Bách Luyện Thành Tiên
Quyển 5 - Chương 448: Lam Sắc Tinh Hải dị biến

Từ bên trong tỏa ra một luồng hấp lực cuồn cuộn. Tức thời hàn phong gào rít lê thương quất ra từng đợt rát mặt, thiểm điểm lập lóe chói lòa không ngừng, tiếng lôi minh nổ đoành đoành bên tai, như muốn hút tất cả mọi vật bao gồm cả tiểu hồ và tiểu sơn vào vòng xoáy.

Dị biến nổi lên khiến Lâm Hiên thầm sợ hãi. Hắn hít sâu một hơi lưu chuyển pháp lực toàn thân, nhất thời quanh thân hiện lên một tầng linh quang. Kim Thân Pháp Tướng sau lưng cũng trở nên khôi vĩ rạng rỡ.

Tuy vậy sắc mặt Lâm Hiên đã tái nhợt cắn chặt hai hàm răng. Đồng thời khu sư đủ loại pháp bảo, tuy có song anh cùng nhất đan nhưng pháp lực đã tới cực hạn.

Chỉ nghe hàng trăm còn Giao Long rống lên dữ dội thanh âm đinh tai nhức óc. Nhưng không kể Hỏa Giao hay Băng Long, tất cả đều không chút phản kháng bị hút vào trong vòng xoáy.

Chiêu số mạnh nhất của Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn bị hóa giải dễ dàng khiến sắc mặt Lâm Hiên trở nên khó coi. Cho dù là lão quái vật Ly Hợp trung kỳ cũng không có thực lực như thế. Chẳng lẽ trong này thật có ẩn dấu pháp tắc thiên địa huyền cơ gì. Nếu không phải tu sĩ Ly Hợp Kỳ thì thể không thể hiểu và phá vỡ được?

Y niệm trong đầu lưu chuyển Lâm Hiên thầm hoảng hốt, Băng Giao cùng Hỏa Long bị hút vào thì chỉ hao tổn pháp lực mà thôi, nhưng bảo vật khác tỷ như Thanh Hỏa mà bị hút vào thì hắn muốn hối cũng không kịp.

Trong đầu đau đớn như muốn nổ tung, Lâm Hiên cố gắng dụng chút thần niệm còn lại,

Vù một tiếng, đầu tiên chính là Bích Huyễn U Hỏa, Khổng Tước giương hai cánh thoát khỏi hấp lực khủng bố bay ngược trở về.

Sau đó là Thanh Hỏa cùng Tử Lan Tiên...

Cũng may cuối cùng chỉ có hai thanh phi đao phi kiếm bị hút vào bên trong.

Công kích của Ma Duyên Kiếm cùng Huyễn Nguyệt Huyền Quang Kiếm đều không hiệu quả, lóe lên một cái cũng bị vòng xoáy kia nuốt hết.

Lúc này sắc mặt hai người vô cùng khó coi. Đây dường như là một hắc động sâu không đáy.

Nhưng còn chưa hết, một đạo hắc quang ẩn hiện vô số tia thiểm điện to như cánh tay chớp lòe hồi, hấp lực càng phát ra kinh người cuốn tới hai người.

"Không ổn"

Tròng mắt Lâm Hiên co lại, lắc nhẹ thân hình thi triển Cửu Thiên Vi Bộ. Nguyệt Nhi cũng không chậm chút nào, thân hình thon thả thoáng lên biến mất tại chỗ. Đây chính là Phong Độn thuật, một bí thuật trong Tu La Chân Giải mà nàng mới học được, sự huyền diệu của nó không hề thua kém thuấn di.

Chỉ thấy ánh sáng xanh lóe lên, cách vài chục trượng thân ảnh hai người quỷ dị hiển hiện nhưng hấp lực vẫn vô cùng cường đại. Lúc này Lâm Hiên đã đem Cửu Thiên Linh Thuẫn phát ra. Mà vòng bảo hộ Nguyệt Nhi nhìn rất kỳ lạ, bao gồm hắc bạch nhị sắc mà bên trên còn có một Thái Cực đồ không ngừng xoay tròn biến hóa.

"Thiếu gia. Chúng ta nên làm sao? " Thanh âm tiểu nha đầu có chút lo lắng còn sắc mặt Lâm Hiên thì âm tình bất định.

Nếu là nơi khác đánh không lại thì tam thập lục sách tẩu vi thượng sách, nhưng Tụ linh không gian này quá nhỏ, muốn trốn cũng không được. Lâm Hiên khẽ thân hình khẽ động, đã hiện ra trước người Nguyệt Nhi.

"Thiếu gia."

Nguyệt Nhi cảm động nhưng tự nhiên nhìn ra pháp lực của hắn đã gần cạn kiệt, gót sen khẽ chuyển đã sóng vai đứng cùng nhau.

"Thiếu gia. Lần này ta tới bảo vệ chàng."

Câu nói quen thuộc này chính Vô Định Hà tiểu nha đầu từng nói một lần, khi đó nàng từng ngăn cơn sóng dữ, diệt sát mấy Ly Hợp Kỳ tu tiên giả.

Thế gian chuyển dời mà câu nói vẫn vẹn toàn tâm ý khiến Lâm Hiên cảm động không thôi.

"Được. Có chết cũng làm đôi uyên ương đồng mệnh."

Lâm Hiên hít vào một hơi duỗi tay đem vạn niên linh nhũ lấy ra. Chỉ tiếc vật này chỉ có bổ đầy pháp lực mà không chút tác dụng với thần thức.

Nhưng đúng lúc này dị biến nổi lên, ma vụ khủng khiếp đang tàn phá đột ngột biến mất.

"Phù.. "

Lâm Hiên trừng lớn hai mắt, cơ hồ cho là mình đã nhìn lầm còn vẻ mặt Nguyệt Nhi thì trở nên mừng rỡ vô cùng.

Điều này khiến người kinh ngạc. Chỉ có thể nói Tụ Linh không gian này vô cùng cổ quái. Nhưng lúc này đã biến nguy thành an.

Đột nhiên trước mắt Lâm Hiên là một khoảng tối sầm. Vừa rồi thi triển Tiểu La Yêu Pháp Tướng, đồng thời sử dụng nhiều pháp bảo uy lực cự đại khiến thân thể hắn đã tới mức cực hạn. Nguy cơ đã qua, tâm thức cũng tự là lỏng nên lập tức ngã xuống mê man.

"Hiên...chàng làm sao vậy? "

Nguyệt Nhi vô cùng hoảng hốt vội vươn tay ngọc ôm lấy hắn. Nhìn thấy sắc mặt trắng bệch không còn chút sinh khí của thiếu gia, tiểu nha đầu đau lòng vô cùng. Vội lấy Vạn Niên Linh Nhũ rót vào miệng hắn.

"Mát quá… " thanh âm trầm thấp từ yết hầu Lâm Hiên phát ra nhưng không có dấu hiệu tỉnh lại.

Nguyệt Nhi thở ra. Sau khi trấn định lại thì kiểm tra thân thể hắn một chút. Trong đan điền khí hải ngoại trừ pháp lực khô kiệt thì không còn gì bất thường, nghỉ ngơi cho tốt là có thể khôi phục nguyên khí. Nguyệt Nhi ôm hắn vào ngực, hóa thành một đạo kinh hồng bay vào động phủ…

Không biết bao lâu Lâm Hiên khôi phục ý thức. Mở mắt ra phát hiện mình đang trong tĩnh thất. Chỉ cảm thấy đầu đau nặng trĩu, toàn thân đau đớn khó cử động, như là phàm nhân bệnh nặng mới khỏi.

Lâm Hiên thở dài, thi triển Tiểu La Yêu Pháp Tướng uy lực vô cùng khủng khiếp nhưng hậu quả là mất đi tâm thức, nếu như vậy chẳng phải là mặc người chém giết sao?

Sau này không phải vạn bất đắc dĩ tuyệt không thể sử dụng chiêu này!

Đã nghe thanh âm mềm mại truyền vào tai: "Thiếu gia đã tỉnh, người cảm giác như thế nào " Từ khi Lâm Hiên hôn mê thì Nguyệt Nhi một tấc cũng không rời hắn.

"Ta không sao. Nguyệt Nhi. Ta hôn mê mất mấy ngày?"

"Một ngày đêm"

Lâm Hiên gật đầu, sau đó thi triển Nội Thị Thuật kiểm tra thân thể.

Không ngờ pháp lực trong đan điền cùng kỳ kinh bát mạch đã tràn đầy. Lâm Hiên tuy kinh ngạc nhưng liền đoán là Nguyệt Nhi cho hắn uống Vạn Niên Linh Nhũ.

Có điều thần thức vẫn chưa hồi phục bao nhiêu. Thân là Nguyên Anh hậu kỳ tu tiên giả mà cảm giác vô lực thế này.

Khóe miệng lộ vẻ tự giễu, hắn tiếp tục kiểm tra. Chỉ thấy Lam Sắc Tinh Hải mỹ lệ vẫn đang chậm rãi xoay tròn trong đan điền. Nhìn đến nó thì Lâm Hiên thở dài, đột nhiên tròng mắt co lại, lộ ra một tia dị quang.

"Đây là cái gì?" Ban đầu Lâm Hiên còn cho là mình hoa mắt, nhưng nhìn kỹ thì phát hiện có mấy điểm sáng màu bạc.

Không sai, chỉ là chúng ở sâu tận trong tinh hải mà số lượng không nhiều lắm.

Chẳng lẽ là… Mới nghĩ đến đây tâm tình hắn trở nên hưng phấn. Mấy trăm năm qua Tinh hải chỉ có lam quang chứ chưa hề có ngân quang này.

Điều này có nghĩa gì, Lam sắc Tinh sải có dị biến?

Dù là thế thì biến hóa này tốt hay xấu còn rất khó nói. Phải chờ sau khi hồi phục mới có thể kiếm chứng.

"Thiếu gia, người vẫn khỏe chứ?" Thanh âm quan tâm của Nguyệt Nhi truyền vào tai.

"Nàng an tâm. Ta không sao. Nguyệt Nhi, nàng cũng mệt mỏi rồi, cũng nên nghỉ một chút." Lâm Hiên vuốt khẽ mái tóc mượt như nhung của tiểu nha đầu.

"Ta không thấy mệt" Nguyệt Nhi vẫn ngồi bên cạnh như có vô vàn điều muốn nói:"Được ở cùng chàng là ta…".

"Được rồi "

Lâm Hiên cười cười duỗi tay vào bên hông. Một cái bình ngọc hiện ra trước người, hắn đem đan dược bên trong trút vào miệng.

Thỉnh thoảng hắn vẫn luyện chế một số đan dược kỳ lạ quý hiếm. Như Đại La đan này có hiệu quả khôi phục thần niệm.

Lâm Hiên khoanh chân đả tọa luyện hóa dược lực. Rất nhanh trong đan điền có cảm giác ấm áp dễ chịu sau đó theo kinh mạch chảy về thức hải.

Nguyệt Nhi vẫn lẳng lặng ngồi một bên. Theo thời gian thấy sắc mặt Lâm Hiên hồng nhuận dần, tiểu nha đầu không khỏi thở phào.

Dược lực của Đại La Đan dù rất tốt nhưng thần thức Lâm Hiên hao tổn quá nghiêm trọng. Sau hơn một ngày đả tọa hắn mới mở hai mắt.

Khí sắc dù chưa hoàn toàn khôi phục nhưng thần thái đã không có đáng ngại.

"Phù." Nguyệt Nhi thở phào, trên mặt lộ vui vẻ.

Lâm Hiên nhìn thoáng qua thiếu nữ thân thương, nỗi yêu thương trong đáy mắt không thể che dấu.

"Nguyệt Nhi, ta đã không việc gì rồi, nàng không cần phải lo nữa, hãy nghỉ ngơi thật tốt."

"Nhưng…"

"Yên tâm, ta đã bao giờ gạt nàng chưa?"

Nguyệt Nhi đành gật đầu, quả thực đúng là hắn chưa bao giờ nói dối nàng. Tiểu nha đầu ngoan ngoãn lui đi.

Nhìn thân ảnh của nàng khuất dần, hắn vươn vai hoạt động thân thể một chút rồi ngủ tiếp một giấc.

Ngày hôm sau khi thần thanh khí sảng, Lâm Hiên đi tới phòng luyện công. Kéo bồ đoàn khoanh chân mà ngồi thi triển Nội Thị Thuật.

Chỉ thấy trong đan điền khí hải, Lam Sắc Tinh Hải đang chậm rãi xoay tròn. Ở sâu trong Tinh hải quả nhiên có khoảng bảy tám điểm sáng ngân sắc chậm rãi trôi nổi.

Đúng là hôm qua không nhìn lầm, nhưng tại sao quang điểm lại biến thành ngân sắc? Lâm Hiên dụng thần niệm điều động mấy ngân sắc quang điểm kia theo kinh mạch chảy vào phía trong lòng bàn tay.

Tay trái lật một cái, trong tay đã một khối phế đan. Đương nhiên đây không phải Bách Thảo Đan trân quý mà chỉ là một viên Tẩy Tủy Đan dùng thử nghiệm.

Thấy hiệu quả chiết xuất của ngân quang so với lam quang đúng là một trời một vực, Lâm Hiên không khỏi vừa mừng vừa sợ.

Tuy vậy số lượng quá ít hiện chưa có khả năng tinh chế Bách Thảo Đan.

Có điều phát hiện này khiến tâm tình của Lâm Hiên đã tốt lên rất nhiều, trải qua khó khăn rốt cuộc đã có hy vọng.

Chỉ mong suy đoán không lầm, lam sắc quang điểm phát sinh biến dị là do tu luyện Tiểu La Yêu Pháp Tướng.

Thời gian qua mau, thoáng một cái lại là mười năm.

"Thiếu gia, lúc này có thể thành công sao?" Thanh âm mượt mà của Nguyệt Nhi truyền vào tai.

"Yên tâm, ta chắc chắc số lượng ngân sắc quang điểm lần này tuyệt đối là đủ."

Lâm Hiên khoanh chân ngồi, trên mặt không lộ hỉ nộ.

Hai năm trước hắn đã thử tinh chế một viên phế đan Bách Thảo Đan nhưng vì số lượng ngân sắc quang điểm không đủ nên thất bại, rút kinh nghiệm lần này thi triển Nội Thị Thuật, cẩn thận đếm số lượng quang điểm đã hơn hai ngàn.

Lâm Hiên duỗi tay vỗ, một cái bình ngọc bay vút ra. Đổ ra một viên đan hoàn đen thùi cỡ viên ngọc trai trong lòng bàn tay.

Đan hoàn không có vẻ gì đáng chú ý nhưng trên mặt hắn lại lộ vẻ quý trọng vô cùng, một khi tinh chế thành công phế đan này. Không chỉ hắn cùng Nguyệt Nhi thêm phần nắm chắc khi tiến giai Ly Hợp, mà khi ra bên ngoài nó cũng chính là bảo vật vô giá.

Ý niệm lưu chuyển trong đầu, ánh mắt Lâm Hiên càng trở nên nóng bỏng.

Sau đó hắn hít một hơi thật sâu nén tâm tình kích động, bình tâm tĩnh khí dụng thần niệm thao túng Lam Sắc Tinh Hải.

Vô số quang điểm sáng chói theo kinh mạch chảy về trong lòng bàn tay...

Lâm Hiên đồng thời điều động thêm cả lam quang phối hợp, như vậy hiệu quả sẽ tốt hơn.

Việc điều động quang điểm đã vô cùng thành thục, tâm lý cũng có phần nắm chắc nhưng hắn cẩn thận từng ly từng tí.

Bách Thảo Đan quý hiếm quá sức tưởng tượng, mỗi lần tinh chế thất bại là hao tốn không biết bao nhiêu thiên tài địa bảo.

Đem ngân sắc quang điểm tiến nhập bên trong phế đan, đem tạp chất sơ bộ tách ra là khó khăn nhất. Ngay sau đó những lam sắc quang điểm cũng vào hỗ trợ…

Hai canh giờ sau một viên linh đan tuyết như trắng hiện ra trước mắt.

Màu sắc hương vị giống hệt miêu tả trong ngọc giản, tự nhiên là thành phẩm Bách Thảo Đan.

Nhìn nó trong tay, nhất thời Lâm Hiên cảm khái vô vàn, để có được bảo vật này hắn trải trải qua gian nan khó khăn cùng vận khí cực tốt, trước sau mất mấy chục năm mới có được.

"Thiếu gia! Người đã thành công thật sao!" Thanh âm sung sướng của Nguyệt Nhi truyền vào tai, trên mặt tiểu nha đầu lộ vẻ mừng rỡ vô hạn.

Lâm Hiên không trả lời mà vui mừng đưa viên linh đan sang cho Nguyệt Nhi.

Sau một hồi đùa giỡn cùng tiểu nha đầu, hắn trở lại tĩnh thất ngủ vùi. Ngân sắc quang điểm còn thừa không bao nhiêu nhưng chỉ cần nghỉ ngơi là sẽ khôi phục.

Sáng hôm sau tỉnh lại, hắn thi triển Nội Thị Thuật thì thấy quang điểm quả nhiên khôi phục. Lâm Hiên lại lấy ra một viên phế đan bắt đầu tinh chế.

Cứ như vậy hao tốn nửa tuần trăng, toàn bộ phế đan đã chuyển thành thành phẩm.

Tổng cộng mười lăm viên!

Kế tiếp không thể diễn tả nỗi vui mừng sung sướng nhưng đồng thời cũng là lo lắng khắc khoải hồi hộp.

Thời khắc vô cùng quan trọng mà Lâm Hiên đã chờ thật lâu đã đến.

Nghỉ ngơi chay gội hai ba ngày gì đó, hắn đem toàn bộ tinh khí thần khôi phục đến trạng thái đỉnh phong chuẩn bị trùng kích Ly Hợp. Đây chính là cảnh giới đứng đầu Nhân giới. Với tâm cơ âm trầm của Lâm Hiên mà trong lòng cũng nổi sóng cuộn dạt dào.

Ngược lại thái độ của Nguyệt Nhi thì bình thản hơn, có lẽ do kiếp trước của nàng là Tu La Vương có tu vị ngang với chân tiên. Tiến giai Ly Hợp đối với nàng cũng không phải là việc nghiêm trọng lắm.

Thanh âm ầm ầm truyền ra, phòng luyện công đã đóng cửa.

Chung quanh lập tức trở nên mờ tỏ nhưng không chút ảnh hưởng tới tầm mắt của Lâm Hiên.

Hắn kéo bồ đoàn khoanh chân ngồi, bình khí ngưng thần khoảng nửa canh giờ. Sau đó lấy ra một viên đan dược trắng như tuyết, mùi hương dạt dào nuốt vào miệng.

Hai tay đặt ngang gối, bắt đầu đả tọa luyện hóa dược lực.

Nửa canh giờ sau một cỗ nhiệt lực xuất hiện ở đan điền, sau đó theo kinh mạch chảy về phía tứ chi bách hải.

Lâm Hiên có thể tu đến cảnh giới này thì số lượng ăn đan dược dùng nhiều vô vàn, đừng nói tu tiên giả khác mà chỉ sợ Vọng Đình Lâu cũng thúc ngựa theo không kịp.

Tình huống vô cùng quen thuộc. Trên mặt vô kinh vô hỉ, Lâm Hiên bắt đầu nhờ vào dược lực dịch kinh tẩy tủy, chuẩn bị trùng kích bình cảnh.

Lúc đầu thuận lợi, nhiệt lực ấm áp chảy qua tứ chi bách hài khiến toàn thân thư thái vô cùng, nhưng chừng một tuần trà đột nhiên chuyển thành nỗi thống khổ vô tận, như rơi vào trong mười tám tầng địa ngục.

Lâm Hiên nghiến răng chịu đựng, liều mạng tiếp tục hấp thu dược lực. Bách Thảo Đan bao hàm các thiên địa linh vật, dược tính tự nhiên bá đạo vô cùng. Thân thể đau đến phát run nhưng hắn vẫn không từ bỏ.

Oành! Dường như có tiếng sấm nổ rền vang bên tai. Cảnh vật trước mắt tan biến như bong bóng, thay vào đó là một tòa quỳnh lâu ngọc vũ mờ ảo mỹ lệ trong làn sương mỏng, dưới chân là mây trắng cuồn cuộn, khắp nơi là tiên cầm bay múa, giai nhân tuyệt sắc đang đờn ca vũ lệ.

Hai tay Lâm Hiên nắm chặt, liền kinh ngạc phát hiện thực lực của hắn dường như có thể hủy thiên diệt địa. Cảm giác linh áp của Nguyên Anh, Ly Hợp chẳng qua đều như con kiến hôi.

Có thể không chế hết thảy mọi vật, thật vô cùng thống khoái!

Lâm Hiên kinh ngạc nhìn tay mình, trắng nõn mềm mại nhưng bên trong ẩn chứa thực lực có thể thay đổi pháp tắc thiên địa.

Ở phía xa vô số tu tiên giả phủ phục, trong này không thiếu Độ Kiếp kỳ cao thủ. Không ngờ những kẻ tồn tại cao nhất của Linh giới, khi đối mặt hắn đều kính cẩn nghe theo như cừu non.

Chỉnh là đỉnh cao của mọi đỉnh cao, cảnh giới chí cao vô thượng!

Hết thảy đang mỹ lệ thì đột nhiên âm phong nổi lên bốn phía, phải tới hàng trăm vạn yêu quỷ hiện ra trong tầm mắt.

Có tên to lớn giống như một ngọn núi, cũng có như tên như một khối cầu thịt có gai tua tủa. Vô vàn khô lâu hung ác, quỷ nữ tóc tai bù xù. Nhưng thủ lĩnh của đám lệ quỷ này lại là một thiếu nữ đẹp đến độ không thể dùng ngôn ngữ hình dung.

Cái gì mà hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn, khuynh quốc khuynh thành đều không thể miêu tả nổi vẻ mỹ lệ của nàng. Chỉ có thể dùng một lời: Diễm tuyệt tam giới!

Có điều giơ tay nhấc chân của nàng lại khiến vô số tu sĩ Linh giới tan thành tro bụi.

Độ Kiếp kỳ cao thủ dưới tay nàng bất quá chỉ chống được hai hiệp.

Nhìn người không thể nhìn bề ngoài, nước biển không thể đo bằng đấu. Trong mắt Lâm Hiên lóe lên vẻ kinh ngạc, thiếu nữ kia mang cho hắn cảm giác vô cùng quen thuộc.

"A!" Một tiếng kêu thê lương vang vọng trong tâm thức…

Chỉ thấy trong thạch thất Lâm Hiên đang lấy tay ôm đầu, ngũ quan vặn vẹo. Sự thống khổ ở Luyện Tâm Đường hắn cũng cắn răng chịu được nhưng lúc này đang lăn lộn trên mặt đất không ngừng.

Không biết qua bao nhiêu thời gian, Lâm Hiên mới ngừng dãy dụa nhưng sắc mặt vẫn trắng bệch, toàn thân tràn đầy mồ hôi lạnh.

Hắn chống tay chậm rãi ngồi dậy.

"Nguy hiểm thật."

Lâm Hiên thở ra một ngụm trọc khí, trên mặt còn vương nỗi sợ hãi, ký ức kia vẫn còn rõ mồn một trong đầu.

Trong tiên cảnh đó hắn có tiên lực. Trăm vạn quỷ vật đến từ Âm ti địa phủ, còn thiếu nữ diễm tuyệt tam giới đương nhiên là Tu La vương.

Chẳng lẽ đây là một phần ký ức chuyển thế? Điều này thật vô cùng vớ vẩn. Kiếp trước nếu hắn là tiên nhân, thì sao kiếp này tư chất lại kém cỏi đến thế.

Có thể giải thích chính là tâm ma, ban nãy đều là ảo giác. Ma sinh do tâm, vì Nguyệt Nhi mà hắn không ngại đối đầu cùng thần phật.

Dù vạn kiếp bất phục không hối hận nhưng không có nghĩa là Lâm Hiên không chịu áp lực cùng sợ hãi.

Hắn chỉ là một tu tiên giả nhỏ nhoi, tương lai sẽ bị chân tiên đuổi giết. Tuy hắn không biểu lộ ra ngoài nhưng đã hình thành tâm ma. Với tâm trí cứng cỏi bình thường không sao nhưng khi trùng kích Ly Hợp đã bị tẩu hỏa nhập ma.

Thoáng chốc hắn như biến thành chân tiên về trường đại chiến kinh thiên trăm vạn năm trước của Linh giới cùng Âm ti giới.

Nếu không phải thời khắc cuối còn một kiện bảo vật thì Lâm Hiên không tưởng tượng nổi sự bị thảm lúc này.

Hắn duỗi tay vỗ bên hông, một kiện bảo vật hình ngọc tỷ tỏa ra kim quang óng ánh, mặt ngoài có khắc mấy con Giao Long vô cùng sống động hiện ra.

Ngũ Long Tỷ!

Khi tâm thần chuẩn bị thất thủ thì không ngờ từ Ngũ Long Tỷ truyền ra một cỗ hàn ý lạnh như băng khiến Lâm Hiên minh bạch trước mắt chỉ là ảo giác, thoát khỏi sự khống chế của tâm ma. Nếu không chắc chắn là tiên lộ của hắn sẽ dừng ở đây.

Lúc này Lâm Hiên đã có thể cử động thân thể. Khẽ than nhẹ một tiếng, lần trùng kích Ly Hợp này thất bại triệt để.

Có Bách Thảo Đan đã không dễ, muốn nhờ nó tiến giai còn khó lên trời a!

Đột nhiên sắc mặt Lâm Hiên cuồng biến, không biết Nguyệt Nhi ra sao? Tiểu nha đầu cũng phải đối phó tâm ma chăng?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương