Anh Yêu Em
-
Chương 33
Buổi sáng hôm sau, Cao Thịnh khó được sáng sớm nấu bữa sáng, kỳ thật việc này nguyên bản đều là công việc của anh, thế nhưng gần đây lại do Tô Dung chuẩn bị.
Tô Dung rời giường nhìn thấy anh có chút kinh ngạc, nhưng cũng không nói gì, xoay người trở lại phòng.
Đợi cho anh làm xong cơm sáng, cậu cũng vừa sửa sang lại xong, mang theo hành lý đến nhà ăn, “Anh cứ ăn đi, em đi nhà Ngô Đồng ở vài ngày, bằng không đi ra tiệm ăn cơm đi, em cần bình tĩnh, anh cũng cần.”
Cậu dừng một chút, cười khổ, “Có thể sau vài ngày bình tĩnh, anh sẽ phát hiện không có em quản anh, can thiệp vào cuộc sống của anh, anh sẽ cảm thấy càng tự do.”
Cao Thịnh đoạt lấy hành lý của cậu, “Dung, không cần đi, không cần rời anh đi. Anh biết anh sai lầm rồi, em tha thứ anh đi. Có gì em cứ trực tiếp nói với anh, em muốn mắng cứ mắng, muốn đánh liền đánh, anh sẽ không than một câu.”
Tô Dung quay đầu đi, bật cười, giống như đang nghe một chuyện buồn cười, nhưng tươi cười so với khóc còn khó coi hơn, làm đau lòng Cao Thịnh, “Chúng ta. . . . . . Là muốn đánh nhau hay là muốn yêu nhau?”
“Dung, đừng đi.”
“Cho em ra ngoài ở vài ngày.”
Cao Thịnh vội vàng cầm vai cậu xao động, “Ở nhà, ở nhà cũng có thể bình tĩnh, nếu em không muốn nhìn thấy anh, thì để anh đây đi ra ngoài ở mấy ngày, nhưng em nhất định phải ở nhà.”
“Tại sao?”
“Bên ngoài không an toàn, em ở nhà anh yên tâm hơn.”
“Cao Thịnh, kỳ thật cho dù anh không dọn đi ra ngoài, trong một hai cái cuối tuần vừa qua, mặc kệ đi làm hay là nghỉ, em cũng rất ít khi nhìn thấy anh.” Cậu xoay mặt đi, nhìn nhìn bốn phía, “Một mình ở chỗ này, thật đáng sợ, lại đặc biệt cô đơn. Em không muốn phải ở tại nơi đây tiếp tục với cảm giác đó nữa, cho nên hãy để em đi ra ngoài ở vài ngày.”
Thân mình cao lớn của Cao Thịnh hơi loạng choạng, đôi tay hữu lực cũng buông lỏng, “Thật sự không thể lưu lại?”
“Hiện tại chúng ta không đủ bình tĩnh. Em có thể lý giải anh, nhưng không có biện pháp không trách anh, không oán anh.”
“Dung, phải như thế nào em mới nguyện ý tha thứ cho anh?” Cao Thịnh phóng nhuyễn thanh âm, cầu xin hỏi.
Tô Dung thống khổ nhắm mắt lại, “Em không biết, em thật sự không biết. Nếu em nói không đúng, hay làm sai, anh đánh em, em sẽ không trách anh. Thế nhưng. . . . . .”
Cậu nói chưa hết lời đã làm cho Cao Thịnh đau lòng ôm chặt cậu, “Anh biết, đều là lỗi của anh.” Anh kéo tay cậu, hung hăng ở trên mặt chính mình quăng một cái tát.
Tô Dung kinh ngạc rút tay về, “Anh làm gì vậy?”
Cao Thịnh cũng không để ý đến cậu, tay trái một cái tát, tay phải một cái tát, liên tục đánh tiếp, “Là lỗi của anh, đều là lỗi của anh, do anh say, mới có thể ra tay đánh em. . . . . .”
Tô Dung gấp đến độ giữ chặt tay anh, “Được rồi, được rồi, anh điên rồi sao?”
“Đúng, anh điên rồi mới có thể ra tay đánh em, anh không phải người.” Cao Thịnh nhìn thấy đau lòng trong mắt cậu, “Không cần đau lòng anh, điểm ấy đau không là gì cả, cái tát ngày hôm qua của em so với anh càng đau, mặt đau, tâm cũng đau. Anh biết mấy bạt tay này có lẽ sẽ làm em nguôi giận. . . . . .” Tay anh đặt vào ngực trái cậu, “Thế nhưng nơi này nhất định sẽ không dễ dàng hảo như vậy, thật xin lỗi.”
Tô Dung giống như bị đau đớn, tay run rẩy, “Đừng nói nữa, em đi lấy khối băng.”
“Có thể không cần đi hay không?”
Tô Dung muốn rút tay về lại không có biện pháp, cậu nhìn anh, “Trước hết để em đi lấy khối băng đã.”
“Chỉ cần em không đi, không cần khối băng nó cũng sẽ hảo.”
Tô Dung ảo não nhìn anh, chỉ có thể giận chính mình khí lực không bằng người, “Nếu không lấy khối băng chườm qua, hôm nay sao anh có thể đi làm?”
“Dung, xin em đấy, không cần rời anh đi, chỉ cần em ở lại, điều gì anh đều đáp ứng em.” Cao Thịnh ôm chặt cậu, gắt gao ôm chặt cậu, dùng sức thật lớn, giống như muốn đem cậu dung nhập vào thân thể của chính mình.
“Buông.”
“Không cần, có chết anh cũng không buông em ra. Anh biết em đang giận cái gì, anh đã suy nghĩ suốt một buổi tối, anh biết anh sai lầm rồi, anh sẽ kiêng rượu, sau này trừ phi em cho phép, không, cho dù em cho phép, anh cũng sẽ không đụng tới một giọt rượu nào. Sau này anh sẽ giống như trước kia, không đi xã giao, không đến những nơi đó nữa, không uống rượu sẽ không hồ đồ đánh em, không uống rượu sẽ không có hiểu lầm, Dung, có thể chứ? Cứ như vậy, em không cần rời anh đi, đúng không?”
Tô Dung nghe anh cam đoan, nghe thanh âm sợ hãi của anh khi cậu định rời đi, tình tự dưới đáy lòng bỗng nhiên trào lên, “Tại sao để mọi chuyện xảy ra mới nghe em? Tại sao phải cho những người đó có cơ hội ở trên người anh lưu lại thứ kia? Anh có biết cho dù các người thật sự không làm gì, em cũng sẽ đau hay không? Anh sao có thể đối với em như vậy?”
“Anh biết, là anh sai.”
“Em chán ghét anh, Cao Thịnh, anh cho là bất cứ việc gì chỉ cần một câu xin lỗi là có thể bỏ qua hết sao? Em nói cho anh biết, em cả đời cũng sẽ không quên vết son môi kia, cả đời cũng sẽ không quên, anh còn vì một vết son môi mà đánh em, em cả đời cũng sẽ không quên chuyện đêm qua mà anh đã làm. Anh có nghe rõ hay không?”
“Anh biết, em nhớ rõ cả đời cũng tốt, em đối với anh giận cả đời cũng tốt, em cả đời không cho anh sự hoà nhã cũng tốt, nhưng em không cần rời anh đi.”
Tô Dung nhắm mắt, nhịn xuống đau lòng, “Mặc kệ như thế nào, em muốn đến nhà Ngô Đồng, em muốn đi khách sạn, hôm nay em nhất định phải đi.”
“Dung. . . . . .” Anh thống khổ dùng ánh mắt năn nỉ cậu.
“Em sẽ trở về, chờ em có thể bình tĩnh nói chuyện với anh, em sẽ trở về. Em chỉ có thể cam đoan với anh điều này, đến lúc đó, nếu chúng ta muốn như thế nào, có thể vẫn ở cùng nhau hay là. . . . . . chia tay, đều được.”
“Anh sẽ không chia tay với em.”
Tô Dung không nói gì, tim cậu cũng rất đau, rất khó chịu.
Cao Thịnh ôm chặt cậu, thật lâu, lâu đến muốn giữ Tô Dung ở bên người, nhưng trong lòng anh biết là không thể, anh thật sự đã thương tổn trái tim Tô Dung rồi.
Anh khó khăn mở miệng, “Nếu em nhất định muốn đi ra ngoài, vậy hãy đến ở nhà của Ngô Đồng, anh đưa em đến đó. Có cậu ta chiếu cố em, anh yên tâm hơn. Anh hy vọng em có thể nhanh chóng trở lại bên cạnh anh, nếu đã đáp ứng cho em đi ra ngoài, anh cũng sẽ cho em ở đến khi em hết giận, anh chỉ muốn em nhớ rõ một sự kiện, anh tuyệt đối sẽ không chia tay với em.”
Miệng Tô Dung vừa mở lại khép, mở lại khép, cuối cùng chỉ nói: “Đi làm mau kẻo muộn.”
“Hôm nay anh giúp em xin phép, ngày hôm qua em nhất định không ngủ, nhìn đôi con ngươi em đều là tơ máu. Đi khách sạn nghỉ ngơi trước, buổi tối chờ Ngô Đồng tan tầm anh lại mang em đến nhà cậu ta.” Nói xong một tay nắm tay Tô Dung, một tay xách hành lý.
Tô Dung từ chối một chút, cuối cùng lựa chọn theo anh, “Nếu phải xin phép, vậy thì em đây sẽ ăn bữa sáng ngay tại nhà, anh muốn cùng nhau ăn không?”
Cao Thịnh mừng rỡ gật đầu, lôi kéo cậu ngồi xuống, “Hảo, đương nhiên hảo.”
“Cao Thịnh, anh có thể đáp ứng em một chuyện không?”
Cao Thịnh vui vẻ hỏi, “Chuyện gì?”
“Trước khi em tha thứ cho anh, đừng cho em nhìn thấy anh. Em nghĩ thông, chính mình sẽ trở về.”
Nụ cười của Cao Thịnh sượng ở trên mặt, rất nhiều lời muốn nói đến bên miệng lại nuốt xuống, hơn nửa ngày mới nói: “Có thật lâu không?”
Tô Dung trầm mặc.
“. . . . . . Hảo, anh đáp ứng em.”
Rất đau, nhưng Cao Thịnh vẫn phải đáp ứng, đây là cái giá mà anh phải trả khi đã làm sai.
Tô Dung rời giường nhìn thấy anh có chút kinh ngạc, nhưng cũng không nói gì, xoay người trở lại phòng.
Đợi cho anh làm xong cơm sáng, cậu cũng vừa sửa sang lại xong, mang theo hành lý đến nhà ăn, “Anh cứ ăn đi, em đi nhà Ngô Đồng ở vài ngày, bằng không đi ra tiệm ăn cơm đi, em cần bình tĩnh, anh cũng cần.”
Cậu dừng một chút, cười khổ, “Có thể sau vài ngày bình tĩnh, anh sẽ phát hiện không có em quản anh, can thiệp vào cuộc sống của anh, anh sẽ cảm thấy càng tự do.”
Cao Thịnh đoạt lấy hành lý của cậu, “Dung, không cần đi, không cần rời anh đi. Anh biết anh sai lầm rồi, em tha thứ anh đi. Có gì em cứ trực tiếp nói với anh, em muốn mắng cứ mắng, muốn đánh liền đánh, anh sẽ không than một câu.”
Tô Dung quay đầu đi, bật cười, giống như đang nghe một chuyện buồn cười, nhưng tươi cười so với khóc còn khó coi hơn, làm đau lòng Cao Thịnh, “Chúng ta. . . . . . Là muốn đánh nhau hay là muốn yêu nhau?”
“Dung, đừng đi.”
“Cho em ra ngoài ở vài ngày.”
Cao Thịnh vội vàng cầm vai cậu xao động, “Ở nhà, ở nhà cũng có thể bình tĩnh, nếu em không muốn nhìn thấy anh, thì để anh đây đi ra ngoài ở mấy ngày, nhưng em nhất định phải ở nhà.”
“Tại sao?”
“Bên ngoài không an toàn, em ở nhà anh yên tâm hơn.”
“Cao Thịnh, kỳ thật cho dù anh không dọn đi ra ngoài, trong một hai cái cuối tuần vừa qua, mặc kệ đi làm hay là nghỉ, em cũng rất ít khi nhìn thấy anh.” Cậu xoay mặt đi, nhìn nhìn bốn phía, “Một mình ở chỗ này, thật đáng sợ, lại đặc biệt cô đơn. Em không muốn phải ở tại nơi đây tiếp tục với cảm giác đó nữa, cho nên hãy để em đi ra ngoài ở vài ngày.”
Thân mình cao lớn của Cao Thịnh hơi loạng choạng, đôi tay hữu lực cũng buông lỏng, “Thật sự không thể lưu lại?”
“Hiện tại chúng ta không đủ bình tĩnh. Em có thể lý giải anh, nhưng không có biện pháp không trách anh, không oán anh.”
“Dung, phải như thế nào em mới nguyện ý tha thứ cho anh?” Cao Thịnh phóng nhuyễn thanh âm, cầu xin hỏi.
Tô Dung thống khổ nhắm mắt lại, “Em không biết, em thật sự không biết. Nếu em nói không đúng, hay làm sai, anh đánh em, em sẽ không trách anh. Thế nhưng. . . . . .”
Cậu nói chưa hết lời đã làm cho Cao Thịnh đau lòng ôm chặt cậu, “Anh biết, đều là lỗi của anh.” Anh kéo tay cậu, hung hăng ở trên mặt chính mình quăng một cái tát.
Tô Dung kinh ngạc rút tay về, “Anh làm gì vậy?”
Cao Thịnh cũng không để ý đến cậu, tay trái một cái tát, tay phải một cái tát, liên tục đánh tiếp, “Là lỗi của anh, đều là lỗi của anh, do anh say, mới có thể ra tay đánh em. . . . . .”
Tô Dung gấp đến độ giữ chặt tay anh, “Được rồi, được rồi, anh điên rồi sao?”
“Đúng, anh điên rồi mới có thể ra tay đánh em, anh không phải người.” Cao Thịnh nhìn thấy đau lòng trong mắt cậu, “Không cần đau lòng anh, điểm ấy đau không là gì cả, cái tát ngày hôm qua của em so với anh càng đau, mặt đau, tâm cũng đau. Anh biết mấy bạt tay này có lẽ sẽ làm em nguôi giận. . . . . .” Tay anh đặt vào ngực trái cậu, “Thế nhưng nơi này nhất định sẽ không dễ dàng hảo như vậy, thật xin lỗi.”
Tô Dung giống như bị đau đớn, tay run rẩy, “Đừng nói nữa, em đi lấy khối băng.”
“Có thể không cần đi hay không?”
Tô Dung muốn rút tay về lại không có biện pháp, cậu nhìn anh, “Trước hết để em đi lấy khối băng đã.”
“Chỉ cần em không đi, không cần khối băng nó cũng sẽ hảo.”
Tô Dung ảo não nhìn anh, chỉ có thể giận chính mình khí lực không bằng người, “Nếu không lấy khối băng chườm qua, hôm nay sao anh có thể đi làm?”
“Dung, xin em đấy, không cần rời anh đi, chỉ cần em ở lại, điều gì anh đều đáp ứng em.” Cao Thịnh ôm chặt cậu, gắt gao ôm chặt cậu, dùng sức thật lớn, giống như muốn đem cậu dung nhập vào thân thể của chính mình.
“Buông.”
“Không cần, có chết anh cũng không buông em ra. Anh biết em đang giận cái gì, anh đã suy nghĩ suốt một buổi tối, anh biết anh sai lầm rồi, anh sẽ kiêng rượu, sau này trừ phi em cho phép, không, cho dù em cho phép, anh cũng sẽ không đụng tới một giọt rượu nào. Sau này anh sẽ giống như trước kia, không đi xã giao, không đến những nơi đó nữa, không uống rượu sẽ không hồ đồ đánh em, không uống rượu sẽ không có hiểu lầm, Dung, có thể chứ? Cứ như vậy, em không cần rời anh đi, đúng không?”
Tô Dung nghe anh cam đoan, nghe thanh âm sợ hãi của anh khi cậu định rời đi, tình tự dưới đáy lòng bỗng nhiên trào lên, “Tại sao để mọi chuyện xảy ra mới nghe em? Tại sao phải cho những người đó có cơ hội ở trên người anh lưu lại thứ kia? Anh có biết cho dù các người thật sự không làm gì, em cũng sẽ đau hay không? Anh sao có thể đối với em như vậy?”
“Anh biết, là anh sai.”
“Em chán ghét anh, Cao Thịnh, anh cho là bất cứ việc gì chỉ cần một câu xin lỗi là có thể bỏ qua hết sao? Em nói cho anh biết, em cả đời cũng sẽ không quên vết son môi kia, cả đời cũng sẽ không quên, anh còn vì một vết son môi mà đánh em, em cả đời cũng sẽ không quên chuyện đêm qua mà anh đã làm. Anh có nghe rõ hay không?”
“Anh biết, em nhớ rõ cả đời cũng tốt, em đối với anh giận cả đời cũng tốt, em cả đời không cho anh sự hoà nhã cũng tốt, nhưng em không cần rời anh đi.”
Tô Dung nhắm mắt, nhịn xuống đau lòng, “Mặc kệ như thế nào, em muốn đến nhà Ngô Đồng, em muốn đi khách sạn, hôm nay em nhất định phải đi.”
“Dung. . . . . .” Anh thống khổ dùng ánh mắt năn nỉ cậu.
“Em sẽ trở về, chờ em có thể bình tĩnh nói chuyện với anh, em sẽ trở về. Em chỉ có thể cam đoan với anh điều này, đến lúc đó, nếu chúng ta muốn như thế nào, có thể vẫn ở cùng nhau hay là. . . . . . chia tay, đều được.”
“Anh sẽ không chia tay với em.”
Tô Dung không nói gì, tim cậu cũng rất đau, rất khó chịu.
Cao Thịnh ôm chặt cậu, thật lâu, lâu đến muốn giữ Tô Dung ở bên người, nhưng trong lòng anh biết là không thể, anh thật sự đã thương tổn trái tim Tô Dung rồi.
Anh khó khăn mở miệng, “Nếu em nhất định muốn đi ra ngoài, vậy hãy đến ở nhà của Ngô Đồng, anh đưa em đến đó. Có cậu ta chiếu cố em, anh yên tâm hơn. Anh hy vọng em có thể nhanh chóng trở lại bên cạnh anh, nếu đã đáp ứng cho em đi ra ngoài, anh cũng sẽ cho em ở đến khi em hết giận, anh chỉ muốn em nhớ rõ một sự kiện, anh tuyệt đối sẽ không chia tay với em.”
Miệng Tô Dung vừa mở lại khép, mở lại khép, cuối cùng chỉ nói: “Đi làm mau kẻo muộn.”
“Hôm nay anh giúp em xin phép, ngày hôm qua em nhất định không ngủ, nhìn đôi con ngươi em đều là tơ máu. Đi khách sạn nghỉ ngơi trước, buổi tối chờ Ngô Đồng tan tầm anh lại mang em đến nhà cậu ta.” Nói xong một tay nắm tay Tô Dung, một tay xách hành lý.
Tô Dung từ chối một chút, cuối cùng lựa chọn theo anh, “Nếu phải xin phép, vậy thì em đây sẽ ăn bữa sáng ngay tại nhà, anh muốn cùng nhau ăn không?”
Cao Thịnh mừng rỡ gật đầu, lôi kéo cậu ngồi xuống, “Hảo, đương nhiên hảo.”
“Cao Thịnh, anh có thể đáp ứng em một chuyện không?”
Cao Thịnh vui vẻ hỏi, “Chuyện gì?”
“Trước khi em tha thứ cho anh, đừng cho em nhìn thấy anh. Em nghĩ thông, chính mình sẽ trở về.”
Nụ cười của Cao Thịnh sượng ở trên mặt, rất nhiều lời muốn nói đến bên miệng lại nuốt xuống, hơn nửa ngày mới nói: “Có thật lâu không?”
Tô Dung trầm mặc.
“. . . . . . Hảo, anh đáp ứng em.”
Rất đau, nhưng Cao Thịnh vẫn phải đáp ứng, đây là cái giá mà anh phải trả khi đã làm sai.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook