“Khởi bẩm bệ hạ, quân đội Puntie đang dần áp sát chúng ta.”

“Quân đội Puntie dàn tàu trên biển đỏ, đi về phía Ai Cập.”

“Đã tới rồi sao?”

“Menfuisu!” Carol căng thẳng túm lấy áo choàng của Menfuisu.

“Đừng lo lắng, Carol, ” Menfuisu khẽ vuốt tay nàngcô, “Ta sẽ dạy cho Puntie một bài học.”

Vẻ mặt Kafura tràn đầy ngưỡng mộ nhìn hắn, “Bệ hạ anh dũng vô địch, chắc chắn sẽ thắng lợi trở về…”

“Cảm ơn công chúa đã tin tưởng.” Menfuisu quay đầu mỉm cười với Kafura, sau đó xoay người rời đi.

“Tướng quân Honsu đâu? Quân đội tập hợp, chuẩn bị khai chiến!” Ra lệnh một tiếng, hắn nhảy từ trên đại cao xuống, con ngựa trắng quen thuộc đã đứng chờ chủ nhân bên dưới. Các tướng sĩ cũng nhanh chóng tập hợp, tiếng bước chân, lệnh tập hợp đều vang lên cho thấy bầu không khí vô cùng căng thẳng.

“Xuất phát! Để Puntie mở mang tầm mắt thấy sự lợi hại của Ai Cập chúng ta!”

“Xuất phát!”

Puntie, dám cả gan đánh Ai Cập ta, ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi!



“Hu hu hu, hoàng tử ơi! Phía trước chính là quân đội Ai Cập, binh lực bọn họ thật mạnh mẽ, khí thế thật hùng tráng! Đáng sợ quá! Nhân lúc chưa đánh nhau, chúng ta lui đi thôi!” Người kia run rẩy nhấc tấm rèm cửa khoang tàu, lén lút nhìn bên ngoài, rồi lại quay vào trong.

“…”

“Hu hu, hoàng tử, người đừng lạnh lùng liếc thần như thế! Tâm hồn thuần khiết yếu đuối của thần không chịu nổi được đâu! Ngài không cười, không nói như vậy… Á á á! Thần sai rồi, thần biết lỗi rồi, thần sẽ không nói gì nữa!”

“Đi ra ngoài.”

“Hoàng tử muốn đuổi thần đi ư? Đừng mà! Thần biết lỗi rồi, lần sau thần không dám thế nữa, ngài để thần ở lại đây đi! Đừng ném thần xuống biển, thần không biết bơi mà! Nếu ngài không cứu thần, nhất định thần sẽ nằm trong bụng cá sấu, huhu …”

“… Bên ngoài có người tìm ngươi “

“Hoàng tử, ngài xem thần hầu hạ ngài như vậy… Cái gì? Bên ngoài có người tìm thần á?”

Im lặng nghe ngón, bên ngoài đúng là có tiếng truyền vào:

“Quân đội Puntie! Người thống lĩnh các ngươi là ai? Mau ra đây!”

“Hoàng tử, có phải tìm thần đâu… Không thể nào! Hoàng tử muốn thần làm lá chắn cho ngài ư? Đừng vậy mà, thân thể thần rất yếu ớt, không đánh thắng được đâu! Thần ra ngoài chắc chắn sẽ bị hoàng đế Ai Cập chém chết! Thần… aaaaaaaaaaa!

Còn chưa dứt lời, người đã bị đá văng ra ngoài.

Người kia lạnh lùng đá bay gã lắm lời ra ngoài cửa, để gã đối mặt với tướng quân Ai Cập.

Yên tĩnh rồi, thật thoải mái…





Trên biển Đỏ, những đợt sóng dữ dội bị rẽ ra, đoàn tàu chiến của Ai Cập tiến tới, đối diện không xa là tàu chiến của quân đội Puntie. Menfuisu đứng trên con tàu lớn nhất, quan sát tình hình quân địch.

“Tướng quân Honsu, có thấy chủ soái quân địch là ai không?”

Nhìn thấy quân địch ngày một gần, mà mãi vẫn không thấy thủ lĩnh quân địch xuất hiện.

“Thần không rõ, chúng thần chưa từng thấy hắn xuất hiện… A, bệ hạ nhìn xem. Có người đi ra rồi!”

Quả nhiên, rèm cửa vừa vén lên, một bóng người bị đá văng ra sàn tàu.

“…”

Menfuisu đi lên phía trước vài bước, đừng ở sàn tàu đối diện, người kia đúng là có phong thái thủ lĩnh, tuy rằng cách thức xuất hiện…

“Tướng quân Puntie là ai? Là ngươi sao?!”

“Ta… Ha, chuyện này… Là ta… Không không không, không là… Ha, chuyện này…”

Menfuisu giận dữ, “Ai Cập vẫn luôn giao thương với Puntie, tình cảm thân thiết, mỗi lần các ngươi xảy ra nạn đói, ta đều đưa lương thực cứu tế, tại sao lần này lại đột ngột dẫn binh tập kích?”

“Hu hu, thần cũng không nghĩ như vậy!” Người kia vốn đang nói năng lộn xộn, đột nhiên tủi thân vô cùng, nước mắt hoen mi, “Đâu có sung sướng gì khi phải giả vờ mình thật vui vẻ, thật tích cực, thần rất muốn trốn trong ổ chăn của thần, thần cũng không muốn lặn lội đường xa tới nơi này chịu khổ…”

“…” Nhìn đối phương than thở khóc lóc, đám người Menfuisu ngơ ngác không biết phải làm sao. Đến khi một vật thể màu đen nho nhỏ ném thẳng vào người đang khóc lóc kia, khiến hắn kêu thét lên.

Người bị ném trúng đột nhiên tỉnh táo trở lại, “Ta là tướng quân Nousu vĩ đại! Hoàng đế Ai Cập! Đầu hàng đi! Ai Cập sắp trở thành lãnh thổ của Puntie chúng ta!”

“Khốn kiếp!” Menfuisu cắn răng, Puntie thật sự quá kiêu ngạo !

“Quân đội Ai Cập! Bảo hộ tổ quốc chúng ta! Đánh bại Puntie!”

“Đánh bại Puntie!”

“Đánh bại quân xâm lược Puntie! ! !”

“Cánh quân thứ nhất! Chia rẽ quân địch!”

“Cánh quân thứ hai! Vòng ra phía sau! Chặn đường lui của quân địch!”

“Cánh quân thứ ba! Tới gần tàu chính!”

Thời điểm triển khai mệnh lệnh, mặt biển vô cùng hỗn loạn. Tàu chiến của Ai Cập và Puntie va chạm nhau, tiếng binh khí va chạm trên sàn tàu, tiếng kêu rên không ngừng, vang vọng cả một vùng trời biển Đỏ.

Nhưng kì lạ nhất là, những con tàu khác kịch chiến ra sao, thì con tàu chủ chốt vẫn không hề nhúc nhích, đám thị vệ đứng yên lặng trên sàn tàu, bên trong tàu vô cùng yên tĩnh, hoàn toàn không hợp với không khí chiến trường.

“Tướng quân Honsu, ngươi chỉ huy ở đây, ta dẫn quân đánh tàu chính!”

“Xin bệ hạ hãy cẩn thận!”



Trong lúc hỗn chiến trên biển Đỏ, quân đội của Izumin cũng nhanh chóng đến Hạ Ai Cập. Lần này hắn ngồi thuyền mới tới được, tránh tai mắt quân đội Babylon.

“Hoàng tử, chúng ta sắp đến Ai Cập rồi ạ.”

“Ừm.”

Ngày hôm đó, sau khi nhắc tới ý muốn cưới nữ hoàng Ai Cập, phải mất công sức thuyết phục phụ hoàng. Thực ra lý do quan trọng khiến hắn muốn cưới Asisu là vì hắn đã bị cô hấp dẫn mất rồi, nhưng trước mặt hoàng đế Hittite lại chỉ có thể nói rằng có ý đồ muốn đánh chiếm Ai Cập.

Ý đồ cưới nữ hoàng Ai Cập làm vương phi của hắn rất được ủng hộ. Bởi vì nữ hoàng không chỉ có trí tuệ hơn người, mà lại còn có thần lực trong tay, chỉ cần có cô giúp sức Hittite, chiếm Ai Cập là việc dễ như trở bàn tay.

Đương nhiên, lý do này được bảo đảm bởi cuộc hôn nhân chính trị giữa Ai Cập và Hittite, cũng để con đường làm vương phi của Asisu dễ dàng hơn một chút. Chỉ có hắn hiểu rõ, trái tim hắn từ lâu đã không thể rời xa cô gái xuất sắc đó, chỉ cần cô là cô, mặc kệ phía sau lưng cô nắm giữ bao nhiêu thế lực cũng không quan trọng…

“Hoàng tử, quân đội Puntie đã khai chiến với quân đội Ai Cập trên biển, chúng ta còn đi giúp Ai Cập nữa không ạ?”

“Đương nhiên vẫn đi.” Izumin lạnh lùng nhìn gã thị vệ, “Vừa không phải đánh giặc, lại có thể để nữ hoàng biết tấm lòng của chúng ta, còn gì tốt hơn chứ?”

Sắp đến rồi, thật sự rất căng thẳng…

Nữ hoàng xinh đẹp của ta, nàng đang đợi ta, có nôn nóng muốn gặp ta hay không..

“Hoàng tử!” Thị vệ chạy vào báo cáo, “Đã có báo cáo về tình hình chiến đấu ở Thượng Ai Cập!”

“Ồ! Ai Cập vẫn còn đang đánh nhau với Puntie sao?” Izumin nhận công văn trong tay.

“Cái gì? Hoàng đế Menfuisu bị thương, quân đội Ai Cập thất thủ bên bờ biển Đỏ ư?”

“Vâng, thưa hoàng tử!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương