Bạch Bào Tổng Quản
-
Chương 21: Mất tích
- Tránh được rồi chứ?
Triệu Dĩnh hỏi nhỏ.
Sở Ly khẽ gật đầu:
- Nói chung là tránh được rồi, quy mô lớn quá!
- Vì chúng ta sao?
- Đúng.
Triệu Dĩnh nhíu mày, nói:
- Chúng ta đi lâu vậy mới trở về, chúng vẫn cứ canh chừng như vậy sao?
Nàng thầm giật mình, đã một tháng trôi qua, chúng rất có thể đã canh giữ suốt một tháng, phòng bị nghiêm ngặt như vậy không thể nào là một đám ô hợp có thể thực hiện, chắc đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc.
Mãnh Hổ trại chẳng qua là một sơn trại bình thường, có thể làm tới mức này rõ ràng chúng đã rất phẫn nộ, không thể không giết hai người bọn họ.
Sở Ly trầm ngâm nói:
- Trong số những người chúng ta giết, có thể có nhân vật quan trọng.
- Vậy sao…
Triệu Dĩnh hoảng hốt, nói nhỏ:
- Có khi nào là thiếu trại chủ gì đó không?
- Rất có thể.
Sở Ly mỉm cười.
Hắn cảm giác rằng, có thể thân phận của ba gã trọc đầu kia có chút vấn đề, bị mình đánh lén mất mạng, hình như có tên được gọi là Thập gia, lẽ nào là thủ lĩnh đứng hàng thứ mười trong trại? Nếu vậy thì thật thú vị.
- Đám người này thật đáng ghét!
Triệu Dĩnh giận dữ nói:
- Chết không đáng tiếc, về phủ muội sẽ bẩm báo lên trên, mời người trong phủ đi tiêu diệt đám cặn bã này!
Mãnh Hổ trại không biết đã chà đạp bao nhiêu cô gái, giết không biết bao nhiêu người, tiếp tục để mặc cho chúng tiêu dao tự tại thì đúng là ông trời không có mắt.
- Nhiệm vụ lần này của chúng ta là tuyệt đối bí mật.
- … Đáng hận!
- Chăm chỉ luyện công, đợi khi nào võ công của muội lợi hại sẽ có thể tiêu diệt trại này!
- Vậy phải đợi tới chừng nào chứ!
Triệu Dĩnh không cam tâm nói:
- Cho dù muội có luyện tới Tiên Thiên, trong Mãnh Hổ trại cũng có Tiên Thiên cao thủ!
Sở Ly nói:
- Sẽ có cách cả thôi.
Triệu Dĩnh trừng mắt nhìn hắn, nhíu mày trầm tư, nghĩ cách làm thế nào để tiêu diệt Mãnh Hổ trại.
Nghỉ ngơi một lát, đột nhiên nàng mắc đi vệ sinh, liền ngượng ngùng nhìn Sở Ly.
Sở Ly đang thi triển Đại Viên Kính Trí quan sát ba dặm xung quanh xem có động tĩnh gì không, nhưng việc này chỉ là tạm thời, hắn nghĩ Mãnh Hổ trại không chỉ mai phục ở một chỗ, chắc chắn sẽ có tầng tầng lớp lớp cạm bẫy, không thể lơ là.
Triệu Dĩnh lại liếc nhìn Sở Ly. Sở Ly thấy lạ, quay đầu nhìn nàng ta.
Triệu Dĩnh đỏ mặt sượng sùng, ngượng ngập, nói khẽ:
- Muội đi một lát.
Sở Ly sững người, lập tức hiểu ra, nói nhỏ:
- Đừng đi quá xa, không được sơ suất.
- Được.
Triệu Dĩnh gật đầu, chạy như đang trốn chạy. Nàng biết Sở Ly công lực thâm hậu, cách quá gần sẽ bị nghe thấy, như vậy xấu hổ lắm, thế là nàng chạy ra xa hơn một chút.
Sở Ly đành phải thu lại Đại Viên Kính Trí, nếu không sẽ có phần bỉ ổi.
Một lát sau, Sở Ly nhíu mày, lẽ nào là đi nặng?
Hắn cố kìm nén lo lắng, không dùng Đại Viên Kính Trí, lại thêm một lúc nữa, thực sự không thể nhẫn nại thêm, hắn mở Đại Viên Kính Trí, trong vòng ba dặm không thấy bóng dáng Triệu Dĩnh đâu.
Lòng hắn trùng xuống, vội vàng đứng dậy. Đại Viên Kính Trí cẩn thận men theo dấu chân của Triệu Dĩnh đi về phía trước, hắn nhanh chóng tới dưới một gốc cây, ở đó có thêm dấu chân thoáng ẩn thoáng hiện của một người nữa, nếu là thị lực của người thường chắc sẽ không nhìn thấy, nhưng không thể qua mắt được Đại Viên Kính Trí.
Sở Ly suy đoán, người này khinh công tuyệt đỉnh, nội công vô cùng tinh thâm, tuyệt đối là Tiên Thiên cao thủ!
Việc này quá trùng hợp!
Tiên Thiên cao thủ này chắc vừa đuổi tới, nếu không sớm đã bị Đại Viên Kính Trí phát hiện ra rồi, vừa đúng lúc mình không dùng Đại Viên Kính Trí thì hắn xuất hiện bắt mất Triệu Dĩnh.
Hắn hít một hơi thật sâu, nổi giận đùng đùng, vô cùng lo lắng nhưng được Đại Viên Kính Trí kìm nén, việc quan trọng lúc này là cứu Triệu Dĩnh ra, nếu không không biết sẽ xảy ra chuyện gì, nghĩ tới cảnh tượng đáng sợ một mình nàng lọt vào tay Mãnh Hổ trại, lòng hắn lại nóng như lửa đốt. Tuy nóng lòng nhưng đầu óc hắn vẫn vô cùng tỉnh táo.
Hắn thi triển Đại Viên Kính Trí, đuổi theo dấu chân đi về phía trước, đối phương khinh công tuyệt đỉnh, cho dù mang theo Triệu Dĩnh nhưng dấu chân vẫn rất mờ nhạt, hắn cần dùng tới Đại Viên Kính Trí mới có thể nhìn rõ, đuổi theo.
Tốc độ của hắn nhanh như chớp, vậy mà vẫn không đuổi kịp, bị bỏ lại rất xa. Sở Ly thầm thở dài, xem ra đành phải xông vào Mãnh Hổ trại.
Hắn không dám chắc chắn thành công, nhưng với tình hình này, không thể đi gọi cứu viện, chỉ có thể một mình xông vào, Triệu Dĩnh không thể đợi thêm một phút giây nào, tránh xảy ra sự việc đáng tiếc phải hối hận cả đời.
Đuổi theo suốt mười mấy dặm, mặt hắn hơi biến sắc, phía trước xuất hiện một đám người chặn đường, hai bên là vách núi, chỉ có thể xông qua, không còn đường nào khác.
Hai mươi bốn tên, tên nào tên nấy đều cầm trường đao, vẻ mặt hung hãn, sát khí ẩn hiện, Sở Ly vừa nhìn qua là biết chúng đều là những kẻ từng giết người, trong tay không chỉ có một mạng người, Mãnh Hổ trại này không biết đã hại chết bao nhiêu người!
- Tiểu tử, đứng lại!
Một gã bước lên trước, cầm đao chỉ vào Sở Ly.
Hai ba tên còn lại xách đao xông lên.
Sở Ly nhíu mày, dưới Đại Viên Kính Trí, những điều chúng suy nghĩ đều không thể che giấu, hạ quyết tâm thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, cho dù có phải là Sở Ly hay không chỉ cần nhìn thấy nam nữ cầm binh khí là sẽ giết!
Vẻ mặt hắn sa sầm, lửa giận nổi lên, trong một tháng nay không biết có bao nhiêu người bị giết, ta không giết người nhưng người vì ta mà chết, tội của mình quá lớn rồi. Lửa giận hóa thành sát ý, hắn rút kiếm, thân nhanh như cắt, lao vào đám đông giống như quỷ mị.
Kiếm sắc chớp nhoáng, ánh sáng lóe lên lại có một tên ngã xuống, chỉ trong chớp mắt. Hai mươi bốn tên nằm la liệt trên mặt đất ôm cổ họng giãy giụa, máu tươi phun ra ngấm xuống bùn đất trở thành màu đỏ sẫm, phát ra mùi tanh nồng nặc. Sở Ly lắc nhẹ trường kiếm, lấy vạt áo của một tên lau sạch thân kiếm, rồi lại rùng mình, hất văng mùi máu tanh trên quần áo, sau đó tiếp tục vội vã lên đường.
Hai mươi bốn tên này võ công không tầm thường, nhưng tất cả đều là dưới Tiên Thiên, ở trước mặt hắn chẳng khác nào là tấm bia, bị hắn chém như chém dưa.
Hắn chỉ thấy rất thoải mái, không hề có chút thương tình, thân hình lướt nhanh đuổi theo sau vết chân.
Lại đuổi tiếp mười dặm, tới trước một cái đình nhỏ, cái đình đã tróc sơn, tồi tàn, đầy dấu vết gió mưa.
Trong đình có một người đàn ông trung niên mặc áo xanh đứng chắp tay sau lưng, gương mặt trắng trẻo, áo xanh phiêu dật, phong thái bất phàm.
Thân hình Sở Ly lướt nhẹ vào trong, đưa mắt nhìn người đàn ông trung niên áo xanh, rồi lại nhìn xuống chân gã ta, nhíu mày nhìn gã:
- Các hạ ở đây đợi ta?
Trung niên áo xanh vuốt râu mỉm cười:
- Ngươi là tình nhân của tiểu nương tử kia?
Hắn có cái mũi cao, mặt mày tuấn tú, sáng sủa hơn người, khi mỉm cười rất rạng rỡ, khiến người khác dễ có thiện cảm.
Sở Ly lạnh lùng nói:
- Các hạ là người của Mãnh Hổ sơn?
- Đứng hàng thứ năm.
Trung niên áo xanh mỉm cười nói:
- Vẫn chưa thỉnh giáo quý tính đại danh của tiểu huynh đệ, yên tâm, tiểu nương tử không có nguy hiểm gì, bọn ta chỉ mời nàng ta lên núi làm khách, không làm tổn thương tới nàng ta.
- Đứng thứ năm…
Sở Ly nói:
- Không biết trong trại có bao nhiêu thủ lĩnh?
- Có mười huynh đệ.
Trung niên áo xanh cảm thán:
- Lão thập bất tài, bị các người giết rồi, mấy năm gần đây hắn không biết tiến thủ, không thể đặt chân vào Tiên Thiên, bị giết cũng là tự chuốc lấy!
Sở Ly lạnh lùng nhìn gã.
Trung niên áo xanh vuốt râu than thở:
- Nhưng dù sao cũng là huynh đệ với nhau, thù sát thân của hắn cần phải báo, vì thế bọn ta đành phải ra tay, tiểu huynh đệ chắc cũng có thể hiểu chứ?
Sở Ly lạnh lùng nói:
- Vì thế các ngươi lạm sát người vô tội?
- Ha ha…
Trung niên áo xanh lắc đầu cười nói:
- Thiên địa bất nhân, người sống trên đời này có ai thực sự là vô tội?
- Ngươi nói như vậy không sợ sẽ khiến nhiều người tức giận, sẽ bị đàn áp sao?
Sở Ly hiếu kì nhìn gã.
Trung niên áo xanh lắc đầu bật cười:
- Bọn ta sợ gì chứ, kẻ nào dám đánh lên Mãnh Hổ trại?
- Khẩu khí thật lớn!
Sở Ly cười nhạt.
Trung niên áo xanh nheo mắt nhìn hắn:
- Ngươi là một vị tuấn kiệt, không biết là môn hạ của ai?
- Nói ra sợ ngươi sẽ khiếp sợ.
- Ha ha…
Trung niên áo xanh vuốt râu cười lớn, lắc đầu nói:
- Vậy thì càng phải giữ các ngươi lại, chi bằng gia nhập Mãnh Hổ trại bọn ta, thế nào?
Sở Ly lắc đầu.
Trung niên áo xanh vuốt nhẹ râu, mỉm cười nói:
- Mãnh Hổ trại bọn ta rất tự do, thoải mái hơn nhiều so với ở môn phái, hơn nữa lại có nhiều Tiên Thiên cao thủ, bình thường có thể tỉ thí võ công, tiêu dao tự tại, hơn cả thần tiên.
- Mãnh Hổ trại các ngươi có mấy Tiên Thiên cao thủ?
- Chín!
Sở Ly dùng Đại Viên Kính Trí quan sát, biết hắn nói dối, Mãnh Hổ trại tổng cộng có mười hai Tiên Thiên cao thủ, gã đứng thứ mười chưa đạt tới cảnh giới Tiên Thiên là vì luyện công tẩu hỏa nhập ma, phế mất võ công, phải luyện lại từ đầu, mười hai người còn lại đều là Tiên Thiên cao thủ.
Mãnh Hổ trại có luật lệ, chỉ cần đạt tới Tiên Thiên là có thể trở thành thủ lĩnh.
- Chín Tiên Thiên cao thủ đã có thể hoành hành ngang ngược?
Sở Ly lắc đầu.
- Tự chuốc diệt vong thôi!... Rốt cuộc các ngươi nhốt sư muội của ta ở đâu?
- Trong trại.
Trung niên áo xanh mỉm cười nói:
- Chỉ cần tiểu huynh đệ có thể xông vào trại, bọn ta sẽ thả các ngươi đi, rất công bằng đúng không?
Sở Ly nhíu mày, hắn nói nửa đùa nửa thật, Triệu Dĩnh đúng là đã bị bắt tới Mãnh Hổ trại, nhưng chắc chắn không thể thả nàng ta, chúng muốn giết mình, giữ Triệu Dĩnh lại, trở thành món đồ chơi của chúng.
Sở Ly nhìn hắn:
- Nói vậy là đầu tiên phải vượt qua ải của ngươi?
- Đương nhiên.
Trung niên áo xanh vuốt râu mỉm cười, nói:
- Không qua được ải của ta thì đừng mong vào trại, tiểu huynh đệ, ta thấy ngươi tuổi trẻ, thực lực không tồi, thực sự không muốn gia nhập với bọn ta sao?
Sở Ly rút trường kiếm, bình tĩnh nhìn gã:
- Tới đi.
- Ôi… đáng tiếc!
Trung niên áo xanh lắc đầu thở dài, vẻ mặt vô cùng tiếc nuối.
Sở Ly phát động tầng ba Bích Hải Vô Lượng công, lao tới trước mặt gã, mũi kiếm đâm thẳng vào ngực hắn, sau đó nhanh chóng rút kiếm, lướt qua cổ hắn.
- Keng…
Tiếng kim loại va vào nhau, kiếm của trung niên áo xanh chặn trước cổ họng, trừng mắt nhìn Sở Ly kinh ngạc.
Kiếm thế của Sở Ly không dừng lại, tiếp tục đâm tới.
Trung niên áo xanh vung kiếm lên, động tác đột nhiên chững lại, trừng mắt nhìn trường kiếm đâm vào cổ họng mình, rút kiếm, máu phun mạnh ra, gã muốn nói gì đó nhưng không nói lên lời.
Gã chửi thầm tên bỉ ổi, dám đánh lén.
Một luồng nội lực kì quái chui vào trong cơ thể gã, đảo loạn sự vận chuyển của nội lực, chỉ nhiễu loạn một lát, thân hắn cứng đờ, không thể tránh được trường kiếm!
Sở Ly rút kiếm lùi lại đằng sau, lặng nhìn trung niên áo xanh, lạnh lùng nói:
- Yên tâm đi, các huynh đệ của ngươi sẽ lên đường cùng ngươi!
- Hự hự…
Trung niên áo xanh khó nhọc giơ ngón tay lên, người nghiêng dần, cuối cùng “rầm” một tiếng ngã xuống đất, người không ngừng co giật, máu chảy lênh láng, một lát sau đã nhuộm đỏ trên đất.
Sở Ly hít một hơi thật sâu, quay người rời khỏi cái đình, Khô Vinh kinh quả nhiên uy lực lợi hại!
Triệu Dĩnh hỏi nhỏ.
Sở Ly khẽ gật đầu:
- Nói chung là tránh được rồi, quy mô lớn quá!
- Vì chúng ta sao?
- Đúng.
Triệu Dĩnh nhíu mày, nói:
- Chúng ta đi lâu vậy mới trở về, chúng vẫn cứ canh chừng như vậy sao?
Nàng thầm giật mình, đã một tháng trôi qua, chúng rất có thể đã canh giữ suốt một tháng, phòng bị nghiêm ngặt như vậy không thể nào là một đám ô hợp có thể thực hiện, chắc đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc.
Mãnh Hổ trại chẳng qua là một sơn trại bình thường, có thể làm tới mức này rõ ràng chúng đã rất phẫn nộ, không thể không giết hai người bọn họ.
Sở Ly trầm ngâm nói:
- Trong số những người chúng ta giết, có thể có nhân vật quan trọng.
- Vậy sao…
Triệu Dĩnh hoảng hốt, nói nhỏ:
- Có khi nào là thiếu trại chủ gì đó không?
- Rất có thể.
Sở Ly mỉm cười.
Hắn cảm giác rằng, có thể thân phận của ba gã trọc đầu kia có chút vấn đề, bị mình đánh lén mất mạng, hình như có tên được gọi là Thập gia, lẽ nào là thủ lĩnh đứng hàng thứ mười trong trại? Nếu vậy thì thật thú vị.
- Đám người này thật đáng ghét!
Triệu Dĩnh giận dữ nói:
- Chết không đáng tiếc, về phủ muội sẽ bẩm báo lên trên, mời người trong phủ đi tiêu diệt đám cặn bã này!
Mãnh Hổ trại không biết đã chà đạp bao nhiêu cô gái, giết không biết bao nhiêu người, tiếp tục để mặc cho chúng tiêu dao tự tại thì đúng là ông trời không có mắt.
- Nhiệm vụ lần này của chúng ta là tuyệt đối bí mật.
- … Đáng hận!
- Chăm chỉ luyện công, đợi khi nào võ công của muội lợi hại sẽ có thể tiêu diệt trại này!
- Vậy phải đợi tới chừng nào chứ!
Triệu Dĩnh không cam tâm nói:
- Cho dù muội có luyện tới Tiên Thiên, trong Mãnh Hổ trại cũng có Tiên Thiên cao thủ!
Sở Ly nói:
- Sẽ có cách cả thôi.
Triệu Dĩnh trừng mắt nhìn hắn, nhíu mày trầm tư, nghĩ cách làm thế nào để tiêu diệt Mãnh Hổ trại.
Nghỉ ngơi một lát, đột nhiên nàng mắc đi vệ sinh, liền ngượng ngùng nhìn Sở Ly.
Sở Ly đang thi triển Đại Viên Kính Trí quan sát ba dặm xung quanh xem có động tĩnh gì không, nhưng việc này chỉ là tạm thời, hắn nghĩ Mãnh Hổ trại không chỉ mai phục ở một chỗ, chắc chắn sẽ có tầng tầng lớp lớp cạm bẫy, không thể lơ là.
Triệu Dĩnh lại liếc nhìn Sở Ly. Sở Ly thấy lạ, quay đầu nhìn nàng ta.
Triệu Dĩnh đỏ mặt sượng sùng, ngượng ngập, nói khẽ:
- Muội đi một lát.
Sở Ly sững người, lập tức hiểu ra, nói nhỏ:
- Đừng đi quá xa, không được sơ suất.
- Được.
Triệu Dĩnh gật đầu, chạy như đang trốn chạy. Nàng biết Sở Ly công lực thâm hậu, cách quá gần sẽ bị nghe thấy, như vậy xấu hổ lắm, thế là nàng chạy ra xa hơn một chút.
Sở Ly đành phải thu lại Đại Viên Kính Trí, nếu không sẽ có phần bỉ ổi.
Một lát sau, Sở Ly nhíu mày, lẽ nào là đi nặng?
Hắn cố kìm nén lo lắng, không dùng Đại Viên Kính Trí, lại thêm một lúc nữa, thực sự không thể nhẫn nại thêm, hắn mở Đại Viên Kính Trí, trong vòng ba dặm không thấy bóng dáng Triệu Dĩnh đâu.
Lòng hắn trùng xuống, vội vàng đứng dậy. Đại Viên Kính Trí cẩn thận men theo dấu chân của Triệu Dĩnh đi về phía trước, hắn nhanh chóng tới dưới một gốc cây, ở đó có thêm dấu chân thoáng ẩn thoáng hiện của một người nữa, nếu là thị lực của người thường chắc sẽ không nhìn thấy, nhưng không thể qua mắt được Đại Viên Kính Trí.
Sở Ly suy đoán, người này khinh công tuyệt đỉnh, nội công vô cùng tinh thâm, tuyệt đối là Tiên Thiên cao thủ!
Việc này quá trùng hợp!
Tiên Thiên cao thủ này chắc vừa đuổi tới, nếu không sớm đã bị Đại Viên Kính Trí phát hiện ra rồi, vừa đúng lúc mình không dùng Đại Viên Kính Trí thì hắn xuất hiện bắt mất Triệu Dĩnh.
Hắn hít một hơi thật sâu, nổi giận đùng đùng, vô cùng lo lắng nhưng được Đại Viên Kính Trí kìm nén, việc quan trọng lúc này là cứu Triệu Dĩnh ra, nếu không không biết sẽ xảy ra chuyện gì, nghĩ tới cảnh tượng đáng sợ một mình nàng lọt vào tay Mãnh Hổ trại, lòng hắn lại nóng như lửa đốt. Tuy nóng lòng nhưng đầu óc hắn vẫn vô cùng tỉnh táo.
Hắn thi triển Đại Viên Kính Trí, đuổi theo dấu chân đi về phía trước, đối phương khinh công tuyệt đỉnh, cho dù mang theo Triệu Dĩnh nhưng dấu chân vẫn rất mờ nhạt, hắn cần dùng tới Đại Viên Kính Trí mới có thể nhìn rõ, đuổi theo.
Tốc độ của hắn nhanh như chớp, vậy mà vẫn không đuổi kịp, bị bỏ lại rất xa. Sở Ly thầm thở dài, xem ra đành phải xông vào Mãnh Hổ trại.
Hắn không dám chắc chắn thành công, nhưng với tình hình này, không thể đi gọi cứu viện, chỉ có thể một mình xông vào, Triệu Dĩnh không thể đợi thêm một phút giây nào, tránh xảy ra sự việc đáng tiếc phải hối hận cả đời.
Đuổi theo suốt mười mấy dặm, mặt hắn hơi biến sắc, phía trước xuất hiện một đám người chặn đường, hai bên là vách núi, chỉ có thể xông qua, không còn đường nào khác.
Hai mươi bốn tên, tên nào tên nấy đều cầm trường đao, vẻ mặt hung hãn, sát khí ẩn hiện, Sở Ly vừa nhìn qua là biết chúng đều là những kẻ từng giết người, trong tay không chỉ có một mạng người, Mãnh Hổ trại này không biết đã hại chết bao nhiêu người!
- Tiểu tử, đứng lại!
Một gã bước lên trước, cầm đao chỉ vào Sở Ly.
Hai ba tên còn lại xách đao xông lên.
Sở Ly nhíu mày, dưới Đại Viên Kính Trí, những điều chúng suy nghĩ đều không thể che giấu, hạ quyết tâm thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, cho dù có phải là Sở Ly hay không chỉ cần nhìn thấy nam nữ cầm binh khí là sẽ giết!
Vẻ mặt hắn sa sầm, lửa giận nổi lên, trong một tháng nay không biết có bao nhiêu người bị giết, ta không giết người nhưng người vì ta mà chết, tội của mình quá lớn rồi. Lửa giận hóa thành sát ý, hắn rút kiếm, thân nhanh như cắt, lao vào đám đông giống như quỷ mị.
Kiếm sắc chớp nhoáng, ánh sáng lóe lên lại có một tên ngã xuống, chỉ trong chớp mắt. Hai mươi bốn tên nằm la liệt trên mặt đất ôm cổ họng giãy giụa, máu tươi phun ra ngấm xuống bùn đất trở thành màu đỏ sẫm, phát ra mùi tanh nồng nặc. Sở Ly lắc nhẹ trường kiếm, lấy vạt áo của một tên lau sạch thân kiếm, rồi lại rùng mình, hất văng mùi máu tanh trên quần áo, sau đó tiếp tục vội vã lên đường.
Hai mươi bốn tên này võ công không tầm thường, nhưng tất cả đều là dưới Tiên Thiên, ở trước mặt hắn chẳng khác nào là tấm bia, bị hắn chém như chém dưa.
Hắn chỉ thấy rất thoải mái, không hề có chút thương tình, thân hình lướt nhanh đuổi theo sau vết chân.
Lại đuổi tiếp mười dặm, tới trước một cái đình nhỏ, cái đình đã tróc sơn, tồi tàn, đầy dấu vết gió mưa.
Trong đình có một người đàn ông trung niên mặc áo xanh đứng chắp tay sau lưng, gương mặt trắng trẻo, áo xanh phiêu dật, phong thái bất phàm.
Thân hình Sở Ly lướt nhẹ vào trong, đưa mắt nhìn người đàn ông trung niên áo xanh, rồi lại nhìn xuống chân gã ta, nhíu mày nhìn gã:
- Các hạ ở đây đợi ta?
Trung niên áo xanh vuốt râu mỉm cười:
- Ngươi là tình nhân của tiểu nương tử kia?
Hắn có cái mũi cao, mặt mày tuấn tú, sáng sủa hơn người, khi mỉm cười rất rạng rỡ, khiến người khác dễ có thiện cảm.
Sở Ly lạnh lùng nói:
- Các hạ là người của Mãnh Hổ sơn?
- Đứng hàng thứ năm.
Trung niên áo xanh mỉm cười nói:
- Vẫn chưa thỉnh giáo quý tính đại danh của tiểu huynh đệ, yên tâm, tiểu nương tử không có nguy hiểm gì, bọn ta chỉ mời nàng ta lên núi làm khách, không làm tổn thương tới nàng ta.
- Đứng thứ năm…
Sở Ly nói:
- Không biết trong trại có bao nhiêu thủ lĩnh?
- Có mười huynh đệ.
Trung niên áo xanh cảm thán:
- Lão thập bất tài, bị các người giết rồi, mấy năm gần đây hắn không biết tiến thủ, không thể đặt chân vào Tiên Thiên, bị giết cũng là tự chuốc lấy!
Sở Ly lạnh lùng nhìn gã.
Trung niên áo xanh vuốt râu than thở:
- Nhưng dù sao cũng là huynh đệ với nhau, thù sát thân của hắn cần phải báo, vì thế bọn ta đành phải ra tay, tiểu huynh đệ chắc cũng có thể hiểu chứ?
Sở Ly lạnh lùng nói:
- Vì thế các ngươi lạm sát người vô tội?
- Ha ha…
Trung niên áo xanh lắc đầu cười nói:
- Thiên địa bất nhân, người sống trên đời này có ai thực sự là vô tội?
- Ngươi nói như vậy không sợ sẽ khiến nhiều người tức giận, sẽ bị đàn áp sao?
Sở Ly hiếu kì nhìn gã.
Trung niên áo xanh lắc đầu bật cười:
- Bọn ta sợ gì chứ, kẻ nào dám đánh lên Mãnh Hổ trại?
- Khẩu khí thật lớn!
Sở Ly cười nhạt.
Trung niên áo xanh nheo mắt nhìn hắn:
- Ngươi là một vị tuấn kiệt, không biết là môn hạ của ai?
- Nói ra sợ ngươi sẽ khiếp sợ.
- Ha ha…
Trung niên áo xanh vuốt râu cười lớn, lắc đầu nói:
- Vậy thì càng phải giữ các ngươi lại, chi bằng gia nhập Mãnh Hổ trại bọn ta, thế nào?
Sở Ly lắc đầu.
Trung niên áo xanh vuốt nhẹ râu, mỉm cười nói:
- Mãnh Hổ trại bọn ta rất tự do, thoải mái hơn nhiều so với ở môn phái, hơn nữa lại có nhiều Tiên Thiên cao thủ, bình thường có thể tỉ thí võ công, tiêu dao tự tại, hơn cả thần tiên.
- Mãnh Hổ trại các ngươi có mấy Tiên Thiên cao thủ?
- Chín!
Sở Ly dùng Đại Viên Kính Trí quan sát, biết hắn nói dối, Mãnh Hổ trại tổng cộng có mười hai Tiên Thiên cao thủ, gã đứng thứ mười chưa đạt tới cảnh giới Tiên Thiên là vì luyện công tẩu hỏa nhập ma, phế mất võ công, phải luyện lại từ đầu, mười hai người còn lại đều là Tiên Thiên cao thủ.
Mãnh Hổ trại có luật lệ, chỉ cần đạt tới Tiên Thiên là có thể trở thành thủ lĩnh.
- Chín Tiên Thiên cao thủ đã có thể hoành hành ngang ngược?
Sở Ly lắc đầu.
- Tự chuốc diệt vong thôi!... Rốt cuộc các ngươi nhốt sư muội của ta ở đâu?
- Trong trại.
Trung niên áo xanh mỉm cười nói:
- Chỉ cần tiểu huynh đệ có thể xông vào trại, bọn ta sẽ thả các ngươi đi, rất công bằng đúng không?
Sở Ly nhíu mày, hắn nói nửa đùa nửa thật, Triệu Dĩnh đúng là đã bị bắt tới Mãnh Hổ trại, nhưng chắc chắn không thể thả nàng ta, chúng muốn giết mình, giữ Triệu Dĩnh lại, trở thành món đồ chơi của chúng.
Sở Ly nhìn hắn:
- Nói vậy là đầu tiên phải vượt qua ải của ngươi?
- Đương nhiên.
Trung niên áo xanh vuốt râu mỉm cười, nói:
- Không qua được ải của ta thì đừng mong vào trại, tiểu huynh đệ, ta thấy ngươi tuổi trẻ, thực lực không tồi, thực sự không muốn gia nhập với bọn ta sao?
Sở Ly rút trường kiếm, bình tĩnh nhìn gã:
- Tới đi.
- Ôi… đáng tiếc!
Trung niên áo xanh lắc đầu thở dài, vẻ mặt vô cùng tiếc nuối.
Sở Ly phát động tầng ba Bích Hải Vô Lượng công, lao tới trước mặt gã, mũi kiếm đâm thẳng vào ngực hắn, sau đó nhanh chóng rút kiếm, lướt qua cổ hắn.
- Keng…
Tiếng kim loại va vào nhau, kiếm của trung niên áo xanh chặn trước cổ họng, trừng mắt nhìn Sở Ly kinh ngạc.
Kiếm thế của Sở Ly không dừng lại, tiếp tục đâm tới.
Trung niên áo xanh vung kiếm lên, động tác đột nhiên chững lại, trừng mắt nhìn trường kiếm đâm vào cổ họng mình, rút kiếm, máu phun mạnh ra, gã muốn nói gì đó nhưng không nói lên lời.
Gã chửi thầm tên bỉ ổi, dám đánh lén.
Một luồng nội lực kì quái chui vào trong cơ thể gã, đảo loạn sự vận chuyển của nội lực, chỉ nhiễu loạn một lát, thân hắn cứng đờ, không thể tránh được trường kiếm!
Sở Ly rút kiếm lùi lại đằng sau, lặng nhìn trung niên áo xanh, lạnh lùng nói:
- Yên tâm đi, các huynh đệ của ngươi sẽ lên đường cùng ngươi!
- Hự hự…
Trung niên áo xanh khó nhọc giơ ngón tay lên, người nghiêng dần, cuối cùng “rầm” một tiếng ngã xuống đất, người không ngừng co giật, máu chảy lênh láng, một lát sau đã nhuộm đỏ trên đất.
Sở Ly hít một hơi thật sâu, quay người rời khỏi cái đình, Khô Vinh kinh quả nhiên uy lực lợi hại!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook