Cũng không còn mấy tháng là đến kỳ thi, Triệu Từ cũng không thể cứ ở trong nhà tự học mãi, nên nói muốn đi vào huyện học sớm hơn dự định mấy ngày. Cả đêm Triệu mẫu thay nhi tử chuẩn bị xiêm y và đồ dùng thường ngày, lại từ trong số bạc tiết kiệm, lấy ra năm lượng, đưa cho nhi tử làm phí sinh hoạt trong thị trấn.

”Ta nghe nói những người đọc sách kia đều thích đi đến tửu quán ăn uống một phen, nói có thể gia tăng tài văn chương cái gì, ngươi cũng chớ để bị bỏ lại phía sau. Hiện tại trong nhà kiếm được tiền, ngày qua hết sức đầy đủ, ngươi không cần tiết kiệm.”

Triệu Từ vội từ chối: “Nương, không cần phải đưa tiền cho ta. Tự nhi tử cũng tiết kiệm được không ít, hoàn toàn đủ chi phí chi tiêu.” Mấy ngày này hắn chép sách cho thư quán kia, cũng được một lượng bạc nhỏ, trong nhà lại không cần đến số tiền này của hắn, cho nên đều còn ở trên người. Tuyệt đối đủ tiền chi tiêu ở học viện.”Vả lại, ta là đi thư viện học bài, đâu có thời gian rảnh rỗi đi đến tửu quán hồ nháo.”

Nhi tử đi xa ngàn dặm mẫu thân lo lắng, Triệu mẫu cũng không ngoại lệ. Mặc dù nhi tử đã nói như vậy, bà vẫn lấy ra ba lượng bạc nhét vào trong tay nải của hắn: “Ra cửa không chê có nhiều bạc. Ngươi cứ ở đó mà bày đặt. Chịu khó học bài, không cần phải lo chuyện ở nhà. Trái phải còn có ta cùng tẩu tử ngươi ở đây. Với lại trong thôn đều là thân thích, có thể chiếu ứng lẫn nhau, ngươi không cần lo lắng gì cả. Đợi thời điểm lần sau ta và ngươi tẩu tử đi vào trong thành giao hàng, sẽ đi thăm ngươi.”

Triệu Từ thấy không thuyết phục được nương mình, đành nhận lấy, hắn nghĩ trước mắt hắn giữ số bạc này, sau này nếu trong nhà cần dùng, lại lấy ra cũng không muộn.

Bây giờ hắn đi vào trong huyện học bài, việc chép sách thuê càng thêm thuận tiện, xác thực không cần dùng đến số tiền này.

Sáng sớm ngày hôm sau, Triệu mẫu cùng La Tố đưa Triệu Từ ra xe bò lên thị trấn.

Hành lý của Triệu Từ không nhiều lắm, một chút giấy và bút mực, cộng thêm một chồng sách dùng túi vải cột chắc, y phục cũng chỉ có vài bộ mà thôi.

La Tố thấy y phục hắn mặc trên người có đánh miếng vá, nghĩ tới đây là đi đến thư viện, nếu gặp phải loại người phủng cao giẫm thấp, chỉ sợ sẽ bị người ta xem thường. Trong lòng âm thầm ảo não, thời gian này bận chuyện dạy bọn nhỏ đọc sách, nên không nghĩ đến việc làm hai bộ quần áo mới cho tiểu thúc.

Nghĩ vậy, nàng dứt khoát nói với Triệu mẫu:“Nương, vừa lúc ta muốn đi trấn trên mua đồ, nhân tiện đi cùng Nhị đệ một chuyến.”

Triệu mẫu đang không nỡ xa nhi tử, nghe đại tức phụ nói lời này, vội vàng đồng ý: “Như vậy cũng tốt, dọc theo đường đi cũng có thể chiếu cố lẫn nhau, chỉ là ngươi nhớ về sớm, trong nhà cũng không thể thiếu ngươi.”

La Tố gật gật đầu, thoải mái trèo lên xe bò.

Trên xe bò không phải chỉ có Triệu Từ và La Tố, mà còn có vài thẩm tử trong thôn, trong đó còn có một người La Tố không muốn gặp nhất - - Hoa Nhị cô.

Hoa Nhị cô liếc nàng một cái rồi nhìn ra chỗ khác. La Tố không thèm để ý đến bà ta, ngồi nói chuyện với mấy vị thẩm tử bên khác.

Những người ngồi cùng La Tố ánh mắt lóe lóe, dọc theo đường đi cùng nàng nói chuyện phiếm, hỏi cá trong ruộng lúa nhà nàng lớn lên thế nào.

Khoan hãy nói, lúc trước thôn dân đều nghĩ đám cá sống trong ruộng lúa này, xem chừng sống không được vài ngày, ruộng lúa kia cũng sẽ bị hủy hoại.

Không nghĩ tới đã sắp một tháng, những cây lúa kia trông càng ngày càng tốt, đám cá kia vẫn tung tăng bơi lội ở bên trong. Thỉnh thoảng có thôn dân ra thăm đồng, đi ngang qua ruộng nhà nàng còn thấy cá bơi thành đàn ở trong nước, càng nhìn bọn họ càng thấy nóng nảy.

Cho nên bắt đầu hoài nghi, không chừng Triệu Thành tức phụ lần này không phải làm chuyện ngu ngốc, giống như loại nấm mèo vậy, ở trong ruộng lúa thật sự là có thể nuôi cá.

Một lão thẩm tử cười nói: “ Lúc nào nhà các ngươi bắt cá, nhớ nói cùng chúng ta một tiếng, tuy đó không phải việc nặng nhọc gì, nhưng có chúng ta giúp đỡ cũng bắt nhanh hơn.”

Những người khác cũng rối rít phụ họa.

La Tố cười nói: “Ta còn phải trông cậy vào các vị thẩm tử giúp đỡ đâu. Đến lúc đó cũng mời mọi người nếm chút cá tươi.”

Một béo điểm thẩm tử cười tủm: “Đến lúc đó nếu cá to khỏe, ta đây những là mặt dày mày dạn học theo cách làm này của ngươi.”

Lời này cũng là tiếng lòng của những người ngồi trên xe, bọn họ đồng loạt ngước mắt nhìn La Tố.

La Tố hào phóng cười nói: “Còn phải xem tình hình trong ruộng nhà ta thế nào đã. Đến lúc đó nếu các người muốn học, chúng ta cũng không keo kiệt.”

Những người khác vui vẻ nở nụ cười, trong lòng thầm nói Triệu Thành tức phụ đúng là người hào phóng, rất đáng để giao hảo.

Triệu Từ một bên ngồi tán gẫu với phu xe, một bên vểnh tai nge ngóng chuyện bên phía La Tố. Nghe nàng cùng các thẩm tử lớn tuổi ngươi tới ta đi nói chuyện xã giao với nhau trong lòng càng cảm thấy tò mò.

Nữ tử trước mắt này, cử chỉ đại khí, lại thập phần hiền lành, còn biết chữ hiểu lý lẽ, so với những nữ tử của các đại gia đình mà hắn biết chỉ có hơn chứ không có kém. Nhưng nữ nhân này hết lần này tới lần khác lại có thể cùng phụ nhân nông thôn chung đụng hết sức hòa hợp. Chắng khác gì một tức phụ nông thôn chân chính.

Một con người sao lại có thể có nhiều ưu điểm như vậy, đúng là khiến cho người ta cảm thấy khó hiểu.

Đến thị trấn, vài phụ nhân đã xuống xe bò, phu xe chỉ chở một mình Triệu Từ tiến về phía thư viện.

La Tố vốn định dặn dò vài câu, nhưng thấy có người ngoài ở đây, lo lắng bị người ta nói ra nói vào, nên một lời cũng không nói.

Hoa Nhị cô cùng nàng bất hòa, mau chóng kéo theo phụ nhân quen biết bỏ đi trước, những phụ nhân khác tiến tới kéo tay La Tố rủ đi cùng, La Tố cảm kích cười nói: “Ta là lung tung đi dạo một chút, không nên làm chậm trễ chính sự của các ngươi, lát nữa chúng ta tập chung ở chỗ này nha.”

Đoàn người vừa nghe, đành đi trước.

Đợi mấy người đó đi khỏi, La Tố vội vàng đi tìm cửa hàng bán y phục.

Nói đến nói đi, kể từ khi đến nơi này, La Tố còn chưa mua được bộ quần áo mới nào.

Đời trước nàng cũng không để ý lắm đến phương diện ăn mặc, cảm thấy chỉ cần mặc đơn giản hào phóng, gọn gàng sạch sẽ là được. Lại nói tới thời điểm vừa mới tới nơi này, ăn đều ăn không đủ no, càng không có tâm tư chú ý y phục mặc trên người, về sau cũng không nghĩ tới chuyện này. Hiện tại đi vào trong tiệm vải, mới phát hiện ra y phục của mình có bao nhiêu sờn vá bạc màu.

Nữ chưởng quỹ trong tiệm khồng buồn đánh mắt nhìn nàng.

Thấy nàng ở trong tiệm đi một vòng, không kiên nhẫn, thúc giục: “Tiểu nương tử muốn mua cái gì, vải vóc tiện nghi trong cửa hàng chúng ta có đủ cả.”

La Tố nhìn vào một điểm không xác định, không biết người đọc sách ở đây thường mặc đồ gì, đành phải hỏi: “Học sinh ở thư viện bên kia hay mặc y phục gì, chất liệu như thế nào?”

Vừa nghe là mua cho học sinh trong thư viện, sắc mặt nữ chưởng quỹ này tốt hơn một chút.

Trong nhà có người đọc sách, điều kiện tự nhiên sẽ không quá kém.

Bà ta mang trên mặt ba phần cười, nhanh chóng đi lấy mấy quận vải màu xám nhạt và màu lam nhạt: “Đây đều là loại vải nhóm học sinh ưa thích, ngươi xem một chút đi. Còn có loại màu trắng này, một số hảo học sinh đều thích xuyên đâu. Ngày thường đến mua không ít đấy.”

La Tố nghĩ đến khuôn mặt thanh tú của Triệu Từ, lại nhìn một lúc vào mấy quận vải trước mắt, cảm thấy chọn màu lam nhạt hay màu xám nhạt đều hảo. Màu trắng quá tao bao, nàng có chút không tiếp thụ được.

Hơn nữa hằng ngày Triệu Từ thường xuyên mài mực viết văn, mặc màu trắng vạn nhất bị dính mực nước thì trông thấy ngay, không thích hợp.

La Tố bảo nữ chưởng quỹ cắt ra số vải đủ làm hai bộ y phục. Lại mua thêm vải vóc cấp Triệu mẫu cùng hai hài tử ở nhà, bản thân nàng thì chọn loại vải có màu sắc hơi tối. Không còn cách nào, làm một quả phụ, màu sắc có thể lựa chọn đích xác có hạn.

Mua vải vóc xong, nàng nghĩ sắp tới còn muốn đi La gia thôn một chuyến đón La Tiểu Hổ đến học bài, cho nên dứt khoát mua thêm vải cấp La gia bên kia may y phục.

Như vậy một phen tính xuống, ước chừng tiêu hết gần ba trăm đồng tiền.

Làm cho gương mặt nữ chưởng quỹ tươi rói như hoa. Cứ tưởng người đến là một nông phụ nghèo kiết hủ lậu, không ngờ lại là một chân nhân bất lộ tướng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương