Át chủ bài
-
Chương 73:
Cố Thành đón lấy người cô, ôm cô vào trong lòng mình, tiếng thở dốc truyền tới tai của Miên Phong.
Tay anh rơi xuống sau lưng cô, bàn tay to thô lướt qua phần eo khiến cho da thịt tê dại run rẩy.
“Đừng nóng vội.”
Cố Thành ấn bả vai cô xuống: “Chớ có lộn xộn.”
Anh nói anh biết sau lưng Miên Phong toàn là mồ hôi nóng hổi, Cố Thành dùng một tay cởi được tất cả nút áo, phần ngực căng đầy và cơ bắp cuồn cuộn nửa kín nửa hở phía dưới lớp quần áo.
Cố Thành hôn mí mắt Miên Phong, vừa nhìn thấy ánh mắt của cô, lòng anh liền mềm nhũn tới mức nhói đau.
“Chờ làm xong những chuyện này, tôi sẽ dẫn theo em rời khỏi chỗ này, A Miên nói có được hay không?”
Miên Phong nhắm mắt lại, hô hấp thiếu thoải mái, đây vốn là điều mà cô vẫn chưa từng dám mơ ước xa xôi, nhưng hôm nay cam kết này lại bất ngờ xuất hiện.
Đầu lưỡi khẽ cong lại cuốn hết nước mắt của cô vào trong cổ họng, Cố Thành nhẹ nhàng thở ra: “Nếu A Miên nhất định cần một người đàn ông, vậy để tôi, được không?”
Một tia chớp nổ ầm ầm rồi đánh xuống đỉnh đầu cô, Miên Phong đột ngột mở to mắt, nhìn anh bằng đôi mắt khó tin, nụ cười của Cố Thành chợt lóe lên rồi chợt biến mất, trong nháy mắt biến thành vực thẳm sâu dữ tợn, rồi bất ngờ hôn lên môi cô.
Tấm chăn được vén lên, Cố Thành cũng kéo vạt áo sơ mi lên, vuốt ve phần bụng bằng phẳng của cô, quỳ sát chỗ giữa hai chân Miên Phong.
Miên Phong quá căng thẳng, từ trên hàng lông mi bắt đầu toát ra mồ hôi hột, cô luôn có cảm giác không thực tế, tựa như những thứ thấy trong nháy mắt đều là giấc mơ, đều là giả. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
Cánh tay cô vẫn chống ở đầu vai của anh, cô hoàn toàn không biết mình nên đẩy ra hay phải ôm lấy thật chặt, hai bắp đùi trắng nõn trơn nhẵn hoàn toàn mở rộng, đặt ở hai bên bắp đùi vững chắc của Cố Thành.
Cố Thành nằm sấp xuống, miệng lưỡi hôn cổ cô, tuần tra tới lui ở vị trí sau tai cô, nơi này chính là chỗ nhạy cảm của cô, dường như mạch sống đều đã bị người khác nắm trọn trong tay.
Vật cứng hình trụ dài thuần thục đi vào một nửa, Miên Phong thấp giọng rên lên một tiếng, toàn thân căng thẳng có hơi giật bắn lên.
“Cha nuôi, không muốn.”
Cố Thành nhẹ nhàng thở dài một tiếng, đưa tay ra khống chế cổ tay cô: “Không nên lộn xộn, tránh để miệng vết thương nứt ra.”
Eo ếch đẩy về phía trước, cả vật rắn đó tiến vào bên trong hoàn toàn, khiến cho giọng nói của anh cũng trở nên khàn khàn.
Ở giây phút đi vào nơi đó, tình cảm của anh dành cho cô nhất định không thể tránh khỏi bắt đầu biến chất.
Vật cứng bị cô ngậm rất chặt, hút từ mọi phương hướng chung quanh, Cố Thành tiến vào nơi bí mật của cô, tiến vào nơi bí mật nhất riêng tư nhất và cũng là mềm mại nhất của người phụ nữ, vì vậy, tính công kích của đàn ông trong anh cũng bị kích thích, để lộ ra hoàn toàn.
Nếu như không phải trên người Miên Phong còn có vết thương, ngày hôm nay sẽ khiến cho cô khổ không nói lên lời. Nhưng dù vậy Miên Phong cũng không tốt hơn là bao, cô giống như một chiếc lò xo phát ra từng tiếng ọp ẹp dưới sự đụng chạm của Cố Thành, anh đưa vào, hôn nhũ hoa đã ướt át, bắp chân cố gắng hết sức để duỗi thẳng, đầu ngón chân mượt mà khổ sở co quắp lại.
Cố Thành nhìn thì gầy nhưng nằm bên trên Miên Phong cũng là một con thú lớn, động tác của anh cũng không khoa trương lắm chỉ có điều mỗi một lần đều cắm sâu vào tận gốc, tần số cũng không nhanh hơn nhưng khoái cảm lại không ngừng chất tới mức phát nổ.
Miên Phong mặc lại quần áo cho tử tế, gò má vốn tái nhợt nay lại mang thêm chút đỏ ửng, sắc đỏ còn chưa tản ra, tay cô đã đặt trên chốt cửa, tầm mắt nhìn nghiêng về phía sàn nhà, lông mi chớp chớp với tần suất cao: “Tôi đi xuống trước.”
Hình tượng của cha nuôi không ngừng tách ra làm các bản, đan xen lần lượt vào nhau, nhất thời cô không biết mình nên dùng thái độ nào để đối mặt với anh.
Vừa có chút xấu hổ, lại vừa có chút hốt hoảng khó mà nói thành lời, bên trong huyệt vẫn còn có chút dư vị co giật.
Cố Thành vẫn còn nằm trên giường nuốt mây nhả khói, chỉ có điều khi thấy biểu cảm của Miên Phong, trong ngực bắt đầu nảy sinh những nỗi lòng ngổn ngang chằng chịt, ngay sau đó anh bước chân xuống, từ sau lưng ôm đến, ngậm dái tai của cô: “Chúng ta làm thêm lần nữa, hửm?” Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
Miên Phong vội vã lắc đầu: “Liêu Tấn Vân vẫn còn ở dưới.”
Cố Thành chặn miệng cô lại: “Lần này tôi làm nhanh hơn chút.”
Vừa nói anh vừa đỡ lấy eo Miên Phong, kéo chân váy dài tới đầu gối lên tận hông.
Động tác của anh nhanh chóng và nặng nề, Miên Phong còn chưa kịp phản ứng, mông cô đã hơi nghếch lên, côn thịt lướt qua khe hở của mông, chen vào từ phía sau.
Cố Thành cố ý thở gấp bên tai cô, giọng nói hấp dẫn quyến rũ khẽ thổi qua mặt Miên Phong, môi lưỡi dây dưa.
Sau khi Miên Phong đi xuống từ cầu thang, cô di chuyển tới cửa phòng rửa tay của tầng hai, lại một lần nữa đi theo lối đi từ nơi này vào đến đại sảnh.
Hai người đàn ông mặc thường phục và một người phụ nữ ăn mặc rất giống cô đứng dậy, nhìn chằm chằm cô một cái sau đó tản ra khỏi quán cafe.
Đây cũng là bố trí của Cố Thành.
Quả nhiên Miên Phong vừa mới ngồi xuống không lâu đã thấy Liêu Tấn Vân mang gương mặt trắng bạch giữa thời tiết nóng bức chạy về, đặt mông xuống chỗ ngồi đối diện cô: “Xin lỗi, có phải đã để cô chờ rất lâu không? Lúc nãy đi ra ngoài có chút việc.”
Chân Miên Phong vẫn còn hơi run rẩy, cô nghỉ ngơi một lát, giơ tay lên nhìn đồng hồ: “Thời gian không còn sớm, chúng ta cũng nên về thôi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook