Anh Yêu Em Rất Nhiều
-
Chương 2
Không ngờ rằng, cô ngủ rất say, ngày hôm sau dậy hơi muộn, chạy thở hồng hộc vào công ty, lại gặp ngay văn kiện cần xử lý, thế là nguyên buổi sáng, Nhất Hạnh làm việc không ngừng, buổi sáng còn chưa ăn gì nên làm việcđược vài giờ, đã đói đến mức ngực dán vào lưng, chỉ trông ngóng sớm đến giờ ăn cơm trưa. Buổi trưa mọingười thường ăn cơm tại nhà ăn của công ty, Nhất Hạnh cùng Lí Xu đisong song đến đó. Lí Xu là đàn chị của Nhất Hạnh ở trường đại học, khiNhất Hạnh vừa vào “Ích Dương” làm, không hề quen với Lí Xu, khi công ty có một buổi hội thảo, các đồng nghiệp vây quanh nhau nói chuyện phiếm, trong lúc vô ý nói đến chuyện học đại học, Nhất Hạnh đứng giữa mọingười, nghe Lí Xu sinh động kể lại, cảm thấy thân quen, liền lại gầnhỏi, mới biết được thì ra hai người chẵng nhưng cùng tốt nghiệp mộttrường đại học mà còn học cùng khoa, chỉ khác khóa. Từ đó, hai ngườithường cùng nhau đi dạo phố, uống trà, mãi cho đến tận bây giờ cũngkhông có gì dấu diếm bạn mình.
Nhàăn cách nơi nghỉ trưa ở đại sảnh một tầng lầu, lộ trình không xa, haingười đi dọc theo cầu thang bộ, vẻ mặt Lí Xu đột nhiên biến lạ, thâmmình có chút không tự nhiên nhìn Nhất Hạnh: “Ai, cho cậu xem cái này.”
Nhất Hạnh nhìn thấy bộ dáng thần thần bí bí của bạn mình, nhịn không đượctrêu chọc: “Cái gì mà thần bí vậy.” Đi được vài bước, cô đột nhiên tỉnh ngộ: “Cậu sẽ không cho mình xem mấy cái thứ kia chứ?” Cái gọi là “thứkia” chính là mấy cuốn tạp chí hương diễm nóng bỏng!
Thật ra, theo như ngôn ngữ trong Internet mà nói, Lí Xu chính là một hủ nữkhông hơn không kém. Nhớ lần trước, khi Lí Xu lần đầu tiên đưa cho Nhất Hạnh xem những “thứ kia” khiến Nhất Hạnh hơi hoảng sợ, tuy đã là người trưởng thành, nhưng mà hình ảnh nóng bỏng như vậy trực tiếp nhảy vàotầm mắt, vẫn không biết ứng phó ra sao, xấu hỏ hay đỏ mặt là không thểtránh khỏi. Mà khi Lí Xu nhìn thấy Nhất Hạnh mặt đỏ tai hồng, phản ứngquẫn bách hiện trên mặt thì nhịn không được cười ha ha. Sau này, Đỗ Yxuất hiện, năm ấy Tô Nhiên kết hôn, những người bạn cùng phòng đại họcnăm ấy có cơ hội gặp lại nhau, vì Đỗ Y sau đó về lại nhà, cho nên saukhi hôn lễ của Tô Nhiên kết thúc vẫn ở lại một tuần. Chi Đình đi nướcngoài, Lâm Vi bận việc học, mà Đường Thanh thì phải trông con nhỏ,không có cách nào ở cạnh Đỗ Y cả ngày, nên Đỗ Y hầu như luôn ở cùngNhất Hạnh. May mắn vào ngày thứ mười một tuần trăng mật của Tô Nhiên,thì công ty Nhất Hạnh cho nghỉ, nên mới cùng Đỗ Y du ngoạn. Đỗ Y luônhiếu động, nên Nhất Hạnh nghĩ du ngoạn chính là phương pháp giết thờigian không thể tốt hơn đối với Đỗ Y, không ngờ, chỉ hai ngày, Đỗ Y liền ồn ào kêu nhàm chán, không muốn đi ra ngoài nữa.
Nhất Hạnh không còn cách nào khác, đành phải nhờ tới Lí Xu, nghĩ rằng bangười dù sao cũng hơn hai người. Sau lại không ngờ rằng, cũng khôngbiết là duyên cơ nào, Lí Xu và Đỗ Y nói chuyện rất tâm đầu ý hợp, nóichuyện liền phát hiện hóa ra cả hai cùng chung chí hướng, chỉ vừa mớikhởi đầu đã không muốn dứt ra.
Tìnhcảm của Lí Xu và Đỗ Y cũng bắt đầu từ giờ phút ấy như lửa cháy lan ratừ đó, không những học cùng trường, lại còn có sở thích giống nhau,thậm chí còn hận sao không thể sớm gặp nhau.
Mà người “làm mai” cho Lí Xu và Đỗ Y là Nhất Hạnh lại không thể có hứngthú với sở thích của hai người kia. Không những lúc nào cũng kè kè bênngười mấy cuốn tiểu thuyết hay hình ảnh nóng bỏng đam mỹ, thậm chí cònmuốn bồi dưỡng cô giống như họ, không phải là chuyện chơi chứ. Cho nênlâu lâu, Lí Xu lại bắt Nhất Hạnh cùng cô thương thức, còn nói thật mỹmiều là “có phúc cùng hưởng.”
Vìthế, chỉ cần nghe thấy Lí Xu bắt đầu thao thao nói về anh chàng ngôisao nào với anh chàng ngôi sao nọ, hay nhân vật nam trong tiểu thuyếtnày với nhân vật nam khác cũng trong tiểu thuyết đó, đầu Nhất Hạnh lạiong ong cả lên. Nên đối với biểu tình bí hiểm mờ mịt vừa rồi của Lí Xu, Nhất Hạnh thật sự không dám tưởng tượng lại là cái gì đây. Hơi chộtdạ, cô bất giác thốt ra: “Đừng, đừng bắt mình nhìn bảo bối của cậu nữa, xin cậu tha cho kẻ bất tài này.”
“Thật ra không phải, cho cậu xem một thứ mình mới phát hiện, chờ cậu nhìnthấy sẽ biết” Lí Xu lơ đễnh, trước khi đi còn không quên quay đầu bồithêm một câu: “Bảo đảm cậu xem sẽ không hối hận.”
Trở về văn phòng vào nửa giờ sau, Nhất Hạnh liền nhìn thấy Lí Xu ôm mộtxấp văn kiện, vững vàng đi vào văn phòng, đang thắc mắc, lại nhìn thấycô ấy rút trong tập văn kiện ra một quyển tạp chí bìa màu đen, khôngngoại lệ lại là ảnh chụp các ngôi sao. Lí Xu mở cuốn tạp chí ra, ngoắcNhất Hạnh lại, chỉ vào một hình anh chàng ngôi sao nào đó hỏi: “Ai,Nhất Hạnh, lại đây xem, lại đây!”
Nhất Hạnh nhìn qua, trên tranh giấy trắng là hình ảnh một anh chàng “lunglinh”, mặc đồ tây màu đen, khí thế lãnh liệt mà ấm áp, có điểm quenthuộc mà cũng khiến người ta ngây ngất, liền hỏi: “Cậu muốn mình coicái này?”
Lí Xu gật đầu, chờ NhấtHạnh tiếp tục nói chuyện, không ngờ Nhất Hạnh quay đầu lại thoáng nhìnqua, chỉ nói: “Ừ, dáng người không tồi, khí chất tốt, nhất định rất“được”.”
“Không phải, không phải,cậu nhìn lại đi.” Dường như Lí Xu không vừa lòng đáp án này, chưa từ bỏ ý định đem tạp chí dứ dứ trước mặt Nhất Hạnh, “Cậu không hề nhận ra?”
Vừa nghe câu hỏi, Nhất Hạnh buồn bực hỏi lại: “Nhận ra cái gì?”
“Ai.” Lí Xu thở dài, quay đầu chán nản hỏi: “Bao lâu rồi câu không liên lạc với soái ca đại gia xe thể thao của cậu?”
Nghe xong câu hỏi của Lí Xu, Nhất Hạnh cảm thấy không hiểu: “Xin hỏi, haingười biết nhau sao?” Vừa hỏi vừa kéo tạp chí qua nhìn, xác định hìnhanh chàng trong tạp chí không phải là Lâm Tử Diễn.
“A, trời ạ.” Lí Xu nghe câu trả lời như vậy, muốn dậm chân cho đỡ tức,“Cậu không thấy là người trong tạp chí bộ dạng rất giống soái ca đạigia xe thể thao của cậu sao, nhìn đi, hình dáng, dáng người, khí chất,quả thực giống như là phiên bản vậy.”
Bị Lí Xu nói như vậy, Nhất Hạnh giật mình: “Mình còn tưởng cậu nói vớimình người này là anh ta.” Nghĩ một lúc lại nói: “Dù sao nói thật, nửatháng rồi mình không liên lạc gì với anh ta.”
“Nửa tháng, cậu không phải nói là cả nửa tháng rồi hai người không có liên hệ gì?” sắc mặt Lí Xu kinh ngạc cực điểm.
Thực sự có lỗi, sự thật là như thế.” Nhất Hạnh đứng dậy, thuận tay lấy sấp văn kiện buổi chiều.
“Tống Nhất Hạnh, con bé này, cậu rốt cuộc có biết cái gì gọi là nắm chắckhông buông không?” Lí Xu vừa nói vừa làm động tác nắm chặt tay.
“Quan hệ của mình và anh ta chỉ là bạn bè, không cần để ý nắm chắc hay không.”
“Phải không, hai người trong lúc chỉ coi như là “bằng hữu”, trừ việc “kiss”và “make love”, những việc khác đều có thể xem là hành vi của tình nhân à.”
“Ách…” Nhất Hạnh theo bản năngtính trả lời, lại cẩn thận ngẫm lại, phát hiện mình có điểm sai, quảthật như lời Lí Xu nói, trừ hôn hay quan hệ, bọn họ bên cạnh nhau cũngcó điểm giống như người yêu.
“Thếnào, mình nói đúng phải không. Ai, mỗi lần Lâm Tử Diễn gặp cậu toàn bịcậu phá hỏng không khí, đáng tiếc cho một cái “túi da” bị bỏ qua.” Thấy Nhất Hạnh không có trả lời, Lí Xu nói xong nhìn thấy ánh mắt mắt aioán của Nhất Hạnh “Xì” cười, “Để mình bữa khác giới thiệu cho cậu người khác, nếu không phải ngày đó cậu không thấy cậu và Chu Hán Thiên không thích hợp, anh ta vẫn có thể xem là mục tiêu tốt, cũng sẽ không thấytiếc cho cậu khi bỏ qua một cái “túi da” tốt như vậy.”
“Hừ, nói thì nói vậy, cũng không biết đến lúc đó cậu có từ bỏ được không,dù sao nói thêm, nếu có ngày Lâm Tử Diễn nghèo túng, mình nhất định xúi anh ta đi làm nam nhân vật chính trong mấy phim mình thích, đến lúc đó mình sẽ làm người đại diện cho anh ta, dựa vào dáng người và diện mạocủa anh ta, nói thật là rất có tiền đồ nha!”
Lí Xu vẫn chìm đắm trong ảo tưởng của mình, mà Nhất Hạnh nghe xong chủ ý của bạn mình, không khỏi cau mày lắc đầu thở dài.
5 giờ, Nhất Hạnh sắp xếp lại bàn làm việc, trên bàn truyền đến từng đợtrung nhẹ. Bởi vì gần sắp tan tầm, cho nên cũng không nhìn xem là ai, cô trực tiếp nhấn nút nghe: “Alo” một tiếng.
Một tiếng cười khẽ truyền đến tai: “Có nhớ anh không?”
Thật đúng là nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới: “Lâm Tử Diễn, anh trở về khi nào?”
“Buổi chiều, anh đang ở dưới lầu công ty em, mau xuống đi, đói muốn chết.”Ngữ điệu trêu tức mới vừa rồi lập tức chuyển thành ngữ khí đáng thươngvô tội.
Nhất Hạnh nghe giọng anh ta, có vẻ vừa mệt vừa đói, dường như anh ta nhất đinh là vừa xuống máybay, chỉ nói lập tức xuống rồi cúp máy.
Chiếc xe thể thao màu đen phản ánh sáng chói mắt đỗ ngay cửa công ty ÍchDương, một thân hình đàn ông cao to đi ra, khoác ngoài một chiếc áo gió thanh lịch, đeo kính râm màu đen, nhìn về cô gái ở phía cửa, khóemiệng nở nụ cười.
Nhất Hạnh cùng LíXu từ phía sau cửa thủy tinh đi ra, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Lí Xu liền huých khửu tay vào Nhất Hạnh: “Thấy không, thật đúng là nhắc TàoTháo là Tào Tháo đến.” Nhất Hạnh cười vẻ cam chịu: “Anh ta luôn luônxuất hiện bất thình lình.” Vừa mới dứt lời, Lí Xu liền cười lên: “Tốtlắm, tốt lắm, không nói, soái ca người ta chờ cậu, cậu sẽ không buồnnữa nhỉ, nhanh đi đi.”
Nhàăn cách nơi nghỉ trưa ở đại sảnh một tầng lầu, lộ trình không xa, haingười đi dọc theo cầu thang bộ, vẻ mặt Lí Xu đột nhiên biến lạ, thâmmình có chút không tự nhiên nhìn Nhất Hạnh: “Ai, cho cậu xem cái này.”
Nhất Hạnh nhìn thấy bộ dáng thần thần bí bí của bạn mình, nhịn không đượctrêu chọc: “Cái gì mà thần bí vậy.” Đi được vài bước, cô đột nhiên tỉnh ngộ: “Cậu sẽ không cho mình xem mấy cái thứ kia chứ?” Cái gọi là “thứkia” chính là mấy cuốn tạp chí hương diễm nóng bỏng!
Thật ra, theo như ngôn ngữ trong Internet mà nói, Lí Xu chính là một hủ nữkhông hơn không kém. Nhớ lần trước, khi Lí Xu lần đầu tiên đưa cho Nhất Hạnh xem những “thứ kia” khiến Nhất Hạnh hơi hoảng sợ, tuy đã là người trưởng thành, nhưng mà hình ảnh nóng bỏng như vậy trực tiếp nhảy vàotầm mắt, vẫn không biết ứng phó ra sao, xấu hỏ hay đỏ mặt là không thểtránh khỏi. Mà khi Lí Xu nhìn thấy Nhất Hạnh mặt đỏ tai hồng, phản ứngquẫn bách hiện trên mặt thì nhịn không được cười ha ha. Sau này, Đỗ Yxuất hiện, năm ấy Tô Nhiên kết hôn, những người bạn cùng phòng đại họcnăm ấy có cơ hội gặp lại nhau, vì Đỗ Y sau đó về lại nhà, cho nên saukhi hôn lễ của Tô Nhiên kết thúc vẫn ở lại một tuần. Chi Đình đi nướcngoài, Lâm Vi bận việc học, mà Đường Thanh thì phải trông con nhỏ,không có cách nào ở cạnh Đỗ Y cả ngày, nên Đỗ Y hầu như luôn ở cùngNhất Hạnh. May mắn vào ngày thứ mười một tuần trăng mật của Tô Nhiên,thì công ty Nhất Hạnh cho nghỉ, nên mới cùng Đỗ Y du ngoạn. Đỗ Y luônhiếu động, nên Nhất Hạnh nghĩ du ngoạn chính là phương pháp giết thờigian không thể tốt hơn đối với Đỗ Y, không ngờ, chỉ hai ngày, Đỗ Y liền ồn ào kêu nhàm chán, không muốn đi ra ngoài nữa.
Nhất Hạnh không còn cách nào khác, đành phải nhờ tới Lí Xu, nghĩ rằng bangười dù sao cũng hơn hai người. Sau lại không ngờ rằng, cũng khôngbiết là duyên cơ nào, Lí Xu và Đỗ Y nói chuyện rất tâm đầu ý hợp, nóichuyện liền phát hiện hóa ra cả hai cùng chung chí hướng, chỉ vừa mớikhởi đầu đã không muốn dứt ra.
Tìnhcảm của Lí Xu và Đỗ Y cũng bắt đầu từ giờ phút ấy như lửa cháy lan ratừ đó, không những học cùng trường, lại còn có sở thích giống nhau,thậm chí còn hận sao không thể sớm gặp nhau.
Mà người “làm mai” cho Lí Xu và Đỗ Y là Nhất Hạnh lại không thể có hứngthú với sở thích của hai người kia. Không những lúc nào cũng kè kè bênngười mấy cuốn tiểu thuyết hay hình ảnh nóng bỏng đam mỹ, thậm chí cònmuốn bồi dưỡng cô giống như họ, không phải là chuyện chơi chứ. Cho nênlâu lâu, Lí Xu lại bắt Nhất Hạnh cùng cô thương thức, còn nói thật mỹmiều là “có phúc cùng hưởng.”
Vìthế, chỉ cần nghe thấy Lí Xu bắt đầu thao thao nói về anh chàng ngôisao nào với anh chàng ngôi sao nọ, hay nhân vật nam trong tiểu thuyếtnày với nhân vật nam khác cũng trong tiểu thuyết đó, đầu Nhất Hạnh lạiong ong cả lên. Nên đối với biểu tình bí hiểm mờ mịt vừa rồi của Lí Xu, Nhất Hạnh thật sự không dám tưởng tượng lại là cái gì đây. Hơi chộtdạ, cô bất giác thốt ra: “Đừng, đừng bắt mình nhìn bảo bối của cậu nữa, xin cậu tha cho kẻ bất tài này.”
“Thật ra không phải, cho cậu xem một thứ mình mới phát hiện, chờ cậu nhìnthấy sẽ biết” Lí Xu lơ đễnh, trước khi đi còn không quên quay đầu bồithêm một câu: “Bảo đảm cậu xem sẽ không hối hận.”
Trở về văn phòng vào nửa giờ sau, Nhất Hạnh liền nhìn thấy Lí Xu ôm mộtxấp văn kiện, vững vàng đi vào văn phòng, đang thắc mắc, lại nhìn thấycô ấy rút trong tập văn kiện ra một quyển tạp chí bìa màu đen, khôngngoại lệ lại là ảnh chụp các ngôi sao. Lí Xu mở cuốn tạp chí ra, ngoắcNhất Hạnh lại, chỉ vào một hình anh chàng ngôi sao nào đó hỏi: “Ai,Nhất Hạnh, lại đây xem, lại đây!”
Nhất Hạnh nhìn qua, trên tranh giấy trắng là hình ảnh một anh chàng “lunglinh”, mặc đồ tây màu đen, khí thế lãnh liệt mà ấm áp, có điểm quenthuộc mà cũng khiến người ta ngây ngất, liền hỏi: “Cậu muốn mình coicái này?”
Lí Xu gật đầu, chờ NhấtHạnh tiếp tục nói chuyện, không ngờ Nhất Hạnh quay đầu lại thoáng nhìnqua, chỉ nói: “Ừ, dáng người không tồi, khí chất tốt, nhất định rất“được”.”
“Không phải, không phải,cậu nhìn lại đi.” Dường như Lí Xu không vừa lòng đáp án này, chưa từ bỏ ý định đem tạp chí dứ dứ trước mặt Nhất Hạnh, “Cậu không hề nhận ra?”
Vừa nghe câu hỏi, Nhất Hạnh buồn bực hỏi lại: “Nhận ra cái gì?”
“Ai.” Lí Xu thở dài, quay đầu chán nản hỏi: “Bao lâu rồi câu không liên lạc với soái ca đại gia xe thể thao của cậu?”
Nghe xong câu hỏi của Lí Xu, Nhất Hạnh cảm thấy không hiểu: “Xin hỏi, haingười biết nhau sao?” Vừa hỏi vừa kéo tạp chí qua nhìn, xác định hìnhanh chàng trong tạp chí không phải là Lâm Tử Diễn.
“A, trời ạ.” Lí Xu nghe câu trả lời như vậy, muốn dậm chân cho đỡ tức,“Cậu không thấy là người trong tạp chí bộ dạng rất giống soái ca đạigia xe thể thao của cậu sao, nhìn đi, hình dáng, dáng người, khí chất,quả thực giống như là phiên bản vậy.”
Bị Lí Xu nói như vậy, Nhất Hạnh giật mình: “Mình còn tưởng cậu nói vớimình người này là anh ta.” Nghĩ một lúc lại nói: “Dù sao nói thật, nửatháng rồi mình không liên lạc gì với anh ta.”
“Nửa tháng, cậu không phải nói là cả nửa tháng rồi hai người không có liên hệ gì?” sắc mặt Lí Xu kinh ngạc cực điểm.
Thực sự có lỗi, sự thật là như thế.” Nhất Hạnh đứng dậy, thuận tay lấy sấp văn kiện buổi chiều.
“Tống Nhất Hạnh, con bé này, cậu rốt cuộc có biết cái gì gọi là nắm chắckhông buông không?” Lí Xu vừa nói vừa làm động tác nắm chặt tay.
“Quan hệ của mình và anh ta chỉ là bạn bè, không cần để ý nắm chắc hay không.”
“Phải không, hai người trong lúc chỉ coi như là “bằng hữu”, trừ việc “kiss”và “make love”, những việc khác đều có thể xem là hành vi của tình nhân à.”
“Ách…” Nhất Hạnh theo bản năngtính trả lời, lại cẩn thận ngẫm lại, phát hiện mình có điểm sai, quảthật như lời Lí Xu nói, trừ hôn hay quan hệ, bọn họ bên cạnh nhau cũngcó điểm giống như người yêu.
“Thếnào, mình nói đúng phải không. Ai, mỗi lần Lâm Tử Diễn gặp cậu toàn bịcậu phá hỏng không khí, đáng tiếc cho một cái “túi da” bị bỏ qua.” Thấy Nhất Hạnh không có trả lời, Lí Xu nói xong nhìn thấy ánh mắt mắt aioán của Nhất Hạnh “Xì” cười, “Để mình bữa khác giới thiệu cho cậu người khác, nếu không phải ngày đó cậu không thấy cậu và Chu Hán Thiên không thích hợp, anh ta vẫn có thể xem là mục tiêu tốt, cũng sẽ không thấytiếc cho cậu khi bỏ qua một cái “túi da” tốt như vậy.”
“Hừ, nói thì nói vậy, cũng không biết đến lúc đó cậu có từ bỏ được không,dù sao nói thêm, nếu có ngày Lâm Tử Diễn nghèo túng, mình nhất định xúi anh ta đi làm nam nhân vật chính trong mấy phim mình thích, đến lúc đó mình sẽ làm người đại diện cho anh ta, dựa vào dáng người và diện mạocủa anh ta, nói thật là rất có tiền đồ nha!”
Lí Xu vẫn chìm đắm trong ảo tưởng của mình, mà Nhất Hạnh nghe xong chủ ý của bạn mình, không khỏi cau mày lắc đầu thở dài.
5 giờ, Nhất Hạnh sắp xếp lại bàn làm việc, trên bàn truyền đến từng đợtrung nhẹ. Bởi vì gần sắp tan tầm, cho nên cũng không nhìn xem là ai, cô trực tiếp nhấn nút nghe: “Alo” một tiếng.
Một tiếng cười khẽ truyền đến tai: “Có nhớ anh không?”
Thật đúng là nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới: “Lâm Tử Diễn, anh trở về khi nào?”
“Buổi chiều, anh đang ở dưới lầu công ty em, mau xuống đi, đói muốn chết.”Ngữ điệu trêu tức mới vừa rồi lập tức chuyển thành ngữ khí đáng thươngvô tội.
Nhất Hạnh nghe giọng anh ta, có vẻ vừa mệt vừa đói, dường như anh ta nhất đinh là vừa xuống máybay, chỉ nói lập tức xuống rồi cúp máy.
Chiếc xe thể thao màu đen phản ánh sáng chói mắt đỗ ngay cửa công ty ÍchDương, một thân hình đàn ông cao to đi ra, khoác ngoài một chiếc áo gió thanh lịch, đeo kính râm màu đen, nhìn về cô gái ở phía cửa, khóemiệng nở nụ cười.
Nhất Hạnh cùng LíXu từ phía sau cửa thủy tinh đi ra, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Lí Xu liền huých khửu tay vào Nhất Hạnh: “Thấy không, thật đúng là nhắc TàoTháo là Tào Tháo đến.” Nhất Hạnh cười vẻ cam chịu: “Anh ta luôn luônxuất hiện bất thình lình.” Vừa mới dứt lời, Lí Xu liền cười lên: “Tốtlắm, tốt lắm, không nói, soái ca người ta chờ cậu, cậu sẽ không buồnnữa nhỉ, nhanh đi đi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook