Bạn Gái Quái Vật
-
Chương 58
Mùi xăng hoà lẫn cùng mùi cồn lập tức khỏa đầy cả hành lang. Xăng vẩy ra, có vài giọt còn bắn cả lên đùi Hạ Vị Sương.
Tang Lộ cau mày, bật nhảy về phía sau, thân thể bắt đầu vung vẩy không ngừng hòng giũ hết xăng đi. Hạ Vị Sương lấy cây chích điện từ trong túi, dứt khoát đè nút. Tia lửa điện màu xanh tím xẹt xẹt tóe ra. Cô nhìn thoáng qua Tang Lộ, tay đè chặt lên ngực, dùng tia lửa điện châm xăng.
Phừng một tiếng, tia lửa sáng ngời bốc cao, sau đó bắt đầu nhảy múa loạn xạ, thiêu đốt dọc theo vết xăng. Ngọn lửa bùng lên mãnh liệt khiến đêm đen lạnh lẽo này chợt trở nên ấm áp. Khoảnh khắc nhìn đến tia lửa vàng cam sáng rỡ ấy, trong mắt Tang Lộ lập tức thoáng qua vẻ lo lắng. Song, phản ứng đầu tiên của cô lại không phải lùi về sau mà là biến đổi cơ thể.
Từ dưới lên trên, từ trong ra ngoài, thân thể tái nhợt, lạnh băng kia tựa một đóa hoa máu thịt nở rộ, cuộn trào tạo thành dạng nụ hoa, nhưng không phải muốn nở ra mà ngược lại, nó bao lấy cả người Tang Lộ bên trong.
Không, chị ta không phải đang bao lấy bản thân, mà là… cái váy kia.
Lửa bùng lên quấn lấy Tang Lộ, thiêu đốt sáng rực. Tang Lộ mở to đôi mắt sâu thẳm nhìn chăm chú vào Hạ Vị Sương. Thân hình biến đổi của cô kéo dài, lùi về sau như cái dù của con sứa, khoác ánh lửa thành làn váy dài hoa lệ, kéo ra hướng cửa sổ rồi rơi xuống.
Cục Than ‘ngao’ một tiếng, nhảy vọt đến bên cạnh Hạ Vị Sương. Nó biến lớn, ngậm lấy cô, sau đó lập tức chạy về phía trước. Hạ Vị Sương vươn tay móc lấy ba lô cùng túi nilon.
Đúng lúc này, chỗ rẽ nơi hành lang phía trước chợt vang giọng Bạch Thiến: “Tìm được rồi!”
Hạ Vị Sương được Cục Than chở trên lưng, người cúi thấp, túm chặt mớ lông mèo cũng biến lớn theo thân thể, rồi quay đầu nhìn lại theo bản năng. Hành lang phừng phừng lửa cháy, đã không thấy bóng dáng Tang Lộ nữa. Nhưng Hạ Vị Sương biết rõ, chút lửa này không thể nào gây cho Tang Lộ tổn thương chí mạng.
Tang Lộ như quái vật kinh khủng, bất tử, khiến con người nhỏ yếu cảm thấy tuyệt vọng.
Hạ Vị Sương hắt cồn trong thau ra sàn, thau thì thẳng tay vứt bỏ. Cô vừa chỉ huy Cục Than chở mình đi thẳng, vừa mở nắp rồi quăng những chai cồn xuống đất. Cô muốn tạo nên một hành lang lửa, ngăn cản bước chân Tang Lộ.
Nhưng đúng lúc này, bên ngoài lại vang lên tiếng động kì quái. Tang Lộ không bước vào hành lang lửa mà lựa chọn đuổi theo từ phía ngoài tòa nhà! Cô dùng phương pháp cách ly ôxy, phủ nhiều lớp da thịt lên chỗ đang thiêu cháy, sau đó lăn mình để thân người áp vào mặt ngoài tòa nhà, dập tắt ngọn lửa. Tang Lộ vươn những cái râu dài mà cứng cỏi như những cánh tay linh hoạt móc lấy cửa sổ lầu ba cùng tất cả những chỗ có thể mượn lực, bò theo đúng hướng mà Hạ Vị Sương đi.
Cô như con dơi bay giữa đêm đen, đồng thời cũng là cơn ác mộng vô định hình.
Trong một thoáng, Hạ Vị Sương nghiêng đầu, thấy được Tang Lộ lướt ngoài cửa sổ qua ô cửa kính trong phòng bệnh. Cô biết, sắp hỏng bét.
Hạ Vị Sương không quăng những chai cồn ra đất nữa mà giơ lên cao, định sẽ trút vào người. Nhưng đúng lúc này, thời gian vô cùng gấp rút lại như bị kéo dài đến vô hạn. Trước mắt bỗng nhiên nhòe đi. Chỉ trong một thoáng ngắn ngủi, Hạ Vị Sương nhìn thấy một xác sống gãy chân kì quái với cái lưỡi dài dị thường đuổi theo sau mình và Cục Than. Nó cuốn lưỡi một cái đã giật một mảng lông mông của Cục Than xuống. Hành lang đầy vụn gỗ, vụn thủy tinh có mấy thi thể xác sống nằm ngổn ngang. Tang Lộ đang cuộn tròn trên mặt đất, hệt như phản ứng khi bị Hạ Vị Sương mớm rượu trắng trước đó. Cánh cửa căn phòng bên tay phải vỡ tan tác, phía trên có treo tấm biển, ghi là… Phòng quan sát.
Tang Lộ như bị tổn thương bên trong lần nữa, cả người run rẩy, tốc độ phản ứng và tốc độ hành động đồng loạt giảm sút. Cô ngẩng đầu nhìn Hạ Vị Sương, đúng lúc nhìn thấy xác sống bôi bác muốn tranh đoạt con mồi với mình kia vươn lưỡi quất về phía ấy. Tang Lộ nhất thời bị kích thích, rồi lại vì tốc độ suy giảm mà không thể phản ứng kịp thời, chỉ phải trơ mắt nhìn cái lưỡi của quái vật không quất trúng Hạ Vị Sương mà ngược lại, bị quấn vào đuôi mèo.
Dị thú to lớn cùng quái vật lưỡi dài lao vào nhau đấu đá, Hạ Vị Sương bị hất văng sang một bên. Tang Lộ âm trầm trượt đến, sau đó lại bị dị thú và quái vật lưỡi dài cuốn lấy… Kết quả cuối cùng chính là Cục Than và quái vật lưỡi dài đều chết, Tang Lộ cả người đẫm máu, như nữ quỷ đòi mạng mà chiến lấy toàn bộ tầm mắt Hạ Vị Sương…
Xẹt…
Tựa có một dòng điện xuyên qua đại não. Chỉ trong chớp mắt, Hạ Vị Sương như đã hiểu ra điều gì đó, lại không thể chải vuốt hoàn toàn mớ đay rối ấy.
Nội dung tiên tri bất thình lình xuất hiện nhìn như rất dài, nhưng tiến vào đại não của Hạ Vị Sương chỉ tốn một giây đồng hồ. Cô còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận xem rốt cuộc mình nên ứng đối với hoàn cảnh bất lợi dẫn thẳng hướng vực thẳm này thế nào thì cơ thể đã tự chủ hành động.
Chai cồn đã mở nắp không trút xuống chính mình như dự tính ban đầu mà hắt lên người Cục Than. Cục Than khó hiểu meo một tiếng, Hạ Vị Sương lại không kịp giải thích với nó. Cô liếc thấy phía trước, bên tay phải có một căn phòng lớn, cửa đóng, phía trên treo một tấm bảng, Phòng quan sát.
Sau đó, trong một khoảnh khắc như ngắn ngủi đến mức chỉ đủ cho Hạ Vị Sương khẽ than một tiếng trong lòng, Cục Than đã chở cô đến trước cửa phòng quan sát. Căn phòng điều dưỡng bên trái lúc này ầm ầm nổ tung. Tang Lộ đâm vỡ cửa sổ, quẳng bàn ghế đập vỡ cửa chính bằng gỗ hết sức dễ dàng. Mang theo luồng hơi mạnh mẽ, Tang Lộ lại trở về với hành lang bệnh viện.
Cục Than và Hạ Vị Sương cùng bị hất văng. Những cái xúc tu của Tang Lộ mạnh mẽ vô cùng, ngay cả cửa phòng quan sát đối diện cũng bị phá hỏng. Chỉ trong thoáng chốc, xác sống bị nhốt bên trong đã lập tức nhào đến, muốn bườn qua khe nứt trên cửa.
Hạ Vị Sương ngã xuống đất, trong lòng ôm chặt số cồn, không rảnh bận tâm gì khác. Bị đập trúng đầu, cô đau đớn cau mày. Gương mặt và đôi cánh tay cô bị mảnh kính vỡ cắt ra những vết thương nhỏ. Cái râu của Tang Lộ trườn đến quấn lên cánh tay cô.
Hạ Vị Sương nghiêng ngả bò ra trước một chút. Mớ xúc tu mềm mại, lạnh lẽo của Tang Lộ lập tức quấn lên như rắn.
“Cục Than, lùi lại!”
Cục Than thân thể cường tráng, phản ứng nhanh hơn cô. Nó quay đầu nhìn lại, sau đó giơ chân, nhưng lúc này Tang Lộ đã vọt ra từ phòng điều dưỡng bên trái, Cục Than không thể không thối lui.
Tang Lộ giật nhẹ xúc tu một cái, Hạ Vị Sương đã bị kéo trượt về phía đối phương. Sau lưng bị mảnh kính vỡ cạ rách, cô lộ ra vẻ mặt đau đớn, kêu lên một tiếng.
Tang Lộ sửng sốt. Hình dạng thân thể đã khủng khiếp đến độ không cách nào hình dung ấy chậm rãi bước về phía Hạ Vị Sương. Nó như được tạo thành từ vô số những con rắn trắng quấn lấy nhau, lại như tháo ra hết những khúc xương người trắng toát rồi lắp lại. Không hề có logic, cũng không theo bất kì một quy luật nào, hệt một tác phẩm hoang đường mà tà thần đen tối, xấu xa tiện tay tạo nên, khiến người ta chỉ nhìn một cái đã không nhịn được mà sợ hãi không thôi, liên tục gặp ác mộng.
Nhưng ở ngay phía trên thân thể khổng lồ, dị dạng, quái dị ấy lại được gắn một cái đầu xinh đẹp, có phần chật vật. Mái tóc bị lửa đốt khô quắt, cuốn xoăn, rủ xuống do ảnh hưởng từ trọng lực. Trên gương mặt yêu dị, quyến rũ kia dính một ít nhọ đen. Đôi tròng mắt tím thẫm sáng ngời khiến người ta sợ hãi. Tang Lộ kề mặt hướng Hạ Vị Sương. Cho dù trước đó vừa bị phản kháng, bị tổn thương nhưng khi đối mặt với người trong lòng, cô vẫn không hề có cảm xúc chán ghét hay tức giận.
Lời đầu tiên Tang Lộ nói không phải tuyên án tử cho Hạ Vị Sương mà là: “Chị không muốn… làm hại em.”
Hạ Vị Sương cảm thấy quá mức buồn cười. Gắng chịu đựng cảm giác xúc tu trơn trượt quấn quanh người, cô hỏi ngược lại: “Chị không muốn làm hại tôi nhưng lại muốn ăn tôi?”
Cánh cửa gỗ phòng quan sát cuối cùng cũng bị xác sống ép vỡ. Mấy xác sống vung vuốt loạn xạ, bị Tang Lộ lần lượt giết chết.
Tang Lộ chậm rãi nở một nụ cười, ánh mắt trước sau vẫn nhìn chăm chú vào người trước mặt: “Như vậy… là có thể… vĩnh viễn bảo vệ Sương Sương, vĩnh viễn… ở bên nhau.”
Hạ Vị Sương bi ai nhận ra có lẽ các cô không bao giờ có thể hiểu được đối phương. Cô khàn giọng nói: “Vậy có bao giờ chị nghĩ có lẽ tôi không muốn bị chị ăn, không muốn cứ thế mà chết đi hay không?”
Có thể là Tang Lộ chưa nghĩ đến, cũng có thể đã từng suy tính qua nhưng vẫn cảm thấy không vấn đề gì. Cô khẽ mỉm cười, quyết tâm cắn nuốt đối phương ngay tại chỗ này. Phần cơ thể tiếp xúc với con mồi bắt đầu biến đổi. Cô cúi đầu, nhẹ nhàng liếm lên miệng vết thương trên mặt Hạ Vị Sương.
Hạ Vị Sương nhẫn nại đợi thời cơ. Khi cửa phòng quan sát vụt xuất hiện một cái lưỡi dài màu đỏ đen to cỡ cổ tay người, tâm trí Hạ Vị Sương run lên, biết mình nên hành động.
Quả nhiên, Tang Lộ đột ngột quay đầu, mắt hiện sự cảnh giác cùng địch ý lạnh băng, hoàn toàn khác lúc đối mặt với những xác sống bình thường trước đó.
Đôi tay vẫn giữ tư thế ôm lấy bản thân ngay từ đầu giúp Hạ Vị Sương có được chút không gian. Cô vặn nắp hai chai cồn, trút lên người. Chất lỏng lạnh lẽo thấm qua quần áo, len lỏi trên làn da, lan tràn khắp mọi kẽ hở. Đương nhiên, nó cũng dính đến Tang Lộ đang quấn quanh.
Phần thân thể bên trong giờ đã trở thành khoang tiêu hóa của Tang Lộ bất ngờ bị cồn ăn mòn. Cả người cô run rẩy, những cái râu quấn quanh Hạ Vị Sương đương nhiên cũng vì thế mà nới lỏng một chút. Hạ Vị Sương lập tức rút tay ra, miệng ngậm một ngụm cồn.
Tang Lộ không thể không phân tâm mà rút ra một phần xúc tu đi nghênh chiến quái vật lưỡi dài vừa xuất hiện. Đối với cô mà nói, lúc đang tiêu hóa chính là lúc hành động bất tiện nhất, thế nên việc tiêu diệt quái vật lưỡi dài càng trở nên khó nhằn hơn bình thường.
Nhưng đối thủ có khó nhằn thế nào đi chăng nữa cũng không quan trọng bằng Hạ Vị Sương. Tang Lộ lại quay đầu. Hạ Vị Sương giơ tay, toan hắt chút cồn còn thừa dưới đáy chai lên mặt Tang Lộ, song lại bị đối phương vỗ rớt. Ngay sau đó, cô ngửa mặt, áp môi lên. Lần đầu bỡ ngỡ, lần hai đã bắt bài, Tang Lộ vừa ngửi được mùi cồn từ kẽ môi Hạ Vị Sương đã lập tức rụt về sau theo phản xạ. Nhưng lần này, Hạ Vị Sương cũng không phải thật sự muốn mớm cồn. Cô há miệng, phun thẳng lên mặt Tang Lộ. Dịch cồn văng trên mặt, đôi mắt yếu ớt của Tang Lộ lập tức trở nên đau đớn.
Cục Than đang lùi trong góc nhìn chằm chằm chớp lấy thời cơ vọt đến, cắn lớp áo trên vai Hạ Vị Sương, tung vuốt giẫm lên người Tang Lộ, mượn lực kéo Hạ Vị Sương ra, sau đó quẳng cô lên lưng rồi lao vụt đi.
Hạ Vị Sương rời đi khiến Tang Lộ trở nên điên cuồng. Những xúc tu của cô lúc nhúc nhập lại rồi tách ra như bầy rắn đang cuồng bạo, song lại vì mặt trong cơ thể và đôi mắt đều bị thương nặng mà yếu đi hiếm thấy. Tốc độ của cô chậm hơn rất nhiều. Đồng thời, những tổn thương tích tụ trước đó cũng khiến số lượng xúc tu của Tang Lộ giảm đi. Vì thế, khi bên cạnh vẫn còn một con quái vật lưỡi dài cũng khát khao máu thịt người sống, Tang Lộ không thể không tạm thời bỏ qua Hạ Vị Sương. Cô lựa chọn xử lí quái vật lưỡi dài trước.
Bất kì thứ nào muốn cắn nuốt Hạ Vị Sương đều là kẻ thù lớn nhất của cô.
…
Hạ Vị Sương nằm trên lưng Cục Than mà há mồm thở dốc. Hàng loạt những hành động trước đó gần như đều là phản ứng tức thời của cô sau khi nhìn đến hình ảnh tiên tri. Mãi đến tận lúc này, ý thức mới thật sự quay về, khiến cô ngẫm lại mà kinh hãi.
Nếu vừa rồi mắc sai lầm dù chỉ một tí thì nói không chừng cả cô và Cục Than đều đã bỏ mạng.
Trong cảnh tiên tri, Hạ Vị Sương đổ thẳng cồn lên người mình, khiến cho Tang Lộ vừa cuốn lấy đã bị thương. Hạ Vị Sương hẳn sẽ lựa chọn thừa thắng xông lên, khiến Tang Lộ bị thương càng nặng. Mà khi ấy, Cục Than sẽ chở cô chạy đi. Nhưng không ai ngờ còn có một con quái vật lưỡi dài chầu chực. Khi Tang Lộ hãy còn yếu ớt rụt người, quái vật lưỡi dài sẽ bất ngờ xuất hiện, nhào ra nhân lúc Tang Lộ còn chưa kịp phản ứng. Thế mới dẫn đến hình ảnh máu me thê thảm trong cảnh tiên tri.
Nhưng hiện tại, quái vật lưỡi dài và Tang Lộ đang ở lại đấu đá nhau, Hạ Vị Sương và Cục Than cũng có thêm thời gian. Cô vuốt nhẹ sau lưng Cục Than, lòng áy náy không thôi: “Xin lỗi em.”
Thiếu chút nữa đã hại chết em rồi.
Cục Than hoàn toàn không cảm nhận được tâm trạng phức tạp của Hạ Vị Sương, chỉ chăm chăm chở cô rẽ hướng chạy sang một hành lang khác. Tại đó, Bạch Thiến với không ít vết máu dính trên người đang nắm một cái rìu khẩn cấp, dùng lực bổ vào cửa phòng chứa đồ. Trên mặt đất là một xác sống bụng to nằm đó. Cục Than lao thẳng đến, một vuốt đập hỏng khóa cửa.
“Mau!”
Không kịp giải thích hay hỏi xem đối phương đã gặp phải những gì, hai người một mèo lập tức vọt vào phòng chứa đồ.
_____________
Sương Sương: Hun cái.
Chị Tang: Chê.
Sương Sương: phụt…
Chị Tang: … Người trẻ tuổi không có võ đức gì hết.
Tang Lộ cau mày, bật nhảy về phía sau, thân thể bắt đầu vung vẩy không ngừng hòng giũ hết xăng đi. Hạ Vị Sương lấy cây chích điện từ trong túi, dứt khoát đè nút. Tia lửa điện màu xanh tím xẹt xẹt tóe ra. Cô nhìn thoáng qua Tang Lộ, tay đè chặt lên ngực, dùng tia lửa điện châm xăng.
Phừng một tiếng, tia lửa sáng ngời bốc cao, sau đó bắt đầu nhảy múa loạn xạ, thiêu đốt dọc theo vết xăng. Ngọn lửa bùng lên mãnh liệt khiến đêm đen lạnh lẽo này chợt trở nên ấm áp. Khoảnh khắc nhìn đến tia lửa vàng cam sáng rỡ ấy, trong mắt Tang Lộ lập tức thoáng qua vẻ lo lắng. Song, phản ứng đầu tiên của cô lại không phải lùi về sau mà là biến đổi cơ thể.
Từ dưới lên trên, từ trong ra ngoài, thân thể tái nhợt, lạnh băng kia tựa một đóa hoa máu thịt nở rộ, cuộn trào tạo thành dạng nụ hoa, nhưng không phải muốn nở ra mà ngược lại, nó bao lấy cả người Tang Lộ bên trong.
Không, chị ta không phải đang bao lấy bản thân, mà là… cái váy kia.
Lửa bùng lên quấn lấy Tang Lộ, thiêu đốt sáng rực. Tang Lộ mở to đôi mắt sâu thẳm nhìn chăm chú vào Hạ Vị Sương. Thân hình biến đổi của cô kéo dài, lùi về sau như cái dù của con sứa, khoác ánh lửa thành làn váy dài hoa lệ, kéo ra hướng cửa sổ rồi rơi xuống.
Cục Than ‘ngao’ một tiếng, nhảy vọt đến bên cạnh Hạ Vị Sương. Nó biến lớn, ngậm lấy cô, sau đó lập tức chạy về phía trước. Hạ Vị Sương vươn tay móc lấy ba lô cùng túi nilon.
Đúng lúc này, chỗ rẽ nơi hành lang phía trước chợt vang giọng Bạch Thiến: “Tìm được rồi!”
Hạ Vị Sương được Cục Than chở trên lưng, người cúi thấp, túm chặt mớ lông mèo cũng biến lớn theo thân thể, rồi quay đầu nhìn lại theo bản năng. Hành lang phừng phừng lửa cháy, đã không thấy bóng dáng Tang Lộ nữa. Nhưng Hạ Vị Sương biết rõ, chút lửa này không thể nào gây cho Tang Lộ tổn thương chí mạng.
Tang Lộ như quái vật kinh khủng, bất tử, khiến con người nhỏ yếu cảm thấy tuyệt vọng.
Hạ Vị Sương hắt cồn trong thau ra sàn, thau thì thẳng tay vứt bỏ. Cô vừa chỉ huy Cục Than chở mình đi thẳng, vừa mở nắp rồi quăng những chai cồn xuống đất. Cô muốn tạo nên một hành lang lửa, ngăn cản bước chân Tang Lộ.
Nhưng đúng lúc này, bên ngoài lại vang lên tiếng động kì quái. Tang Lộ không bước vào hành lang lửa mà lựa chọn đuổi theo từ phía ngoài tòa nhà! Cô dùng phương pháp cách ly ôxy, phủ nhiều lớp da thịt lên chỗ đang thiêu cháy, sau đó lăn mình để thân người áp vào mặt ngoài tòa nhà, dập tắt ngọn lửa. Tang Lộ vươn những cái râu dài mà cứng cỏi như những cánh tay linh hoạt móc lấy cửa sổ lầu ba cùng tất cả những chỗ có thể mượn lực, bò theo đúng hướng mà Hạ Vị Sương đi.
Cô như con dơi bay giữa đêm đen, đồng thời cũng là cơn ác mộng vô định hình.
Trong một thoáng, Hạ Vị Sương nghiêng đầu, thấy được Tang Lộ lướt ngoài cửa sổ qua ô cửa kính trong phòng bệnh. Cô biết, sắp hỏng bét.
Hạ Vị Sương không quăng những chai cồn ra đất nữa mà giơ lên cao, định sẽ trút vào người. Nhưng đúng lúc này, thời gian vô cùng gấp rút lại như bị kéo dài đến vô hạn. Trước mắt bỗng nhiên nhòe đi. Chỉ trong một thoáng ngắn ngủi, Hạ Vị Sương nhìn thấy một xác sống gãy chân kì quái với cái lưỡi dài dị thường đuổi theo sau mình và Cục Than. Nó cuốn lưỡi một cái đã giật một mảng lông mông của Cục Than xuống. Hành lang đầy vụn gỗ, vụn thủy tinh có mấy thi thể xác sống nằm ngổn ngang. Tang Lộ đang cuộn tròn trên mặt đất, hệt như phản ứng khi bị Hạ Vị Sương mớm rượu trắng trước đó. Cánh cửa căn phòng bên tay phải vỡ tan tác, phía trên có treo tấm biển, ghi là… Phòng quan sát.
Tang Lộ như bị tổn thương bên trong lần nữa, cả người run rẩy, tốc độ phản ứng và tốc độ hành động đồng loạt giảm sút. Cô ngẩng đầu nhìn Hạ Vị Sương, đúng lúc nhìn thấy xác sống bôi bác muốn tranh đoạt con mồi với mình kia vươn lưỡi quất về phía ấy. Tang Lộ nhất thời bị kích thích, rồi lại vì tốc độ suy giảm mà không thể phản ứng kịp thời, chỉ phải trơ mắt nhìn cái lưỡi của quái vật không quất trúng Hạ Vị Sương mà ngược lại, bị quấn vào đuôi mèo.
Dị thú to lớn cùng quái vật lưỡi dài lao vào nhau đấu đá, Hạ Vị Sương bị hất văng sang một bên. Tang Lộ âm trầm trượt đến, sau đó lại bị dị thú và quái vật lưỡi dài cuốn lấy… Kết quả cuối cùng chính là Cục Than và quái vật lưỡi dài đều chết, Tang Lộ cả người đẫm máu, như nữ quỷ đòi mạng mà chiến lấy toàn bộ tầm mắt Hạ Vị Sương…
Xẹt…
Tựa có một dòng điện xuyên qua đại não. Chỉ trong chớp mắt, Hạ Vị Sương như đã hiểu ra điều gì đó, lại không thể chải vuốt hoàn toàn mớ đay rối ấy.
Nội dung tiên tri bất thình lình xuất hiện nhìn như rất dài, nhưng tiến vào đại não của Hạ Vị Sương chỉ tốn một giây đồng hồ. Cô còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận xem rốt cuộc mình nên ứng đối với hoàn cảnh bất lợi dẫn thẳng hướng vực thẳm này thế nào thì cơ thể đã tự chủ hành động.
Chai cồn đã mở nắp không trút xuống chính mình như dự tính ban đầu mà hắt lên người Cục Than. Cục Than khó hiểu meo một tiếng, Hạ Vị Sương lại không kịp giải thích với nó. Cô liếc thấy phía trước, bên tay phải có một căn phòng lớn, cửa đóng, phía trên treo một tấm bảng, Phòng quan sát.
Sau đó, trong một khoảnh khắc như ngắn ngủi đến mức chỉ đủ cho Hạ Vị Sương khẽ than một tiếng trong lòng, Cục Than đã chở cô đến trước cửa phòng quan sát. Căn phòng điều dưỡng bên trái lúc này ầm ầm nổ tung. Tang Lộ đâm vỡ cửa sổ, quẳng bàn ghế đập vỡ cửa chính bằng gỗ hết sức dễ dàng. Mang theo luồng hơi mạnh mẽ, Tang Lộ lại trở về với hành lang bệnh viện.
Cục Than và Hạ Vị Sương cùng bị hất văng. Những cái xúc tu của Tang Lộ mạnh mẽ vô cùng, ngay cả cửa phòng quan sát đối diện cũng bị phá hỏng. Chỉ trong thoáng chốc, xác sống bị nhốt bên trong đã lập tức nhào đến, muốn bườn qua khe nứt trên cửa.
Hạ Vị Sương ngã xuống đất, trong lòng ôm chặt số cồn, không rảnh bận tâm gì khác. Bị đập trúng đầu, cô đau đớn cau mày. Gương mặt và đôi cánh tay cô bị mảnh kính vỡ cắt ra những vết thương nhỏ. Cái râu của Tang Lộ trườn đến quấn lên cánh tay cô.
Hạ Vị Sương nghiêng ngả bò ra trước một chút. Mớ xúc tu mềm mại, lạnh lẽo của Tang Lộ lập tức quấn lên như rắn.
“Cục Than, lùi lại!”
Cục Than thân thể cường tráng, phản ứng nhanh hơn cô. Nó quay đầu nhìn lại, sau đó giơ chân, nhưng lúc này Tang Lộ đã vọt ra từ phòng điều dưỡng bên trái, Cục Than không thể không thối lui.
Tang Lộ giật nhẹ xúc tu một cái, Hạ Vị Sương đã bị kéo trượt về phía đối phương. Sau lưng bị mảnh kính vỡ cạ rách, cô lộ ra vẻ mặt đau đớn, kêu lên một tiếng.
Tang Lộ sửng sốt. Hình dạng thân thể đã khủng khiếp đến độ không cách nào hình dung ấy chậm rãi bước về phía Hạ Vị Sương. Nó như được tạo thành từ vô số những con rắn trắng quấn lấy nhau, lại như tháo ra hết những khúc xương người trắng toát rồi lắp lại. Không hề có logic, cũng không theo bất kì một quy luật nào, hệt một tác phẩm hoang đường mà tà thần đen tối, xấu xa tiện tay tạo nên, khiến người ta chỉ nhìn một cái đã không nhịn được mà sợ hãi không thôi, liên tục gặp ác mộng.
Nhưng ở ngay phía trên thân thể khổng lồ, dị dạng, quái dị ấy lại được gắn một cái đầu xinh đẹp, có phần chật vật. Mái tóc bị lửa đốt khô quắt, cuốn xoăn, rủ xuống do ảnh hưởng từ trọng lực. Trên gương mặt yêu dị, quyến rũ kia dính một ít nhọ đen. Đôi tròng mắt tím thẫm sáng ngời khiến người ta sợ hãi. Tang Lộ kề mặt hướng Hạ Vị Sương. Cho dù trước đó vừa bị phản kháng, bị tổn thương nhưng khi đối mặt với người trong lòng, cô vẫn không hề có cảm xúc chán ghét hay tức giận.
Lời đầu tiên Tang Lộ nói không phải tuyên án tử cho Hạ Vị Sương mà là: “Chị không muốn… làm hại em.”
Hạ Vị Sương cảm thấy quá mức buồn cười. Gắng chịu đựng cảm giác xúc tu trơn trượt quấn quanh người, cô hỏi ngược lại: “Chị không muốn làm hại tôi nhưng lại muốn ăn tôi?”
Cánh cửa gỗ phòng quan sát cuối cùng cũng bị xác sống ép vỡ. Mấy xác sống vung vuốt loạn xạ, bị Tang Lộ lần lượt giết chết.
Tang Lộ chậm rãi nở một nụ cười, ánh mắt trước sau vẫn nhìn chăm chú vào người trước mặt: “Như vậy… là có thể… vĩnh viễn bảo vệ Sương Sương, vĩnh viễn… ở bên nhau.”
Hạ Vị Sương bi ai nhận ra có lẽ các cô không bao giờ có thể hiểu được đối phương. Cô khàn giọng nói: “Vậy có bao giờ chị nghĩ có lẽ tôi không muốn bị chị ăn, không muốn cứ thế mà chết đi hay không?”
Có thể là Tang Lộ chưa nghĩ đến, cũng có thể đã từng suy tính qua nhưng vẫn cảm thấy không vấn đề gì. Cô khẽ mỉm cười, quyết tâm cắn nuốt đối phương ngay tại chỗ này. Phần cơ thể tiếp xúc với con mồi bắt đầu biến đổi. Cô cúi đầu, nhẹ nhàng liếm lên miệng vết thương trên mặt Hạ Vị Sương.
Hạ Vị Sương nhẫn nại đợi thời cơ. Khi cửa phòng quan sát vụt xuất hiện một cái lưỡi dài màu đỏ đen to cỡ cổ tay người, tâm trí Hạ Vị Sương run lên, biết mình nên hành động.
Quả nhiên, Tang Lộ đột ngột quay đầu, mắt hiện sự cảnh giác cùng địch ý lạnh băng, hoàn toàn khác lúc đối mặt với những xác sống bình thường trước đó.
Đôi tay vẫn giữ tư thế ôm lấy bản thân ngay từ đầu giúp Hạ Vị Sương có được chút không gian. Cô vặn nắp hai chai cồn, trút lên người. Chất lỏng lạnh lẽo thấm qua quần áo, len lỏi trên làn da, lan tràn khắp mọi kẽ hở. Đương nhiên, nó cũng dính đến Tang Lộ đang quấn quanh.
Phần thân thể bên trong giờ đã trở thành khoang tiêu hóa của Tang Lộ bất ngờ bị cồn ăn mòn. Cả người cô run rẩy, những cái râu quấn quanh Hạ Vị Sương đương nhiên cũng vì thế mà nới lỏng một chút. Hạ Vị Sương lập tức rút tay ra, miệng ngậm một ngụm cồn.
Tang Lộ không thể không phân tâm mà rút ra một phần xúc tu đi nghênh chiến quái vật lưỡi dài vừa xuất hiện. Đối với cô mà nói, lúc đang tiêu hóa chính là lúc hành động bất tiện nhất, thế nên việc tiêu diệt quái vật lưỡi dài càng trở nên khó nhằn hơn bình thường.
Nhưng đối thủ có khó nhằn thế nào đi chăng nữa cũng không quan trọng bằng Hạ Vị Sương. Tang Lộ lại quay đầu. Hạ Vị Sương giơ tay, toan hắt chút cồn còn thừa dưới đáy chai lên mặt Tang Lộ, song lại bị đối phương vỗ rớt. Ngay sau đó, cô ngửa mặt, áp môi lên. Lần đầu bỡ ngỡ, lần hai đã bắt bài, Tang Lộ vừa ngửi được mùi cồn từ kẽ môi Hạ Vị Sương đã lập tức rụt về sau theo phản xạ. Nhưng lần này, Hạ Vị Sương cũng không phải thật sự muốn mớm cồn. Cô há miệng, phun thẳng lên mặt Tang Lộ. Dịch cồn văng trên mặt, đôi mắt yếu ớt của Tang Lộ lập tức trở nên đau đớn.
Cục Than đang lùi trong góc nhìn chằm chằm chớp lấy thời cơ vọt đến, cắn lớp áo trên vai Hạ Vị Sương, tung vuốt giẫm lên người Tang Lộ, mượn lực kéo Hạ Vị Sương ra, sau đó quẳng cô lên lưng rồi lao vụt đi.
Hạ Vị Sương rời đi khiến Tang Lộ trở nên điên cuồng. Những xúc tu của cô lúc nhúc nhập lại rồi tách ra như bầy rắn đang cuồng bạo, song lại vì mặt trong cơ thể và đôi mắt đều bị thương nặng mà yếu đi hiếm thấy. Tốc độ của cô chậm hơn rất nhiều. Đồng thời, những tổn thương tích tụ trước đó cũng khiến số lượng xúc tu của Tang Lộ giảm đi. Vì thế, khi bên cạnh vẫn còn một con quái vật lưỡi dài cũng khát khao máu thịt người sống, Tang Lộ không thể không tạm thời bỏ qua Hạ Vị Sương. Cô lựa chọn xử lí quái vật lưỡi dài trước.
Bất kì thứ nào muốn cắn nuốt Hạ Vị Sương đều là kẻ thù lớn nhất của cô.
…
Hạ Vị Sương nằm trên lưng Cục Than mà há mồm thở dốc. Hàng loạt những hành động trước đó gần như đều là phản ứng tức thời của cô sau khi nhìn đến hình ảnh tiên tri. Mãi đến tận lúc này, ý thức mới thật sự quay về, khiến cô ngẫm lại mà kinh hãi.
Nếu vừa rồi mắc sai lầm dù chỉ một tí thì nói không chừng cả cô và Cục Than đều đã bỏ mạng.
Trong cảnh tiên tri, Hạ Vị Sương đổ thẳng cồn lên người mình, khiến cho Tang Lộ vừa cuốn lấy đã bị thương. Hạ Vị Sương hẳn sẽ lựa chọn thừa thắng xông lên, khiến Tang Lộ bị thương càng nặng. Mà khi ấy, Cục Than sẽ chở cô chạy đi. Nhưng không ai ngờ còn có một con quái vật lưỡi dài chầu chực. Khi Tang Lộ hãy còn yếu ớt rụt người, quái vật lưỡi dài sẽ bất ngờ xuất hiện, nhào ra nhân lúc Tang Lộ còn chưa kịp phản ứng. Thế mới dẫn đến hình ảnh máu me thê thảm trong cảnh tiên tri.
Nhưng hiện tại, quái vật lưỡi dài và Tang Lộ đang ở lại đấu đá nhau, Hạ Vị Sương và Cục Than cũng có thêm thời gian. Cô vuốt nhẹ sau lưng Cục Than, lòng áy náy không thôi: “Xin lỗi em.”
Thiếu chút nữa đã hại chết em rồi.
Cục Than hoàn toàn không cảm nhận được tâm trạng phức tạp của Hạ Vị Sương, chỉ chăm chăm chở cô rẽ hướng chạy sang một hành lang khác. Tại đó, Bạch Thiến với không ít vết máu dính trên người đang nắm một cái rìu khẩn cấp, dùng lực bổ vào cửa phòng chứa đồ. Trên mặt đất là một xác sống bụng to nằm đó. Cục Than lao thẳng đến, một vuốt đập hỏng khóa cửa.
“Mau!”
Không kịp giải thích hay hỏi xem đối phương đã gặp phải những gì, hai người một mèo lập tức vọt vào phòng chứa đồ.
_____________
Sương Sương: Hun cái.
Chị Tang: Chê.
Sương Sương: phụt…
Chị Tang: … Người trẻ tuổi không có võ đức gì hết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook