Bạn Gái Quái Vật
-
Chương 56
Sau khi mớm rượu trắng vào miệng Tang Lộ, Hạ Vị Sương lại hất bình rượu giấu sau lưng hướng đối phương. Hương rượu nháy mắt lan tràn.
Rượu trắng có số độ cao sinh ra tác dụng ăn mòn lên làn da bên ngoài của Tang Lộ, lại càng không cần phải nói đến số rượu đi qua lớp niêm mạc yếu ớt trong khoang miệng vào cơ thể.
Thì ra Sương Sương muốn làm tổn thương cô. Vì sao?
Gần như ngay lập tức, Tang Lộ cau mày lui về phía sau. Trong cơ thể co rút mãnh liệt, Tang Lộ bị ép phải rụt người. Cô vươn tay lau lên gương mặt đang không ngừng tiết dịch, lòng bàn tay bị rượu dính trên mặt ăn mòn.
Nhưng, dẫu cho thoạt trông có vẻ yếu ớt vì bị thương thì trên thực tế vẫn không thể khinh thường Tang Lộ. Những xúc tu ngọ nguậy sau lưng nháy mắt bùng nổ, cứ như không phải cùng một thể với Tang Lộ đang co rụt.
Cục Than kêu lên, vươn móng vuốt kéo Hạ Vị Sương lui ra khỏi sự tấn công của đám xúc tu. Hạ Vị Sương đập vỡ bình rượu. Mảnh sành và rượu văng đầy, bắn lên xúc tu của Tang Lộ, khiến nó tạm dừng trong thoáng chốc. Nhưng chút thời gian ấy chỉ đủ cho các cô chạy ra khỏi gian hàng. Ngay sau đó, đám xúc tu chen chúc đã đánh sập toàn bộ phần cửa của tiệm.
Cục Than gào lên, xoay người chặn đám xúc tu. Hạ Vị Sương bấm chìa khóa xe, nói với Bạch Thiến: “Chị lên ghế lái!”
Thời gian cấp bách khiến người ta không thể nào suy nghĩ sâu xa. Bạch Thiến lập tức kéo cửa, ngồi xuống ghế lái, đón lấy chìa khóa xe Hạ Vị Sương quăng đến, bắt đầu nổ máy. Hạ Vị Sương chạy sau Bạch Thiến một bước, mở cửa phía ghế phụ nhưng lại không lên ngay mà khom lưng kéo từ gầm ghế ra một thứ. Bạch Thiến đã khởi động xe, liếc sang thấy đó là một cái bình đỏ đỏ, bình chữa cháy!
Bản thể bị cồn làm tổn thương của Tang Lộ vẫn còn trong cửa hàng. Cô ngồi dưới mặt đất, ánh mắt âm trầm nhìn qua kẽ ngón tay trông về phía Hạ Vị Sương bên ngoài cửa kính. Thứ đang vật lộn với Cục Than chỉ là một phần xúc tu kéo dài của cô. Bản thân mèo là một loài động vật ăn thịt hết sức nhanh nhẹn, hung mãnh, thế nên hai bên đánh nhau vẫn bất phân cao thấp.
Tuy nhiên, Hạ Vị Sương biết, đó chỉ là biểu hiện giả dối do Tang Lộ nhất thời không đề phòng, để bị thương bên trong cơ thể mà nên. Chỉ một hớp rượu, thương tổn có thể kéo dài bao lâu vẫn là điều chưa biết, tuyệt đối không thể vì thế mà khinh địch.
“Tránh ra!”
Cục Than đạp khung cửa, nhảy vọt khỏi cửa hàng. Không còn Cục Than cản trở, xúc tu của Tang Lộ lập tức túa ra bằng một tốc độ khủng khiếp, nháy mắt đã vọt đến trước mặt Hạ Vị Sương. Hạ Vị Sương kéo mở chốt an toàn của bình chữa cháy CO2. CO2 thể lỏng phun ra lập tức hóa hơi, mang đi phần lớn nhiệt lượng. Nhiệt độ thấp đến kinh người gây tổn thương cho xúc tu gần như chỉ trong nháy mắt, khiến nó cấp tốc lùi về sau vì lạnh.
Hạ Vị Sương kéo bình chữa cháy, ngồi vào ghế phụ, đóng cửa xe, hạ cửa sổ, hành động hết sức lưu loát. Bạch Thiến ăn ý lập tức đánh lái, quay đầu chạy như điên. Cục Than ‘meo’ một tiếng, nhảy đến từ phía bên.
Hạ Vị Sương nhoài nửa người trên ra khỏi cửa sổ xe, đỡ vòi phun của bình chữa cháy, liên tục phun CO2 thể lỏng về phía sau. Chỉ là thời gian kéo dài của bình chữa cháy quá ngắn, các cô vừa ra đến cửa trung tâm đồ nội thất thì nó cũng đã cạn. Hạ Vị Sương đẩy cái bình nặng nề ra ngoài, rơi xuống đất, phát ra tiếng keng chói tai.
Phụt! Rầm…
Bạch Thiến thẳng tay đâm sập cổng trung tâm đồ nội thất mà lao ra ngoài. Hạ Vị Sương thiếu chút nữa đã bị hất văng, còn bị đập đầu trong lúc xóc nảy. Cô gắng nhịn cơn đau choáng váng, bò ra ghế sau, tìm hai bình rượu trắng.
Quẳng hai bình rượu ra khỏi cửa sổ xe, lại gọi Cục Than một tiếng. Cục Than thông minh, lập tức dùng miệng và đuôi đón lấy mỗi chỗ một bình.
“Dùng cái này!”
Nhưng khi quay đầu nhìn chằm chằm phía sau, Cục Than lại chợt dừng bước. Chỉ thoáng cái mà chiếc xe lao nhanh đã bỏ xa nó. Nó cảnh giác, dè chừng nhìn sâu vào trung tâm bán đồ nội thất, cổ họng hung hăng gầm gừ.
Hạ Vị Sương đỡ cửa sổ, quay đầu gọi nó: “Cục Than, đừng cố chống.”
Bạch Thiến giơ tay lau mồ hôi lạnh trên trán. So với Hạ Vị Sương, cô còn lo cho an nguy của Cục Than hơn. Nếu Cục Than đã quyết lòng ở lại bọc hậu, rất có thể…
Cô nhắm mắt, khóe môi bị hàm răng cắn rách, mùi tanh nhàn nhạt lan tỏa trong miệng. Bạch Thiến ghì chân ga, lao đi bằng tốc độ tối đa, đồng thời nói với Hạ Vị Sương: “Cục Than rất thông minh, đừng lo cho nó!”
Ầm…
Một tiếng vang lớn truyền đến từ phía sau. Chiếc xe của các cô chỉ vừa chạy khỏi trung tâm bán đồ nội thất nhiều lắm chừng hai trăm mét. Đã bao lâu rồi, được một phút chưa? Hạ Vị Sương không phân biệt nổi.
Cô quay đầu nhìn lại, chỉ thấy mấy cái xúc tu to chừng bắp đùi vụt ra từ cửa chính trung tâm bán đồ nội thất, thô bạo hất văng những chiếc xe ngoài cổng, đồng thời cũng đánh về phía Cục Than đang lăm le nhìn chòng chọc. Cục Than vung đuôi, đập bình rượu vào xúc tu, vỡ nát, xem đó như ưu thế mà bản thân giành được.
Trong tầm nhìn, Hạ Vị Sương dường như thấy một bóng người lảo đảo bước ra, song cô còn chưa kịp nhìn kĩ thì Bạch Thiến đã đột ngột chuyển hướng. Cốp một tiếng, trán Hạ Vị Sương đập vào lưng ghế, đỏ bừng một mảng. Cô choáng váng tối sầm mắt, thiếu chút nữa đã bị đụng đến ngất xỉu. Hít sâu một hơi, Hạ Vị Sương ôm trán, sau đó quỳ trên băng sau.
Tư thế này trông như định làm gì đó.
“Em muốn làm gì?” Qua gương chiếu hậu, Bạch Thiến nhìn Hạ Vị Sương.
Hạ Vị Sương im lặng một chốc rồi đáp: “Đối với Tang Lộ mà nói thì khống chế được em mới là chuyện quan trọng nhất. Cho dù Cục Than chỉ có thể cầm chân chị ấy được một phút thì trong tình huống bị kích thích, Tang Lộ cũng sẽ chọn cách đuổi theo em bằng tốc độ nhanh nhất. Có lẽ chị ấy sẽ bỏ qua Cục Than thay vì khăng khăng giết nó.”
Bạch Thiến hiểu ngay ý Hạ Vị Sương, kinh ngạc nói: “Em muốn kích thích để cô ta đuổi theo em à? Khó khăn lắm tụi mình mới chạy tới đây. Nếu quay về thì chưa chắc sẽ thoát ra được!”
“Không cần quay về.” Khứu giác của Tang Lộ rất nhạy bén, kích thích bằng mùi máu là đủ rồi.
Hạ Vị Sương hơi xấu hổ: “Chị nhìn đường đi, tạm thời đừng nhìn ra sau.”
Bạch Thiến: “Được.”
Hạ Vị Sương nấp sau tựa lưng của hàng ghế trước, nhanh tay thay băng vệ sinh. Kỳ kinh của cô đã sắp kết thúc, trên miếng băng chỉ có vết máu rất nhạt, nhưng thế đã đủ rồi.
Có điều, quăng băng vệ sinh đã dùng ra đường thì có hơi ghê với thiếu ý thức công cộng. Nhưng dù không phải giành giật đường sống cho Cục Than thì Hạ Vị Sương cũng phải nhanh chóng vứt băng vệ sinh dính máu đi. Bởi vì mùi máu tanh ấy sẽ khiến sự tồn tại của cô càng trở nên nổi bật, giúp cuộc truy lùng của Tang Lộ càng thêm thuận lợi.
Nếu là trước kia, đánh chết Hạ Vị Sương cũng không làm được mấy chuyện đó. Nhưng thế giới tàn nhẫn này ép người ta người không ra người, quỷ không giống quỷ. Vì sống sót, chuyện mất liêm sỉ thế nào cũng làm ra được.
Hơn nữa…
Nhìn xem thế giới bên ngoài, nhìn xem cảnh tượng đổ nát cùng những cái xác nằm ngổn ngang trên đường phố vốn nên náo nhiệt, đẹp đẽ kia, Hạ Vị Sương vừa cảm thấy lòng rét run từng đợt, vừa nghĩ quăng đồ bẩn trên con đường đã đầy rác rưởi này cũng không phải thật sự quá quắt.
Liếc thấy món đồ trong tay Hạ Vị Sương, Bạch Thiến đã lập tức đoán được mọi chuyện. Sực nhớ ra gì đó, cô vội kêu dừng: “Gượm đã.”
Hạ Vị Sương nhìn sang Bạch Thiến: “Chị Thiến?”
Bạch Thiến trầm giọng nói: “Chị nghĩ tụi mình có thể mạo hiểm một chút, dán thứ đó lên người xác sống. Xác sống chạy lung tung, nói không chừng có thể dẫn dụ cô ta đi hướng khác.”
Bất chấp nỗi xấu hổ, Hạ Vị Sương biết cách ấy khá hay, lập tức gật đầu đồng ý. Bạch Thiến giảm tốc độ xe một chút, chủ động tiếp cận một xác sống bình thường bên đường. Trước giờ đều là người sống né tránh thây ma, nào có ai chủ động đưa lên bao giờ. Xác sống kia lập tức sung sướng đến lẫn lộn đông tây nam bắc. Nó vươn hai tay, nhiệt tình nhào đến, chuẩn bị dùng bữa.
Hạ Vị Sương hạ cửa sổ xe xuống một chút. Xác sống vừa vói tay vào, cô lại lập tức nâng lên, kẹp tay nó trong cửa sổ. Xác sống vướng trên xe, cổ họng gầm gừ những tiếng kêu kì quái. Nó không biết tức giận, phẫn nộ, cũng không biết mịt mờ, tự ngẫm, có chăng chỉ là bản năng đói khát và săn thú.
Hạ Vị Sương rút một sợi dây vải trên đệm ngồi, cột băng vệ sinh lên cổ tay dơ dáy của xác sống. Chỉ dựa vào phần keo ở mặt sau miếng băng là không dính lên bề mặt ấy được.
Động tác của Hạ Vị Sương nhanh nhẹn mà linh hoạt, không để xác sống đói khát bắt được mình, thoắt cái đã hoàn thành nhiệm vụ. Sau đó, cô hạ cửa sổ xe xuống một chút. Vừa lúc ấy, Bạch Thiến cũng đánh lái sang bên, trực tiếp hất văng xác sống ra ngoài.
Xác sống ngơ ngác ngã trên mặt đất rồi chậm rãi bò dậy, xoay vòng tại chỗ. Nó ngửi thấy mùi máu người, không được tươi lắm, nhưng rõ ràng là ngay gần bên. Nhưng mà ở đâu, ở đâu, rốt cuộc là ở đâu? Xác sống giơ tay, không phát hiện thêm dấu hiệu gì của người sống thì lại bắt đầu lang thang vật vờ không mục tiêu trên đường cái.
“Thật ra chị tránh thoát được Tang Lộ là nhờ tham khảo cách của em.”
Bầu không khí trong xe nhất thời chìm vào im ắng. Bạch Thiến chủ động phá vỡ sự tĩnh lặng. Cô không thắc mắc quan hệ giữa Tang Lộ và Hạ Vị Sương mà chỉ nói: “Chị dính mùi của mình và Cục Than lên mọi chỗ tại nơi cư trú, rồi xịt dầu thơm mọi ngóc ngách, khiến người đến là không muốn nán lại lâu, sau đó trốn vào một căn phòng kín.”
Cô khiến cho cả nơi cư trú mang cùng một mùi. Điều đó có nghĩa Bạch Thiến có mặt ở mọi nơi, cũng có nghĩa cô không ở bất kì một nơi nào cụ thể. Đó là một quả đạn hỏa mù che giấu người. Cô may mắn tránh thoát sự truy đuổi của Tang Lộ, nhưng lại không tránh được màn đập phá bạo lực sau đó.
“Tiếp đó, chị lại dán quần áo có mùi lên người xác sống, tạo ra những lựa chọn đánh lạc hướng.” Thế mới tranh thủ được thời gian chạy đến trung tâm bán đồ nội thất. Chẳng qua đến được trung tâm rồi thì không có thời gian để các cô sắp xếp, né tránh nữa.
Thật là hỏng bét. Đối mặt với kẻ địch đáng sợ thế này, nếu không chuẩn bị sẵn sàng từ trước thì các cô gần như là chẳng có lấy một cơ hội tranh đấu.
Hạ Vị Sương ngồi trong xe. Xe xóc nảy mấy lần khiến cô hơi choáng váng. Cô che mắt, nói: “Chị Thiến, xin lỗi chị. Nếu không phải tại em thì chị cũng không tới mức bị liên lụy vào chuyện này.”
Vốn Bạch Thiến đang yên lành ở lại trung tâm bán đồ nội thất, bên cạnh có Cục Than và đám mèo thông minh, không cần phải lo lắng cho sự an toàn hay chất lượng cuộc sống. Nhưng hiện tại, tất cả đều bị phá hủy.
Có lẽ tai tinh mà Ngụy Vân Lang nói vốn không phải Tang Lộ, mà là chính cô mới đúng.
“Tiểu Sương, đừng như thế.” Bạch Thiến nói, “Cho dù không có em thì nói không chừng ngày nào đó chị và Cục Than cũng sẽ chết trong tay quái vật càng lợi hại hơn. Nếu trong lòng em thấy băn khoăn thì mau mau nghĩ cách đi. Tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?”
Hạ Vị Sương biết rõ giờ không phải lúc để cô đa sầu đa cảm. Cô lắc lắc đầu, tạm thời vứt hết những cảm xúc tiêu cực đi, ngẫm nghĩ xem tiếp theo nên làm sao mới là tốt nhất.
Các cô đang chạy trốn. Có lẽ sau này phải lẩn trốn như thế mãi. Muốn cắt đuôi Tang Lộ, nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng nhân lúc chị ta còn chưa đuổi theo.
Mình nên làm sao đây?
Hạ Vị Sương đè mạnh lên huyệt Thái dương, lo lắng đến sắp ngất.
Một cô gái xinh đẹp mà dịu dàng ôm lấy cô, là Tang Lộ. Chị mặc áo khoác màu vầng nhạt, nhẹ giọng nói: “Không thể ra khỏi thành phố, phải ở lại chỗ này. Không thể để Tang Lộ làm hại đến người khác.”
Hạ Vị Sương bèn nói: “Không thể ra khỏi thành phố.”
Tang Lộ tiếp tục cất lời: “Em cần tạo ra thêm nhiều lựa chọn đánh lạc hướng nữa.”
Hạ Vị Sương rút ra con dao sạch, cắt một đường trên cánh tay, hệt như cô đã làm trên đường trở lại thành phố A. Khi đó, mục đích của cô là dẫn Tang Lộ về đây, còn hiện tại, là để Tang Lộ không tìm ra cô thật sự đang ở đâu.
Quần áo dính máu, xé thành mảnh nhỏ, nghĩ cách dán lên người xác sống.
Nhưng không phải lúc nào cũng thuận lợi. Hiệu suất quá chậm.
Hạ Vị Sương băng kín miệng vết thương, nói: “Tụi mình đi bệnh viện.”
Bạch Thiến cả kinh nói: “Em điên rồi! Giờ mà đi bệnh viện á?”
Rượu trắng có số độ cao sinh ra tác dụng ăn mòn lên làn da bên ngoài của Tang Lộ, lại càng không cần phải nói đến số rượu đi qua lớp niêm mạc yếu ớt trong khoang miệng vào cơ thể.
Thì ra Sương Sương muốn làm tổn thương cô. Vì sao?
Gần như ngay lập tức, Tang Lộ cau mày lui về phía sau. Trong cơ thể co rút mãnh liệt, Tang Lộ bị ép phải rụt người. Cô vươn tay lau lên gương mặt đang không ngừng tiết dịch, lòng bàn tay bị rượu dính trên mặt ăn mòn.
Nhưng, dẫu cho thoạt trông có vẻ yếu ớt vì bị thương thì trên thực tế vẫn không thể khinh thường Tang Lộ. Những xúc tu ngọ nguậy sau lưng nháy mắt bùng nổ, cứ như không phải cùng một thể với Tang Lộ đang co rụt.
Cục Than kêu lên, vươn móng vuốt kéo Hạ Vị Sương lui ra khỏi sự tấn công của đám xúc tu. Hạ Vị Sương đập vỡ bình rượu. Mảnh sành và rượu văng đầy, bắn lên xúc tu của Tang Lộ, khiến nó tạm dừng trong thoáng chốc. Nhưng chút thời gian ấy chỉ đủ cho các cô chạy ra khỏi gian hàng. Ngay sau đó, đám xúc tu chen chúc đã đánh sập toàn bộ phần cửa của tiệm.
Cục Than gào lên, xoay người chặn đám xúc tu. Hạ Vị Sương bấm chìa khóa xe, nói với Bạch Thiến: “Chị lên ghế lái!”
Thời gian cấp bách khiến người ta không thể nào suy nghĩ sâu xa. Bạch Thiến lập tức kéo cửa, ngồi xuống ghế lái, đón lấy chìa khóa xe Hạ Vị Sương quăng đến, bắt đầu nổ máy. Hạ Vị Sương chạy sau Bạch Thiến một bước, mở cửa phía ghế phụ nhưng lại không lên ngay mà khom lưng kéo từ gầm ghế ra một thứ. Bạch Thiến đã khởi động xe, liếc sang thấy đó là một cái bình đỏ đỏ, bình chữa cháy!
Bản thể bị cồn làm tổn thương của Tang Lộ vẫn còn trong cửa hàng. Cô ngồi dưới mặt đất, ánh mắt âm trầm nhìn qua kẽ ngón tay trông về phía Hạ Vị Sương bên ngoài cửa kính. Thứ đang vật lộn với Cục Than chỉ là một phần xúc tu kéo dài của cô. Bản thân mèo là một loài động vật ăn thịt hết sức nhanh nhẹn, hung mãnh, thế nên hai bên đánh nhau vẫn bất phân cao thấp.
Tuy nhiên, Hạ Vị Sương biết, đó chỉ là biểu hiện giả dối do Tang Lộ nhất thời không đề phòng, để bị thương bên trong cơ thể mà nên. Chỉ một hớp rượu, thương tổn có thể kéo dài bao lâu vẫn là điều chưa biết, tuyệt đối không thể vì thế mà khinh địch.
“Tránh ra!”
Cục Than đạp khung cửa, nhảy vọt khỏi cửa hàng. Không còn Cục Than cản trở, xúc tu của Tang Lộ lập tức túa ra bằng một tốc độ khủng khiếp, nháy mắt đã vọt đến trước mặt Hạ Vị Sương. Hạ Vị Sương kéo mở chốt an toàn của bình chữa cháy CO2. CO2 thể lỏng phun ra lập tức hóa hơi, mang đi phần lớn nhiệt lượng. Nhiệt độ thấp đến kinh người gây tổn thương cho xúc tu gần như chỉ trong nháy mắt, khiến nó cấp tốc lùi về sau vì lạnh.
Hạ Vị Sương kéo bình chữa cháy, ngồi vào ghế phụ, đóng cửa xe, hạ cửa sổ, hành động hết sức lưu loát. Bạch Thiến ăn ý lập tức đánh lái, quay đầu chạy như điên. Cục Than ‘meo’ một tiếng, nhảy đến từ phía bên.
Hạ Vị Sương nhoài nửa người trên ra khỏi cửa sổ xe, đỡ vòi phun của bình chữa cháy, liên tục phun CO2 thể lỏng về phía sau. Chỉ là thời gian kéo dài của bình chữa cháy quá ngắn, các cô vừa ra đến cửa trung tâm đồ nội thất thì nó cũng đã cạn. Hạ Vị Sương đẩy cái bình nặng nề ra ngoài, rơi xuống đất, phát ra tiếng keng chói tai.
Phụt! Rầm…
Bạch Thiến thẳng tay đâm sập cổng trung tâm đồ nội thất mà lao ra ngoài. Hạ Vị Sương thiếu chút nữa đã bị hất văng, còn bị đập đầu trong lúc xóc nảy. Cô gắng nhịn cơn đau choáng váng, bò ra ghế sau, tìm hai bình rượu trắng.
Quẳng hai bình rượu ra khỏi cửa sổ xe, lại gọi Cục Than một tiếng. Cục Than thông minh, lập tức dùng miệng và đuôi đón lấy mỗi chỗ một bình.
“Dùng cái này!”
Nhưng khi quay đầu nhìn chằm chằm phía sau, Cục Than lại chợt dừng bước. Chỉ thoáng cái mà chiếc xe lao nhanh đã bỏ xa nó. Nó cảnh giác, dè chừng nhìn sâu vào trung tâm bán đồ nội thất, cổ họng hung hăng gầm gừ.
Hạ Vị Sương đỡ cửa sổ, quay đầu gọi nó: “Cục Than, đừng cố chống.”
Bạch Thiến giơ tay lau mồ hôi lạnh trên trán. So với Hạ Vị Sương, cô còn lo cho an nguy của Cục Than hơn. Nếu Cục Than đã quyết lòng ở lại bọc hậu, rất có thể…
Cô nhắm mắt, khóe môi bị hàm răng cắn rách, mùi tanh nhàn nhạt lan tỏa trong miệng. Bạch Thiến ghì chân ga, lao đi bằng tốc độ tối đa, đồng thời nói với Hạ Vị Sương: “Cục Than rất thông minh, đừng lo cho nó!”
Ầm…
Một tiếng vang lớn truyền đến từ phía sau. Chiếc xe của các cô chỉ vừa chạy khỏi trung tâm bán đồ nội thất nhiều lắm chừng hai trăm mét. Đã bao lâu rồi, được một phút chưa? Hạ Vị Sương không phân biệt nổi.
Cô quay đầu nhìn lại, chỉ thấy mấy cái xúc tu to chừng bắp đùi vụt ra từ cửa chính trung tâm bán đồ nội thất, thô bạo hất văng những chiếc xe ngoài cổng, đồng thời cũng đánh về phía Cục Than đang lăm le nhìn chòng chọc. Cục Than vung đuôi, đập bình rượu vào xúc tu, vỡ nát, xem đó như ưu thế mà bản thân giành được.
Trong tầm nhìn, Hạ Vị Sương dường như thấy một bóng người lảo đảo bước ra, song cô còn chưa kịp nhìn kĩ thì Bạch Thiến đã đột ngột chuyển hướng. Cốp một tiếng, trán Hạ Vị Sương đập vào lưng ghế, đỏ bừng một mảng. Cô choáng váng tối sầm mắt, thiếu chút nữa đã bị đụng đến ngất xỉu. Hít sâu một hơi, Hạ Vị Sương ôm trán, sau đó quỳ trên băng sau.
Tư thế này trông như định làm gì đó.
“Em muốn làm gì?” Qua gương chiếu hậu, Bạch Thiến nhìn Hạ Vị Sương.
Hạ Vị Sương im lặng một chốc rồi đáp: “Đối với Tang Lộ mà nói thì khống chế được em mới là chuyện quan trọng nhất. Cho dù Cục Than chỉ có thể cầm chân chị ấy được một phút thì trong tình huống bị kích thích, Tang Lộ cũng sẽ chọn cách đuổi theo em bằng tốc độ nhanh nhất. Có lẽ chị ấy sẽ bỏ qua Cục Than thay vì khăng khăng giết nó.”
Bạch Thiến hiểu ngay ý Hạ Vị Sương, kinh ngạc nói: “Em muốn kích thích để cô ta đuổi theo em à? Khó khăn lắm tụi mình mới chạy tới đây. Nếu quay về thì chưa chắc sẽ thoát ra được!”
“Không cần quay về.” Khứu giác của Tang Lộ rất nhạy bén, kích thích bằng mùi máu là đủ rồi.
Hạ Vị Sương hơi xấu hổ: “Chị nhìn đường đi, tạm thời đừng nhìn ra sau.”
Bạch Thiến: “Được.”
Hạ Vị Sương nấp sau tựa lưng của hàng ghế trước, nhanh tay thay băng vệ sinh. Kỳ kinh của cô đã sắp kết thúc, trên miếng băng chỉ có vết máu rất nhạt, nhưng thế đã đủ rồi.
Có điều, quăng băng vệ sinh đã dùng ra đường thì có hơi ghê với thiếu ý thức công cộng. Nhưng dù không phải giành giật đường sống cho Cục Than thì Hạ Vị Sương cũng phải nhanh chóng vứt băng vệ sinh dính máu đi. Bởi vì mùi máu tanh ấy sẽ khiến sự tồn tại của cô càng trở nên nổi bật, giúp cuộc truy lùng của Tang Lộ càng thêm thuận lợi.
Nếu là trước kia, đánh chết Hạ Vị Sương cũng không làm được mấy chuyện đó. Nhưng thế giới tàn nhẫn này ép người ta người không ra người, quỷ không giống quỷ. Vì sống sót, chuyện mất liêm sỉ thế nào cũng làm ra được.
Hơn nữa…
Nhìn xem thế giới bên ngoài, nhìn xem cảnh tượng đổ nát cùng những cái xác nằm ngổn ngang trên đường phố vốn nên náo nhiệt, đẹp đẽ kia, Hạ Vị Sương vừa cảm thấy lòng rét run từng đợt, vừa nghĩ quăng đồ bẩn trên con đường đã đầy rác rưởi này cũng không phải thật sự quá quắt.
Liếc thấy món đồ trong tay Hạ Vị Sương, Bạch Thiến đã lập tức đoán được mọi chuyện. Sực nhớ ra gì đó, cô vội kêu dừng: “Gượm đã.”
Hạ Vị Sương nhìn sang Bạch Thiến: “Chị Thiến?”
Bạch Thiến trầm giọng nói: “Chị nghĩ tụi mình có thể mạo hiểm một chút, dán thứ đó lên người xác sống. Xác sống chạy lung tung, nói không chừng có thể dẫn dụ cô ta đi hướng khác.”
Bất chấp nỗi xấu hổ, Hạ Vị Sương biết cách ấy khá hay, lập tức gật đầu đồng ý. Bạch Thiến giảm tốc độ xe một chút, chủ động tiếp cận một xác sống bình thường bên đường. Trước giờ đều là người sống né tránh thây ma, nào có ai chủ động đưa lên bao giờ. Xác sống kia lập tức sung sướng đến lẫn lộn đông tây nam bắc. Nó vươn hai tay, nhiệt tình nhào đến, chuẩn bị dùng bữa.
Hạ Vị Sương hạ cửa sổ xe xuống một chút. Xác sống vừa vói tay vào, cô lại lập tức nâng lên, kẹp tay nó trong cửa sổ. Xác sống vướng trên xe, cổ họng gầm gừ những tiếng kêu kì quái. Nó không biết tức giận, phẫn nộ, cũng không biết mịt mờ, tự ngẫm, có chăng chỉ là bản năng đói khát và săn thú.
Hạ Vị Sương rút một sợi dây vải trên đệm ngồi, cột băng vệ sinh lên cổ tay dơ dáy của xác sống. Chỉ dựa vào phần keo ở mặt sau miếng băng là không dính lên bề mặt ấy được.
Động tác của Hạ Vị Sương nhanh nhẹn mà linh hoạt, không để xác sống đói khát bắt được mình, thoắt cái đã hoàn thành nhiệm vụ. Sau đó, cô hạ cửa sổ xe xuống một chút. Vừa lúc ấy, Bạch Thiến cũng đánh lái sang bên, trực tiếp hất văng xác sống ra ngoài.
Xác sống ngơ ngác ngã trên mặt đất rồi chậm rãi bò dậy, xoay vòng tại chỗ. Nó ngửi thấy mùi máu người, không được tươi lắm, nhưng rõ ràng là ngay gần bên. Nhưng mà ở đâu, ở đâu, rốt cuộc là ở đâu? Xác sống giơ tay, không phát hiện thêm dấu hiệu gì của người sống thì lại bắt đầu lang thang vật vờ không mục tiêu trên đường cái.
“Thật ra chị tránh thoát được Tang Lộ là nhờ tham khảo cách của em.”
Bầu không khí trong xe nhất thời chìm vào im ắng. Bạch Thiến chủ động phá vỡ sự tĩnh lặng. Cô không thắc mắc quan hệ giữa Tang Lộ và Hạ Vị Sương mà chỉ nói: “Chị dính mùi của mình và Cục Than lên mọi chỗ tại nơi cư trú, rồi xịt dầu thơm mọi ngóc ngách, khiến người đến là không muốn nán lại lâu, sau đó trốn vào một căn phòng kín.”
Cô khiến cho cả nơi cư trú mang cùng một mùi. Điều đó có nghĩa Bạch Thiến có mặt ở mọi nơi, cũng có nghĩa cô không ở bất kì một nơi nào cụ thể. Đó là một quả đạn hỏa mù che giấu người. Cô may mắn tránh thoát sự truy đuổi của Tang Lộ, nhưng lại không tránh được màn đập phá bạo lực sau đó.
“Tiếp đó, chị lại dán quần áo có mùi lên người xác sống, tạo ra những lựa chọn đánh lạc hướng.” Thế mới tranh thủ được thời gian chạy đến trung tâm bán đồ nội thất. Chẳng qua đến được trung tâm rồi thì không có thời gian để các cô sắp xếp, né tránh nữa.
Thật là hỏng bét. Đối mặt với kẻ địch đáng sợ thế này, nếu không chuẩn bị sẵn sàng từ trước thì các cô gần như là chẳng có lấy một cơ hội tranh đấu.
Hạ Vị Sương ngồi trong xe. Xe xóc nảy mấy lần khiến cô hơi choáng váng. Cô che mắt, nói: “Chị Thiến, xin lỗi chị. Nếu không phải tại em thì chị cũng không tới mức bị liên lụy vào chuyện này.”
Vốn Bạch Thiến đang yên lành ở lại trung tâm bán đồ nội thất, bên cạnh có Cục Than và đám mèo thông minh, không cần phải lo lắng cho sự an toàn hay chất lượng cuộc sống. Nhưng hiện tại, tất cả đều bị phá hủy.
Có lẽ tai tinh mà Ngụy Vân Lang nói vốn không phải Tang Lộ, mà là chính cô mới đúng.
“Tiểu Sương, đừng như thế.” Bạch Thiến nói, “Cho dù không có em thì nói không chừng ngày nào đó chị và Cục Than cũng sẽ chết trong tay quái vật càng lợi hại hơn. Nếu trong lòng em thấy băn khoăn thì mau mau nghĩ cách đi. Tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?”
Hạ Vị Sương biết rõ giờ không phải lúc để cô đa sầu đa cảm. Cô lắc lắc đầu, tạm thời vứt hết những cảm xúc tiêu cực đi, ngẫm nghĩ xem tiếp theo nên làm sao mới là tốt nhất.
Các cô đang chạy trốn. Có lẽ sau này phải lẩn trốn như thế mãi. Muốn cắt đuôi Tang Lộ, nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng nhân lúc chị ta còn chưa đuổi theo.
Mình nên làm sao đây?
Hạ Vị Sương đè mạnh lên huyệt Thái dương, lo lắng đến sắp ngất.
Một cô gái xinh đẹp mà dịu dàng ôm lấy cô, là Tang Lộ. Chị mặc áo khoác màu vầng nhạt, nhẹ giọng nói: “Không thể ra khỏi thành phố, phải ở lại chỗ này. Không thể để Tang Lộ làm hại đến người khác.”
Hạ Vị Sương bèn nói: “Không thể ra khỏi thành phố.”
Tang Lộ tiếp tục cất lời: “Em cần tạo ra thêm nhiều lựa chọn đánh lạc hướng nữa.”
Hạ Vị Sương rút ra con dao sạch, cắt một đường trên cánh tay, hệt như cô đã làm trên đường trở lại thành phố A. Khi đó, mục đích của cô là dẫn Tang Lộ về đây, còn hiện tại, là để Tang Lộ không tìm ra cô thật sự đang ở đâu.
Quần áo dính máu, xé thành mảnh nhỏ, nghĩ cách dán lên người xác sống.
Nhưng không phải lúc nào cũng thuận lợi. Hiệu suất quá chậm.
Hạ Vị Sương băng kín miệng vết thương, nói: “Tụi mình đi bệnh viện.”
Bạch Thiến cả kinh nói: “Em điên rồi! Giờ mà đi bệnh viện á?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook