Bách Luyện Thành Yêu
-
Chương 61: Làm lưu manh của tổ bại trận cũng không tệ
Hôm nay, tổ thắng trận có 12 người sẽ thi đấu để chọn lấy 10 người, nghĩa là chỉ đào thải 2 người. Mà 12 người này đều là người quen, đều là cao thủ trong cao thủ. Nói thật, với thực lực của tôi thì muốn tiến vào top 10 là chuyện dễ dàng. Nhưng tôi nhìn thấy Thâu Đêm Suốt Sáng và Diễm Thái Tử trong danh sách đối thủ, trong lòng liền chùn bước. Cho nên, 5 phút trước kỳ thi đấu, tổ trọng tài gọi tên điểm danh, tuyển thủ 51494 không hề xuất hiện. Thế là chiếu theo quy định, tuyển thủ vắng mặt, tự động bị phán thua trận. Tôi vô cùng cao hứng đi vào tổ bại trận.
Tổ bại trận sau vài kỳ đào thải, hiện tại tính cả tôi nữa thì có tổng cộng 21 người. Bây giờ là lúc quyết đấu để chọn top 10, đào thải 11 người.
Tôi không rõ hệ thống sẽ sắp xếp xoay vòng thi đấu như thế nào. Hình như sẽ có người “may mắn” phải đánh đến 2 trận, số mệnh “may mắn” này không rõ sẽ rơi xuống đầu ai. Các trận đấu luân phiên kỳ này cũng không do hệ thống tùy cơ lựa chọn nữa mà để người chơi tự rút thăm.
Khi tôi đứng trong hàng ngũ rút thăm, không ngờ dẫn tới vạn dân chú mục.
Hồ Loan Phong, Lầu Nhỏ, Công Chúa, Thảo Hoa Mai, thủ lĩnh sát thủ của Trâu Bò Bang là Mị Ảnh và thư ký của Trâu Bò Bang là Mèo Lười Biếng, Lam Khải Y, Toái Mộng Hàn, Tuyệt Mệnh, Đổi Trắng Thay Đen, Tiêu Dao, hai vị phó bang chủ của Thập Tự Thiết Tường Vi, trưởng lão của Huyết Nhạn Các là Soái Tuyệt Thiên Hạ.
Bên trên là những người tôi quen biết đang ở trong tổ bại trận. Nhìn tôi chạy tới chạy lui chào hỏi một đám người sừng sỏ, ai ai cũng trừng mắt mà nhìn, nhao nhao suy đoán xem thân phận của tôi rốt cuộc là ai. Phải biết rằng, những người mà tôi chào hỏi đều không phải là người bình thường. Bọn họ đều là tinh anh trong tinh anh. Nếu tôi chỉ quen biết một vài người thì không có gì kỳ quái, đằng này tôi lại quen biết hết. Chuyện này mới thật là ly kỳ.
Mấy người kia thấy tôi rơi xuống tổ bại trận cũng cực kỳ kinh ngạc. Hồ Loan Phong nhịn không được hô lên: – “Đại tỷ, không thể nào, chị trâu bò như vậy, ai có thể đánh chị rơi xuống tổ bại trận? Không lẽ là Thiên Hạ Long Quỷ?”
Hồ Loan Phong hiện giờ là bang chủ của Huyết Nhạn Các, rất nhiều người biết tiếng, nghe hắn gọi tôi “đại tỷ”, mọi người đều mơ hồ không rõ tôi rốt cuộc là ai. Còn tôi thì cười muốn vỡ bụng ở trong lòng.
“Làm gì có. Tôi cảm thấy tổ thắng trận quá nhiều ngưu nhân, không dễ chiếm tiện nghi nên quyết định bỏ quyền thi đấu để xuống tổ bại trận nhìn một chút. Tôi nói này, anh là bang chủ thật là vô dụng nha. Người đánh thẳng vào tổ thắng trận không ngờ lại là phó bang chủ. Đúng là dọa người mà.”
Huyết Nhạn Các chỉ có 1 người lọt vào tổ thắng trận, chính là Quỷ Thủ Lưu. So về số lượng thì Huyết Nhạn Các đúng là ít đến thảm thương.
Nghe tôi nói, Hồ Loan Phong ấp úng không biết phải trả lời làm sao. Lúc này, Sữa Bảo Bảo đứng ở một bên đột nhiên nhảy vào cắt ngang
“Vị tỷ tỷ này, chị là ai? Vì sao lại giáo huấn bạn trai của em? Bạn trai của em chỉ có thể bị em giáo huấn thôi. Những người khác đều không được.” – nói xong liền quàng tay Hồ Loan Phong.
“Ai là bạn trai của cô.” – Hồ Loan Phong sốt ruột muốn đẩy tay ra nhưng không được, hai người liền bắt đầu tranh luận không ngừng.
Tôi nghe mà hồ đồ luôn. Đây là cái gì với cái gì nha? Sữa Bảo Bảo cưỡng hôn Hồ Loan Phong thì tôi nhìn thấy tận mắt. Nhưng mới có một ngày thôi, họ đã phát triển thành một cặp rồi? Chuyện này cũng quá nhanh đi à. Có điều, đây không phải là chuyện tôi cần quan tâm. Tôi nhẹ nhàng rút êm, len lén đi qua chào hỏi bang chủ Lầu Nhỏ.
“Bang chủ Lầu Nhỏ đã lâu không gặp. Từ lúc chúng ta chia tay đến nay, có xảy ra vấn đề trọng đại gì không?”
“Nhờ phúc khí của Tri Chu đoàn trưởng, mọi việc đều thuận lợi, chỉ là có chút mâu thuẫn nhỏ với Triệu Hoán Liên Minh.” – Lầu Nhỏ thâm ý nói. Tên này biết tôi và Triệu Hoán Liên Minh có quan hệ không tệ. Nhưng lúc Triệu Hoán Liên Minh cướp bóc Bất Diệt Thần Thoại, tôi không hề tham dự. Lầu Nhỏ sẽ cho rằng cao tầng lãnh đạo của Triệu Hoán Liên Minh đương nhiên sẽ không cùng 1 người xa lạ bàn luận mấy chuyện trọng đại. Cho nên hắn tin tưởng chuyện cướp bóc đó không thể nào liên quan đến tôi. Chính vì vậy, hắn vẫn rất khách khí với tôi.
Tôi cười cười: – “Tôi chỉ là lính đánh thuê, yêu cầu của ai cũng sẽ tiếp. Nhưng nếu là chuyện hãm hại bằng hữu thì tôi sẽ không nhận. Bang chủ Lầu Nhỏ và Triệu Hoán Liên Minh đều là bằng hữu của tôi. Nếu hai bên có mâu thuẫn, tôi sẽ không nhúng tay vào, chỉ đành phó mặc mà thôi. Bang chủ Lầu Nhỏ sẽ không vì thế mà tức giận chứ?”
Trước kia, Lầu Nhỏ từng muốn thuê Tật Phong Lữ Đoàn tham gia bang chiến với Triệu Hoán Liên Minh. Tôi đã cự tuyệt. Nhưng đồng dạng, tôi cũng không đứng bên phe của Triệu Hoán Liên Minh. Cho nên hôm nay tôi mới có thể thẳng khí hào hùng mà nói mấy lời này.
Lầu Nhỏ cảm thấy cùng tôi nói quanh co mấy vấn đề này thật là nhàm chán, vì thế khách sáo trả lời: – “Tri Chu đoàn trưởng thực lực cao cường, trải qua nhiều trận đấu liền biểu lộ tài năng, ngay cả bang chủ của Trung Hoa Chiến Long Bang là Tịch Diệt cũng bị cô đánh xuống tổ bại trận, tôi thật là ngưỡng mộ.”
Tôi rất thưởng thức Lầu Nhỏ. Anh ta so với phó bang chủ Thiên Ngu Cam thì thành thật hơn nhiều, dễ làm người đối diện có cảm tình hơn.
Tôi nhìn Tịch Diệt ở phía xa, khiêm tốn nói: – “Đâu có gì, là may mắn thôi. À, tôi có việc này muốn thỉnh giáo bang chủ Lầu Nhỏ.”
“Ah? Mời nói.”
“Tôi muốn hỏi thăm về tên pháp sư vừa đấu với anh. Có lẽ rất nhanh chúng tôi sẽ phải đối đầu rồi.” – tôi đây muốn nói tới chuyện sẽ đụng với tên kia ở U Minh giới, nhưng Lầu Nhỏ thì sẽ nghĩ tôi đang nói tới kỳ thi đấu.
Lầu Nhỏ thoáng trầm ngâm, suy nghĩ một chút rồi mới nghiêm túc trả lời: – “Tên của hắn là Diễm Thái Tử. Thực lực cực cao, chiến thuật hợp lý. Đặc biệt là tuyệt chiêu cuối cùng kia, cho dù là biết trước thì tôi cũng không nghĩ ra biện pháp để ứng phó. Tri Chu đoàn trưởng, theo cô thì sao? Chiêu số đó cô cũng đã thấy, có nghĩ ra biện pháp để phá giải không?”
“Hắn ta triệu hoán quỷ hồn, chỉ cần là thuật sĩ thì sẽ có chiêu để giải. Nhưng mà…” – tôi nhìn về tổ thắng trận – “… tổ thắng trận không có lấy một thuật sĩ. Hơn nữa, thuật sĩ bình thường không thể chịu nổi lôi pháp của hắn. Cho nên, cách duy nhất để đánh bại hắn là giết chết hắn trước khi hắn gọi ra đám quỷ hồn. Trước sức mạnh tuyệt đối thì mọi mánh khóe đều trở nên vô dụng cả thôi.”
Lầu Nhỏ lẩm nhẩm lời nói của tôi: – “Trước sức mạnh tuyệt đối thì mọi mánh khóe đều trở nên vô dụng cả thôi. Tri Chu đoàn trưởng, một câu của cô đúng là đánh tỉnh người trong mộng. Thì ra, tôi bại dưới tay hắn là vì thực lực của tôi còn chưa đủ mạnh. Haha… xem ra tôi phải tiếp tục tu luyện rồi.”
Lầu Nhỏ nói xong liền ôm quyền cúi đầu với tôi. Không biết từ lúc nào, Hồng Hoang bỗng nhiên lưu hành trào lưu sử dụng lễ tiết của người Trung Hoa cổ đại. Chẳng lẽ mọi người cho rằng bản thân đã xuyên không về thời cổ đại hả? Tôi rất phản cảm với mấy cái lễ tiết phiền hà này, nhưng vì lịch sự nên phải gật đầu xem như đáp lễ.
Thăm dò được danh tự của tên thông linh sư, xem như đã đạt được mục đích, tôi nhanh chóng cáo từ. Quay đầu đi qua nói chuyện phiếm với đám người Triệu Hoán Liên Minh.
“Hắc hắc… Triệu Hoán Liên Minh tổ chức đại hội ở tổ bại trận à?” – tôi trêu chọc nói. Bởi vì ngoại trừ Soái Ca thì những người khác của Triệu Hoán Liên Minh đều rơi xuống tổ bại trận. Ngay cả người có thực lực cao hơn Soái Ca là Thảo Hoa Mai cũng bị tôi dùng tiểu xảo đánh bại.
Thảo Hoa Mai bĩu môi: – “Bà đừng có mà hả hê. Có phải vừa rồi lại đi lừa gạt gì Lầu Nhỏ hay không? Coi chừng tui tố cáo bà, để cho đám Bất Diệt Thần Thoại truy nã bà à nha.”
“Haha” – tôi không biết xấu hổ cười lớn, thân mật ôm Thảo Hoa Mai – “Bà còn giận chuyện tui thắng bà hả? Cùng lắm thì tôi bồi thường, lần sau có đụng mặt, tôi tự động nhận thua còn không được sao?”
“Chính miệng bà nói đó nha, không được phép đổi ý.” – Thảo Hoa Mai cao hứng trở lại.
“Đó là tự nhiên.” – tôi nhún vai nói. Tôi chẳng quan tâm bản thân sẽ đạt đến vị trí nào, chỉ cần lọt vào top 10 là được. Bởi vì tôi cực kỳ bận rộn, rất nhiều chuyện còn cần tôi đi xử trí.
21 người chia làm đôi, nghĩa là 10 người đấu với 10 người, sau đó trong 10 người chiến thắng lại rút thăm ra 1 người để đấu với người thứ 21 kia. Đây là cách để quyết định top 10 của tổ bại trận.
Tôi rút thăm được phiếu số 8. Nói cách khác, đối thủ của tôi sẽ là số 7. Thế là tôi thuận miệng hỏi: – “Ai là số 7?”
“Ai là số 8?” – một âm thanh quen thuộc vang lên. Tôi quay đầu, cười vui vẻ. Trong khi Lam Khải Y thì ỉu xìu.
“Nhện a~ để cho tui thắng một ván được không? Tiểu Lược nói nếu tui không vào được top 10 sẽ phạt tui quỳ bo mạch chủ á… tui thê thảm lắm ~~” – Lam Khải Y giả đáng thương năn nỉ.
“Hừ…” – tôi liếc mắt – “Anh nghĩ tôi sẽ đồng ý sao?”
“… không.”
“Vậy còn nói nhảm làm gì?”
“…” – Lam Khải Y chỉ có thể câm nín tủi thân.
Trận đấu đầu tiên, số 1 là Tuyệt Mệnh đấu với số 2 là Mị Ảnh. Hai người xem như có chút quen biết, lên đài liền lịch sự chào hỏi nhau, tự định ra quy tắc, chính là sủng vật chiến, không cho phép dùng chiêu đồng quy vu tận, thời gian hạn định là nửa giờ.
Ngay sau khi phương thức quyết đấu được thông qua, bên cạnh lôi đài liền tụ tập một đám người xem. Bởi vì đây là trận đấu của 2 đại mỹ nữ, đều là thích khách, đều mặc y phục dạ hành bó sát người, đều che mặt, đều có trang bị cao cấp, thực lực xem xem. Nói cách khác, kết quả cực kỳ khó đoán.
Trên khán đại, đội cổ vũ của Trâu Bò Bang chiếm ưu thế tuyệt đối. Một đám người thanh thế hô to “Mị Ảnh cố lên!”. So sánh ra, Tuyệt Mệnh đúng là thê lương, chỉ có tứ tặc đứng cổ vũ. Nhưng một lát sau, tôi liền líu lưỡi mà nhìn khán đài. Không biết từ đâu ra, một đám người mặc trang phục đỏ tụ tập cùng một chỗ, đám Yêu Hồ tộc này vì Tuyệt Mệnh mà phất cờ hò reo. Người không biết còn cho rằng chúng tôi chính là một đại bang phái. Trên thực tế… e hèm… chúng tôi chẳng biết đám người kia là ai.
Xem ra, Yêu Hồ tộc sau khi ra ngoài lăn lộn mới phát hiện ra bản thân mình trong Hồng Hoang này chính là “dân tộc thiểu số”, hoặc có thể gọi là “dị tộc”, cho nên mọi người đoàn kết cực kỳ. Thật không biết chuyện này có nằm trong kế hoạch của Đồng Viêm hay không?
Trọng tài tuyên bố trận đấu bắt đầu. Hai người trên sân đấu lập tức đánh thành một đoàn. Bởi vì tốc độ của họ quá nhanh, đại bộ phận khán giả không thể nhìn ra đến tột cùng đang xảy ra chuyện gì. Sau đó là tiếng binh khí chạm nhau, 2 bóng dáng uyển chuyển đồng thời tách ra. Một vòng thăm dò, cả 2 đều đổ tí máu. Nhìn ra được, Mị Ảnh thiệt thòi hơn. Dao găm trên tay của Tuyệt Mệnh chính là vũ khí rơi ra từ Vương Thiềm Thử mà tôi đã giết, bên trên còn bôi độc Mạn Đà La mà tôi tỉ mỉ bào chế.
Dao găm của Mị Ảnh cũng có bôi độc do tôi bào chế. Cho nên hiện tại trên đầu 2 người đều bay lên một chuỗi số âm màu đỏ.
Tuyệt Mệnh bình tĩnh móc dược hoàn ra ăn, độc lập tức giải trừ. Dưới sự chỉ dẫn tận tình của tôi, kiến thức về độc dược của ngũ tặc đã đạt tới đỉnh cao, vừa trúng độc liền biết đó là loại độc gì, nên dùng loại thuốc giải nào.
Mị Ảnh thì không may mắn như vậy. Cô ta ăn một đống bổ huyết dược nhưng không thể ngăn cản việc huyết lượng liên tục giảm xuống, không dám chừng chờ, lập tức triệu hồi sủng vật – Phong sinh thú.
Tôi vừa nhìn thấy sủng vật của Mị Ảnh liền kêu lớn trong lòng. Con này tôi từng thấy rồi, là đại boss, hỏa thiêu bất tử (lửa đốt không chết), đao chém bất nhập (chặt chém bình thường không ăn thua), giống y như thần tăng đã luyện Thái cực thần công còn học thêm Kim tráo thiết bố sam. Đối phó với nó chỉ có thể dùng băng pháp. Đáng tiếc, Tuyệt Mệnh cũng y như tôi, là một tên mù ma pháp, chỉ biết dùng vật lý công kích đơn thuần. Chuyện này có vẻ vui à ~
Tuyệt Mệnh nhìn thấy Phong sinh thú liền đau đầu, đồng thời triệu hoán sủng vật, là 1 con Sói Nhện 38 cấp. Sở dĩ Tuyệt Mệnh bắt con này làm sủng vật là vì nhìn thấy bộ dáng nghênh ngang của tôi khi cỡi Hồng Nương nên muốn noi theo một thoáng. Sói Nhện là sát thủ, bé hơn Hồng Nương một chút, nhưng cũng có lớp giáp xác bóng loáng, cưỡi lên cực thích.
Mị Ảnh nhìn thấy Sói Nhện liền lộ ra nụ cười khinh thường. Sói Nhện thấp hơn Phong sinh thú 1 cấp. Tôi nhìn thấy nụ cười kia liền khó chịu.
“Phong sinh thú nha, thật là hiếm có.” – tôi giả bộ kinh ngạc hô lên.
Mị Ảnh kinh ngạc liếc nhìn tôi, người chưa từng đánh qua sẽ không biết đây là con gì, xem ra Tri Chu đã từng đánh nhau với Phong sinh thú.
“Não của con này ăn cực kỳ ngon.” – tôi nhìn chằm chằm vào Phong sinh thú.
Mị Ảnh lảo đảo suýt té, nghĩ thầm, đã từng nghe Tri Chu là một người thần kỳ. Hôm nay đúng là được tận mắt chứng thực rồi. Quả nhiên vô sỉ hết chỗ nói. Trước mặt chủ nhân người ta mà không hề che giấu ý đồ đen tối với sủng vật.
Bởi vì cấp bậc sủng vật có khác biệt. Tuyệt Mệnh quyết định để Sói Nhện cuốn lấy Phong sinh thú hòng kéo dài thời gian, bản thân thì tranh thủ lợi dụng ưu thế của vũ khí để tấn công Phong sinh thú. Mị Ảnh đương nhiên nhìn ra được điểm này, một tấc không rời canh giữ bên người sủng vật.
Trải qua một vòng công kích, máu của Mị Ảnh vốn không nhiều hơn Tuyệt Mệnh bao nhiêu, lại gắng ngượng giao chiến tiếp thì cũng không chiếm được tiện nghi gì. Còn không bằng đợi Phong sinh thú giết chết Sói Nhện rồi cùng nhau đồ kích Tuyệt Mệnh.
Tuyệt Mệnh núp sau lưng Sói Nhện để tiếp cận Mị Ảnh. Dưới sự yểm hộ của sát thủ sủng vật, nhảy bật lên cao, duyên dáng vẻ thành một vòng tròn, dao găm đâm thẳng vào yết hầu của Mị Ảnh.
Mị Ảnh không đón đỡ chiêu này. Cô biết rõ một khi triền đấu sẽ không thể thoát thân. Chính vì vậy liền lật người tránh đi, chỉ để lại một vết thương nhỏ trên tay. Không ngờ lại… trúng độc tiếp. Mị Ảnh thầm kêu khổ trong lòng. Không thể giải độc, chỉ đành ăn bổ huyết dược bù vào. Sau đó, Mị Ảnh lắc thân người, đâm dao găm vào con mắt của Sói Nhện.
Sói Nhện đang ứng phó với Phong sinh thú, tính cảnh giác thấp xuống, thoáng một cái liền bị đâm trọng thương. Tuyệt Mệnh không kịp ngăn trở. Mắt thấy Sói Nhện không đủ sức chống cự 2 mặt giáp công. Một khắc cuối cùng, Tuyệt Mệnh làm ra một việc nghĩa, đó là thu hồi sủng vật, sau đó không chùn bước, thẳng tắp đánh về phía Mị Ảnh.
Một kích này của Tuyệt Mệnh có dáng vẻ thật bi tráng. Biết sẽ thua vẫn muốn tử chiến tới cùng. Dũng khí này, ngay cả nam tử mà tôi còn ít thấy nữa là. Trên khán đài, âm thanh trầm trồ vang lên bốn phía.
Mị Ảnh âm thầm bội phục trong lòng nhưng trên tay không hề nhàn rỗi. Phong sinh thú chắn, cản, diệt đường tiến của Tuyệt Mệnh, còn bản thân Mị Ảnh thì rút ra một cây nỏ, gắn lên một mũi tên xanh lè, nhắm ngay tim Tuyệt Mệnh.
Xạ kích của Mị Ảnh chỉ có thể dùng 4 chữ để hình dung mà thôi, đó là “vừa ngoan vừa chuẩn” (ngoan độc, chính xác). Không hổ là đoàn trưởng của đội trinh sát của Trâu Bò Bang.
Tuyệt Mệnh không thể tránh thoát mũi tên này, bị công kích vào chỗ hiểm, máu lập tức rớt hơn phân nửa.
Thấy Mị Ảnh cùng Phong sinh thú phối hợp khăng khít, tôi thở dài một hơi, hướng lên sàn đấu, hô lớn: – “Tiểu Mệnh, mau nhận thua.”
Nghe tiếng của tôi, Tuyệt Mệnh liền dừng tay, sau đó quyết định nhận thua.
Sau này tôi mới biết, Tuyệt Mệnh nhận thua không phải bởi vì câu nói của tôi. Mà bởi vì nàng ấy cảm thấy nếu bị giết phải đợi một ít thời gian mới có thể hồi sinh, còn phải chạy từ điểm hồi sinh trở về đây, quá tốn thời gian, chi bằng nhận thua ngay, vậy là có thể xem trận đấu kế tiếp rồi…
Các trận đấu được sắp xếp để diễn ra liên tiếp. Bên này tuyển thủ vừa nhận thua, bên kia đã có cặp đối thủ khác bước lên đài.
Tổ bại trận sau vài kỳ đào thải, hiện tại tính cả tôi nữa thì có tổng cộng 21 người. Bây giờ là lúc quyết đấu để chọn top 10, đào thải 11 người.
Tôi không rõ hệ thống sẽ sắp xếp xoay vòng thi đấu như thế nào. Hình như sẽ có người “may mắn” phải đánh đến 2 trận, số mệnh “may mắn” này không rõ sẽ rơi xuống đầu ai. Các trận đấu luân phiên kỳ này cũng không do hệ thống tùy cơ lựa chọn nữa mà để người chơi tự rút thăm.
Khi tôi đứng trong hàng ngũ rút thăm, không ngờ dẫn tới vạn dân chú mục.
Hồ Loan Phong, Lầu Nhỏ, Công Chúa, Thảo Hoa Mai, thủ lĩnh sát thủ của Trâu Bò Bang là Mị Ảnh và thư ký của Trâu Bò Bang là Mèo Lười Biếng, Lam Khải Y, Toái Mộng Hàn, Tuyệt Mệnh, Đổi Trắng Thay Đen, Tiêu Dao, hai vị phó bang chủ của Thập Tự Thiết Tường Vi, trưởng lão của Huyết Nhạn Các là Soái Tuyệt Thiên Hạ.
Bên trên là những người tôi quen biết đang ở trong tổ bại trận. Nhìn tôi chạy tới chạy lui chào hỏi một đám người sừng sỏ, ai ai cũng trừng mắt mà nhìn, nhao nhao suy đoán xem thân phận của tôi rốt cuộc là ai. Phải biết rằng, những người mà tôi chào hỏi đều không phải là người bình thường. Bọn họ đều là tinh anh trong tinh anh. Nếu tôi chỉ quen biết một vài người thì không có gì kỳ quái, đằng này tôi lại quen biết hết. Chuyện này mới thật là ly kỳ.
Mấy người kia thấy tôi rơi xuống tổ bại trận cũng cực kỳ kinh ngạc. Hồ Loan Phong nhịn không được hô lên: – “Đại tỷ, không thể nào, chị trâu bò như vậy, ai có thể đánh chị rơi xuống tổ bại trận? Không lẽ là Thiên Hạ Long Quỷ?”
Hồ Loan Phong hiện giờ là bang chủ của Huyết Nhạn Các, rất nhiều người biết tiếng, nghe hắn gọi tôi “đại tỷ”, mọi người đều mơ hồ không rõ tôi rốt cuộc là ai. Còn tôi thì cười muốn vỡ bụng ở trong lòng.
“Làm gì có. Tôi cảm thấy tổ thắng trận quá nhiều ngưu nhân, không dễ chiếm tiện nghi nên quyết định bỏ quyền thi đấu để xuống tổ bại trận nhìn một chút. Tôi nói này, anh là bang chủ thật là vô dụng nha. Người đánh thẳng vào tổ thắng trận không ngờ lại là phó bang chủ. Đúng là dọa người mà.”
Huyết Nhạn Các chỉ có 1 người lọt vào tổ thắng trận, chính là Quỷ Thủ Lưu. So về số lượng thì Huyết Nhạn Các đúng là ít đến thảm thương.
Nghe tôi nói, Hồ Loan Phong ấp úng không biết phải trả lời làm sao. Lúc này, Sữa Bảo Bảo đứng ở một bên đột nhiên nhảy vào cắt ngang
“Vị tỷ tỷ này, chị là ai? Vì sao lại giáo huấn bạn trai của em? Bạn trai của em chỉ có thể bị em giáo huấn thôi. Những người khác đều không được.” – nói xong liền quàng tay Hồ Loan Phong.
“Ai là bạn trai của cô.” – Hồ Loan Phong sốt ruột muốn đẩy tay ra nhưng không được, hai người liền bắt đầu tranh luận không ngừng.
Tôi nghe mà hồ đồ luôn. Đây là cái gì với cái gì nha? Sữa Bảo Bảo cưỡng hôn Hồ Loan Phong thì tôi nhìn thấy tận mắt. Nhưng mới có một ngày thôi, họ đã phát triển thành một cặp rồi? Chuyện này cũng quá nhanh đi à. Có điều, đây không phải là chuyện tôi cần quan tâm. Tôi nhẹ nhàng rút êm, len lén đi qua chào hỏi bang chủ Lầu Nhỏ.
“Bang chủ Lầu Nhỏ đã lâu không gặp. Từ lúc chúng ta chia tay đến nay, có xảy ra vấn đề trọng đại gì không?”
“Nhờ phúc khí của Tri Chu đoàn trưởng, mọi việc đều thuận lợi, chỉ là có chút mâu thuẫn nhỏ với Triệu Hoán Liên Minh.” – Lầu Nhỏ thâm ý nói. Tên này biết tôi và Triệu Hoán Liên Minh có quan hệ không tệ. Nhưng lúc Triệu Hoán Liên Minh cướp bóc Bất Diệt Thần Thoại, tôi không hề tham dự. Lầu Nhỏ sẽ cho rằng cao tầng lãnh đạo của Triệu Hoán Liên Minh đương nhiên sẽ không cùng 1 người xa lạ bàn luận mấy chuyện trọng đại. Cho nên hắn tin tưởng chuyện cướp bóc đó không thể nào liên quan đến tôi. Chính vì vậy, hắn vẫn rất khách khí với tôi.
Tôi cười cười: – “Tôi chỉ là lính đánh thuê, yêu cầu của ai cũng sẽ tiếp. Nhưng nếu là chuyện hãm hại bằng hữu thì tôi sẽ không nhận. Bang chủ Lầu Nhỏ và Triệu Hoán Liên Minh đều là bằng hữu của tôi. Nếu hai bên có mâu thuẫn, tôi sẽ không nhúng tay vào, chỉ đành phó mặc mà thôi. Bang chủ Lầu Nhỏ sẽ không vì thế mà tức giận chứ?”
Trước kia, Lầu Nhỏ từng muốn thuê Tật Phong Lữ Đoàn tham gia bang chiến với Triệu Hoán Liên Minh. Tôi đã cự tuyệt. Nhưng đồng dạng, tôi cũng không đứng bên phe của Triệu Hoán Liên Minh. Cho nên hôm nay tôi mới có thể thẳng khí hào hùng mà nói mấy lời này.
Lầu Nhỏ cảm thấy cùng tôi nói quanh co mấy vấn đề này thật là nhàm chán, vì thế khách sáo trả lời: – “Tri Chu đoàn trưởng thực lực cao cường, trải qua nhiều trận đấu liền biểu lộ tài năng, ngay cả bang chủ của Trung Hoa Chiến Long Bang là Tịch Diệt cũng bị cô đánh xuống tổ bại trận, tôi thật là ngưỡng mộ.”
Tôi rất thưởng thức Lầu Nhỏ. Anh ta so với phó bang chủ Thiên Ngu Cam thì thành thật hơn nhiều, dễ làm người đối diện có cảm tình hơn.
Tôi nhìn Tịch Diệt ở phía xa, khiêm tốn nói: – “Đâu có gì, là may mắn thôi. À, tôi có việc này muốn thỉnh giáo bang chủ Lầu Nhỏ.”
“Ah? Mời nói.”
“Tôi muốn hỏi thăm về tên pháp sư vừa đấu với anh. Có lẽ rất nhanh chúng tôi sẽ phải đối đầu rồi.” – tôi đây muốn nói tới chuyện sẽ đụng với tên kia ở U Minh giới, nhưng Lầu Nhỏ thì sẽ nghĩ tôi đang nói tới kỳ thi đấu.
Lầu Nhỏ thoáng trầm ngâm, suy nghĩ một chút rồi mới nghiêm túc trả lời: – “Tên của hắn là Diễm Thái Tử. Thực lực cực cao, chiến thuật hợp lý. Đặc biệt là tuyệt chiêu cuối cùng kia, cho dù là biết trước thì tôi cũng không nghĩ ra biện pháp để ứng phó. Tri Chu đoàn trưởng, theo cô thì sao? Chiêu số đó cô cũng đã thấy, có nghĩ ra biện pháp để phá giải không?”
“Hắn ta triệu hoán quỷ hồn, chỉ cần là thuật sĩ thì sẽ có chiêu để giải. Nhưng mà…” – tôi nhìn về tổ thắng trận – “… tổ thắng trận không có lấy một thuật sĩ. Hơn nữa, thuật sĩ bình thường không thể chịu nổi lôi pháp của hắn. Cho nên, cách duy nhất để đánh bại hắn là giết chết hắn trước khi hắn gọi ra đám quỷ hồn. Trước sức mạnh tuyệt đối thì mọi mánh khóe đều trở nên vô dụng cả thôi.”
Lầu Nhỏ lẩm nhẩm lời nói của tôi: – “Trước sức mạnh tuyệt đối thì mọi mánh khóe đều trở nên vô dụng cả thôi. Tri Chu đoàn trưởng, một câu của cô đúng là đánh tỉnh người trong mộng. Thì ra, tôi bại dưới tay hắn là vì thực lực của tôi còn chưa đủ mạnh. Haha… xem ra tôi phải tiếp tục tu luyện rồi.”
Lầu Nhỏ nói xong liền ôm quyền cúi đầu với tôi. Không biết từ lúc nào, Hồng Hoang bỗng nhiên lưu hành trào lưu sử dụng lễ tiết của người Trung Hoa cổ đại. Chẳng lẽ mọi người cho rằng bản thân đã xuyên không về thời cổ đại hả? Tôi rất phản cảm với mấy cái lễ tiết phiền hà này, nhưng vì lịch sự nên phải gật đầu xem như đáp lễ.
Thăm dò được danh tự của tên thông linh sư, xem như đã đạt được mục đích, tôi nhanh chóng cáo từ. Quay đầu đi qua nói chuyện phiếm với đám người Triệu Hoán Liên Minh.
“Hắc hắc… Triệu Hoán Liên Minh tổ chức đại hội ở tổ bại trận à?” – tôi trêu chọc nói. Bởi vì ngoại trừ Soái Ca thì những người khác của Triệu Hoán Liên Minh đều rơi xuống tổ bại trận. Ngay cả người có thực lực cao hơn Soái Ca là Thảo Hoa Mai cũng bị tôi dùng tiểu xảo đánh bại.
Thảo Hoa Mai bĩu môi: – “Bà đừng có mà hả hê. Có phải vừa rồi lại đi lừa gạt gì Lầu Nhỏ hay không? Coi chừng tui tố cáo bà, để cho đám Bất Diệt Thần Thoại truy nã bà à nha.”
“Haha” – tôi không biết xấu hổ cười lớn, thân mật ôm Thảo Hoa Mai – “Bà còn giận chuyện tui thắng bà hả? Cùng lắm thì tôi bồi thường, lần sau có đụng mặt, tôi tự động nhận thua còn không được sao?”
“Chính miệng bà nói đó nha, không được phép đổi ý.” – Thảo Hoa Mai cao hứng trở lại.
“Đó là tự nhiên.” – tôi nhún vai nói. Tôi chẳng quan tâm bản thân sẽ đạt đến vị trí nào, chỉ cần lọt vào top 10 là được. Bởi vì tôi cực kỳ bận rộn, rất nhiều chuyện còn cần tôi đi xử trí.
21 người chia làm đôi, nghĩa là 10 người đấu với 10 người, sau đó trong 10 người chiến thắng lại rút thăm ra 1 người để đấu với người thứ 21 kia. Đây là cách để quyết định top 10 của tổ bại trận.
Tôi rút thăm được phiếu số 8. Nói cách khác, đối thủ của tôi sẽ là số 7. Thế là tôi thuận miệng hỏi: – “Ai là số 7?”
“Ai là số 8?” – một âm thanh quen thuộc vang lên. Tôi quay đầu, cười vui vẻ. Trong khi Lam Khải Y thì ỉu xìu.
“Nhện a~ để cho tui thắng một ván được không? Tiểu Lược nói nếu tui không vào được top 10 sẽ phạt tui quỳ bo mạch chủ á… tui thê thảm lắm ~~” – Lam Khải Y giả đáng thương năn nỉ.
“Hừ…” – tôi liếc mắt – “Anh nghĩ tôi sẽ đồng ý sao?”
“… không.”
“Vậy còn nói nhảm làm gì?”
“…” – Lam Khải Y chỉ có thể câm nín tủi thân.
Trận đấu đầu tiên, số 1 là Tuyệt Mệnh đấu với số 2 là Mị Ảnh. Hai người xem như có chút quen biết, lên đài liền lịch sự chào hỏi nhau, tự định ra quy tắc, chính là sủng vật chiến, không cho phép dùng chiêu đồng quy vu tận, thời gian hạn định là nửa giờ.
Ngay sau khi phương thức quyết đấu được thông qua, bên cạnh lôi đài liền tụ tập một đám người xem. Bởi vì đây là trận đấu của 2 đại mỹ nữ, đều là thích khách, đều mặc y phục dạ hành bó sát người, đều che mặt, đều có trang bị cao cấp, thực lực xem xem. Nói cách khác, kết quả cực kỳ khó đoán.
Trên khán đại, đội cổ vũ của Trâu Bò Bang chiếm ưu thế tuyệt đối. Một đám người thanh thế hô to “Mị Ảnh cố lên!”. So sánh ra, Tuyệt Mệnh đúng là thê lương, chỉ có tứ tặc đứng cổ vũ. Nhưng một lát sau, tôi liền líu lưỡi mà nhìn khán đài. Không biết từ đâu ra, một đám người mặc trang phục đỏ tụ tập cùng một chỗ, đám Yêu Hồ tộc này vì Tuyệt Mệnh mà phất cờ hò reo. Người không biết còn cho rằng chúng tôi chính là một đại bang phái. Trên thực tế… e hèm… chúng tôi chẳng biết đám người kia là ai.
Xem ra, Yêu Hồ tộc sau khi ra ngoài lăn lộn mới phát hiện ra bản thân mình trong Hồng Hoang này chính là “dân tộc thiểu số”, hoặc có thể gọi là “dị tộc”, cho nên mọi người đoàn kết cực kỳ. Thật không biết chuyện này có nằm trong kế hoạch của Đồng Viêm hay không?
Trọng tài tuyên bố trận đấu bắt đầu. Hai người trên sân đấu lập tức đánh thành một đoàn. Bởi vì tốc độ của họ quá nhanh, đại bộ phận khán giả không thể nhìn ra đến tột cùng đang xảy ra chuyện gì. Sau đó là tiếng binh khí chạm nhau, 2 bóng dáng uyển chuyển đồng thời tách ra. Một vòng thăm dò, cả 2 đều đổ tí máu. Nhìn ra được, Mị Ảnh thiệt thòi hơn. Dao găm trên tay của Tuyệt Mệnh chính là vũ khí rơi ra từ Vương Thiềm Thử mà tôi đã giết, bên trên còn bôi độc Mạn Đà La mà tôi tỉ mỉ bào chế.
Dao găm của Mị Ảnh cũng có bôi độc do tôi bào chế. Cho nên hiện tại trên đầu 2 người đều bay lên một chuỗi số âm màu đỏ.
Tuyệt Mệnh bình tĩnh móc dược hoàn ra ăn, độc lập tức giải trừ. Dưới sự chỉ dẫn tận tình của tôi, kiến thức về độc dược của ngũ tặc đã đạt tới đỉnh cao, vừa trúng độc liền biết đó là loại độc gì, nên dùng loại thuốc giải nào.
Mị Ảnh thì không may mắn như vậy. Cô ta ăn một đống bổ huyết dược nhưng không thể ngăn cản việc huyết lượng liên tục giảm xuống, không dám chừng chờ, lập tức triệu hồi sủng vật – Phong sinh thú.
Tôi vừa nhìn thấy sủng vật của Mị Ảnh liền kêu lớn trong lòng. Con này tôi từng thấy rồi, là đại boss, hỏa thiêu bất tử (lửa đốt không chết), đao chém bất nhập (chặt chém bình thường không ăn thua), giống y như thần tăng đã luyện Thái cực thần công còn học thêm Kim tráo thiết bố sam. Đối phó với nó chỉ có thể dùng băng pháp. Đáng tiếc, Tuyệt Mệnh cũng y như tôi, là một tên mù ma pháp, chỉ biết dùng vật lý công kích đơn thuần. Chuyện này có vẻ vui à ~
Tuyệt Mệnh nhìn thấy Phong sinh thú liền đau đầu, đồng thời triệu hoán sủng vật, là 1 con Sói Nhện 38 cấp. Sở dĩ Tuyệt Mệnh bắt con này làm sủng vật là vì nhìn thấy bộ dáng nghênh ngang của tôi khi cỡi Hồng Nương nên muốn noi theo một thoáng. Sói Nhện là sát thủ, bé hơn Hồng Nương một chút, nhưng cũng có lớp giáp xác bóng loáng, cưỡi lên cực thích.
Mị Ảnh nhìn thấy Sói Nhện liền lộ ra nụ cười khinh thường. Sói Nhện thấp hơn Phong sinh thú 1 cấp. Tôi nhìn thấy nụ cười kia liền khó chịu.
“Phong sinh thú nha, thật là hiếm có.” – tôi giả bộ kinh ngạc hô lên.
Mị Ảnh kinh ngạc liếc nhìn tôi, người chưa từng đánh qua sẽ không biết đây là con gì, xem ra Tri Chu đã từng đánh nhau với Phong sinh thú.
“Não của con này ăn cực kỳ ngon.” – tôi nhìn chằm chằm vào Phong sinh thú.
Mị Ảnh lảo đảo suýt té, nghĩ thầm, đã từng nghe Tri Chu là một người thần kỳ. Hôm nay đúng là được tận mắt chứng thực rồi. Quả nhiên vô sỉ hết chỗ nói. Trước mặt chủ nhân người ta mà không hề che giấu ý đồ đen tối với sủng vật.
Bởi vì cấp bậc sủng vật có khác biệt. Tuyệt Mệnh quyết định để Sói Nhện cuốn lấy Phong sinh thú hòng kéo dài thời gian, bản thân thì tranh thủ lợi dụng ưu thế của vũ khí để tấn công Phong sinh thú. Mị Ảnh đương nhiên nhìn ra được điểm này, một tấc không rời canh giữ bên người sủng vật.
Trải qua một vòng công kích, máu của Mị Ảnh vốn không nhiều hơn Tuyệt Mệnh bao nhiêu, lại gắng ngượng giao chiến tiếp thì cũng không chiếm được tiện nghi gì. Còn không bằng đợi Phong sinh thú giết chết Sói Nhện rồi cùng nhau đồ kích Tuyệt Mệnh.
Tuyệt Mệnh núp sau lưng Sói Nhện để tiếp cận Mị Ảnh. Dưới sự yểm hộ của sát thủ sủng vật, nhảy bật lên cao, duyên dáng vẻ thành một vòng tròn, dao găm đâm thẳng vào yết hầu của Mị Ảnh.
Mị Ảnh không đón đỡ chiêu này. Cô biết rõ một khi triền đấu sẽ không thể thoát thân. Chính vì vậy liền lật người tránh đi, chỉ để lại một vết thương nhỏ trên tay. Không ngờ lại… trúng độc tiếp. Mị Ảnh thầm kêu khổ trong lòng. Không thể giải độc, chỉ đành ăn bổ huyết dược bù vào. Sau đó, Mị Ảnh lắc thân người, đâm dao găm vào con mắt của Sói Nhện.
Sói Nhện đang ứng phó với Phong sinh thú, tính cảnh giác thấp xuống, thoáng một cái liền bị đâm trọng thương. Tuyệt Mệnh không kịp ngăn trở. Mắt thấy Sói Nhện không đủ sức chống cự 2 mặt giáp công. Một khắc cuối cùng, Tuyệt Mệnh làm ra một việc nghĩa, đó là thu hồi sủng vật, sau đó không chùn bước, thẳng tắp đánh về phía Mị Ảnh.
Một kích này của Tuyệt Mệnh có dáng vẻ thật bi tráng. Biết sẽ thua vẫn muốn tử chiến tới cùng. Dũng khí này, ngay cả nam tử mà tôi còn ít thấy nữa là. Trên khán đài, âm thanh trầm trồ vang lên bốn phía.
Mị Ảnh âm thầm bội phục trong lòng nhưng trên tay không hề nhàn rỗi. Phong sinh thú chắn, cản, diệt đường tiến của Tuyệt Mệnh, còn bản thân Mị Ảnh thì rút ra một cây nỏ, gắn lên một mũi tên xanh lè, nhắm ngay tim Tuyệt Mệnh.
Xạ kích của Mị Ảnh chỉ có thể dùng 4 chữ để hình dung mà thôi, đó là “vừa ngoan vừa chuẩn” (ngoan độc, chính xác). Không hổ là đoàn trưởng của đội trinh sát của Trâu Bò Bang.
Tuyệt Mệnh không thể tránh thoát mũi tên này, bị công kích vào chỗ hiểm, máu lập tức rớt hơn phân nửa.
Thấy Mị Ảnh cùng Phong sinh thú phối hợp khăng khít, tôi thở dài một hơi, hướng lên sàn đấu, hô lớn: – “Tiểu Mệnh, mau nhận thua.”
Nghe tiếng của tôi, Tuyệt Mệnh liền dừng tay, sau đó quyết định nhận thua.
Sau này tôi mới biết, Tuyệt Mệnh nhận thua không phải bởi vì câu nói của tôi. Mà bởi vì nàng ấy cảm thấy nếu bị giết phải đợi một ít thời gian mới có thể hồi sinh, còn phải chạy từ điểm hồi sinh trở về đây, quá tốn thời gian, chi bằng nhận thua ngay, vậy là có thể xem trận đấu kế tiếp rồi…
Các trận đấu được sắp xếp để diễn ra liên tiếp. Bên này tuyển thủ vừa nhận thua, bên kia đã có cặp đối thủ khác bước lên đài.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook