Margaret hít một hơi lạnh.

Ép Jack Dawson từ đây nhảy xuống, kết quả chỉ có một, đó chính là táng thân nơi đáy biển.

Ngay trước giây phút Cal Hockley móc khẩu súng tùy thân kia ra, nàng liền đoán được rằng hắn đã động sát tâm. Chỉ là không nghĩ hắn lại dùng phương pháp như thế.

"Ngươi muốn làm gì? Không, không!"

Rose cũng đã ý thức được, nhào đến quỳ bên chân Cal, nắm lấy một bên ống quần của hắn, ngẩng đầu hoảng sợ khẩn cầu:

"Van ngài bỏ qua cho anh ấy đi mà! Cal! Tôi sai rồi, tôi biết là tôi đã sai rồi! Tôi không nên phải bội ngài! Tôi sẽ không đi với anh ta đâu! Tôi thề là sẽ không gặp lại anh ta lần nào nữa, chờ sau khi xuống tàu, tôi sẽ kết hôn với ngài mà. Van ngài mà, thả anh ấy..."

Nàng khẩn thiết, nước mắt từ trên má lăn xuống.

Vẻ mặt Cal thờ ơ không động lòng. Hắn vẫn đứng bất động nhìn chằm chằm Jack, hơi nheo mắt lại. Bỗng nhiên, hắn đổi hướng súng, nhắm ngay vào Rose.

"Jack Dawson, ta đếm tới ba. Nếu như ngươi không nhảy xuống, ta sẽ nổ súng giết chết người đàn bà này trước!"

Margaret rét run lên.

Nàng có cảm giác, khi Cal Hockley nói ra lời này, tuyệt đối không phải chỉ để đe dọa.

Hắn thật sự sẽ giết chết cả ha người bọn họ, sau đó vứt xác xuống Đại Tây Dương. Jack thì không cần phải nói. Một họa sĩ lưu lạc lên tàu nhờ vào vé thuyền thắng được từ một canh bạc vào năm phút trước khi tàu khởi hành, căn bản sự mất tích của hắn không tạo nên phong ba gì. Cho dù là Rose, vậy thì sao chứ? Có ai lại hoài nghi vị hôn phu của nàng lại là kẻ đã động thủ giết người cơ chứ?

"Một."

"Hai..."

Margaret khẩn trương đến mức quên cả hô hấp.

Lúc hắn mở miệng đếm đến ba, ngón tay cũng bắt đầu bóp cò, thì bỗng nhiên Jack hô lên:

"Không, tôi nhảy! Ngài đừng giết cô ấy! Nguyên bản là cô ấy muốn ở lại bên ngài! Là tôi dụ dỗ cô ấy theo mình! Người đáng chết là tôi đây!"

Truyện chỉ được đăng duy nhất trên Diễn đàn Lê Quý Đôn. Nếu bạn đang đọc truyện này ở diễn đàn khác nghĩa là bạn đang đọc bản copy không có sự cho phép của editor. Xin hãy đến Diễn đàn Lê Quý Đôn để đọc truyện đúng bản gốc. Cảm ơn!

Hai tay hắn nắm lấy tay vịn gắn bên cửa sổ mạn tàu, quay đầy lại, khẽ mỉm cười nhìn Rose đang rưng rưng nhìn mình, ánh mắt ôn nhu mà áy náy.

"Rose, thật xin lỗi, anh không thể bảo vệ em. Hy vọng sau này em có thể sống tốt. Nhớ nhé, lúc em nở nụ cười, thì em trong gương cũng sẽ mỉm cười với em!"

Nói xong, hắn quay đầu, nắm tay vịn, lao lên cửa sổ mạn tàu.

Gió đêm lay động làn tóc rủ xuống bên rán người đàn ông trẻ tuổi này. Hắn leo lên nhìn ra ngoài, nhìn mặt biển lạnh giá và bầu trời đen như mực ngoài cửa sổ, cuối cùng quay đầu, đưa mắt nhìn Rose thật say đắm.

"Hẹn gặp lại, Rose! Có thể quen biết em, anh thật sự rất vui sướng!"

Nói rồi, hắn liền buông tay, nhảy ra ngoài.

"Không..."

Ngay vào sát na hắn buông tay nhảy xuống, Rose phảng phất như phát điên lên. Nàng tung người nhào tới, liều lĩnh đưa tay ra ngoài tìm người, níu thật chặt lấy một cánh tay của Jack.

Cả người Jack đã rơi ra khỏi cửa sổ mạn tàu rồi, hai chân đạp vào khoảng không. Nhờ có Rose kéo lại, hắn mới không có rơi xuống. Nhưng mà làm sao Rose có đủ sức lực để kéo cả người hắn lên được chứ?

"Đừng để ý đến! Em sẽ bị anh kéo xuống..."

Jack muốn thử tự mình leo lên cửa sổ mạn tàu, nhưng thân tàu quá trơn, hắn thử mấy lần, mà vẫn hoàn toàn không thể mượn lực ở đâu cả.

"Không, em sẽ không để cho anh... rơi xuống..."

Rose cắn chặt răng, níu hắn lại, khiến cả người nàng muốn bị kéo ra bên ngoài.

Mặc dù nàng đã dùng hết sức để níu lấy hắn, nhưng căn bản là khí lực của nàng không đủ để chống đỡ toàn bộ sức nặng cơ thể Jack.

Tay Jack, bắt đầu dần dần tuột khỏi tay nàng, từng chút từng chút một.

Tay cầm súng của Cal chậm rãi để xuống, nhưng vẫn thờ ơ đứng nhìn không chút động lòng. Bóng lưng của hắn không nhúc nhích, không có chút ý tứ muốn tiến lên giúp đỡ người khác.

Lúc tiếng nấc nghẹn ngào thống khổ đầy tuyệt vọng của Rose bay vào tai Margaret lần nữa, vốn là luôn luôn dặn lòng phải tránh xa, rốt cục nàng cũng không có cách nào nhịn được nữa.

CMN, Cal Hockley! Chỉ cần còn là một con người, thì nàng sẽ không trơ mắt nhìn Jack Dawson rơi xuống biển như vậy được.

"Ngươi, cái đồ điên này!"

Margaret mắng một tiếng, vọt ra từ góc tối, chạy như bay đến bên canh Rose, đưa tay ra, bắt lấy cổ tay Jack, dùng hết sức lực. Cuối cùng, rốt cục nàng và Rose cũng từ từ từng chút một lôi Jack treo bên ngoài vào trong. Sau đó, cả ba người đồng loạt té trên sàn nhà.

Truyện chỉ được đăng duy nhất trên Diễn đàn Lê Quý Đôn. Nếu bạn đang đọc truyện này ở diễn đàn khác nghĩa là bạn đang đọc bản copy không có sự cho phép của editor. Xin hãy đến Diễn đàn Lê Quý Đôn để đọc truyện đúng bản gốc. Cảm ơn!

Jack và Rose chậm rãi ngồi dậy, nhìn nhau đắm đuối. Sau khi ý thức được cả hai đều khỏe mạnh và sống sót, hai người ôm chầm lấy nhau.

"Há, thượng đế ơi! Cảm ơn thượng đế, anh không sao..."

Rose nhịn không được mà rơi lệ, không ngừng thì thầm.

Rốt cục Margaret cũng thở dài một hơi. Nàng khẽ lau mồ hôi lạnh trên trán, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, vội vàng quay đầu lại. Không ngờ lại phát hiện Cal đã không còn ở đây từ bao giờ, không biết hắn đã rời đi lúc nào.

Margaret liếc nhìn Jack và Rose vẫn còn ôm nhau thật chặt, lồm cồm bò dậy, cầm lấy khăn choàng của phu nhân Strauss. Lúc nàng xoay người bỏ đi, bỗng nhiên Jack nói:

"Cảm ơn cô đã cứu tôi, tiểu thư. Tên của tôi là Jack Dawson. Cô là ai?"

Cuối cùng Rose cũng bình tâm trở lại, chạy đến bên Margaret, cầm lấy tay nàng (Margaret):

"Cảm ơn! Cảm ơn! Cảm ơn cô đã cứu anh ấy... Thượng đế ơi, nếu như không có sự hỗ trợ của cô, tôi thật sự không dám tưởng tượng..."

Nàng (Rose) không ngừng cảm ơn Margaret, thậm chí lời nói ra còn không được mạch lạc rõ ràng cho lắm.

Margaret mỉm cười:

"Hai người không sao là tốt rồi. Tôi đi trước."

Margaret đi khỏi nhà thờ.

Nhà thờ nằm ở phần đuôi tàu, bây giờ đang là lúc đông đúc nhất - giờ ăn tối. Vì thế tất cả mọi người cơ hồ là đều đến phòng ăn cả rồi, không thấy bóng dáng ai gần đó cả. Chỉ có tiếng nhạc trợ hứng và tiếng ăn uống của hành khách phát ra từ phía phòng ăn.

Margaret nắm chặt chiếc khăn choàng, vội vã đi đến phòng ăn. Trong đầu nàng vẫn chỉ toàn là một màn kinh tâm động phách ban nãy.

Trong khi nàng giúp Rose kéo Jack lên thì Cal đã bỏ đi. Hành động này của hắn có ý gì đây? Là muốn bỏ qua cho đôi tình nhân đã làm nhục hắn sao? Hơn nữa, mợi chuyện rất rõ ràng, nếu như không phải cuối cùng nàng nhịn không được mà xông ra giúo Rose một tay, thì nhất định bây giờ Jack đã rơi xuống biển rồi. Từ mức độ nào đó mà nói, nàng đã phá hư ý đồ giết người của Cal.

Hắn có thể giận lây sang nàng hay không đây?

Margaret đè xuống tâm trạng thấp thỏm trong lòng, cố gắng bước nhanh hơn. Lúc đi qua phòng cảnh vệ vắng vẻ không một bóng người, chợt nàng thấy có bóng người đứng tựa vào lan can tàu phía đối diện. Hắn tựa và lan can, trong miệng ngậm điếu thuốc, nhưng cơ hồ là không hề lấy ra. Chỉ có thể thấy tàn lửa đỏ nhấp nháy trong đêm tối.

Là Cal Hockley!

Margaret muốn quay đầu lại nhưng đã chậm mất rồi. Vì hắn đã nhìn thấy nàng từ góc độ kia.

Nàng hơi do dự, rốt cục cũng quyết kiên trì đến cùng, chậm rãi đi về phía hắn.

Nàng dừng chân cách hắn khoảng bảy hay tám bước chân... Khoảng cách này có thể đảm bảo nàng nhanh chóng thoát được, nếu như hắn có ý định bắt nàng ném qua lan can.

"Tiên sinh Hockley..." Margaret nhìn sắc mặt của hắn, nhẹ giọng, "Tôi cũng không biết nên nói thế nào về chuyện vừa rồi nữa... Tôi thề, vốn là tôi không muốn quản loại chuyện như vậy... Chuyện này không có chút quan hệ nào với tôi cả. Ngay từ đầu tôi đã muốn đi rồi, nhưng mà ngài lại không để tôi đi. Thật sự tôi không thể nhìn ngài giết người, bởi vì chuyện này sẽ khiến tôi rơi vào tình thế bị động... Nếu như cảnh vệ hỏi, tôi cũng không thể ngụy chứng được... Nhưng nếu tôi nói ra mọi chuyện thật, thì ngài khẳng định là sẽ không bỏ qua cho tôi... Cho nên, tôi không có cách nào khác hơn là vọt ra. Mong là ngài hiểu được..."

"Cút!"

Mặt Cal không có biểu tình gì, nặn một chữ từ trong miệng ra.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương