Bác Sĩ Giang Có Chút Ngọt
4: Quả Vải Có Chút Ngọt


Chân Điềm ngây người nhìn chằm chằm vào dãy số có bốn chữ số trên màn hình, chi phí nhổ răng cao hơn nhiều so với dự tính ​​của cô.
“Xin chào, cô trả tiền mặt hay quét mã ạ?” Nhân viên làm việc thấy cô đứng im ở trước cửa sổ bèn hỏi.
Cô định thần lại: “Quét… tôi quét mã.”
Sau khi quét mã, Chân Điềm bày ra vẻ mặt đau khổ: “Chắc là bác sĩ Khoa Răng Hàm Mặt có rất nhiều tiền?” Cái này cũng quá là… béo bở.
Đại Lộ dùng ánh mắt phú bà nhìn cô: “Bác sĩ ở bệnh viện tư mới giàu, tớ dùng mấy trăm ngàn vào mấy cái răng thật không phí mà.”
Chân Điềm ngay lập tức không đau khổ nữa: “Cậu thích kẹo đến cỡ nào?”
“Rất rất là thích.”
“Nhưng răng đắt hơn kẹo rất nhiều.” Chân Điềm thở dài nói.
Đại Lộ: “Trước lúc đi khám răng tớ còn nghĩ, tớ sẽ tìm một nha sĩ, dù sao có quan hệ thân thiết chút thì phí khám răng cũng rẻ hơn.”
Chân Điềm chợt nhớ đến nụ cười kia: một người nước ngoài giận dữ hét vào điện thoại: “Anh không hề thích tôi, anh chỉ muốn học tiếng Anh miễn phí với tôi thôi!”
Cô bật cười hỏi Đại Lộ: “Sau đó thì sao?”
“Không có sau đó, tớ cũng đâu thiếu tiền, nên cũng tùy tiện nghĩ ra thôi.”
“Tiểu phú bà.”
“Nhưng bác sĩ nam vừa rồi thật sự rất đẹp trai!”
Chân Điềm cười nhẹ: “Thích à?”
“Thích thì có ích lợi gì chứ! Bác sĩ bây giờ không phải đã có gia đình thì cũng là đã đính hôn rồi, tuổi tác còn lớn như vậy, tớ khinh.”
“Nói quá.”
“Cậu không tin tớ à? Để tớ tính cho cậu xem.

Bọn họ đi học đại học ít nhất cũng phải mất năm năm, từ cử nhân lên thạc sĩ mất bảy năm.

Ở bệnh viện làm việc vài năm, giống như bác sĩ nam vừa rồi.

Cho dù là một bác sĩ bình thường cũng có thể đưa sinh viên đi làm phẫu thuật, ít nhất cũng phải ngoài ba mươi tuổi rồi, quá già, tớ không thể chấp nhận được.”
Chân Điềm thầm tính tuổi của Giang Gia Thụ, cô cười nói: “Cũng có thể là học vượt cấp, vị bác sĩ kia cũng không già như vậy.”
“Không phải sao?”
“Thật không phải.”
“Này, dù sao thì tớ chắc chắn rằng làm cái ngành này thì đã có đối tượng rồi.”
“… Cậu biết?”
“Đương nhiên là biết rồi, tớ phân tích cho cậu xem.

Lúc đi học thì họ có nữ sinh theo, lúc đi làm thì có y tá, lúc tan làm thì có những bác gái của người nhà bệnh nhân giới thiệu bạn gái cho họ.

Như vậy bảo sao không có đối tượng, huống hồ người lại còn rất đẹp trai như thế.”
Chân Điềm “Ồ” một tiếng: “Hóa ra bọn họ nổi bật như thế.”
Đại Lộ: “Vậy nên đừng tìm bác sĩ nam, chị em chúng ta đều chọn người còn thừa lại đó.”
———

Phòng phẫu thuật nằm ở bên trái phòng khám, đèn xanh trên khung cửa “Phòng phẫu thuật” tắt, một bác sĩ nam mặc đồng phục phẫu thuật màu xanh lam bước ra, vô tình gặp một đồng nghiệp ở hành lang.

Hai người đi ngang qua Chân Điềm, vừa đi vừa trò chuyện.
“Lần trước chúng ta cá cược, trong một phút tôi có thể nhổ xong răng khôn.

Cậu còn nợ tôi một chầu xương dê hầm Tứ Xuyên đó.”
“Hôm nay nóng quá, dê cái gì mà dê? Dưới lầu mới mở một quán ăn Sơn Đông, trưa nay chúng ta đi ăn thử không? Tôi mời.”
Bên phòng khám bệnh, Giang Gia Thụ đợi rất lâu không thấy Chân Điềm quay lại, liền kêu Tô Chiêu đi ra ngoài gọi người.
“Không cần kêu nữa, cô gái đó đi rồi.” Một bóng người cao lớn từ ngoài cửa bước vào.
Người vừa nói là Thẩm Thiên Ngạn, một bác sĩ khoa chỉnh hình ở tầng trên.
Giang Gia Thụ: “Đi rồi?”
“Tiểu Triệu nói đùa với tớ là đã nhổ một chiếc răng khôn trong vòng một phút.

Tớ đoán cô ấy đã nghe thấy cho nên đã bị dọa rồi, vừa quay người lại đã không thấy người đâu.”
Giang Gia Thụ nhìn anh ta, anh không lên tiếng, đáy mắt đen thâm thúy.
Đột nhiên anh lại mỉm cười: “Đồ nhát gan.”
————
Trên đường về trường, Đại Lộ cười nhạo cô vô dụng: “Lần sau đau răng phải làm sao? Không phải vẫn ngoan ngoãn đến bệnh viện nhổ sao? Sớm muộn gì cũng phải đi thôi.”
“Tớ sợ.”
“Sợ cái gì? Nhổ răng thật sự không đau đâu.

Sau khi gây tê thì sẽ không có cảm giác gì nữa.”
Mặc cho Đại Lộ nói, Chân Điềm cũng không muốn quay trở lại.

Bây giờ cô hễ nghĩ đến việc phải nhổ răng khôn là da đầu lại tê dại: “Tớ nghĩ răng của tớ vẫn còn tốt, sau này có đau lại tính tiếp.”
Vào buổi tối, Phương Chính gọi điện thoại cho Chân Điềm, hỏi cô đang ở đâu.
Chân Điềm: “Bắc Thành.”
“Không nghỉ sao?” Bên kia hỏi.
“Cuối tháng còn phải thi.”
“Ừm, như thế à?”
Phương Chính im lặng một hồi không biết nên nói gì tiếp, cả hai chìm vào im lặng lạ thường.
Chân Điềm thấy anh im lặng bèn hỏi: “Anh gọi có việc gì không?”
“Không có gì, à không, có!” Phương Chính mới nhớ ra việc quan trọng chưa nói.
“Điềm Điềm, đã lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau, cuối tháng chính là sinh nhật anh trai.

Mấy ngày nữa anh sẽ về Bắc Thành, đến lúc đó ra ngoài ăn mừng cùng nhau được không?”
Chân Điềm mở miệng muốn trực tiếp từ chối, nhưng nghe giọng điệu chờ mong của anh, cô không đành lòng từ chối: “Được.”

Phương Chính nghe được câu trả lời của cô, nhất thời có chút hưng phấn và mừng rỡ: “Được, anh biết rồi.

Vậy em nghỉ ngơi sớm đi, đến lúc đó anh đến trường đón em!”
Sau khi cúp điện thoại, Phương Chính gọi điện thoại cho Giang Gia Thụ: “Ngày 30, cậu có bận gì không? Sinh nhật tớ, tớ đã gọi em gái tớ rồi, cùng nhau ăn mừng được không?”
Giang Gia Thụ vừa đi từ phòng tắm ra, trên người quấn một chiếc khăn tắm lỏng lẻo, trên ngực và tóc đều còn ướt.

Anh cầm khăn lau người thì nghe thấy lời này, động tác trên tay khựng lại: “Em gái kia của cậu sao?”
“Ừ, tớ gọi Điềm Điềm rồi.”
Giang Gia Thụ cúi đầu lau sạch những giọt nước trên đầu: “Được, vừa đúng lúc ngày 30 tớ được nghỉ.”
“Vậy nhé, đến lúc đó sẽ gọi cậu.”
“Em gái kia của cậu…” Giang Gia Thụ ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi.
“Hả? Em ấy bị sao vậy?” Phương Chính khó hiểu hỏi.
“Không có gì, đến lúc đó gặp mặt.”
Cúp điện thoại, Giang Gia Thụ dựa lưng vào sô pha, nhìn chằm chằm vào một điểm, nhớ lại quá khứ.
Kỳ nghỉ hè năm đó, anh cãi nhau với bố mình.

Trong lúc tức giận, anh đã dọn ra khỏi nhà, sau đó tình cờ nhìn thấy một tờ thông báo cho thuê nhà trong con hẻm bên kia đường.

Anh đưa cho chủ nhà một tháng tiền nhà và tiền đặt cọc, sau đó dần ổn định cuộc sống trong con hẻm ẩm thấp và lộn xộn.
Lúc đó, Tiểu Tây Môn vẫn chưa thực hiện việc chọn hộ và phá dỡ.

Ở đường phố phía Đông, diện tích mỗi hộ gia nói lớn không lớn.

Thậm chí người ở tầngtrên và tầng dưới phải dùng chung một nhà vệ sinh và phòng tắm.
Lúc này, Giang Gia Thụ hoàn toàn không biết gì.

Cho đến sáng hôm đó, dưới lầu có một hộ gia đình chuyển đến, làm xáo trộn giấc mơ thanh tĩnh của anh.
Tối hôm trước, anh đi quán net với bạn bè, sau đó gom tiền chơi mở hộp, kết quả chơi đến phá sản cũng không lấy được thứ mình muốn.

Anh chơi đến tự kỷ, vì tâm trạng không tốt nên đã chơi hai ván đua xe, mãi đến khi trời dần sáng mới rời quán về nhà ngủ.
Anh mới nằm xuống ngủ chưa được bao lâu thì đã bị đánh thức bởi tiếng chuông leng keng ở tầng dưới.
Căn nhà cũ cách âm không tốt nên có thể nghe rõ động tác ở dưới lầu.

Giang Gia Thụ bực bội trở người, lấy chăn bông che lỗ tai lại tiếp tục ngủ.
Tưởng chừng sau một lúc tiếng ồn sẽ chấm dứt, nhưng lại kéo dài liên tục nửa tiếng đồng hồ.


Dưới tầng không ngừng vang lên tiếng chói tai của việc đặt đồ đạc và di chuyển các góc bàn.
Giang Gia Thụ chật vật đứng dậy từ trên giường, hai mắt thâm quầng và hai tròng mắt đỏ ngầu.

Anh tức giận chạy ra mở cửa, mất kiên nhẫn nhìn xuống dưới lầu hét lớn.
“Nhỏ tiếng một chút không được sao? Trên tầng vẫn có người ở đấy!”
Một âm thanh nặng nề như có vật nặng rơi xuống đất từ ​​gầm cầu thang, anh nhìn thấy một cô gái đột nhiên ngồi xổm trên mặt đất, hai tay ấn mũi chân, cơ thể cuộn tròn lại.
Có thể là giọng anh quá bất ngờ làm cô gái hoảng sợ giật mình.

Chiếc vali ở trong tay rơi xuống trúng vào ngón chân mà cô đang mang đôi giày xăng-đan đế bằng.
Giang Gia Thụ nhìn thấy cảnh này thì giật mình, chạy từ trên tầng xuống, đến trước mặt cô gái: “Em không sao chứ?”
Anh gỡ bàn tay cô đặt trên chân mình ra, khi nhìn thấy vết máu trên ngón chân, anh lập tức bối rối.
“Xin lỗi.”
Nước mắt của cô gái không ngừng tuôn xuống, cô đẩy anh ra, hai mắt trong trẻo ngấn lệ hung hăng trừng anh, xoay người chạy vào nhà không nói một lời.
Lúc Phương Chính bước vào thì tình cờ thấy anh ngồi xổm trước cửa nhà.

Anh ta lau hai tay, nhiệt tay chào hỏi anh: “Xin chào, tôi tên là Phương Chính, anh là người sống ở tầng trên ư? Tôi tưởng trên tầng không có người ở nên mới không để ý gây ra tiếng ồn, không quấy rầy đến anh chứ?”
Giang Gia Thụ im lặng lắc đầu, anh đánh giá Phương Chính từ trên xuống dưới, suy nghĩ xem hai người vừa mới dọn đến này có thân phận gì.
Mặc dù lúc nãy anh không cố ý làm như vậy, nhưng bởi vì anh mà cô gái kia mới bị thương.

Giang Gia Thụ không dám ngủ tiếp, anh lập tức lấy tiền đến hiệu thuốc mua một lọ thuốc mỡ và thuốc giảm đau để thúc đẩy tuần hoàn máu và loại bỏ máu đông, rồi lại chạy đến gõ cửa nhà ở tầng dưới.
Cửa mở ra, Giang Gia Thụ cao lớn, anh liếc mắt nhìn vào bên trong, cách bố trí cầu thang lên xuống cũng giống nhau, chỉ là bọn họ vừa mới dọn đến, đồ đạc còn chưa kịp sắp xếp gọn gàng, xem ra bên trong nhà vẫn còn trống trãi.
Phương Chính hỏi anh có chuyện gì, Giang Gia Thụ đưa cho anh ta cái túi trong suốt trong tay, giải thích tình huống vừa rồi: “Xin lỗi.”
Phương Chính gãi đầu thì thào nói: “Anh không nói tôi cũng không biết.”
Anh ta đi tới một gian phòng có cánh cửa bằng gỗ gõ cửa: “Chân Điềm? Có thể ra ngoài không?”
Bên trong phòng không có tiếng đáp lại.
Phương Chính có chút ngượng ngùng nhìn anh: “Thật ngại quá, em ấy có thể có chút không được khỏe.”
Giang Gia Thụ nói không sao, sau đó lại nói cho anh ta cách sử dụng những loại thuốc đó, rồi chào tạm biệt.
Cánh cửa sau lưng đóng lại, Giang Gia Thụ đi lên lầu, nghe thấy Phương Chính vẫn đang gọi người ở trong phòng.
“Điềm Điềm? Em bị thương sao? Hàng xóm trên tầng mang thuốc tới, em thoa thuốc rồi nghỉ ngơi được không?”
Nghe được động tĩnh ở dưới tầng, Giang Gia Thụ lơ đễnh cầm lấy chìa khóa mở cửa.
Một người họ Phương, một người họ Chân.
Điềm Điềm?
Loại chuyện nhỏ nhặt này cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống của ai.

Giang Gia Thụ từ chối cuộc gọi của ba mình, tiếp tục xem sách “Phẫu thuật răng hàm mặt”.

Xem mệt thì chơi hai ván game, đói thì xuống quán ở dưới lầu ăn mì.
Số lần gặp được cô không nhiều, chủ yếu là vào lúc chạng vạng tối.

Cô là học sinh của một trường cấp hai gần đó, bộ đồng phục học sinh màu xanh trắng mặc lên người rất vừa vặn.

Ở trong đám đông vẫn nổi bật hơn những người khác.

Chỉ là một học sinh mười lăm, mười sáu tuổi.

Anh không biết vì cái gì lại đợi ở đây cùng với Phương Chính.
Nhưng mà cái này không liên quan đến anh.
Cửa hàng tạp hóa nhỏ mà Giang Gia Thụ thường lui tới nằm sâu trong hẻm, buổi tối trong hẻm tối hơn bên ngoài, vì vậy anh chậm rãi đi vào bên trong theo lối mòn thì nhìn thấy Chân Điềm.
Chân Điềm đang bàn bạc với một bạn học cùng tuổi về cách ăn trộm rau trong trang trại chim cánh cụt.
Chân Điềm: “Bây giờ nhà tớ không có máy tính.”
Bạn học nữ: “Vậy cuối tuần chúng ta đi đến quán net nhé!”
“Tớ chưa đến quán net bao giờ.”
Mới đầu, Giang Gia Thụ không nhận ra cô, nhưng khi đi đến gần, anh mới có thể nhìn rõ mặt cô.
Phản ứng đầu tiên của anh là cô gái nhỏ này có khuôn mặt rất nhỏ.
Phản ứng thứ hai là cô ấy trông rất giống nữ thần Thang Duy của anh.
Sau khi Chân Điềm nhìn thấy anh thì lập tức thay đổi sắc mặt.

Cô quay mặt sang một bên, giả vờ như không nhìn thấy anh.
Giang Gia Thụ đi ngang qua bọn họ, mắt nhìn thẳng đi vào cửa hàng.
Chỉ mất hai phút để mua một gói thuốc, hai người vẫn đứng đó nhưng lần này im lặng hơn, cả hai đều không nói tiếng nào.
Vốn dĩ Giang Gia Thụ muốn dừng lại nhắc nhở hai người họ, trời sắp tối rồi nên mau chóng về nhà.

Sau một lúc do dự, anh cảm thấy mình có hơi nhiều chuyện nên đành từ bỏ, không khuyên nữa, đi nhanh ngang qua hai người.
Còn chưa đi được ba bước, một tiếng nổ ở dưới chân đột nhiên vang lên.
Người Giang Gia Thụ bị chấn động, anh nhìn chằm chằm vào lớp vỏ pháo do vụ nổ còn lưu lại dưới chân mình một cách kinh ngạc.
Chân Điềm giấu chiếc bật lửa trong túi quần, chắp tay xin lỗi: “Xin lỗi.”
Giang Gia Thụ nhìn nụ cười giảo hoạt của cô.

Một lúc sau, anh mới hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Anh nghiến răng: “Em thù dai thật!”
“Không, đây gọi là gậy ông đập lưng ông.”
“Cũng thật là giảo ngữ.

Lớp mấy rồi, người ở cùng với em là bạn trai em sao?”
Chân Điềm nhìn đôi mắt đen láy kia, phun ra bốn chữ: “Không thể trả lời.”
———
Tiếng chuông điện thoại kéo Giang Gia Thụ ra khỏi hồi ức, mở khóa màn hình, là tin nhắn từ Phương Chính, anh ta cho biết địa điểm tổ chức tiệc vào tối ngày 30.
Giang Gia Thụ đặt điện thoại di động xuống rồi đứng dậy, anh chợt có linh cảm liền mở máy tính, sau đó mở tài khoản đăng ký QQ đã không sử dụng nhiều năm, rồi tìm một cái tên trong danh sách bạn bè.

Sau khi nhấn vào giao diện của cô, một lời nhắc xuất hiện trên giao diện.
Nhìn thông báo trên màn hình, người bên kia đã đặt quyền, bắt buộc anh phải gửi lời mời kết bạn mới có thể vào khung chat.

Giang Gia Thụ mỉm cười nhẹ.
“Thù dai thật.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương