Bạch Thủ Yêu Sư
Chương 39: Tam Quan Chín Kiếp (2)

Hai quyển Đại Đạo Kinh và Thiên Địa Kinh sẽ không dễ dàng truyền thụ cho luyện khí sĩ trẻ như hắn.

Nghe nói, Đại Đạo Kinh, ít nhất có tu vi đạt đến Thần Cảnh, sau khi vào Thần Cung mới được truyền dạy. Còn Thiên Địa Kinh là vật quý của Đại Hạ, chỉ truyền cho người của Tiên Điện, hoặc là đại luyện khí sĩ được Tiên Điện đặc biệt cho phép mới có thể được truyền thụ.

Mà bảy cuốn kinh Thảo, Toán, Linh, Thư, Võ, Thuật, Hồn, ở trên thế giới này cũng không mới lạ gì, không chỉ có thể thấy trong thư viện, mà ở bên ngoài, tùy tiện tìm một cửa hàng cũng có thể mua được. Không chỉ là luyện khí sĩ nghiên cứu nó mà toàn bộ những người biết chữ trên đời này đều sẽ đọc, nghiền ngẫm, trước đây lúc Phương Thốn ở trong nhà, bài học vỡ lòng chính là bảy bộ kinh này.

Nhưng mà, lúc đó chỉ là hiểu được đại khái mà thôi, còn không học được tinh hoa ở trong đó.

Người người đều có thể xem được bảy quyển kinh này, nhưng mà muốn giác ngộ ra tinh túy ở bên trong thì không có người chỉ dạy cho là không được.

Vị giáo viên mặc lam bào lấy bảy quyển kinh ra khỏi túi sách, cười nói:

-Luyện khí chi đạo, có nguồn gốc từ xa xưa, nghe nói lúc đầu, pháp môn ban đầu đến từ U Bí chi địa của hoang nguyên Vĩnh Dạ, mà bây giờ trải qua được vô số tiền nhân thôi diễn, luyện khí chi đạo đã trở nên vô cùng phát triển, nhiều như sao trời, nhưng suy cho cùng, nguồn gốc của nó lại đơn giản là ở trong Thiên Vấn Cửu Kinh…

-Ngươi là học sinh vừa mới vào thư viện nên chưa nhìn thấy được, thứ cần phải tu tập chính là đạo Cửu Kinh này!

-Tri thức bên trong đó, đều phải nghiên cứu tu luyện thật sâu, sau này mới có thể thuận lợi được.

-Đừng thấy Cửu Kinh đơn giản nhưng nó bao hào thiên tinh địa mạch, thế gian vạn vật, sinh linh thần bí… Giống như Thảo Kinh này, có thể học được đan đạo, dược thuật, độc pháp; mà Toán Kinh, có thể diễn xuất trận đạo, cấm chế, kết giới, tu tập đến cao hơn, thậm chí còn có bói toán, tạo vật, mà Linh Kinh, thì lại có thể diễn xuất vu, cổ, trục xuất dã thú, chưởng ngự sinh linh…

Hắn chỉ lần lượt vào từng quyển kinh, tỉ mỉ giảng giải với Phương Thốn. Những đạo lý này, có không ít điều Phương Thốn đã sớm hiểu được, nhưng lúc này vẫn bày ra thái độ chăm chú, dùng toàn bộ trí nhớ, nghiêm túc mà nhớ lấy, không dám sót một chữ nào…

Đợi đến lúc đã giảng qua cả cửu kinh, Lam Sương tiên sinh mới nói:

-Quả thực, đối với đứa trẻ mới vào luyện khí chi đạo như ngươi, những gì của Cửu Kinh vẫn còn rất huyền bí, nhưng lại không có sức hấp dẫn như luyện khí pháp môn, mà ta thấy mặc dù tư chất ngươi khá đủ điều kiện, nhưng lại không có pháp lực trên người, lại chưa bắt đầu tu hành, nếu muốn vượt lên những người khác thì chỉ có thể bắt đầu từ Dưỡng Khí…



Nghe đến đây, tai Phương Thốn đã dựng thẳng lên.

-Phương pháp luyện khí, đơn giản nhất, cũng là quan trọng nhất, nửa phần cũng không được sai!

-Người tu hành luyện khí, sẽ không ngừng tham thấu các đại cảnh giới, kế tiếp tăng cao tu vi…

-Ngươi nghe cho rõ đây, cảnh giới luyện khí, có tam quan chín kiếp, mỗi lần phá một cửa là bước vào một cảnh giới mới, mỗi một lần lịch kiếp là trải qua một lần thay da đổi thịt, mà tam quan chín kiếp này cũng ứng với ba cảnh giới lớn trong việc tu tập của luyện khí sĩ!

-Theo thứ tự là Sơ Giai Bảo Cảnh, Trung Giai Thần Cảnh, Thượng Giai Tiên Cảnh!

-Trong đó Bảo Cảnh lại có Dưỡng Khí, Luyện Tức, Trúc Cơ Tam Giai, Thần Cảnh, lại có Ngưng Quang, Kim Đan, Nguyên Anh Tam Giai, mà Tiên Cảnh, lại có Quy Tàng, Hóa Thần, Thái Hư Tam Giai, đợi cho phá tam quan, độ cửu kiếp, thì sẽ nhất niệm sinh thiên địa, nhục thân du thái hư, có đại thần thông, vô cùng tự tại, huynh trưởng của ngươi là một thiên tài tuyệt thế, chỉ hai mươi chín tuổi mà đã bước vào Thượng Giai Thiên Cảnh!

-…

-…

Phương Thốn nghe được những lời này, trong lòng không khỏi có chút kích động mà đứng dậy, nói:

-Xin tiên sinh dạy ta!

-Ha ha, ngồi xuống, ngồi xuống…

Lam Sương tiên sinh cười rồi khoát tay, nói:

-Đường phải đi từng bước, cơm phải ăn từng miếng một…

Trong lương đình, Phương Thốn nghe Lam Sương tiên sinh giảng các loại tinh diệu của Luyện Khí pháp môn cho đến khi mặt trời lặn.



Hắn nghiêm túc nghe giảng, Lam Sương tiên sinh cũng giảng giải cẩn thận, hơn nữa, tuy Phương Thốn bị mang tiếng là một kẻ ăn chơi bất học vô thuật, nhưng gần đây, hắn cũng đã chăm chỉ luyện tập thất kinh, thêm cả công phu, năng lực hiểu không kém, một người giảng, một người học đều cảm thấy vừa lòng.

Đợi đến lúc giảng giải xong phần tu hành, trời cũng đã xế chiều, lúc này Lam Sương tiên sinh mới buông cuốn kinh xuống.

Sau khi uống xong tách trà do chính tay Phương Thốn rót cho mình, hắn ta nhẹ nhàng duỗi người, cười nói:

-Luyện Khí pháp môn kỳ đầu thật ra không khó, khó ở cách tu tập, tư chất ngươi hơi tệ, nếu ngươi chịu bỏ công sức ra để luyện tập, thời gian tiến cảnh sẽ không quá chậm, dù sao trong giai đoạn đầu, ngươi cũng cần phải chuẩn bị Dưỡng Khí hơn một tháng, đừng vội bắt đầu, trước tiên, hãy tự nghiền ngẫm ý nghĩa của bài kinh, nếu ta có thời gian, ta sẽ đợi ngươi ở đây, có vấn đề gì khó khăn thì đến động phủ phía sau thác nước tìm ta, phía sau động phủ chỗ ba gốc cây liễu lớn là nơi ta sống!

-Đa tạ Lam sư...

Phương Thốn đứng dậy, vô cùng cảm kích, lấy ra một chồng ngân phiếu theo thói quen...

Hắn muốn đưa qua nhưng lại có chút do dự.

Nếu là một giáo viên khác, hiếu kính là chuyện nên làm, nhưng đối mặt với Lam Sương tiên sinh...

-Ha ha, cũng chỉ là vật dung tục mà thôi, đừng đưa cho ta!

Lam Sương tiên sinh hiểu dụng ý của hắn, xua tay cười nói:

-Nhớ rõ, đừng làm cho sư huynh của ngươi thất vọng...

Phương Thốn hơi ngạc nhiên, nghiêm túc gật đầu.

Phương Thốn nhìn theo bóng dáng Lam Sương tiên sinh rời đi ngày một xa thì thở dài, hắn biết Lam Sương tiên sinh muốn dạy dỗ hắn, chẳng qua, tuy người này giảng cho hắn cả một buổi trưa, cũng hứa hẹn nếu khó khăn có thể đi tìm, nhưng rốt cuộc vẫn không lộ ra ý muốn thu hắn làm thân truyền, đối với kết quả này, Phương Thốn cũng hiểu được, dù sao, tương lai của Phương gia cũng là một ẩn số mơ hồ...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương