Bạn Gái Quá Mạnh Làm Sao Bây Giờ
1: Cô Nhi Viện Khởi Điểm


"Nếu có một ngày ta trở nên giàu có, lựa chọn đầu tiên của ta không phải là đi du lịch vòng quanh thế giới! "
Hạ Triết ngâm nga hát, mang theo đồ vừa mua đi về phía cô nhi viện.

Sở dĩ hôm nay hắn quyết định trở về là bởi vì lão viện trưởng gọi điện thoại cho hắn, nói cô nhi viện mới được tài trợ nên về sau điều kiện sinh hoạt của bọn nhỏ sẽ tốt hơn.

Hơn nữa cô nhi viện cũng chuẩn bị chính thức đổi tên thành "cô nhi viện Khởi Điểm".

Là một đứa trẻ từng sống trong trại trẻ mồ côi, Hạ Triết quyết định trở về thăm mọi người, cùng nhau ăn mừng một trận.

Hắn vừa đi tới cửa đã nhìn thấy ngoài cửa cô nhi viện giăng một biểu ngữ, trên đó viết mấy chữ to rất bắt mắt: "cô nhi viện Khởi Điểm, nhân sinh mới bắt đầu từ đây".

“Chậc chậc chậc! ” Hạ Triết chép miệng, vào cửa liền chào hỏi bảo vệ, "Trần thúc, có nhớ ta không?”
Trần thúc cảnh giác nhìn Hạ Triết, hắn còn nhớ rất rõ năm đó đám nhóc cô nhi trèo tường đánh nhau chơi bời đủ loại đều là do tiểu tử trước mắt này bày đầu.


Hạ Triết trưởng thành rồi rời khỏi cô nhi viện đã được hai năm, Trần thúc cảm thấy số tuổi thọ bị tổn hại của mình khi trước rốt cuộc đã bắt đầu phục hồi.

“Lão viện trưởng bảo ta về thăm mọi người.

” Hạ Triết vừa nói vừa lấy ra một bình rượu Ngũ Lương Dịch.

Trần thúc đang ngồi trên ghế vừa thấy vậy lập tức đứng lên: "Tiểu tử ngươi rời khỏi cô nhi viện liền học thói hư tật xấu, bây giờ đã học cả cách uống rượu rồi? Lại còn là rượu mạnh như Ngũ Lương Dịch nữa!”
Hạ Triết vốn định trêu chọc đối phương, suy nghĩ một chút bèn thôi, đưa chai rượu tới: "Ta mà uống rượu gì chứ, mua cho Trần thúc đó.

Trước kia ta không hiểu chuyện, mong Trần thúc bỏ qua cho.


Trần thúc hơi sững sờ, hồ nghi nhìn hắn: "Ngươi có âm mưu gì?”
Hạ Triết kháng nghị: "Trần thúc, ngươi nói vậy là có ý gì, không phải ngươi nên lắc đầu rồi cảm thán một câu Có tiền đồ, rốt cuộc cũng hiểu chuyện rồi sao, ngươi không ra bài theo sáo lộ nha.


"Hừ, ta lo lắng nhất chính là tên tiểu tử nhà ngươi! Bình Ngũ Lương Dịch này có giá tới gần năm trăm đồng, ngươi không có vì mặt mũi mà vét hết tiền trong túi ra mua đó chứ?”
"Ta là người như vậy sao, ta còn mua cho lão viện trưởng một chai rượu xịn hơn nữa kìa, ngươi đừng có ghen tị nha.

"
“Hắc ~ tiểu tử ngươi!”
“Ta đi vào trước.


Hạ Triết nói xong liền ngựa quen đường cũ tìm đến phòng làm việc của viện trưởng, mở cửa đi vào, đặt đồ vật xuống đất, sau đó xoay người giang hai tay ra, toàn bộ động tác liền mạch lưu loát, còn không quên hô to một câu:

"Ta về rồi đây!"
Kết quả chờ đến khi hắn thấy rõ cảnh tượng trước mắt mới kinh ngạc há hốc mồm.

Nơi này nào phải văn phòng của lão viện trưởng! Đây là một con ngõ nhỏ hẻo lánh, đèn đường mờ nhạt có vẻ âm trầm tối tăm làm hắn sợ tới mức muốn quay đầu bỏ chạy.

Nhưng vừa quay đầu lại…
Cửa đâu?
Nơi này chỉ có mình hắn lẻ loi đứng đó, ngay cả đồ vật dưới đất đều biến mất không thấy đâu nữa, lại sờ túi quần mới phát hiện điện thoại di động, ví tiền, chìa khóa… tất cả đều không còn.

“Gặp quỷ!” Hạ Triết hoang mang tự tát mình một cái, rất đau nha.

Hắn đứng tại chỗ để bình tĩnh lại, sau hai phút đột nhiên oán giận mắng, "Ta đã nói cô nhi viện đổi tên là điềm xấu mà, cái tên cô nhi viện Khởi Điểm vừa nghe là thấy không được may mắn rồi, sao không chịu nghe lời ta chứ!"
Đã từng ảo tưởng vô số lần mình sẽ trọng sinh hoặc xuyên không gì đó như trong sách, không ngờ thật sự có một ngày này.

Hạ Triết cảm thấy lần xuyên không này rất không ổn, dựa vào cái gì lại tịch thu điện thoại di động và ví tiền?!
Ngay khi hắn đang mờ mịt luống cuống đến phát điên, xa xa có người đi tới.

“Nhìn người trước tiên phải nhìn chân! Phi phi, không thể trách ta, thật sự là không thấy rõ mặt nha.


” Hạ Triết vừa tự ngụy biện vừa chuẩn bị chạy trốn.

Nhìn bóng người càng ngày càng đến gần, phong thái và dáng người của đối phương có thể nói là tuyệt phẩm!
Nhưng chủng tộc và giới tính thì khó mà nói, Hạ Triết đang tự hỏi nếu như xuất hiện thú nhân, tinh linh, thậm chí là ác quỷ thì tỷ lệ mình chạy trốn thành công là bao nhiêu.

Đối phương đến gần hơn một chút, trong lòng Hạ Triết hơi thả lỏng, có vẻ đó là một con người, hơn nữa còn rất đẹp, mái tóc ngắn ôm sát vào gương mặt, đường nét trên mặt dịu dàng nhưng không mất đi vẻ tiêu sái.

Nhưng Hạ Triết cảm thấy vẫn không thể lơ là, lỡ như gương mặt đối phương đột nhiên nứt ra và có một đống xúc tu bắn ra ngoài thì sao.

Lãnh Cầm đã sớm nhận ra Hạ Triết đang nhìn mình, nàng đã quá quen với ánh mắt của người khác, háo sắc cũng có, nịnh nọt lấy lòng cũng có, dù là thiện ý hay ác ý nàng đều rất quen thuộc.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương