Bạch Thủ Yêu Sư
-
Chương 38: Tam Quan Chín Kiếp
Có thể cảm thấy được sau lưng có rất nhiều ánh mắt đang nhìn mình, vậy nên hắn cố gắng đi thật ung dung một chút.
Nhưng ngược lại vì chuyện này mới hiểu ra được, thư viện ở kiếp này có chút không giống với trường học.
Giáo viên ở kiếp này vẫn chưa hiểu rõ được việc dạy học mà xem nó trở thành đạo lý hiển nhiên…
Xôn xao…
Sau lưng vang lên tiếng thảo luận xôn xao, giáo viên mặc hắc bào hét lớn một tiếng ‘im lặng.’
…
…
-Ôi, lớp học luyện khí đầu tiên, cứ như thế mà xong rồi?
Phương Thốn rời khỏi Nguyên Chấp Đình, cũng có chút bất đắc dĩ đi vào thư viện, nhìn thấy xung quanh toàn là hoa với cỏ, con đường nhỏ tĩnh mịch, cũng không biết nên chạy đi đâu. Bây giờ đang là thời gian giáo viên dạy học, trong thư viện không hề có ai, không chút âm thanh. Hắn cầm túi sách, đi lòng vòng từ đông sang tây, nghĩ thầm dù sao cũng không có chỗ nào để đi, chẳng lẽ hôm nay lại về nhà sớm sao?
Nhưng mà hôm nay về thì còn được, hôm sau thì làm sao?
Trải qua chuyện Nguyên Chấp Đình, nhất thời cũng không vội đi đổi học đình nữa, nếu không lại gặp phải chuyện gì nữa cũng chẳng biết được?
Nhưng nếu như không vào học đình, dù sao sau này cũng không thể tự mình dựa theo kinh văn nghiên cứu luyện khí chi đạo?
Mặc dù hắn chưa từng tu hành, ngược lại cũng hiểu được một số luyện khí chi đạo đơn giản, biết được bước đầu của luyện khí là bồi dưỡng thân thể, tu luyện pháp lực, nhưng biết được thì là biết thôi, cũng không hiểu sâu được. Luyện khí chi đạo là nền móng quan trọng nhất, chỉ cần một chút sơ suất sẽ lưu lại ám thương, ảnh hưởng đến vận mệnh cả quãng đời còn lại của mình, đây cũng không phải là chuyện có thể làm bừa được…
-Ha ha, đang là lúc tu nghiệp cầu học, người người đều nghe giảng, tại sao Phương nhị công tử lại đi dạo trong viện vậy?
Đúng lúc này, Phương Thốn nghe được một giọng cười sang sảng.
Hắn ngẩng đầu nhìn qua thì nhìn thấy một nam tử trung niên mặc lam bào đang ngồi trong chòi giữa hồ nhỏ, bên trên bàn đá có một chiếc bếp lửa nhỏ nấu trà loãng, người này y bào sang quý, khí độ không tầm thường, dường như cũng là một vị giáo viên trong thư viện, lúc này đang mỉm cười mà nhìn về phía mình. Hình như hắn còn có thể cảm nhận được ý đùa cợt và trêu chọc dưới đáy mắt của người kia…
-Không phải là học trò muốn đi loanh quanh, là bị giáo viên đuổi ra khỏi học đình rồi…
Bản thân Phương Thốn lại không làm sao mà cười được, đi đến trước chòi nghỉ mát chắp tay hành lễ nói:
-Ra mắt tiên sinh!
-Ngồi đi!
Nam tử mặc lam bào đó cười chỉ chỉ đến ghế đá trước mặt, nói:
-Ngươi cũng đừng trách Nguyên Chấp, bản tính hắn không xấu, chỉ là tính cách hơi nóng, năm đó hắn từng học ở thư viện Bạch Sương với huynh trưởng của ngươi, nói về tuổi tác, còn lớn hơn huynh trưởng ngươi mười tuổi, cũng coi như là một người xuất chúng lúc đó, chỉ tiếc từng có một lần so pháp môn, lại bại dưới tay huynh trưởng của ngươi trước mặt mọi người, hắn không chịu nhận thua, ba lần đứng lên, ba lần ngã xuống, cuối cùng trở thành trò cười trong không ít đồng học, từ đó về sau, cảm thấy nhục nhã mà nhớ mãi không quên…
Nói xong y lắc đầu, cười khổ nói:
-Bây giờ, chắc là nhớ lại thù cũ rồi chuyển lên người ngươi rồi…
“Là người không có bản lĩnh…” Trong lòng Phương Thốn đánh giá đối phương xong cười khổ nói:
-Cầu học thụ nghiệp, là một bên nguyện học, một bên nguyện dạy mới được, hắn không muốn dạy ta, ta cũng không có biện pháp nào mà cưỡng ép, chỉ là bây giờ trong thư viện còn có giáo viên dạy luyện khí nào nữa không?
Nam tử mặc lam bào lắc đầu nói:
-Nhóm người vào thư viện hai năm trước, thiên tư tốt một chút đã bắt đầu tham gia nghiên cứu đạo Bảo Thân rồi, thiên tư mà kém cũng phân nửa bắt đầu tham gia nghiên cứu Thất Kinh. Mặc dù mức độ nông sâu khác nhau, nhưng chung quy đã vượt qua ngươi rất nhiều, không thích hợp với ngươi, trừ khi ngươi đợi thêm một năm nữa, đợi học sinh mới vào thư viện…
Nhất thời Phương Thốn lại có chút bất đắc dĩ, xoa trán mà nói:
-Nói như vậy, ta không có cách nào học nữa?
Nam tử mặc lam bào kia cười cười lắc đầu nói:
-Cửa thư viện rộng mở, đào tạo luyện khí sĩ thay cho Đại Hạ, làm gì có ai đã vào thư viện rồi lại không lấy được chân kinh, Nguyên Chấp không nhận ngươi cũng tùy hắn thôi, bây giờ trước măt ngươi, cũng là một vị giáo viên!
Phương Thốn nghe vậy thì ngẩn người ra, vội vàng nói:
-Không dám, mời tiên sinh dạy bảo…
-Ha ha, bỏ đi!
Nam tử mặc lam bào kia khẽ cười một tiếng, bảo Phương Thốn ngồi xuống, thấy nước trong bình đã sôi liền rót ra chén, đẩy đến trước mặt hắn, cười nói:
-Ta họ Lam, tên một chữ Sương, thật không dám giấu, ta cũng đã từng quen biết với huynh trưởng ngươi, mặc dù là hắn nhỏ hơn ta, nhưng đã từng chỉ dạy ta, làm cho ta được hưởng rất nhiều lợi, nhưng mà sau đó, hắn nhất phi trùng thiên, không còn là tục nhân, khi đó mới dần dần ít qua lại hơn…
Lúc nói những lời này, vẻ mặt của hắn ta dần trở nên có chút mất mát, một lát sau mới nói:
-Đáng tiếc cho hắn.
Phương Thốn im lặng, một lát sau, mới yên lặng nâng tay lên, chắp tay lạy hắn một cái.
Lam Sương tiên sinh cũng giật mình kinh ngạc trong chốc lát, xua tay cười nói:
-Bỏ đi, bỏ đi, không cần phải nói mấy thứ này, tóm lại không phải nhìn mặt hắn, ngươi đã vào thư viện rồi, cũng nên có người chỉ dạy, đúng lúc ta thường nhàn rỗi, nếu như ngươi không chê bai thì cũng có thể nói cho ngươi chút pháp môn đơn giản…
Phương Thốn vội vàng đứng dậy lần nữa, chân thành cảm ơn:
-Tạ ơn Lam sư chỉ điểm…
-Đưa túi sách của ngươi cho ta!
Lam Sương tiên sinh cười rồi khoát tay, mở túi sách ra, cười nói:
-Ngươi có biết Luyện Khí cửu kinh?
Phương Thốn gật đầu nói:
-Đã học qua một ít, nhưng không hiểu nhiều!
Trong túi sách của hắn chính là ‘Cửu Kinh’ vừa lĩnh trong học đình kia ra!
Tuy nói là cửu kinh, nhưng trong túi sách của hắn chỉ đặt bảy quyển kinh được chép bằng tiểu Triện.
Lần lượt là: Thảo Kinh, Toán Kinh, Linh Kinh, Thư Kinh, Võ Kinh, Thuật Kinh, Hồn Kinh.
Bảy bộ kinh này, còn có thêm hai quyển Thiên Địa Kinh, Đại Đạo Kinh, là cửu kinh được luyện khí sĩ tôn sùng.
Nhưng mà, ở thư viện Bạch Sương, chỉ có thể được học bảy quyển kinh đầu.
Nhưng ngược lại vì chuyện này mới hiểu ra được, thư viện ở kiếp này có chút không giống với trường học.
Giáo viên ở kiếp này vẫn chưa hiểu rõ được việc dạy học mà xem nó trở thành đạo lý hiển nhiên…
Xôn xao…
Sau lưng vang lên tiếng thảo luận xôn xao, giáo viên mặc hắc bào hét lớn một tiếng ‘im lặng.’
…
…
-Ôi, lớp học luyện khí đầu tiên, cứ như thế mà xong rồi?
Phương Thốn rời khỏi Nguyên Chấp Đình, cũng có chút bất đắc dĩ đi vào thư viện, nhìn thấy xung quanh toàn là hoa với cỏ, con đường nhỏ tĩnh mịch, cũng không biết nên chạy đi đâu. Bây giờ đang là thời gian giáo viên dạy học, trong thư viện không hề có ai, không chút âm thanh. Hắn cầm túi sách, đi lòng vòng từ đông sang tây, nghĩ thầm dù sao cũng không có chỗ nào để đi, chẳng lẽ hôm nay lại về nhà sớm sao?
Nhưng mà hôm nay về thì còn được, hôm sau thì làm sao?
Trải qua chuyện Nguyên Chấp Đình, nhất thời cũng không vội đi đổi học đình nữa, nếu không lại gặp phải chuyện gì nữa cũng chẳng biết được?
Nhưng nếu như không vào học đình, dù sao sau này cũng không thể tự mình dựa theo kinh văn nghiên cứu luyện khí chi đạo?
Mặc dù hắn chưa từng tu hành, ngược lại cũng hiểu được một số luyện khí chi đạo đơn giản, biết được bước đầu của luyện khí là bồi dưỡng thân thể, tu luyện pháp lực, nhưng biết được thì là biết thôi, cũng không hiểu sâu được. Luyện khí chi đạo là nền móng quan trọng nhất, chỉ cần một chút sơ suất sẽ lưu lại ám thương, ảnh hưởng đến vận mệnh cả quãng đời còn lại của mình, đây cũng không phải là chuyện có thể làm bừa được…
-Ha ha, đang là lúc tu nghiệp cầu học, người người đều nghe giảng, tại sao Phương nhị công tử lại đi dạo trong viện vậy?
Đúng lúc này, Phương Thốn nghe được một giọng cười sang sảng.
Hắn ngẩng đầu nhìn qua thì nhìn thấy một nam tử trung niên mặc lam bào đang ngồi trong chòi giữa hồ nhỏ, bên trên bàn đá có một chiếc bếp lửa nhỏ nấu trà loãng, người này y bào sang quý, khí độ không tầm thường, dường như cũng là một vị giáo viên trong thư viện, lúc này đang mỉm cười mà nhìn về phía mình. Hình như hắn còn có thể cảm nhận được ý đùa cợt và trêu chọc dưới đáy mắt của người kia…
-Không phải là học trò muốn đi loanh quanh, là bị giáo viên đuổi ra khỏi học đình rồi…
Bản thân Phương Thốn lại không làm sao mà cười được, đi đến trước chòi nghỉ mát chắp tay hành lễ nói:
-Ra mắt tiên sinh!
-Ngồi đi!
Nam tử mặc lam bào đó cười chỉ chỉ đến ghế đá trước mặt, nói:
-Ngươi cũng đừng trách Nguyên Chấp, bản tính hắn không xấu, chỉ là tính cách hơi nóng, năm đó hắn từng học ở thư viện Bạch Sương với huynh trưởng của ngươi, nói về tuổi tác, còn lớn hơn huynh trưởng ngươi mười tuổi, cũng coi như là một người xuất chúng lúc đó, chỉ tiếc từng có một lần so pháp môn, lại bại dưới tay huynh trưởng của ngươi trước mặt mọi người, hắn không chịu nhận thua, ba lần đứng lên, ba lần ngã xuống, cuối cùng trở thành trò cười trong không ít đồng học, từ đó về sau, cảm thấy nhục nhã mà nhớ mãi không quên…
Nói xong y lắc đầu, cười khổ nói:
-Bây giờ, chắc là nhớ lại thù cũ rồi chuyển lên người ngươi rồi…
“Là người không có bản lĩnh…” Trong lòng Phương Thốn đánh giá đối phương xong cười khổ nói:
-Cầu học thụ nghiệp, là một bên nguyện học, một bên nguyện dạy mới được, hắn không muốn dạy ta, ta cũng không có biện pháp nào mà cưỡng ép, chỉ là bây giờ trong thư viện còn có giáo viên dạy luyện khí nào nữa không?
Nam tử mặc lam bào lắc đầu nói:
-Nhóm người vào thư viện hai năm trước, thiên tư tốt một chút đã bắt đầu tham gia nghiên cứu đạo Bảo Thân rồi, thiên tư mà kém cũng phân nửa bắt đầu tham gia nghiên cứu Thất Kinh. Mặc dù mức độ nông sâu khác nhau, nhưng chung quy đã vượt qua ngươi rất nhiều, không thích hợp với ngươi, trừ khi ngươi đợi thêm một năm nữa, đợi học sinh mới vào thư viện…
Nhất thời Phương Thốn lại có chút bất đắc dĩ, xoa trán mà nói:
-Nói như vậy, ta không có cách nào học nữa?
Nam tử mặc lam bào kia cười cười lắc đầu nói:
-Cửa thư viện rộng mở, đào tạo luyện khí sĩ thay cho Đại Hạ, làm gì có ai đã vào thư viện rồi lại không lấy được chân kinh, Nguyên Chấp không nhận ngươi cũng tùy hắn thôi, bây giờ trước măt ngươi, cũng là một vị giáo viên!
Phương Thốn nghe vậy thì ngẩn người ra, vội vàng nói:
-Không dám, mời tiên sinh dạy bảo…
-Ha ha, bỏ đi!
Nam tử mặc lam bào kia khẽ cười một tiếng, bảo Phương Thốn ngồi xuống, thấy nước trong bình đã sôi liền rót ra chén, đẩy đến trước mặt hắn, cười nói:
-Ta họ Lam, tên một chữ Sương, thật không dám giấu, ta cũng đã từng quen biết với huynh trưởng ngươi, mặc dù là hắn nhỏ hơn ta, nhưng đã từng chỉ dạy ta, làm cho ta được hưởng rất nhiều lợi, nhưng mà sau đó, hắn nhất phi trùng thiên, không còn là tục nhân, khi đó mới dần dần ít qua lại hơn…
Lúc nói những lời này, vẻ mặt của hắn ta dần trở nên có chút mất mát, một lát sau mới nói:
-Đáng tiếc cho hắn.
Phương Thốn im lặng, một lát sau, mới yên lặng nâng tay lên, chắp tay lạy hắn một cái.
Lam Sương tiên sinh cũng giật mình kinh ngạc trong chốc lát, xua tay cười nói:
-Bỏ đi, bỏ đi, không cần phải nói mấy thứ này, tóm lại không phải nhìn mặt hắn, ngươi đã vào thư viện rồi, cũng nên có người chỉ dạy, đúng lúc ta thường nhàn rỗi, nếu như ngươi không chê bai thì cũng có thể nói cho ngươi chút pháp môn đơn giản…
Phương Thốn vội vàng đứng dậy lần nữa, chân thành cảm ơn:
-Tạ ơn Lam sư chỉ điểm…
-Đưa túi sách của ngươi cho ta!
Lam Sương tiên sinh cười rồi khoát tay, mở túi sách ra, cười nói:
-Ngươi có biết Luyện Khí cửu kinh?
Phương Thốn gật đầu nói:
-Đã học qua một ít, nhưng không hiểu nhiều!
Trong túi sách của hắn chính là ‘Cửu Kinh’ vừa lĩnh trong học đình kia ra!
Tuy nói là cửu kinh, nhưng trong túi sách của hắn chỉ đặt bảy quyển kinh được chép bằng tiểu Triện.
Lần lượt là: Thảo Kinh, Toán Kinh, Linh Kinh, Thư Kinh, Võ Kinh, Thuật Kinh, Hồn Kinh.
Bảy bộ kinh này, còn có thêm hai quyển Thiên Địa Kinh, Đại Đạo Kinh, là cửu kinh được luyện khí sĩ tôn sùng.
Nhưng mà, ở thư viện Bạch Sương, chỉ có thể được học bảy quyển kinh đầu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook