Ảo Mộng Lữ Trình
-
Chương 27
Margaret chạy thật nhanh, động tác dứt khoát vô cùng.
Nàng và vợ chồng Strauss tách ra không sai biệt lắm đã được một giờ rồi. Với tình trạng sức khỏe của tiên sinh Strauss thì bây giờ có lẽ bọn họ đã ăn tối xong và trở về phòng rồi. Đã lâu như vậy nàng còn không trở về, sợ bọn họ nghi ngờ, nên Margaret vội vã bước nhanh hơn.
Nàng đi dọc theo cầu thang lên tầng a, đi xuyên qua hành lang ngang phòng ăn có cây cọ trang trí. Lúc cúi đầu tiếp tục đi xuống tầng dưới, nàng cảm giác có người ở phía đối diện đi tới. Vì thế, nàng bất giác nhích sang một bên nhường đường mà không cần ngẩng lên, nhưng đột nhiên đối phương dừng lại. Tiếp theo, một giọng nói quen thuộc vang lên:
"Ồ, thượng đế ơi, nhìn xem, đây là ai nào!"
Margaret chợt giương mắt lên, đối mặt với một đôi mắt tràn đầy ý nghi ngờ.
Phu nhân Black!
Tiếng hét kinh hãi vừa rồi chính là từ Gila thị nữ của nàng.
Margaret thầm than xui xẻo. Thật là thời gian bất lợi. Tối nay, những người nàng không muốn gặp nhất đều người trước nối người sau xuất hiện trước mặt nàng giống như họ đã thương lượng trước với nhau vậy. Sớm biết sẽ như vậy, không bằng nàng đi theo vợ chồng Strauss cùng ăn cơm tối còn tốt hơn.
Biết phu nhân Black vô cùng chán ghét mình, bây giờ cũng không có quan hệ thuê mướn gì với nhau, Margaret cũng không có ý định dừng lại nói chuyện cũ với nàng, nên cứ thế đi thẳng một đường.
"Ngươi, đứng lại!"
Sau lưng nàng truyền tới giọng nói đầy tức giận của phu nhân Black.
Margaret bất đắc dĩ dừng lại, quay đầu:
"Xin hỏi có chuyện gì sao, phu nhân?"
Phu nhân Black nhanh chóng đi tới bên cạnh nàng, nhìn chằm chằm vào nàng mà không chớp mắt lấy một cái, vẻ tức giận lại càng rõ ràng hơn trước.
"Như thế nào mà ngươi cũng lên tàu? OMG, Ta còn tưởng rằng lúc đó ta đã có thể thoát khỏi ngươi rồi, không ngờ là ngươi cũng lên tàu này! Ban đầu là ngươi đã phủ nhận như thế nào trước mặt ta hả? Ta cũng biết là ngươi đang nói láo. Đồ phụ nữ lăng loàn! Nói, có phải ngươi theo sau là vì muốn quyến rũ chồng ta lần nữa phải không?"
Lúc nàng ta hạ giọng thật thấp nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời đó, môi hơi khẽ run, trong mắt bắn ra ánh sáng oán độc, thậm chí dáng vẻ nhìn có chút vặn vẹo.
Margaret thấy hơi kinh ngạc.
Trong ấn tượng của nàng, phu nhân Black là một phụ nữ kiêu căng mạnh mẽ, ít nhất, ở trước mặt mọi người thì bà ta cực kì chú trọng đến việc giữ gìn hình tượng của mình. Nói thật, bộ dáng bây giờ của bà ta, hoàn toàn không khác gì một người đàn bà đanh đá.
Nàng lại nhớ tới lúc tiên sinh Black chỉ trích mình ngay từ đầu trong lễ đường, chợt hơi hơi hiểu ra. Với tính cách mạnh bạo và sĩ diện hão của phu nhân Black, làm sao chịu được bản thân mình trở thành trò cười cho người bên cạnh giống như hiện giờ đây? Nội tâm bà ta nhất định là đã bị ức chế lâu ngày, đột nhiên bắt gặp nàng - một người đáng lẽ là tuyệt đối không nên xuất hiện ở đây, nên tâm tình mới nhất thời mất khống chế mà bùng phát như lúc này đây.
Suy đoán của Margaret cũng không sai.
Bởi vì tai tiếng bên ngoài của chồng bị rêu rao khắp nơi, phu nhân Black đã không ra ngoài suốt một ngày nay rồi. Vừa rồi một vị phu nhân sai thị nữ đến tận phòng mời bà ta đến quán cafe kiểu Paris ngồi chơi, còn nói là mọi người đều đã đợi ở đó rồi. Phu nhân Black sợ nếu không đi lại càng khiến người khác chê cười, vì vậy bà cố gắng xốc lại tinh thần còn trang điểm một phen để đi tiệc, nhưng nằm mơ cũng không nghĩ tới lại có thể gặp mặt Margaret ở chỗ này. Đột nhiên bà ta nhớ đến mấy vết thương không biết lai lịch trên mặt và cổ tay chồng mấy ngày trước. Dựa vào giác quan thứ sáu đặc quyền nhạy cảm của phụ nữ, bà liền ngay lập tức liên tưởng Margaret có liên quan, lại nghĩ đến giờ chồng mình vẫn dây dưa không dứt với người đàn bà này, thì cảm giác căm ghét lại xông lên. Bà giống như là tìm được chỗ phát tiết nên mới nhất thời phát tác như thế.
Margaret thấy dáng vẻ cuồng loạn của bà ta, cũng không muốn phí miệng lưỡi nhiều làm gì, thế nên xoay người tiếp tục đi thẳng.
Phu nhân Black đứng ngây ra ở đó, nhìn chằm chằm bóng lưng của Margaret, ánh mắt đầy oán độc đến độ muốn tóe ra lửa rồi.
"Phu nhân, ả ta quá vô lễ rồi! Đồ đàn bà không biết xấu hổ. Ngài cũng đã phải trốn lên tàu để tránh ả ta rồi. Vậy mà ả ta còn cắn lấy tiên sinh Black mãi không nhả ra! Loại đàn bà như vậy chính là cần phải "dạy dỗ" lại. Để tôi thay ngài "dạy dỗ" ả ta thật "tốt" một hồi, để ả biết rốt cục ả là loại hàng hạ đẳng thế nào!"
Gila thấy vậy liền tiến đến nói khẽ.
Phu nhân Black híp mắt, lạnh lùng nói:
"Ngươi muốn thế nào thì làm thế đó đi. Đừng lo lắng gì cả. Tất cả cứ để ta lo. Làm được việc ta sẽ thưởng cho ngươi đôi hoa tai bằng ngọc trai."
Gila hơi sửng sốt.
Phu nhân Black có một đôi bông tai nạm trân châu lớn. Trước đây, có một lần, Gila từng thừa dịp bà ta đi ra ngoài mà lén đeo. Không ngờ vận khí không tốt, lúc ả ta còn đang đứng trước gương soi ngắm, thì bị phu nhân Black đột nhiên trở lại do quên mang đồ, đúng lúc bắt gặp sau đó ả ta bị chửi mắng một trận. Không ngờ bây giờ bà ta lại hứa hẹn sẽ tặng cho mình! Vui mừng quá đỗi, ả liền chạy về phương hướng Margaret biến mất.
--- ------ ------ ------ ------ -----
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên Diễn đàn Lê Quý Đôn. Nếu bạn đang đọc truyện này ở diễn đàn khác nghĩa là bạn đang đọc bản copy không có sự cho phép của editor. Xin hãy đến Diễn đàn Lê Quý Đôn để đọc truyện đúng bản gốc. Cảm ơn!
Phần sau của tầng b có thiết kế một phòng sáng tác giành cho hành khách khoang hạng đầu có thể sáng tác thơ ca, nhưng tỉ lệ dùng rất thấp, cơ hồ là để trống, thế nên hiện tại bên trong lại càng không có một bóng người.
Lúc Margaret đi ngang qua phòng sáng tác, định đi xuống cầu thang đến tầng c, thì chợt nghe một loạt tiếng bước chân dồn dập từ sau lưng truyền tới, phảng phất như có người đuổi theo nàng. Còn chưa kịp quay lại, bả vai đã bị người phía sau đẩy mạnh một cái, cả người nàng cũng ngã nhào về phía trước, vừa vặn đụng vào cửa phòng sáng tác đang khép hờ. Cửa bị đẩy mở ra, Margaret cũng ngã xuống đất.
Margaret quay đầu lại, chợt thấy Gila đi vào, ả ta nhanh chóng khóa trái cửa sau đó hung ác nhìn nàng.
"Ha! Đồ đàn bà xấu xa không biết xấu hổ. Cho mày đi quyến rũ đàn ông này!"
Gila nhào tới. Cả người muốn ngồi lên mình Margaret, bắt đầu đánh nàng.
Vóc dáng Gila cao lớn chắc khỏe, khí lực cũng rất lớn. Margaret bị ả ta đè lại cũng nhất thời không tài nào đứng dậy được. Nhân lúc nàng còn đang bất ngờ không kịp đề phòng, ả liên tục tát nàng mấy bạt tai. Tát đến mức lỗ tai nàng vang lên mấy tiếng "ong ong".
Rốt cục Margaret cũng phản ứng lại. Đây có thể coi là đánh nhau hỗn loạn không có lý do. Nhưng nếu nàng không phản kháng lại, thì chỉ có nước bị đánh thành đầu heo mà thôi.
Lửa giận trong lòng dâng lên cao. Lúc Gila giơ tay lên muốn tiếp tục tát nàng, Margaret níu lấy tóc của ả, kéo thật mạnh. Gila kêu thét lên, sau đó bắt lấy tay nàng, bẻ ngược lại. Nhân cơ hội đó, Margaret vùng ra, bò dậy thật mau.
Bây giờ quần áo hai người xốc xếch, dáng vẻ cũng rất chật vật. Khóe miệng Margaret sưng lên. Gila cũng không tốt hơn chút nào. Tóc tai của ả bị kéo tán loạn, thở hồng hộc, mắt trừng lớn như mắt trâu.
"Giỏi lắm! Đồ đàn bà đáng chết. Còn dám đánh trả sao! Xem tao làm sao "dạy dỗ" ngươi!"
Gila liếc tới chỗ bàn đọc sách, sau đó nhào qua chụp lấy con dao rọc giấy trên bàn, quơ về phía Margaret. Margaret tránh không kịp. Bả vai chợt đau xót. Cúi đầu nhìn lại, thì ra là dao rọc giấy đã cắt qua lớp quần áo, để lại một vết thương trên vai nàng.
"Bây giờ biết sợ chưa. Muốn biết tao sẽ làm gì tiếp theo không? Tao muốn vẽ hình thập tự giá lên hai gò má trên khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu này của mày. Chắc hẳn là lúc đó mày sẽ càng trở nên xinh đẹp hơn..."
Gila chặn đường đi ra cửa, trong mắt lóe lên ánh sáng đắc ý một cách tàn nhẫn. Ả nắm chặt dao, từ từ ép tới gần chỗ Margaret.
Ả đã sớm chán ghét con đàn bà này, hoặc có lẽ, trong lòng ả đã sớm vì đố kị mà sinh ra oán hận rồi. Bây giờ lại nhìn thấy ánh sáng sợ hãi trong đôi mắt xinh đẹp của người nọ, từ trong đáy lòng, ả cảm thấy vô cùng thống khoái.
Margaret vừa giận vừa sợ.
Dao rọc giấy mới tinh, vô cùng sắc bén. Gila này, hiển nhiên là không phải đang hù dọa mình thôi.
Nàng từ từ lui về phía sau, túm lấy tất cả những thứ mà tay nàng có thể tìm được về phía Gila, sau đó lớn tiếng kêu cứu, hy vọng tiếng kêu của mình có thể lọt vào tai bất cứ một người nào đi ngang qua.
Sắc mặt Gila khẽ biến, hung hăng nhào về phía nàng. Lần này, Margaret đã có phòng bị nên tránh sang một bên thật nhanh. Gila nhào hụt. Nhân lúc bước chân ả ta lảo đảo không vững, Margaret chụp lấy cái mô hình địa cầu bằng đồng để trên bàn, đập thẳng vào lưng ả. Gila kêu đau một tiếng, không thể thu lại thế thăng bằng, ngã nhào ra sàn.
Ả hét lên một tiếng rên nghẹn ngào kỳ quái, tứ chi co quắp lại, sau đó, liền nằm bất động.
Tim Margaret suýt nhảy ra khỏi cổ. Nàng đứng một bên, tay nắm thật chặt mô hình địa cầu đang xoay tròn, thở dốc từng hồi. Thấy Gila không bò dậy, nàng liền bỏ mô hình xuống, lúc xoay người muốn nhân cơ hội này mà trốn đi thì đột nhiên cảm thấy có điểm không đúng.
Gila vẫn nằm tại chỗ. Sàn nhà nơi cổ ả chậm rãi đọng lại một vũng chất lòng màu đỏ tươi đậm đặc, chất lỏng vẫn đang từ từ loang ra.
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên Diễn đàn Lê Quý Đôn. Nếu bạn đang đọc truyện này ở diễn đàn khác nghĩa là bạn đang đọc bản copy không có sự cho phép của editor. Xin hãy đến Diễn đàn Lê Quý Đôn để đọc truyện đúng bản gốc. Cảm ơn!
Tim Margaret lại giật thót lên. Một dự cảm không hay hiện lên trong đầu nàng.
Nàng thử thăm dò kêu tên ả, nhưng ả ta lại không có phản ứng, nàng liền chậm rãi ngồi xuống, lật người ả lên. Lúc này nàng mới thấy rõ, hai mắt của ả ta trợn trừng, môi khe khẽ hé mở giống như con cá đang thoi thóp giãy giụa trước khi chết vậy, mà con dao rọc giấy trên tay ả bây giờ lại cắt đứt động mạch nơi khí quản, cắm nghiêng ở một bên cổ họng ả.
Đột nhiên dao rọc giấy rơi xuống, máu văng tung tóe ra ngoài, văng lên mặt lên người Margaret.
Margaret sợ đến ngây người, gần như nín thở trong giây lát.
Gila phảng phất như còn một hơi thở cuối cùng, nhìn chòng chọc và nàng, trong đôi mắt lóe lên tia sáng ghê người, tay run run, chậm rãi giơ lên, tựa như muốn tóm lấy nàng.
"Cứu tôi..."
Ả dùng giọng nói như gió thoảng, thều thào phun ra hai từ như vậy.
Trong nháy mắt, đầu óc Margaret chợt trống rỗng, ý nghĩ duy nhất chính là mau chóng tìm được bác sĩ, có lẽ Gila còn có thể cứu được.
Nàng đứng bật dậy từ dưới đất, chạy đến mở cửa, lao ra ngoài.
"Có ai không... Có ai không..."
Nàng run rẩy hô lên.
Trên hành lang không một bóng người, chỉ có những chiếc đèn giống như những con mắt đang lạnh lùng nhìn nàng.
Nàng cố chống đỡ đôi chân muốn nhũn ra như cây bông vải leo lên cầu thang, giọng nói run đến mức đã khác xa với giọng nói ngày thường của nàng.
Rốt cục nàng cũng leo lên boong tau, mơ hồ nhìn thấy có người phía trước, liền mở miệng hô:
"Giúp tôi với! Tôi cần giúp đỡ..."
Người đằng trước dừng bước, quay đầu nhìn, phảng phất như sững sờ một chút, sau đó nhanh chóng chạy tới.
Rốt cục Margaret cũng thấy rõ, người nàng gặp phải, lại là Cal Hockley. Hẳn là hắn ta vừa đi từ boong tàu vào trong.
Đúng lúc hai người gặp nhau.
"Thượng đế ơi! Cô bị làm sao vậy?"
Cal nhìn thấy vết máu trên quần áo nàng, kinh ngạc hỏi.
"Tôi... Giết người..."
Nhìn thấy hắn, chân Margaret mềm nhũn ra, thân thể loạng choạng. Cal bắt được cánh tay của nàng, chân mày nhanh chóng nhíu lại.
"Cô nói nhăng nói cuội gì đó!" Hắn thấp giọng rầy, "Đầu óc cô có bệnh sao?"
"Tôi... thật... Giết người..." Nước mắt của Margaret nhanh chóng tràn mi, nàng nghẹn ngào, "Là thị nữ của phu nhân Black, Gila. Cô ấy chưa chết. Cô ấy muốn có bác sĩ..."
Đột nhiên thuyền cảnh Clurman xuất hiện trên hành lang, đi về phía bọn họ.
Cal lập tức ép Margaret vào tường, che chắn mặt của nàng thật chặt chẽ, chỉ để lộ ra mái tóc nàng, sau đó cúi đầu xuống, khiến hai người trông giống như đang hôn nhau vậy.
"Xin hỏi có cần trợ giúp gì không?" Clurman đi đến gần, hỏi, "Tôi mới vừa nghe có tiếng người gọi giúp đỡ... Nha..."
Rốt cục anh ta cũng thấy rõ đôi nam nữ đang ôm hôn nóng bỏng tựa vào vách tường, sợ hết hồn, liền vội dừng bước, ngơ ngác nhìn.
"Còn chưa nhìn đủ sao?"
Bỗng nhiên Cal quay đầu lại, lạnh lùng nói với Clurman.
Clurman nhận ra, đây là tiên sinh Hockley trùm sắt thép nước Mỹ ở tại phòng hoàng gia. Mấy ngày trước, anh ta có gặp hắn một lần vì vụ việc tiểu thư Firth đụng hư xe của hắn ta. Không ngờ lại gặp hắn ta ở chỗ này nữa!
Anh lập tức tỉnh ngộ ra, vội vàng nói lời xin lỗi:
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, là do tôi nghe nhầm..."
Nói xong liền vội vàng đi ngay.
Clurman vô cùng chắc chắn, mặc dù không thấy mặt cô gái đang thân thiết với Cal, nhưng theo cảm tính, đây tuyệt đối không phải tiểu thư Bukater hôn thê của hắn ta.
Vị hôn thê của hắn ta đang cùng trên tàu, mà hắn lại đem theo tình nhân, hơn nữa còn thừa dịp không có ai, thậm chí không kịp chờ đợi mà hôn nhau nồng nhiệt ngay trên hành lang...
Thế giới của người có tiền thật là khó hiểu...
Nội tâm Clurman nhổ nước bọt, lắc đầu một cái.
--- ------ ------ -----
"Dẫn ta đi xem một chút!"
Clurman vừa đi, Cal lập tức thả Margaret ra, giọng nói không còn nghi ngờ gì nữa.
Margaret cố chống đỡ đôi chân, dẫn Cal đến phòng sáng tác.
Gila vẫn nằm ngửa ở đó, trên sàn có một vũng máu lớn. Đôi mắt của ả vẫn mở to, nhưng lại không nhúc nhích.
Cal ngồi xổm xuống cạnh chân ả, đưa tay dò ở động mạch cổ của ả, sau đó ngẩng đầu lên, nói với Margaret:
"Cô ta chết rồi."
Margaret không thể kiên trì thêm nữa, ngã ngồi ra đất, yên lặng nhìn Gila nằm trong vũng máu, răng run lên cầm cập, sắc mặt tái nhợt như người đã chết rồi.
Cal nhìn nàng, hơi nhíu mày, đột nhiên cởi áo khoác ra, vắt ngang ở trên ghế dựa, sau đó kéo thi thể của Gila đến bên cửa sổ mạn tàu, mở cửa ra.
Một cơn gió đêm thổi tới, mang theo cảm giác đặc trưng của Bắc Đại Tây Dương, lạnh đến rùng mình.
Margaret rùng mình một cái.
"Ngài muốn làm gì?" Nàng mở to hai mắt, hỏi.
"Ném thi xuống biển." Hắn lạnh lùng nói.
Margaret sững sờ, bất giác liếc nhìn máu hồng đạm ứ lại ở cổ Gila đã bắt đầu đọng lại, há miệng.
"Thế nào? Chẳng lẽ cô muốn chạy ra ngoài nói cho thế giới, cho người khác biết cô mới vừa giết người sao?" Hắn dùng ánh mắt nhìn kẻ ngu mà nhìn nàng.
"Chẳng lẽ... Ngài không muốn hỏi làm cách nào mà tôi giết được cô ta sao..."
"Ta không có chút hứng thú nào với này!"
Cal không nói thêm gì nữa, ném thi thể Gila ra ngoài cửa sổ mạn tàu, giống như vứt một cái túi ra khỏi cửa sổ vậy thôi;.
Thi thể rơi thẳng xuống mặt biển Đại Tây Dương, bị đợt sóng đen cắn nuốt mất trong giây lát.
Cal xử lí thi thể xong, lại đi tới cạnh Margaret, lột áo khoác nàng ra, lau chùi vết máu trên sàn nhà, sau đó lại lau đi lau lại một lần nữa.
Sàn nhà vốn màu sậm, bề mặt lại bóng loáng trơn trượt. Sau khi lau sạch, nếu không nhìn kĩ, cơ hồ là không để lại chút dấu vết gì.
Cuối cùng hắn ném áo khoác nhuộm đầy máu vào con dao rọc giấy kia ra ngoài cửa sổ, rôi mới đóng cửa sổ lại, nhìn xung quanh, sau đó cầm áo của mình lên, đi đến bên Margaret.
"Bây giờ... Làm sao bây giờ..." Đầu óc Margaret trống rỗng, ngửa đầu ngơ ngác nhìn vào mắt hắn.
"Có ai biết cô đã từng gặp cô ta không?" Hắn hỏi, sắc mặt nghiêm túc.
"Phu nhân Black..." Margaret trả lời rập khuôn.
Hắn lại nhíu mày nữa, hơi nghĩ một chút, ép cả người phảng phất như đã bị rút hết sức lực của nàng dậy.
"Bây giờ, cô không thể trở về phòng. Đi theo ta!"
Nàng và vợ chồng Strauss tách ra không sai biệt lắm đã được một giờ rồi. Với tình trạng sức khỏe của tiên sinh Strauss thì bây giờ có lẽ bọn họ đã ăn tối xong và trở về phòng rồi. Đã lâu như vậy nàng còn không trở về, sợ bọn họ nghi ngờ, nên Margaret vội vã bước nhanh hơn.
Nàng đi dọc theo cầu thang lên tầng a, đi xuyên qua hành lang ngang phòng ăn có cây cọ trang trí. Lúc cúi đầu tiếp tục đi xuống tầng dưới, nàng cảm giác có người ở phía đối diện đi tới. Vì thế, nàng bất giác nhích sang một bên nhường đường mà không cần ngẩng lên, nhưng đột nhiên đối phương dừng lại. Tiếp theo, một giọng nói quen thuộc vang lên:
"Ồ, thượng đế ơi, nhìn xem, đây là ai nào!"
Margaret chợt giương mắt lên, đối mặt với một đôi mắt tràn đầy ý nghi ngờ.
Phu nhân Black!
Tiếng hét kinh hãi vừa rồi chính là từ Gila thị nữ của nàng.
Margaret thầm than xui xẻo. Thật là thời gian bất lợi. Tối nay, những người nàng không muốn gặp nhất đều người trước nối người sau xuất hiện trước mặt nàng giống như họ đã thương lượng trước với nhau vậy. Sớm biết sẽ như vậy, không bằng nàng đi theo vợ chồng Strauss cùng ăn cơm tối còn tốt hơn.
Biết phu nhân Black vô cùng chán ghét mình, bây giờ cũng không có quan hệ thuê mướn gì với nhau, Margaret cũng không có ý định dừng lại nói chuyện cũ với nàng, nên cứ thế đi thẳng một đường.
"Ngươi, đứng lại!"
Sau lưng nàng truyền tới giọng nói đầy tức giận của phu nhân Black.
Margaret bất đắc dĩ dừng lại, quay đầu:
"Xin hỏi có chuyện gì sao, phu nhân?"
Phu nhân Black nhanh chóng đi tới bên cạnh nàng, nhìn chằm chằm vào nàng mà không chớp mắt lấy một cái, vẻ tức giận lại càng rõ ràng hơn trước.
"Như thế nào mà ngươi cũng lên tàu? OMG, Ta còn tưởng rằng lúc đó ta đã có thể thoát khỏi ngươi rồi, không ngờ là ngươi cũng lên tàu này! Ban đầu là ngươi đã phủ nhận như thế nào trước mặt ta hả? Ta cũng biết là ngươi đang nói láo. Đồ phụ nữ lăng loàn! Nói, có phải ngươi theo sau là vì muốn quyến rũ chồng ta lần nữa phải không?"
Lúc nàng ta hạ giọng thật thấp nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời đó, môi hơi khẽ run, trong mắt bắn ra ánh sáng oán độc, thậm chí dáng vẻ nhìn có chút vặn vẹo.
Margaret thấy hơi kinh ngạc.
Trong ấn tượng của nàng, phu nhân Black là một phụ nữ kiêu căng mạnh mẽ, ít nhất, ở trước mặt mọi người thì bà ta cực kì chú trọng đến việc giữ gìn hình tượng của mình. Nói thật, bộ dáng bây giờ của bà ta, hoàn toàn không khác gì một người đàn bà đanh đá.
Nàng lại nhớ tới lúc tiên sinh Black chỉ trích mình ngay từ đầu trong lễ đường, chợt hơi hơi hiểu ra. Với tính cách mạnh bạo và sĩ diện hão của phu nhân Black, làm sao chịu được bản thân mình trở thành trò cười cho người bên cạnh giống như hiện giờ đây? Nội tâm bà ta nhất định là đã bị ức chế lâu ngày, đột nhiên bắt gặp nàng - một người đáng lẽ là tuyệt đối không nên xuất hiện ở đây, nên tâm tình mới nhất thời mất khống chế mà bùng phát như lúc này đây.
Suy đoán của Margaret cũng không sai.
Bởi vì tai tiếng bên ngoài của chồng bị rêu rao khắp nơi, phu nhân Black đã không ra ngoài suốt một ngày nay rồi. Vừa rồi một vị phu nhân sai thị nữ đến tận phòng mời bà ta đến quán cafe kiểu Paris ngồi chơi, còn nói là mọi người đều đã đợi ở đó rồi. Phu nhân Black sợ nếu không đi lại càng khiến người khác chê cười, vì vậy bà cố gắng xốc lại tinh thần còn trang điểm một phen để đi tiệc, nhưng nằm mơ cũng không nghĩ tới lại có thể gặp mặt Margaret ở chỗ này. Đột nhiên bà ta nhớ đến mấy vết thương không biết lai lịch trên mặt và cổ tay chồng mấy ngày trước. Dựa vào giác quan thứ sáu đặc quyền nhạy cảm của phụ nữ, bà liền ngay lập tức liên tưởng Margaret có liên quan, lại nghĩ đến giờ chồng mình vẫn dây dưa không dứt với người đàn bà này, thì cảm giác căm ghét lại xông lên. Bà giống như là tìm được chỗ phát tiết nên mới nhất thời phát tác như thế.
Margaret thấy dáng vẻ cuồng loạn của bà ta, cũng không muốn phí miệng lưỡi nhiều làm gì, thế nên xoay người tiếp tục đi thẳng.
Phu nhân Black đứng ngây ra ở đó, nhìn chằm chằm bóng lưng của Margaret, ánh mắt đầy oán độc đến độ muốn tóe ra lửa rồi.
"Phu nhân, ả ta quá vô lễ rồi! Đồ đàn bà không biết xấu hổ. Ngài cũng đã phải trốn lên tàu để tránh ả ta rồi. Vậy mà ả ta còn cắn lấy tiên sinh Black mãi không nhả ra! Loại đàn bà như vậy chính là cần phải "dạy dỗ" lại. Để tôi thay ngài "dạy dỗ" ả ta thật "tốt" một hồi, để ả biết rốt cục ả là loại hàng hạ đẳng thế nào!"
Gila thấy vậy liền tiến đến nói khẽ.
Phu nhân Black híp mắt, lạnh lùng nói:
"Ngươi muốn thế nào thì làm thế đó đi. Đừng lo lắng gì cả. Tất cả cứ để ta lo. Làm được việc ta sẽ thưởng cho ngươi đôi hoa tai bằng ngọc trai."
Gila hơi sửng sốt.
Phu nhân Black có một đôi bông tai nạm trân châu lớn. Trước đây, có một lần, Gila từng thừa dịp bà ta đi ra ngoài mà lén đeo. Không ngờ vận khí không tốt, lúc ả ta còn đang đứng trước gương soi ngắm, thì bị phu nhân Black đột nhiên trở lại do quên mang đồ, đúng lúc bắt gặp sau đó ả ta bị chửi mắng một trận. Không ngờ bây giờ bà ta lại hứa hẹn sẽ tặng cho mình! Vui mừng quá đỗi, ả liền chạy về phương hướng Margaret biến mất.
--- ------ ------ ------ ------ -----
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên Diễn đàn Lê Quý Đôn. Nếu bạn đang đọc truyện này ở diễn đàn khác nghĩa là bạn đang đọc bản copy không có sự cho phép của editor. Xin hãy đến Diễn đàn Lê Quý Đôn để đọc truyện đúng bản gốc. Cảm ơn!
Phần sau của tầng b có thiết kế một phòng sáng tác giành cho hành khách khoang hạng đầu có thể sáng tác thơ ca, nhưng tỉ lệ dùng rất thấp, cơ hồ là để trống, thế nên hiện tại bên trong lại càng không có một bóng người.
Lúc Margaret đi ngang qua phòng sáng tác, định đi xuống cầu thang đến tầng c, thì chợt nghe một loạt tiếng bước chân dồn dập từ sau lưng truyền tới, phảng phất như có người đuổi theo nàng. Còn chưa kịp quay lại, bả vai đã bị người phía sau đẩy mạnh một cái, cả người nàng cũng ngã nhào về phía trước, vừa vặn đụng vào cửa phòng sáng tác đang khép hờ. Cửa bị đẩy mở ra, Margaret cũng ngã xuống đất.
Margaret quay đầu lại, chợt thấy Gila đi vào, ả ta nhanh chóng khóa trái cửa sau đó hung ác nhìn nàng.
"Ha! Đồ đàn bà xấu xa không biết xấu hổ. Cho mày đi quyến rũ đàn ông này!"
Gila nhào tới. Cả người muốn ngồi lên mình Margaret, bắt đầu đánh nàng.
Vóc dáng Gila cao lớn chắc khỏe, khí lực cũng rất lớn. Margaret bị ả ta đè lại cũng nhất thời không tài nào đứng dậy được. Nhân lúc nàng còn đang bất ngờ không kịp đề phòng, ả liên tục tát nàng mấy bạt tai. Tát đến mức lỗ tai nàng vang lên mấy tiếng "ong ong".
Rốt cục Margaret cũng phản ứng lại. Đây có thể coi là đánh nhau hỗn loạn không có lý do. Nhưng nếu nàng không phản kháng lại, thì chỉ có nước bị đánh thành đầu heo mà thôi.
Lửa giận trong lòng dâng lên cao. Lúc Gila giơ tay lên muốn tiếp tục tát nàng, Margaret níu lấy tóc của ả, kéo thật mạnh. Gila kêu thét lên, sau đó bắt lấy tay nàng, bẻ ngược lại. Nhân cơ hội đó, Margaret vùng ra, bò dậy thật mau.
Bây giờ quần áo hai người xốc xếch, dáng vẻ cũng rất chật vật. Khóe miệng Margaret sưng lên. Gila cũng không tốt hơn chút nào. Tóc tai của ả bị kéo tán loạn, thở hồng hộc, mắt trừng lớn như mắt trâu.
"Giỏi lắm! Đồ đàn bà đáng chết. Còn dám đánh trả sao! Xem tao làm sao "dạy dỗ" ngươi!"
Gila liếc tới chỗ bàn đọc sách, sau đó nhào qua chụp lấy con dao rọc giấy trên bàn, quơ về phía Margaret. Margaret tránh không kịp. Bả vai chợt đau xót. Cúi đầu nhìn lại, thì ra là dao rọc giấy đã cắt qua lớp quần áo, để lại một vết thương trên vai nàng.
"Bây giờ biết sợ chưa. Muốn biết tao sẽ làm gì tiếp theo không? Tao muốn vẽ hình thập tự giá lên hai gò má trên khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu này của mày. Chắc hẳn là lúc đó mày sẽ càng trở nên xinh đẹp hơn..."
Gila chặn đường đi ra cửa, trong mắt lóe lên ánh sáng đắc ý một cách tàn nhẫn. Ả nắm chặt dao, từ từ ép tới gần chỗ Margaret.
Ả đã sớm chán ghét con đàn bà này, hoặc có lẽ, trong lòng ả đã sớm vì đố kị mà sinh ra oán hận rồi. Bây giờ lại nhìn thấy ánh sáng sợ hãi trong đôi mắt xinh đẹp của người nọ, từ trong đáy lòng, ả cảm thấy vô cùng thống khoái.
Margaret vừa giận vừa sợ.
Dao rọc giấy mới tinh, vô cùng sắc bén. Gila này, hiển nhiên là không phải đang hù dọa mình thôi.
Nàng từ từ lui về phía sau, túm lấy tất cả những thứ mà tay nàng có thể tìm được về phía Gila, sau đó lớn tiếng kêu cứu, hy vọng tiếng kêu của mình có thể lọt vào tai bất cứ một người nào đi ngang qua.
Sắc mặt Gila khẽ biến, hung hăng nhào về phía nàng. Lần này, Margaret đã có phòng bị nên tránh sang một bên thật nhanh. Gila nhào hụt. Nhân lúc bước chân ả ta lảo đảo không vững, Margaret chụp lấy cái mô hình địa cầu bằng đồng để trên bàn, đập thẳng vào lưng ả. Gila kêu đau một tiếng, không thể thu lại thế thăng bằng, ngã nhào ra sàn.
Ả hét lên một tiếng rên nghẹn ngào kỳ quái, tứ chi co quắp lại, sau đó, liền nằm bất động.
Tim Margaret suýt nhảy ra khỏi cổ. Nàng đứng một bên, tay nắm thật chặt mô hình địa cầu đang xoay tròn, thở dốc từng hồi. Thấy Gila không bò dậy, nàng liền bỏ mô hình xuống, lúc xoay người muốn nhân cơ hội này mà trốn đi thì đột nhiên cảm thấy có điểm không đúng.
Gila vẫn nằm tại chỗ. Sàn nhà nơi cổ ả chậm rãi đọng lại một vũng chất lòng màu đỏ tươi đậm đặc, chất lỏng vẫn đang từ từ loang ra.
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên Diễn đàn Lê Quý Đôn. Nếu bạn đang đọc truyện này ở diễn đàn khác nghĩa là bạn đang đọc bản copy không có sự cho phép của editor. Xin hãy đến Diễn đàn Lê Quý Đôn để đọc truyện đúng bản gốc. Cảm ơn!
Tim Margaret lại giật thót lên. Một dự cảm không hay hiện lên trong đầu nàng.
Nàng thử thăm dò kêu tên ả, nhưng ả ta lại không có phản ứng, nàng liền chậm rãi ngồi xuống, lật người ả lên. Lúc này nàng mới thấy rõ, hai mắt của ả ta trợn trừng, môi khe khẽ hé mở giống như con cá đang thoi thóp giãy giụa trước khi chết vậy, mà con dao rọc giấy trên tay ả bây giờ lại cắt đứt động mạch nơi khí quản, cắm nghiêng ở một bên cổ họng ả.
Đột nhiên dao rọc giấy rơi xuống, máu văng tung tóe ra ngoài, văng lên mặt lên người Margaret.
Margaret sợ đến ngây người, gần như nín thở trong giây lát.
Gila phảng phất như còn một hơi thở cuối cùng, nhìn chòng chọc và nàng, trong đôi mắt lóe lên tia sáng ghê người, tay run run, chậm rãi giơ lên, tựa như muốn tóm lấy nàng.
"Cứu tôi..."
Ả dùng giọng nói như gió thoảng, thều thào phun ra hai từ như vậy.
Trong nháy mắt, đầu óc Margaret chợt trống rỗng, ý nghĩ duy nhất chính là mau chóng tìm được bác sĩ, có lẽ Gila còn có thể cứu được.
Nàng đứng bật dậy từ dưới đất, chạy đến mở cửa, lao ra ngoài.
"Có ai không... Có ai không..."
Nàng run rẩy hô lên.
Trên hành lang không một bóng người, chỉ có những chiếc đèn giống như những con mắt đang lạnh lùng nhìn nàng.
Nàng cố chống đỡ đôi chân muốn nhũn ra như cây bông vải leo lên cầu thang, giọng nói run đến mức đã khác xa với giọng nói ngày thường của nàng.
Rốt cục nàng cũng leo lên boong tau, mơ hồ nhìn thấy có người phía trước, liền mở miệng hô:
"Giúp tôi với! Tôi cần giúp đỡ..."
Người đằng trước dừng bước, quay đầu nhìn, phảng phất như sững sờ một chút, sau đó nhanh chóng chạy tới.
Rốt cục Margaret cũng thấy rõ, người nàng gặp phải, lại là Cal Hockley. Hẳn là hắn ta vừa đi từ boong tàu vào trong.
Đúng lúc hai người gặp nhau.
"Thượng đế ơi! Cô bị làm sao vậy?"
Cal nhìn thấy vết máu trên quần áo nàng, kinh ngạc hỏi.
"Tôi... Giết người..."
Nhìn thấy hắn, chân Margaret mềm nhũn ra, thân thể loạng choạng. Cal bắt được cánh tay của nàng, chân mày nhanh chóng nhíu lại.
"Cô nói nhăng nói cuội gì đó!" Hắn thấp giọng rầy, "Đầu óc cô có bệnh sao?"
"Tôi... thật... Giết người..." Nước mắt của Margaret nhanh chóng tràn mi, nàng nghẹn ngào, "Là thị nữ của phu nhân Black, Gila. Cô ấy chưa chết. Cô ấy muốn có bác sĩ..."
Đột nhiên thuyền cảnh Clurman xuất hiện trên hành lang, đi về phía bọn họ.
Cal lập tức ép Margaret vào tường, che chắn mặt của nàng thật chặt chẽ, chỉ để lộ ra mái tóc nàng, sau đó cúi đầu xuống, khiến hai người trông giống như đang hôn nhau vậy.
"Xin hỏi có cần trợ giúp gì không?" Clurman đi đến gần, hỏi, "Tôi mới vừa nghe có tiếng người gọi giúp đỡ... Nha..."
Rốt cục anh ta cũng thấy rõ đôi nam nữ đang ôm hôn nóng bỏng tựa vào vách tường, sợ hết hồn, liền vội dừng bước, ngơ ngác nhìn.
"Còn chưa nhìn đủ sao?"
Bỗng nhiên Cal quay đầu lại, lạnh lùng nói với Clurman.
Clurman nhận ra, đây là tiên sinh Hockley trùm sắt thép nước Mỹ ở tại phòng hoàng gia. Mấy ngày trước, anh ta có gặp hắn một lần vì vụ việc tiểu thư Firth đụng hư xe của hắn ta. Không ngờ lại gặp hắn ta ở chỗ này nữa!
Anh lập tức tỉnh ngộ ra, vội vàng nói lời xin lỗi:
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, là do tôi nghe nhầm..."
Nói xong liền vội vàng đi ngay.
Clurman vô cùng chắc chắn, mặc dù không thấy mặt cô gái đang thân thiết với Cal, nhưng theo cảm tính, đây tuyệt đối không phải tiểu thư Bukater hôn thê của hắn ta.
Vị hôn thê của hắn ta đang cùng trên tàu, mà hắn lại đem theo tình nhân, hơn nữa còn thừa dịp không có ai, thậm chí không kịp chờ đợi mà hôn nhau nồng nhiệt ngay trên hành lang...
Thế giới của người có tiền thật là khó hiểu...
Nội tâm Clurman nhổ nước bọt, lắc đầu một cái.
--- ------ ------ -----
"Dẫn ta đi xem một chút!"
Clurman vừa đi, Cal lập tức thả Margaret ra, giọng nói không còn nghi ngờ gì nữa.
Margaret cố chống đỡ đôi chân, dẫn Cal đến phòng sáng tác.
Gila vẫn nằm ngửa ở đó, trên sàn có một vũng máu lớn. Đôi mắt của ả vẫn mở to, nhưng lại không nhúc nhích.
Cal ngồi xổm xuống cạnh chân ả, đưa tay dò ở động mạch cổ của ả, sau đó ngẩng đầu lên, nói với Margaret:
"Cô ta chết rồi."
Margaret không thể kiên trì thêm nữa, ngã ngồi ra đất, yên lặng nhìn Gila nằm trong vũng máu, răng run lên cầm cập, sắc mặt tái nhợt như người đã chết rồi.
Cal nhìn nàng, hơi nhíu mày, đột nhiên cởi áo khoác ra, vắt ngang ở trên ghế dựa, sau đó kéo thi thể của Gila đến bên cửa sổ mạn tàu, mở cửa ra.
Một cơn gió đêm thổi tới, mang theo cảm giác đặc trưng của Bắc Đại Tây Dương, lạnh đến rùng mình.
Margaret rùng mình một cái.
"Ngài muốn làm gì?" Nàng mở to hai mắt, hỏi.
"Ném thi xuống biển." Hắn lạnh lùng nói.
Margaret sững sờ, bất giác liếc nhìn máu hồng đạm ứ lại ở cổ Gila đã bắt đầu đọng lại, há miệng.
"Thế nào? Chẳng lẽ cô muốn chạy ra ngoài nói cho thế giới, cho người khác biết cô mới vừa giết người sao?" Hắn dùng ánh mắt nhìn kẻ ngu mà nhìn nàng.
"Chẳng lẽ... Ngài không muốn hỏi làm cách nào mà tôi giết được cô ta sao..."
"Ta không có chút hứng thú nào với này!"
Cal không nói thêm gì nữa, ném thi thể Gila ra ngoài cửa sổ mạn tàu, giống như vứt một cái túi ra khỏi cửa sổ vậy thôi;.
Thi thể rơi thẳng xuống mặt biển Đại Tây Dương, bị đợt sóng đen cắn nuốt mất trong giây lát.
Cal xử lí thi thể xong, lại đi tới cạnh Margaret, lột áo khoác nàng ra, lau chùi vết máu trên sàn nhà, sau đó lại lau đi lau lại một lần nữa.
Sàn nhà vốn màu sậm, bề mặt lại bóng loáng trơn trượt. Sau khi lau sạch, nếu không nhìn kĩ, cơ hồ là không để lại chút dấu vết gì.
Cuối cùng hắn ném áo khoác nhuộm đầy máu vào con dao rọc giấy kia ra ngoài cửa sổ, rôi mới đóng cửa sổ lại, nhìn xung quanh, sau đó cầm áo của mình lên, đi đến bên Margaret.
"Bây giờ... Làm sao bây giờ..." Đầu óc Margaret trống rỗng, ngửa đầu ngơ ngác nhìn vào mắt hắn.
"Có ai biết cô đã từng gặp cô ta không?" Hắn hỏi, sắc mặt nghiêm túc.
"Phu nhân Black..." Margaret trả lời rập khuôn.
Hắn lại nhíu mày nữa, hơi nghĩ một chút, ép cả người phảng phất như đã bị rút hết sức lực của nàng dậy.
"Bây giờ, cô không thể trở về phòng. Đi theo ta!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook