Ba Chúng Ta
Chương 1

Này bạn,

Bạn có biết, làm công một tháng ở quán ăn nhỏ chuyên bán cá nướng có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Làm thêm ở một cửa hàng tiện lợi 24h có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Tiền thuê nhà một tháng là bao nhiêu, tiền điện nước là bao nhiêu, tiền ăn mặc là bao nhiêu, còn dư lại bao nhiêu?

Park Chanyeol biết.

Bởi vì… đó là cuộc sống hàng ngày của cậu, 8 giờ sáng thì đến cửa hàng tiện lợi làm nhân viên thu ngân, 1 giờ chiều thay ca, 6 giờ tối tới quán cá nướng làm công, thẳng đến 9 giờ tối. Trừ đi tiền thuê nhà, điện nước, ăn mặc này nọ, số tiền mỗi tháng còn dư lại đại khái chỉ đủ xem vài phim điện ảnh.

Vậy bạn có biết, mỗi đêm quán nướng bao nhiêu con cá? Trong cửa hàng tiện lợi 24h trưng bày bao nhiêu chai sữa tươi, bao nhiêu bình nước trái cây? Một tháng có thể đi công viên ngồi chơi xích đu vài lần, nhưng làm thế nào để tránh cái thằng béo trong khu nhà hay đến chọc phá?

Oh Sehun biết.

Oh Sehun là con trai của Park Chanyeol. Đúng, bạn không nhìn lầm đâu, Park Chanyeol năm nay mới hai mươi ba tuổi, lại có một thằng con trai bốn tuổi.

“Ba ba, ba nhìn đằng kia có con cá lớn kìa…”

Đang trên đường đến chỗ làm việc tiếp theo, Park Chanyeol ôm Oh Sehun vào trong ngực, bước nhanh về phía trước. Thằng bé kia thấy biển quảng cáo của một quán chuyên tổ chức sinh nhật, lập tức giãy giụa không yên trong lòng Park Chanyeol.

Chóp mũi Park Chanyeol đã toát ra vài giọt mồ hôi, vừa đi vừa ôm chặt đứa bé trong lòng, giọng nói trầm thấp, “Tiểu Bạch Cửu, đừng làm rộn.” Park Chanyeol lúc nào cũng kêu Oh Sehun là Tiểu Bạch Cửu, bởi vì cậu cảm thấy thằng bé này nhìn như chó con, thỉnh thoảng làm người khác rất thích, thỉnh thoảng lại làm cho người khác phát điên tới không nói nên lời, vẫn thích khóc nhè, vẫn hay làm nũng, vẫn dính lấy cậu, vẫn hay nhìn cậu mà trợn trắng hai mắt… cũng không kén ăn, cho cái gì thì ăn cái đó, được rồi, đi xa quá rồi.

Oh Sehun tựa vào trong ngực Park Chanyeol, nghe lời mà gật đầu, có chút lưu luyến mà nhìn biển quảng cáo dần xa khỏi tầm mắt mình, lặng lẽ mở khẩu hình, bàn tay nhỏ bé quơ quơ: “Cá cá, tạm biệt~~ ”

… Chuyện con cái này nọ… Đại khái là cũng rất dài dòng.

Một năm kia, Park Chanyeol mười bảy tuổi, là độ tuổi vừa biết nói lời yêu thương, là độ tuổi mặc sức mà yêu mặc sức mà hận. Vì vậy, cậu quen với một cô gái tên là Oh Miri, là một cô gái người đẹp như tên. Park Chanyeol là người thích cười, thích làm ồn, mặc dù có lúc không hiểu được cách chăm sóc bạn gái cho lắm, nhưng nếu có một bạn trai như vậy thì cậu ấy hoàn toàn có thể mang lại cho bạn đầy ắp năng lượng và hạnh phúc.

Hai người quen nhau hơn hai năm, cùng nhau làm thêm, cùng nhau đi dạo phố, cùng nhau xem phim, số lần làm tình nhỏ hơn 10, số lần hôn môi lớn hơn 50. Park Chanyeol dùng toàn bộ số tiền để dành thật lâu mua cho Oh Miri một chiếc túi xách trị giá 1288 nhân dân tệ, nửa tháng sau thì phát hiện Oh Miri thật ra đang quen với người khác sau lưng mình, hơn nữa, không chỉ một người. Park Chanyeol quả quyết chia tay, nhưng không nghĩ Oh Miri lại vênh váo nói cho toàn trường biết chuyện này, bạn học Park vốn là người bị cắm sừng lại biến thành kẻ lông bông phụ tình. Chuyện tình nhạt nhẽo này chẳng có gì hay ho hết, chỉ là vào lúc kết thúc, lại là một cái kết phức tạp.

Cậu sống có chút cẩu thả như hầu hết các thằng con trai khác, không quá chú ý chi tiết, không quá yêu cầu những trò từ đáy lòng, thế nhưng dù sao cũng quen nhau đã lâu, lại thích hơn hai năm, đối phương không một lòng cũng không sao, dù gì Park Chanyeol cũng trúng đạn rồi, có thể là không muốn nhắc tới, nhưng những chuyện về cô gái này vẫn còn được giữ lại đâu đó trong lòng cậu. Giữ lại hoài niệm, giữ lại những điều tốt đẹp khi lần đầu sa vào lưới tình, chỉ sợ là giữ lại để âm thầm hỏi thăm cả nhà cô ta. (chửi cả dòng họ í mà XD)

Tốt nghiệp đại học, Park Chanyeol tràn đầy chí khí mà ném mình vào lò luyện của cuộc đời, thầm nghĩ là dựa vào thành tích và vận khí không chê vào đâu được của mình, nhất định sẽ tìm được một nhà xuất bản ưng ý để làm họa sĩ. Nhưng cậu không nghĩ tới, lúc cậu hoàn toàn chưa chuẩn bị xong, chưa kịp đếm ngược ba hai một thì cuộc đời liền quăng cho cậu một sinh mạng bé bỏng.

Cậu không biết sao Oh Miri lại tìm được căn nhà mà cậu mướn chưa tới ba tháng sau khi tốt nghiệp, chỉ nhớ rõ là hôm đó về nhà, Oh Sehun cứ thế mà ngồi dựa vào cửa nhà mình, trên mặt và trên người đều bẩn thỉu, nhìn thấy mình liền cố gắng bĩu môi khóc òa lên. Oh Miri cũng không xuất hiện, chỉ để lại một bức thư, nói đó là con của Park Chanyeol, cô ta không có khả năng nuôi lớn nên giao cho cậu.

Này này này, vậy là sao chứ, sao cô không trực tiếp gửi con theo gió qua đây cho nhanh hơn chút. Sao cô lại có thể tùy tiện như vậy chứ!

Thằng bạn thân thiết nhất ở quanh cậu, chính là Do Kyungsoo, cũng cầm hai quả dưa leo ra dấu thằng bé này tuyệt đối không phải của Park Chanyeol, cũng khuyến cáo cậu nên trả lại cho Oh Miri hoặc đưa vào cô nhi viện. Dựa vào cái gì mà phải nuôi con cho cô ta, chính cậu cũng phải có đối tượng kết hôn sinh con mà~

Nhưng Park Chanyeol vẫn giữ đứa bé này ở lại. Cậu mỉm cười cộc lốc, nắm cái lỗ tai to của mình nói, đứa bé này mới bốn tuổi, nếu mình cũng không cần nó, thì có khác gì Oh Miri đâu.

Người này chính là như vậy, nhìn như xung động lại thiếu kiên nhẫn, kỳ thực cái gì cậu cũng nhịn được, lúc nào cũng cười, cười cho qua tất cả mọi chuyện. Lúc vui vẻ cũng cười, lúc không vui cũng cười, bị người khi dễ cũng cười, bị hại cũng cười.

Nếu như ngày nào đó cậu ấy bắt đầu không dùng nụ cười để giải quyết tất cả vấn đề, thì hoặc là cậu ấy rốt cuộc đã trưởng thành, hoặc là rốt cuộc hết hy vọng rồi —— Do Kyungsoo được xưng là “hiểu Park Chan Chan nhất” đã tổng kết như thế.

Dù sao thì chính là vậy đó, vào một buổi chạng vạng, ở cái tuổi hai mươi ba, Park Chanyeol lại đột nhiên biến hóa nhanh chóng, trở thành ba của một thằng bé bốn tuổi.

Đại khái là sự xuất hiện của Oh Sehun hoàn toàn dùng hết vận khí vốn không có bao nhiêu của Park Chanyeol, cậu cũng không tìm được công việc mà mình tha thiết ước mơ —— Hơn nữa, còn thêm là hiện tại cậu phải dẫn thằng bé theo đi làm —— đương nhiên làm gì có công ty vào có thể chấp nhận nhân viên mua một tặng một (phiền toái) như vậy, nhà xuất bản hay các tạp chí lớn nhỏ cũng không chịu quăng cành ô-liu cho chàng trai trẻ đầy hứa hẹn này.

Vì vậy, để nuôi sống mình và Oh Sehun, mỗi ngày Park Chanyeol làm hai phần công việc, ban ngày một phần buổi tối một phần, lúc xế chiều thì ở nhà vẽ chút bản thảo cho tạp chí hoặc vẽ áp-phích tuyên truyền cho mấy công ty không biết tên tuổi để kiếm chút thu nhập thêm.

… Ừ hử, còn có một câu quên nói, nhìn nhân vật chính Park Chanyeol cao lớn ngang ngửa Sparta vậy thôi chứ lúc nhỏ và thời niên thiếu đều trôi qua ở cô nhi viện —— E rằng cũng là bởi vì như vậy, cậu mới cố ý giữ Oh Sehun lại bên mình, dù thỉnh thoảng thằng bé làm cậu phát điên, vẫn khóc nhè, vẫn dính lấy cậu, vẫn… Được rồi, những câu này phía trước đã nói rồi =v=

Nguyên nhân trong đó chỉ có mình cậu biết.

“A, Tiểu Bạch Cửu, nói theo ba, con là Oh Sehun, ba ba con là Park Chanyeol.”

“Con là chó con ~~~ ba ba con là chó bự ~~~ ”

” =口= không phải chứ…”

“… Con là Oh Sehun, ba ba con là Park Channal…”

“Không phải là Park Channal là Park ~ Chan ~ Yeol ~ ”

“Park Chan… nal ~~~ ”

“Chanyeol!”

“Channal!”

“… Quên đi, ba bỏ cuộc, còn nữa, Tiểu Bạch Cửu, con phải nhớ kỹ số điện thoại di động của ba…”

“186XXXXXXXX! Con biết! Con biết!”

“Con cũng nhớ nhanh thật… ĐM! Vậy sao con không kêu tên ba được hả thằng gấu con!”

“TAT Channal ba ba lại hung dữ với con…”

“Ê ê con đừng khóc, là ba… ba sai rồi có được không?!”

[Dưỡng một bé (gấu) con quả thật là vô cùng khó khăn]

Sau khi ở chung với Oh Sehun ba tháng và mười hai ngày, mỗi lần thằng bé “Nằm mơ thấy đi nhà xí”, sau đó không chút khách khí mà tè dầm, Park Chanyeol rốt cuộc hoàn toàn hiểu được cảm giác hai hàng nước mắt chảy ròng ròng là gì.

Thành phố K đèn màu rực rỡ về đêm, có một chàng trai cười lên vô cùng rạng rỡ, có thể tạm thời chưa có được vị trí gì hết, nhưng vẫn ao ước có thể trở thành họa sĩ truyện tranh.

Một buổi tối như thường ngày, Park Chanyeol vội vàng chào hỏi khách khứa trong quán cá nướng, bưng đĩa, đưa trà, hối hả mang thức ăn lên, còn phải lau bàn… quả thật bận túi bụi. Lúc lấy món ăn không quên liếc mắt nhìn thằng bé yên lặng ngồi cách đó không xa, vừa định mở miệng nói “Đợi xíu nữa sẽ về nhà”, lại bị thằng bé cướp lời, lúc lắc bàn tay nhỏ bé làm động tác “Mau đi làm việc đi”, sau khi quay đầu lại thì bắt đầu đếm đêm nay trong quán nướng bao nhiêu con cá.

Đột nhiên đã cảm thấy hơi có lỗi, cũng có chút vui mừng.

Trên thế giới này có con, với ba mà nói, không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương