Bách Luyện Thành Yêu
Chương 60: Ai lừa gạt ai

Tôi đi theo tên pháp sư kia vào sân đấu. Đối thủ của hắn đã sớm đợi ở trên sàn. Không ngờ lại là người quen… hắc hắc… bang chủ Lầu Nhỏ, lão đại của Bất Diệt Thần Thoại. Lầu Nhỏ nhìn thấy tôi thì nở nụ cười thiện ý làm tôi thấy ngượng ngùng gì đâu. Nhớ ngày đó, tôi thiếu chút nữa đã hại anh ta cửa nát nhà tan… haiz… ngẫm lại, ngày xưa tôi có hơi cà chớn. Thế là để bù đắp, tôi đưa tay lên, làm cái động tác khích lệ anh ta cố gắng lên.

Tên pháp sư không chọn sủng chiến, Lầu Nhỏ đồng ý. Trọng tài tuyên bố trận đấu bắt đầu. Nhưng ngay lúc này, tên pháp sư lại rút ra một quyển sách. Khán giả trố mắt kinh ngạc. Trọng tài nghiêm mặt nói.

“Trên đấu trường, cấm sử dụng đồ vật không liên quan.”

Tên pháp sư không hề kinh hoàng, rất thong dong nói: – “Trọng tài, trí nhớ của tôi không tốt, đây là bút ký ghi lại các chú ngữ tôi đã học qua, không có nó thì tôi không thể nào chiến đấu được.”

Bịch ~ mọi người đều té.

Đổ mồ hôi ~ Đúng là trên đời chuyện kỳ lạ gì cũng có thể xảy ra nha. Rõ ràng luyện chức nghiệp pháp sư nhưng lại không thể nhớ chú ngữ, thế mà hắn ta còn có thể tiến vào top 100. Đây là thói đời gì?!? Vì sao tôi đi chỗ nào cũng gặp toàn người biến thái cả. Cái này cũng quá thần kỳ đi à.

Lầu Nhỏ nghe câu kia thì phá lên cười, rút búa ra vung mạnh 2 cái vào ngay tư thế phòng thủ. Mặc dù thoạt nhìn Lầu Nhỏ có vẻ là người “tứ chi phát triểu, đầu óc ngu si” nhưng tôi biết, có thể đứng đầu một đại bang hội thì nhất định không phải là người đơn giản. Lầu Nhỏ sẽ không vì biểu hiện yếu kém của đối phương mà khinh địch. Bởi vì anh ta biết, phàm là người lọt vào top 100 đều không phải newbie.

Lầu Nhỏ là cuồng chiến sĩ. Chức nghiệp này khắc chế pháp sư, cho nên bản thân anh ta vừa vào trận đấu đã có thiên thời rồi. Cuồng chiến sĩ có tốc độ nhanh, công kích vật lý mạnh, kháng lực cao như xe tăng bọc thép. Chỉ cần Lầu Nhỏ sử dụng chiến thuật khí thế chẻ tre thì thế nào cũng chiếm được thượng phong.

Lầu Nhỏ rất cẩn thận, vẫn không quên mở lên đấu khí, đề cao tốc độ của mình. Khi chiến đấu với pháp sư, chỉ cần bạn có thể đánh thẳng tới trước người của hắn trước khi hắn đọc xong chú ngữ thì nghĩa là bạn đã có 50% thắng lợi.

Là lão đại của một đại bang hội, Lầu Nhỏ đương nhiên có rất nhiều kinh nghiệm chiến đấu. Anh ta không hề hoa hòe hoa sói, chẳng cần tuyệt kỹ hoa mỹ gì, sử ngay một chiêu trùng kích liền có thể kéo ngắn khoảng cách giữa hai người.

Pháp sư mặc dù đã mở ra lôi thuẫn nhưng không có khả năng chịu được một kích của cuồng chiến sĩ. Chú ngữ đầu tiên của hắn còn chưa đọc xong mà công kích đã đến ngay bên người rồi. Trận đấu này, nhìn thế nào thì cũng thấy Lầu Nhỏ chiếm ưu thế.

Nhưng sự thật luôn nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Khi Lầu Nhỏ giương búa từ trên cao giáng xuống, với ý đồ chẻ pháp sư ra làm hai mảnh như bổ củi thì chính lúc này chú ngữ của pháp sư cũng vừa hoàn thành. Một đạo thiên lôi thô ráp từ trên trời giáng xuống, bổ ngay đỉnh đầu Lầu Nhỏ. Trúng phải lôi kích sẽ bị tê liệt trong thời gian ngắn, mà trong cái chớp mắt nay, pháp sư đã chạy khỏi phạm vi công kích của Lầu Nhỏ. Sau đó hắn lại bắt đầu ngâm xướng chú ngữ. Lần này chú ngữ rất ngắn, rất nhanh đã đọc xong. Trên không trung xuất hiện 4 con rắn, đầu cắn đuôi nhau tạo thành một vòng tròn vây Lâu Nhỏ ở bên trong.

Vừa rồi pháp sư cũng không phải thoát thân an toàn. Hắn mặc dù thoát được công kích chính diện nhưng vẫn bị đấu khí tổn thương. Nếu không phải Lầu Nhỏ dồn đấu khí vào tốc độ, thì có lẽ một kích kia đã khiến hắn phải nhận thua.

Pháp sư bình tĩnh ăn dược, bắt đầu chuẩn bị kỹ năng chiêu bài của giới pháp sư – vạn kiếp bất phục.

Tên này không phải là người bình thường nha. Trận đấu hung hiểm như vậy mà từ đầu tới cuối vẻ mặt của hắn đều không gợn sóng, giống như trận đấu này căn bản không đáng để vào mắt. Tôi đột nhiên có dự cảm, tên pháp sư có diện mạo bình thường này sẽ tiêu diệt Lầu Nhỏ ngay hôm nay, trong trận đấu này. Nghĩ đến đây, tôi không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Lầu Nhỏ trước kia nằm trong top 10 của bxh thực lực. Nói như vậy, thực lực của tên pháp sư này còn cao hơn… gr gr… tôi đã cướp Bàn Cổ thủ ấn trên tay hắn, vậy sau này phải cẩn thận đề phòng rồi. Nhìn vẻ mặt cao thâm liền biết tên kia không phải là người hiền lành gì cho cam.

Trên sân đấu, Lầu Nhỏ nhìn ra được tên pháp sư đang niệm chú ngữ cao cấp bởi vì trong không khí bắt đầu xuống hiện những đốm lửa nhỏ màu trắng sáng. Sau đó chúng giống như bị hấp dẫn, bắt đầu xoay tròn bay nhanh về phía pháp sư, cuối cùng biến thành nguyên tố ngưng kết trên đầu pháp trượng. Nếu một kích này phát ra, nhất định có thể nghịch chuyển càn khôn. Lầu Nhỏ không thể để điều đó xảy ra. Anh ta ngưng tụ đấu khí vào tốc độ và trên cán búa, vọt nhanh tới trước mặt pháp sư, đâm thẳng vào ngực đối thủ.

Đôi chân của pháp sư sử dụng một bộ pháp cổ quái nào đó, nhẹ nhàng tránh được, trong miệng vẫn không ngừng niệm chú ngữ. Lầu Nhỏ không sốt ruột, mượn đà quán tính để xoay trở cán búa, lại một lần nữa đem pháp sư tiến vào phạm vi công kích của mình.

Tôi ngồi trên khán đài liên tục cảm thán, không hổ là đại cao thủ của top 10 a~ Tốc độ phản ứng và năng lực ứng biến đúng là cường đại. Lần này tên pháp sư hết đường né tránh rồi.

Thân thể pháp sư gầy yếu chính là một nhược điểm, cho dù có muốn tránh thì cũng vô lực để làm. Trúng một búa, huyết gần cạn đáy, pháp sư vẫn bình tĩnh như trước, trên mặt lại hiện lên một nụ cười nhạt. Tôi vừa nhìn thấy, đáy lòng liền lộp cộp kêu một tiếng. Tôi biết vì sao hắn lại cười, bởi vì chú ngữ của hắn đã đọc xong. Lần đầu Lầu Nhỏ trúng một đạo lôi kích là công kích bình thường, làm trong lúc vội vàng để tìm đường sống trong chỗ chết, chứ không hề sử dụng hiệu ứng kỹ năng. Mà một kích lần này là việc làm hắn đã chuẩn bị tỉ mỉ cả buổi trời. Nói như thế, không phải Lầu Nhỏ lần này liền xong đời rồi?!?

Game thủ đều biết, lôi hệ pháp thuật là kỹ năng phá giáp phòng ngự có tỷ lệ trúng cao nhất. Chức nghiệp chiến sĩ có ma pháp kháng không cao, nếu trúng phải một kích này thì nghĩa là đã đi tong nửa cái mạng.

Sự việc xảy ra không tệ hại như tôi tưởng.

Lầu Nhỏ vừa vặn cũng nhìn thấy nét cười đắc ý của đối thủ. Anh ta lập tức có phản ứng. Ngay lúc mọi người đều nghĩ rằng Lầu Nhỏ sẽ bị sét đánh cho hồn phi phách tán thì anh ta lại ngửa đầu hét lớn, một tầng nguyên khí màu trắng sữa liền xuất hiện, bao bọc anh ta ở bên trong. Công kích của vạn kiếp bất phục liền giảm đi một nửa.

“Nguyên khí thuẫn?!?” – một tay chiến sĩ ngồi bên cạnh tôi kinh ngạc la lên đầy hâm mộ.

Nguyên khí thuẫn là kỹ năng phòng ngự chung cực (cuối cùng), ngay cả Ám Ảnh cũng chưa luyện đến cái chiêu này. Không ngờ Lầu Nhỏ im ỉm vậy mà lại có thực lực biến thái dường này. Nguyên khí thuẫn chính là bổ khuyết của cái nhược điểm ma pháp kháng cực thấp của chiến sĩ.

Xem ra trận đấu này thắng bại khó dò a~

Trên khán đài, bang chúng của Bất Diệt Thần Thoại hoan hô ầm ĩ, cổ vũ bang chủ của họ cố gắng lên. Tôi móc ra 2 cái bông gòn nhét vào lỗ tai, quá ồn ào a~

Trên sàn đấu, cả 2 người đều chưa ai chiếm được tiện nghi, mỗi người đều bị trúng một kích, mạng sống như tờ giấy mỏng (ý nói máu còn ít). Có điều, Lầu Nhỏ da dày thịt thô, tràng diện chung là anh ta đang chiếm ưu thế. Nhưng bởi vì anh ta vừa tiêu hao nguyên lực quá lớn, tôi nghi ngờ anh ta không thể lập tức sử dụng kỹ năng khác.

Tên pháp sư thì còn đầy ma pháp nhưng kỹ năng bình thường không thể làm gì nguyên khí thuẫn, muốn thắng lợi hắn phải dùng pháp thuật cao cấp, mà loại pháp thuật này có thời gian niệm chú rất dài, trong tình huống hiện tại, nếu hắn tốn thời gian niệm chú, Lầu Nhỏ đã có đủ thời gian để chặt chém hắn n lần.

Lầu Nhỏ biết với tình hính trước mắt thì không thể để cho pháp sư niệm chú, thế là anh ta ăn ngay mấy viên dược, sau đó vung búa lao tới.

Pháp sư không phải newbie, sử dụng vài pháp thuật thuấn di nhỏ để né tránh và trì hoãn thời gian. Hắn cất cái bút ký đi, lôi ra một vật gì đó màu đen cầm trên tay.

Tôi tập trung nhìn kỹ… đệch… chính là pho tượng nhỏ lúc trước ở cấm địa Bạch Lang tộc. Không lẽ đây là binh khí pháp bảo gì đó hay sao? Nếu không vì sao hắn lại lôi ra vào lúc này?

Pho tượng tỏa ra một tầng hắc sắc nhàn nhạt, bay phiêu phiêu ngay trước mặt tên pháp sư. Bàn tay của hắn tạo thành một cái thủ ấn kỳ quái, sau đó thấp giọng tụng một câu: – “Si Mị Võng Lượng, Bát Phương Triều Bái.”

Hắn vừa dứt lời, bầu trời đang trong xanh đột nhiên biến thành đen kịt, từng trận gió lạnh thổi tới, rất nhiều bóng đen lờ mờ xuất hiện trên đấu trường. Ngay lập tức, sân đấu trống trải vừa rồi liền đầy ấp những bóng quỷ lắc lư. Không khí đột ngột hạ thấp khiến mọi người đều run lẩy bẩy. Nét mặt Lầu Nhỏ cực kỳ ngưng trọng.

Tôi đoán tên pháp sư này cũng có đặc thù chức nghiệp. Lại có thể đưa tới một đống quỷ hồn làm trợ thủ, thật đúng là…. khoan đã, quỷ hồn… chẳng lẽ tên kia là Thông Linh Sư?

Nghĩ tới khả năng này, đầu óc của tôi lập tức vận chuyển. Tên kia không biết tôi là người đã cướp cái Bàn Cổ thủ ấn của hắn. Chỉ cần tôi không để lộ danh tánh với hắn thì có thể dễ dàng đàm phán. Phải nhờ hắn câu thông một phát với cung linh của tôi, để xem xem làm cách nào đi U Minh giới. Có điều, tên này không phải là người dễ tin. Muốn đàm phán với hắn, tôi phải tốn công phu một phen à nha.

Tình hình chiến đấu sau đó không còn gì để nói nữa. Lầu Nhỏ chính là nỏ mạnh hết đà. Pháp sư đưa tới rậm rạp quỷ hồn. Nói dễ nghe là bọn quỷ hồn chỉ cần mỗi người dùng một chân thôi cũng đủ đạp chết Lầu Nhỏ rồi. Đương nhiên điều kiện đầu tiên là bọn quỷ hồn này phải có chân…

Nói tóm lại, Lầu Nhỏ thua không quá khổ sở, dù sao cũng còn cơ hội thứ hai. Lầu Nhỏ chào tôi xong liền dẫn theo một đám bang chúng đi mất. Tôi vẫn chăm chú nhìn cái tên pháp sư-thông linh sư kia, lặng lẽ theo đuôi hắn.

“Bằng hữu, ngươi đi theo ta đã nửa ngày rồi, có gì muốn nói thì nói đi.” – tới một nơi hẻo lánh, tên pháp sư đột nhiên quay đầu, móc ra pháp trượng, quăng ngay một kích lôi xà.

Tôi không trốn tránh, ngoan ngoãn nhận một kích này, sau đó lôi dược hoàn ra ăn. Pháp sư thấy hai tay tôi trống trơn, không cầm vũ khí thì liền ngừng công kích, chăm chú nhìn tôi.

Tôi chưa nói gì, móc một cái bình sứ đặt xuống đất, lui về sau, hất đầu ý bảo hắn nhận lấy. Pháp sư nhìn bình sứ, lại nhìn tôi, do dự một hồi mới cẩn thận thò tay lấy. Tôi có thể thấy được, hắn cúi người lấy cái bình sứ nhưng tư thế vẫn trong trạng thái chuẩn bị công kích. Tên này đúng là có tâm lý phòng bị nặng nề nha.

Y như tôi dự đoán, tên pháp sư nhìn thấy đồ vật trong bình sứ liền lộ ra vẻ mặt vui mừng, cất cái bình sứ, hắn bình tĩnh nói: – “Bằng hữu, tặng cho ta đồ vật trân quý như vậy là có việc muốn nhờ sao?”

Tôi gật đầu: – “Nếu ngươi thật sự là thông linh sư thì ta đúng là có chuyện muốn nhờ.”

Vẻ mặt tên kia lộ ra nét kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền biến mất: – “Có thể nhìn ra chức nghiệp ẩn của ta, xem ra ngươi cũng có chút kiến thức. Chuyện gì, nói đi. Nếu có thù lao thích hợp, ta sẽ cân nhắc.”

Tôi lôi Sát Quỷ ra. Tên pháp sư thấy tôi móc vũ khí liền lui vài bước, cảnh giác nhìn tôi. Tôi cười ha ha thật vô tội thuần khiết: – “Cây cung của ta là linh khí. Ta muốn nhờ ngươi hỏi cung linh của ta vài vấn đề.”

“Linh khí?” – hắn nghẹn ngào kêu lên. Có lẽ phát hiện bản thân luống cuống, hắn ngượng ngụng đi tới nói ngay vào chuyện làm ăn – “Chuyện này có thể, thù lao 5 ngàn lượng.”

Chỉ cần có thể giúp thì chuyện gì cũng OK. Trong lòng tôi nghĩ vậy nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ đắn đo khó xử: – “5 ngàn lượng lận à… có thể bớt chút không?”

“Không. Thiếu một văn tiền ta cũng không nhận.” – pháp sư kiên quyết nói.

Tôi thở dài, bắt đầu nhập vai thần giữ của, cẩn thận mò trong dây lưng, nửa ngày sau mới lôi ra một đống bạc vụn, đếm tới đếm lui, chỉ có hơn 3 ngàn lượng. Tôi ngẩn đầu khó xử nhìn tên kia, thấy ánh mắt của hắn có vẻ thiếu kiên nhẫn liền giả bộ sốt ruột lo lắng: – “Ta…. có thể gom đủ, ngươi chờ một chút.”

Nói xong, tôi bắt đầu truyền tin tức vay tiền.

Ngũ tặc nghe tôi hỏi mượn tiền liền thấy kỳ quái. Tài sản của tôi có bao nhiêu tiền họ là người rõ ràng nhất. Mặc dù tôi không tài to khí thô như đại gia Hồ Loan Phong, nhưng vẫn có thể so sánh với đám tài chủ hạng vừa. Không hổ là bạn bè đồng sinh cộng tử, ngũ tặc lập tức đoán ra tôi đang âm mưu chuyện gì đấy. Thế là một chốc sau, Đổi Trắng Thay Đen và Tiểu Tặc chạy tới đưa tiền, còn giả vờ giả vịt chèn ép bắt tôi phải ký giấy vay mượn. Tôi thì vừa cầm tiền vừa cúi đầu tạ ơn lia lịa. Thật, đám bọn tôi đúng là diễn viên trời sinh, có thể nhận giải Oscar được rồi luôn.

Tôi cười ngây ngô đem tiền đặt trước mặt tên kia: – “Tốt rồi, tiền đã đủ. Ngươi giúp ta nói chuyện a!”

Nhìn dáng vẻ ngu ngốc của tôi, tên kia đã buông lòng cảnh giác nhưng vẫn bất mãn với việc tôi che dấu danh tự: – “Bằng hữu, chỉ là trò chơi thôi, có cần phải giấu tên sao?”

Tôi cười hắc hắc, ra vẻ thần bí nói: – “Tôi có thân phận đặc thù, không thể để lộ hành tung.”

Có lẽ biểu hiện của tôi thoạt nhìn rất giống mấy tên cuồng tự kỷ hoặc là hậu chứng của người có bệnh tâm thần. Tên kia bĩu môi khinh thường một cái, không thèm để ý nữa, bắt đầu câu thông với cung linh.

Một lát sau, hắn ngẩng đầu hỏi: – “Ta đã câu thông với nó rồi, ngươi muốn hỏi gì?”

Tôi bày ra dáng vẻ trẻ con hiếu kỳ, chạy tới xum xoe, hưng phấn múa tay: – “Hỏi xem nó từ đâu tới?”

“Xì ~ cái này mà cũng hỏi. U linh đương nhiên là từ U Minh giới tới rồi.” – tên kia khinh bỉ nhìn tôi.

Tôi nghe xong liền mừng rỡ trong lòng. Tôi đương nhiên biết cung linh của tôi là từ U Minh giới tới. Phải hỏi ngu si như vậy là để thăm dò hắn. Quả nhiên hắn biết về U Minh giới.

Nội tâm tôi vui như mở cờ nhưng trên mặt vẫn giả vờ xấu hổ: – “À… cái kia, vậy hỏi xem U Minh giới là địa phương nào?”

Tên kia nghe xong thì tức muốn lệch mũi, rống lên với tôi: – “Chuyện đó không cần hỏi nó, ta có thể nói cho ngươi biết. U Minh giới là chỗ của người chết.”

“Chỗ của người chết? Ngươi không cần gạt ta, đừng cho là ta ngu ngốc nha. Ta chết hoài nè, loát một phát liền trở về điểm phục sinh, làm gì đến U Minh giới chứ.” – tôi tiếp tục giả vờ ngốc nghếch. Tôi đủ tự tin, công lực giả ngu của mình có thể gạt được thánh nhân luôn.

Quả nhiên, tên kia muốn phát điên lên, mặt mày dữ tợn: – “Chúng ta là người chơi, chết rồi đương nhiên về lại điểm phục sinh, chỉ có NPC sau khi chết mới có thể đến U Minh giới.”

“Ah ~~” – tôi giả bộ bừng tỉnh đại ngộ, trong lòng thì cười muốn rút gân.

Thấy vẻ phòng bị của tên kia với tôi đã hạ xuống mức thấp nhất. Đây chính là thời điểm để vào vấn đề chính. Thế là tôi giả bộ hưng phấn, hoa chân múa tay, hỏi tiếp: – “Vậy ngươi hỏi nó xem làm thế nào để người chơi có thể đi U Minh giới? Ta muốn đi tham quan xem nơi đó trông ra làm sao. Nói không chừng còn có thể lấy được tin tức gì đó để bán cho tờ Hồng Hoang lấy nhuận bút nha.”.

Tên kia không thèm trả lời, đáy mắt nồng đậm vẻ khinh bỉ, bắt đầu trao đổi với cung linh.

Lần này thời gian rất lâu, đến lúc tôi gần mất kiên nhẫn mới thấy hắn ngẩng đầu lên, trầm tư suy nghĩ một lát mới nói: – “Nếu ngươi muốn đi U Minh giới, có thể. Chỉ là phương pháp hơi phức tạp. Phải thu thập 100 loại huyết của yêu vật, đưa cho người dẫn đường ở đầm Hoàng Tuyền, ông ta sẽ đưa ngươi đến Huyết Trì, nhảy vào Huyết Trì chết đuối liền có thể đi U Minh giới, nhưng nghĩa là ngươi phải rớt 1 cấp, hơn nữa, không nhất định có cách để trở về.”

Tôi mơ hồ cảm thấy, khẩu khí của tên này có vẻ trầm trọng, giống như hắn không muốn tôi đi U Minh giới. Chẳng lẽ hắn cũng có nhiệm vụ ở U Minh giới? Sợ tôi hẫng tay trên hay sao? Nghĩ tới đây, tôi rất biết thời biết thế mà lắc đầu: – “Luyện một cấp không dễ dàng gì, thôi ta không đi nữa. Ngươi hỏi giúp ta một chút, kỹ năng kèm theo trên cây cung vì sao ta không thể sử dụng? Đây mới là trọng điểm nè.”

Tên kia thấy tôi bỏ ý tưởng đi U Minh giới thì âm thầm thở ra. Hắn không ngờ dáng vẻ ám mụi này đã lọt vào mắt đen của tôi. Trong lòng tôi cười lạnh, ngươi chờ đấy, nhưng ngoài mặt tôi vẫn vào dáng con ngoan trò giỏi, đợi hắn cho đáp án.

“Về kỹ năng, nó nói tư chất của ngươi không tốt, ma pháp quá ít. Cái kia chính là ma pháp công kích, phải có ma lực cực cao mới có tỷ lệ xuất hiện.”

“Ài…” – tôi giả vờ thất vọng, kỳ thật chuyện này tôi đã sớm đoán ra, hỏi ra miệng để thật giả lẫn lộn cho tên kia không phòng bị mà thôi – “Chuyện này… cám ơn ngươi.”

Tôi vừa nói vừa cầm lấy Sát Quỷ, quay đầu đi ngay. Lúc này, tôi cảm giác được Sát Quỷ trong tay tôi run lên vì phẫn nộ. Tôi rùn mình. Cung linh của tôi tức giận? Chẳng lẽ tên kia vừa rồi đã nói dối? Tôi nổi giận rồi, lập tức truyền tin cho Tiêu Dao: – “Tiêu Dao, tôi trả 1 vạn lượng, anh giúp tôi giết một người…”

Mà lúc này, pháp sư-thông linh sư Diễm Thái Tử đang nở hoa trong bụng. Thật là đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu (đi tìm mòn cả giày sắt cũng không thấy, tự nhiên chẳng tốn chút công phu nào lại có ở trong tay). Không ngờ vô duyên vô cớ hắn lại biết được phương pháp đi U Minh giới. Mặc dù Bàn Cổ thủ ấn mất đi, nhưng chỉ cần hắn đi U Minh giới, lấy tới vật kia, hắn có thể dễ dàng biết được vị trí của thủ ấn. Đến lúc đó, toàn bộ đại lục này sẽ thuộc về hắn… haha… Nghĩ đến thôi đã thấy hưng phấn. Về phần Lạc Thủy Tri Chu… hừ hừ… đến lúc đó sẽ cho ngươi nếm mùi đau khổ. Trong lòng Diễm Thái Tử oán hận nghĩ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương