Ba Ngàn Dặm Lưu Đày
-
Chương 53
Trải qua một trận chiến lớn, quân Yến được cái này mất cái kia, quân Sở thì vô cùng chật vật.
Trương Thái Ninh và Âu Dương Kiệt đi trước tấn công huyện Hòa Thương hay tin Cấp Dương Quan bị bao vây cũng vội vã trở về nhưng bị quân Yến đóng quân ở huyện Hòa Thương đã có chuẩn bị trước đuổi sát không tha.
Âu Dương Kiệt dẫn theo một vạn binh mã quay ngựa chịu trách nhiệm đánh lui truy binh quân Yến, chính ông ta lại bị trúng mấy mũi tên, oanh liệt hi sinh.
Trương Thái Ninh dẫn theo hai vạn binh mã quay trở về phòng thủ Cấp Dương Quan, lúc này Chu Thiền và Duệ Vương đã chạy trốn, quân Yến vì muốn bắt sống Duệ Vương nên chia ra ba vạn kỵ binh tinh nhuệ nhất đuổi theo.
Trương Thái Ninh và quân phòng thủ Cấp Dương Quan nội ứng ngoại hợp, chiến đấu kịch liệt thêm một ngày một đêm, cuối cùng cũng đánh được cho quân Yến bại lui.
Kỵ binh tinh nhuệ của quân Yến truy kích Chu Thiền và Duệ Vương cũng chia thành hai đường, bám sát đuổi giết Chu Thiền. Chu Thiền được gia thần và tướng lĩnh dưới trướng liều mạng bảo vệ nên cuối cùng cũng quay về được tới địa giới Tấn Dương, tướng lĩnh cầm đầu của quân Yến không dám tùy tiện xâm phạm địa giới Tấn Dương nên Chu Thiền may mắn nhặt về một cái mạng.
Một bên khác, Lưu Trạm đốt lửa trên hoang nguyên, đánh cho kỵ binh quân Yến không kịp trở tay, hơn hai vạn quân Yến bị lửa lớn bao vây tan tác chim muông, Lưu Trạm mang theo Duệ Vương chạy vào bình địa Phù Dung, hắn tự mình giả trang thành Duệ Vương ở lại cầm chân quân Yến, để Hoàng Ngọ Thời tranh thủ thời gian đưa Duệ Vương đi trốn.
Tướng lĩnh quân Yến muộn màng nhận ra, hóa ra người đại sát tứ phương trước mặt mình nãy giờ hoàn toàn không phải là Duệ Vương thật sự, dưới cơn thịnh nộ đã quyết tâm kéo theo Lưu Trạm cùng chết.
Sáng sớm hôm đó Duệ Vương cũng về được tới thành Tấn Dương, dáng vẻ bẩn thỉu thê thảm. Tới khi Duệ Vương bình an trở về quân phòng thủ Tấn Dương mới biết rõ cảnh ngộ mà Duệ Vương gặp phải, Chu Thiền tuy về trước nhưng miệng kín như bưng.
Trưa hôm đó, tin tức Cấp Dương Quan đại thắng truyền về Tấn Dương, còn Lưu Trạm…
“Sao thái y chưa tới!!??”
“Tới rồi! Mã thái y tới rồi!”
“Đừng có vây kín mít ở đây, đi đun nước ấm đi.” Mã thái y vừa bước vào đã đuổi hết người trong doanh trướng ra ngoài.
Ông vén tay áo kiểm tra tình hình của Lưu Trạm, trên người Lưu Trạm dày đặc đủ các loại vết thương lớn nhỏ, vết thương trí mạng nhất chính là thanh đao cắm ở bụng kia.
Mã thái y vươn tay chạm nhẹ, Lưu Trạm lập tức kêu lên đau đớn.
Sắc mặt Mã thái y trầm xuống: “Lưu đại nhân, thứ lão phu nói thẳng, rút đao là cửa đầu tiên, nếu đã bị thương đến nội tạng, rút đao ra đồng nghĩa với việc nộp mạng cho Diêm Vương.”
Khuôn mặt Lưu Trạm trắng bệch, thở dốc liên tục cố gắng kìm xuống cơn đau, hắn nhắm mắt khẽ nói: “Làm đi.”
Mã thái y ra lệnh: “Hai người qua đây phụ một tay, lão phu muốn rút đao.”
Tào Tráng lập tức tiến lên giữ lấy thân trên của Lưu Trạm, Hoàng Ngọ Thời phụ trách giữ thân dưới.
Ở bên ngoài doanh trướng, Quách Đông Hổ và vài thân binh ngồi xổm trước cửa như chó trông nhà, thỉnh thoảng lại căng thẳng vò đầu bứt tóc.
Một tiếng thét thảm thiết vang lên, theo đó là tiếng thanh đao bị Mã thái y rút ra ném xuống mặt đất, ông nhanh tay đè chặt miệng vết thương, miếng vải màu trắng bị nhuộm thành màu máu đỏ tươi chỉ trong nháy mắt.
Mã thái y nhìn thanh đao nằm dưới đất, vết máu sâu khoảng ba tấc, chỉ cần sâu thêm hai tấc nữa thôi là sẽ đâm xuyên qua bụng, vị trí này khá may mắn, có lẽ vẫn còn một con đường sống.
“Một người qua đây đè thay lão phu, lão phu đi lấy thuốc!”
Quách Đông Hổ đang canh bên ngoài doanh trướng nghe xong tức thì vọt vào, nghe theo lệnh của Mã thái y đè lại miệng vết thương, rất nhanh máu cũng nhiễm đỏ miếng vải và tay của Quách Đông Hổ.
Lưu Trạm thở dốc từng cơn, yếu ớt gọi: “Đại Tráng… Đại Tráng…”
“Thủ lĩnh! Đệ ở đây!” Hai mắt Tào Tráng đỏ bừng.
“Đi… tìm người… đón… đón…” Lưu Trạm bỗng nói không nổi nữa.
“Đại nhân đừng nói gì cả, nín thở đi.” Mã thái y cầm vào một chồng thuốc thật dày, ngoắc một cái ý bảo Quách Đông Hổ bỏ tay ra, trong khoảnh khắc Quách Đông Hổ bỏ tay ra Mã thái y nhanh như chớp ịn thuốc lên miệng vết thương rồi dùng vải băng chắc lại.
“Aaaaaa!!!!” Lưu Trạm đau đến ngất xỉu, nhưng ngay sau đó lại bị đau đớn làm cho bừng tỉnh.
Tào Tráng vuốt mặt đứng lên, hô: “Người đâu? Về huyện Võ Nguyên đón Tống tiên sinh, đi ngay đi!!”
Từ thành Tấn Dương về huyện Võ Nguyên phi ngựa không ngủ không nghỉ nhanh nhất cũng phải mất bốn ngày, trước khi mất ý thức trong đầu Lưu Trạm chỉ có duy nhất một ý niệm đó là nếu thật sự phải chết thì bằng mọi giá phải chờ Tống Phượng Lâm tới rồi mới chết!
Ở trong quân hắn còn có mấy ngàn binh lính, còn có thế lực ở Sầm Châu, tất cả những cái này đều cần một người chủ trì, không thể dễ dàng chết đi mặc cho người khác xâu xé.
Đám Tào Tráng quá non yếu, sợ là không đủ sức giữ được, Tống Phượng Lâm tuy không thể ra mặt nhưng vẫn có thể đứng đằng sau quản lý.
“Phượng… Lâm…” Lưu Trạm cố hết sức nói ra.
“Đón… đệ ấy…”
“Nhất định… nhất định phải đón đệ ấy…”
“Thủ lĩnh, đệ đã phái người đi đón Tống tiên sinh rồi! Huynh nhất định phải cố lên!” Tào Tráng lau nước mắt giàn giụa trên mặt mình.
Không chỉ có chuyện trong quân doanh, trước khi chết ít nhất cũng phải nhìn thấy mặt nhau một lần.
Lưu Trạm nghĩ vậy rồi hoàn toàn chìm vào hôn mê.
Trong doanh trướng ngập tràn mùi thuốc và mùi máu tươi, đêm hôm đó Lưu Trạm lên cơn sốt cao, đám Tào Tráng và Mã thái y canh giữ bên cạnh một tấc không rời.
Sau nửa đêm, Lưu Trạm bắt đầu mê man nói sảng. Mã thái y sắc một nồi thuốc, Hoàng Ngọ Thời phụ trách đút thuốc, vất vả lắm mới đút được nửa bát.
“Sốt cao là cửa thứ hai, chỉ cần hạ sốt là tốt rồi, còn nếu không hạ được…” Mã thái y lắc đầu.
Ngày hôm sau Lưu Trạm vẫn sốt cao như cũ, miệng vết thương không còn xuất huyết nữa, chỉ là việc đút thuốc trở nên khó khăn hơn cả hôm qua.
Đến chiều, Duệ Vương đích thân tới binh doanh một chuyến, mang theo một gốc cây nhân sâm tuổi đời hai trăm năm.
Dáng vẻ xuất hiện trước mặt mọi người lần này của Duệ Vương lại có một chút thay đổi so với lúc trước, toàn thân như bị lột mất một tầng da kiệt ngạo khó thuần, thoạt nhìn còn có thêm vài phần tinh thần sa sút.
“Thế nào rồi? Người có sống được không?” Duệ Vương trầm giọng hỏi.
Mã thái y chắp tay: “Lão phu sẽ cố gắng hết sức.”
Duệ Vương nhìn Lưu Trạm bị thương nặng đang chìm trong hôn mê, cứ đứng nhìn như vậy hồi lâu.
“Nhất định phải cứu sống, ở Bắc Cương này bổn vương chỉ còn tin được duy nhất một mình Lưu đại nhân thôi.” Dứt lời, Duệ Vương quay người rời đi.
Có ý gì? Chẳng lẽ đại tướng quân không thể tin được? Trong lòng Mã thái y hoảng sợ, lời này chỉ có một mình ông nghe được, cho ông thêm mười lá gan cũng không dám truyền ra ngoài. Mã thái y tự nhắc nhở bản thân phải nuốt xuống hết những gì nghe được vào bụng.
Cây nhân sâm của Duệ Vương đến rất đúng lúc, Mã thái y không dám trì hoãn, lập tức cắt thành miếng nhét vào trong miệng Lưu Trạm.
Duệ Vương đi chưa được một canh giờ thì Chu Thiền tới.
Dáng vẻ của Chu Thiền tiều tụy hơn trước rất nhiều, trong một đêm như già đi mười tuổi, hai bên thái dương xuất hiện không ít tóc bạc.
“Lưu Trạm ơi là Lưu Trạm, thật không biết nên giết ngươi hay tạ ơn ngươi nữa, đến lúc này rồi thì ngươi sống hay chết đối với ta mà nói cũng chẳng có gì khác nhau, lúc trước lẽ ra nên sớm loại bỏ ngươi để không phải dẫn đến kết quả ngày hôm nay.” Chu Thiền lẩm bẩm, nói xong cũng phất tay áo rời đi.
Mã thái y yên lặng đứng trong góc, cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.
Ông không dám xâu chuỗi những lời mà Duệ Vương và Chu Thiền nói, cũng không dám phỏng đoán về cái bí mật không thể cho ai biết nào đó kia, ông hoàn toàn không hề hiếu kỳ đâu, ông còn muốn sống sót trở về kinh thành nữa.
Tới ngày thứ ba, Lưu Trạm sốt cao liên tục, tình trạng trở nên cực kỳ nguy hiểm, đến một giọt nước cũng không đút được nữa, cho dù là đút nhiều hay đút ít đều bị phun ra.
Phái Công Ly biết tin Lưu Trạm bị thương nặng, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định mạo hiểm đi thăm Lưu Trạm.
Vừa vào cửa thì nhìn thấy đám Tào Tráng mặt mày như đưa đám, giống y hệt một đàn lợn rừng choai choai bị mất mẹ, chỉ biết ngao ngao kêu to chứ không giúp được gì.
Phái Công Ly thấy Lưu Trạm đổ mồ hôi đầm đìa, xốc chăn lên kéo vạt áo của hắn ra, y vắt sạch một cái khăn lau người cho hắn, nói: “Mang áo sạch qua đây, chuẩn bị thêm nước ấm nữa, mau đi.”
Trên người Lưu Trạm vẫn còn đang mặc cái áo bị thấm ướt máu, vì hắn bị thương nặng nên không ai dám tùy tiện động vào, sau khi được Mã thái y cho phép mọi người mới cẩn thận thay áo cho Lưu Trạm.
Phái Công Ly vứt hết quần áo và chăn nệm bị dính máu, mùi máu trong doanh trướng giảm đi rõ rệt.
“Thuốc đâu? Đưa ta thử xem.” Phái Công Ly nhận lấy bát thuốc Tào Tráng đưa đến, nâng đầu Lưu Trạm lên thử đút cho hắn.
“Khụ khụ!” Lưu Trạm ho khan đột ngột, thuốc vừa rót vào miệng bị phun ra hết.
Phái Công Ly nói với Hoàng Ngọ Thời: “Ngươi bảo Mã thái y nấu nhiều thuốc một chút, phun ra bao nhiêu thì chúng ta đút lại bấy nhiêu, cứ đút nhiều lên uống được chừng nào thì uống.”
Nếu nói ngày thứ ba bọn họ vẫn còn giữ được một tia bình tĩnh thì đến ngày thứ tư, thấy tình trạng của Lưu Trạm không hề tốt lên, thậm chí khí sắc càng nhợt nhạt xám xịt, đám Tào Tráng như đang đứng trước bờ vực sụp đổ.
Sáng sớm hôm nay Mã thái y chỉ vứt lại một câu mặc cho số phận rồi rời đi, nhất thời đã khiến bọn họ phải chịu một đòn đả kích không nhẹ.
Vài thân vệ ngồi xổm ngoài cửa khóc lóc thảm thiết, nói cho cùng thì tuổi đời của bọn họ đều còn rất trẻ, từ nhỏ bọn họ đã đi theo Lưu Trạm, qua thời gian Lưu Trạm đã trở thành trụ cột vô hình của bọn họ.
Nếu Lưu Trạm thật sự gặp bất trắc, bọn họ cảm thấy chẳng khác nào bầu trời trên đầu mình sụp xuống, ngày tháng sau này còn hi vọng gì nữa đây?
Phái Công Ly ở lại thức trắng một đêm chăm sóc Lưu Trạm, tình hình của Lưu Trạm không chuyển biến tốt lên khiến tâm trạng của y cũng bực bội theo, bây giờ lại phải nghe thêm âm thanh quỷ khóc sói gào ở ngoài trướng, chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt ra.
“Các ngươi khóc đủ chưa hả!?” Phái Công Ly nổi giận vén mành đi ra.
Đúng lúc này, có tiếng vó ngựa từ xa tới gần, bốn con ngựa được kéo cương dừng ngay trước doanh trướng.
Giữa khói bụi mịt mù xuất hiện một bóng dáng màu trắng tuyết nhảy xuống từ trên lưng một con ngựa, lúc chân chạm đất còn hơi lảo đảo đứng không vững.
“Tống tiên sinh!”
“Tống tiên sinh tới rồi!”
“Hu hu hu, Tống tiên sinh, thủ lĩnh huynh ấy…”
Tống Phượng Lâm hơi thở gấp, đôi mắt phượng căng thẳng quét một lượt về phía đám người đang khóc sướt mướt kia, toàn là những gương mặt quen thuộc.
“Người ở đâu?” Tống Phượng Lâm hỏi.
“Ở bên trong.” Tào Tráng vội vàng vén mành lên cho Tống Phượng Lâm.
Tống Phượng Lâm đi một mạch vào trong, không ai phát hiện tay y đang siết chặt thành nắm, tuy đã cố gắng kiềm chế nhưng vẫn run rẩy.
Lúc thân vệ chạy tới huyện Võ Nguyên, Tống Phượng Lâm đang dạy Lưu Du Ninh đọc sách.
Khi thân vệ nói Lưu Trạm bị thương nặng, Tống Phượng Lâm chỉ cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, chớp mắt sau đã đang chạy trên đường. Lộ trình hai ngày một đêm không ngủ không nghỉ nên kéo rút ngắn được nửa ngày.
Doanh trướng không nhỏ, có bàn đọc sách, bình phong và cả phòng để nghị sự, đằng sau bình phong là một cái giường, Lưu Trạm im hơi lặng tiếng nằm ở đó, thậm chí còn không cảm giác được là hắn đang thở.
Người đàn ông này mới mười bốn mười lăm tuổi đã dám lên núi đánh lợn rừng, bị lợn rừng đâm trật khớp mà mặt vẫn không đổi sắc, người đàn ông này chỉ dẫn theo mấy chục người, can đảm dám xuống núi cướp lương thảo, người đàn ông này từng đứng trước mặt y, nói rằng mình thích y…
Tống Phượng Lâm run rẩy vén chăn lên, nhìn thấy phần bụng của Lưu Trạm đang bị quấn mấy tầng băng gạc thật dày, trên vải còn loang lổ vết máu, trên ngực cũng có vô số vết thương nhỏ khác. Tống Phượng Lâm kìm nén cảm giác chua xót đang dâng lên trong mắt mình, thử sờ lên mặt đối phương, nóng muốn phỏng tay.
“Thuốc đâu?”
Tào Tráng, Hoàng Ngọ Thời, Quách Đông Hổ và vài thân binh đang đứng xếp hàng ngang chỉnh tề ở trước bình phong, còn có cả Phái Công Ly vô cùng tò mò nghi hoặc thò đầu vào nhìn.
Hoàng Ngọ Thời vội vàng bưng đến một bát thuốc ấm, nghẹn ngào nói: “Không đút được, đút vào toàn bị phun ra.”
Tống Phượng Lâm không nói gì nhận lấy thuốc, thử xúc một thìa đút cho Lưu Trạm, tức khắc thuốc chảy ra ở khóe miệng, đút thìa nào tràn ra thìa nấy, thay vì nói là phun ra thì nói Lưu Trạm không nuốt được đúng hơn.
Vì sao Mã thái y lại nói mặc cho số phận? Bởi vì Lưu Trạm không uống được thuốc, chỉ có uống thuốc mới có một con đường sống.
Dưới ánh mắt của mọi người, Tống Phượng Lâm tự uống một hớp thuốc rồi cúi đầu dùng miệng đút cho Lưu Trạm.
Lưu Trạm không có động tĩnh gì, thuốc lại bị chảy ra. Tống Phượng Lâm không bỏ cuộc, hơi nâng cổ hắn lên để đầu ngửa ra sau, lại lần nữa tự uống rồi dùng miệng đút cho hắn, bấy giờ yết hầu của Lưu Trạm mới hơi chuyển động, dĩ nhiên là đã nuốt được một ít.
Mọi người nhìn không chớp mắt, thấy Lưu Trạm cuối cùng đã nuốt được thuốc, ai nấy đều hân hoan trong lòng.
“Trong nồi vẫn còn, để đệ đi lấy.” Hoàng Ngọ Thời vội vàng chạy đi múc thêm thuốc.
Tống Phượng Lâm đút hết nửa bát thuốc, nhìn thấy ở trên bàn có một bát nước nhân sâm, y không chút do dự bưng tới đút tiếp cho Lưu Trạm.
Đây là nước nhân sâm mà ban sáng Phái Công Ly sắc cho Lưu Trạm, vốn định để chờ nguội bớt rồi đút cho hắn, chưa kịp đút thì đã có người tới làm hộ rồi.
Phái Công Ly không ngăn được sự tò mò của mình, âm thầm đánh giá người trước mặt này. Ngoại trừ diện mạo xuất sắc khiến người đối diện kinh ngạc ra thì khí chất tựa như ánh trăng sáng ban đêm, mỗi động tác giơ tay nhấc chân không giấu được sự kiêu ngạo nuôi dưỡng từ trong cốt tủy.
Một nhân vật như thế này sao có thể ở bên cạnh một mãng phu lưu manh thô bỉ như Lưu Trạm? Hai người họ rốt cuộc là có quan hệ gì? Trong lòng Phái Công Ly bỗng xuất hiện một tia ghen ghét, không biết là đố kỵ với Lưu Trạm hay đố kỵ với vị Tống tiên sinh này.
Tống Phượng Lâm đút thêm cho Lưu Trạm một bát thuốc nữa rồi dùng ống tay áo lau sạch khóe miệng cho hắn, y vẫn ngồi ở mép giường quay sang nhìn nhóm người bên kia, nhìn mấy tên nhà quê kiến thức hạn hẹp đang sụt sịt khóc.
Ánh mắt của Tống Phượng Lâm dừng trên người Phái Công Ly: “Vị này chính là Phái công tử?”
Phái Công Ly không ngờ Tống Phượng Lâm lại biết mình, vội chắp tay nói: “Tại hạ là Phái Công Ly.”
Người này chính là Phái công tử bị Lưu Trạm lừa viết mấy cuốn bí văn của gia tộc họ Phái, bị Lưu Trạm bắt được nhược điểm, coi như đang đặt ở bên cạnh Chu Thiền làm một nửa gián điệp.
Chỉ là bây giờ đối phương lại công khai xuất hiện trong doanh trướng của Lưu Trạm, với tính cách đa nghi của Chu Thiền, sau này tác dụng làm gián điệp e là không còn quá nhiều nữa.
Tống Phượng Lâm gật đầu với Phái Công Ly, xem như đã làm quen.
Lại quay sang nhìn đám Tào Tráng, ánh mắt Tống Phượng Lâm lạnh xuống vài độ: “Các đệ đều là quan binh trong doanh, tụ tập ở đây khóc cái gì? Thi cốt của các huynh đệ ở bình địa Phù Dung phái người mang về chưa? Chiến mã lạc đường tìm về chưa?”
“Ở Cấp Dương Quan còn có mấy ngàn binh lính, Đại Tráng, đệ là hiệu úy, khi Lưu Trạm không có mặt thì đệ chính là chủ quản, bây giờ đã qua bốn ngày rồi, có tới Cấp Dương Quan tập hợp binh lính kiểm tra thương vong chưa?”
Mấy tên hán tử cao to trâu bò bị dạy dỗ không khác gì trẻ nhỏ, ai nấy đều cúi đầu mặt đỏ tai hồng, đặc biệt là Tào Tráng, cúi thấp như thể sắp chúi xuống đất.
“Quân Sầm Châu là tâm huyết của Lưu Trạm, bây giờ huynh ấy đang bị thương nặng, các đệ càng nên phải thay huynh ấy bảo vệ, mối quan hệ của các chư tướng trong quân bắc rắc rối phức tạp, các đệ cứ vô tâm như vậy, nhỡ có người lòng dạ xấu xa nhân cơ hội nhảy vào, làm mất quyền khống chế quân Sầm Châu thì các đệ định ăn nói với Lưu Trạm như thế nào?”
Mấy tên đàn ông cường tráng không dám thở mạnh, đến nước mắt cũng không dám rơi nữa, chỉ ngoan ngoãn đứng nghe dạy bảo.
Tống Phượng Lâm hít sâu một hơi: “Trên đường đi thân vệ nói chưa rõ ràng, Đại Tráng, đệ nói tỉ mỉ lại một lần đi, bắt đầu từ lúc ở Cấp Dương Quan.”
Tào Tráng bước ra khỏi hàng, thuật lại một lượt toàn bộ mọi chuyện từ lớn đến nhỏ.
Tống Phượng Lâm càng nghe lông mày nhíu càng chặt, nghe tới đoạn Lưu Trạm bị thương sắc mặt lại tái thêm vài phần.
“Đại Tráng, đệ lập tức khởi hành quay về Cấp Dương Quan thu thập binh lính, mặc kệ nhân số bao nhiêu, Lưu Trạm là tướng lĩnh dưới trướng Duệ Vương, bây giờ Duệ Vương đã quay về Tấn Dương thì binh lính của Lưu Trạm cũng phải mang về, nhớ qua chỗ Từ Mục Viễn chào một câu, nói Lưu Trạm vì cứu Duệ Vương nên bị thương nặng không thể tới điểm danh, từ giờ trở đi mọi công việc do đệ phụ trách.”
Tào Tráng ôm quyền lĩnh mệnh, không dám chậm trễ lập tức lên đường.
Tống Phượng Lâm nói tiếp: “Quách Đông Hổ, đệ qua chỗ Duệ Vương xin chỉ thị, thỉnh cầu Duệ Vương phái đi một ngàn binh lính theo đệ vào bình địa Phù Dung dọn dẹp chiến trường, gom lại toàn bộ thủ cấp của quân địch, ghi chép vào sổ sách cẩn thận, còn cả thủ cấp và ấn tín của tướng lĩnh quân Yến kia cũng phải mang về dâng cho Duệ Vương, những việc này không cần phải thông báo với đại tướng quân.”
Quách Đông Hổ ôm quyền lớn tiếng lĩnh mệnh rồi rời đi.
Cuối cùng Tống Phượng Lâm nói: “Hoàng Ngọ Thời, đi mời Mã thái y qua đây.”
[Hết chương 53]
Trương Thái Ninh và Âu Dương Kiệt đi trước tấn công huyện Hòa Thương hay tin Cấp Dương Quan bị bao vây cũng vội vã trở về nhưng bị quân Yến đóng quân ở huyện Hòa Thương đã có chuẩn bị trước đuổi sát không tha.
Âu Dương Kiệt dẫn theo một vạn binh mã quay ngựa chịu trách nhiệm đánh lui truy binh quân Yến, chính ông ta lại bị trúng mấy mũi tên, oanh liệt hi sinh.
Trương Thái Ninh dẫn theo hai vạn binh mã quay trở về phòng thủ Cấp Dương Quan, lúc này Chu Thiền và Duệ Vương đã chạy trốn, quân Yến vì muốn bắt sống Duệ Vương nên chia ra ba vạn kỵ binh tinh nhuệ nhất đuổi theo.
Trương Thái Ninh và quân phòng thủ Cấp Dương Quan nội ứng ngoại hợp, chiến đấu kịch liệt thêm một ngày một đêm, cuối cùng cũng đánh được cho quân Yến bại lui.
Kỵ binh tinh nhuệ của quân Yến truy kích Chu Thiền và Duệ Vương cũng chia thành hai đường, bám sát đuổi giết Chu Thiền. Chu Thiền được gia thần và tướng lĩnh dưới trướng liều mạng bảo vệ nên cuối cùng cũng quay về được tới địa giới Tấn Dương, tướng lĩnh cầm đầu của quân Yến không dám tùy tiện xâm phạm địa giới Tấn Dương nên Chu Thiền may mắn nhặt về một cái mạng.
Một bên khác, Lưu Trạm đốt lửa trên hoang nguyên, đánh cho kỵ binh quân Yến không kịp trở tay, hơn hai vạn quân Yến bị lửa lớn bao vây tan tác chim muông, Lưu Trạm mang theo Duệ Vương chạy vào bình địa Phù Dung, hắn tự mình giả trang thành Duệ Vương ở lại cầm chân quân Yến, để Hoàng Ngọ Thời tranh thủ thời gian đưa Duệ Vương đi trốn.
Tướng lĩnh quân Yến muộn màng nhận ra, hóa ra người đại sát tứ phương trước mặt mình nãy giờ hoàn toàn không phải là Duệ Vương thật sự, dưới cơn thịnh nộ đã quyết tâm kéo theo Lưu Trạm cùng chết.
Sáng sớm hôm đó Duệ Vương cũng về được tới thành Tấn Dương, dáng vẻ bẩn thỉu thê thảm. Tới khi Duệ Vương bình an trở về quân phòng thủ Tấn Dương mới biết rõ cảnh ngộ mà Duệ Vương gặp phải, Chu Thiền tuy về trước nhưng miệng kín như bưng.
Trưa hôm đó, tin tức Cấp Dương Quan đại thắng truyền về Tấn Dương, còn Lưu Trạm…
“Sao thái y chưa tới!!??”
“Tới rồi! Mã thái y tới rồi!”
“Đừng có vây kín mít ở đây, đi đun nước ấm đi.” Mã thái y vừa bước vào đã đuổi hết người trong doanh trướng ra ngoài.
Ông vén tay áo kiểm tra tình hình của Lưu Trạm, trên người Lưu Trạm dày đặc đủ các loại vết thương lớn nhỏ, vết thương trí mạng nhất chính là thanh đao cắm ở bụng kia.
Mã thái y vươn tay chạm nhẹ, Lưu Trạm lập tức kêu lên đau đớn.
Sắc mặt Mã thái y trầm xuống: “Lưu đại nhân, thứ lão phu nói thẳng, rút đao là cửa đầu tiên, nếu đã bị thương đến nội tạng, rút đao ra đồng nghĩa với việc nộp mạng cho Diêm Vương.”
Khuôn mặt Lưu Trạm trắng bệch, thở dốc liên tục cố gắng kìm xuống cơn đau, hắn nhắm mắt khẽ nói: “Làm đi.”
Mã thái y ra lệnh: “Hai người qua đây phụ một tay, lão phu muốn rút đao.”
Tào Tráng lập tức tiến lên giữ lấy thân trên của Lưu Trạm, Hoàng Ngọ Thời phụ trách giữ thân dưới.
Ở bên ngoài doanh trướng, Quách Đông Hổ và vài thân binh ngồi xổm trước cửa như chó trông nhà, thỉnh thoảng lại căng thẳng vò đầu bứt tóc.
Một tiếng thét thảm thiết vang lên, theo đó là tiếng thanh đao bị Mã thái y rút ra ném xuống mặt đất, ông nhanh tay đè chặt miệng vết thương, miếng vải màu trắng bị nhuộm thành màu máu đỏ tươi chỉ trong nháy mắt.
Mã thái y nhìn thanh đao nằm dưới đất, vết máu sâu khoảng ba tấc, chỉ cần sâu thêm hai tấc nữa thôi là sẽ đâm xuyên qua bụng, vị trí này khá may mắn, có lẽ vẫn còn một con đường sống.
“Một người qua đây đè thay lão phu, lão phu đi lấy thuốc!”
Quách Đông Hổ đang canh bên ngoài doanh trướng nghe xong tức thì vọt vào, nghe theo lệnh của Mã thái y đè lại miệng vết thương, rất nhanh máu cũng nhiễm đỏ miếng vải và tay của Quách Đông Hổ.
Lưu Trạm thở dốc từng cơn, yếu ớt gọi: “Đại Tráng… Đại Tráng…”
“Thủ lĩnh! Đệ ở đây!” Hai mắt Tào Tráng đỏ bừng.
“Đi… tìm người… đón… đón…” Lưu Trạm bỗng nói không nổi nữa.
“Đại nhân đừng nói gì cả, nín thở đi.” Mã thái y cầm vào một chồng thuốc thật dày, ngoắc một cái ý bảo Quách Đông Hổ bỏ tay ra, trong khoảnh khắc Quách Đông Hổ bỏ tay ra Mã thái y nhanh như chớp ịn thuốc lên miệng vết thương rồi dùng vải băng chắc lại.
“Aaaaaa!!!!” Lưu Trạm đau đến ngất xỉu, nhưng ngay sau đó lại bị đau đớn làm cho bừng tỉnh.
Tào Tráng vuốt mặt đứng lên, hô: “Người đâu? Về huyện Võ Nguyên đón Tống tiên sinh, đi ngay đi!!”
Từ thành Tấn Dương về huyện Võ Nguyên phi ngựa không ngủ không nghỉ nhanh nhất cũng phải mất bốn ngày, trước khi mất ý thức trong đầu Lưu Trạm chỉ có duy nhất một ý niệm đó là nếu thật sự phải chết thì bằng mọi giá phải chờ Tống Phượng Lâm tới rồi mới chết!
Ở trong quân hắn còn có mấy ngàn binh lính, còn có thế lực ở Sầm Châu, tất cả những cái này đều cần một người chủ trì, không thể dễ dàng chết đi mặc cho người khác xâu xé.
Đám Tào Tráng quá non yếu, sợ là không đủ sức giữ được, Tống Phượng Lâm tuy không thể ra mặt nhưng vẫn có thể đứng đằng sau quản lý.
“Phượng… Lâm…” Lưu Trạm cố hết sức nói ra.
“Đón… đệ ấy…”
“Nhất định… nhất định phải đón đệ ấy…”
“Thủ lĩnh, đệ đã phái người đi đón Tống tiên sinh rồi! Huynh nhất định phải cố lên!” Tào Tráng lau nước mắt giàn giụa trên mặt mình.
Không chỉ có chuyện trong quân doanh, trước khi chết ít nhất cũng phải nhìn thấy mặt nhau một lần.
Lưu Trạm nghĩ vậy rồi hoàn toàn chìm vào hôn mê.
Trong doanh trướng ngập tràn mùi thuốc và mùi máu tươi, đêm hôm đó Lưu Trạm lên cơn sốt cao, đám Tào Tráng và Mã thái y canh giữ bên cạnh một tấc không rời.
Sau nửa đêm, Lưu Trạm bắt đầu mê man nói sảng. Mã thái y sắc một nồi thuốc, Hoàng Ngọ Thời phụ trách đút thuốc, vất vả lắm mới đút được nửa bát.
“Sốt cao là cửa thứ hai, chỉ cần hạ sốt là tốt rồi, còn nếu không hạ được…” Mã thái y lắc đầu.
Ngày hôm sau Lưu Trạm vẫn sốt cao như cũ, miệng vết thương không còn xuất huyết nữa, chỉ là việc đút thuốc trở nên khó khăn hơn cả hôm qua.
Đến chiều, Duệ Vương đích thân tới binh doanh một chuyến, mang theo một gốc cây nhân sâm tuổi đời hai trăm năm.
Dáng vẻ xuất hiện trước mặt mọi người lần này của Duệ Vương lại có một chút thay đổi so với lúc trước, toàn thân như bị lột mất một tầng da kiệt ngạo khó thuần, thoạt nhìn còn có thêm vài phần tinh thần sa sút.
“Thế nào rồi? Người có sống được không?” Duệ Vương trầm giọng hỏi.
Mã thái y chắp tay: “Lão phu sẽ cố gắng hết sức.”
Duệ Vương nhìn Lưu Trạm bị thương nặng đang chìm trong hôn mê, cứ đứng nhìn như vậy hồi lâu.
“Nhất định phải cứu sống, ở Bắc Cương này bổn vương chỉ còn tin được duy nhất một mình Lưu đại nhân thôi.” Dứt lời, Duệ Vương quay người rời đi.
Có ý gì? Chẳng lẽ đại tướng quân không thể tin được? Trong lòng Mã thái y hoảng sợ, lời này chỉ có một mình ông nghe được, cho ông thêm mười lá gan cũng không dám truyền ra ngoài. Mã thái y tự nhắc nhở bản thân phải nuốt xuống hết những gì nghe được vào bụng.
Cây nhân sâm của Duệ Vương đến rất đúng lúc, Mã thái y không dám trì hoãn, lập tức cắt thành miếng nhét vào trong miệng Lưu Trạm.
Duệ Vương đi chưa được một canh giờ thì Chu Thiền tới.
Dáng vẻ của Chu Thiền tiều tụy hơn trước rất nhiều, trong một đêm như già đi mười tuổi, hai bên thái dương xuất hiện không ít tóc bạc.
“Lưu Trạm ơi là Lưu Trạm, thật không biết nên giết ngươi hay tạ ơn ngươi nữa, đến lúc này rồi thì ngươi sống hay chết đối với ta mà nói cũng chẳng có gì khác nhau, lúc trước lẽ ra nên sớm loại bỏ ngươi để không phải dẫn đến kết quả ngày hôm nay.” Chu Thiền lẩm bẩm, nói xong cũng phất tay áo rời đi.
Mã thái y yên lặng đứng trong góc, cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.
Ông không dám xâu chuỗi những lời mà Duệ Vương và Chu Thiền nói, cũng không dám phỏng đoán về cái bí mật không thể cho ai biết nào đó kia, ông hoàn toàn không hề hiếu kỳ đâu, ông còn muốn sống sót trở về kinh thành nữa.
Tới ngày thứ ba, Lưu Trạm sốt cao liên tục, tình trạng trở nên cực kỳ nguy hiểm, đến một giọt nước cũng không đút được nữa, cho dù là đút nhiều hay đút ít đều bị phun ra.
Phái Công Ly biết tin Lưu Trạm bị thương nặng, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định mạo hiểm đi thăm Lưu Trạm.
Vừa vào cửa thì nhìn thấy đám Tào Tráng mặt mày như đưa đám, giống y hệt một đàn lợn rừng choai choai bị mất mẹ, chỉ biết ngao ngao kêu to chứ không giúp được gì.
Phái Công Ly thấy Lưu Trạm đổ mồ hôi đầm đìa, xốc chăn lên kéo vạt áo của hắn ra, y vắt sạch một cái khăn lau người cho hắn, nói: “Mang áo sạch qua đây, chuẩn bị thêm nước ấm nữa, mau đi.”
Trên người Lưu Trạm vẫn còn đang mặc cái áo bị thấm ướt máu, vì hắn bị thương nặng nên không ai dám tùy tiện động vào, sau khi được Mã thái y cho phép mọi người mới cẩn thận thay áo cho Lưu Trạm.
Phái Công Ly vứt hết quần áo và chăn nệm bị dính máu, mùi máu trong doanh trướng giảm đi rõ rệt.
“Thuốc đâu? Đưa ta thử xem.” Phái Công Ly nhận lấy bát thuốc Tào Tráng đưa đến, nâng đầu Lưu Trạm lên thử đút cho hắn.
“Khụ khụ!” Lưu Trạm ho khan đột ngột, thuốc vừa rót vào miệng bị phun ra hết.
Phái Công Ly nói với Hoàng Ngọ Thời: “Ngươi bảo Mã thái y nấu nhiều thuốc một chút, phun ra bao nhiêu thì chúng ta đút lại bấy nhiêu, cứ đút nhiều lên uống được chừng nào thì uống.”
Nếu nói ngày thứ ba bọn họ vẫn còn giữ được một tia bình tĩnh thì đến ngày thứ tư, thấy tình trạng của Lưu Trạm không hề tốt lên, thậm chí khí sắc càng nhợt nhạt xám xịt, đám Tào Tráng như đang đứng trước bờ vực sụp đổ.
Sáng sớm hôm nay Mã thái y chỉ vứt lại một câu mặc cho số phận rồi rời đi, nhất thời đã khiến bọn họ phải chịu một đòn đả kích không nhẹ.
Vài thân vệ ngồi xổm ngoài cửa khóc lóc thảm thiết, nói cho cùng thì tuổi đời của bọn họ đều còn rất trẻ, từ nhỏ bọn họ đã đi theo Lưu Trạm, qua thời gian Lưu Trạm đã trở thành trụ cột vô hình của bọn họ.
Nếu Lưu Trạm thật sự gặp bất trắc, bọn họ cảm thấy chẳng khác nào bầu trời trên đầu mình sụp xuống, ngày tháng sau này còn hi vọng gì nữa đây?
Phái Công Ly ở lại thức trắng một đêm chăm sóc Lưu Trạm, tình hình của Lưu Trạm không chuyển biến tốt lên khiến tâm trạng của y cũng bực bội theo, bây giờ lại phải nghe thêm âm thanh quỷ khóc sói gào ở ngoài trướng, chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt ra.
“Các ngươi khóc đủ chưa hả!?” Phái Công Ly nổi giận vén mành đi ra.
Đúng lúc này, có tiếng vó ngựa từ xa tới gần, bốn con ngựa được kéo cương dừng ngay trước doanh trướng.
Giữa khói bụi mịt mù xuất hiện một bóng dáng màu trắng tuyết nhảy xuống từ trên lưng một con ngựa, lúc chân chạm đất còn hơi lảo đảo đứng không vững.
“Tống tiên sinh!”
“Tống tiên sinh tới rồi!”
“Hu hu hu, Tống tiên sinh, thủ lĩnh huynh ấy…”
Tống Phượng Lâm hơi thở gấp, đôi mắt phượng căng thẳng quét một lượt về phía đám người đang khóc sướt mướt kia, toàn là những gương mặt quen thuộc.
“Người ở đâu?” Tống Phượng Lâm hỏi.
“Ở bên trong.” Tào Tráng vội vàng vén mành lên cho Tống Phượng Lâm.
Tống Phượng Lâm đi một mạch vào trong, không ai phát hiện tay y đang siết chặt thành nắm, tuy đã cố gắng kiềm chế nhưng vẫn run rẩy.
Lúc thân vệ chạy tới huyện Võ Nguyên, Tống Phượng Lâm đang dạy Lưu Du Ninh đọc sách.
Khi thân vệ nói Lưu Trạm bị thương nặng, Tống Phượng Lâm chỉ cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, chớp mắt sau đã đang chạy trên đường. Lộ trình hai ngày một đêm không ngủ không nghỉ nên kéo rút ngắn được nửa ngày.
Doanh trướng không nhỏ, có bàn đọc sách, bình phong và cả phòng để nghị sự, đằng sau bình phong là một cái giường, Lưu Trạm im hơi lặng tiếng nằm ở đó, thậm chí còn không cảm giác được là hắn đang thở.
Người đàn ông này mới mười bốn mười lăm tuổi đã dám lên núi đánh lợn rừng, bị lợn rừng đâm trật khớp mà mặt vẫn không đổi sắc, người đàn ông này chỉ dẫn theo mấy chục người, can đảm dám xuống núi cướp lương thảo, người đàn ông này từng đứng trước mặt y, nói rằng mình thích y…
Tống Phượng Lâm run rẩy vén chăn lên, nhìn thấy phần bụng của Lưu Trạm đang bị quấn mấy tầng băng gạc thật dày, trên vải còn loang lổ vết máu, trên ngực cũng có vô số vết thương nhỏ khác. Tống Phượng Lâm kìm nén cảm giác chua xót đang dâng lên trong mắt mình, thử sờ lên mặt đối phương, nóng muốn phỏng tay.
“Thuốc đâu?”
Tào Tráng, Hoàng Ngọ Thời, Quách Đông Hổ và vài thân binh đang đứng xếp hàng ngang chỉnh tề ở trước bình phong, còn có cả Phái Công Ly vô cùng tò mò nghi hoặc thò đầu vào nhìn.
Hoàng Ngọ Thời vội vàng bưng đến một bát thuốc ấm, nghẹn ngào nói: “Không đút được, đút vào toàn bị phun ra.”
Tống Phượng Lâm không nói gì nhận lấy thuốc, thử xúc một thìa đút cho Lưu Trạm, tức khắc thuốc chảy ra ở khóe miệng, đút thìa nào tràn ra thìa nấy, thay vì nói là phun ra thì nói Lưu Trạm không nuốt được đúng hơn.
Vì sao Mã thái y lại nói mặc cho số phận? Bởi vì Lưu Trạm không uống được thuốc, chỉ có uống thuốc mới có một con đường sống.
Dưới ánh mắt của mọi người, Tống Phượng Lâm tự uống một hớp thuốc rồi cúi đầu dùng miệng đút cho Lưu Trạm.
Lưu Trạm không có động tĩnh gì, thuốc lại bị chảy ra. Tống Phượng Lâm không bỏ cuộc, hơi nâng cổ hắn lên để đầu ngửa ra sau, lại lần nữa tự uống rồi dùng miệng đút cho hắn, bấy giờ yết hầu của Lưu Trạm mới hơi chuyển động, dĩ nhiên là đã nuốt được một ít.
Mọi người nhìn không chớp mắt, thấy Lưu Trạm cuối cùng đã nuốt được thuốc, ai nấy đều hân hoan trong lòng.
“Trong nồi vẫn còn, để đệ đi lấy.” Hoàng Ngọ Thời vội vàng chạy đi múc thêm thuốc.
Tống Phượng Lâm đút hết nửa bát thuốc, nhìn thấy ở trên bàn có một bát nước nhân sâm, y không chút do dự bưng tới đút tiếp cho Lưu Trạm.
Đây là nước nhân sâm mà ban sáng Phái Công Ly sắc cho Lưu Trạm, vốn định để chờ nguội bớt rồi đút cho hắn, chưa kịp đút thì đã có người tới làm hộ rồi.
Phái Công Ly không ngăn được sự tò mò của mình, âm thầm đánh giá người trước mặt này. Ngoại trừ diện mạo xuất sắc khiến người đối diện kinh ngạc ra thì khí chất tựa như ánh trăng sáng ban đêm, mỗi động tác giơ tay nhấc chân không giấu được sự kiêu ngạo nuôi dưỡng từ trong cốt tủy.
Một nhân vật như thế này sao có thể ở bên cạnh một mãng phu lưu manh thô bỉ như Lưu Trạm? Hai người họ rốt cuộc là có quan hệ gì? Trong lòng Phái Công Ly bỗng xuất hiện một tia ghen ghét, không biết là đố kỵ với Lưu Trạm hay đố kỵ với vị Tống tiên sinh này.
Tống Phượng Lâm đút thêm cho Lưu Trạm một bát thuốc nữa rồi dùng ống tay áo lau sạch khóe miệng cho hắn, y vẫn ngồi ở mép giường quay sang nhìn nhóm người bên kia, nhìn mấy tên nhà quê kiến thức hạn hẹp đang sụt sịt khóc.
Ánh mắt của Tống Phượng Lâm dừng trên người Phái Công Ly: “Vị này chính là Phái công tử?”
Phái Công Ly không ngờ Tống Phượng Lâm lại biết mình, vội chắp tay nói: “Tại hạ là Phái Công Ly.”
Người này chính là Phái công tử bị Lưu Trạm lừa viết mấy cuốn bí văn của gia tộc họ Phái, bị Lưu Trạm bắt được nhược điểm, coi như đang đặt ở bên cạnh Chu Thiền làm một nửa gián điệp.
Chỉ là bây giờ đối phương lại công khai xuất hiện trong doanh trướng của Lưu Trạm, với tính cách đa nghi của Chu Thiền, sau này tác dụng làm gián điệp e là không còn quá nhiều nữa.
Tống Phượng Lâm gật đầu với Phái Công Ly, xem như đã làm quen.
Lại quay sang nhìn đám Tào Tráng, ánh mắt Tống Phượng Lâm lạnh xuống vài độ: “Các đệ đều là quan binh trong doanh, tụ tập ở đây khóc cái gì? Thi cốt của các huynh đệ ở bình địa Phù Dung phái người mang về chưa? Chiến mã lạc đường tìm về chưa?”
“Ở Cấp Dương Quan còn có mấy ngàn binh lính, Đại Tráng, đệ là hiệu úy, khi Lưu Trạm không có mặt thì đệ chính là chủ quản, bây giờ đã qua bốn ngày rồi, có tới Cấp Dương Quan tập hợp binh lính kiểm tra thương vong chưa?”
Mấy tên hán tử cao to trâu bò bị dạy dỗ không khác gì trẻ nhỏ, ai nấy đều cúi đầu mặt đỏ tai hồng, đặc biệt là Tào Tráng, cúi thấp như thể sắp chúi xuống đất.
“Quân Sầm Châu là tâm huyết của Lưu Trạm, bây giờ huynh ấy đang bị thương nặng, các đệ càng nên phải thay huynh ấy bảo vệ, mối quan hệ của các chư tướng trong quân bắc rắc rối phức tạp, các đệ cứ vô tâm như vậy, nhỡ có người lòng dạ xấu xa nhân cơ hội nhảy vào, làm mất quyền khống chế quân Sầm Châu thì các đệ định ăn nói với Lưu Trạm như thế nào?”
Mấy tên đàn ông cường tráng không dám thở mạnh, đến nước mắt cũng không dám rơi nữa, chỉ ngoan ngoãn đứng nghe dạy bảo.
Tống Phượng Lâm hít sâu một hơi: “Trên đường đi thân vệ nói chưa rõ ràng, Đại Tráng, đệ nói tỉ mỉ lại một lần đi, bắt đầu từ lúc ở Cấp Dương Quan.”
Tào Tráng bước ra khỏi hàng, thuật lại một lượt toàn bộ mọi chuyện từ lớn đến nhỏ.
Tống Phượng Lâm càng nghe lông mày nhíu càng chặt, nghe tới đoạn Lưu Trạm bị thương sắc mặt lại tái thêm vài phần.
“Đại Tráng, đệ lập tức khởi hành quay về Cấp Dương Quan thu thập binh lính, mặc kệ nhân số bao nhiêu, Lưu Trạm là tướng lĩnh dưới trướng Duệ Vương, bây giờ Duệ Vương đã quay về Tấn Dương thì binh lính của Lưu Trạm cũng phải mang về, nhớ qua chỗ Từ Mục Viễn chào một câu, nói Lưu Trạm vì cứu Duệ Vương nên bị thương nặng không thể tới điểm danh, từ giờ trở đi mọi công việc do đệ phụ trách.”
Tào Tráng ôm quyền lĩnh mệnh, không dám chậm trễ lập tức lên đường.
Tống Phượng Lâm nói tiếp: “Quách Đông Hổ, đệ qua chỗ Duệ Vương xin chỉ thị, thỉnh cầu Duệ Vương phái đi một ngàn binh lính theo đệ vào bình địa Phù Dung dọn dẹp chiến trường, gom lại toàn bộ thủ cấp của quân địch, ghi chép vào sổ sách cẩn thận, còn cả thủ cấp và ấn tín của tướng lĩnh quân Yến kia cũng phải mang về dâng cho Duệ Vương, những việc này không cần phải thông báo với đại tướng quân.”
Quách Đông Hổ ôm quyền lớn tiếng lĩnh mệnh rồi rời đi.
Cuối cùng Tống Phượng Lâm nói: “Hoàng Ngọ Thời, đi mời Mã thái y qua đây.”
[Hết chương 53]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook