Bạn Cùng Bàn Cậu Tỉnh Táo Lại Đi
-
Chương 37
Chu Du nói xong lời này, lập tức đè đầu Đồng Đồng xuống.
Hắn biết mình sẽ bị đánh, cho nên ra tay chiếm lợi thế trước.
Nhưng Đồng Đồng rất bình tĩnh, không hề có dấu hiệu nổi giận, khẽ cử động cũng không.
Chu Du đợi một phút, ngờ vực từ từ buông lỏng tay ra.
Đồng Đồng đứng thẳng dậy, liếc xung quanh một lát, đi tới chỗ thùng đựng dụng cụ.
Chu Du nghi hoặc nhìn cậu, còn huơ huơ tay: “Má ơi! Giận đến nỗi ngu rồi!”
Đồng Đồng lấy ra một cây gậy ném lao.
Chu Du: “… … …”
Chu Du chỉ dừng khoảng một giây, ngay sau đó xoay người, lao nhanh như bay, điên cuồng hét lên: “Điên rồi! Cậu muốn đâm chết tôi à!”
Lao đi chưa được năm mươi mét, bả vai hắn bị một vật cứng đập xuống.
Chu Du giật nảy mình, tưởng mình bị gậy ném lao đập trúng, đau đớn ngã xuống đất kêu rên.
“Đần độn.” Đồng Đồng chậm rãi đi tới, cầm đồ trên tay tiếp tục nện từng cái lên người hắn.
Chu Du bị nắng chiếu không mở mắt ra được, hắn duỗi tay sờ qua cái thứ lăn trên mặt đất xem xét.
Là bao cát.
Lúc này điện thoại trong túi Chu Du vang lên, hắn bò dậy khỏi đất, nghe điện thoại: “Alo, mẹ.”
“Tối nay bố con đến, đến sân bay đón máy bay.” Yến Thanh bên kia vào thẳng vấn đề.
Chu Du liếc nhìn mặt Đồng Đồng đỏ bừng, giơ tay chỉ chỉ điện thoại bên tai mình.
Đứng dậy đi qua một bên, mới lên tiếng: “Tối nay không được, con có…”
“Chu Du, con đã hứa với mẹ rồi.” Giọng Yến Thanh nghiêm túc hẳn, “Tuân thủ lời hứa, mẹ đã dạy con.”
Chu Du im lặng một lúc, đồng ý: “Con đi đón, nhưng nếu bố chỉ đến đây để giới thiệu tương lai ảm đạm cho con, con đi ngay.”
“Mẹ cho hai bố con cơ hội gặp mặt, là để hai người cố gắng giải quyết vấn đề, mà không phải để hai người làm vấn đề nghiêm trọng hơn.”
“Không phải con làm vấn đề nghiêm trọng hơn.” Chu Du nhíu mày, “Là ổng không ưa con.”
“Chu Du.” Yến Thanh bên kia thở dài một hơi, “Đây không phải vấn đề của riêng ông ấy, mẹ cũng có trách nhiệm. Đương nhiên, con cũng phải thừa nhận con có chỗ sai.”
“Con biết rồi.” Chu Du nói, “Con tắt đây.”
Đồng Đồng tâng bao cát trên tay, nheo mắt, ngồi ở đường biên bãi tập phơi nắng.
Trang Khiêm vừa nhảy dây, vừa gọi cậu qua giúp cậu ta giữ dây.
Đồng Đồng ghét bỏ xua tay.
Lúc này Chu Du đi tới, ngồi bên cạnh cậu.
“Gọi xong rồi?” Đồng Đồng nghiêng đầu nhìn cậu: “Cậu còn mang điện thoại đến trường.”
“Sau giờ tự học tối nay tôi có việc, nên không mở quầy bán đồ nướng với cậu được.” Chu Du nói.
Đồng Đồng không ngờ hắn đột nhiên nói việc này, hơi sững sờ gật đầu, “Không sao, tôi sẽ nướng.”
“Nếu không hôm nay cậu…” Chu Du nói được một nửa, không nói tiếp, cười vỗ vỗ lưng cậu, “Cố lên! Nướng cho tốt!”
Đồng Đồng nhìn nụ cười trên mặt Chu Du, cảm thấy có gì đó không đúng.
Chu Du cười không giống bình thường. Không vui vẻ như thế.
Tiêu chuẩn thấp nhất là tám cái răng cũng không cười nổi.
Giờ nghỉ trưa lúc ăn cơm cùng nhau, Chu Du lại từ từ bình thường lại.
Nhưng buổi chiều Chu Du trực tiếp xin nghỉ, ra khỏi trường.
Đồng Đồng cũng không biết sao hắn lại đột nhiên xin nghỉ, Chu Du cũng không nói lí do cho cậu biết. Chỉ nói một câu có việc.
Tự học buổi tối cũng không đến.
Đồng Đồng nhìn giờ trên đồng hồ, cất sách vở trước mười phút. Bước đi nhẹ nhất có thể, ra khỏi phòng học từ cửa sau.
Con đường nhỏ bên cạnh trường đã đông người vào thời điểm này.
Đồng Đồng bước nhanh hơn, đi đến quầy hàng.
Đẩy xe nướng ra từ nhà Trần Xuân Vũ, kéo nguồn điện qua. Lấy từng hộp đồ định nướng trong tủ lạnh ra.
Động tác của Đồng Đồng thành thạo lại nhanh nhẹn, cậu cũng thành công học trộm nướng đồ rồi.
Nướng không tệ, Chu Du nói.
Chẳng qua chỉ có một mình nên rất bận, cậu phải nướng đồ, vừa phải xử lý nguyên liệu, vừa phải bê đồ, lại phải thu tiền.
Cho dù thời tiết đang dần dần chuyển lạnh, nhưng chẳng được bao lâu, sau lưng Đồng Đồng đã ướt đẫm, ngay cả mồ hôi trên trán cậu cũng không kịp lau.
Hôm nay Bùi Vân tan làm sớm, trong nhà đứa trẻ cô dạy có việc nên đón trước.
Cô nhìn đồng hồ đúng lúc sắp hết giờ tự học buổi tối, nhớ ra lâu lắm rồi mình chưa đón Đồng Đồng tan học về.
Sau khi đến lớp học lại không thấy Đồng Đồng, cô đi theo chỉ dẫn của bạn học trong lớp, đi đến con đường nhỏ hỗn tạp nóng bức chật chội cạnh trường học.
Đi vào trong không đến hai mươi mét.
Cô nhìn thấy Đồng Đồng.
Lưng eo thẳng tắp lại cả người nhếch nhác, áo thun trắng trên người ướt đẫm. Tóc mái cũng ướt.
Trên mặt đeo một cái khẩu trang to, không nhìn được nét mặt, đối mặt với một người đàn ông đứng trước mặt cậu đang chửi như tát nước.
“Cậu đưa đùi gà cho tôi làm gì! Cmn tôi gọi đùi gà hả! Vả lại cái này mẹ nó là đồ cho người ăn sao, nướng cháy cậu không nhìn thấy hả!”
Đồng Đồng nhìn thoáng qua đùi gà nướng vừa lửa trên tay người đàn ông, không nướng cháy, cậu cũng biết mình tuyệt đối không tính sai.
Trí nhớ của cậu không tồn tại kiểu ngay cả một cái cánh gà hay đùi gà cũng không phân biệt được.
Người đàn ông này gọi đùi gà.
Người đàn ông vẫn đang chửi.
Đồng Đồng kéo khẩu trang xuống: “Xin lỗi, tôi đổi ngay.”
“Đổi gì mà đổi! Không cần nữa! Đợi từ nãy tới giờ! Còn bảo tôi đợi tiếp!” Người đàn ông ném cái đùi gà đã gặm một miếng xuống đất.
Đồng Đồng đứng đơ tại chỗ mấy giây, sau đó kéo áo thun lên lau mồ hôi trên trán, cúi người nhặt đùi gà trên đất lên, ném vào thùng rác bên cạnh.
Quay đầu tiếp tục nướng đồ ăn đã được gọi.
“Đây là cánh gà nướng nhỉ? Hai cô gái ở hai bên gọi.” Một giọng nữ quen thuộc vang lên bên tai cậu.
Đồng Đồng mở to hai mắt, cậu thậm chí không dám quay đầu.
“… Mẹ.” Đồng Đồng ngây người.
“Đây là cánh gà nướng à?” Bùi Vân lấy ra hai cánh gà nướng trong cái hộp bên cạnh, giơ lên hỏi, “Hai cô gái kia nói không bỏ ớt, cái này nướng thế nào? Trực tiếp để lên là được rồi hả.”
Bùi Vân nói xong đứng trước vỉ nướng, thả cánh gà lên.
Đồng Đồng phản ứng lại, đẩy mẹ cậu ra, nhét bảng giá vào lòng mẹ cậu: “Mẹ thu tiền đi.”
Mũi Bùi Vân cay cay, cố nhịn gật đầu, mỉm cười gọi mọi người đến trả tiền.
Hai mẹ con bận đến rạng sáng, mới dọn xong đồ trở về nhà.
Đồng Đồng nhìn Bùi Vân đi vào phòng bếp uống nước, vào phòng nhủ của mình xách một cái cặp ra.
“Lấy cặp làm gì?” Bùi Vân đi ra kinh ngạc.
“Mẹ, giao cho mẹ.” Đồng Đồng cười trịnh trọng nhét túi tiền vào lòng mẹ cậu.
“Gì đây?” Bùi Vân nghi hoặc mở cặp sách ra nhìn, sững sờ ngay tại chỗ, một lúc lâu sau mới mở miệng, “Nhiều tiền vậy…”
“Vâng, con kiếm.” Đồng Đồng kiêu ngạo gác chân lên bàn trà, “Đủ cho con gọi món không? Ngày mai con muốn ăn xương sườn.”
“Bỏ chân xuống!” Bùi Vân đập tay lên đùi cậu.
Đồng Đồng đau rút chân lại, không còn kiêu ngạo nữa.
“… Đồng Đồng.” Bùi Vân ngồi cạnh cậu, mắt dần đỏ lên, đợi một lúc mới khàn giọng nói, “Con thật sự thay đổi rất nhiều.”
Đồng Đồng nhìn vẻ đau lòng rõ mồn một trên mặt Bùi Vân, không hiểu lắm, nghi hoặc: “Thay đổi rồi không tốt ạ…”
“Không phải không tốt, chỉ là mẹ thà rằng con cứ như trước kia.” Bùi Vân ôm chặt cặp sách, chậm rãi nói từng cái, nói rất chậm, tựa như đang nhớ lại.
“Đồng Đồng không hiểu chuyện, Đồng Đồng tùy hứng, Đồng Đồng sôi nổi, mẹ rất luyến tiếc Đồng Đồng trước kia. Đồng Đồng như bây giờ khiến mẹ vui vẻ lại khổ sở.”
“Mẹ…” Đồng Đồng nhíu mày, nhìn Bùi Vân không dễ chịu như vậy.
“Ba con nói không sai, con cũng nên học được trưởng thành.” Bùi Vân ngắt lời cậu, hình như thở phào nhẹ nhõm, “Thật ra thì con rất giống ba con, xương cốt đều dẻo dai.”
“Con cũng cảm thấy thế.” Đồng Đồng cười, “Con giống ba con.”
“Phải, nhưng hai người có điểm khác biệt. Con nhìn bướng bỉnh, nhưng mềm lòng, ba con nhìn vui vẻ luôn là dáng vẻ chuyện gì cũng dễ nói, nhưng chuyện ông ấy đã quyết định không ai thay đổi được.” Bùi Vân thở dài, “Dạo này sắc mặt ba con không tốt, mẹ đã nói với ông ấy nhiều lần, nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt, trước mặt ổng hứa chắc với mẹ, quay đầu lại đi làm dự án kia của ổng.”
Đồng Đồng biết tính ba cậu, hơn nữa cũng biết không ngăn cản được.
Đồng Kinh Thân không chỉ vì công ty phá sản, Đồng Kinh Thân vì Đồng Đồng và Bùi Vân.
“Con cố gắng nói với ba con đi.” Bùi Vân nói.
Đồng Đồng gật nhẹ đầu.
Bùi Vân chắc là mệt mỏi, về phòng, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi, nhưng ấn đường vẫn nhíu lại.
Nhìn qua có vẻ ngủ không yên giấc.
Đồng Đồng tắt đèn trong phòng mẹ cậu, lấy di động ra nhìn thoáng qua.
Buổi tối lúc làm đồ nướng cậu đã gửi tin nhắn cho Chu Du.
Hỏi hắn gia vị ướp cá ở đâu, nhưng cho tới bây giờ, Chu Cu cũng chưa nhắn lại.
Hai người đều thuộc loại không mê điện thoại lắm, căn bản cũng chưa gửi tin nhắn gì. Hơn nữa bình thường toàn dính lấy nhau, cho dù không ở cùng một chỗ, Chu Du muốn nói gì sẽ trực tiếp gõ cửa qua đây.
Cho nên số lượng tin nhắn trên điện thoại ít đến thảm thương.
Tin nhắn cậu gửi đi lẻ loi trơ trọi nằm đó, nhìn rất đáng thương.
Đồng Đồng ra khỏi nhà, gõ cửa nhà Chu Du.
Không ai trả lời.
Trong hành lang rất tối, Đồng Đồng nghiêng đầu nhìn ra ngoài qua cửa sổ hành lang.
Lờ mờ nhìn thấy mặt trăng bị nhà cao tầng che mất một nửa.
Cậu bước lên trước hai bước, đứng trước cửa sổ, vươn tay đẩy cánh cửa bám đầy bụi ra.
Đồng Đồng cúi đầu, mơ hồ trông thấy một người trong ngõ nhỏ.
Vóc dáng rất cao, tay đút túi đang đi về phía trước, cắt đầu đinh.
Là Chu Du.
Thoạt nhìn tâm trạng Chu Du không tốt lắm, dẫm lên lon nước ở ven đường, đá vào thùng rác màu xanh lá cây ở đằng xa.
Tiếp đó Chu Du đứng ngay tại chỗ, đối mặt thùng rác to đùng màu xanh lá, không động đậy nữa.
Đồng Đồng chống cằm tính giờ.
Chu Du đứng ở bên dưới tròn mười phút.
Đồng Đồng đổi tay khác chống cằm.
Chu Du cử động, quay người vào hành lang.
Sau khi hắn đi Đồng Đồng nhìn chăm chú vào cái thùng rác màu xanh lá cẩn thận tìm tòi.
Không thấy gì đặc biệt, chỉ có một con chó bông mập mạp bị vứt.
Chu Du muốn nhặt sao?
Đồng Đồng vừa nghĩ, vừa xoay người, dựa vào tương nhìn chằm chằm đầu cầu thang.
Tiếng bước chân của Chu Du vang lên.
Đầu Chu Du xuất hiện trước nhất trong tầm mắt cậu, tiếp đó là đôi mắt rũ xuống, cái mũi thẳng tắp.
Đồng Đồng ho một tiếng.
Chu Du đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn rõ là cậu, nhanh chóng xoay người bước xuống cầu thang.
Đồng Đồng đợi hai phút, không thấy người đi lên, bèn đi xuống.
Chu Du có gì đó không ổn.
Đồng Đồng đi xuống cầu thang, nhìn thấy Chu Du đứng dựa vào tường ngoài hành lang.
Chu Du thấy cậu đi ra hơi kinh ngạc, lùi một bước: “Sao cậu lại xuống đây?”
“Thế sao cậu lại xuống.” Đồng Đồng hỏi lại.
“Tôi nhớ ra trong nhà hết nước rồi, xuống mua.” Chu Du che giấu.
Đồng Đồng không nói gì, cậu nhìn Chu Du nghiêng mặt nói chuyện với cậu, tiến lên một bước.
Chu Du lại tránh ra sau một chút.
Đồng Đồng nhíu mày, trực tiếp duỗi tay, bóp cằm hắn, quay mặt hắn lại.
Gò má trái của Chu Du có hai vết đỏ rất rõ kéo xuống tận bên cổ. Dấu vết trên cổ thậm chí còn chảy máu.
“Ai đánh?” Đồng Đồng hỏi.
“Giúp tôi đánh lại sao?” Chu Du cười hỏi lại.
Đồng Đồng gật nhẹ đầu.
Chu Du không ngờ cậu gật đầu nhanh thế, hơi sững sờ, nụ cười trên mặt chậm rãi biến mất. Sự tàn bạo và khổ sở ẩn giấu trên mặt mày bắt đầu hiện lên.
“Cao to thế này mà cũng bị người ta bắt nạt.” Đồng Đồng xem thường nhìn hắn, lại nhìn kỹ miệng vết thương, “Mất mặt không.”
Chu Du miễn cưỡng kéo khóe miệng nở nụ cười, bất đắc dĩ nhún vai.
Đồng Đồng nhìn nụ cười của hắn, trái tim cảm thấy khó chịu.
Cậu tiến lên một bước, giơ tay lên, vòng qua eo Chu Du, ôm lấy hắn.
Bản thân cậu cũng không biết tại sao phải làm động tác này, cậu chỉ theo bản năng cảm thấy có lẽ Chu Du cần cậu ôm.
Tựa như lần trước, cậu ôm tạm biệt cây đàn violon của cậu, Chu Du cũng ôm cậu như vậy.
Chu Du căng thẳng không dám cử động, một lúc lâu sau mới phản ứng được.
Hắn cúi đầu xuống, nhìn đỉnh đầu Đồng Đồng dán trước ngực hắn, hình như vết thương cũng không đau nữa.
Hắn chậm rãi mở tay ra, lưỡng lự từ từ đặt tay sau lưng Đồng Đồng.
Dưới ánh đèn đường ấm áp mờ nhạt, hai người có chiều cao khác nhau, tính cách hai người trời nam đất bắc ôm chặt lấy đối phương.
Ôm nhau thật chặt.
Không phải đang an ủi đối phương, chỉ dùng cái ôm này nói cho đối phương biết, tôi sẽ ở bên cậu.
Ba phút sau, mặt Đồng Đồng càng ngày càng đen.
“Chu Du.” Giọng Đồng Đồng giọng hơi âm trầm.
“Ừm?” Chu Du nhắm mắt lại.
“… Đừng có sờ mông tôi.” Đồng Đồng cảnh cáo.
“Ngại… ngại quá.” Chu Du xấu hổ.
“… Đừng ngại.” Đồng Đồng lạnh lùng.
Mắt Chu Du sáng lên: “Vậy tôi có thể ngại lần nữa không?”
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Du: Sờ mông hay không, không quan trọng, tôi chỉ muốn thẹn thùng lần nữa.
Hắn biết mình sẽ bị đánh, cho nên ra tay chiếm lợi thế trước.
Nhưng Đồng Đồng rất bình tĩnh, không hề có dấu hiệu nổi giận, khẽ cử động cũng không.
Chu Du đợi một phút, ngờ vực từ từ buông lỏng tay ra.
Đồng Đồng đứng thẳng dậy, liếc xung quanh một lát, đi tới chỗ thùng đựng dụng cụ.
Chu Du nghi hoặc nhìn cậu, còn huơ huơ tay: “Má ơi! Giận đến nỗi ngu rồi!”
Đồng Đồng lấy ra một cây gậy ném lao.
Chu Du: “… … …”
Chu Du chỉ dừng khoảng một giây, ngay sau đó xoay người, lao nhanh như bay, điên cuồng hét lên: “Điên rồi! Cậu muốn đâm chết tôi à!”
Lao đi chưa được năm mươi mét, bả vai hắn bị một vật cứng đập xuống.
Chu Du giật nảy mình, tưởng mình bị gậy ném lao đập trúng, đau đớn ngã xuống đất kêu rên.
“Đần độn.” Đồng Đồng chậm rãi đi tới, cầm đồ trên tay tiếp tục nện từng cái lên người hắn.
Chu Du bị nắng chiếu không mở mắt ra được, hắn duỗi tay sờ qua cái thứ lăn trên mặt đất xem xét.
Là bao cát.
Lúc này điện thoại trong túi Chu Du vang lên, hắn bò dậy khỏi đất, nghe điện thoại: “Alo, mẹ.”
“Tối nay bố con đến, đến sân bay đón máy bay.” Yến Thanh bên kia vào thẳng vấn đề.
Chu Du liếc nhìn mặt Đồng Đồng đỏ bừng, giơ tay chỉ chỉ điện thoại bên tai mình.
Đứng dậy đi qua một bên, mới lên tiếng: “Tối nay không được, con có…”
“Chu Du, con đã hứa với mẹ rồi.” Giọng Yến Thanh nghiêm túc hẳn, “Tuân thủ lời hứa, mẹ đã dạy con.”
Chu Du im lặng một lúc, đồng ý: “Con đi đón, nhưng nếu bố chỉ đến đây để giới thiệu tương lai ảm đạm cho con, con đi ngay.”
“Mẹ cho hai bố con cơ hội gặp mặt, là để hai người cố gắng giải quyết vấn đề, mà không phải để hai người làm vấn đề nghiêm trọng hơn.”
“Không phải con làm vấn đề nghiêm trọng hơn.” Chu Du nhíu mày, “Là ổng không ưa con.”
“Chu Du.” Yến Thanh bên kia thở dài một hơi, “Đây không phải vấn đề của riêng ông ấy, mẹ cũng có trách nhiệm. Đương nhiên, con cũng phải thừa nhận con có chỗ sai.”
“Con biết rồi.” Chu Du nói, “Con tắt đây.”
Đồng Đồng tâng bao cát trên tay, nheo mắt, ngồi ở đường biên bãi tập phơi nắng.
Trang Khiêm vừa nhảy dây, vừa gọi cậu qua giúp cậu ta giữ dây.
Đồng Đồng ghét bỏ xua tay.
Lúc này Chu Du đi tới, ngồi bên cạnh cậu.
“Gọi xong rồi?” Đồng Đồng nghiêng đầu nhìn cậu: “Cậu còn mang điện thoại đến trường.”
“Sau giờ tự học tối nay tôi có việc, nên không mở quầy bán đồ nướng với cậu được.” Chu Du nói.
Đồng Đồng không ngờ hắn đột nhiên nói việc này, hơi sững sờ gật đầu, “Không sao, tôi sẽ nướng.”
“Nếu không hôm nay cậu…” Chu Du nói được một nửa, không nói tiếp, cười vỗ vỗ lưng cậu, “Cố lên! Nướng cho tốt!”
Đồng Đồng nhìn nụ cười trên mặt Chu Du, cảm thấy có gì đó không đúng.
Chu Du cười không giống bình thường. Không vui vẻ như thế.
Tiêu chuẩn thấp nhất là tám cái răng cũng không cười nổi.
Giờ nghỉ trưa lúc ăn cơm cùng nhau, Chu Du lại từ từ bình thường lại.
Nhưng buổi chiều Chu Du trực tiếp xin nghỉ, ra khỏi trường.
Đồng Đồng cũng không biết sao hắn lại đột nhiên xin nghỉ, Chu Du cũng không nói lí do cho cậu biết. Chỉ nói một câu có việc.
Tự học buổi tối cũng không đến.
Đồng Đồng nhìn giờ trên đồng hồ, cất sách vở trước mười phút. Bước đi nhẹ nhất có thể, ra khỏi phòng học từ cửa sau.
Con đường nhỏ bên cạnh trường đã đông người vào thời điểm này.
Đồng Đồng bước nhanh hơn, đi đến quầy hàng.
Đẩy xe nướng ra từ nhà Trần Xuân Vũ, kéo nguồn điện qua. Lấy từng hộp đồ định nướng trong tủ lạnh ra.
Động tác của Đồng Đồng thành thạo lại nhanh nhẹn, cậu cũng thành công học trộm nướng đồ rồi.
Nướng không tệ, Chu Du nói.
Chẳng qua chỉ có một mình nên rất bận, cậu phải nướng đồ, vừa phải xử lý nguyên liệu, vừa phải bê đồ, lại phải thu tiền.
Cho dù thời tiết đang dần dần chuyển lạnh, nhưng chẳng được bao lâu, sau lưng Đồng Đồng đã ướt đẫm, ngay cả mồ hôi trên trán cậu cũng không kịp lau.
Hôm nay Bùi Vân tan làm sớm, trong nhà đứa trẻ cô dạy có việc nên đón trước.
Cô nhìn đồng hồ đúng lúc sắp hết giờ tự học buổi tối, nhớ ra lâu lắm rồi mình chưa đón Đồng Đồng tan học về.
Sau khi đến lớp học lại không thấy Đồng Đồng, cô đi theo chỉ dẫn của bạn học trong lớp, đi đến con đường nhỏ hỗn tạp nóng bức chật chội cạnh trường học.
Đi vào trong không đến hai mươi mét.
Cô nhìn thấy Đồng Đồng.
Lưng eo thẳng tắp lại cả người nhếch nhác, áo thun trắng trên người ướt đẫm. Tóc mái cũng ướt.
Trên mặt đeo một cái khẩu trang to, không nhìn được nét mặt, đối mặt với một người đàn ông đứng trước mặt cậu đang chửi như tát nước.
“Cậu đưa đùi gà cho tôi làm gì! Cmn tôi gọi đùi gà hả! Vả lại cái này mẹ nó là đồ cho người ăn sao, nướng cháy cậu không nhìn thấy hả!”
Đồng Đồng nhìn thoáng qua đùi gà nướng vừa lửa trên tay người đàn ông, không nướng cháy, cậu cũng biết mình tuyệt đối không tính sai.
Trí nhớ của cậu không tồn tại kiểu ngay cả một cái cánh gà hay đùi gà cũng không phân biệt được.
Người đàn ông này gọi đùi gà.
Người đàn ông vẫn đang chửi.
Đồng Đồng kéo khẩu trang xuống: “Xin lỗi, tôi đổi ngay.”
“Đổi gì mà đổi! Không cần nữa! Đợi từ nãy tới giờ! Còn bảo tôi đợi tiếp!” Người đàn ông ném cái đùi gà đã gặm một miếng xuống đất.
Đồng Đồng đứng đơ tại chỗ mấy giây, sau đó kéo áo thun lên lau mồ hôi trên trán, cúi người nhặt đùi gà trên đất lên, ném vào thùng rác bên cạnh.
Quay đầu tiếp tục nướng đồ ăn đã được gọi.
“Đây là cánh gà nướng nhỉ? Hai cô gái ở hai bên gọi.” Một giọng nữ quen thuộc vang lên bên tai cậu.
Đồng Đồng mở to hai mắt, cậu thậm chí không dám quay đầu.
“… Mẹ.” Đồng Đồng ngây người.
“Đây là cánh gà nướng à?” Bùi Vân lấy ra hai cánh gà nướng trong cái hộp bên cạnh, giơ lên hỏi, “Hai cô gái kia nói không bỏ ớt, cái này nướng thế nào? Trực tiếp để lên là được rồi hả.”
Bùi Vân nói xong đứng trước vỉ nướng, thả cánh gà lên.
Đồng Đồng phản ứng lại, đẩy mẹ cậu ra, nhét bảng giá vào lòng mẹ cậu: “Mẹ thu tiền đi.”
Mũi Bùi Vân cay cay, cố nhịn gật đầu, mỉm cười gọi mọi người đến trả tiền.
Hai mẹ con bận đến rạng sáng, mới dọn xong đồ trở về nhà.
Đồng Đồng nhìn Bùi Vân đi vào phòng bếp uống nước, vào phòng nhủ của mình xách một cái cặp ra.
“Lấy cặp làm gì?” Bùi Vân đi ra kinh ngạc.
“Mẹ, giao cho mẹ.” Đồng Đồng cười trịnh trọng nhét túi tiền vào lòng mẹ cậu.
“Gì đây?” Bùi Vân nghi hoặc mở cặp sách ra nhìn, sững sờ ngay tại chỗ, một lúc lâu sau mới mở miệng, “Nhiều tiền vậy…”
“Vâng, con kiếm.” Đồng Đồng kiêu ngạo gác chân lên bàn trà, “Đủ cho con gọi món không? Ngày mai con muốn ăn xương sườn.”
“Bỏ chân xuống!” Bùi Vân đập tay lên đùi cậu.
Đồng Đồng đau rút chân lại, không còn kiêu ngạo nữa.
“… Đồng Đồng.” Bùi Vân ngồi cạnh cậu, mắt dần đỏ lên, đợi một lúc mới khàn giọng nói, “Con thật sự thay đổi rất nhiều.”
Đồng Đồng nhìn vẻ đau lòng rõ mồn một trên mặt Bùi Vân, không hiểu lắm, nghi hoặc: “Thay đổi rồi không tốt ạ…”
“Không phải không tốt, chỉ là mẹ thà rằng con cứ như trước kia.” Bùi Vân ôm chặt cặp sách, chậm rãi nói từng cái, nói rất chậm, tựa như đang nhớ lại.
“Đồng Đồng không hiểu chuyện, Đồng Đồng tùy hứng, Đồng Đồng sôi nổi, mẹ rất luyến tiếc Đồng Đồng trước kia. Đồng Đồng như bây giờ khiến mẹ vui vẻ lại khổ sở.”
“Mẹ…” Đồng Đồng nhíu mày, nhìn Bùi Vân không dễ chịu như vậy.
“Ba con nói không sai, con cũng nên học được trưởng thành.” Bùi Vân ngắt lời cậu, hình như thở phào nhẹ nhõm, “Thật ra thì con rất giống ba con, xương cốt đều dẻo dai.”
“Con cũng cảm thấy thế.” Đồng Đồng cười, “Con giống ba con.”
“Phải, nhưng hai người có điểm khác biệt. Con nhìn bướng bỉnh, nhưng mềm lòng, ba con nhìn vui vẻ luôn là dáng vẻ chuyện gì cũng dễ nói, nhưng chuyện ông ấy đã quyết định không ai thay đổi được.” Bùi Vân thở dài, “Dạo này sắc mặt ba con không tốt, mẹ đã nói với ông ấy nhiều lần, nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt, trước mặt ổng hứa chắc với mẹ, quay đầu lại đi làm dự án kia của ổng.”
Đồng Đồng biết tính ba cậu, hơn nữa cũng biết không ngăn cản được.
Đồng Kinh Thân không chỉ vì công ty phá sản, Đồng Kinh Thân vì Đồng Đồng và Bùi Vân.
“Con cố gắng nói với ba con đi.” Bùi Vân nói.
Đồng Đồng gật nhẹ đầu.
Bùi Vân chắc là mệt mỏi, về phòng, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi, nhưng ấn đường vẫn nhíu lại.
Nhìn qua có vẻ ngủ không yên giấc.
Đồng Đồng tắt đèn trong phòng mẹ cậu, lấy di động ra nhìn thoáng qua.
Buổi tối lúc làm đồ nướng cậu đã gửi tin nhắn cho Chu Du.
Hỏi hắn gia vị ướp cá ở đâu, nhưng cho tới bây giờ, Chu Cu cũng chưa nhắn lại.
Hai người đều thuộc loại không mê điện thoại lắm, căn bản cũng chưa gửi tin nhắn gì. Hơn nữa bình thường toàn dính lấy nhau, cho dù không ở cùng một chỗ, Chu Du muốn nói gì sẽ trực tiếp gõ cửa qua đây.
Cho nên số lượng tin nhắn trên điện thoại ít đến thảm thương.
Tin nhắn cậu gửi đi lẻ loi trơ trọi nằm đó, nhìn rất đáng thương.
Đồng Đồng ra khỏi nhà, gõ cửa nhà Chu Du.
Không ai trả lời.
Trong hành lang rất tối, Đồng Đồng nghiêng đầu nhìn ra ngoài qua cửa sổ hành lang.
Lờ mờ nhìn thấy mặt trăng bị nhà cao tầng che mất một nửa.
Cậu bước lên trước hai bước, đứng trước cửa sổ, vươn tay đẩy cánh cửa bám đầy bụi ra.
Đồng Đồng cúi đầu, mơ hồ trông thấy một người trong ngõ nhỏ.
Vóc dáng rất cao, tay đút túi đang đi về phía trước, cắt đầu đinh.
Là Chu Du.
Thoạt nhìn tâm trạng Chu Du không tốt lắm, dẫm lên lon nước ở ven đường, đá vào thùng rác màu xanh lá cây ở đằng xa.
Tiếp đó Chu Du đứng ngay tại chỗ, đối mặt thùng rác to đùng màu xanh lá, không động đậy nữa.
Đồng Đồng chống cằm tính giờ.
Chu Du đứng ở bên dưới tròn mười phút.
Đồng Đồng đổi tay khác chống cằm.
Chu Du cử động, quay người vào hành lang.
Sau khi hắn đi Đồng Đồng nhìn chăm chú vào cái thùng rác màu xanh lá cẩn thận tìm tòi.
Không thấy gì đặc biệt, chỉ có một con chó bông mập mạp bị vứt.
Chu Du muốn nhặt sao?
Đồng Đồng vừa nghĩ, vừa xoay người, dựa vào tương nhìn chằm chằm đầu cầu thang.
Tiếng bước chân của Chu Du vang lên.
Đầu Chu Du xuất hiện trước nhất trong tầm mắt cậu, tiếp đó là đôi mắt rũ xuống, cái mũi thẳng tắp.
Đồng Đồng ho một tiếng.
Chu Du đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn rõ là cậu, nhanh chóng xoay người bước xuống cầu thang.
Đồng Đồng đợi hai phút, không thấy người đi lên, bèn đi xuống.
Chu Du có gì đó không ổn.
Đồng Đồng đi xuống cầu thang, nhìn thấy Chu Du đứng dựa vào tường ngoài hành lang.
Chu Du thấy cậu đi ra hơi kinh ngạc, lùi một bước: “Sao cậu lại xuống đây?”
“Thế sao cậu lại xuống.” Đồng Đồng hỏi lại.
“Tôi nhớ ra trong nhà hết nước rồi, xuống mua.” Chu Du che giấu.
Đồng Đồng không nói gì, cậu nhìn Chu Du nghiêng mặt nói chuyện với cậu, tiến lên một bước.
Chu Du lại tránh ra sau một chút.
Đồng Đồng nhíu mày, trực tiếp duỗi tay, bóp cằm hắn, quay mặt hắn lại.
Gò má trái của Chu Du có hai vết đỏ rất rõ kéo xuống tận bên cổ. Dấu vết trên cổ thậm chí còn chảy máu.
“Ai đánh?” Đồng Đồng hỏi.
“Giúp tôi đánh lại sao?” Chu Du cười hỏi lại.
Đồng Đồng gật nhẹ đầu.
Chu Du không ngờ cậu gật đầu nhanh thế, hơi sững sờ, nụ cười trên mặt chậm rãi biến mất. Sự tàn bạo và khổ sở ẩn giấu trên mặt mày bắt đầu hiện lên.
“Cao to thế này mà cũng bị người ta bắt nạt.” Đồng Đồng xem thường nhìn hắn, lại nhìn kỹ miệng vết thương, “Mất mặt không.”
Chu Du miễn cưỡng kéo khóe miệng nở nụ cười, bất đắc dĩ nhún vai.
Đồng Đồng nhìn nụ cười của hắn, trái tim cảm thấy khó chịu.
Cậu tiến lên một bước, giơ tay lên, vòng qua eo Chu Du, ôm lấy hắn.
Bản thân cậu cũng không biết tại sao phải làm động tác này, cậu chỉ theo bản năng cảm thấy có lẽ Chu Du cần cậu ôm.
Tựa như lần trước, cậu ôm tạm biệt cây đàn violon của cậu, Chu Du cũng ôm cậu như vậy.
Chu Du căng thẳng không dám cử động, một lúc lâu sau mới phản ứng được.
Hắn cúi đầu xuống, nhìn đỉnh đầu Đồng Đồng dán trước ngực hắn, hình như vết thương cũng không đau nữa.
Hắn chậm rãi mở tay ra, lưỡng lự từ từ đặt tay sau lưng Đồng Đồng.
Dưới ánh đèn đường ấm áp mờ nhạt, hai người có chiều cao khác nhau, tính cách hai người trời nam đất bắc ôm chặt lấy đối phương.
Ôm nhau thật chặt.
Không phải đang an ủi đối phương, chỉ dùng cái ôm này nói cho đối phương biết, tôi sẽ ở bên cậu.
Ba phút sau, mặt Đồng Đồng càng ngày càng đen.
“Chu Du.” Giọng Đồng Đồng giọng hơi âm trầm.
“Ừm?” Chu Du nhắm mắt lại.
“… Đừng có sờ mông tôi.” Đồng Đồng cảnh cáo.
“Ngại… ngại quá.” Chu Du xấu hổ.
“… Đừng ngại.” Đồng Đồng lạnh lùng.
Mắt Chu Du sáng lên: “Vậy tôi có thể ngại lần nữa không?”
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Du: Sờ mông hay không, không quan trọng, tôi chỉ muốn thẹn thùng lần nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook