Anh Yêu Em
-
Chương 32
Đài Bắc, thời tiết thật dễ dàng liền lâm vào mưa dầm kéo dài.
Trong dạng thời tiết như thế này, trong tình trạng thân thể như thế ấy, bất tri bất giác, Cao Thịnh nhiễm thói quen uống rượu.
Tô Dung nhìn thấy một khi bắt đầu một ngày mới, Cao Thịnh cũng bắt đầu cuộc sống say khướt. Mỗi khi cậu muốn khuyên can, nhưng chỉ mới nói hai câu, Cao Thịnh nếu không hôn cậu, quấn quít lấy cậu làm tình, thì cũng đáng thương nhỏ giọng năn nỉ.
Ngay từ đầu là như thế, nhưng lâu một chút, mặc dù là Tô Dung, Cao Thịnh cũng biểu hiện ra là anh không thích có người ngăn cản mình, vài lần một câu 『 Em không hiểu 』, liền cầm rượu tiến vào thư phòng, cũng không thèm liếc mắt nhìn tới Tô Dung một cái.
Mối quan hệ giữa hai người, vì rượu mà chậm rãi lâm vào cục diện bế tắc.
Thời điểm vẫn còn là “anh em”, trừ phi có trạng huống đặc thù, bằng không hai người đều ngủ cùng nhau.
Sau khi hai người hiểu rõ tình cảm của nhau, Cao Thịnh lại vô cùng dính lấy cậu.
Nhưng Cao Thịnh bởi vì rượu, sau khi cùng Tô Dung phát giận, số lần anh ngủ ở thư phòng hoặc khách phòng ngày một nhiều, hai người bắt đầu biến thành phân phòng.
Không chỉ như thế, trước kia Cao Thịnh không đi xã giao, thế nhưng hiện tại lại bắt đầu thường xuyên xã giao.
Tô Dung nhìn nhìn đồng hồ báo thức, nắm di động trong tay, trong lòng không biết rốt cuộc có nên gọi điện thoại hay không, bọn họ đã muốn ba ngày không nói chuyện, hoặc phải nói là, Cao Thịnh thật rõ ràng là đang trốn tránh cậu.
Cậu thở dài, cậu hiểu Cao Thịnh trốn cậu, đại khái là bởi vì cậu vẫn can thiệp việc anh uống rượu.
Cậu cũng thật mâu thuẫn, uống rượu đối thân thể Cao Thịnh không tốt, thế nhưng cậu nhìn thấy Cao Thịnh thống khổ, chỉ có thể lấy thứ độc hại đó như một phương thức giải thoát, cậu rất đỗi đau lòng.
Cậu hy vọng Cao Thịnh uống ít một chút, nhưng mà Cao Thịnh nói đúng, cậu không hiểu.
Cậu đích xác không hiểu anh có bao nhiêu thống khổ, cậu chỉ có thể tưởng tượng anh có bao nhiêu thống khổ. Cậu thật luyến tiếc, cũng muốn thay anh gánh chịu, nhưng sự thật là cậu chỉ có thể nhìn anh chịu tội.
Nhìn anh thống khổ, cậu cũng rất khó chịu. Nếu giúp không được anh, có phải thật sự chỉ có thể thuận theo để anh làm như thế hay không, nếu chỉ có như vậy mới có thể giảm bớt đau đớn của anh.
Nhưng mà, thật sự cậu phải trơ mắt nhìn anh uống rượu thương tổn chính mình sao?
Tô Dung thật sự không biết nên làm như thế nào mới tốt? Cậu cũng không biết có thể tìm ai thương lượng, cậu biết tất cả mọi người, trong đó có cậu, sẽ không đồng ý Cao Thịnh làm như thế, nhưng ai có thể đưa ra một biện pháp giải quyết đây?
Ai có thể, làm cho Cao Thịnh không hề thống khổ?
Khi Cao Thịnh lần đầu tiên đối với cậu rống giận, cậu tức giận lại khó chịu, đem chính mình gây sức ép đến bệnh bao tử phát tác.
Nửa đêm đau đến đổ mồ hôi lạnh, cậu cứ nghĩ Cao Thịnh đã thay đổi, sẽ không để ý chính mình nữa, nghĩ đến chỉ còn lại có một mình, nhớ tới phải đi uống thuốc, lại đau đến ngay cả hô hấp đều rất khó khăn.
Vẫn là Cao Thịnh nghĩ cậu đang ngủ, đại khái muốn vào phòng nhìn cậu, mới phát hiện bệnh dạ dày của cậu phát tác, dẫn cậu đến bệnh viện khám gấp, rồi càng không ngừng giải thích, vẫn bồi ở bên cạnh cậu.
Cao Thịnh như vậy, cậu thật sự không có cách nào không để ý tới, không có cách nào trách cứ.
Tô Dung còn đang suy nghĩ, phanh một tiếng, cửa bị mở ra, tiếng vang thô lỗ như thế, cậu bắt đầu cười khổ, đại khái lại uống say.
“Dung, Tô Dung?”
Tô Dung nhìn thấy anh say khướt gọi tên chính mình, tiến lên đỡ lấy anh, đầu một phen bị đè lại, hung hăng hôn làm cậu thiếu chút nữa hít thở không thông.
Cao Thịnh ôm Tô Dung, ôm cậu cùng nhau ngã lăn trên mặt đất, tuy rằng say rượu vẫn có ý thức che chở cậu, làm cho cậu ngã vào trên người chính mình, “Ha hả a. . . . . . Tô Dung yêu thương nhung nhớ của anh. . . . . .”
Tay Tô Dung xuyên qua hai cánh tay định nâng anh dậy, “Đứng lên, tắm rửa trước đã.”
Anh lại ôm chặt Tô Dung, “Anh nhớ em, rất nhớ em, Dung, anh muốn em. . . . . .”
Tô Dung bị Cao Thịnh xoay người đặt ở trên sàn nhà, thô lỗ kéo quần cậu xuống. Tô Dung đỏ mặt, nhưng vẫn thuận theo, trầm mặc bán đứng dậy, giúp anh thoát quần áo chính mình, làm cho anh thuận lợi xâm phạm chính mình.
Đột nhiên, cậu ngắm thấy một mạt ấn ký màu đỏ, tim cậu một trận rùng mình, cậu tâm hoảng ý loạn rồi lại dị thường trấn định cởi ra tây trang áo khoác của anh.
“Dung, khó khi nào em lại nóng vội như vậy. . . . . . Ha hả. . . . . . Muốn anh à . . . . . .”
Sau khi Tô Dung thấy rõ ràng, tâm lập tức trầm đến đáy cốc, cậu đẩy anh ra, “Anh đừng chạm vào em.”
Cao Thịnh hai mắt mông lung nhìn cậu, “Dung?” Cồn làm cho anh phản ứng không tỉnh táo.
Tô Dung xoá sạch tay anh, “Sau rượu, tiếp theo chính là phụ nữ sao? Cao Thịnh, anh cũng bắt đầu đến nông nỗi này rồi sao? Em muốn anh kiêng rượu làm anh không vui, cho nên tìm người phụ nữ khác. . . . . .”
Ba! Thanh âm vang dội, cả người Tô Dung ngã sấp trên mặt đất, một cái tát rất nặng, Cao Thịnh dùng bao nhiêu lực đạo đánh cậu, cậu không rõ ràng lắm, bởi vì không thể nào ngờ tới.
Cũng bởi vì không thể nào ngờ tới, cho nên mới không chuẩn bị tâm lý, một cái tát đánh sâu vào trong lòng, hung hăng một dấu ấn ửng đỏ nổi lên trên mặt.
Cái tát này đánh tới đau lòng, cơ hồ làm cho cậu thở không nổi, toàn bộ bao phủ lấy cậu, rồi nặng nề áp đến trên người.
Mặt cậu ngược lại không đau, thế nhưng não bộ trống rỗng, đầu rầm rầm rung động, còn chưa thể tin được là Cao Thịnh đã đánh cậu.
Cao Thịnh dần lấy lại kiềm chế, ngồi vào một bên, nhìn thấy bản thân đối Tô Dung ra tay mà ngây người, men rượu tích lũy cả đêm, nháy mắt như bay biến.
Anh tựa hồ cảm giác gì cũng không có, lại tựa hồ như là nảy lên rất nhiều cảm giác, không thể phản ứng.
Chính là biết, Tô Dung trầm mặc từ bên cạnh đứng lên, anh lại không dám liếc cậu một cái. Rồi qua không bao lâu, cậu mang theo một vali hành lý đứng ở trước mặt anh, “Em nghĩ chúng ta đều cần bình tĩnh một chút.”
Cao Thịnh khẩn trương đứng lên, “Em muốn đi làm sao?”
Tô Dung nhìn anh cười lạnh, “Yên tâm, làm sao đều hảo, bất quá anh còn quan tâm sao?”
Cao Thịnh vươn tay muốn ôm cậu, lại bị cậu tránh né, anh chỉ có thể di động cước bộ, ngăn ở trước mặt cậu, “Em làm sao cũng không được đi.”
“Anh cho anh là ai?”
“Anh là người yêu của em, anh không có tư cách quản em sao?”
Tô Dung sắc mặt tái nhợt lắc đầu, nắm chặt tay thấp giọng nói chuyện, “Không phải, anh huých những người khác, sẽ không phải nữa!”
“Anh không có bính những người khác.”
“Trên cổ áo của anh vẫn còn giữ lại dấu son môi, hay là nói anh mặc lầm quần áo của người nào khác?” Trong óc Tô Dung trống rỗng, hoàn toàn không thể suy nghĩ, nói ra lời trực giác phản kích.
Cao Thịnh một phen ngăn nút thắt áo sơmi, cỡi ra nhìn thấy vết son môi trên áo, sửng sốt một chút, rồi mới buồn bực đem áo quăng đến trên mặt đất, “Đây chỉ là hiểu lầm, anh không có bính người phụ nữ nào khác, nhưng mà nơi đó, anh. . . . . . anh đã rất cố gắng tránh né, anh cùng cô ta căn bản không xảy ra chuyện gì.”
“Anh chưa bao giờ đi đến những nơi như thế, trước kia chưa từng có, tại sao hiện tại lại đến?”
“Đó là xã giao. . . . . .” Cao Thịnh chính mình cũng chột dạ dời đi ánh mắt.
“Thế tại sao trước kia không cần? Trước kia không cần xã giao, việc kinh doanh của anh cũng làm rất khá, không phải sao? Hảo, coi như là hiểu lầm đi, nhưng trước kia anh chưa bao giờ để em có cơ hội hiểu lầm anh. Em biết em không tư cách quản anh uống rượu, thế nhưng anh uống say đến nỗi để cho người phụ nữ khác ở trên người anh lưu lại này cái, anh lại không hề có cảm giác. Thế lần sau thì sao?” Hai mắt Tô Dung ửng đỏ, tim vừa đau vừa chua xót, cậu chưa từng nghĩ tới Cao Thịnh cùng cậu cư nhiên gặp phải loại vấn đề này.
“Dung, không có loại sự này.”
“Cao Thịnh, anh có thể cam đoan không? Sau khi anh uống rượu, có thể cam đoan anh nhìn rõ ràng trước mắt chính là ai không?” Cậu cúi đầu, “Đều là nam nhân, em biết loại cảm xúc đó, đã nằm đến trên giường, thì dù là nam hay là nữ, hoặc cho dù chỉ cần là nam, bộ dáng ra sao, kỳ thật cũng không trọng yếu. Anh cũng có thể nói, anh say, đem ai đó nhận thức thành em?”
Cậu nói xong, ngửa đầu bật cười, “Đến lúc đó, em cũng phải tha thứ cho anh sao?”
Cao Thịnh nghẹn lời, chỉ có thể gọi tên của cậu, “Dung. . . . . .”
“Quên đi, hiện tại đã khuya, ngày mai em sẽ đi. Anh. . . . . . uỷ khuất anh đêm nay đi phòng khác ngủ, em mệt mỏi.” Tô Dung dẫn theo hành lý, xoay người vào phòng, khoá lại.
Cao Thịnh bụm mặt, rốt cuộc anh đã làm ra việc gì thế này? !
Trong dạng thời tiết như thế này, trong tình trạng thân thể như thế ấy, bất tri bất giác, Cao Thịnh nhiễm thói quen uống rượu.
Tô Dung nhìn thấy một khi bắt đầu một ngày mới, Cao Thịnh cũng bắt đầu cuộc sống say khướt. Mỗi khi cậu muốn khuyên can, nhưng chỉ mới nói hai câu, Cao Thịnh nếu không hôn cậu, quấn quít lấy cậu làm tình, thì cũng đáng thương nhỏ giọng năn nỉ.
Ngay từ đầu là như thế, nhưng lâu một chút, mặc dù là Tô Dung, Cao Thịnh cũng biểu hiện ra là anh không thích có người ngăn cản mình, vài lần một câu 『 Em không hiểu 』, liền cầm rượu tiến vào thư phòng, cũng không thèm liếc mắt nhìn tới Tô Dung một cái.
Mối quan hệ giữa hai người, vì rượu mà chậm rãi lâm vào cục diện bế tắc.
Thời điểm vẫn còn là “anh em”, trừ phi có trạng huống đặc thù, bằng không hai người đều ngủ cùng nhau.
Sau khi hai người hiểu rõ tình cảm của nhau, Cao Thịnh lại vô cùng dính lấy cậu.
Nhưng Cao Thịnh bởi vì rượu, sau khi cùng Tô Dung phát giận, số lần anh ngủ ở thư phòng hoặc khách phòng ngày một nhiều, hai người bắt đầu biến thành phân phòng.
Không chỉ như thế, trước kia Cao Thịnh không đi xã giao, thế nhưng hiện tại lại bắt đầu thường xuyên xã giao.
Tô Dung nhìn nhìn đồng hồ báo thức, nắm di động trong tay, trong lòng không biết rốt cuộc có nên gọi điện thoại hay không, bọn họ đã muốn ba ngày không nói chuyện, hoặc phải nói là, Cao Thịnh thật rõ ràng là đang trốn tránh cậu.
Cậu thở dài, cậu hiểu Cao Thịnh trốn cậu, đại khái là bởi vì cậu vẫn can thiệp việc anh uống rượu.
Cậu cũng thật mâu thuẫn, uống rượu đối thân thể Cao Thịnh không tốt, thế nhưng cậu nhìn thấy Cao Thịnh thống khổ, chỉ có thể lấy thứ độc hại đó như một phương thức giải thoát, cậu rất đỗi đau lòng.
Cậu hy vọng Cao Thịnh uống ít một chút, nhưng mà Cao Thịnh nói đúng, cậu không hiểu.
Cậu đích xác không hiểu anh có bao nhiêu thống khổ, cậu chỉ có thể tưởng tượng anh có bao nhiêu thống khổ. Cậu thật luyến tiếc, cũng muốn thay anh gánh chịu, nhưng sự thật là cậu chỉ có thể nhìn anh chịu tội.
Nhìn anh thống khổ, cậu cũng rất khó chịu. Nếu giúp không được anh, có phải thật sự chỉ có thể thuận theo để anh làm như thế hay không, nếu chỉ có như vậy mới có thể giảm bớt đau đớn của anh.
Nhưng mà, thật sự cậu phải trơ mắt nhìn anh uống rượu thương tổn chính mình sao?
Tô Dung thật sự không biết nên làm như thế nào mới tốt? Cậu cũng không biết có thể tìm ai thương lượng, cậu biết tất cả mọi người, trong đó có cậu, sẽ không đồng ý Cao Thịnh làm như thế, nhưng ai có thể đưa ra một biện pháp giải quyết đây?
Ai có thể, làm cho Cao Thịnh không hề thống khổ?
Khi Cao Thịnh lần đầu tiên đối với cậu rống giận, cậu tức giận lại khó chịu, đem chính mình gây sức ép đến bệnh bao tử phát tác.
Nửa đêm đau đến đổ mồ hôi lạnh, cậu cứ nghĩ Cao Thịnh đã thay đổi, sẽ không để ý chính mình nữa, nghĩ đến chỉ còn lại có một mình, nhớ tới phải đi uống thuốc, lại đau đến ngay cả hô hấp đều rất khó khăn.
Vẫn là Cao Thịnh nghĩ cậu đang ngủ, đại khái muốn vào phòng nhìn cậu, mới phát hiện bệnh dạ dày của cậu phát tác, dẫn cậu đến bệnh viện khám gấp, rồi càng không ngừng giải thích, vẫn bồi ở bên cạnh cậu.
Cao Thịnh như vậy, cậu thật sự không có cách nào không để ý tới, không có cách nào trách cứ.
Tô Dung còn đang suy nghĩ, phanh một tiếng, cửa bị mở ra, tiếng vang thô lỗ như thế, cậu bắt đầu cười khổ, đại khái lại uống say.
“Dung, Tô Dung?”
Tô Dung nhìn thấy anh say khướt gọi tên chính mình, tiến lên đỡ lấy anh, đầu một phen bị đè lại, hung hăng hôn làm cậu thiếu chút nữa hít thở không thông.
Cao Thịnh ôm Tô Dung, ôm cậu cùng nhau ngã lăn trên mặt đất, tuy rằng say rượu vẫn có ý thức che chở cậu, làm cho cậu ngã vào trên người chính mình, “Ha hả a. . . . . . Tô Dung yêu thương nhung nhớ của anh. . . . . .”
Tay Tô Dung xuyên qua hai cánh tay định nâng anh dậy, “Đứng lên, tắm rửa trước đã.”
Anh lại ôm chặt Tô Dung, “Anh nhớ em, rất nhớ em, Dung, anh muốn em. . . . . .”
Tô Dung bị Cao Thịnh xoay người đặt ở trên sàn nhà, thô lỗ kéo quần cậu xuống. Tô Dung đỏ mặt, nhưng vẫn thuận theo, trầm mặc bán đứng dậy, giúp anh thoát quần áo chính mình, làm cho anh thuận lợi xâm phạm chính mình.
Đột nhiên, cậu ngắm thấy một mạt ấn ký màu đỏ, tim cậu một trận rùng mình, cậu tâm hoảng ý loạn rồi lại dị thường trấn định cởi ra tây trang áo khoác của anh.
“Dung, khó khi nào em lại nóng vội như vậy. . . . . . Ha hả. . . . . . Muốn anh à . . . . . .”
Sau khi Tô Dung thấy rõ ràng, tâm lập tức trầm đến đáy cốc, cậu đẩy anh ra, “Anh đừng chạm vào em.”
Cao Thịnh hai mắt mông lung nhìn cậu, “Dung?” Cồn làm cho anh phản ứng không tỉnh táo.
Tô Dung xoá sạch tay anh, “Sau rượu, tiếp theo chính là phụ nữ sao? Cao Thịnh, anh cũng bắt đầu đến nông nỗi này rồi sao? Em muốn anh kiêng rượu làm anh không vui, cho nên tìm người phụ nữ khác. . . . . .”
Ba! Thanh âm vang dội, cả người Tô Dung ngã sấp trên mặt đất, một cái tát rất nặng, Cao Thịnh dùng bao nhiêu lực đạo đánh cậu, cậu không rõ ràng lắm, bởi vì không thể nào ngờ tới.
Cũng bởi vì không thể nào ngờ tới, cho nên mới không chuẩn bị tâm lý, một cái tát đánh sâu vào trong lòng, hung hăng một dấu ấn ửng đỏ nổi lên trên mặt.
Cái tát này đánh tới đau lòng, cơ hồ làm cho cậu thở không nổi, toàn bộ bao phủ lấy cậu, rồi nặng nề áp đến trên người.
Mặt cậu ngược lại không đau, thế nhưng não bộ trống rỗng, đầu rầm rầm rung động, còn chưa thể tin được là Cao Thịnh đã đánh cậu.
Cao Thịnh dần lấy lại kiềm chế, ngồi vào một bên, nhìn thấy bản thân đối Tô Dung ra tay mà ngây người, men rượu tích lũy cả đêm, nháy mắt như bay biến.
Anh tựa hồ cảm giác gì cũng không có, lại tựa hồ như là nảy lên rất nhiều cảm giác, không thể phản ứng.
Chính là biết, Tô Dung trầm mặc từ bên cạnh đứng lên, anh lại không dám liếc cậu một cái. Rồi qua không bao lâu, cậu mang theo một vali hành lý đứng ở trước mặt anh, “Em nghĩ chúng ta đều cần bình tĩnh một chút.”
Cao Thịnh khẩn trương đứng lên, “Em muốn đi làm sao?”
Tô Dung nhìn anh cười lạnh, “Yên tâm, làm sao đều hảo, bất quá anh còn quan tâm sao?”
Cao Thịnh vươn tay muốn ôm cậu, lại bị cậu tránh né, anh chỉ có thể di động cước bộ, ngăn ở trước mặt cậu, “Em làm sao cũng không được đi.”
“Anh cho anh là ai?”
“Anh là người yêu của em, anh không có tư cách quản em sao?”
Tô Dung sắc mặt tái nhợt lắc đầu, nắm chặt tay thấp giọng nói chuyện, “Không phải, anh huých những người khác, sẽ không phải nữa!”
“Anh không có bính những người khác.”
“Trên cổ áo của anh vẫn còn giữ lại dấu son môi, hay là nói anh mặc lầm quần áo của người nào khác?” Trong óc Tô Dung trống rỗng, hoàn toàn không thể suy nghĩ, nói ra lời trực giác phản kích.
Cao Thịnh một phen ngăn nút thắt áo sơmi, cỡi ra nhìn thấy vết son môi trên áo, sửng sốt một chút, rồi mới buồn bực đem áo quăng đến trên mặt đất, “Đây chỉ là hiểu lầm, anh không có bính người phụ nữ nào khác, nhưng mà nơi đó, anh. . . . . . anh đã rất cố gắng tránh né, anh cùng cô ta căn bản không xảy ra chuyện gì.”
“Anh chưa bao giờ đi đến những nơi như thế, trước kia chưa từng có, tại sao hiện tại lại đến?”
“Đó là xã giao. . . . . .” Cao Thịnh chính mình cũng chột dạ dời đi ánh mắt.
“Thế tại sao trước kia không cần? Trước kia không cần xã giao, việc kinh doanh của anh cũng làm rất khá, không phải sao? Hảo, coi như là hiểu lầm đi, nhưng trước kia anh chưa bao giờ để em có cơ hội hiểu lầm anh. Em biết em không tư cách quản anh uống rượu, thế nhưng anh uống say đến nỗi để cho người phụ nữ khác ở trên người anh lưu lại này cái, anh lại không hề có cảm giác. Thế lần sau thì sao?” Hai mắt Tô Dung ửng đỏ, tim vừa đau vừa chua xót, cậu chưa từng nghĩ tới Cao Thịnh cùng cậu cư nhiên gặp phải loại vấn đề này.
“Dung, không có loại sự này.”
“Cao Thịnh, anh có thể cam đoan không? Sau khi anh uống rượu, có thể cam đoan anh nhìn rõ ràng trước mắt chính là ai không?” Cậu cúi đầu, “Đều là nam nhân, em biết loại cảm xúc đó, đã nằm đến trên giường, thì dù là nam hay là nữ, hoặc cho dù chỉ cần là nam, bộ dáng ra sao, kỳ thật cũng không trọng yếu. Anh cũng có thể nói, anh say, đem ai đó nhận thức thành em?”
Cậu nói xong, ngửa đầu bật cười, “Đến lúc đó, em cũng phải tha thứ cho anh sao?”
Cao Thịnh nghẹn lời, chỉ có thể gọi tên của cậu, “Dung. . . . . .”
“Quên đi, hiện tại đã khuya, ngày mai em sẽ đi. Anh. . . . . . uỷ khuất anh đêm nay đi phòng khác ngủ, em mệt mỏi.” Tô Dung dẫn theo hành lý, xoay người vào phòng, khoá lại.
Cao Thịnh bụm mặt, rốt cuộc anh đã làm ra việc gì thế này? !
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook