Bác Sĩ Giang Có Chút Ngọt
3: Anh Đào Có Chút Ngọt


Chân Điềm nghe thấy rõ tiếng tim đập thình thịch mãnh liệt trong lồng ngực của mình, trong lòng hoảng sợ, tay chân run rẩy.
Cô lùi lại một bước, mắt cá chân đụng phải một ống sắt, cô đau đến toát mồ hôi lạnh.
Một tiếng “tạch”, ánh sáng mạnh khiến Chân Điềm khó chịu nheo mắt, cô giơ tay lên chặn ánh sáng lại.
Tay của anh rời khỏi công tắc điều khiển cạnh tường, hai người nhìn nhau qua cửa kính phòng điều khiển, Giang Gia Thụ vô cảm nhìn cô.
“Xin lỗi, tôi bấm nhầm.”
Sắc mặt Chân Điềm không được tốt lắm, có chút nhợt nhạt, tim đập loạn xạ, cô hoảng sợ lắc đầu.

Vừa định rời đi, thì vào lúc này cánh cửa bằng chì phía sau chậm rãi mở ra.
Chương Tâm Toàn ngoài cửa đi vào: “Thầy?”
Ánh mắt Giang Gia Thụ rời khỏi khuôn mặt của Chân Điềm, nhìn về phía người vừa đi vào.
Chương Tâm Toàn nhìn Chân Điềm, hỏi người đàn ông bên cạnh: “Thầy không sao chứ?”
Giang Gia Thụ nói không sao, anh chỉ vào Chân Điềm: “Giao cho cô đó, chụp vị trí răng khôn.

Tôi về phòng khám trước.”
Chương Tâm Toàn nhìn Chân Điềm, lập tức gật đầu làm theo lời của anh, lẩm bẩm: “Vừa nãy mình còn tưởng là đã xảy ra chuyện gì rồi.”
Ánh mắt của Giang Gia Thụ lướt qua Chân Điềm, đi lướt qua vai cô, mắt nhìn thẳng đi ra khỏi phòng chụp X-quang.
Chương Tâm Toàn bật đèn trong phòng quan sát, đi tới nói với Chân Điềm một số việc cần phải chú ý: “Bây giờ chúng ta bắt đầu chụp, lát nữa cô cắn vào chỗ này, không được cử động đầu, cái này làm rất nhanh, một phút là xong rồi.”

———
Sau khi kiểm tra xong, hai người đi ra khỏi phòng quan sát, Chương Tâm Toàn quay đầu lại nhìn cô: “Sao sắc mặt của cô kém vậy? Cô thấy khó chịu à?”
Chân Điềm lấy khăn giấy lau mồ hôi lạnh trên trán, nghe vậy cười khổ nói: “Tôi có chứng sợ không gian kín, vừa nãy nhìn chằm chằm vào ánh sáng xanh đó, tôi cảm thấy hơi sợ.”
“Vậy là cô rất ít khi đi thang máy, phải không?”
“Bây giờ thì tốt hơn nhiều rồi, có nhiều người thì không sao.”
Giang Gia Thụ với Tô Chiêu đang bận rộn trong phòng khám.

Chương Tâm Toàn dẫn cô ngồi xuống trước bàn làm việc.

Nhìn khuôn mặt của Chân Điềm, cô không khỏi khen ngợi: “Mặt của cô nhỏ thật đó, nhìn rất giống diễn viên Thang Duy.”
Chân Điềm ngượng ngùng nhìn cô cười: “Cảm ơn.”
“Cô với thầy quen nhau sao? Vừa nãy tôi ở ngoài cửa nghe thấy cô gọi tên của thầy.” Chương Tâm Toàn vừa nhìn mặt cô vừa hỏi.
Chân Điểm sửng sốt, trầm mặc một hồi lâu rồi lắc đầu.
Khi Giang Gia Thụ đi đến, vừa hay nghe được cái câu nói không quen biết của cô.
“Thầy.” Chương Tâm Toàn nhìn phía sau lưng Chân Điềm: ​”Phim em đã gửi vào máy tinh của thầy rồi.”
“Ừ.”
Dáng người cao lớn ngồi xuống bên cạnh cô, anh đeo một cặp kính không gọng, trên mặt kính phản chiếu một ánh sáng lạnh lẽo.
Toàn cảnh hình chụp răng của Chân Điềm được phóng to trên màn hình máy tính, cô tò mò vươn đầu về phía trước nhìn.
“Răng hàm thứ 3 làm cho răng hàm thứ 2 trồi lên tạo thành điểm tựa, chen chúc nhau dẫn đến rối loạn khớp thái dương hàm, cần phải nhổ càng sớm càng tốt.” Anh giải thích.
Chân Điềm bị những lời nói này làm cho hoảng sợ, sắc mặt tái nhợt, vội vàng nói: “Phải nhổ cả hai cái luôn sao?”
Ngón tay thon dài chỉ vào một điểm trên màn hình: “Chiếc răng bên trái phía dưới này bị mọc lệch, tuy rằng hiện tại chiếc răng này không gây khó chịu gì, nhưng sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của những chiếc răng xung quanh.

Nghiêm trọng hơn thì có thể dẫn đến hoại tử cả hai chiếc răng.”
“Chiếc răng dưới bên phải là răng mọc lệch.

Có hai hướng điều trị, một là nhổ bỏ nó, hai là phẫu thuật cắt lợi.”
“Cắt lợi?”
“Đúng, cắt đi.”
Chương Tâm Toàn ở bên cạnh giải thích cho cô: “Bệnh viện của chúng tôi thường thì không khuyến nghị bệnh nhân cắt lợi.


Cái này rủi ro tương đối cao, cách chữa trị này kém hiệu quả hơn rất nhiều so với việc nhổ bỏ răng khôn.”
“Tôi không muốn nhổ.” Chân Điềm từ chối.
Giang Gia Thụ tìm thấy hồ sơ bệnh lý của cô ở trên bàn, trên đó viết hai dòng, anh không ngẩng đầu nói: “Lát nữa sẽ sắp xếp phẫu thuật nhổ răng cho cô, cô có tiền sử bị dị ứng không?”
Anh quyết định quá nhanh, Chân Điềm chưa chuẩn bị tâm lý trước, khi bị hỏi về chuyện dị ứng, cô cũng không nói gì.
“Cô có đang trong kỳ kinh nguyệt không?” Dường như anh không quan tâm cô bị dị ứng với thứ gì, giống như đã biết hết tất cả.
Chân Điềm chợt lắc đầu, lại nhớ tới anh đang cúi đầu chắc không nhìn thấy, vội vàng đáp: “Không có.”
“Có mang thai không?” Chân Điềm ngây người.
Đợi một lúc, không nghe thấy tiếng trả lời, Giang Gia Thụ chậm rãi ngẩng đầu lên khỏi hồ sơ bệnh lý.

Sau khi bốn mắt chạm nhau, bầu không khí xung quanh trở nên rất kỳ quái.
Sắc mặt của Chân Điềm rất khó coi, Chương Tâm Toàn thấy tình huống như thế này liền lập tức giải thích cho cô: “Thầy không có ý gì khác, vì phụ nữ có thai không thể nhổ răng.

Trong thời kỳ này, nhổ răng dễ dẫn đến hàng loạt các viêm chứng, nặng thì dẫn tới sinh non hoặc sảy thai.”
“Không mang thai.” Cô nhìn Giang Gia Thụ nói.
“Ừm.” Giang Gia Thụ không nói gì thêm, mở đơn phẫu thuật trên máy tính, đọc tờ đơn in ra từ máy in bên cạnh.
Chương Tâm Toàn định lấy tờ đơn đưa cho Chân Điềm thì một giọng nam trầm thấp vô cùng từ tính vang lên bên tai cô.
“Có bạn trai chưa?”
Chân Điềm nhìn thẳng vào anh, lập tức trả lời: “21 tuổi, đang học đại học, không có kinh nguyệt, dị ứng với Antondine, chưa kết hôn cũng không có thai.

Về việc có bạn trai hay chưa, hình như không liên quan đến việc nhổ hay không nhổ răng?”
Giang Gia Thụ đột nhiên cười rộ lên, nét cười nơi khóe mắt càng sâu.


Anh cười rất nhàn nhã, giống như vừa rồi đang nói một câu chuyện cười.
Anh không đáp lại: “Tâm Toàn, cô dẫn cô ấy xuống tầng một đóng tiền viện phí đi.”
Chương Tâm Toàn nói được, ánh mắt nhìn hai người bọn họ, cô muốn hỏi điều gì đó nhưng lại nhịn xuống.
Sự tức giận trong lòng của Chân Điềm dường như được trút hết vào không khí.

Đối phương cũng không thèm quan tâm, thậm chí cũng lười đáp lại, vẻ mặt của cô giống như mặt biển yên ắng vào đầu mùa đông, chuẩn bị nổi lên khí lạnh.
Đại Lộ nhìn quanh cửa phòng khám, nhìn thấy Chân Điềm đi ra.

Cô nàng lập tức kéo tay cô, cao hứng nói: “Tớ nhớ ra rồi, người ở bên trong đó chính là anh trai của cậu, đúng không?”
Chương Tâm Toàn đột nhiên giương mắt lên nhìn Đại Lộ.
Anh trai?
“Thảo nào vừa rồi tớ lại cảm thấy anh ta rất quen mắt.

Tớ mới nhớ ra, anh ta là con trai bên cạnh nhà dì cậu, học đại học ở Hồng Kông?”
Chân Điềm cụp mắt: “Cậu nhớ nhầm rồi, tớ chỉ có một người anh trai, người mà cậu nói…”
Cô dừng một chút rồi lại nói: “Đã chết rồi.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương