Bạn Cùng Bàn Cậu Tỉnh Táo Lại Đi
-
Chương 38
Tay Chu Du chưa từ bỏ ý định đưa lên.
Đồng Đồng không có phản ứng gì, nhưng tay đặt ngang hông Chu Du dần dần rời xuống, chậm rãi đặt trên mông Chu Du, chính xác bóp được một cục thịt, xoay một cái, nhéo một cái.
Chu Du oái một tiếng, nhanh chóng buông Đồng Đồng ra, che mông nhảy rõ cao.
“Đi lên.” Đồng Đồng hờ hững liếc hắn một cái, xoay người lên lầu.
Chu Du: “… … …”
Thuốc trong nhà Chu Du chỉ có hoạt huyết và tan vết bầm, không hề có thuốc trị vết thương ngoài da, cồn i-ốt cũng không có.
“Bia được không?” Chu Du mở tủ lạnh lấy hai lon bia ra ném qua.
Đồng Đồng chộp được bia đặt trên bàn, giật nắp ra, ngẩng đầu nhìn hắn: “Nếu cậu cảm thấy được, tôi cũng không thành vấn đề.”
Chu Du ngẩn ra, sau đó cười: “Hôm nay cậu không bình thường, cậu đang giận à?”
“Không có.” Đồng Đồng nói.
“Vẫn đang giận tôi sờ mông cậu ư?” Chu Du xích lại gần hỏi.
“Không có.” Đồng Đồng nhíu mày. Lúc đầu cậu cũng không để ý lắm.
“Vậy thì…” Chu Du túm cổ tay cậu, nói chậm lại, “Cậu đang giận tôi bị người ta đánh.”
Đồng Đồng khẽ giật mình, ngay sau đó cậu nhận ra tức giận mơ hồ trong lòng mình thật sự là vì vết thương trên mặt Chu Du không biết bị ai đánh.
Loại tâm tình này khiến cậu nhất thời có phần không biết làm thế nào.
Không chỉ là tức giận, cậu còn đặc biệt muốn giấu Chu Du trong lòng bàn tay che chắn cẩn thận.
Cậu suy nghĩ một chút, cảnh tượng hiện lên, rùng mình một cái.
“Lúc đầu tôi rất khó chịu.” Chu Du thấy cậu không nói lời nào, cười nói, “Sờ mông cậu xong đỡ hơn nhiều rồi.”
Đồng Đồng căn bản không nghe rõ hắn nói gì, lại nhìn miệng vết thương của Chu Du, chỗ bị rách trên cổ đã bắt đầu rớm máu.
Cậu lấy lại tinh thần, vội vàng về nhà lấy cồn và cồn i-ốt.
Lại đẩy cửa ra đi qua.
Chu Du nhắm mắt lại, dựa lên sofa. Nghe thấy tiếng mở cửa nghiêng đầu nhìn cậu, cười vẫy vẫy tay: “Cậu đột nhiên không nói lời nào mà đi về, tôi còn tưởng cậu không đến chứ.”
“Tìm ít thuốc.” Đồng Đồng đứng bên cạnh hắn, mở nắp bình cồn, dùng tăm bông thấm cồn, “Nghiêng sang bên kia.”
“Làm tôi sợ muốn chết.” Chu Du nghe lời nghiêng đầu đi, thờ phào một hơi.
Đồng Đồng tạm dừng, vươn tay xoa xoa đầu hắn.
“Sờ gì thế? Không chọc vào tay hả?” Chu Du híp mắt cười nhìn cậu.
Đồng Đồng không nói chuyện, khom lưng cẩn thận dùng tăm chấm lên miệng vết thương.
Miệng vết thương của Chu Du giống như bị người ta dùng tay tát.
Chắc là Chu Du tránh sang, cho nên bàn tay kéo từ trên mặt đến cổ.
Trên tay người này chắc chắn đeo nhẫn, lớp da bị rách trên cổ nhìn qua là bị vật cứng rạch mạnh ra.
“Rốt cuộc là ai đánh?” Đồng Đồng nhíu mày, vẻ mặt nhăn nhó.
“Ăn cơm tối chưa?” Chu Du lôi di động trong túi ra.
“Hả?” Đồng Đồng không kịp phản ứng sao hắn đột nhiên hỏi cái này, vô thức lắc đầu.
“Ăn chân giò đi.” Chu Du lấy điện thoại gọi thức ăn ngoài.
Đồng Đồng nhận ra hắn không muốn trả lời vấn đề này, cũng không hỏi nữa.
Nhưng cậu có thể mơ hồ đoán được một ít.
Chu Du không giống như người có thể ngoan ngoãn đứng tại chỗ cho người ta đánh.
Người có thể đánh vào mặt Chu Du, chỉ vì Chu Du đứng yên không hề cử động. Có thể là không muốn cử động, cũng có thể là không thể cửa động.
Lúc bắt đầu thoa cồn i-ốt.
“Bố tôi đánh.” Chu Du đột nhiên mở miệng.
Đồng Đồng dừng động tay trên tay lại, nhíu mày không nói gì.
“Tôi từng nói với cậu, bố tôi ấy mà, rất quá đáng.” Chu Du nhắm mắt lại, nói rất nhỏ, “Ổng coi tôi như nắm bùn, vô cùng quá phận muốn bóp tôi thành hình tròn, nhưng mẹ kiếp đã định hình rồi, tôi là hình vuông!”
“Ba cậu làm gì?” Đồng Đồng vuốt vuốt mu bàn tay hắn đấm lên sofa.
“Bố tôi chính là tên côn đồ, nhưng đặc biệt muốn chuyển đổi thành doanh nghiệp chính trị, nhưng tiếc là quá trình chuyển đổi không thành công lắm.” Chu Du nói đến đây lại hứng thú, thậm chí còn cười, “Chủ yếu là vì ổng mở miệng nói một câu đmm, bị quần chúng báo cáo.”
“Quần chúng tên Chu Du?” Đồng Đồng lấy một miếng băng dính cá nhân thật to, cẩn thận dán lên vết thương trên cổ hắn.
“Thông minh.” Chu Du nhướng mày, “Sao tôi cảm thấy trên cổ ướt ướt dinh dính, sắp chảy xuống.”
Đồng Đồng rút tờ khăn giấy lót dưới cổ áo hắn.
Cậu sẽ không tin lời Chu Du nói, lúc Chu Cu mới chuyển đến, còn nói với mẹ cậu là đến đây vất vả xin đi học.
Bình thường quả thật không nhìn ra tình hình gia đình Chu Du thế nào.
Nhưng lần trước cậu nhìn thấy mẹ Chu Du, biết ngay nhà Chu Du thế nào.
Nhà Chu Du tuyệt đối không kém. Có lẽ còn rất tốt.
“Đúng rồi…” Chu Du che cổ chạy vào phòng ngủ, “Cho cậu cái này.”
“Cái gì?” Đồng Đồng thả tăm bông xuống, đi theo.
“Đàn nhị.” Chu Du ôm một hộp đàn đi ra.
Đồng Đồng tiếp nhận, mở ra ngẩn cả người.
Trong hộp đựng một cây đàn violon, một cây violon màu nâu đỏ.
Cây đàn violon Chu Du đưa cho cậu rất giống cây đàn trước kia của Đồng Đồng.
“Tạm được nhỉ.” Chu Du cũng ghé đầu nhìn cùng cậu.
“Đàn nhị nhà cậu dài thế à?” Giọng Đồng Đồng hơi ồm, dừng một lát hỏi, “Sao… sao đột nhiên cậu lại đưa đàn cho tôi.”
“Trên đường đi gặp bố, tôi nhìn thấy nó trong tủ của một cửa hàng đàn, tôi cảm thấy rất giống cây đàn trước kia của cậu.” Chu Du nói, “Tôi đã giao lưu với nói một lát, giới thiệu về cậu cho nó, nó nói cảm thấy rất hứng thú với cậu.”
Đồng Đồng ôm đàn sững sờ một lúc lâu, cậu không biết nên nói gì, chuyện này đột ngột quá.
“Ngốc rồi?” Chu Du duỗi tay chọc chọc mặt cậu, “Tôi không định đưa cho cậu hôm nay, tôi chỉ thấy cậu vẫn luôn không vui, mới đưa sớm cho cậu để cậu cười lên. Sao tôi thấy hình như cậu không vui mấy…”
“Cảm ơn.” Đồng Đồng cong khóe miệng nở nụ cười.
Cậu cũng không biết tại sao mình nhận được đàn cũng không thật sự vui, trái lại đầu mũi chua xót.
Có thể là vì lần đầu tiên Chu Du cười không vui vẻ đến thế.
“Không có gì.” Chu Du cười một tiếng, vẻ mặt lại trở nên nghiêm túc, “Tôi chỉ muốn nói với cậu, dùng cây đàn này cậu cũng có thể kéo êm tai, tình cảm của cậu với cây đàn cũng không nằm ở bản thân nó. Có thể là cậu kiên trì từ tiểu học đến lớn, có thể là vì nhiệt tình của cậu dành cho nó, có thể là tiếng vỗ tay dưới khán đài, những điều này có thể tạo nên tình cảm của cậu với nó.”
“Nhưng bao quát những tình cảm này cũng không giới hạn trong cây đàn bị cậu bán đi. Bán cũng đã bán rồi, cây đàn này là tôi đưa cho cậu, nó cũng độc nhất vô nhị.”
Đồng Đồng cúi đầu, ôm chặt hộp đàn trong ngực, cậu hiểu được ý Chu Du.
Hoặc nói, là Chu Du khiến cậu sớm nhìn thẳng vào sự trốn tránh của bản thân.
“… Chu Du.” Đồng Đồng ngẩng đầu, ngón tay ôm hộp đàn cuộn lại, cậu muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói gì.
Đúng lúc Chu Du cúi đầu nhìn cậu.
Ánh mắt hai người chạm nhau, trong nháy mắt nhiệt độ tăng cao, giống như lực hút nam châm nào đó.
Khoảng cách giữa hai người cũng càng ngày càng rút ngắn lại, tiếng hít thở quấn quấn lại với nhau.
Gần đến mức có thể nhìn thấy rõ ràng từng sợi lông mi trên mặt nhau, và hình ảnh của bản thân trong mắt đối phương.
“Đồng Đồng… tôi…” Chu Du nuốt nước bọt, hầu kết trượt lên xuống.
“… Ừ.” Đồng Đồng lên tiếng, ánh mắt né tránh.
“Tôi…” Hai tay Chu Du nắm bả vai cậu, lúc tiến gần về phía trước bụng đụng phải hộp đàn trên tay Đồng Đồng.
Giống như bọt khí đứng im trong không gian, bị một tiếng động nào đó đâm vỡ.
Đồng Đồng lùi một bước, hơi thở đột nhiên nhanh hơn.
Chu Du nhíu mày, lập tức lùi về sau một bước, chừa lại một khoảng cách để Đồng Đồng cảm thấy đủ an toàn.
“Làm bài tập đi.” Đồng Đồng lấy lại tinh thần, ôm hộp đàn vội vàng xoay người, “Hôm nay phát năm tờ bài thi, tôi mang cả đến cho cậu.”
Chu Du: “… …”
Chu Du bất đắc dĩ thở dài. Sờ gáy một cái, ủ rũ cúi đầu đi theo.
Cửa phòng bị gõ, Chu Du đi mở cửa. Chân giò lúc nãy hắn gọi đã đưa đến rồi.
Lúc Chu Du đi qua, Đồng Đồng đã trải bài thi lên bàn.
“Ăn đi.” Chu Du đặt chân giò trước mặt cậu, “Tôi làm trước, lát nữa cậu sửa giúp tôi.”
Đồng Đồng gật nhẹ đầu, cậu nhận ra phần chân giò này là phần nhỏ, nhưng suýt nữa cậu cũng ăn không hết.
Cậu vốn không ăn nhiều, vả lại cũng không có tâm trạng gì.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Chu Du vẫn luôn cúi đầu nghiêm túc làm bài thi.
Trong căn phòng vô cùng yên tĩnh, tiếng hít thở thấp cũng không nghe được, chỉ có tiếng bút viết lên giấy sột soạt.
Tốc độ đọc sách của Đồng Đồng bắt đầu theo thời gian trở nên càng ngày càng chậm.
Hôm nay quá mệt, cậu cũng cảm thấy eo cậu sắp không thẳng lên được nữa rồi.
Ánh sáng trước mắt bắt đầu lờ mờ, Đồng Đồng cúi đầu, gối lên cánh tay, ngủ thiếp đi.
Cậu không biết qua bao lâu.
Hơi thở ấm áp phả vào mặt cậu, Đồng Đồng nhắm mắt lại né ra, không né được, cũng không giống gió.
Cậu ngờ vực mở mắt.
Gương mặt Chu Du gần trong gang tấc, thấy cậu mở mắt, khẽ cười một cái.
“Làm gì.” Đồng Đồng nhíu mày, giọng nói mang theo giọng mũi vừa tỉnh ngủ, “Cậu làm bài thi xong…”
“Có lẽ tôi muốn hôn cậu.” Chu Du nói.
“… Hả?” Đồng Đồng vãn chưa tỉnh ngủ.
“Tôi muốn… hôn cậu một cái…” Chu Du nói xong chậm rãi nhích lại gần.
Chóp mũi Chu Du đụng lên chóp mũi cậu.
Đồng Đồng tỉnh ngủ, đầu óc kịp phản ứng từ cơn buồn ngủ mơ màng, nhanh chóng đẩy ghế hốt hoảng lùi ra sau.
Cái ghế cũng giật mình, ngã ra sau.
Chu Du vội vàng duỗi tay ôm lấy lưng ghế cậu đang ngồi: “Không sao chứ.”
Đồng Đồng đẩy tay hắn ra, đứng lên, không thể tưởng tượng nổi hỏi: “Cậu muốn làm gì?”
“Tôi đã làm xong hai trang trong quyển Hoàng Cương rồi.” Chu Du cười hỏi, “Không thể đổi một nụ hôn sao.”
“Cậu hôn tôi?” Đồng Đồng hoảng sợ lau miệng một cái.
“Tôi thậm chí còn chưa nếm được vị gì mà!” Chu Du sống chết bảo vệ trong sạch của mình.
“Nếm vị?” Đồng Đồng nghe hắn nói xong, đỏ cả mặt, cũng bắt đầu gia tăng tốc độ hít thở.
“Hộp chân giò lúc nãy để cậu ăn hết, tôi chỉ muốn liếm vị cũng không được sao.” Chu Du tủi thân ngồi lùi ra sau một chút.
Đồng Đồng: “… … …”
Sắc mặt Đồng Đồng chuyển từ đỏ sang trắng, lại chuyển sang xanh, tức giận đến nỗi không nói nổi một câu.
“Tôi làm bài thi xong rồi, cậu nhìn xem.” Chu Du đứng dậy ra khỏi phòng, “Tôi đi rót nước cho cậu.”
Đồng Đồng đợi hắn ra ngoài, đi một vòng trong phòng, lúc này mới dần tỉnh táo lại.
Ngồi trước bàn học, tâm tư Đồng Đồng rất lộn xộn liếc nhìn bài thi Chu Du đã làm xong, căn bản không nhìn vào đề bài.
Trước mắt một mực đang lóe lại gương mặt Chu Du lại gần.
Chu Du muốn hôn cậu.
Hai người bọn họ đã phát triển đến mức độ có thể hôn sao? Nhưng mà cậu không muốn hôn Chu Du lắm.
Sửa lại hai đề.
Một bài thơ tổng cộng hơn hai mươi chữ, sai đến tận mười bốn chữ, tên nhà thơ cũng viết sai.
Quá ngu.
Học môn xã hội kém thế này tại sao vẫn muốn học môn xã hội.
“Không quan tâm tôi có nên học ban tự nhiên hay không, cậu hẳn phải biết tại sao tôi ở lại ban xã hội.”
Đồng Đồng đột nhiên nhớ tới lời Chu Du nói trước đó.
Đương nhiên cậu biết tại sao Chu Du ở lại ban xã hội.
Đồng Đồng ném bút trên tay đi, nhíu mày đứng dậy, cậu không biết sao lại bắt đầu lo lắng về Chu Du.
Chu Du luôn tươi cười, cậu rất khó đoán được suy nghĩ chân thật của Chu Du.
Chu Du chỉ muốn hôn cậu một cái, hơn nữa đã nói trước với cậu.
Do cậu phản ứng thái quá sao, Đồng Đồng bắt đầu nghĩ lại.
Đồng Đồng cau mày đẩy cửa phòng ngủ ra, liếc mắt đã nhìn thấy Chu Du.
Chu Du kéo cái ghế đẩu ngồi giữa phòng khách, cúi người, chân dài tay dài co lại, tựa như đang tự ôm lấy mình.
Bóng lưng Chu Du nhìn rất cô đơn.
Đồng Đồng nhíu mày nhìn chằm chằm bóng lưng hắn một hồi, cảm thấy hơi đau lòng.
“… Chu Du.” Đồng Đồng gọi tên hắn.
Hình như cơ thể Chu Du run lên một cái, nhưng không đáp lại.
“Tôi cẩn thận suy nghĩ một chút.” Đồng Đồng nhẹ giọng giải thích, “Tôi chỉ là nhất thời chưa tiếp thu được, tôi vừa ngủ thiếp đi, vẫn chưa kịp phản ứng.”
“Ừm.” Tiếng Chu Du ồm ồm.
Đồng Đồng thấy hắn như vậy, sốt ruột, tiến lên một bước, đầu óc nóng lên: “Cũng không phải tôi không thể tiếp nhận, cậu có thể hôn tôi… chỉ là cậu phải… cậu phải nói trước với tôi, vậy là được rồi.”
“Thật sao!” Chu Du kinh ngạc vui mừng, nhanh chóng quay người lại.
Tay trái Chu Du cầm một hộp chân giò sốt tương cực to, tay cảm cầm cái chân giò gặm được một nửa.
Khóe miệng còn dính nước sốt.
Đồng Đồng: “… … …”
Hai người đưa mắt nhìn nhau, bầu không khí ngưng tụ.
Chu Du lúng túng đặt chân giò xuống đất, “Tôi chỉ… chỉ ngửi tí thôi…”
Đồng Đồng nhìn hắn cứng ngắc trong chốc lát, hít sâu một hơi, cố gắng sửa lại nét mặt.
Cửa phòng đột nhiên bị gõ vang, một giọng nam vang lên: “Hai phần chân giò đặt thêm! Làm phiền ra ngoài nhận!”
Biểu cảm trên mặt Đồng Đồng sụp đổ hoàn toàn.
Tác giả có lời muốn nói:
Chân giò: Chen rớt tình yêu! Thành công thượng vị!
Đồng Đồng không có phản ứng gì, nhưng tay đặt ngang hông Chu Du dần dần rời xuống, chậm rãi đặt trên mông Chu Du, chính xác bóp được một cục thịt, xoay một cái, nhéo một cái.
Chu Du oái một tiếng, nhanh chóng buông Đồng Đồng ra, che mông nhảy rõ cao.
“Đi lên.” Đồng Đồng hờ hững liếc hắn một cái, xoay người lên lầu.
Chu Du: “… … …”
Thuốc trong nhà Chu Du chỉ có hoạt huyết và tan vết bầm, không hề có thuốc trị vết thương ngoài da, cồn i-ốt cũng không có.
“Bia được không?” Chu Du mở tủ lạnh lấy hai lon bia ra ném qua.
Đồng Đồng chộp được bia đặt trên bàn, giật nắp ra, ngẩng đầu nhìn hắn: “Nếu cậu cảm thấy được, tôi cũng không thành vấn đề.”
Chu Du ngẩn ra, sau đó cười: “Hôm nay cậu không bình thường, cậu đang giận à?”
“Không có.” Đồng Đồng nói.
“Vẫn đang giận tôi sờ mông cậu ư?” Chu Du xích lại gần hỏi.
“Không có.” Đồng Đồng nhíu mày. Lúc đầu cậu cũng không để ý lắm.
“Vậy thì…” Chu Du túm cổ tay cậu, nói chậm lại, “Cậu đang giận tôi bị người ta đánh.”
Đồng Đồng khẽ giật mình, ngay sau đó cậu nhận ra tức giận mơ hồ trong lòng mình thật sự là vì vết thương trên mặt Chu Du không biết bị ai đánh.
Loại tâm tình này khiến cậu nhất thời có phần không biết làm thế nào.
Không chỉ là tức giận, cậu còn đặc biệt muốn giấu Chu Du trong lòng bàn tay che chắn cẩn thận.
Cậu suy nghĩ một chút, cảnh tượng hiện lên, rùng mình một cái.
“Lúc đầu tôi rất khó chịu.” Chu Du thấy cậu không nói lời nào, cười nói, “Sờ mông cậu xong đỡ hơn nhiều rồi.”
Đồng Đồng căn bản không nghe rõ hắn nói gì, lại nhìn miệng vết thương của Chu Du, chỗ bị rách trên cổ đã bắt đầu rớm máu.
Cậu lấy lại tinh thần, vội vàng về nhà lấy cồn và cồn i-ốt.
Lại đẩy cửa ra đi qua.
Chu Du nhắm mắt lại, dựa lên sofa. Nghe thấy tiếng mở cửa nghiêng đầu nhìn cậu, cười vẫy vẫy tay: “Cậu đột nhiên không nói lời nào mà đi về, tôi còn tưởng cậu không đến chứ.”
“Tìm ít thuốc.” Đồng Đồng đứng bên cạnh hắn, mở nắp bình cồn, dùng tăm bông thấm cồn, “Nghiêng sang bên kia.”
“Làm tôi sợ muốn chết.” Chu Du nghe lời nghiêng đầu đi, thờ phào một hơi.
Đồng Đồng tạm dừng, vươn tay xoa xoa đầu hắn.
“Sờ gì thế? Không chọc vào tay hả?” Chu Du híp mắt cười nhìn cậu.
Đồng Đồng không nói chuyện, khom lưng cẩn thận dùng tăm chấm lên miệng vết thương.
Miệng vết thương của Chu Du giống như bị người ta dùng tay tát.
Chắc là Chu Du tránh sang, cho nên bàn tay kéo từ trên mặt đến cổ.
Trên tay người này chắc chắn đeo nhẫn, lớp da bị rách trên cổ nhìn qua là bị vật cứng rạch mạnh ra.
“Rốt cuộc là ai đánh?” Đồng Đồng nhíu mày, vẻ mặt nhăn nhó.
“Ăn cơm tối chưa?” Chu Du lôi di động trong túi ra.
“Hả?” Đồng Đồng không kịp phản ứng sao hắn đột nhiên hỏi cái này, vô thức lắc đầu.
“Ăn chân giò đi.” Chu Du lấy điện thoại gọi thức ăn ngoài.
Đồng Đồng nhận ra hắn không muốn trả lời vấn đề này, cũng không hỏi nữa.
Nhưng cậu có thể mơ hồ đoán được một ít.
Chu Du không giống như người có thể ngoan ngoãn đứng tại chỗ cho người ta đánh.
Người có thể đánh vào mặt Chu Du, chỉ vì Chu Du đứng yên không hề cử động. Có thể là không muốn cử động, cũng có thể là không thể cửa động.
Lúc bắt đầu thoa cồn i-ốt.
“Bố tôi đánh.” Chu Du đột nhiên mở miệng.
Đồng Đồng dừng động tay trên tay lại, nhíu mày không nói gì.
“Tôi từng nói với cậu, bố tôi ấy mà, rất quá đáng.” Chu Du nhắm mắt lại, nói rất nhỏ, “Ổng coi tôi như nắm bùn, vô cùng quá phận muốn bóp tôi thành hình tròn, nhưng mẹ kiếp đã định hình rồi, tôi là hình vuông!”
“Ba cậu làm gì?” Đồng Đồng vuốt vuốt mu bàn tay hắn đấm lên sofa.
“Bố tôi chính là tên côn đồ, nhưng đặc biệt muốn chuyển đổi thành doanh nghiệp chính trị, nhưng tiếc là quá trình chuyển đổi không thành công lắm.” Chu Du nói đến đây lại hứng thú, thậm chí còn cười, “Chủ yếu là vì ổng mở miệng nói một câu đmm, bị quần chúng báo cáo.”
“Quần chúng tên Chu Du?” Đồng Đồng lấy một miếng băng dính cá nhân thật to, cẩn thận dán lên vết thương trên cổ hắn.
“Thông minh.” Chu Du nhướng mày, “Sao tôi cảm thấy trên cổ ướt ướt dinh dính, sắp chảy xuống.”
Đồng Đồng rút tờ khăn giấy lót dưới cổ áo hắn.
Cậu sẽ không tin lời Chu Du nói, lúc Chu Cu mới chuyển đến, còn nói với mẹ cậu là đến đây vất vả xin đi học.
Bình thường quả thật không nhìn ra tình hình gia đình Chu Du thế nào.
Nhưng lần trước cậu nhìn thấy mẹ Chu Du, biết ngay nhà Chu Du thế nào.
Nhà Chu Du tuyệt đối không kém. Có lẽ còn rất tốt.
“Đúng rồi…” Chu Du che cổ chạy vào phòng ngủ, “Cho cậu cái này.”
“Cái gì?” Đồng Đồng thả tăm bông xuống, đi theo.
“Đàn nhị.” Chu Du ôm một hộp đàn đi ra.
Đồng Đồng tiếp nhận, mở ra ngẩn cả người.
Trong hộp đựng một cây đàn violon, một cây violon màu nâu đỏ.
Cây đàn violon Chu Du đưa cho cậu rất giống cây đàn trước kia của Đồng Đồng.
“Tạm được nhỉ.” Chu Du cũng ghé đầu nhìn cùng cậu.
“Đàn nhị nhà cậu dài thế à?” Giọng Đồng Đồng hơi ồm, dừng một lát hỏi, “Sao… sao đột nhiên cậu lại đưa đàn cho tôi.”
“Trên đường đi gặp bố, tôi nhìn thấy nó trong tủ của một cửa hàng đàn, tôi cảm thấy rất giống cây đàn trước kia của cậu.” Chu Du nói, “Tôi đã giao lưu với nói một lát, giới thiệu về cậu cho nó, nó nói cảm thấy rất hứng thú với cậu.”
Đồng Đồng ôm đàn sững sờ một lúc lâu, cậu không biết nên nói gì, chuyện này đột ngột quá.
“Ngốc rồi?” Chu Du duỗi tay chọc chọc mặt cậu, “Tôi không định đưa cho cậu hôm nay, tôi chỉ thấy cậu vẫn luôn không vui, mới đưa sớm cho cậu để cậu cười lên. Sao tôi thấy hình như cậu không vui mấy…”
“Cảm ơn.” Đồng Đồng cong khóe miệng nở nụ cười.
Cậu cũng không biết tại sao mình nhận được đàn cũng không thật sự vui, trái lại đầu mũi chua xót.
Có thể là vì lần đầu tiên Chu Du cười không vui vẻ đến thế.
“Không có gì.” Chu Du cười một tiếng, vẻ mặt lại trở nên nghiêm túc, “Tôi chỉ muốn nói với cậu, dùng cây đàn này cậu cũng có thể kéo êm tai, tình cảm của cậu với cây đàn cũng không nằm ở bản thân nó. Có thể là cậu kiên trì từ tiểu học đến lớn, có thể là vì nhiệt tình của cậu dành cho nó, có thể là tiếng vỗ tay dưới khán đài, những điều này có thể tạo nên tình cảm của cậu với nó.”
“Nhưng bao quát những tình cảm này cũng không giới hạn trong cây đàn bị cậu bán đi. Bán cũng đã bán rồi, cây đàn này là tôi đưa cho cậu, nó cũng độc nhất vô nhị.”
Đồng Đồng cúi đầu, ôm chặt hộp đàn trong ngực, cậu hiểu được ý Chu Du.
Hoặc nói, là Chu Du khiến cậu sớm nhìn thẳng vào sự trốn tránh của bản thân.
“… Chu Du.” Đồng Đồng ngẩng đầu, ngón tay ôm hộp đàn cuộn lại, cậu muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói gì.
Đúng lúc Chu Du cúi đầu nhìn cậu.
Ánh mắt hai người chạm nhau, trong nháy mắt nhiệt độ tăng cao, giống như lực hút nam châm nào đó.
Khoảng cách giữa hai người cũng càng ngày càng rút ngắn lại, tiếng hít thở quấn quấn lại với nhau.
Gần đến mức có thể nhìn thấy rõ ràng từng sợi lông mi trên mặt nhau, và hình ảnh của bản thân trong mắt đối phương.
“Đồng Đồng… tôi…” Chu Du nuốt nước bọt, hầu kết trượt lên xuống.
“… Ừ.” Đồng Đồng lên tiếng, ánh mắt né tránh.
“Tôi…” Hai tay Chu Du nắm bả vai cậu, lúc tiến gần về phía trước bụng đụng phải hộp đàn trên tay Đồng Đồng.
Giống như bọt khí đứng im trong không gian, bị một tiếng động nào đó đâm vỡ.
Đồng Đồng lùi một bước, hơi thở đột nhiên nhanh hơn.
Chu Du nhíu mày, lập tức lùi về sau một bước, chừa lại một khoảng cách để Đồng Đồng cảm thấy đủ an toàn.
“Làm bài tập đi.” Đồng Đồng lấy lại tinh thần, ôm hộp đàn vội vàng xoay người, “Hôm nay phát năm tờ bài thi, tôi mang cả đến cho cậu.”
Chu Du: “… …”
Chu Du bất đắc dĩ thở dài. Sờ gáy một cái, ủ rũ cúi đầu đi theo.
Cửa phòng bị gõ, Chu Du đi mở cửa. Chân giò lúc nãy hắn gọi đã đưa đến rồi.
Lúc Chu Du đi qua, Đồng Đồng đã trải bài thi lên bàn.
“Ăn đi.” Chu Du đặt chân giò trước mặt cậu, “Tôi làm trước, lát nữa cậu sửa giúp tôi.”
Đồng Đồng gật nhẹ đầu, cậu nhận ra phần chân giò này là phần nhỏ, nhưng suýt nữa cậu cũng ăn không hết.
Cậu vốn không ăn nhiều, vả lại cũng không có tâm trạng gì.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Chu Du vẫn luôn cúi đầu nghiêm túc làm bài thi.
Trong căn phòng vô cùng yên tĩnh, tiếng hít thở thấp cũng không nghe được, chỉ có tiếng bút viết lên giấy sột soạt.
Tốc độ đọc sách của Đồng Đồng bắt đầu theo thời gian trở nên càng ngày càng chậm.
Hôm nay quá mệt, cậu cũng cảm thấy eo cậu sắp không thẳng lên được nữa rồi.
Ánh sáng trước mắt bắt đầu lờ mờ, Đồng Đồng cúi đầu, gối lên cánh tay, ngủ thiếp đi.
Cậu không biết qua bao lâu.
Hơi thở ấm áp phả vào mặt cậu, Đồng Đồng nhắm mắt lại né ra, không né được, cũng không giống gió.
Cậu ngờ vực mở mắt.
Gương mặt Chu Du gần trong gang tấc, thấy cậu mở mắt, khẽ cười một cái.
“Làm gì.” Đồng Đồng nhíu mày, giọng nói mang theo giọng mũi vừa tỉnh ngủ, “Cậu làm bài thi xong…”
“Có lẽ tôi muốn hôn cậu.” Chu Du nói.
“… Hả?” Đồng Đồng vãn chưa tỉnh ngủ.
“Tôi muốn… hôn cậu một cái…” Chu Du nói xong chậm rãi nhích lại gần.
Chóp mũi Chu Du đụng lên chóp mũi cậu.
Đồng Đồng tỉnh ngủ, đầu óc kịp phản ứng từ cơn buồn ngủ mơ màng, nhanh chóng đẩy ghế hốt hoảng lùi ra sau.
Cái ghế cũng giật mình, ngã ra sau.
Chu Du vội vàng duỗi tay ôm lấy lưng ghế cậu đang ngồi: “Không sao chứ.”
Đồng Đồng đẩy tay hắn ra, đứng lên, không thể tưởng tượng nổi hỏi: “Cậu muốn làm gì?”
“Tôi đã làm xong hai trang trong quyển Hoàng Cương rồi.” Chu Du cười hỏi, “Không thể đổi một nụ hôn sao.”
“Cậu hôn tôi?” Đồng Đồng hoảng sợ lau miệng một cái.
“Tôi thậm chí còn chưa nếm được vị gì mà!” Chu Du sống chết bảo vệ trong sạch của mình.
“Nếm vị?” Đồng Đồng nghe hắn nói xong, đỏ cả mặt, cũng bắt đầu gia tăng tốc độ hít thở.
“Hộp chân giò lúc nãy để cậu ăn hết, tôi chỉ muốn liếm vị cũng không được sao.” Chu Du tủi thân ngồi lùi ra sau một chút.
Đồng Đồng: “… … …”
Sắc mặt Đồng Đồng chuyển từ đỏ sang trắng, lại chuyển sang xanh, tức giận đến nỗi không nói nổi một câu.
“Tôi làm bài thi xong rồi, cậu nhìn xem.” Chu Du đứng dậy ra khỏi phòng, “Tôi đi rót nước cho cậu.”
Đồng Đồng đợi hắn ra ngoài, đi một vòng trong phòng, lúc này mới dần tỉnh táo lại.
Ngồi trước bàn học, tâm tư Đồng Đồng rất lộn xộn liếc nhìn bài thi Chu Du đã làm xong, căn bản không nhìn vào đề bài.
Trước mắt một mực đang lóe lại gương mặt Chu Du lại gần.
Chu Du muốn hôn cậu.
Hai người bọn họ đã phát triển đến mức độ có thể hôn sao? Nhưng mà cậu không muốn hôn Chu Du lắm.
Sửa lại hai đề.
Một bài thơ tổng cộng hơn hai mươi chữ, sai đến tận mười bốn chữ, tên nhà thơ cũng viết sai.
Quá ngu.
Học môn xã hội kém thế này tại sao vẫn muốn học môn xã hội.
“Không quan tâm tôi có nên học ban tự nhiên hay không, cậu hẳn phải biết tại sao tôi ở lại ban xã hội.”
Đồng Đồng đột nhiên nhớ tới lời Chu Du nói trước đó.
Đương nhiên cậu biết tại sao Chu Du ở lại ban xã hội.
Đồng Đồng ném bút trên tay đi, nhíu mày đứng dậy, cậu không biết sao lại bắt đầu lo lắng về Chu Du.
Chu Du luôn tươi cười, cậu rất khó đoán được suy nghĩ chân thật của Chu Du.
Chu Du chỉ muốn hôn cậu một cái, hơn nữa đã nói trước với cậu.
Do cậu phản ứng thái quá sao, Đồng Đồng bắt đầu nghĩ lại.
Đồng Đồng cau mày đẩy cửa phòng ngủ ra, liếc mắt đã nhìn thấy Chu Du.
Chu Du kéo cái ghế đẩu ngồi giữa phòng khách, cúi người, chân dài tay dài co lại, tựa như đang tự ôm lấy mình.
Bóng lưng Chu Du nhìn rất cô đơn.
Đồng Đồng nhíu mày nhìn chằm chằm bóng lưng hắn một hồi, cảm thấy hơi đau lòng.
“… Chu Du.” Đồng Đồng gọi tên hắn.
Hình như cơ thể Chu Du run lên một cái, nhưng không đáp lại.
“Tôi cẩn thận suy nghĩ một chút.” Đồng Đồng nhẹ giọng giải thích, “Tôi chỉ là nhất thời chưa tiếp thu được, tôi vừa ngủ thiếp đi, vẫn chưa kịp phản ứng.”
“Ừm.” Tiếng Chu Du ồm ồm.
Đồng Đồng thấy hắn như vậy, sốt ruột, tiến lên một bước, đầu óc nóng lên: “Cũng không phải tôi không thể tiếp nhận, cậu có thể hôn tôi… chỉ là cậu phải… cậu phải nói trước với tôi, vậy là được rồi.”
“Thật sao!” Chu Du kinh ngạc vui mừng, nhanh chóng quay người lại.
Tay trái Chu Du cầm một hộp chân giò sốt tương cực to, tay cảm cầm cái chân giò gặm được một nửa.
Khóe miệng còn dính nước sốt.
Đồng Đồng: “… … …”
Hai người đưa mắt nhìn nhau, bầu không khí ngưng tụ.
Chu Du lúng túng đặt chân giò xuống đất, “Tôi chỉ… chỉ ngửi tí thôi…”
Đồng Đồng nhìn hắn cứng ngắc trong chốc lát, hít sâu một hơi, cố gắng sửa lại nét mặt.
Cửa phòng đột nhiên bị gõ vang, một giọng nam vang lên: “Hai phần chân giò đặt thêm! Làm phiền ra ngoài nhận!”
Biểu cảm trên mặt Đồng Đồng sụp đổ hoàn toàn.
Tác giả có lời muốn nói:
Chân giò: Chen rớt tình yêu! Thành công thượng vị!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook