Asisu BH Phấn Khích
-
Chương 60: Chiến tranh (3)
Trong hoàng cung Ai Cập vô cùng hỗn loạn, đám đại thần tướng quân ra ra vào vào phòng nghị sự, tất cả mọi người đều vội vã chuẩn bị cho trận đánh. Nơi nào cũng thấy thị vệ mang tin tức vào cho Menfuisu.
“Khởi bẩm bệ hạ, văn kiện khẩn cẩm ở mỏ đồng! Khi vừa tới hải vực Hạ Ai Cập, quân đội Puntie đột ngột chuyển hướng, đi về phía Jordan.”
“Đi lối Jordan ư?!” Thấy quân địch đột ngột đổi hướng đi, mọi người đều bất ngờ, “Sao lại chuyển hướng đi Jordan?”
“Đúng vậy.” Thị vệ quỳ trên mặt đất vội vã trả lời, “Tướng quân Minue trên đường đi tới Hạ Ai Cập đã nhận được tin này, hiện giờ đang quay về Thebes.”
Đột ngột chuyển hướng về Jordan, mọi việc chuẩn bị từ trước đều vô ích.
Menfuisu buôn bản đồ, … “Imhotep, ông có ý kiến gì không?”
“Hoàng thượng, thần cảm thấy việc này rất kỳ lạ. Vùng đất kia không có gì đáng giá để Puntie huy động quân đội tấn công, hiển nhiên mục tiêu phải là Ai Cập chúng ta mới đúng. Mà từ Jordan phải đi qua bán đảo Sinai[1] mới tới Hạ Ai Cập, nếu thế sẽ hao tổn binh lực hơn nhiều so với việc trực tiếp đánh Hạ Ai Cập.”
“Vậy vì sao đối phương lại không tấn công từ phía Hạ Ai Cập?” Unasu thắc mắc.
“Hệ thống phòng thủ của Hạ Ai Cập ra sao?” Menfuisu hỏi thị vệ vừa truyền tin về.
“Khởi bẩm bệ hạ, chúng thần nghe được tin ở Hạ Ai Cập rằng, nữ hoàng đã điều động toàn bộ binh lực, tự mình dẫn binh đi phòng thủ bên bờ biển. Có lẽ nào… quân đội Puntie thấy khí thế của nữ hoàng nên mới tránh đi.”
“Lần này Puntie mang nhiều quân như vậy, nếu đánh Hạ Ai Cập cũng chưa chắc không thể phân rõ thắng bại, không thể có chuyện sợ hãi mà rời đi, có lẽ chúng có kế hoạch nào khác…”
“Hiện giờ quân đội Puntie đi về phía nào?”
“Phía tây nam ạ.”
“Tây nam ư?” Imhotep vuốt chòm râu dài theo thói quen, “Hoàng thượng, xem ra bọn họ định vòng qua Hạ Ai Cập, trực tiếp tấn công kinh thành Thebes.”
Nghe tể tướng dự đoán như vậy, Unasu vô cùng lo lắng, “Đánh thẳng Thebes ư? Bệ hạ, chúng thần lập tức đi chuẩn bị tác chiến.”
“Được. Truyền lệnh. Tập trung quân đội đến bờ biển Đỏ, chúng ta không thể ngồi chờ bọn chúng tấn công. Vào vị trí sẵn sàng chiến đấu!”
“Tuân lệnh.” Tướng quân Honsu luôn chờ lệnh đứng bên cạnh vội vàng chạy ra ngoài chỉ huy quân đội.
Đúng lúc mọi người đang chuẩn bị tiến quân ra biển Đỏ, ngăn chặn quân địch thì lại có một thị vệ phi ngựa chạy tới trước cửa cung điện.
“Bệ hạ! Có văn kiện khẩn!”
“Sao, quân đội Puntie lại có thay đổi gì ư?”
“Không, thưa bệ hạ! Quân đội Babylon đã lén lút tập trung quân ở ốc đảo Jericho.”
“Cái gì? Quân đội Babylon ư?!”
Quân đội Babylon chiếm lĩnh Jericho ư?
…
Lúc này tại ốc đảo Jericho.
“Bệ hạ, vì sao chúng ta lại dừng ở Jericho?” Giọng nói mềm mại vang lên trong doanh trai, Yuuki yểu điệu tựa vào người Ragashu.
Đã khuya, các tướng quân đều lui ra ngoài nghỉ ngơi. Trên bàn, vẫn còn dặt bản đồ địa hình.
Uống một ngụm nước Yuuki dâng lên, Ragashu chỉ vào bản đồ, giải thích: “Trước đó chúng ta nhận được tin, Puntie phái quân đội tấn công Ai Cập, cho nên mới nhân cơ hội này phát binh, nhưng hôm nay lại thu được tin tình báo, dương fnhw chiến lược của Puntie không giống như chúng ta nghĩ, bọn họ đi xuyên qua Jordan lên bờ chứ không tấn công Hạ Ai Cập… Chúng ta ở đây chờ, chờ đến khi hoàng đế Ai Cập đánh nhau kịch liệt với quân đội Puntie sẽ thừa dịp tấn công Ai Cập.”
“… Bệ hạ, trong lúc chờ bọn họ kịch chiến, chúng ta nên tấn công mỏ đồng Timna đi, quân phòng thủ ở Timna rất yếu, hơn nữa nơi đó dồi dào vũ khí. Chúng ta cứ đóng quân ở nơi này, bọn họ không biết khi nào chúng ta sẽ hành động, hành động ở đâu, tấn công ai, lúc này chính là thời cơ tốt nhất đánh chiếm mỏ đồng Timna, xâm nhập Hạ Ai Cập.”
Ragashu nghiêng đầu nhìn cô gái xinh đẹp bên cạnh, “Mỹ nhân, rất hiếm người hiểu rõ về tình trạng phòng thủ của Ai Cập như vậy, ta thật sự không muốn rời xa nàng!”
Yuuki nghe lời ngon tiếng ngọt, nhõng nhẽo nói bên tai Ragashu, “Chờ khi chiến tranh chấm dứt, người cũng nên chính thức để thần thiếp lên ngôi hoàng phi trước sự chứng kiến của thần Marduk.”
“Ha ha ha ha, ” Ragashu cười lớn ôm cô vào lòng, “Đương nhiên rồi, chờ khi chúng ta thắng trận trở về, nhất dịnh để nàng lên ngôi hoàng phi Babylon.”
Yuuki cười theo, lại không biết đây là lần thứ bao nhiêu cảm giác lạnh lẽo bao phủ toàn thân, từ Ai Cập về Babylon đã lâu, nhưng hôn lễ cô mong ước vẫn chậm chạp chưa được cử hành… có lẽ, thật sự nên suy nghĩ kỹ về con đường này một lần nữa…
…
…
“Babylon muốn làm gì? Không có thông tin nào cho chúng ta biết, cứ như vậy dẫn binh lại đây sao? Hắn muốn giúp Ai Cập hay nhân cơ hội này tấn công chúng ta?”
Vừa mới liên minh với Ai Cập không lâu, cũng cưới cung nữ của Ai Cập, tính ra đã là một vương quốc thân cận. Chẳng lẽ Ragashu đã nhanh chóng phản bội hiệp ước rồi sao? Hiện giờ rõ ràng Ai Cập phải chống lại Puntie, mà Babylon lại dẫn binh từ phía sau…
“Tiếp tục theo dõi, điều tra rõ ràng xem mục đích bọn họ thế nào?”
“Bệ hạ, nếu hoàng đế Ragashu đã muốn phản bội hiệp ước, khai chiến với chúng ta, hiện giờ Ai Cập phải đối phó với cả hai quốc gia, tình hình vô cùng khẩn cấp!” Đối mặt với Puntie, Imhotep vẫn chưa có căng thẳng, nhưng hiện giờ phải đồng thời chống cự hai quốc gia xâm nhập, Ai Cập thật sự đang gặp nguy hiểm.
“Khốn kiếp! Nếu hoàng đế Ragashu muốn đối địch với Ai Cập, vậy đám hỏi lần trước chỉ là một phần âm mưu thôi sao?” Menfuisu đập bàn phẫn nộ đứng dậy.
“Bây giờ cần phải cẩn thận, không biết các quốc gia dòm ngó có lợi dụng cơ hội tham gia hay không…” Imhotep nhớ tới lần Ragashu đến thăm… “Có lẽ… Nếu lúc đó gả nữ hoàng Asisu qua đó sẽ không dẫn tới cục diện ngày hôm nay.”
“Imhotep, ông có ý tứ gì?”
“Bệ hạ, nếu lúc ấy gả nữ hoàng qua đó, với năng lực của nữ hoàng, chắc chắn sẽ không để hoàng đế Ragashu tấn công Ai Cập, hiện giờ hoàng đế Ragashu cưới một cung nữ về, có lẽ bất mãn vì chuyện đó mới khiến hắn hạ quyết tâm đánh chiếm Ai Cập.”
“Imhotep, ” ánh mắt Menfuisu lạnh như băng, “Đó là chị của ta, nếu hoàng đế Ragashu có ý đồ khác, gả chị ta qua không phải sẽ khiến chị ta chịu khổ hay sao?! Cho dù ông suy nghĩ vì Ai Cập, ông đã quên lời chị ta nói lúc đó rồi sao? Nếu chúng ta cứ ép chị xuất giá, nhất định chị sẽ phản bội Ai Cập…”
“Nhưng thưa bệ hạ, nữ hoàng Asisu đủ sức quyến rũ hoàng đế Ragashu, nếu gả qua sẽ có thể kiềm chế Babylon. Đặc biệt từ nhỏ nữ hoàng đã lớn lên ở đây, lời nói vẫn có trọng lượng, dù sao cũng là quê hương của nữ hoàng, sao có thể thật sự chĩa kiếm vào hoàng thượng chứ?”
“Chị đã không muốn gả, chúng ta không thể miễn cưỡng!” Menfuisu nóng nảy, phất tay đảo qua, đám văn kiện trên bàn đều bay tung tóe xuống đất, “Imhotep, đó là chị ruột của ta, là người duy nhất có chung dòng máu với ta…”
“Vâng, thưa bệ hạ…”
Không khí trong phòng nghị sự đang vô cùng căng thẳng vì chiến sự, lại thấy tin báo Kafura đang đến.
“Bệ hạ,” Kafura tự nhiên đi vào, thừa dịp dựa vào tay Menfuisu, “Bệ hạ, thần thiếp nghe nói có quân đội hai nước đang tấn công Ai Cập phải không ạ?”
“Đúng thế, công chúa Kafura.” Trước mặt là công chúa nước láng giềng, Menfuisu đành mỉm cười. Hiện giờ Ai Cập đang đối mặt với quân địch cả hai phía, không thể gây hiềm khích với Libya, “Công chúa Kafura, Ai Cập đang có chiến tranh, nơi chiến trường rất nguy hiểm, để ta phái người đưa công chúa về nước…”
“Không! Thiếp không muốn về nước.” Kafura liên tục lắc đầu, “Đang trong thời kỳ nghuy hiểm như vậy, thiếp sao có thể an tâm về nước chứ? Bệ hạ, thiếp sẽ viết thư cho phụ vương, để phụ vương phái viện binh tới đây!”
“Công chúa Kafura, cảm ơn tấm lòng của nàng, ta không cần viện binh. Quân đội Ai Cập vô địch thiên hạ, còn có nữ thần sông Nile che chở, nhất định sẽ chiến thắng, nhưng để công chúa ở nơi nguy hiểm thế này, thật ngại quá.”
Menfuisu cũng giống như Tử Huyền, tin tưởng năng lực quân đội Ai Cập, cũng đều kiêu ngạo giống nhau, tỏa ra khí chất vương giả tự nhiên, khiến Kafura xao xuyến không ngừng, càng dựa sát vào hắn.
“Bệ hạ, có thể cùng ngài đối mặt với chiến tranh là vinh hạnh của thần thiếp, thiếp rất vui. Xin ngài nhớ đưa thiếp đi cùng lúc xuất chinh.”
Công chúa Kafura?
Imhotep lo lắng, Unasu càng nghiến răng nghiến lợi. Công chúa này không coi các đại thần trước mắt ra gì, lẳng lơ dán vào ngươi Menfuisu, nhưng lúc này không thể trở mặt với Libya.
“Menfuisu!” Kèm theo một tiếng thét kinh hãi, Carol xuất hiện tại cửa đại điện.
Thấy Kafura quấn quýt lấy Menfuius, trên mặt cô tràn đầy kinh ngạc.
“Carol.” Menfuisu lập tức đứng dậy đi tới, “Nàng lại đến muộn!”
“…” Tuy trong lòng rất buồn phiền, nhưng Carol quyết định hỏi với vấn đề quan trong hợn, “Thật sự sẽ xảy ra chiến tranh ư?”
“Đúng vậy, Carol. Quân đội Puntie qua Jordan đang tiến tới đây. Quân đội Babylon lén lút tập trung tại Jericho.”
“Vì sao chứ? Vì sao lại xảy ra chiến tranh?”
Theo như cô biết, rõ ràng trong lịch sử không có trận chiến này, chẳng lẽ giống như cuộc chiến với Hittite lần trước, do sự xuất hiện của cô ảnh hưởng tới sự thay đổi của lịch sử sao?
Sắc mặt Carol tái nhợt.
Menfuisu an ủi cô, “Không sao đâu, Carol, nàng yên tâm đi, quân đội Ai Cập chúng ta vô địch thiên hạ, dư sức đối phó với quân đội Babylon và Puntie.”
“Chiến tranh, sẽ khiến rất nhiều người phải chết…” Carol vừa nghĩ tới, hốc mắt đã ngập nước, nhớ đến những binh lính phải chết nơi đất khách quê người vì mình, “Tại sao, tại sao lại phải đánh nhau chứ?”
“Cô gái sông Nile,” Menfuius còn chưa kịp mở miệng khuyên nhủ, Kafura đã đi tới trước mặt hắn.
“Sao cô lại giống như một đứa trẻ vậy, khóc lóc vì chiến tranh cơ chứ?”
“Công chúa Kafura…”
Carol từ trong lòng Menfuisu ngẩng đầu nhìn về phía Kafura.
“Carol, nàng xem, công chúa đang cười nàng kìa.”
“Ha ha,” Tay Kafura lại đặt lên người Menfuisu, “Cô gái sông Nile thật không có khí thế hoàng phi Ai Cập. Chiến tranh xảy ra có gì đâu mà phải khóc, lần này chính là lúc chứng tỏ thực lực của Ai Cập, để các nước láng giềng đều thấy quân đội Ai Cập dũng mãnh ra sao. Có đúng không thưa bệ hạ?”
“Ha ha ha, công chúa nói đúng. Ai Cập ta nhất định sẽ đại thắng, uy chấn thiên hạ. Carol, nàng đừng lo lắng.”
Lúc Menfuisu an ủi, Kafura lại đứng bên cạnh, nhìn cô đầy khiêu khích.
Hãy chờ xem, cô gái sông Nile, ngươi không thích hợp làm hoàng phi Ai Cập. Không lâu nữa, ta chắc chắn sẽ trở thành hoàng phi của Menfuisu, sẽ kề vai sát cánh cùng chiến đấu với chàng.
Không biết Kaputa đã chuẩn bị ra sao…
“Bệ hạ..”
Đang nói chuyện, lại có tin tình báo mới đưa vào.
“Quân đội Puntie đã đến bờ bên kia biển Đỏ! Đang sắp xếp đội ngũ, chuẩn bị tiến về phía chúng ta!”
[1] Bán đảo Sinai hay Sinai là một bán đảo hình tam giác ở Ai Cập. Nó nằm giữa Địa Trung Hải ở phía bắc và Hồng Hải ở phía nam, tạo thành một cầu đất từchâu Phi sang Tây Á, rộng khoảng 60.000 km². Người Ai Cập gọi nó là Vùng đất của Fayrouz.
“Khởi bẩm bệ hạ, văn kiện khẩn cẩm ở mỏ đồng! Khi vừa tới hải vực Hạ Ai Cập, quân đội Puntie đột ngột chuyển hướng, đi về phía Jordan.”
“Đi lối Jordan ư?!” Thấy quân địch đột ngột đổi hướng đi, mọi người đều bất ngờ, “Sao lại chuyển hướng đi Jordan?”
“Đúng vậy.” Thị vệ quỳ trên mặt đất vội vã trả lời, “Tướng quân Minue trên đường đi tới Hạ Ai Cập đã nhận được tin này, hiện giờ đang quay về Thebes.”
Đột ngột chuyển hướng về Jordan, mọi việc chuẩn bị từ trước đều vô ích.
Menfuisu buôn bản đồ, … “Imhotep, ông có ý kiến gì không?”
“Hoàng thượng, thần cảm thấy việc này rất kỳ lạ. Vùng đất kia không có gì đáng giá để Puntie huy động quân đội tấn công, hiển nhiên mục tiêu phải là Ai Cập chúng ta mới đúng. Mà từ Jordan phải đi qua bán đảo Sinai[1] mới tới Hạ Ai Cập, nếu thế sẽ hao tổn binh lực hơn nhiều so với việc trực tiếp đánh Hạ Ai Cập.”
“Vậy vì sao đối phương lại không tấn công từ phía Hạ Ai Cập?” Unasu thắc mắc.
“Hệ thống phòng thủ của Hạ Ai Cập ra sao?” Menfuisu hỏi thị vệ vừa truyền tin về.
“Khởi bẩm bệ hạ, chúng thần nghe được tin ở Hạ Ai Cập rằng, nữ hoàng đã điều động toàn bộ binh lực, tự mình dẫn binh đi phòng thủ bên bờ biển. Có lẽ nào… quân đội Puntie thấy khí thế của nữ hoàng nên mới tránh đi.”
“Lần này Puntie mang nhiều quân như vậy, nếu đánh Hạ Ai Cập cũng chưa chắc không thể phân rõ thắng bại, không thể có chuyện sợ hãi mà rời đi, có lẽ chúng có kế hoạch nào khác…”
“Hiện giờ quân đội Puntie đi về phía nào?”
“Phía tây nam ạ.”
“Tây nam ư?” Imhotep vuốt chòm râu dài theo thói quen, “Hoàng thượng, xem ra bọn họ định vòng qua Hạ Ai Cập, trực tiếp tấn công kinh thành Thebes.”
Nghe tể tướng dự đoán như vậy, Unasu vô cùng lo lắng, “Đánh thẳng Thebes ư? Bệ hạ, chúng thần lập tức đi chuẩn bị tác chiến.”
“Được. Truyền lệnh. Tập trung quân đội đến bờ biển Đỏ, chúng ta không thể ngồi chờ bọn chúng tấn công. Vào vị trí sẵn sàng chiến đấu!”
“Tuân lệnh.” Tướng quân Honsu luôn chờ lệnh đứng bên cạnh vội vàng chạy ra ngoài chỉ huy quân đội.
Đúng lúc mọi người đang chuẩn bị tiến quân ra biển Đỏ, ngăn chặn quân địch thì lại có một thị vệ phi ngựa chạy tới trước cửa cung điện.
“Bệ hạ! Có văn kiện khẩn!”
“Sao, quân đội Puntie lại có thay đổi gì ư?”
“Không, thưa bệ hạ! Quân đội Babylon đã lén lút tập trung quân ở ốc đảo Jericho.”
“Cái gì? Quân đội Babylon ư?!”
Quân đội Babylon chiếm lĩnh Jericho ư?
…
Lúc này tại ốc đảo Jericho.
“Bệ hạ, vì sao chúng ta lại dừng ở Jericho?” Giọng nói mềm mại vang lên trong doanh trai, Yuuki yểu điệu tựa vào người Ragashu.
Đã khuya, các tướng quân đều lui ra ngoài nghỉ ngơi. Trên bàn, vẫn còn dặt bản đồ địa hình.
Uống một ngụm nước Yuuki dâng lên, Ragashu chỉ vào bản đồ, giải thích: “Trước đó chúng ta nhận được tin, Puntie phái quân đội tấn công Ai Cập, cho nên mới nhân cơ hội này phát binh, nhưng hôm nay lại thu được tin tình báo, dương fnhw chiến lược của Puntie không giống như chúng ta nghĩ, bọn họ đi xuyên qua Jordan lên bờ chứ không tấn công Hạ Ai Cập… Chúng ta ở đây chờ, chờ đến khi hoàng đế Ai Cập đánh nhau kịch liệt với quân đội Puntie sẽ thừa dịp tấn công Ai Cập.”
“… Bệ hạ, trong lúc chờ bọn họ kịch chiến, chúng ta nên tấn công mỏ đồng Timna đi, quân phòng thủ ở Timna rất yếu, hơn nữa nơi đó dồi dào vũ khí. Chúng ta cứ đóng quân ở nơi này, bọn họ không biết khi nào chúng ta sẽ hành động, hành động ở đâu, tấn công ai, lúc này chính là thời cơ tốt nhất đánh chiếm mỏ đồng Timna, xâm nhập Hạ Ai Cập.”
Ragashu nghiêng đầu nhìn cô gái xinh đẹp bên cạnh, “Mỹ nhân, rất hiếm người hiểu rõ về tình trạng phòng thủ của Ai Cập như vậy, ta thật sự không muốn rời xa nàng!”
Yuuki nghe lời ngon tiếng ngọt, nhõng nhẽo nói bên tai Ragashu, “Chờ khi chiến tranh chấm dứt, người cũng nên chính thức để thần thiếp lên ngôi hoàng phi trước sự chứng kiến của thần Marduk.”
“Ha ha ha ha, ” Ragashu cười lớn ôm cô vào lòng, “Đương nhiên rồi, chờ khi chúng ta thắng trận trở về, nhất dịnh để nàng lên ngôi hoàng phi Babylon.”
Yuuki cười theo, lại không biết đây là lần thứ bao nhiêu cảm giác lạnh lẽo bao phủ toàn thân, từ Ai Cập về Babylon đã lâu, nhưng hôn lễ cô mong ước vẫn chậm chạp chưa được cử hành… có lẽ, thật sự nên suy nghĩ kỹ về con đường này một lần nữa…
…
…
“Babylon muốn làm gì? Không có thông tin nào cho chúng ta biết, cứ như vậy dẫn binh lại đây sao? Hắn muốn giúp Ai Cập hay nhân cơ hội này tấn công chúng ta?”
Vừa mới liên minh với Ai Cập không lâu, cũng cưới cung nữ của Ai Cập, tính ra đã là một vương quốc thân cận. Chẳng lẽ Ragashu đã nhanh chóng phản bội hiệp ước rồi sao? Hiện giờ rõ ràng Ai Cập phải chống lại Puntie, mà Babylon lại dẫn binh từ phía sau…
“Tiếp tục theo dõi, điều tra rõ ràng xem mục đích bọn họ thế nào?”
“Bệ hạ, nếu hoàng đế Ragashu đã muốn phản bội hiệp ước, khai chiến với chúng ta, hiện giờ Ai Cập phải đối phó với cả hai quốc gia, tình hình vô cùng khẩn cấp!” Đối mặt với Puntie, Imhotep vẫn chưa có căng thẳng, nhưng hiện giờ phải đồng thời chống cự hai quốc gia xâm nhập, Ai Cập thật sự đang gặp nguy hiểm.
“Khốn kiếp! Nếu hoàng đế Ragashu muốn đối địch với Ai Cập, vậy đám hỏi lần trước chỉ là một phần âm mưu thôi sao?” Menfuisu đập bàn phẫn nộ đứng dậy.
“Bây giờ cần phải cẩn thận, không biết các quốc gia dòm ngó có lợi dụng cơ hội tham gia hay không…” Imhotep nhớ tới lần Ragashu đến thăm… “Có lẽ… Nếu lúc đó gả nữ hoàng Asisu qua đó sẽ không dẫn tới cục diện ngày hôm nay.”
“Imhotep, ông có ý tứ gì?”
“Bệ hạ, nếu lúc ấy gả nữ hoàng qua đó, với năng lực của nữ hoàng, chắc chắn sẽ không để hoàng đế Ragashu tấn công Ai Cập, hiện giờ hoàng đế Ragashu cưới một cung nữ về, có lẽ bất mãn vì chuyện đó mới khiến hắn hạ quyết tâm đánh chiếm Ai Cập.”
“Imhotep, ” ánh mắt Menfuisu lạnh như băng, “Đó là chị của ta, nếu hoàng đế Ragashu có ý đồ khác, gả chị ta qua không phải sẽ khiến chị ta chịu khổ hay sao?! Cho dù ông suy nghĩ vì Ai Cập, ông đã quên lời chị ta nói lúc đó rồi sao? Nếu chúng ta cứ ép chị xuất giá, nhất định chị sẽ phản bội Ai Cập…”
“Nhưng thưa bệ hạ, nữ hoàng Asisu đủ sức quyến rũ hoàng đế Ragashu, nếu gả qua sẽ có thể kiềm chế Babylon. Đặc biệt từ nhỏ nữ hoàng đã lớn lên ở đây, lời nói vẫn có trọng lượng, dù sao cũng là quê hương của nữ hoàng, sao có thể thật sự chĩa kiếm vào hoàng thượng chứ?”
“Chị đã không muốn gả, chúng ta không thể miễn cưỡng!” Menfuisu nóng nảy, phất tay đảo qua, đám văn kiện trên bàn đều bay tung tóe xuống đất, “Imhotep, đó là chị ruột của ta, là người duy nhất có chung dòng máu với ta…”
“Vâng, thưa bệ hạ…”
Không khí trong phòng nghị sự đang vô cùng căng thẳng vì chiến sự, lại thấy tin báo Kafura đang đến.
“Bệ hạ,” Kafura tự nhiên đi vào, thừa dịp dựa vào tay Menfuisu, “Bệ hạ, thần thiếp nghe nói có quân đội hai nước đang tấn công Ai Cập phải không ạ?”
“Đúng thế, công chúa Kafura.” Trước mặt là công chúa nước láng giềng, Menfuisu đành mỉm cười. Hiện giờ Ai Cập đang đối mặt với quân địch cả hai phía, không thể gây hiềm khích với Libya, “Công chúa Kafura, Ai Cập đang có chiến tranh, nơi chiến trường rất nguy hiểm, để ta phái người đưa công chúa về nước…”
“Không! Thiếp không muốn về nước.” Kafura liên tục lắc đầu, “Đang trong thời kỳ nghuy hiểm như vậy, thiếp sao có thể an tâm về nước chứ? Bệ hạ, thiếp sẽ viết thư cho phụ vương, để phụ vương phái viện binh tới đây!”
“Công chúa Kafura, cảm ơn tấm lòng của nàng, ta không cần viện binh. Quân đội Ai Cập vô địch thiên hạ, còn có nữ thần sông Nile che chở, nhất định sẽ chiến thắng, nhưng để công chúa ở nơi nguy hiểm thế này, thật ngại quá.”
Menfuisu cũng giống như Tử Huyền, tin tưởng năng lực quân đội Ai Cập, cũng đều kiêu ngạo giống nhau, tỏa ra khí chất vương giả tự nhiên, khiến Kafura xao xuyến không ngừng, càng dựa sát vào hắn.
“Bệ hạ, có thể cùng ngài đối mặt với chiến tranh là vinh hạnh của thần thiếp, thiếp rất vui. Xin ngài nhớ đưa thiếp đi cùng lúc xuất chinh.”
Công chúa Kafura?
Imhotep lo lắng, Unasu càng nghiến răng nghiến lợi. Công chúa này không coi các đại thần trước mắt ra gì, lẳng lơ dán vào ngươi Menfuisu, nhưng lúc này không thể trở mặt với Libya.
“Menfuisu!” Kèm theo một tiếng thét kinh hãi, Carol xuất hiện tại cửa đại điện.
Thấy Kafura quấn quýt lấy Menfuius, trên mặt cô tràn đầy kinh ngạc.
“Carol.” Menfuisu lập tức đứng dậy đi tới, “Nàng lại đến muộn!”
“…” Tuy trong lòng rất buồn phiền, nhưng Carol quyết định hỏi với vấn đề quan trong hợn, “Thật sự sẽ xảy ra chiến tranh ư?”
“Đúng vậy, Carol. Quân đội Puntie qua Jordan đang tiến tới đây. Quân đội Babylon lén lút tập trung tại Jericho.”
“Vì sao chứ? Vì sao lại xảy ra chiến tranh?”
Theo như cô biết, rõ ràng trong lịch sử không có trận chiến này, chẳng lẽ giống như cuộc chiến với Hittite lần trước, do sự xuất hiện của cô ảnh hưởng tới sự thay đổi của lịch sử sao?
Sắc mặt Carol tái nhợt.
Menfuisu an ủi cô, “Không sao đâu, Carol, nàng yên tâm đi, quân đội Ai Cập chúng ta vô địch thiên hạ, dư sức đối phó với quân đội Babylon và Puntie.”
“Chiến tranh, sẽ khiến rất nhiều người phải chết…” Carol vừa nghĩ tới, hốc mắt đã ngập nước, nhớ đến những binh lính phải chết nơi đất khách quê người vì mình, “Tại sao, tại sao lại phải đánh nhau chứ?”
“Cô gái sông Nile,” Menfuius còn chưa kịp mở miệng khuyên nhủ, Kafura đã đi tới trước mặt hắn.
“Sao cô lại giống như một đứa trẻ vậy, khóc lóc vì chiến tranh cơ chứ?”
“Công chúa Kafura…”
Carol từ trong lòng Menfuisu ngẩng đầu nhìn về phía Kafura.
“Carol, nàng xem, công chúa đang cười nàng kìa.”
“Ha ha,” Tay Kafura lại đặt lên người Menfuisu, “Cô gái sông Nile thật không có khí thế hoàng phi Ai Cập. Chiến tranh xảy ra có gì đâu mà phải khóc, lần này chính là lúc chứng tỏ thực lực của Ai Cập, để các nước láng giềng đều thấy quân đội Ai Cập dũng mãnh ra sao. Có đúng không thưa bệ hạ?”
“Ha ha ha, công chúa nói đúng. Ai Cập ta nhất định sẽ đại thắng, uy chấn thiên hạ. Carol, nàng đừng lo lắng.”
Lúc Menfuisu an ủi, Kafura lại đứng bên cạnh, nhìn cô đầy khiêu khích.
Hãy chờ xem, cô gái sông Nile, ngươi không thích hợp làm hoàng phi Ai Cập. Không lâu nữa, ta chắc chắn sẽ trở thành hoàng phi của Menfuisu, sẽ kề vai sát cánh cùng chiến đấu với chàng.
Không biết Kaputa đã chuẩn bị ra sao…
“Bệ hạ..”
Đang nói chuyện, lại có tin tình báo mới đưa vào.
“Quân đội Puntie đã đến bờ bên kia biển Đỏ! Đang sắp xếp đội ngũ, chuẩn bị tiến về phía chúng ta!”
[1] Bán đảo Sinai hay Sinai là một bán đảo hình tam giác ở Ai Cập. Nó nằm giữa Địa Trung Hải ở phía bắc và Hồng Hải ở phía nam, tạo thành một cầu đất từchâu Phi sang Tây Á, rộng khoảng 60.000 km². Người Ai Cập gọi nó là Vùng đất của Fayrouz.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook