Tại tiệm cơm Tây Aliado:

Trịnh Kiệt than: “Nghề của chúng ta cũng khổ quá đi…”

Cô gái rất xinh đẹp ngồi đối diện y cười bảo: “Ai chẳng khổ cực vất vả, cái hồi em mới đi làm bị sếp mắng tới nỗi bật khóc, em đứng giữa Bắc Thành Thiên Nhai khóc, chỉ muốn về nhà. Có một cô đưa em khăn giấy, giờ nhớ lại, cái thời ấy đúng là khó quên thật…”

Trịnh Kiệt run lên một cái, y chính là kiểu sếp sẽ mắng nhân viên tới bật khóc như vậy, suy nghĩ trong lòng như in trên mặt, nhất thời hơi ngượng ngùng bối rối. Y đổi chủ đề, muốn hỏi đối phương lương bao nhiêu, nhưng hỏi vậy thì bất lịch sự quá. Y lấy điện thoại ra, chần chờ nghĩ coi có nên gửi tiếp tin nhắn cho Lâm Trạch hay không, sợ anh không nhận được, vừa day day mũi bằng ngón trỏ, vừa ngẫn ra nhìn điện thoại.

Cô gái xinh đẹp nọ hỏi: “Anh có hẹn hả? Nếu bận thì cứ kệ em, em cũng phải về nhà rồi.”

Trịnh Kiệt cười bảo: “Không không, bạn thân anh vừa mới hỏi chuyện của anh.”

Cô gái gật đầu hỏi: “Anh với bạn anh ở chung ha?”

Trịnh Kiệt gật đầu, liếc mắt tới quyển hóa đơn bìa đen bên mép bàn, cô gái cầm điện thoại để ý tới hành động này của y song chẳng nói gì, cũng nhắn tin cho bạn mình.

Trịnh Kiệt: [A Trạch, nhận được tin nhắn chưa!]

Lâm Trạch: [Đến rồi đây, bàn mấy vậy?]

Trịnh Kiệt: [Bàn 18 cạnh cửa sổ, đưa 200 cho tôi nhé.]

Lâm Trạch: [Thôi khỏi, tôi giúp ông thanh toán rồi, để 400 tại quầy hàng á. Đợi lát nữa ông vào phòng vệ sinh, đến quầy hàng lấy tiền nha, thối tiền lẻ xong thì còn 268 tệ, đi xem phim uống cà phê đủ rồi đó. Tôi mua giúp ông hai phiếu mua chung, gửi vào điện thoại ông ấy, tôi đi trước đây.]

Trịnh Kiệt ngẩng đầu nhìn quanh, sợ Lâm Trạch đến lộn chỗ, nhìn mãi thật lâu mới trông thấy Lâm Trạch trước quầy hàng.

Cô gái xinh đẹp nhìn theo tầm mắt của Trịnh Kiệt, trông thấy một người phụ nữ ăn mặc cực sexy đứng trước quầy.

Trịnh Kiệt bình tĩnh lại, cười với cô: “Mẹ anh thì mặc kệ anh, cô anh lại cứ giục anh kết hôn.”

Cô gái ừa tiếng, cười bảo: “Trước 30 tuổi em cũng chẳng muốn kết hôn, trong nhà giục dữ lắm. Cứ đến Tết là đủ loại cô bác lại hỏi, phiền kinh lên được.”

Hai người im lặng một lát, cô gái cười bảo: “Hay… nay vậy ha? Cũng hơi muộn rồi… Lúc về bạn thân em lại càm ràm mãi không thôi cho coi.”

Trịnh Kiệt bảo: “Ơ gượm đã, đợi anh đi vệ sinh cái.”

Cô gái: “…”

Trịnh Kiệt chẳng cầm lấy quyển hóa đơn, đứng dậy lách qua chậu hoa lan, thực ra là đi tới quầy hàng lấy tiền lẻ còn dư sau khi thanh toán xong. Y thật sự rất căng thẳng, cô gái này đúng chuẩn gu y thích, dáng người ngon nghẻ, điều kiện ok, lại còn xinh đẹp, môi đánh son gợi cảm, đúng là giỏi trang điểm, nói chuyện còn rất chi là nhiệt tình.

Song hễ mà càng sợ hỏng chuyện thì chuyện càng dễ hỏng, khí thế oai phong khi mắng cấp dưới lúc thường của Trịnh Kiệt chẳng biết bay đâu tăm hơi, chỉ thầm cảm ơn trời đất, may mà có Lâm Trạch.

Lúc y quay lại bàn, cười với cô gái: “Đi thôi.”

Cô gái bảo: “Ừ, em gái, thanh toán.”

Trịnh Kiệt bảo: “Đã thanh toán rồi, đi thôi, em muốn đi đâu dạo phố? Mua sắm hay đi xem phim?”

Cô gái vội bảo: “Thôi chúng mình cưa đôi đi, vầy không hay đâu.”

Trịnh Kiệt: “Không sao, nên để anh trả.”

Cô gái kiên quyết cưa đôi, Trịnh Kiệt không nhận, suýt nữa y đã nói em mà không để anh trả thì lần tới không rủ em đi chơi nữa, may mà kịp dừng, không thốt ra mấy lời ngu si.

Cuối cùng cô gái vẫn khăng khăng gửi tiền cho y, nói nếu không cưa đôi thì khỏi có lần sau gì nữa. Trịnh Kiệt chỉ đành nhận tiền, nẫu nề nghĩ sao lời con gái người ta nói ra lại khiến y mất hết sức kháng cự vầy không biết nữa?

Trịnh Kiệt cảm thấy cô gái này rất hiền lành thấu hiểu lòng người, ưng ơi là ưng, bèn hỏi cô có đi coi phim không.

Cô gái tỏ ý mỗi ngày đứng quầy hàng nhọc quá rồi, khó lắm ngày mai mới được nghỉ nên muốn ở nhà đánh một giấc, lúc ra ngoài bèn gọi xe về, cười tạm biệt y.

Trịnh Kiệt tiễn cô xong, ngay lập tức điện cho Lâm Trạch.

“Nè, đâu rồi?” Trịnh Kiệt hít thở bầu không khí buổi đêm, cảm thấy sảng khoái đã đời, hỏi Lâm Trạch: “Xem phim không?”

Lâm Trạch vừa mới quay lại chỗ ăn với Tạ Thần Phong, bảo: “Tôi cũng đang xem mắt, cô gái kia đi rồi hả?”

“Đi rồi.” Trịnh Kiệt bảo: “Em ấy muốn về nhà ngủ, tốt cho da.”

Lâm Trạch đáp: “Ông không làm gì dại dột đó chớ.”

Trịnh Kiệt: “Nào có, tôi rất thích em ấy, ông phân tích tôi coi…”

Lâm Trạch đã chạy đến bên ngoài nhà ăn, bên trong nhà ăn, sau lớp cửa kính, Tạ Thần Phong hơi ngờ ngợ, nhướn mày, nghiêng đầu nhìn anh.

Đồ ăn đã được mang lên hết rồi, song gã vẫn chưa ăn. Vốn Lâm Trạch muốn về nhà rồi nói, nhưng lại lo Trịnh Kiệt thần hồn nát thần tính, chỉ đành đứng bên ngoài, đón lấy cái nhìn chăm chú của Tạ Thần Phong, nghe quá trình xem mắt của Trịnh Kiệt.

Lâm Trạch nghe tới đoạn Trịnh Kiệt nói đối phương kiên quyết muốn cưa đôi là biết chắc vụ xem mắt này đi tong rồi, bảo: “Ban đầu ông làm ẩu quá, ông cứ thành thật nói thẳng với cô ấy là ông quên ví tiền rồi, để cô ấy giúp ông thanh toán đã, rồi lần tới lại mời cô ấy tiếp, hoặc đến chỗ cô ấy làm tặng hoa, coi như bù lại có phải hơn không!”

Trịnh Kiệt: “Làm sao tôi biết! Ông cũng chẳng thèm nói tôi sớm!”

Lâm Trạch: “Tôi tưởng bạn cô ấy hay người nhà cô ấy cũng ở đó, nên tôi mới đi thanh toán luôn. Thôi bỏ qua bỏ qua.”

Trịnh Kiệt hỏi: “Có hy vọng không?”

Lâm Trạch: “Chắc có, tối về nhắn tin cho cô ấy coi.”

Trịnh Kiệt: “Em ấy cũng có thiện cảm với tôi mà.”

Lâm Trạch ừa cái, nghĩ bụng đối tượng xem mắt của tôi còn chưa xử xong đây, tâm trạng đâu ra mà cà kê dông dài với ông, nói cho có: “Ừa, cô ấy rất có thiện cảm với ông.”

Cúp điện thoại, Trịnh Kiệt thật sự cho rằng đối phương có thiện cảm với mình, trên thực tế thì…

Tạ Thần Phong cũng khỏi để Lâm Trạch phải giải thích chi, chỉ giương mắt nhìn anh, lông mày rung lên, khuôn mặt bảnh trai ngó cái là hiểu – cậu muốn nói gì thì tùy.

Lâm Trạch nhận ra bản thân không thể đỡ nổi ánh mắt như vậy, làm anh đứ đừ tiêu tùng trong tích tắc.

“Thằng bạn tôi đi xem mắt.” Lâm Trạch ngồi xuống bảo: “Nhờ tôi… ra ý kiến. Nhưng mà cô gái ấy đã về nhà rồi.”

Tạ Thần Phong ngồi thẳng cầm đũa gắp thức ăn cho Lâm Trạch, hỏi: “Cậu có kinh nghiệm yêu đương lắm hả?”

Lâm Trạch: “Không, chỉ là lúc phỏng vấn thì nghe được nhiều chuyện thôi, con gái chỗ làm cũng nhiều nữa, thành thử ít nhiều cũng biết mấy chuyện xem mắt của họ.”

Tạ Thần Phong ăn một cái sủi cảo tôm, hỏi: “Cậu tin vào tình yêu không?”

Lâm Trạch: “Có, tin chứ, trước đây tuy chẳng đâu vào đâu cả, song nếu chỉ vì chuyện đó mà đánh mất niềm tin vào tình yêu thì… không đáng. Tóm lại là cứ thử thôi, thế mới gặp được đúng người, nếu không qua lại sao biết ai hợp với mình chứ.”

Tạ Thần Phong gật đầu, trong tiệm ăn phát bài “Yêu rất đơn giản” của Đào Triết, âm lượng và bầu không khí rất hòa hợp.

Tạ Thần Phong rất ít nghịch điện thoại, chỉ chăm chăm nói mấy câu về công việc với Lâm Trạch, sau rốt hỏi: “Đi xem phim không? Rất lâu rồi không có ai cùng tôi đi xem phim.”

Lâm Trạch linh cảm mãnh liệt rằng – gã muốn yêu đương.

“Được thôi.” Lâm Trạch kêu: “Thanh toán.”

“Trả tiền rồi.” Lúc Tạ Thần Phong cười, nom cứ như thằng nhóc ranh mãnh.

Lâm Trạch vác bộ mặt không cảm xúc nhìn gã, Tạ Thần Phong nói: “Lúc đầu thì chưa quen, giờ thì quen rồi, khỏi cưa đôi nữa, cậu thấy sao?”

Lâm Trạch nghĩ cũng đúng, đề nghị: “Tôi mới mua cho thằng bạn phiếu mua chung, sau thằng chả không xài tới, mời anh đi xem phim ha.”

Tạ Thần Phong gật đầu, hai người đi thang cuốn xuống, trong tòa nhà thương mại đèn điện rực rỡ chói lòa, Tạ Thần Phong ghé qua bảo: “Xem Hoa Nghị huynh đệ không? Đừng xem 3D.”

Lâm Trạch cười: “Tôi cũng không thích coi 3D, chỗ này ha. Bạn tôi bảo nên coi phim ‘Tình đầu ngây ngô.’”

Trong cầu thang cuốn, gay đứng phía trên họ cũng đi từng đôi từng đôi một, thi nhau nhìn bọn họ. Lúc mà bọn họ nhìn người khác thì cũng bị người khác ngó lại, mọi người đều nhìn lẫn nhau, có người không nhịn được bật cười.

Tạ Thần Phong và Lâm Trạch đứng rất gần nhau, hai người bước vào thế giới đêm lấp lánh ánh đèn.

Bộ phim điện ảnh tối hôm đó thực sự khiến Lâm Trạch phát điên, mấy lần lận anh muốn bóp chết cái thằng em Lý Trì Nhiên chết dẫm đã xui dại anh coi, nội dung toàn là mấy thứ gì đâu! Đây là bộ phim Thái Lan nói về tình yêu thời cấp hai, hồi nhỏ nữ chính thầm thích đội trưởng bóng đá, suy nghĩ tâm trạng của cô bé quả thực ba chấm tới mức Lâm Trạch nổi hết cả da gà da vịt.

Song Tạ Thần Phong lại xem rất nghiêm túc, Lâm Trạch xem tới đoạn nam chính tham gia đợt tuyển chọn vào đội bóng, không kìm được hỏi gã: “Bọn anh cũng vậy hả?”

Tạ Thần Phong lắc đầu: “Phim lý tưởng hóa quá.”

Lâm Trạch cứ xem rồi dần đắm chìm trong phim, đến cuối phim plot twist xuất hiện, lúc tuyên bố tình yêu từ trước tới nay của nam chính với nữ chính, không ngờ Lâm Trạch cũng thấy hơi cảm động. Bao nhiêu năm rồi anh không coi kiểu phim tình yêu thời học sinh trong sáng như này, lúc hết phim hai người ra ngoài, Tạ Thần Phong hỏi: “Ngày mai, về sau vẫn liên hệ chứ?”

“Đương nhiên.” Lâm Trạch không chút nghĩ ngợi bảo: “Nhưng không phải 419 đâu.”

Nói xong Lâm Trạch mới nhận ra là mình lỡ lời, ghẹo: “Ầy, thật ra tôi cũng không… tôi gần như chưa từng 419.”

Tạ Thần Phong hỏi: “Cậu từng bị 419 hả?”

Lâm Trạch cạn lời, bảo: “Tôi tiễn anh về.”

Hai người người nào người nấy đút tay túi quần, Lâm Trạch tiễn Tạ Thần Phong ra chỗ trạm xe buýt, đợi một lúc thì xe tới, Lâm Trạch nói: “Thế… tạm biệt nhé.”

“Cậu còn chưa cho tôi số điện thoại.” Tạ Thần Phong móc thẻ bước lên xe, quay đầu bảo.

Lâm Trạch: “…”

Lâm Trạch đuổi theo cho gã số di động, Tạ Thần Phong trên xe cười, lưu lại, Lâm Trạch đứng dưới vẫy tay với gã, tạm biệt.

Trên đường về nhà tâm trạng Lâm Trạch rất tốt, song lại chợt nhận ra là Tạ Thần Phong chưa nói cho anh số điện thoại của gã.

Anh cầm lấy điện thoại, do dự đôi lúc, dù sao nếu đối phương không liên lạc với mình thì cũng chẳng tìm được gã, lo được lo mất cũng thế thôi, bỏ đi.

Trịnh Kiệt ở nhà đợi anh, vừa nhìn thấy Lâm Trạch đã hỏi: “Ra ngoài thác loạn hả?”

Lâm Trạch liếc y cái, bảo: “Ông mới thác loạn ấy.”

Trịnh Kiệt vẫy tay: “Qua đây qua đây, phân tích anh em nghe cái coi, dáng người cô gái đó cực đẹp luôn, lần sau đưa ông đi coi.”

Lúc này đầu óc Lâm Trạch toàn là Tạ Thần Phong, mới rồi chẳng chú ý, giờ mới sực nghĩ ra, từ buổi chiều lúc mới quen Tạ Thần Phong cho tới lúc cùng gã đi ăn, rồi xem phim, cả quá trình rất giống mấy vụ hẹn bạn chịch hay tình một đêm vậy, có khác cái là trước khi lâm trận thì tiến hành hơi bị đầy đủ các bước mà thôi. Sau rốt ngay cả số điện thoại cũng quên trao đổi, sơ ý quá.

Anh trớt quớt đáp: “Ừ ừ, đúng vậy, cô ấy có thiện cảm với ông lắm.”

Trịnh Kiệt kể về quá trình xem mắt, Lâm Trạch nghe tai nọ xọ tai kia, chẳng để tâm chút nào, Trịnh Kiệt lại hỏi: “Từ đâu mà ông nhìn ra cô ấy có thiện cảm với tôi?”

Lâm Trạch: “…”

Trịnh Kiệt: “…”

“Đệch mợ ông.” Trịnh Kiệt mắng Lâm Trạch xong đứng dậy đi tắm, Lâm Trạch cười như rồ, gọi: “Này này, nói lại lần nữa nghe?”

Trịnh Kiệt tắm xong đi ra, kể lại quá trình xem mắt lần thứ ba, Lâm Trạch tập trung tinh thần nghe xong, cảm thấy lần này Trịnh Kiệt gần như toang rồi.

“Cô ấy nhắn tin cho ông chưa?” Lâm Trạch hỏi.

“Chưa.” Trịnh Kiệt đáp: “Cũng chẳng biết đã về nhà hay chưa nữa.”

Lâm Trạch: “Thế về nhà ông đã nhắn tin cho cô ấy chưa?”

Trịnh Kiệt nghệt mặt ra.

Lâm Trạch: “Cô ấy tên gì?”

Trịnh Kiệt: “Quên rồi.”

Lâm Trạch: “…”

Trịnh Kiệt lại hỏi: “Cô tôi nhớ, là em ấy gọi điện cho tôi trước, có lưu lại mà tôi quên mất hỏi em ấy tên gì, ông coi, đây có nè.”

Trong phần danh sách gọi đến của điện thoại có thật, Lâm Trạch bảo: “Ông chủ động nhắn ngủ ngon cho cô ấy đi.”

Trịnh Kiệt nghe theo làm luôn, Lâm Trạch bảo: “Nếu cô ấy muốn tiếp tục với ông sẽ nhắn lại.”

Trịnh Kiệt hỏi: “Nếu không nhắn lại thì sao?”

Lâm Trạch nhún vai, đi tắm. Lúc tắm xong anh cùng Trịnh Kiệt đợi tin nhắn, Trịnh Kiệt đợi tin nhắn của đối tượng xem mắt, còn Lâm Trạch thì đợi tin nhắn của Tạ Thần Phong, cuối cùng cả hai đều chẳng đợi được.

Lâm Trạch rầu rĩ, hẳn là bản thân lại bị bơ rồi, nhưng ngẫm ra thì không giống với kiểu vậy lắm. Đợi tới 12 giờ, Trịnh Kiệt nhìn điện thoại không biết bao nhiêu lần, sau rốt đành nói: “Thôi, dù sao thì về sau… hầy.”

Lâm Trạch biết Trịnh Kiệt muốn nói gì… Dù sao thì sau này đối phương biết chuyện nhà y thì chắc chắn cũng sẽ đứt thôi.

Thật ra Lâm Trạch thấy, khá nhiều lúc Trịnh Kiệt vẫn còn hy vọng lắm, nói cho cùng thì kiểu xem mắt này cũng hoàn toàn khác với chuyện yêu đương từ nhỏ, cần phải từ từ từng bước từng bước, lý tưởng nhất là sau khi cả hai đã thấu hiểu nhau rồi, đối phương cảm thấy Trịnh Kiệt tốt người đẹp nết, muốn tiến tới thử coi sao, sau đó khi chính thức yêu đương mới nói rõ nội tình cho đối phương hay…

Nhưng Trịnh Kiệt luôn mang suy nghĩ bỏ cuộc trong lòng, vả lại rất nhiều lần xem mắt đều đi đời bởi cục nợ của mẹ y. Một triệu bốn trăm ngàn tệ, người ta vừa nghe đã sợ chạy mất dép, thế nên cục nợ đó giống như quả bom hẹn giờ lúc nào cũng gắn chặt bên người y vậy.

Còn bản thân Lâm Trạch ư?

Cũng chẳng khá hơn tẹo nào, dù Lâm Trạch không như Trịnh Kiệt nhìn tới nhìn lui điện thoại, song lòng vẫn buồn bực khó chịu. Cơ mà nghĩ kỹ lại thì, anh rất quan tâm để ý tới Tạ Thần Phong, nếu như anh không coi gã là đối tượng yêu đương thì đã chẳng sao rồi.

Thôi, tốt nhất là đừng ôm kỳ vọng quá lớn.

Trịnh Kiệt chần chờ mãi, cuối cùng vẫn nhấn xuống nút gọi điện.

Lâm Trạch: “Đừng gọi điện cho cô ấy! Bộ ông điên rồi chắc, đã một giờ đêm rồi đấy!”

Trịnh Kiệt chặn tay Lâm Trạch, ý bảo có chết cũng phải chết oanh liệt, nhưng điện thoại đối phương tắt nguồn, Lâm Trạch thở phào nhẹ nhõm.

“Biết ngay mà.” Trịnh Kiệt u sầu vứt điện thoại qua bên, đi ngủ.

Lâm Trạch chắc chắn sẽ không làm chuyện ngu ngốc như vậy, anh lại xem ti vi một lúc, vẫn chẳng thấy tin nhắn của Tạ Thần Phong, bèn đi ngủ.

Đêm đó mất ngủ là chắc rồi, Lâm Trạch nằm trên giường trằn trọc thao thức, bỗng nghĩ đến chuyện yêu đương gian nan trắc trở của đời mình, rồi lại nhớ tới tình yêu nghiêm túc chân thành vào hai năm trước của bản thân.

Lúc đó anh vừa tốt nghiệp, tách khỏi xã hội, gặp được một người con trai rất trong sáng đơn thuần học năm nhất đại học, anh đã định sẽ bên cậu trai đó cả đời. Hai người thuê một căn phòng đơn nhỏ ở gần trường đại học, bản thân anh mặc gió mặc mưa đi phỏng vấn, lương mỗi tháng hai ngàn tệ, tiền phỏng vấn đều giao hết cho đối phương, mới đầu rất có cảm giác gia đình.

Song sống chung lâu rồi, hai người bắt đầu cãi nhau. Lâm Trạch đi làm mệt muốn chết, về nhà nhìn thấy cậu trai ngồi chơi điện tử, lại còn thường xuyên trốn tiết, thỉnh thoảng cũng trách vài câu, thế là thể nào cũng ầm lên. Cãi cọ thì cãi cọ đấy, nhưng hai người vẫn gắng gượng sống cùng nhau, một khoảng thời gian sau, đối phương lại bắt đầu coi Lâm Trạch như máy rút tiền, tự cho là mình còn nhỏ, chiếm ưu thế, bản thân trả giá cho đi nhiều hơn. Thanh xuân cậu ta đều trao cho Lâm Trạch, lại còn đồng ý sống chung với anh, Lâm Trạch có chi nhiều tiền thì cũng là chuyện đương nhiên.

Thế rồi cho tới một ngày, lúc mà Lâm Trạch bắt đầu cảm thấy chán nản, khi mà anh không ngủ cả đêm, hoàn thành chuyên mục tin mới về tới nhà, lúc gõ cửa, phải đợi tới khoảng mười phút sau cậu trai mới ra mở cửa cho anh vào, lý do là đang bận đánh quái, phó bản đánh boss, toàn đội đều trông cậy vào một mình cậu ta tiếp máu, không đi được.

Rốt cục, Lâm Trạch cảm thấy nên chia tay rồi.

Sau khi chia tay, cậu trai nọ không liên hệ lại nữa, mới đây Lâm Trạch nghe nói đối phương bắt đầu 419, cũng yêu nhiều người rồi.

Lúc cuộc tình này tan tành mây khói, Lâm Trạch vẫn còn rất trẻ, đối phương cũng non choẹt, chẳng biết thông cảm cho nhau. Lâm Trạch kìm chế ham muốn quá mạnh, vừa mới tốt nghiệp áp lực lại lớn, nên cảm xúc không tốt cho lắm.

Anh đã tự kiểm điểm bản thân rất nhiều lần, nhưng để mà bảo rút ra bài học kinh nghiệm gì thì Lâm Trạch vẫn mù tịt, anh còn kỳ vọng vào tình yêu lắm, sau đó “vườn không nhà trống” tới tận năm rưỡi lận.

Trong hơn một năm này, người anh thích thì lại chẳng thích anh, người nào vừa đẹp trai vừa giàu có thì đa phần đều chỉ muốn quất một trận, 419. Trong giới có rất nhiều người nghĩ cuối cùng bản thân thể nào cũng tiến tới kiểu hôn nhân lợi ích, hoặc lừa cưới, không thể nào come out, cũng coi thường lựa chọn của Lâm Trạch, cho rằng anh đúng là “đã sai lại càng cố tình thêm sai”, không hiểu cho những người phải đối mặt với áp lực kết hôn sinh con.

Suy cho cùng thì mọi người đều phải che giấu trốn tránh trong cái xã hội này, còn muốn kéo theo một người phụ nữ vô tội để họ đỡ đạn cho, sinh một đứa con, xây dựng gia đình có vẻ ngoài bình thường, rồi mà thề thốt trọn đời trọn kiếp, có nghĩa lý gì không?

Khó khăn lắm mới gặp được vài người thích mình, Lâm Trạch lại chẳng ưng được tính cách đối phương. Sau này anh thấy thà thuê trọ ở chung với Trịnh Kiệt còn hơn, hai người đàn ông độc thân sống chung với nhau, kể cũng tạm.

Lâm Trạch dậy uống nước, vừa đúng lúc Trịnh Kiệt cũng ra khỏi phòng đi vệ sinh.

Hai người đều mất ngủ, Trịnh Kiệt than: “Đệt mợ, ngày mai ông đây vẫn phải trông tiệm, hâm mộ ông ghê, chẳng phải đi làm.”

Lâm Trạch bực bội nói: “Tôi cũng có ra mẹ gì đâu.”

Cuộc sống quả thật quá chán nản tồi tệ, mỗi ngày hết ăn lại ngủ, ngủ rồi lại lên mạng, phải nhanh nhanh tìm việc mới được.

Lâm Trạch quyết định không đợi đến thứ hai nữa, ngày mai bắt đầu rải CV luôn.

Hai người uống ít sữa nóng trước bàn, rồi người nào người nấy lại đi ngủ.

Đêm hôm đó lúc 4 giờ sáng, điện thoại lóe lên, có tin nhắn từ số lạ:

[Ngủ ngon, Vân Mộng Trạch, cả đêm nay tôi không ngủ. Mới đầu tưởng cậu không ưng tôi, muốn nhân cơ hội ăn chùa rồi chuồn, đợi hơn nửa tiếng đồng hồ, tôi đã nghĩ hay là đi thôi, thế nên mới thanh toán trước. Nếu cậu vẫn thấy chúng ta hợp nhau, thì liên lạc thường xuyên nhé, chúc cậu có giấc mơ đẹp.]

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương