Sau khi Hạ Úc Huân từ phòng thử đồ ra tới, mấy cô hầu gái ai cũng trước mắt sáng ngời.

“Tiên sinh thực sự có ánh mắt! Chiếc váy này quả thực thích hợp với tiểu thư!”

“Đúng vậy! Ánh mắt của Tiên sinh luôn luôn rất tốt!”

……

Thật là, rõ ràng là thiên sinh lệ chất của cô, có lien quan gì đến Nam Cung Lâm. Hạ Úc Huân bất mãn mà nghĩ.

Kế tiếp chính là thời gian hóa trang và làm tóc.

Làm cái gì a? Những thứ yêu quái này là muốn đem cô đồng hóa sao? Bất đắc dĩ đã đáp ứng rồi Lãnh Tư Thần, Hạ Úc Huân đành phải vô cùng buồn bực mà để các cô ấy đùa nghịch.

Trang điểm trên mặt chỉ còn lại đôi mắt, mấy cô hầu gái bất đắc dĩ mà nhìn kia phó vướng bận mắt kính, nhưng tất cả mọi người đều ghi nhớ Lãnh Tư Thần nói, ai cũng không dám tháo bỏ xuống.

Vì thế, đành phải cứ như vậy đi ra ngoài phục mệnh.

Hạ Úc Huân đang hồ nghi các cô sao lại hảo tâm buông tha mắt kính của cô, giây tiếp theo, cửa mở ra, Lãnh Tư Thần đi đến.

Giờ phút này, Hạ Úc Huân đang ngồi trước bàn trang điểm mặt chán đến chết mà tới lui cẳng chân trắng nõn, cảnh xuân trước ngực càng như ẩn như hiện.

Nam Cung Lâm tên kia cư nhiên cho cô mặc bộ váy bại lộ như vậy!

Lãnh Tư Thần trong lòng khẽ nguyền rủa một tiếng, miếng đất kia đều không thể an ủi được sự bất mãn trong lòng giờ phút này.

Tuy rằng, cô như vậy…… Thật sự đẹp, tóc đen váy trắng, hệt như tinh linh.

“A Thần!” Hạ Úc Huân nhìn thấy Lãnh Tư Thần tiến vào, vội vàng nhảy qua.

“Ngồi xuống!”

Hạ Úc Huân ngoan ngoãn ngồi trở lại.

Lãnh Tư Thần cầm lấy những dụng cụ trang điểm phức tạp, sau đó dựa lưng vào bàn trang điểm, nói: “Ngẩng đầu!”

“Làm gì?”

“Mắt kính là tự cô tháo hay là tôi giúp cô?”

“Không tháo được không?”

“Cô nói đi?”

Hạ Úc Huân ngoan ngoãn tháo xuống.

“Nhắm mắt!”

“A……” Hạ Úc Huân mới vừa nhắm mắt lại, liền cảm giác được một chiếc bàn chải nhỏ mềm mại hướng bốn phía đôi mắt quét qua.

“Trợn mắt, không được chớp.” Lãnh Tư Thần tiếp tục ra lệnh.

Hạ Úc Huân ngoan ngoãn mở to hai mắt.

Lãnh Tư Thần dựa sát vào cô, dùng mascara từng chút một chuốt lên lông mi thật dài của cô.

Kế tiếp là bóng mắt, sau đó là hiệu ứng mắt khói nhẹ.

Sau khi hết thảy đều xong, Hạ Úc Huân đã hoàn toàn choáng váng. Tuyệt bút vung lên chính là của Lãnh đại tổng giám đốc với cả trăm cả vạn hợp đồng cư nhiên tại đây cầm bàn chải nhỏ trang điểm cho cô?

Lãnh Tư Thần đứng ở cô trước mặt tỉ mỉ nhìn hơn nửa ngày cuối cùng thở phào một hơi, như trút được gánh nặng, nói: “Được rồi.”

“A Thần, tôi còn có thể gặp người sao?” Hạ Úc Huân yếu ớt hỏi.

Lãnh Tư Thần mặt đen lại, nói: “Tự mình không thấy sao.”

Hạ Úc Huân quay đầu vào soi gương, sau đó hét lên một tiếng: “Làm tôi sợ muốn chết! Còn tưởng rằng nhìn thấy A Phiêu! Trong gương chính là tôi sao? A Thần anh thật sự quá săn sóc, như vậy liền không ai có thể nhận ra tôi rồi!”

“Chẳng lẽ cô không thể gặp người sao?” Lãnh Tư Thần vẻ mặt vô ngữ.

Hạ Úc Huân rầu rĩ nói, “Anh cho tôi là đồ ngốc sao! Tôi một cô gái yếu đuối tay trói gà không chặt bị các người tùy ý bài bố như vậy, hôm nay có lẽ tôi nổi bật, nhưng hôm khác lại không biết bao nhiêu người muốn điều tra thân phận của tôi. Tất cả mọi người đều hâm mộ biến cô bé lọ lem thành công chúa, nhưng, các người có ai hỏi qua cô bé lọ lem có nguyện ý biến thành công chúa hay không?”

Lãnh Tư Thần ngoài ý muốn nhìn cô, nói: “Cô không ngu ngốc sao!”

“A Thần, tôi ngu ngốc…… Chỉ quan tâm đến những chuyện có liên quan đến anh…… Anh chưa từng nghe qua phụ nữ trong tình yêu có chỉ số thông minh đều âm sao?” Hạ Úc Huân nói, hơi hơi cúi người về trước chạm môi Lãnh Tư Thần, cô từ trong ánh mắt biết Lãnh Tư Thần đang kinh diễm, giờ phút này chính mình là xinh đẹp, ít nhất đối với anh mà nói vẫn có lực hấp dẫn.

“Cô như vậy là đang…… Câu dẫn tôi sao?” Đối với sự chủ động ngoại dự đoán mọi người của Hạ Úc Huân đêm nay, Lãnh Tư Thần rất kinh ngạc, nhưng, tâm tình có vẻ không tồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương