Ba Chúng Ta
-
Chương 2: Vui mừng làm sức ăn trở nên mạnh hơn
Bà chủ quán cá nướng là một người tốt, vẫn rất chiếu cố Park Chanyeol, vì vậy mỗi lần cần kéo dài công việc đáng ra nên kết thúc lúc chín giờ thành chín giờ rưỡi thì cậu cũng không nỡ từ chối. Nhưng thật tội cho Oh Sehun, đợi khi Park Chanyeol làm xong công việc, chuẩn bị dẫn nó về nhà, thì thằng bé đã buồn ngủ rồi.
“Tiểu Bạch Cửu, đi thôi.”
“Uhm… Ba ba…”
“Buồn ngủ? Ba bế con.” Một tay ôm lấy Oh Sehun vào trong ngực, một tay Park Chanyeol vẫn chơi xấu mà chọc ghẹo không cho thằng bé ngủ, nhưng mà hình như là nó buồn ngủ lắm rồi, đánh tượng trưng mấy cái rồi vùi vào lòng Chanyeol không lên tiếng nữa.
“Dì ơi, con về đây, ngày mai gặp.” Một tay ôm thằng nhóc, một tay khoác ba lô lên vai, Park Chanyeol toét miệng cười, dùng tư thế tràn ngập ánh sáng mặt trời đi khỏi quán cá nướng. Bà chủ vẫn giữ nét mặt tiếc rẻ mà nhìn cậu, dường như muốn nói là một cậu trai tuổi còn trẻ, là một người rất tốt, sao lại làm ra chuyện điên cuồng như vậy, còn giữ lại để nuôi nữa chứ. Park Chanyeol cũng chưa từng giải thích với bà —— có gì hay ho để giải thích đâu, miệng vốn mọc trên mình người khác. Hơn nữa, ngoại trừ việc không cho cậu tan ca đúng giờ thì những điểm khác bà chủ đều rất tốt, cũng không có gì nha~
Chín giờ bốn mươi lăm, đi xe điện ngầm về nhà. Ở trạm xe có rất nhiều người, chen chúc lại còn tranh cãi ầm ĩ, Oh Sehun bị làm cho tỉnh ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ uất ức, Park Chanyeol biết nó lại sắp khóc, liền vội vàng bắt đầu dỗ nó.
“Lập tức sẽ tới nhà ngay, đàn ông con trai không được khóc ~… Nếu khóc thì về nhà ba sẽ không nấu mì cho con ăn.”
Nghe thấy một câu như thế, bé Sehun liền bật người ôm cổ của Park Chanyeol: “Hing hing hing…” Nói ra câu này càng muốn khóc hơn nữa… Ba ba cũng chỉ có nấu mì, không biết đổi món khác…
“Aizz… Nghe ba nói nè bảo bối, ba đã mệt mỏi cả ngày rồi, con đừng quậy ba nữa, OK?”
Thằng bé chớp chớp con mắt, cũng không biết là có nghe hiểu hay không, nhưng vẫn ngoan ngoãn vùi vào trong lòng Chanyeol không lên tiếng nữa. Park Chanyeol yên lặng khinh bỉ một chút nước mắt nước mũi thoải mái chảy ra thu vào của thằng quỷ nhỏ lanh lợi, tiếp tục sải bước đi về nhà.
Về nhà nhất định phải đi ngang qua một con đường dành riêng cho người đi bộ, không giống con đường hỗn tạp chỗ quán cá nướng, phần lớn những người ra ra vào vào nơi đây đều là “Nhân sĩ thượng lưu”. Park Chanyeol chẳng bao giờ mua bất cứ đồ vật gì trong mấy cửa hàng trên con đường này —— không cần nhìn bảng giá cũng biết rõ, hơn nữa, mình chỉ “đi ngang qua” mà thôi. Những cửa hàng cao cấp trang hoàng lộng lẫy, những logo thật to dưới màn đêm đặc biệt chói mắt, cũng không có gì đặc biệt phải khiến mình cảm thấy hâm mộ, chỉ là mình đứng ở chỗ này như một người đâu đâu, không sao hòa hợp được.
“Baba, con đói…” Kéo vạt áo Park Chanyeol, Oh Sehun nhỏ giọng lẩm bẩm, ngẩng đầu thoáng nhìn biển quảng cáo sản phẩm mới của quán Haagen-Dazs cách đó không xa, ánh mắt của thằng bé lập tức nhìn trân trối.
“Đẹp quá… Bạch Cửu muốn ăn cái kia…!”
Đầu của Park Chanyeol không hề dịch chuyển chút nào: “Vẫn là mì của ba nấu ngon hơn, sắp về tới nhà rồi, ha ~”
Oh Sehun chưa từ bỏ ý định mà lại lầm bầm một câu: “Baba… Con muốn…”
Không biết tại sao lại nhớ tới bà chủ vô cớ kéo dài thời gian làm việc của mình, nhớ tới tin tức tìm việc làm như đá chìm đáy biển của mình, dường như Park Chanyeol đã bật ra câu nói: “Làm người, phải vào hoàn cảnh thích hợp, đưa ra yêu cầu thích hợp, làm chuyện thích hợp, con có hiểu không?”
Không đợi Oh Sehun kịp phản ứng, Park Chanyeol lại thở dài một hơi, tiếp tục nói: “Con đương nhiên không hiểu, con còn nhỏ như vậy, sao ba lại trông cậy vào chuyện con sẽ hiểu mấy câu này chứ…”
Ba hy vọng con vĩnh viễn không trưởng thành, vậy thì con sẽ không cần hiểu những chuyện này.
Oh Sehun quả thật không hiểu một câu nói dài đầy hàm ý của Park Chanyeol, nhưng vẫn nhìn ra là cậu không vui. Xoay người bobo một cái vang dội lên mặt Channal baba, thằng bé há miệng, dường như vẫn còn chút bỡ ngỡ: “Baba, ba đừng nóng giận… Đừng giận Sehun… Con sẽ ngo (ngoan)… Sẽ ngo ngõ (ngoan ngoãn) mà…”
Làm ồn một hồi, Park Chanyeol cũng xem như phục hồi tinh thần lại, thả đứa bé trong lòng xuống dưới đất, còn mình thì ngồi xổm bên cạnh Oh Sehun, chỉ vào biển quảng cáo cách đó không xa, hỏi: “Tiểu Bạch Cửu, nói baba nghe, sao lại muốn ăn cái kia?”
“Ô mai… Bạch Cửu thích ăn ô mai… Kem ô mai lần trước baba mua cho con bị thằng béo cướp mất rồi… Con chưa cắn miếng nào hết…”
Thấy giọng thằng bé càng nói càng nhỏ, đột nhiên trong lòng Park Chanyeol sôi trào cảm giác có lỗi. Vài lần đến nhà hàng xóm đón thằng bé về, không phải là cả thân đều bẩn thỉu thì trên người sẽ có bị bầm tím, Park Chanyeol biết bọn nhỏ trong khu lúc nào cũng khi dễ Oh Sehun, lại vẫn cảm thấy đây là bọn nhỏ chơi đùa thôi nên cũng không coi ra gì… Xem ra sau này không thể mỗi khi làm việc bận rộn lại giao Tiểu Bạch Cửu cho bà thím hàng xóm nữa… Nếu tiếp tục như vậy thì trong lòng nó nhất định sẽ bị ám ảnh.
“Thằng béo cướp đồ của con, sao không nói với baba?”
Oh Sehun kiên quyết lắc lắc cái đầu nhỏ: “Không nói, không nói. Baba sẽ không quan tâm con nữa.”
“… Ai nói vậy.”
“Tất cả mọi người đều nói, thằng béo nói, thím kia nói… Mẹ cũng đã nói vậy. Mẹ nói, Oh Sehun, con phải ngoan ngoãn, không được gây phiền toái, nếu không thì baba cũng sẽ không cần con…”
… Những người này đúng là cái gì cũng dám nói với trẻ con hết…
Thấy Park Chanyeol không nói chuyện, thằng bé cho là cậu đã giận rồi, vội vàng lắc lắc cánh tay Chanyeol, dường như muốn khóc lên: “Baba, sau này con sẽ không đòi kem ô mai nữa… Con nghe lời!! Ba đừng nóng giận…”
Có chút đau lòng mà ôm bé Sehun vào trong ngực lần nữa, lúc này Park Chanyeol mới cảm giác hình như sự quan tâm và bảo vệ mà mình dành cho thằng bé dường như còn thiếu. Vì vậy, liền nở một nụ cười đặc trưng, một nụ cười vô tâm vô tư: “Đi nào bảo bối, đi ăn kem ô mai to.”
Một cửa tiệm trang hoàng cao cấp, hoàn toàn khác với quán cá nướng, tủ kính hoa lệ đang phát ra ánh sáng như thủy tinh. Đã hơn mười giờ nên trong tiệm cũng không còn đông khách, Park Chanyeol liền dẫn theo Oh Sehun nghiêm túc lựa chọn trước nhiều loại kem —— Chuyện này cũng không dễ dàng gì đâu, đối mặt với nhiều món ngon đẹp rực rỡ như vậy, cho dù là người lớn cũng sẽ khó chọn, nói chi là mới bốn tuổi, lúc này Oh Sehun ước gì bụng của mình có thể ăn hết cả tiệm kem luôn cho rồi.
“Uhm… cái này, uhm… cái kia… A ~ Làm sao bây giờ… Cái kia cũng đẹp nữa…” Hai tay áp lên mặt kính, ngũ quan của thằng bé đều sắp dính lại với nhau, dường như đang đối mặt với vấn đề khó khăn nhất trong cuộc đời của mình.
Thế này nhưng lại đáng yêu đến mức làm kích động chị bán hàng đêm khuya còn chưa được tan ca, một lòng muốn đi ngủ. Mặt chị tươi cười mà múc một muỗng kem xoài nhỏ đưa tới bên miệng Oh Sehun: “Bạn nhỏ ~~ nếu như chọn không được thì ~~ có muốn nếm thử trước rồi mới quyết định không?”
Rất thuận tiện mà liếc mắt nhìn “ba của thằng bé” là Park Chanyeol, chị bán hàng coi như là tỉnh cả người —— OH NO! Chẳng lẽ đây là phúc lợi giữa khuya trong truyền thuyết sao! Tuy rằng hai ba con này không giống nhau nhưng mà ai cũng đẹp trai hết á!
Vì vậy đại khái thì có thể giải thích… Vì sao Park Chanyeol rõ ràng chỉ tốn năm mươi đồng để mua hai ly kem… lại lấy được một lượng bằng năm ly kem nhờ vào “phúc lợi giữa khuya”.
“Wow, nhiều như vậy.” *Gãi đầu một cái*, thật ra trong lòng Park Chanyeol thầm nghĩ, cậu vốn định mua cho mỗi mình Tiểu Bạch Cửu ăn, mà một mình nó sao ăn hết năm ly kem =v=… Còn về phần cậu, hiện tại cậu chỉ muốn về nhà ăn mì, mấy thứ đồ chơi này căn bản là ăn không no mà ~
Bất quá khi nhìn thấy vẻ mặt hiền lành và chờ mong của chị bán hàng, cậu cũng không nói gì, cười cười cám ơn người ta liền lôi kéo Oh Sehun ngồi xuống. So sánh với ý nghĩ một lòng muốn về nhà ăn mì của Park Chanyeol, ý nghĩ muốn ở lại ăn kem của cậu bé Tiểu Bạch Cửu rõ ràng cao hơn nhiều, cầm muỗng nhỏ múc từng muỗng từng muỗng, vừa thành thật lại tràn ngập niềm vui.
“Mau ăn đi Tiểu Bạch Cửu, nếu không sẽ tan đó ~ Này, ba đút con.” Cố ý múc một muỗng lớn đưa đến bên miệng Oh Sehun, thằng bé lại thành thật mà không nói hai lời liền nuốt vào, nhấp nửa ngày mới nuốt xuống không nói, vẫn khiến cho miệng dính đầy kem, trên mặt lại vô cùng thỏa mãn, cũng bắt chước theo baba mà múc một muỗng kem lớn đưa đến bên miệng baba: “Ba ba, ba ăn ~ ”
Park Chanyeol cũng cười, đưa tay dùng khăn giấy lau khóe miệng của thằng bé kia, tiếp đó lại cưng chiều mà vò rối mái tóc mềm của nó: “Con ăn đi ~ ngoan.”
Chị bán hàng ở một bên yên lặng chú ý bọn họ cũng sắp mất máu quá nhiều rồi…
Vui sướng khiến sức ăn của một người trở trên mạnh hơn…? Park Chanyeol cảm thấy là như vậy. Dường như thằng bé dễ dàng ăn hết bốn ly kem, ly cuối cùng cũng là mình giật lại không cho nó ăn nữa mới miễn cưỡng bỏ qua.
Bất quá cũng tiết kiệm cho mình, lát nữa nấu mì cũng không cần nấu phần trẻ em cho tiểu tổ tông này rồi.
Thuận tiện nói thêm một câu, mì trẻ em mà Park Chanyeol nói chính là phiên bản phổ thông bỏ thêm cà rốt hoặc là hạt ngô =v=
“Ba ba, con ăn no quá~~ ”
Ra khỏi quán Haagen-Dazs, Oh Sehun sờ sờ bụng nhỏ phình to của mình, kéo tay Park Chanyeol để cậu sờ lên bụng nó, Park Chanyeol bị bộ dạng ngốc nghếch đáng yêu của nó chọc cười, một tay ôm lấy thằng bé, hôn lên mặt nó một cái.
“Ăn no thì về nhà ngủ nha~ Trước khi ngủ phải nhớ làm gì?”
“Đánh răng, đánh răng rửa mặt!”
“Ngoan, không cho phép lười biếng ~ ”
Đứa bé trong lòng gật đầu như đảo tỏi: “Dạ dạ!”
Đứa bé này, dường như lúc nào cũng có thể khiến mình dễ dàng vui mừng —— tuy rằng nghiêm chỉnh mà nói, nụ cười của Park Chanyeol cũng quả thật rất trầm, rất thấp~
Sải bước đi về nhà, Park Chanyeol đột nhiên lại nhớ tới điều gì.
“Tiểu Bạch Cửu, có chuyện này con phải nhớ kỹ.”
“Là cái gì?”
“Baba sẽ không bỏ mặc con, mặc kệ là xảy ra chuyện gì, cũng sẽ không bỏ mặc con.”
Dường như là sợ chưa đủ đô, vẫn sợ thằng bé nghe không hiểu, Park Chanyeol lại nhấn mạnh thêm một câu “Vĩnh viễn cũng không”.
Oh Sehun chỉ là đem đầu nhỏ áp lên ngực Park Chanyeol, nửa ngày cũng không hé răng.
Cuối cùng, mới nghe giọng nó bập bẹ lầm bầm một câu:
“Channal baba là tốt nhất rồi… Tiểu Bạch Cửu thích Channal baba nhất!”
“Tiểu Bạch Cửu, đi thôi.”
“Uhm… Ba ba…”
“Buồn ngủ? Ba bế con.” Một tay ôm lấy Oh Sehun vào trong ngực, một tay Park Chanyeol vẫn chơi xấu mà chọc ghẹo không cho thằng bé ngủ, nhưng mà hình như là nó buồn ngủ lắm rồi, đánh tượng trưng mấy cái rồi vùi vào lòng Chanyeol không lên tiếng nữa.
“Dì ơi, con về đây, ngày mai gặp.” Một tay ôm thằng nhóc, một tay khoác ba lô lên vai, Park Chanyeol toét miệng cười, dùng tư thế tràn ngập ánh sáng mặt trời đi khỏi quán cá nướng. Bà chủ vẫn giữ nét mặt tiếc rẻ mà nhìn cậu, dường như muốn nói là một cậu trai tuổi còn trẻ, là một người rất tốt, sao lại làm ra chuyện điên cuồng như vậy, còn giữ lại để nuôi nữa chứ. Park Chanyeol cũng chưa từng giải thích với bà —— có gì hay ho để giải thích đâu, miệng vốn mọc trên mình người khác. Hơn nữa, ngoại trừ việc không cho cậu tan ca đúng giờ thì những điểm khác bà chủ đều rất tốt, cũng không có gì nha~
Chín giờ bốn mươi lăm, đi xe điện ngầm về nhà. Ở trạm xe có rất nhiều người, chen chúc lại còn tranh cãi ầm ĩ, Oh Sehun bị làm cho tỉnh ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ uất ức, Park Chanyeol biết nó lại sắp khóc, liền vội vàng bắt đầu dỗ nó.
“Lập tức sẽ tới nhà ngay, đàn ông con trai không được khóc ~… Nếu khóc thì về nhà ba sẽ không nấu mì cho con ăn.”
Nghe thấy một câu như thế, bé Sehun liền bật người ôm cổ của Park Chanyeol: “Hing hing hing…” Nói ra câu này càng muốn khóc hơn nữa… Ba ba cũng chỉ có nấu mì, không biết đổi món khác…
“Aizz… Nghe ba nói nè bảo bối, ba đã mệt mỏi cả ngày rồi, con đừng quậy ba nữa, OK?”
Thằng bé chớp chớp con mắt, cũng không biết là có nghe hiểu hay không, nhưng vẫn ngoan ngoãn vùi vào trong lòng Chanyeol không lên tiếng nữa. Park Chanyeol yên lặng khinh bỉ một chút nước mắt nước mũi thoải mái chảy ra thu vào của thằng quỷ nhỏ lanh lợi, tiếp tục sải bước đi về nhà.
Về nhà nhất định phải đi ngang qua một con đường dành riêng cho người đi bộ, không giống con đường hỗn tạp chỗ quán cá nướng, phần lớn những người ra ra vào vào nơi đây đều là “Nhân sĩ thượng lưu”. Park Chanyeol chẳng bao giờ mua bất cứ đồ vật gì trong mấy cửa hàng trên con đường này —— không cần nhìn bảng giá cũng biết rõ, hơn nữa, mình chỉ “đi ngang qua” mà thôi. Những cửa hàng cao cấp trang hoàng lộng lẫy, những logo thật to dưới màn đêm đặc biệt chói mắt, cũng không có gì đặc biệt phải khiến mình cảm thấy hâm mộ, chỉ là mình đứng ở chỗ này như một người đâu đâu, không sao hòa hợp được.
“Baba, con đói…” Kéo vạt áo Park Chanyeol, Oh Sehun nhỏ giọng lẩm bẩm, ngẩng đầu thoáng nhìn biển quảng cáo sản phẩm mới của quán Haagen-Dazs cách đó không xa, ánh mắt của thằng bé lập tức nhìn trân trối.
“Đẹp quá… Bạch Cửu muốn ăn cái kia…!”
Đầu của Park Chanyeol không hề dịch chuyển chút nào: “Vẫn là mì của ba nấu ngon hơn, sắp về tới nhà rồi, ha ~”
Oh Sehun chưa từ bỏ ý định mà lại lầm bầm một câu: “Baba… Con muốn…”
Không biết tại sao lại nhớ tới bà chủ vô cớ kéo dài thời gian làm việc của mình, nhớ tới tin tức tìm việc làm như đá chìm đáy biển của mình, dường như Park Chanyeol đã bật ra câu nói: “Làm người, phải vào hoàn cảnh thích hợp, đưa ra yêu cầu thích hợp, làm chuyện thích hợp, con có hiểu không?”
Không đợi Oh Sehun kịp phản ứng, Park Chanyeol lại thở dài một hơi, tiếp tục nói: “Con đương nhiên không hiểu, con còn nhỏ như vậy, sao ba lại trông cậy vào chuyện con sẽ hiểu mấy câu này chứ…”
Ba hy vọng con vĩnh viễn không trưởng thành, vậy thì con sẽ không cần hiểu những chuyện này.
Oh Sehun quả thật không hiểu một câu nói dài đầy hàm ý của Park Chanyeol, nhưng vẫn nhìn ra là cậu không vui. Xoay người bobo một cái vang dội lên mặt Channal baba, thằng bé há miệng, dường như vẫn còn chút bỡ ngỡ: “Baba, ba đừng nóng giận… Đừng giận Sehun… Con sẽ ngo (ngoan)… Sẽ ngo ngõ (ngoan ngoãn) mà…”
Làm ồn một hồi, Park Chanyeol cũng xem như phục hồi tinh thần lại, thả đứa bé trong lòng xuống dưới đất, còn mình thì ngồi xổm bên cạnh Oh Sehun, chỉ vào biển quảng cáo cách đó không xa, hỏi: “Tiểu Bạch Cửu, nói baba nghe, sao lại muốn ăn cái kia?”
“Ô mai… Bạch Cửu thích ăn ô mai… Kem ô mai lần trước baba mua cho con bị thằng béo cướp mất rồi… Con chưa cắn miếng nào hết…”
Thấy giọng thằng bé càng nói càng nhỏ, đột nhiên trong lòng Park Chanyeol sôi trào cảm giác có lỗi. Vài lần đến nhà hàng xóm đón thằng bé về, không phải là cả thân đều bẩn thỉu thì trên người sẽ có bị bầm tím, Park Chanyeol biết bọn nhỏ trong khu lúc nào cũng khi dễ Oh Sehun, lại vẫn cảm thấy đây là bọn nhỏ chơi đùa thôi nên cũng không coi ra gì… Xem ra sau này không thể mỗi khi làm việc bận rộn lại giao Tiểu Bạch Cửu cho bà thím hàng xóm nữa… Nếu tiếp tục như vậy thì trong lòng nó nhất định sẽ bị ám ảnh.
“Thằng béo cướp đồ của con, sao không nói với baba?”
Oh Sehun kiên quyết lắc lắc cái đầu nhỏ: “Không nói, không nói. Baba sẽ không quan tâm con nữa.”
“… Ai nói vậy.”
“Tất cả mọi người đều nói, thằng béo nói, thím kia nói… Mẹ cũng đã nói vậy. Mẹ nói, Oh Sehun, con phải ngoan ngoãn, không được gây phiền toái, nếu không thì baba cũng sẽ không cần con…”
… Những người này đúng là cái gì cũng dám nói với trẻ con hết…
Thấy Park Chanyeol không nói chuyện, thằng bé cho là cậu đã giận rồi, vội vàng lắc lắc cánh tay Chanyeol, dường như muốn khóc lên: “Baba, sau này con sẽ không đòi kem ô mai nữa… Con nghe lời!! Ba đừng nóng giận…”
Có chút đau lòng mà ôm bé Sehun vào trong ngực lần nữa, lúc này Park Chanyeol mới cảm giác hình như sự quan tâm và bảo vệ mà mình dành cho thằng bé dường như còn thiếu. Vì vậy, liền nở một nụ cười đặc trưng, một nụ cười vô tâm vô tư: “Đi nào bảo bối, đi ăn kem ô mai to.”
Một cửa tiệm trang hoàng cao cấp, hoàn toàn khác với quán cá nướng, tủ kính hoa lệ đang phát ra ánh sáng như thủy tinh. Đã hơn mười giờ nên trong tiệm cũng không còn đông khách, Park Chanyeol liền dẫn theo Oh Sehun nghiêm túc lựa chọn trước nhiều loại kem —— Chuyện này cũng không dễ dàng gì đâu, đối mặt với nhiều món ngon đẹp rực rỡ như vậy, cho dù là người lớn cũng sẽ khó chọn, nói chi là mới bốn tuổi, lúc này Oh Sehun ước gì bụng của mình có thể ăn hết cả tiệm kem luôn cho rồi.
“Uhm… cái này, uhm… cái kia… A ~ Làm sao bây giờ… Cái kia cũng đẹp nữa…” Hai tay áp lên mặt kính, ngũ quan của thằng bé đều sắp dính lại với nhau, dường như đang đối mặt với vấn đề khó khăn nhất trong cuộc đời của mình.
Thế này nhưng lại đáng yêu đến mức làm kích động chị bán hàng đêm khuya còn chưa được tan ca, một lòng muốn đi ngủ. Mặt chị tươi cười mà múc một muỗng kem xoài nhỏ đưa tới bên miệng Oh Sehun: “Bạn nhỏ ~~ nếu như chọn không được thì ~~ có muốn nếm thử trước rồi mới quyết định không?”
Rất thuận tiện mà liếc mắt nhìn “ba của thằng bé” là Park Chanyeol, chị bán hàng coi như là tỉnh cả người —— OH NO! Chẳng lẽ đây là phúc lợi giữa khuya trong truyền thuyết sao! Tuy rằng hai ba con này không giống nhau nhưng mà ai cũng đẹp trai hết á!
Vì vậy đại khái thì có thể giải thích… Vì sao Park Chanyeol rõ ràng chỉ tốn năm mươi đồng để mua hai ly kem… lại lấy được một lượng bằng năm ly kem nhờ vào “phúc lợi giữa khuya”.
“Wow, nhiều như vậy.” *Gãi đầu một cái*, thật ra trong lòng Park Chanyeol thầm nghĩ, cậu vốn định mua cho mỗi mình Tiểu Bạch Cửu ăn, mà một mình nó sao ăn hết năm ly kem =v=… Còn về phần cậu, hiện tại cậu chỉ muốn về nhà ăn mì, mấy thứ đồ chơi này căn bản là ăn không no mà ~
Bất quá khi nhìn thấy vẻ mặt hiền lành và chờ mong của chị bán hàng, cậu cũng không nói gì, cười cười cám ơn người ta liền lôi kéo Oh Sehun ngồi xuống. So sánh với ý nghĩ một lòng muốn về nhà ăn mì của Park Chanyeol, ý nghĩ muốn ở lại ăn kem của cậu bé Tiểu Bạch Cửu rõ ràng cao hơn nhiều, cầm muỗng nhỏ múc từng muỗng từng muỗng, vừa thành thật lại tràn ngập niềm vui.
“Mau ăn đi Tiểu Bạch Cửu, nếu không sẽ tan đó ~ Này, ba đút con.” Cố ý múc một muỗng lớn đưa đến bên miệng Oh Sehun, thằng bé lại thành thật mà không nói hai lời liền nuốt vào, nhấp nửa ngày mới nuốt xuống không nói, vẫn khiến cho miệng dính đầy kem, trên mặt lại vô cùng thỏa mãn, cũng bắt chước theo baba mà múc một muỗng kem lớn đưa đến bên miệng baba: “Ba ba, ba ăn ~ ”
Park Chanyeol cũng cười, đưa tay dùng khăn giấy lau khóe miệng của thằng bé kia, tiếp đó lại cưng chiều mà vò rối mái tóc mềm của nó: “Con ăn đi ~ ngoan.”
Chị bán hàng ở một bên yên lặng chú ý bọn họ cũng sắp mất máu quá nhiều rồi…
Vui sướng khiến sức ăn của một người trở trên mạnh hơn…? Park Chanyeol cảm thấy là như vậy. Dường như thằng bé dễ dàng ăn hết bốn ly kem, ly cuối cùng cũng là mình giật lại không cho nó ăn nữa mới miễn cưỡng bỏ qua.
Bất quá cũng tiết kiệm cho mình, lát nữa nấu mì cũng không cần nấu phần trẻ em cho tiểu tổ tông này rồi.
Thuận tiện nói thêm một câu, mì trẻ em mà Park Chanyeol nói chính là phiên bản phổ thông bỏ thêm cà rốt hoặc là hạt ngô =v=
“Ba ba, con ăn no quá~~ ”
Ra khỏi quán Haagen-Dazs, Oh Sehun sờ sờ bụng nhỏ phình to của mình, kéo tay Park Chanyeol để cậu sờ lên bụng nó, Park Chanyeol bị bộ dạng ngốc nghếch đáng yêu của nó chọc cười, một tay ôm lấy thằng bé, hôn lên mặt nó một cái.
“Ăn no thì về nhà ngủ nha~ Trước khi ngủ phải nhớ làm gì?”
“Đánh răng, đánh răng rửa mặt!”
“Ngoan, không cho phép lười biếng ~ ”
Đứa bé trong lòng gật đầu như đảo tỏi: “Dạ dạ!”
Đứa bé này, dường như lúc nào cũng có thể khiến mình dễ dàng vui mừng —— tuy rằng nghiêm chỉnh mà nói, nụ cười của Park Chanyeol cũng quả thật rất trầm, rất thấp~
Sải bước đi về nhà, Park Chanyeol đột nhiên lại nhớ tới điều gì.
“Tiểu Bạch Cửu, có chuyện này con phải nhớ kỹ.”
“Là cái gì?”
“Baba sẽ không bỏ mặc con, mặc kệ là xảy ra chuyện gì, cũng sẽ không bỏ mặc con.”
Dường như là sợ chưa đủ đô, vẫn sợ thằng bé nghe không hiểu, Park Chanyeol lại nhấn mạnh thêm một câu “Vĩnh viễn cũng không”.
Oh Sehun chỉ là đem đầu nhỏ áp lên ngực Park Chanyeol, nửa ngày cũng không hé răng.
Cuối cùng, mới nghe giọng nó bập bẹ lầm bầm một câu:
“Channal baba là tốt nhất rồi… Tiểu Bạch Cửu thích Channal baba nhất!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook