**

Vì để dạy học tốt hơn, La Tố đốt than củi làm bút viết chữ trên tấm ván gỗ. Nàng định bớt chút thời gian đi tìm chút vôi trở về làm phấn viết. Đỡ phải viết xong cục than thì lãng phí một tấm ván gỗ.

Ở trong nhà chính Triệu gia, hai hài tử đoan đoan chính chính ngồi trên ghế, bàn tay nhỏ bé ngoan ngoãn khoác ở sau lưng.

Thừa lúc La Tố quay người lại viết chữ trên ván gỗ, Triệu Lâm ngồi không yên, đưa tay kéo kéo bím tóc Triệu Mộc Miên nhu thuận ngồi bên cạnh.

Tóc Triệu Mộc Miên bị kéo đau xót, hai mắt hồng hồng trừng tam ca.

La Tố đúng lúc xoay người lại, thấy tình cảnh này, chỉ muốn trừng trị hai hùng hài tử này một trận. Tiết thứ nhất hôm nay mới học được một lát, đã ngã trái ngã phải, nàng không có cách nào, đành dùng cách lão sư tiểu học hay đối phó với mình ngày trước, bắt hai hài tử đem bàn tay nhỏ bé đặt ở sau lưng. Kết quả hai hùng hài tử này thế nhưng vẫn còn trêu chọc lẫn nhau, quả thật khiến nàng muốn cầm roi đánh hai đứa một trận cho hả giận.

Nàng còn muốn đưa Tiểu Hổ đến đây cùng hai hài tử này học chữ đâu. Xem tình trạng này, đến lúc đó chắc bọn chúng sẽ làm loạn không thể trị được.

Cũng may Triệu Lâm còn biết sợ đại tẩu nhà mình, thấy nàng xoay người, vội vàng ngồi ngay ngắn.

La Tố cũng không trách cứ hắn, chỉ nói: “Ban đầu ta định xem ai học tốt hơn, sẽ thưởng cho người đó một viên kẹo mạch nha. Bây giờ xem ra chắc chắn tiểu Miên sẽ được thưởng.”

Triệu Lâm nghe vậy nóng nảy: “Tẩu tử tẩu tử, chắc chắn kẹo là của ta, ta thông minh hơn nàng.”

”Không nhất định phải vậy, tiểu Miên ngoan nhất, chắc chắn học nhanh hơn, đệ có muốn đánh cược với ta, xem đệ hay tiểu Miên ai học giỏi hơn?”

Bị La Tố dùng phép khích tướng, Triệu Lâm sục sôi ý chí chiến đấu, ưỡn cao bộ ngực nhỏ: “Ta nhất định học giỏi hơn.”

La Tố cười một tiếng: “Hảo, vậy chúng ta bắt đầu.”

Bởi vì hai đứa còn bé, nên La Tố chỉ dạy Hán ngữ ghép vần trong một tháng. Thời gian còn lại thì để cho bọn nhỏ tập viết chữ. Nàng có thể tiết kiệm không ít thời gian. Trong thời gian đó, nàng dạy hai hài tử học số học, rồi lại để cho hai đứa tiếp tục luyện chữ.

Học một lát, Triệu Lâm lại ngồi không yên, nhìn chữ cái trên bảng đen nói: “Tẩu tử, đây là cái gì a, trước kia Nhị ca học chữ hay bây giờ đều không có học qua thứ này.”

Triệu Mộc Miên cũng gật đầu: “Đúng vậy tẩu tử.”

”Đây là âm đọc. Có lợi cho nhận thức về sau của các ngươi. Nếu các ngươi học cái này, về sau chữ gì cũng biết, cũng đọc được. Còn có thể học tiếng phổ thông nữa. Có biết tiếng phổ thông là gì không, chính là âm thanh các quan nói ra, các ngươi có muốn học hay không?”

Tại nơi sĩ nông công thương này, không quan tâm nam nữ già trẻ, đều đối với chuyện làm quan có một loại kính ngưỡng gần như biến thái cuồng vậy. Cho nên hai hài tử vừa nghe là tiếng phổ thông, hai mắt lập tức sáng long lanh, mặt mũi tràn đầy khát vọng.

”Muốn học thì hảo hảo học, đọc theo ta, nhất định phải phát âm chuẩn.”

Hai hài tử gật gật đầu, chăm chú, nghiêm túc đọc theo nàng từng tiếng từng tiếng.

Triệu Từ ở trong thư phòng nghe được tiếng đọc sách lanh lảnh, nghe thấy tiếng phát âm kì kì quái quái, lập tức hiếu kỳ để sách trong tay xuống, từ trong phòng đi ra. Đi qua cửa nhà chính, thì thấy tiểu đệ cùng muội muội nhà mình vốn không chịu ngồi yên một chỗ hiện giờ lại đang quy quy củ củ ngồi đọc sách.

Bên trên tấm ván gỗ nhỏ, chi chít những chữ kì kì quái quái do dùng than củi màu đen viết ra, hắn nhìn một chút cũng không hiểu.

Nghĩ lại, hắn vỡ lẽ.

Đây chắc là chữ viết ở ngoại quốc kia.

Biết đây là chữ viết của ngoại quốc, Triệu Từ cũng biết chữ đó ở chỗ này là không thể dùng được, nên hắn chờ La Tố nghỉ giữa tiết, đến gặp nàng hỏi ra nghi vấn trong lòng.

Nói xong, vành tai cũng phiếm hồng.

La Tố thấy dáng vẻ hắn lúng túng, lại nghe lời hắn nói, nhịn không được che miệng cười trộm.

Thấy nàng cười, khuôn mặt lạnh nhạt của Triệu Từ trở nên ngây ngốc.

La Tố vội vàng ôm bụng phất phất tay, cười nói: “Là lỗi của ta, chuyện này ta vẫn chưa nói cho ngươi biết.” Nàng cười thêm vài cái, mới sâu mấy hơi, nghiêm túc giải thích ý tưởng của nàng.

Sau khi nghe xong ý tưởng La Tố, Triệu Từ từ vẻ mặt ngu ngơ biến thành khiếp sợ, rồi lại hết sức kích động.

”Đại tẩu, ý tưởng này rất hay. Hiện thời tân triều mới vừa lập, triều đình phổ biến tiếng phổ thông chưa được mấy ngày, có vài phu tử tài giỏi đều không nói tiếng phổ thông, ngay cả nhóm học sinh trong huyện học cũng có rất nhiều người không nói tiếng phổ thông. Nếu tẩu tử phổ biến phương pháp này ra ngoài, sau này phàm là người biết chữ cũng sẽ nói tiếng phổ thông, cho dù hành tẩu thiên hạ cũng không sợ gặp trở ngại về giao tiếp.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương