Ba Ngàn Dặm Lưu Đày
-
Chương 54
Nghe nói Lưu Trạm đã uống được thuốc, Mã thái y cũng vội vàng chạy tới quân doanh, ông thử bắt mạch thì phát hiện mạch tượng đã có một con đường sống rồi, lại vội vàng đi kê một đơn thuốc khác.
Tống Phượng Lâm ngồi ở mép giường thỉnh thoảng lau mồ hôi cho Lưu Trạm, chợt nhớ ra gì đó, y nói: “Hoàng Ngọ Thời, đệ đi nấu một ít nước cơm mang qua đây, không cần phải quá đặc.”
“Vâng.” Hoàng Ngọ Thời nhanh tay nhanh chân đi vo gạo nấu nước cơm.
Đã bốn ngày Lưu Trạm không ăn không uống gì, không thể cứ uống mỗi thuốc mãi được, Tống Phượng Lâm vẫn dùng cách cũ để đút cho Lưu Trạm một bát nước cơm.
Ban đêm Lưu Trạm vẫn sốt cao, Tống Phượng Lâm chỉ có thể liên tục giúp hắn lau người hạ nhiệt, tới hừng đông y mơ mơ màng màng gục xuống bên giường ngủ mất.
“Tống tiên sinh, lão phu tới thay thuốc cho Lưu đại nhân.” Mã thái y nhỏ giọng gọi.
Tống Phượng Lâm bừng tỉnh từ trong giấc mộng, thấy Mã thái y đã tới, y vội vàng tránh qua một bên nhường chỗ cho đối phương.
Mã thái y cầm tay Lưu Trạm lên bắt mạch trước, lại sờ thử trán của Lưu Trạm, trầm ngâm nói: “Đêm qua hẳn là đã sốt rất cao.”
Nói xong, Mã thái y lật chăn ra, cẩn thận mở từng vòng băng gạc. Tống Phượng Lâm chăm chú nhìn theo nhưng đến lúc gỡ miếng dán thuốc ra thì y lại dời mắt sang chỗ khác.
“Miệng vết thương không bị thối rữa.” Mã thái y mỉm cười thở phào, “Lưu đại nhân thật sự là phúc lớn mạng lớn.”
Tống Phượng Lâm cũng mỉm cười đáp lại: “Vất vả cho ông rồi.”
Mã thái y thay thuốc cho Lưu Trạm rồi lại đi sắc thuốc uống, ông vừa ra khỏi cửa thì Phái Công Ly xách theo một hộp đồ ăn mang đến.
“Tống tiên sinh, ta mang cho ngươi một ít món điểm tâm của Tấn Dương, ngươi ăn một ít đi, vừa rồi ta có gặp Mã thái y, ông ấy nói tình trạng của Lưu Trạm đã tốt hơn rồi, thật là may mắn.” Phái Công Ly vừa nói vừa xếp đồ ăn ra bàn.
Tống Phượng Lâm bước ra từ sau bình phong, y vẫn đang mặc bộ đồ màu trắng hôm qua, trong lúc chăm sóc Lưu Trạm bị dính lên không ít vết bẩn nhưng Tống Phượng Lâm không hề để tâm.
“Đây là cháo bát bảo, nếm thử đi.” Phái Công Ly cố hành động thật tự nhiên, thực ra trong lòng vô cùng tò mò về thân phận của Tống Phượng Lâm.
Tính ra thì đã ba ngày ba đêm Tống Phượng Lâm chưa bỏ bất cứ thứ gì vào bụng, mãi đến khi Mã thái y kết luận tình trạng của Lưu Trạm không còn quá đáng ngại nữa y mới muộn màng phát hiện mình đã đói tới mức dạ dày nóng rực như bị thiêu đốt, Phái Công Ly mang đồ ăn tới rất đúng lúc.
Tống Phượng Lâm cầm thìa lên ăn, rất nhanh bát cháo đã thấy đáy, có một bát cháo ấm xuống bụng dạ dày đã thoải mái hơn rất nhiều.
Tống Phượng Lâm ngẩng đầu, Phái Công Ly lại đưa qua một cái bánh đường đỏ nóng hổi, đồng thời cẩn trọng hỏi: “Ngươi và Lưu đại nhân là… họ hàng à?”
Tống Phượng Lâm nhận lấy cái bánh đường đó, đặt vào bát chứ không ăn, cũng không trả lời câu hỏi của Phái Công Ly mà hỏi lại: “Ngươi không muốn làm việc ở bên cạnh đại tướng quân nữa à?”
Đều là người thông minh, Tống Phượng Lâm lười không muốn chơi đánh đố với đối phương.
Đừng nhìn Phái Công Ly như thể đang hạ thấp thân phận mà bận trước bận sau ở bên cạnh Lưu Trạm, kỳ thật trong lòng Phái Công Ly hiểu rõ, Lưu Trạm lần này gặp đại nạn không chết, về sau chắc chắn sẽ trở thành thân tín đắc lực của Duệ Vương.
Phái Công Ly vẫn luôn đi qua đi lại ở doanh trướng của Lưu Trạm nên biết được không ít nội tình, nhưng mà Phái Công Ly cũng chưa có lập trường rõ ràng, Tống Phượng Lâm lại hỏi rất gọn gàng dứt khoát, chính là hỏi về lập trường của Phái Công Ly.
Giờ này khắc này, cuối cùng Phái Công Ly cũng lĩnh hội được vì sao đám người Tào Tráng lại ngoan như gà con khi đứng trước mặt Tống Phượng Lâm như vậy.
Tống Phượng Lâm không nói gì thêm, chỉ yên lặng nhìn Phái Công Ly khiến Phái Công Ly bỗng cảm nhận được một áp lực vô hình cực lớn, có cảm giác như mình đang bị nhìn thấu hết thảy vậy.
Phái Công Ly nghiêm túc nói: “Ta đi theo đại tướng quân là ý của người trong nhà, vốn nghĩ làm mưu sĩ dưới trướng đại tướng quân sau này sẽ kiếm được một chức quan nhỏ, càng tiếp xúc mới phát hiện đại tướng quân chưa bao giờ cho mưu sĩ bên cạnh mình chức quan nào, chỉ nuôi như môn khách vậy thôi. Ta muốn có một sự nghiệp của riêng mình nên không muốn tiếp tục làm môn khách của đại tướng quân nữa.”
Tống Phượng Lâm nói: “Ngươi muốn Lưu Trạm tiến cử mình đảm nhiệm một chức vụ gì đó ở bên cạnh Duệ Vương?”
Quả nhiên đã bị nhìn thấu, Phái Công Ly xấu hổ đỏ mặt, nhưng mà người này cũng rất thông minh, Phái Công Ly biết bản thân mình hữu dụng đối với Lưu Trạm.
“Nhược điểm của ta ở trong tay Lưu đại nhân, cho dù ta có tới bên cạnh Duệ Vương thì cũng không cần phải lo ta sẽ bán đứng các ngươi, hơn nữa chúng ta hoàn toàn có thể giúp đỡ lẫn nhau vì lợi ích chung.”
Tống Phượng Lâm không nói được hay không được, trầm mặc một hồi rồi đáp: “Đã biết, chuyện của ngươi sẽ có sắp xếp sau.”
Phái Công Ly từng lén hỏi Hoàng Ngọ Thời Tống tiên sinh là ai.
Lúc ấy Hoàng Ngọ Thời ngậm chặt miệng không chịu đáp, Phái Công Ly bám theo truy vấn mãi mới nói là sư gia bên người Lưu Trạm, Phái Công Ly không tin, cho rằng Hoàng Ngọ Thời trả lời có lệ để lừa mình.
Lúc này Phái Công Ly lại nảy sinh ra một suy nghĩ khác cao siêu hơn, chẳng lẽ Tống tiên sinh mới là chủ nhân thực sự đứng đằng sau bọn họ? Thực ra đám người Lưu Trạm đang bí mật xây dựng thế lực ở một nơi nào đó?
Rời khỏi doanh trướng, Phái Công Ly vẫn chưa hết miên man suy nghĩ.
Trưa hôm đó, Trương Tiểu Mãn mang theo tin tức quay trở về từ Cấp Dương Quan.
“Thủ lĩnh! Thủ lĩnh!” Trương Tiểu Mãn khóc lóc la hét om sòm vọt vào doanh trướng của Lưu Trạm, thời điểm Tào Tráng rời đi thương thế của Lưu Trạm vẫn đang trong tình trạng cực kỳ nguy hiểm, Tào Tráng nói lại đúng sự thật làm cho đám Trương Tiểu Mãn bị dọa sợ không nhẹ.
Tống Phượng Lâm vừa mới đút thuốc cho Lưu Trạm, từ xa đã nghe thấy chất giọng ồn ào của Trương Tiểu Mãn, y theo phản xạ ngẩng đầu nhìn ra phía cửa nên không chú ý thấy đầu của Lưu Trạm hơi chuyển động, trông có vẻ như sắp tỉnh.
“Thủ lĩnh!!!!”
Tống Phượng Lâm lau đi vệt thuốc bên khóe miệng, tức giận cảnh cáo: “Ngậm miệng!!”
Trương Tiểu Mãn lập tức im bặt, chuyển sang khóc trong nghẹn ngào, nhỏ giọng nói: “Thủ lĩnh của đệ, huynh ấy…”
“Tốt hơn nhiều rồi.” Tống Phượng Lâm nói.
Trước đó Mã thái y cũng mới ghé qua kiểm tra, chỉ nói cửa thứ ba chính là chờ Lưu Trạm tỉnh lại, chỉ cần người có thể tỉnh lại thì không còn gì đáng ngại nữa.
“Năm nay đệ cũng mười chín rồi, sao hành sự vẫn lỗ mãng vậy hả?” Tống Phượng Lâm hết cách lắc đầu, trong số bọn họ, Trương Tiểu Mãn là người nhỏ tuổi nhất, tính cách cũng ồn ào ầm ĩ nhất.
“Tình hình ở Cấp Dương Quan thế nào?” Tống Phượng Lâm hỏi.
Trương Tiểu Mãn vội trả lời: “Quân Sầm Châu của chúng ta còn tổng cộng 5672 người, đệ đi trước một bước về báo tin, Đại Tráng và Thành Quý đang trên đường dẫn binh lính trở về Tấn Dương rồi, những người bị thương cũng được mang về hết, Cấp Dương Quan thiếu y thiếu thuốc, ở lại đó chỉ có chờ chết thôi.”
Tống Phượng Lâm thầm thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi, số lượng không quá ít, đệ về trước thì chuẩn bị doanh trại và thuốc thang cho bọn họ đi, một ngàn thân vệ của Lưu Trạm còn lại được bao nhiêu?”
“Thủ lĩnh phá vòng vây mang đi 500 người, để lại Cấp Dương Quan 473 người. Đệ nghe Đại Tráng nói tình hình đại khái, thủ lĩnh mang đi 500 người còn lại được khoảng hơn 300 người, con số cụ thể hơn thì để lát nữa đệ đi kiểm tra lại.”
Tống Phượng Lâm gật đầu: “Nhớ đưa danh sách hy sinh cho ta, sau khi về huyện Võ Nguyên phải bồi thường hậu hĩnh cho họ.”
“Đệ lập tức đi ngay.” Trương Tiểu Mãn nói xong lại thò đầu qua quan sát Lưu Trạm, thấy hô hấp của Lưu Trạm đã ổn định, tình hình không còn quá tệ như lúc Tào Tráng nói nên mới yên tâm ra ngoài.
Trong trướng trở về yên tĩnh, Tống Phượng Lâm cúi đầu day phần giữa trán để giữ cho đầu óc tỉnh táo, vừa quay sang thì thấy Lưu Trạm đang mở mắt nhìn mình tự bao giờ.
“Vẫn còn ở trong mơ sao?” Lưu Trạm lẩm bẩm, đầu óc của hắn chưa hết mờ mịt, cơ thể nặng nề như bị một khối đá trăm cân đè lên, không thể động đậy nổi.
Tống Phượng Lâm vươn tay qua chạm lên mặt Lưu Trạm, muốn nói gì đó nhưng yết hầu như bị chặn lại, không thể nói nên lời.
Lát sau, y mới nói: “Huynh tỉnh rồi, không phải ở trong mơ.”
“Nước…” Lưu Trạm nhíu mày, “Cổ họng đau quá.”
Tống Phượng Lâm vội bưng một bát nước tới định dùng thìa đút cho hắn, Lưu Trạm lại mím môi không chịu phối hợp.
“Ta nhớ đệ không đút như vậy.” Ánh mắt của Lưu Trạm cực kỳ đáng thương.
Thực ra chính Lưu Trạm cũng không phân biệt được rõ lắm những ký ức nhập nhèm của mấy ngày vừa qua là mơ hay là thực, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Tống Phượng Lâm, hắn cực kỳ cực kỳ vui nên không nhịn được lại muốn đùa giỡn đối phương một chút.
Đến lúc này thì Tống Phượng Lâm hoàn toàn xác định Lưu Trạm thực sự tỉnh rồi, đổi lại là ngày trước thì y sẽ mặc kệ hắn thích thì uống không thích thì thôi rồi quay người rời đi.
Nhưng lần này Tống Phượng Lâm lại tự uống một hớp nước rồi cúi đầu xuống, nước đun sôi để nguội không hiểu sao lại có vị ngọt nhè nhẹ.
Lưu Trạm không cầm lòng được, uống nước xong bất chấp tất cả công thành chiếm đất, nụ hôn dịu dàng nóng bỏng nhưng quấn quít, trao đổi hơi thở lẫn nhau.
Trong mắt Tống Phượng Lâm nổi lên ánh nước, y dịch người qua một bên định ngồi dậy. Lưu Trạm đang thoải mái hưởng thụ giờ khắc bình yên hiếm có nên không dễ dàng buông tha nhanh như vậy, ngược lại ôm càng chặt hơn. Tống Phượng Lâm sợ đụng phải vết thương của Lưu Trạm nên không giãy giụa, mặc theo ý hắn.
“Coi như là sống lại rồi.” Lưu Trạm ôm lấy Tống Phượng Lâm, nhắm mắt cảm thán.
Tống Phượng Lâm úp mặt vào hõm vai của Lưu Trạm, cảm nhận động tác vuốt ve sau cổ mình của đối phương.
Bỗng nhiên Lưu Trạm có cảm giác vai mình hơi ướt, hắn vội vàng muốn nâng Tống Phượng Lâm dậy nhưng y lại níu chặt lấy áo của hắn, nhất định không chịu ngẩng mặt lên.
Tính tới tính lui, hai người quen nhau và sống chung cũng đã được sáu năm, Tống Phượng Lâm mà Lưu Trạm quen là một người vô cùng mạnh mẽ quật cường.
Hắn nhớ rõ lần đầu tiên Tống Phượng Lâm xuống ruộng cuốc đất, hai tay bị rộp đầy bọt nước, thậm chí còn rách da chảy máu nhưng y không hề nhăn mày lấy một lần. Lưu Trạm cũng chưa bao giờ thấy Tống Phượng Lâm mất bình tĩnh hay nóng ruột quá mức.
Lưu Trạm cũng chưa từng thấy Tống Phượng Lâm rơi nước mắt, tình huống bây giờ khiến hắn vô cùng luống cuống.
“Đừng khóc, không sao rồi mà, cái mạng này của ta đến Diêm Vương cũng không động vào được đâu, đừng khóc nhé? Cục cưng?”
Sống qua hai kiếp nhưng hắn thực sự không phải người giỏi dỗ dành khi đối phương đang khóc, dáng vẻ chân tay luống cuống thực sự rất buồn cười, nhưng Tống Phượng Lâm không có tâm trạng cười hắn.
Tống Phượng Lâm cũng không biết mình bị làm sao, một khắc nhìn thấy Lưu Trạm tỉnh lại, bức tường cao ngất vững chắc trong lòng y đột nhiên đổ sập xuống.
Rất nhanh Tống Phượng Lâm cũng nhận ra mình đang sợ hãi, y thực sự sợ hãi, nếu không còn Lưu Trạm, y không biết cuộc đời sớm đã nát bét này của mình có tiếp tục kiên trì nổi hay không?
“Vợ yêu? Bé yêu?” Lưu Trạm hôn lên trán y, trái tim như vỡ thành từng mảnh khi thấy người trong lòng mình đang im lặng rơi nước mắt.
“Xin lỗi, ta làm đệ lo lắng rồi.”
Đột nhiên Lưu Trạm hít sâu một hơi như đang kìm nén cơn đau, Tống Phượng Lâm giật mình ngẩng đầu dậy kiểm tra, không ngờ ngay sau đó bị kéo hẳn lên giường.
“Ưm… đừng nhúc nhích, ngủ cùng ta một lúc đi.” Lưu Trạm ôm lấy Tống Phượng Lâm, miệng vết thương còn đang đau nên hắn không dám làm động tác quá mạnh, vừa rồi kéo Tống Phượng Lâm lên giường làm bụng truyền đến một đợt đau nhức dữ dội khiến hắn không dám làm thêm động tác nào nữa.
“Để ta xem thử đã.” Tống Phượng Lâm không yên tâm, vội lật chăn ra, nhìn thấy không có máu chảy mới thở phào nhẹ nhõm.
“Ngủ đi, ta không sao rồi.” Lưu Trạm dang tay ra, ý bảo Tống Phượng Lâm nằm bên cạnh mình.
Suốt bốn ngày bốn đêm không ngủ không nghỉ đàng hoàng, Tống Phượng Lâm đúng là cũng rất mệt mỏi, sau khi xác nhận Lưu Trạm không còn gì đáng ngại nữa cuối cùng tinh thần cũng không chống đỡ được, Lưu Trạm bảo đi ngủ, y vừa nằm xuống dựa vào người hắn đã lập tức chìm vào ngủ say.
Cho đến khi Tống Phượng Lâm ngủ rồi Lưu Trạm mới dám lộ ra sắc mặt đau khổ, một đao này suýt chút nữa đã lấy được mạng của hắn.
Hoàng Ngọ Thời bưng thuốc đi vào thì thấy Lưu Trạm đang nhăn nhó nhịn đau.
“Thủ lĩnh!”
Lưu Trạm kéo chăn lên che kín nửa mặt của Tống Phượng Lâm, nhỏ giọng nói: “Đặt thuốc ở đó rồi đệ ra ngoài đi.”
Hoàng Ngọ Thời làm bộ không nhìn thấy Tống Phượng Lâm đang ngủ trong ngực Lưu Trạm, đặt thuốc xuống bàn rồi lùi ra sau bình phong, hỏi: “Thủ lĩnh, có cần đệ mang đồ ăn tới cho huynh không?”
“Không cần, ta chưa muốn ăn.” Lưu Trạm đáp, “Đệ canh bên ngoài, có việc gì thì bảo bọn họ cách bình phong nói với ta.”
“Vâng, đệ biết rồi.” Hoàng Ngọ Thời đi ra ngoài trướng, tuy Lưu Trạm nói chưa muốn ăn nhưng cậu ta vẫn dặn binh lính nhớ nấu một ít cháo thịt băm nhuyễn.
Ngay sau đó Hoàng Ngọ Thời đụng phải Phái Công Ly, cậu ta vội vàng ngăn người kia lại.
Buổi sáng Phái Công Ly thấy quần áo của Tống Phượng Lâm bị bẩn nên vào trong thành mua cho đối phương hai bộ mới, không ngờ lại bị Hoàng Ngọ Thời chặn lại không cho vào bên trong.
“Lưu đại nhân tỉnh rồi nhưng lại ngủ rồi, Tống tiên sinh cũng đang ngủ, Phái công tử về đi, ngày mai lại đến.” Hoàng Ngọ Thời như một ông thần giữ cửa ngăn cản, trong mắt toàn là đề phòng.
Ban sáng Phái Công Ly nhắc qua chuyện muốn có một chức quan ở bên cạnh Duệ Vương với Tống Phượng Lâm, còn chưa nhận được đáp án chính xác, bây giờ nghe nói Lưu Trạm tỉnh rồi thì càng muốn đi vào.
“Lúc Lưu đại nhân hôn mê có phải là ta chưa từng đến đâu? Ngươi cản ta lại làm gì?” Phái Công Ly không vui nhíu mày.
Thái độ mà đám người Hoàng Ngọ Thời dành cho mình đối lập hoàn toàn so với Tống Phượng Lâm khiến Phái Công Ly càng thêm bực mình, trong lòng thầm khẳng định chắc chắn thân phận của Tống tiên sinh này không hề đơn giản.
Hoàng Ngọ Thời vẫn vững như bàn thạch: “Phái công tử muốn đưa cái gì thì đưa cho ta, ta sẽ chuyển lại cho Tống tiên sinh.”
Đúng lúc này bên trong trướng có tiếng Lưu Trạm ho khan, Hoàng Ngọ Thời hơi giật mình, bị Phái Công Ly nhân cơ hội chui qua nách xông vào.
“Lưu đại nhân tỉnh rồi!” Phái Công Ly chạy hai ba bước về phía bình phong, cả người nhất thời dại ra.
Tống Phượng Lâm đang nghiêng người đưa lưng về phía bọn họ, gối đầu lên cánh tay Lưu Trạm, ngủ cực kỳ say, tuy nhìn không thấy mặt nhưng cảm giác vô cùng thân mật này hoàn toàn là thật, không lừa dối được.
“Chẳng phải ta đã nói là không cho bất kỳ ai vào sao?” Lưu Trạm lạnh mặt.
“Đệ xin lỗi!” Hoàng Ngọ Thời vội vàng xách cổ áo Phái Công Ly kéo ra ngoài.
Phái Công Ly tròn mắt sững người, y hoàn toàn không ngờ hai người bọn họ lại là quan hệ đó? Hơn nữa, không hiểu sao trong lòng y đột nhiên xuất hiện một ngọn lửa không tên.
“Đưa quần áo cho ta, còn ngươi thì lăn đi!” Hoàng Ngọ Thời hung dữ đoạt bọc đồ trong tay Phái Công Ly, còn đẩy đối phương lùi ra thêm mấy bước.
Sau khi tỉnh lại Lưu Trạm không ngủ được nữa, miệng vết thương đau nhức như bị một con dao nhỏ khía từng thớ thịt, lúc trước hắn mất ý thức nên tránh được, bây giờ tỉnh lại rồi quả thực như đang bị xử lăng trì, niềm an ủi duy nhất cũng chỉ có người đang nằm trong lòng mình mà thôi.
Ngoại trừ uống thuốc uống nước, Lưu Trạm chưa được ăn gì, toàn thân đổ mồ hôi liên tục, thỉnh thoảng đau quá không nhịn được phải cắn răng hít sâu.
Tống Phượng Lâm ngủ chưa đến hai canh giờ thì tỉnh, thấy Lưu Trạm đang bị đau đớn dày vò, y vội bảo Hoàng Ngọ Thời đi mời Mã thái y đến.
Mã thái y châm cứu cho Lưu Trạm rồi kê thêm thuốc, nói thẳng ra là phải chịu đau ít nhất là mười ngày nửa tháng nữa, đau đến khi miệng vết thương kết vảy thì mới chuyển biến tốt hơn được, ngoại trừ chịu đau ra thì Lưu Trạm chẳng còn cách nào khác.
Ba ngày sau Tào Tráng mang theo quân Sầm Châu quay trở lại. Lưu Trạm vẫn chưa xuống giường được nên mọi sự vụ lớn nhỏ trong doanh đều do Tống Phượng Lâm thay mặt xử lý.
Tào Tráng và mấy quan binh tới doanh trướng của Lưu Trạm báo cáo công việc, Lưu Trạm vẫn nằm trên giường sau bình phong như cũ.
Quách Đông Hổ nói: “Đệ đã tìm về toàn bộ chiến mã ở trên bình địa Phù Dung, còn thu thập được ba ngàn chiến mã thất lạc của quân Yến, tất cả đều đã được mang về hết rồi.”
Hai mắt Tào Tráng sáng rực: “Chiến mã của quân Yến? Đây toàn là ngựa tốt đó! Tống tiên sinh, chúng ta có thể giữ lại số chiến mã này không?”
Sau bàn, tay lật sổ sách kiểm tra của Tống Phượng Lâm hơi khựng lại, suy nghĩ một chút rồi đáp: “Tạm thời cứ đưa số chiến mã đó về doanh của chúng ta, qua thêm thời gian nữa, đợi vết thương của Lưu Trạm tốt lên thì để huynh ấy tới chỗ Duệ Vương xin ban thưởng, Duệ Vương cũng sẽ không so đo.”
Vi Thành Quý nhạy cảm hơn, lập tức nghĩ đến một vấn đề: “Có cần báo với đại tướng quân một tiếng không?”
Tống Phượng Lâm nói: “Không cần, từ nay về sau chúng ta làm bất cứ chuyện gì cũng không cần phải báo lại với đại tướng quân, quân Sầm Châu là binh doanh trực thuộc dưới trướng Duệ Vương, Duệ Vương mới là đô đốc Bắc Cương.”
“Chuyện này… không sợ đại tướng quân trách tội chúng ta à?” Trương Tiểu Mãn nhỏ giọng hỏi.
Tống Phượng Lâm thở dài buông bút, y vuốt phẳng nếp nhăn ở tay áo rồi đứng dậy, bình thản đi tới trước mặt mọi người, nhóm Tào Tráng cũng tự giác đứng lên.
“Ngồi đi, để ta pha trà.” Tống Phượng Lâm bảo mọi người cứ ngồi đấy. Y đi tới chỗ bếp lửa dùng cây khơi than cho lửa cháy to lên một chút, bốc mấy lá trà bỏ trong ấm.
Tay nghề pha trà của Tống Phượng Lâm rất cao, thời gian và tỉ lệ canh vừa đủ, chẳng mấy chốc trong trướng ngập trong mùi trà thơm phức.
“Các đệ cảm thấy quan hệ của đại tướng quân và Duệ Vương sau này sẽ thế nào?” Tống Phượng Lâm hỏi.
Người phát biểu đầu tiên là Quách Đông Hổ: “Đại tướng quân chẳng phải là em trai của mẹ ruột Duệ Vương sao? Gãy xương thì vẫn còn gân, hẳn là sẽ hòa thuận trở lại.”
Trương Tiểu Mãn lập tức phản bác: “Em của mẹ thì sao? Một người cậu trong lúc nguy cấp sẵn sàng vứt bỏ cả cháu của mình thì đáng mặt làm cậu à? Theo đệ thì nhất định sẽ trở mặt.”
Vi Thành Quý nói: “Quân vụ ở Bắc Cương Duệ Vương còn phải trông cậy vào đại tướng quân nhiều, nếu thật sự trở mặt với đại tướng quân thì Duệ Vương chẳng làm được trò trống gì, theo ta thì sẽ không trở mặt đâu.”
Tào Tráng gãi đầu gãi tai: “Ta cũng cảm thấy sẽ không trở mặt.” Nhưng cụ thể lý do vì sao thì không giải thích nên lời.
Một phó úy mới được đề bạt lên tên là Khương Trường Lâm nói: “Duệ Vương muốn làm thái tử thì còn phải dựa vào gia tộc họ Chu, sự việc kia tuy đại tướng quân làm không đúng nhưng cá nhân đại tướng quân không có nghĩa là toàn bộ họ Chu, dựa vào tầm quan trọng của họ Chu thì hẳn là Duệ Vương sẽ chọn không trở mặt.”
Trương Tiểu Mãn nói: “Nếu không trở mặt, vậy thì có phải chúng ta làm gì cũng phải xin thêm chỉ thị bên chỗ đại tướng quân?”
Vấn đề vòng về điểm xuất phát, mọi người đồng loạt quay sang nhìn Tống Phượng Lâm.
Tống Phượng Lâm rót cho mỗi người một chén trà, tự mình bưng chén lên uống một hớp rồi mới chậm rãi nói: “Em trai của mẹ mình đẩy tính mạng của mình ra làm bia ngắm, nếu là các đệ thì các đệ có hận không?”
Đám hán tử không chút do dự đáp: “Hận!”
Tống Phượng Lâm nói tiếp: “Nhưng mà các đệ vẫn còn phải dựa vào người em trai của mẹ đã bán đứng mình này để leo lên vị trí thái tử, làm sao bây giờ?”
Nhất thời trong trướng lặng ngắt như tờ, mọi người nhíu mày chần chừ không đáp ngay.
Cuối cùng Tào Tráng hô lên: “Nhịn!”
Tống Phượng Lâm gật đầu: “Hiện tại Duệ Vương và đại tướng quân sẽ không trở mặt nhau, cho dù Duệ Vương lên làm thái tử rồi thì cũng sẽ không trở mặt, bởi vì gia tộc họ Chu đang nắm quyền hành rất lớn trong triều. Đến Duệ Vương cũng không dám trở mặt với đại tướng quân, vậy vì sao chúng ta lại có thể?”
Câu hỏi này đã khiến mấy tên đàn ông đầu óc đơn giản tứ chi phát triển bị mắc kẹt.
Tống Phượng Lâm nói tiếp: “Quyền biến mưu lược, tuỳ cơ hành động, quyền là lợi, mưu là trí, gọi là quyền mưu.”
Mối quan hệ của Chu Thiền và Duệ Vương giờ đây tương tự một lớp băng mỏng, không ai dám tiến lên trước một bước vì sợ chọc giận đối phương, cá chết lưới rách.
Nhưng ở trong thế cân bằng thần kỳ đó, Lưu Trạm và quân doanh Sầm Châu có thể đi ngang qua Chu Thiền xếp hàng vào bên mà mình muốn, thể hiện thái độ và lập trường của mình là trung với Duệ Vương.
Những quân doanh khác không dám và cũng không thể xếp nhưng quân doanh Sầm Châu có thể, bởi vì Lưu Trạm đã bất chấp tính mạng mình cứu Duệ Vương trở về, cho nên chỉ có một mình hắn có tư cách được xếp hàng, Chu Thiền cũng không thể làm gì gây khó dễ với Lưu Trạm.
Sau này giả sử Duệ Vương có ban thưởng gì cho Lưu Trạm, Chu Thiền chỉ có thể đồng ý, không thể bày ra thái độ bất mãn, bởi vì Chu Thiền không có tư cách chỉ trích Lưu Trạm – người đã cứu mạng Duệ Vương.
Nếu Chu Thiền động vào Lưu Trạm thì chẳng khác nào đang chứng thực tội danh hãm hại Duệ Vương của mình, lần chia quân để mặc Duệ Vương bị quân Yến truy sát đó, nói nhẹ thì là hãm hại cháu trai, nói nặng thì là hãm hại Đại Sở.
Nhỡ đâu Duệ Vương thật sự bị bắt giữ, Chu Thiền có một trăm cái mạng cũng không đủ để dập được lửa giận của Tuyên Đế và triều thần.
Đây chính là quyền mưu, ở thời điểm thích hợp giành cho mình lợi ích thích hợp.
Tống Phượng Lâm giải thích tỉ mỉ, y nói điều này với bọn họ để bọn họ hiểu, sau này chức quan càng lớn thì càng không thể làm việc một cách thẳng thừng trực tiếp, mọi thứ phải suy tính thật kỹ rồi mới làm, còn lĩnh hội được bao nhiêu thì tùy vào trình độ của mỗi cá nhân.
[Hết chương 54]
Tống Phượng Lâm ngồi ở mép giường thỉnh thoảng lau mồ hôi cho Lưu Trạm, chợt nhớ ra gì đó, y nói: “Hoàng Ngọ Thời, đệ đi nấu một ít nước cơm mang qua đây, không cần phải quá đặc.”
“Vâng.” Hoàng Ngọ Thời nhanh tay nhanh chân đi vo gạo nấu nước cơm.
Đã bốn ngày Lưu Trạm không ăn không uống gì, không thể cứ uống mỗi thuốc mãi được, Tống Phượng Lâm vẫn dùng cách cũ để đút cho Lưu Trạm một bát nước cơm.
Ban đêm Lưu Trạm vẫn sốt cao, Tống Phượng Lâm chỉ có thể liên tục giúp hắn lau người hạ nhiệt, tới hừng đông y mơ mơ màng màng gục xuống bên giường ngủ mất.
“Tống tiên sinh, lão phu tới thay thuốc cho Lưu đại nhân.” Mã thái y nhỏ giọng gọi.
Tống Phượng Lâm bừng tỉnh từ trong giấc mộng, thấy Mã thái y đã tới, y vội vàng tránh qua một bên nhường chỗ cho đối phương.
Mã thái y cầm tay Lưu Trạm lên bắt mạch trước, lại sờ thử trán của Lưu Trạm, trầm ngâm nói: “Đêm qua hẳn là đã sốt rất cao.”
Nói xong, Mã thái y lật chăn ra, cẩn thận mở từng vòng băng gạc. Tống Phượng Lâm chăm chú nhìn theo nhưng đến lúc gỡ miếng dán thuốc ra thì y lại dời mắt sang chỗ khác.
“Miệng vết thương không bị thối rữa.” Mã thái y mỉm cười thở phào, “Lưu đại nhân thật sự là phúc lớn mạng lớn.”
Tống Phượng Lâm cũng mỉm cười đáp lại: “Vất vả cho ông rồi.”
Mã thái y thay thuốc cho Lưu Trạm rồi lại đi sắc thuốc uống, ông vừa ra khỏi cửa thì Phái Công Ly xách theo một hộp đồ ăn mang đến.
“Tống tiên sinh, ta mang cho ngươi một ít món điểm tâm của Tấn Dương, ngươi ăn một ít đi, vừa rồi ta có gặp Mã thái y, ông ấy nói tình trạng của Lưu Trạm đã tốt hơn rồi, thật là may mắn.” Phái Công Ly vừa nói vừa xếp đồ ăn ra bàn.
Tống Phượng Lâm bước ra từ sau bình phong, y vẫn đang mặc bộ đồ màu trắng hôm qua, trong lúc chăm sóc Lưu Trạm bị dính lên không ít vết bẩn nhưng Tống Phượng Lâm không hề để tâm.
“Đây là cháo bát bảo, nếm thử đi.” Phái Công Ly cố hành động thật tự nhiên, thực ra trong lòng vô cùng tò mò về thân phận của Tống Phượng Lâm.
Tính ra thì đã ba ngày ba đêm Tống Phượng Lâm chưa bỏ bất cứ thứ gì vào bụng, mãi đến khi Mã thái y kết luận tình trạng của Lưu Trạm không còn quá đáng ngại nữa y mới muộn màng phát hiện mình đã đói tới mức dạ dày nóng rực như bị thiêu đốt, Phái Công Ly mang đồ ăn tới rất đúng lúc.
Tống Phượng Lâm cầm thìa lên ăn, rất nhanh bát cháo đã thấy đáy, có một bát cháo ấm xuống bụng dạ dày đã thoải mái hơn rất nhiều.
Tống Phượng Lâm ngẩng đầu, Phái Công Ly lại đưa qua một cái bánh đường đỏ nóng hổi, đồng thời cẩn trọng hỏi: “Ngươi và Lưu đại nhân là… họ hàng à?”
Tống Phượng Lâm nhận lấy cái bánh đường đó, đặt vào bát chứ không ăn, cũng không trả lời câu hỏi của Phái Công Ly mà hỏi lại: “Ngươi không muốn làm việc ở bên cạnh đại tướng quân nữa à?”
Đều là người thông minh, Tống Phượng Lâm lười không muốn chơi đánh đố với đối phương.
Đừng nhìn Phái Công Ly như thể đang hạ thấp thân phận mà bận trước bận sau ở bên cạnh Lưu Trạm, kỳ thật trong lòng Phái Công Ly hiểu rõ, Lưu Trạm lần này gặp đại nạn không chết, về sau chắc chắn sẽ trở thành thân tín đắc lực của Duệ Vương.
Phái Công Ly vẫn luôn đi qua đi lại ở doanh trướng của Lưu Trạm nên biết được không ít nội tình, nhưng mà Phái Công Ly cũng chưa có lập trường rõ ràng, Tống Phượng Lâm lại hỏi rất gọn gàng dứt khoát, chính là hỏi về lập trường của Phái Công Ly.
Giờ này khắc này, cuối cùng Phái Công Ly cũng lĩnh hội được vì sao đám người Tào Tráng lại ngoan như gà con khi đứng trước mặt Tống Phượng Lâm như vậy.
Tống Phượng Lâm không nói gì thêm, chỉ yên lặng nhìn Phái Công Ly khiến Phái Công Ly bỗng cảm nhận được một áp lực vô hình cực lớn, có cảm giác như mình đang bị nhìn thấu hết thảy vậy.
Phái Công Ly nghiêm túc nói: “Ta đi theo đại tướng quân là ý của người trong nhà, vốn nghĩ làm mưu sĩ dưới trướng đại tướng quân sau này sẽ kiếm được một chức quan nhỏ, càng tiếp xúc mới phát hiện đại tướng quân chưa bao giờ cho mưu sĩ bên cạnh mình chức quan nào, chỉ nuôi như môn khách vậy thôi. Ta muốn có một sự nghiệp của riêng mình nên không muốn tiếp tục làm môn khách của đại tướng quân nữa.”
Tống Phượng Lâm nói: “Ngươi muốn Lưu Trạm tiến cử mình đảm nhiệm một chức vụ gì đó ở bên cạnh Duệ Vương?”
Quả nhiên đã bị nhìn thấu, Phái Công Ly xấu hổ đỏ mặt, nhưng mà người này cũng rất thông minh, Phái Công Ly biết bản thân mình hữu dụng đối với Lưu Trạm.
“Nhược điểm của ta ở trong tay Lưu đại nhân, cho dù ta có tới bên cạnh Duệ Vương thì cũng không cần phải lo ta sẽ bán đứng các ngươi, hơn nữa chúng ta hoàn toàn có thể giúp đỡ lẫn nhau vì lợi ích chung.”
Tống Phượng Lâm không nói được hay không được, trầm mặc một hồi rồi đáp: “Đã biết, chuyện của ngươi sẽ có sắp xếp sau.”
Phái Công Ly từng lén hỏi Hoàng Ngọ Thời Tống tiên sinh là ai.
Lúc ấy Hoàng Ngọ Thời ngậm chặt miệng không chịu đáp, Phái Công Ly bám theo truy vấn mãi mới nói là sư gia bên người Lưu Trạm, Phái Công Ly không tin, cho rằng Hoàng Ngọ Thời trả lời có lệ để lừa mình.
Lúc này Phái Công Ly lại nảy sinh ra một suy nghĩ khác cao siêu hơn, chẳng lẽ Tống tiên sinh mới là chủ nhân thực sự đứng đằng sau bọn họ? Thực ra đám người Lưu Trạm đang bí mật xây dựng thế lực ở một nơi nào đó?
Rời khỏi doanh trướng, Phái Công Ly vẫn chưa hết miên man suy nghĩ.
Trưa hôm đó, Trương Tiểu Mãn mang theo tin tức quay trở về từ Cấp Dương Quan.
“Thủ lĩnh! Thủ lĩnh!” Trương Tiểu Mãn khóc lóc la hét om sòm vọt vào doanh trướng của Lưu Trạm, thời điểm Tào Tráng rời đi thương thế của Lưu Trạm vẫn đang trong tình trạng cực kỳ nguy hiểm, Tào Tráng nói lại đúng sự thật làm cho đám Trương Tiểu Mãn bị dọa sợ không nhẹ.
Tống Phượng Lâm vừa mới đút thuốc cho Lưu Trạm, từ xa đã nghe thấy chất giọng ồn ào của Trương Tiểu Mãn, y theo phản xạ ngẩng đầu nhìn ra phía cửa nên không chú ý thấy đầu của Lưu Trạm hơi chuyển động, trông có vẻ như sắp tỉnh.
“Thủ lĩnh!!!!”
Tống Phượng Lâm lau đi vệt thuốc bên khóe miệng, tức giận cảnh cáo: “Ngậm miệng!!”
Trương Tiểu Mãn lập tức im bặt, chuyển sang khóc trong nghẹn ngào, nhỏ giọng nói: “Thủ lĩnh của đệ, huynh ấy…”
“Tốt hơn nhiều rồi.” Tống Phượng Lâm nói.
Trước đó Mã thái y cũng mới ghé qua kiểm tra, chỉ nói cửa thứ ba chính là chờ Lưu Trạm tỉnh lại, chỉ cần người có thể tỉnh lại thì không còn gì đáng ngại nữa.
“Năm nay đệ cũng mười chín rồi, sao hành sự vẫn lỗ mãng vậy hả?” Tống Phượng Lâm hết cách lắc đầu, trong số bọn họ, Trương Tiểu Mãn là người nhỏ tuổi nhất, tính cách cũng ồn ào ầm ĩ nhất.
“Tình hình ở Cấp Dương Quan thế nào?” Tống Phượng Lâm hỏi.
Trương Tiểu Mãn vội trả lời: “Quân Sầm Châu của chúng ta còn tổng cộng 5672 người, đệ đi trước một bước về báo tin, Đại Tráng và Thành Quý đang trên đường dẫn binh lính trở về Tấn Dương rồi, những người bị thương cũng được mang về hết, Cấp Dương Quan thiếu y thiếu thuốc, ở lại đó chỉ có chờ chết thôi.”
Tống Phượng Lâm thầm thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi, số lượng không quá ít, đệ về trước thì chuẩn bị doanh trại và thuốc thang cho bọn họ đi, một ngàn thân vệ của Lưu Trạm còn lại được bao nhiêu?”
“Thủ lĩnh phá vòng vây mang đi 500 người, để lại Cấp Dương Quan 473 người. Đệ nghe Đại Tráng nói tình hình đại khái, thủ lĩnh mang đi 500 người còn lại được khoảng hơn 300 người, con số cụ thể hơn thì để lát nữa đệ đi kiểm tra lại.”
Tống Phượng Lâm gật đầu: “Nhớ đưa danh sách hy sinh cho ta, sau khi về huyện Võ Nguyên phải bồi thường hậu hĩnh cho họ.”
“Đệ lập tức đi ngay.” Trương Tiểu Mãn nói xong lại thò đầu qua quan sát Lưu Trạm, thấy hô hấp của Lưu Trạm đã ổn định, tình hình không còn quá tệ như lúc Tào Tráng nói nên mới yên tâm ra ngoài.
Trong trướng trở về yên tĩnh, Tống Phượng Lâm cúi đầu day phần giữa trán để giữ cho đầu óc tỉnh táo, vừa quay sang thì thấy Lưu Trạm đang mở mắt nhìn mình tự bao giờ.
“Vẫn còn ở trong mơ sao?” Lưu Trạm lẩm bẩm, đầu óc của hắn chưa hết mờ mịt, cơ thể nặng nề như bị một khối đá trăm cân đè lên, không thể động đậy nổi.
Tống Phượng Lâm vươn tay qua chạm lên mặt Lưu Trạm, muốn nói gì đó nhưng yết hầu như bị chặn lại, không thể nói nên lời.
Lát sau, y mới nói: “Huynh tỉnh rồi, không phải ở trong mơ.”
“Nước…” Lưu Trạm nhíu mày, “Cổ họng đau quá.”
Tống Phượng Lâm vội bưng một bát nước tới định dùng thìa đút cho hắn, Lưu Trạm lại mím môi không chịu phối hợp.
“Ta nhớ đệ không đút như vậy.” Ánh mắt của Lưu Trạm cực kỳ đáng thương.
Thực ra chính Lưu Trạm cũng không phân biệt được rõ lắm những ký ức nhập nhèm của mấy ngày vừa qua là mơ hay là thực, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Tống Phượng Lâm, hắn cực kỳ cực kỳ vui nên không nhịn được lại muốn đùa giỡn đối phương một chút.
Đến lúc này thì Tống Phượng Lâm hoàn toàn xác định Lưu Trạm thực sự tỉnh rồi, đổi lại là ngày trước thì y sẽ mặc kệ hắn thích thì uống không thích thì thôi rồi quay người rời đi.
Nhưng lần này Tống Phượng Lâm lại tự uống một hớp nước rồi cúi đầu xuống, nước đun sôi để nguội không hiểu sao lại có vị ngọt nhè nhẹ.
Lưu Trạm không cầm lòng được, uống nước xong bất chấp tất cả công thành chiếm đất, nụ hôn dịu dàng nóng bỏng nhưng quấn quít, trao đổi hơi thở lẫn nhau.
Trong mắt Tống Phượng Lâm nổi lên ánh nước, y dịch người qua một bên định ngồi dậy. Lưu Trạm đang thoải mái hưởng thụ giờ khắc bình yên hiếm có nên không dễ dàng buông tha nhanh như vậy, ngược lại ôm càng chặt hơn. Tống Phượng Lâm sợ đụng phải vết thương của Lưu Trạm nên không giãy giụa, mặc theo ý hắn.
“Coi như là sống lại rồi.” Lưu Trạm ôm lấy Tống Phượng Lâm, nhắm mắt cảm thán.
Tống Phượng Lâm úp mặt vào hõm vai của Lưu Trạm, cảm nhận động tác vuốt ve sau cổ mình của đối phương.
Bỗng nhiên Lưu Trạm có cảm giác vai mình hơi ướt, hắn vội vàng muốn nâng Tống Phượng Lâm dậy nhưng y lại níu chặt lấy áo của hắn, nhất định không chịu ngẩng mặt lên.
Tính tới tính lui, hai người quen nhau và sống chung cũng đã được sáu năm, Tống Phượng Lâm mà Lưu Trạm quen là một người vô cùng mạnh mẽ quật cường.
Hắn nhớ rõ lần đầu tiên Tống Phượng Lâm xuống ruộng cuốc đất, hai tay bị rộp đầy bọt nước, thậm chí còn rách da chảy máu nhưng y không hề nhăn mày lấy một lần. Lưu Trạm cũng chưa bao giờ thấy Tống Phượng Lâm mất bình tĩnh hay nóng ruột quá mức.
Lưu Trạm cũng chưa từng thấy Tống Phượng Lâm rơi nước mắt, tình huống bây giờ khiến hắn vô cùng luống cuống.
“Đừng khóc, không sao rồi mà, cái mạng này của ta đến Diêm Vương cũng không động vào được đâu, đừng khóc nhé? Cục cưng?”
Sống qua hai kiếp nhưng hắn thực sự không phải người giỏi dỗ dành khi đối phương đang khóc, dáng vẻ chân tay luống cuống thực sự rất buồn cười, nhưng Tống Phượng Lâm không có tâm trạng cười hắn.
Tống Phượng Lâm cũng không biết mình bị làm sao, một khắc nhìn thấy Lưu Trạm tỉnh lại, bức tường cao ngất vững chắc trong lòng y đột nhiên đổ sập xuống.
Rất nhanh Tống Phượng Lâm cũng nhận ra mình đang sợ hãi, y thực sự sợ hãi, nếu không còn Lưu Trạm, y không biết cuộc đời sớm đã nát bét này của mình có tiếp tục kiên trì nổi hay không?
“Vợ yêu? Bé yêu?” Lưu Trạm hôn lên trán y, trái tim như vỡ thành từng mảnh khi thấy người trong lòng mình đang im lặng rơi nước mắt.
“Xin lỗi, ta làm đệ lo lắng rồi.”
Đột nhiên Lưu Trạm hít sâu một hơi như đang kìm nén cơn đau, Tống Phượng Lâm giật mình ngẩng đầu dậy kiểm tra, không ngờ ngay sau đó bị kéo hẳn lên giường.
“Ưm… đừng nhúc nhích, ngủ cùng ta một lúc đi.” Lưu Trạm ôm lấy Tống Phượng Lâm, miệng vết thương còn đang đau nên hắn không dám làm động tác quá mạnh, vừa rồi kéo Tống Phượng Lâm lên giường làm bụng truyền đến một đợt đau nhức dữ dội khiến hắn không dám làm thêm động tác nào nữa.
“Để ta xem thử đã.” Tống Phượng Lâm không yên tâm, vội lật chăn ra, nhìn thấy không có máu chảy mới thở phào nhẹ nhõm.
“Ngủ đi, ta không sao rồi.” Lưu Trạm dang tay ra, ý bảo Tống Phượng Lâm nằm bên cạnh mình.
Suốt bốn ngày bốn đêm không ngủ không nghỉ đàng hoàng, Tống Phượng Lâm đúng là cũng rất mệt mỏi, sau khi xác nhận Lưu Trạm không còn gì đáng ngại nữa cuối cùng tinh thần cũng không chống đỡ được, Lưu Trạm bảo đi ngủ, y vừa nằm xuống dựa vào người hắn đã lập tức chìm vào ngủ say.
Cho đến khi Tống Phượng Lâm ngủ rồi Lưu Trạm mới dám lộ ra sắc mặt đau khổ, một đao này suýt chút nữa đã lấy được mạng của hắn.
Hoàng Ngọ Thời bưng thuốc đi vào thì thấy Lưu Trạm đang nhăn nhó nhịn đau.
“Thủ lĩnh!”
Lưu Trạm kéo chăn lên che kín nửa mặt của Tống Phượng Lâm, nhỏ giọng nói: “Đặt thuốc ở đó rồi đệ ra ngoài đi.”
Hoàng Ngọ Thời làm bộ không nhìn thấy Tống Phượng Lâm đang ngủ trong ngực Lưu Trạm, đặt thuốc xuống bàn rồi lùi ra sau bình phong, hỏi: “Thủ lĩnh, có cần đệ mang đồ ăn tới cho huynh không?”
“Không cần, ta chưa muốn ăn.” Lưu Trạm đáp, “Đệ canh bên ngoài, có việc gì thì bảo bọn họ cách bình phong nói với ta.”
“Vâng, đệ biết rồi.” Hoàng Ngọ Thời đi ra ngoài trướng, tuy Lưu Trạm nói chưa muốn ăn nhưng cậu ta vẫn dặn binh lính nhớ nấu một ít cháo thịt băm nhuyễn.
Ngay sau đó Hoàng Ngọ Thời đụng phải Phái Công Ly, cậu ta vội vàng ngăn người kia lại.
Buổi sáng Phái Công Ly thấy quần áo của Tống Phượng Lâm bị bẩn nên vào trong thành mua cho đối phương hai bộ mới, không ngờ lại bị Hoàng Ngọ Thời chặn lại không cho vào bên trong.
“Lưu đại nhân tỉnh rồi nhưng lại ngủ rồi, Tống tiên sinh cũng đang ngủ, Phái công tử về đi, ngày mai lại đến.” Hoàng Ngọ Thời như một ông thần giữ cửa ngăn cản, trong mắt toàn là đề phòng.
Ban sáng Phái Công Ly nhắc qua chuyện muốn có một chức quan ở bên cạnh Duệ Vương với Tống Phượng Lâm, còn chưa nhận được đáp án chính xác, bây giờ nghe nói Lưu Trạm tỉnh rồi thì càng muốn đi vào.
“Lúc Lưu đại nhân hôn mê có phải là ta chưa từng đến đâu? Ngươi cản ta lại làm gì?” Phái Công Ly không vui nhíu mày.
Thái độ mà đám người Hoàng Ngọ Thời dành cho mình đối lập hoàn toàn so với Tống Phượng Lâm khiến Phái Công Ly càng thêm bực mình, trong lòng thầm khẳng định chắc chắn thân phận của Tống tiên sinh này không hề đơn giản.
Hoàng Ngọ Thời vẫn vững như bàn thạch: “Phái công tử muốn đưa cái gì thì đưa cho ta, ta sẽ chuyển lại cho Tống tiên sinh.”
Đúng lúc này bên trong trướng có tiếng Lưu Trạm ho khan, Hoàng Ngọ Thời hơi giật mình, bị Phái Công Ly nhân cơ hội chui qua nách xông vào.
“Lưu đại nhân tỉnh rồi!” Phái Công Ly chạy hai ba bước về phía bình phong, cả người nhất thời dại ra.
Tống Phượng Lâm đang nghiêng người đưa lưng về phía bọn họ, gối đầu lên cánh tay Lưu Trạm, ngủ cực kỳ say, tuy nhìn không thấy mặt nhưng cảm giác vô cùng thân mật này hoàn toàn là thật, không lừa dối được.
“Chẳng phải ta đã nói là không cho bất kỳ ai vào sao?” Lưu Trạm lạnh mặt.
“Đệ xin lỗi!” Hoàng Ngọ Thời vội vàng xách cổ áo Phái Công Ly kéo ra ngoài.
Phái Công Ly tròn mắt sững người, y hoàn toàn không ngờ hai người bọn họ lại là quan hệ đó? Hơn nữa, không hiểu sao trong lòng y đột nhiên xuất hiện một ngọn lửa không tên.
“Đưa quần áo cho ta, còn ngươi thì lăn đi!” Hoàng Ngọ Thời hung dữ đoạt bọc đồ trong tay Phái Công Ly, còn đẩy đối phương lùi ra thêm mấy bước.
Sau khi tỉnh lại Lưu Trạm không ngủ được nữa, miệng vết thương đau nhức như bị một con dao nhỏ khía từng thớ thịt, lúc trước hắn mất ý thức nên tránh được, bây giờ tỉnh lại rồi quả thực như đang bị xử lăng trì, niềm an ủi duy nhất cũng chỉ có người đang nằm trong lòng mình mà thôi.
Ngoại trừ uống thuốc uống nước, Lưu Trạm chưa được ăn gì, toàn thân đổ mồ hôi liên tục, thỉnh thoảng đau quá không nhịn được phải cắn răng hít sâu.
Tống Phượng Lâm ngủ chưa đến hai canh giờ thì tỉnh, thấy Lưu Trạm đang bị đau đớn dày vò, y vội bảo Hoàng Ngọ Thời đi mời Mã thái y đến.
Mã thái y châm cứu cho Lưu Trạm rồi kê thêm thuốc, nói thẳng ra là phải chịu đau ít nhất là mười ngày nửa tháng nữa, đau đến khi miệng vết thương kết vảy thì mới chuyển biến tốt hơn được, ngoại trừ chịu đau ra thì Lưu Trạm chẳng còn cách nào khác.
Ba ngày sau Tào Tráng mang theo quân Sầm Châu quay trở lại. Lưu Trạm vẫn chưa xuống giường được nên mọi sự vụ lớn nhỏ trong doanh đều do Tống Phượng Lâm thay mặt xử lý.
Tào Tráng và mấy quan binh tới doanh trướng của Lưu Trạm báo cáo công việc, Lưu Trạm vẫn nằm trên giường sau bình phong như cũ.
Quách Đông Hổ nói: “Đệ đã tìm về toàn bộ chiến mã ở trên bình địa Phù Dung, còn thu thập được ba ngàn chiến mã thất lạc của quân Yến, tất cả đều đã được mang về hết rồi.”
Hai mắt Tào Tráng sáng rực: “Chiến mã của quân Yến? Đây toàn là ngựa tốt đó! Tống tiên sinh, chúng ta có thể giữ lại số chiến mã này không?”
Sau bàn, tay lật sổ sách kiểm tra của Tống Phượng Lâm hơi khựng lại, suy nghĩ một chút rồi đáp: “Tạm thời cứ đưa số chiến mã đó về doanh của chúng ta, qua thêm thời gian nữa, đợi vết thương của Lưu Trạm tốt lên thì để huynh ấy tới chỗ Duệ Vương xin ban thưởng, Duệ Vương cũng sẽ không so đo.”
Vi Thành Quý nhạy cảm hơn, lập tức nghĩ đến một vấn đề: “Có cần báo với đại tướng quân một tiếng không?”
Tống Phượng Lâm nói: “Không cần, từ nay về sau chúng ta làm bất cứ chuyện gì cũng không cần phải báo lại với đại tướng quân, quân Sầm Châu là binh doanh trực thuộc dưới trướng Duệ Vương, Duệ Vương mới là đô đốc Bắc Cương.”
“Chuyện này… không sợ đại tướng quân trách tội chúng ta à?” Trương Tiểu Mãn nhỏ giọng hỏi.
Tống Phượng Lâm thở dài buông bút, y vuốt phẳng nếp nhăn ở tay áo rồi đứng dậy, bình thản đi tới trước mặt mọi người, nhóm Tào Tráng cũng tự giác đứng lên.
“Ngồi đi, để ta pha trà.” Tống Phượng Lâm bảo mọi người cứ ngồi đấy. Y đi tới chỗ bếp lửa dùng cây khơi than cho lửa cháy to lên một chút, bốc mấy lá trà bỏ trong ấm.
Tay nghề pha trà của Tống Phượng Lâm rất cao, thời gian và tỉ lệ canh vừa đủ, chẳng mấy chốc trong trướng ngập trong mùi trà thơm phức.
“Các đệ cảm thấy quan hệ của đại tướng quân và Duệ Vương sau này sẽ thế nào?” Tống Phượng Lâm hỏi.
Người phát biểu đầu tiên là Quách Đông Hổ: “Đại tướng quân chẳng phải là em trai của mẹ ruột Duệ Vương sao? Gãy xương thì vẫn còn gân, hẳn là sẽ hòa thuận trở lại.”
Trương Tiểu Mãn lập tức phản bác: “Em của mẹ thì sao? Một người cậu trong lúc nguy cấp sẵn sàng vứt bỏ cả cháu của mình thì đáng mặt làm cậu à? Theo đệ thì nhất định sẽ trở mặt.”
Vi Thành Quý nói: “Quân vụ ở Bắc Cương Duệ Vương còn phải trông cậy vào đại tướng quân nhiều, nếu thật sự trở mặt với đại tướng quân thì Duệ Vương chẳng làm được trò trống gì, theo ta thì sẽ không trở mặt đâu.”
Tào Tráng gãi đầu gãi tai: “Ta cũng cảm thấy sẽ không trở mặt.” Nhưng cụ thể lý do vì sao thì không giải thích nên lời.
Một phó úy mới được đề bạt lên tên là Khương Trường Lâm nói: “Duệ Vương muốn làm thái tử thì còn phải dựa vào gia tộc họ Chu, sự việc kia tuy đại tướng quân làm không đúng nhưng cá nhân đại tướng quân không có nghĩa là toàn bộ họ Chu, dựa vào tầm quan trọng của họ Chu thì hẳn là Duệ Vương sẽ chọn không trở mặt.”
Trương Tiểu Mãn nói: “Nếu không trở mặt, vậy thì có phải chúng ta làm gì cũng phải xin thêm chỉ thị bên chỗ đại tướng quân?”
Vấn đề vòng về điểm xuất phát, mọi người đồng loạt quay sang nhìn Tống Phượng Lâm.
Tống Phượng Lâm rót cho mỗi người một chén trà, tự mình bưng chén lên uống một hớp rồi mới chậm rãi nói: “Em trai của mẹ mình đẩy tính mạng của mình ra làm bia ngắm, nếu là các đệ thì các đệ có hận không?”
Đám hán tử không chút do dự đáp: “Hận!”
Tống Phượng Lâm nói tiếp: “Nhưng mà các đệ vẫn còn phải dựa vào người em trai của mẹ đã bán đứng mình này để leo lên vị trí thái tử, làm sao bây giờ?”
Nhất thời trong trướng lặng ngắt như tờ, mọi người nhíu mày chần chừ không đáp ngay.
Cuối cùng Tào Tráng hô lên: “Nhịn!”
Tống Phượng Lâm gật đầu: “Hiện tại Duệ Vương và đại tướng quân sẽ không trở mặt nhau, cho dù Duệ Vương lên làm thái tử rồi thì cũng sẽ không trở mặt, bởi vì gia tộc họ Chu đang nắm quyền hành rất lớn trong triều. Đến Duệ Vương cũng không dám trở mặt với đại tướng quân, vậy vì sao chúng ta lại có thể?”
Câu hỏi này đã khiến mấy tên đàn ông đầu óc đơn giản tứ chi phát triển bị mắc kẹt.
Tống Phượng Lâm nói tiếp: “Quyền biến mưu lược, tuỳ cơ hành động, quyền là lợi, mưu là trí, gọi là quyền mưu.”
Mối quan hệ của Chu Thiền và Duệ Vương giờ đây tương tự một lớp băng mỏng, không ai dám tiến lên trước một bước vì sợ chọc giận đối phương, cá chết lưới rách.
Nhưng ở trong thế cân bằng thần kỳ đó, Lưu Trạm và quân doanh Sầm Châu có thể đi ngang qua Chu Thiền xếp hàng vào bên mà mình muốn, thể hiện thái độ và lập trường của mình là trung với Duệ Vương.
Những quân doanh khác không dám và cũng không thể xếp nhưng quân doanh Sầm Châu có thể, bởi vì Lưu Trạm đã bất chấp tính mạng mình cứu Duệ Vương trở về, cho nên chỉ có một mình hắn có tư cách được xếp hàng, Chu Thiền cũng không thể làm gì gây khó dễ với Lưu Trạm.
Sau này giả sử Duệ Vương có ban thưởng gì cho Lưu Trạm, Chu Thiền chỉ có thể đồng ý, không thể bày ra thái độ bất mãn, bởi vì Chu Thiền không có tư cách chỉ trích Lưu Trạm – người đã cứu mạng Duệ Vương.
Nếu Chu Thiền động vào Lưu Trạm thì chẳng khác nào đang chứng thực tội danh hãm hại Duệ Vương của mình, lần chia quân để mặc Duệ Vương bị quân Yến truy sát đó, nói nhẹ thì là hãm hại cháu trai, nói nặng thì là hãm hại Đại Sở.
Nhỡ đâu Duệ Vương thật sự bị bắt giữ, Chu Thiền có một trăm cái mạng cũng không đủ để dập được lửa giận của Tuyên Đế và triều thần.
Đây chính là quyền mưu, ở thời điểm thích hợp giành cho mình lợi ích thích hợp.
Tống Phượng Lâm giải thích tỉ mỉ, y nói điều này với bọn họ để bọn họ hiểu, sau này chức quan càng lớn thì càng không thể làm việc một cách thẳng thừng trực tiếp, mọi thứ phải suy tính thật kỹ rồi mới làm, còn lĩnh hội được bao nhiêu thì tùy vào trình độ của mỗi cá nhân.
[Hết chương 54]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook